Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1379

Tác giả: Mặc Linh

Người bán "Đồng Tước" với giá 280.000, Một giấc mộng hoàng lương, nghe nói bởi vì quá kích động, cùng ngày đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Kết quả hôm đó kiểm tra ra được bệnh, phí chữa bệnh vừa vặn tốn hơn hai trăm ngàn.
Chúng người chơi: "..."
Tiền tài bất nghĩa quả nhiên đều phải tiêu hết.
Nhưng cũng có người cảm thấy đây là đời trước người ta tích phúc.
Nếu không phải kích động đến té xỉu đưa đi bệnh viện, thì không biết đến lúc nào mới kiểm tra ra được bệnh, đến lúc đó còn có thể cứu hay không cũng là vấn đề.
Bây giờ tiền thuốc men cũng không cần sầu.
【 Chúc mừng lấy được một tấm thẻ cảm ơn. 】
【 Chúc mừng lấy được một tấm thẻ cảm ơn. 】
【 Chúc mừng lấy được một tấm thẻ cảm ơn. 】
Sơ Tranh liên tiếp nhận được ba tấm thẻ cảm ơn, cô nằm ở trên giường, hờ hững nghĩ nghĩ, gần đây mình làm những gì.
Cuối cùng thật sự là nghĩ không nổi mình đã làm chuyện tốt gì.
Cũng không thể là bởi vì khi dễ Phương Chu An, con chó điên kia còn cảm ơn ta chứ?
Cuối cùng Vương Giả thật sự nhìn không được, lúc này mới nói cho cô biết lai lịch của ba tấm thẻ cảm ơn.
Sơ Tranh: "..."
Ta không nghĩ nhiều như vậy.
Vì sao khi cô nghiêm túc làm việc tốt thì không được.
Là dung mạo của cô không giống người tốt sao?
Sơ Tranh đang nghĩ ngợi, dì Đặng tới gõ cửa: "Tiểu thư, Phương thiếu gia ở bên ngoài."
Sơ Tranh: "Ai?"
"Phương thiếu gia, Phương Chu An." Dì Đặng nói: "Ngài... Muốn gặp không?"
"Đêm hôm khuya khoắt..."
Tối lửa tắt đèn!
Sơ Tranh xuống giường, Tần Lạc khống chế người máy bên cạnh đuổi theo cô.
"Người ở đâu?"
Dì Đặng: "Tôi không dám để cậu ta vào, vẫn còn ở bên ngoài."
Sơ Tranh đi xuống lầu, người máy nhắm mắt theo đuôi cô.
Dì Đặng nhìn thấy người máy kia, có chút kỳ quái, người máy này gần đây sao cứ thích đi theo tiểu thư thế nhỉ?
Xuống lầu là cầu thang, người máy không thể đi xuống, Sơ Tranh quay người ôm nó lên, xuống lầu mới buông xuống.
Dì Đặng ở phía sau nhìn càng thêm mê man.
-
Phương Chu An đứng ở ngoài cửa sắt khắc hoa, trên thân đầy mùi rượu, biểu cảm âm trầm, nhìn qua giống như đã uống nhiều quá.
Sơ Tranh chậm rãi đi đến cửa chính, cách cửa sắt nhìn hắn ta: "Phương thiếu gia, muộn như vậy muốn tới tìm ૮ɦếƭ sao?"
"Cô nói cái gì?" Phương Chu An thật sự uống nhiều quá, giọng nói cũng có chút không đúng.
"Anh có chuyện gì." Lời hữu ích không nói hai lần.
"Mở cửa." Phương Chu An nắm lấy cửa sắt тһô Ьạᴏ lung lay: "Tôi có lời muốn hỏi cô."
Sơ Tranh cực kỳ hào phóng: "Hỏi." Cho ngươi một cơ hội.
"Mở cửa ra!" Phương Chu An táo bạo đá cửa.
Sơ Tranh xoay người rời đi.
Phương Chu An thấy Sơ Tranh có phản ứng này, lập tức nói: "Tôi hỏi cô, tiểu bạch kiểm ở cùng cô trong game là ai? Có phải cô vì hắn, nên mới giải trừ hôn ước với tôi không?"
Sơ Tranh: "..."
Mama nó cái nồi này vẫn chụp lên đầu ta?
"Tôi và anh vì sao lại giải trừ hôn ước, trong lòng anh không rõ ràng?"
Lúc này đầu óc Phương Chu An không rõ ràng, căn bản không nghe Sơ Tranh nói gì: "Khương Sơ Tranh, sao cô lại không tuân thủ nữ tắc như thế? Lén tôi câu kết làm bậy với người đàn ông khác..."
Những ngày gần đây, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Phương Chu An lập tức đầy bụng lửa giận.
Hắn ta đã nghi ngờ, người mà trước đó liều ૮ɦếƭ liều sống quấn lấy mình, sao lại bỗng nhiên đổi tính.
Hóa ra là có mục tiêu mới.
"..."
Ta... X!
Ai câu kết làm bậy trước?
Chỉ cho phép ngươi đốt đèn, không cho phép ta phóng hỏa? Ngươi giỏi đến mức đó cơ?
Phương Chu An càng nói càng khó nghe, thậm chí còn muốn động thủ động cước.
Sơ Tranh vung tay áo lên, mở cửa sắt ra, túm lấy Phương Chu An đi đến nơi không có ánh sáng —— đại lão dạy ngươi làm người.
-
Sơ Tranh đánh người xong, thần thanh khí sảng trở về.
Dì Đặng đứng ở cửa ra vào nhìn quanh: "A, tiểu thư, ngài vừa đi đâu vậy? Vừa rồi tôi nghe thấy có tiếng la hét gì đó, rất đáng sợ."
"Chắc là mèo hoang." Sơ Tranh buông tay áo xuống, trấn định thong dong vào cửa.
Mèo hoang?
Dì Đặng kỳ quái nhìn ra ngoài một hồi, không phát hiện gì dị thường, nhanh chóng đóng cửa sắt lại.
Bà ấy đuổi kịp Sơ Tranh, tránh khỏi người máy đi theo phía sau Sơ Tranh, đi ở một bên khác: "Phương thiếu gia đâu?"
"Đi rồi."
Dì Đặng thấy ánh mắt Sơ Tranh yên tĩnh, không có dị thường gì.
Từ hôm diễn ra tiệc sinh nhật trở đi, tiểu thư đối với Phương thiếu gia thật sự rất kỳ lạ.
Trước đó giải trừ hôn ước, cũng không thấy tiểu thư thương tâm...
Thật sự càng ngày càng khó hiểu.
Sơ Tranh ôm người máy trở về phòng, dì Đặng đóng cửa chính lại, bà ấy đột nhiên nhớ tới, tiểu thư không nói vừa rồi ra ngoài làm gì?
-
Phương Chu An được người phát hiện, đưa đến bệnh viện, dưỡng vài ngày mới ra viện được.
Ngày đó hắn ta uống quá nhiều, chỉ nhớ rõ hình như mình đi tìm Sơ Tranh, còn cụ thể ra sao thì không tài nào nghĩ ra được.
Bị ai đánh càng không nhớ được.
Phương Chu An không nghĩ đến Sơ Tranh, trong tiềm thức cảm thấy với thân thể nhỏ nhắn kia của Sơ Tranh thì không đánh được người.
Chỉ là nghĩ đến bên cạnh Sơ Tranh có người khác, Phương Chu An lập tức có cảm giác khó chịu như bị người ta cho đội nón xanh.
Đàn ông chính là sinh vật như vậy.
Rõ ràng là mình ở bên ngoài làm loạn trước, bây giờ lại còn cảm thấy người khác cắm sừng mình.
Còn có ly hôn, có một loại đàn ông còn cảm thấy vợ cũ là vật riêng tư của mình, mình có thể một lần nữa thành gia lập nghiệp, vợ cũ kết bạn kết bè, thì giống như có người ςướק người phụ nữ của mình vậy.
Cũng không biết là ở đâu ra mà tự cho mình mặt mũi lớn như thế.
Mấy ngày nay Phương Chu An không lên mạng, Hoa Lạc Bất Tẫn chỉ có thể tự chơi một mình.
Tâm tình Hoa Lạc Bất Tẫn cũng không được tốt lắm, công hội bên kia, cô ta cảm thấy mình không thể chen nổi một lời vào được.
Dạ Văn Tiêu đồng ý cho mình đồ, cũng đều không cho được.
Mà hết thảy những chuyện này đều là bởi vì Một Bước Bại Một Tỷ kia...
"Hoa Lạc, cô xem, đây không phải là Một Bước Bại Một Tỷ kia sao." Đồng bạn bên cạnh đột nhiên kéo cô ta.
Hoa Lạc Bất Tẫn theo nhìn sang, quả nhiên bên kia có hai bóng người.
Chính là hai người vừa rồi cô ta nghĩ tới.
Hoa Lạc Bất Tẫn lập tức kéo đồng bạn ẩn thân, cô ta cũng không dám đi qua, chỉ nấp ở phía xa nhìn.
Sơ Tranh và Tần Lạc đi về một bên khác của bản đồ.
"Các cô nói nam sinh kia có phải bị cô ta bao nuôi không?"
"Đẹp như thế, đổi lại là tôi tôi cũng muốn."
"Cũng không biết trong hiện thực có đẹp như vậy không."
"Nếu là Ϧóþ mặt thì thật thú vị rồi."
Hoa Lạc Bất Tẫn nhìn chằm chằm lưng Tần Lạc, cau mày thì thầm một tiếng: "Kỳ quái..."
"Hoa Lạc, cái gì kỳ quái?"
Hoa Lạc Bất Tẫn lắc đầu: "Không có gì, có thể là tôi nhìn lầm."
Hoa Lạc Bất Tẫn và đồng bạn tách ra, đi bộ trên bản đồ tìm Sơ Tranh và Tần Lạc.
Vận khí không tốt, một lần cũng không tìm được.
Nhưng Hoa Lạc Bất Tẫn cũng không nhụt chí, kiên trì tìm vài ngày, gặp được hai người mấy lần.
-
Mất tích mấy ngày rốt cuộc Dạ Văn Tiêu cũng lên mạng, nhưng thần sắc có chút không tốt, không tập trung.
"Văn Tiêu??"
Hoa Lạc Bất Tẫn giơ tay lung lay trước mặt hắn ta.
"Anh sao thế, không tập trung?"
Dạ Văn Tiêu lấy lại tinh thần, đè xuống bực bội dưới đáy lòng: "Không sao."
"Thật sự không sao chứ?"
"Ừ."
Hoa Lạc Bất Tẫn ngồi xuống bên cạnh Dạ Văn Tiêu: "Văn Tiêu, anh có cảm thấy nam sinh bên cạnh Một Bước Bại Một Tỷ kia có chút kỳ quái không?"
Nghe thấy lời này, con ngươi Dạ Văn Tiêu nhíu lại: "Kỳ quái chỗ nào?"
"Hắn không giống người chơi." Hoa Lạc Bất Tẫn nói: "Em cũng không nói lên được, chính là cảm thấy có chút kỳ quái, quần áo trên người hắn, trong game cũng chưa thấy ai từng có, cũng không phải thời trang sự kiện gì."
Dạ Văn Tiêu ngẫm lại hình như là thế.
Trang phục mặc dù có thể tự mình thay đổi màu sắc, tăng thêm màu sắc.
Nhưng kiểu dáng đều là thống nhất, nam sinh kia ăn mặc có chút không giống.
Nhưng mà Tần Lạc rất ít xuất hiện, cho dù xuất hiện cũng là đi cùng Sơ Tranh, Dạ Văn Tiêu trong lúc nhất thời cũng không phát hiện được nhiều dị thường hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc