Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1317

Tác giả: Mặc Linh

A...
Bùi tiên sinh kêu tên của Sơ Tranh, người phía sau đồng loạt hít sâu, chấn kinh đến mức một đám người rớt cả cằm.
Đây là quen biết?!
Bùi tiên sinh thế mà lại thật sự quen biết cô?
Tình huống này là thế nào!!
Khi Bùi tiên sinh nói chuyện với Sơ Tranh, sắc mặt Đỗ phu nhân lập tức trở nên khó coi.
Lúc này Đỗ Hạ cũng không dám nói lời nào, đứng ở bên cạnh Đỗ phu nhân, nghi hoặc lại cổ quái nhìn Sơ Tranh.
"Bọn họ hỏi tôi thư mời." Sơ Tranh sắc mặt thản nhiên: "Tôi không có."
Đám người trông thấy rõ ràng Bùi tiên sinh nghe vậy, mà lại lộ ra vẻ mặt áy náy: "Việc này là tôi lo lắng không chu toàn, có nhiều chỗ đắc tội, Sơ Tranh tiểu thư đừng trách. Sơ Tranh tiểu thư là tôi dẫn vào, còn không mau xin lỗi Sơ Tranh tiểu thư."
Bùi tiên sinh tự mình dẫn vào, không có thư mời, nhưng còn hơn cả thư mời.
Quần chúng vây xem kinh ngạc không thôi.
Vốn cho rằng Bùi tiên sinh chỉ quen biết cô.
Không nghĩ tới người này là do Bùi tiên sinh tự mình dẫn đến...
Quản lý cũng chấn kinh không nhỏ, nghe lời này lập tức khom lưng xin lỗi.
Bùi tiên sinh nhìn quanh một vòng, ho nhẹ một tiếng: "Không có việc gì đâu, mọi người tiếp tục chơi đi."
Ý của lời này chính là bảo mọi người tản ra, đừng vây ở đây nữa.
Chính chủ lên tiếng, mọi người cũng không dám không nghe theo, tốp năm tốp ba tản ra, nhưng đều không đi quá xa.
Tâm tư tám chuyện, mọi người đều có.
Vốn cho rằng là chuồn êm vào, không nghĩ tới người ta là do chủ nhà tự mình dẫn vào.
Những người vừa rồi nói Sơ Tranh chuồn êm vào, lúc này đều đi xa hơn một chút.
Nhưng mọi người đối với chuyện tại sao cô lại quen biết Bùi tiên sinh, còn để Bùi tiên sinh tự mình dẫn cô vào, biểu thị nghi hoặc.
"Bùi tiên sinh lúc trước để tang vợ, đến nay vẫn chưa cưới, mọi người nói, cô ta sẽ không là..."
"Nói cái gì đó, Bùi tiên sinh giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, làm sao có thể!"
"Việc này khó mà nói chắc được đâu, có lẽ Bùi tiên sinh muốn tìm mẹ kế cho Bùi thiếu thì sao!"
"Nói cô ta cấu kết với Bùi thiếu tôi còn tin được!"
"Nếu có thể vào Bùi gia, vậy cũng không kém Đỗ gia rồi."
Đủ loại ánh mắt, rơi trên thân người trong cuộc ở bên kia.
Giống như cô không làm ra chút chuyện dơ bẩn gì, thì sẽ không cách nào thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ vậy.
-
Bên này, thái độ của Bùi tiên sinh vô cùng khiêm tốn: "Sơ Tranh tiểu thư, thật sự rất xin lỗi."
"Ừ."
Sơ Tranh bình tĩnh gật đầu.
Đỗ phu nhân kinh ngạc nhìn cô.
Bùi tiên sinh chịu nhận lỗi với cô thì cũng thôi đi, cô lại còn thoải mái nhận như thế.
Mà nhìn qua Bùi tiên sinh còn không hề tức giận?
Đây rốt cuộc là tình huống thế nào?
Sắc mặt Đỗ phu nhân xanh xám, lúc này miễn cưỡng gạt ra một vòng ý cười, thăm dò hỏi: "Bùi tiên sinh... Sao ngài lại quen biết con bé?"
"Đỗ phu nhân à." Lúc này Bùi tiên sinh mới nhìn thấy Đỗ phu nhân, thái độ không khiêm tốn như khi đối mặt với Sơ Tranh: "Việc này nhắc tới cũng là trùng hợp."
Tuy nhiên trùng hợp thế nào, Bùi tiên sinh cũng không có ý tứ nói tỉ mỉ.
"Đỗ phu nhân còn có chuyện gì không?" Bùi tiên sinh nhìn Đỗ phu nhân.
Đỗ phu nhân nhìn Bùi tiên sinh, rồi lại nhìn Sơ Tranh, bà ta lên tiếng: "Sơ Tranh, cháu qua đây, cô có lời muốn hỏi cháu."
Sơ Tranh: "Hỏi đi."
Đỗ phu nhân nào dám hỏi ngay trước mặt Bùi tiên sinh, vênh mặt hất hàm chỉ huy cô: "Cháu qua đây."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không."
Đỗ phu nhân: "..."
Bùi tiên sinh đương nhiên biết chuyện của Sơ Tranh và Đỗ gia, nhưng lúc này ông ta chỉ nhìn, cũng không có ý tứ nhiều lời.
Đỗ phu nhân hít sâu một hơi: "Sơ Tranh, nói thế nào cháu cũng lớn lên ở Đỗ gia, cháu gọi cô là mẹ nhiều năm như thế, bây giờ cô muốn nói với cháu một câu cũng không được?"
Sơ Tranh sừng sững bất động: "Bà nói đi." Ta lại không chặn miệng ngươi lại!! Có chuyện gì thì chúng ta cứ vậy mà nói! Nói riêng làm quái gì, ngươi ám toán ta thì làm sao bây giờ!
"Cháu..."
Đỗ phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh xám, ngay trước mặt Bùi tiên sinh còn không thể phát tác, chỉ có thể kìm nén.
Con ranh ૮ɦếƭ tiệt này, ghê gớm nha!
Khó trách trước đó cứng cổ như vậy, hóa ra là trèo lên Bùi gia.
Cô có quan hệ với Bùi gia từ lúc nào?
Đáy lòng Đỗ phu nhân càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng mà bà ta lại không biết cái không đúng này, rốt cuộc là bắt đầu từ chỗ nào.
Bùi tiên sinh khách sáo gọi một tiếng: "Đỗ phu nhân?"
Đỗ phu nhân miễn cưỡng duy trì được lễ phép trên mặt, hàn huyên với Bùi tiên sinh hai câu, dẫn theo Đỗ Hạ rời đi.
"Sơ Tranh tiểu thư, chúng ta qua bên này nói." Bùi tiên sinh làm dấu tay xin mời.
Sơ Tranh đi theo Bùi tiên sinh lên lầu, ồn ào náo động phía dưới bị cửa phòng ngăn cách.
"Chuyện ngày hôm nay, thật sự rất xin lỗi." Ông ta chỉ rời đi một hồi như vậy, ai biết đã xảy ra chuyện như thế, Đỗ gia kia...
Nói thế nào vị này cũng là con gái nuôi của bọn họ, cho dù có đổi về, thì cũng không cần bẩn thỉu đến mức đó chứ.
Đáy lòng Bùi tiên sinh vạch Đỗ gia đến nhóm ngăn chặn lui tới.
Sơ Tranh tìm một chỗ ngồi xuống: "Chuyện không liên quan tới ông."
Là Đỗ phu nhân và Đỗ Hạ cố ý gây chuyện với cô.
Bùi tiên sinh cười theo, ông ta đẩy con mình một cái: "Châm trà cho Sơ Tranh tiểu thư."
Bùi thiếu: "???"
Bùi thiếu lơ ngơ, nhưng vẫn mỉm cười rót một chén trà cho Sơ Tranh.
Bùi tiên sinh biểu đạt ý xin lỗi xong, rất nhanh liền tiến vào chính sự.
Sơ Tranh gặp phải Bùi tiên sinh đúng là ngoài ý muốn, xe của ông ta bị tai nạn ở nửa đường, mặc dù ông ta không bị trọng thương gì, nhưng người bị kẹt lại, không ra được, cũng không động được.
Không biết vì sao cô gái này lại ở một mình ở chỗ kia vào đêm hôm khuya khoắt.
Lúc đầu Bùi tiên sinh còn tưởng rằng gặp phải quỷ, cô đứng ở ngay cách đó không xa, cũng bất động.
Con đường kia không có bất kỳ ai, nửa đêm canh ba, đây không phải gặp quỷ thì là gì?
Về sau quỷ này... Không phải, cô gái này chủ động tản bộ qua giúp đỡ.
Thật sự là tản bộ, cô vừa đi vừa nghỉ, dường như đang cân nhắc xem có nên cứu ông ta hay không.
Sơ Tranh đưa ông ta đến bệnh viện, phụ tá của ông ta tới, nói tới một hạng mục liên quan đến vấn đề tiền bạc, cô lại đột nhiên đứng ra nói muốn đầu tư.
Bùi tiên sinh cũng là bởi vì sốt ruột vì hạng mục này, tinh thần không tập trung nên mới xảy ra chuyện.
Kết quả ông ta xảy ra tai nạn, lại bỗng giải quyết xong chuyện này.
Nói xong chính sự, Bùi tiên sinh thăm dò hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư, Đỗ gia có cần tôi..."
Ngày hôm nay chuyện Đỗ gia làm khó tránh khỏi hơi quá đáng.
Cho dù cô không phải do mình mời đến, không có thư mời mà vào nơi này, thì bọn họ cũng không thể náo loạn lên như thế được?
Tốt xấu gì cũng là con gái nuôi của mình...
"Không cần. Chính tôi có thể đánh..." Sơ Tranh kịp thời ngừng lại: "Có thể giải quyết."
Bùi tiên sinh: "..."
Vừa rồi cô muốn nói gì?
"Không có việc gì nữa thì tôi đi trước."
"A, được, hôm nay thật sự ngại quá, hôm nào mời Sơ Tranh tiểu thư ăn cơm. Tiễn Sơ Tranh tiểu thư đi." Bùi tiên sinh đẩy con trai ra.
Bùi thiếu đại khái kịp phản ứng, hiểu được Bùi tiên sinh đang làm gì, đáy lòng mặc dù cảm thấy quỷ dị, nhưng vẫn rất nghe lời tiễn Sơ Tranh rời đi.
Chờ tiễn Sơ Tranh đi xong, Bùi thiếu trở về liền bày ra vẻ mặt cạn lời: "Cha, cha làm gì?"
"Cô gái kia thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Con nói cho cha biết nha Bùi Kim Minh, cha đừng có nghĩ đến chuyện điều khiển tình cảm của con, con tuyệt đối sẽ không để cha an bài đối tượng tương lai cho con đâu!"
"Ranh con, gọi tên ai đấy!" Bùi tiên sinh tức giận mắng: "Cha chỉ hỏi con cô gái kia thế nào, thích không?"
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc