Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1270

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh đẩy cửa gian phòng mình ra, bên trong tia sáng lờ mờ, có bóng người đứng ở giữa phòng.
Sơ Tranh còn tưởng là con yêu nào, vừa muốn động thủ, bóng người kia đột nhiên xoay người lại.
Gương mặt của Tuyên Ảnh như ẩn như hiện trong tia sáng lờ mờ kia.
"..."
Là muốn hù ૮ɦếƭ ta sao?!
Sơ Tranh "ầm" một tiếng đóng cửa lại, thắp sáng đèn trong phòng: "Tại sao ngươi lại ở đây."
Ánh sáng chậm rãi phủ kín gian phòng, thân ảnh của Tuyên Ảnh dần dần rõ ràng, ánh sáng phác họa theo đường cong trôi chảy của cằm hắn, một nửa mặt ẩn trong bóng tối, có chút không thấy rõ.
Cái bóng hắt trên cửa chậm chạp di động, thanh âm du dương vang lên trong phòng: "Ta dạy cho ngươi một biện pháp, có lẽ có thể lấy được Thông Thiên Thần Điện ra."
"Ồ."
Sơ Tranh không cảm thấy hứng thú chút nào, nhưng vẫn để hắn nói.
Tuyên Ảnh dạy cho Sơ Tranh một cái khẩu quyết, có chút khó đọc, đây rõ ràng là khẩu quyết tu luyện.
"Ngươi bảo ta tu luyện?"
Tuyên Ảnh phất vạt áo ngồi xuống, nâng tay lên, đồ uống trà xuất hiện ở trên bàn, hắn bắt đầu chậm rãi pha trà.
"Tạm thời không có biện pháp khác, trước tiên ngươi có thể thử một chút."
"..."
Ta chỉ là một phàm nhân, tại sao phải bắt ta tiếp nhận những thứ này.
Sơ Tranh suy nghĩ hão huyền: "Ngươi không thể độ chút pháp thuật gì đó cho ta à?"
Tuyên Ảnh không mặn không nhạt liếc cô một cái: "Chuyện này không có đường tắt, cho dù ta có thể độ pháp thuật cho ngươi, ngươi cũng không khống chế được."
Sơ Tranh ngồi xuống đối diện hắn, nhỏ giọng thầm thì: "Vậy thì không nhất định."
Tuyên Ảnh không nghe rõ: "Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì."
"Vậy ngươi bắt đầu tu luyện đi."
"Bây giờ?"
Tuyên Ảnh gật đầu.
"Không muốn." Sơ Tranh lạnh lùng vô tình cự tuyệt: "Ta muốn đi ngủ."
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, tu luyện cái gì!
Sơ Tranh hơi dừng lại: "Nhưng nếu ngươi muốn song tu với ta, ta có thể cân nhắc."
Tuyên Ảnh đang châm trà run tay một cái, ấm trà xém chút nện xuống mặt bàn.
Ánh mắt hắn mang theo vẻ cổ quái nhìn về phía Sơ Tranh, hắn bị đùa giỡn sao?
Tuyên Ảnh cảm thấy đúng thế.
Rất tốt, nữ nhân này nhiều lần đánh vỡ kỉ lục.
Nữ nhân hắn từng gặp không ít, dùng các loại ánh mắt nhìn hắn cũng không thiếu, nhưng chưa có ai dám trắng trợn đùa giỡn hắn như thế.
Tuyên Ảnh trấn định buông ấm trà xuống: "Lá gan của ngươi rất lớn."
"Vẫn tốt." Sơ Tranh khiêm tốn một chút: "Được không?"
Hương trà lượn lờ giữa hai người, mặt mày tuấn mỹ của nam nhân hơi phát lạnh, ngữ điệu lại rất trầm ổn: "Ngươi ngay cả điều cơ bản nhất cũng không biết, làm sao cùng ta song tu?"
"Ngươi dạy ta."
"..."
Tuyên Ảnh đương nhiên không thể nào đáp ứng, nhưng Sơ Tranh cũng là người nói là làm, nói không tu luyện liền không tu luyện, cũng mặc kệ hắn, tự đi ngủ.
Dù sao cũng không phải ta cần Thông Thiên Thần Điện, tuyệt không hoảng hốt.
Tuyên Ảnh: "..."
-
Ầm ầm ——
Sơ Tranh cọ cọ ngồi dậy, cơn buồn ngủ bị đánh đến thất linh bát lạc.
Không tu luyện cũng không cần bổ ta chứ!
Ầm ầm ——
Tia chớp vạch phá đêm tối, chiếu sáng cả căn phòng, Sơ Tranh trông thấy Tuyên Ảnh vẫn ngồi ở bên kia.
Sơ Tranh xuống đất, đi mấy bước tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trên Hàn Giang Thành mây đen trải rộng, sấm sét vang dội, toàn bộ trời đất đều là âm thanh đùng đùng đoàng đoàng.
Có đạo hữu nào đang độ kiếp à!
Có để cho người ta ngủ không đây!
Ầm ầm ——
Tia sét không chút dấu hiệu đánh về phía Sơ Tranh, Sơ Tranh vừa định tránh, lui lại một bước bỗng ᴆụng vào một vòng ôm băng lãnh, bên hông xiết chặt, hoàn cảnh trước mắt lắc lư, thời gian chỉ trong nháy mắt, cô đã xuất hiện trong sân.
Tia sét rơi trên phòng cô, ầm vang một tiếng rồi sụp đổ.
"Sơ Tranh cô nương!"
Lang Sa từ trong bóng tối vọt ra.
"Chuyện gì xảy ra..." Lang Sa nhìn thấy Tuyên Ảnh, thần sắc nghiêm hơn một chút, cảnh giác nhìn hắn.
Tuyên Ảnh ôm Sơ Tranh, đầu ngón chân điểm lên đất mặt, nhảy lên không trung.
Một tia sét xé rách bầu trời, lần nữa rơi vào trong sân.
"Người... Người quái dị!! Cứu mạng a a a!!"
Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía viện tử, sét cũng không bổ trúng bể cá, Cẩm Lý ngoi đầu lên điên cuồng gào thét với cô.
Ai rảnh quan tâm, tự cầu phúc đi.
Sơ Tranh lạnh lùng thu tầm mắt lại.
Tiếng gió từ bên tai Sơ Tranh gào thét mà qua, tia sét trên trời thỉnh thoảng rơi xuống, thẳng tắp bổ về phía cô.
Sơ Tranh nhìn lôi điện không ngừng rơi xuống chỗ cô: "Đến vì ta?"
Tuyên Ảnh lời ít mà ý nhiều: "Chắc thế."
Tốc độ của hắn cực nhanh, bay ✓út đi theo đường đến bờ sông, cách sông càng gần, lôi điện càng dày đặc.
Tuyên Ảnh dừng ở trên bờ sông, hắn vung tay lên, sấm sét trong hư không giống như bị người mạnh mẽ cắt đứt, rẽ một cái, bổ về phía trong sông.
Tia sét rơi vào mặt nước, cấp tốc khuếch tán ra xung quanh, toàn bộ mặt sông đều giống như bị lôi điện che kín.
Ào ——
Một đạo hắc ảnh vọt ra khỏi mặt nước.
Hà Thần?
Lại là con chó điên này!
Hà Thần đứng ở hư không, người đầu tiên gã nhìn thấy chính là Tuyên Ảnh, sau khi thấy rõ, cả người bỗng lui về sau mấy mét.
Tiếng sấm trên bầu trời yếu dần.
Giọng nói của Hà Thần truyền tới: "Ngươi cũng vì Thần Điện!"
Tuyên Ảnh không trả lời, bàn tay nhẹ nhàng vung lên trên không trung, lôi điện ngừng giữa không trung, lần nữa rơi xuống, nhưng lần này là bổ về phía Hà Thần.
-
Lôi quang đầy trời, mặt sông chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, giữa thiên địa giống như đang run rẩy chấn động.
Hà Thần rõ ràng sợ Tuyên Ảnh, bó tay bó chân không dám buông ra mà đánh.
"Nếu đều là vì Thần Điện, chúng ta tự Gi*t lẫn nhau làm gì!" Hà Thần hô lên với Tuyên Ảnh: "Chúng ta có thể hợp tác!"
Không trung chỉ có tiếng gió bén nhọn, không ai đáp lại gã.
Hà Thần chửi nhỏ một tiếng, giữ vững tinh thần ứng đối.
Gã không nghĩ tới Tuyên Ảnh sẽ ở Hàn Giang Thành, còn ở cùng nữ nhân kia...
Nếu như biết, chắc chắn gã sẽ không lỗ mãng động tâm như thế.
Lai lịch của nam nhân này là gì Hà Thần cũng không biết, chỉ biết hắn rất lợi hại, lợi hại đến mức một Hà Thần có thần ấn thêm vào như gã cũng có chút e ngại.
Nhưng đã đến mức này, Hà Thần cũng không định từ bỏ như vậy.
Gã dẫn Tuyên Ảnh tới mặt sông, lưu lại mấy hư ảnh vây khốn hắn, sau đó cấp tốc phóng tới bờ sông.
Sơ Tranh đứng trên bờ sông, thấy Hà Thần phóng về phía mình, đuôi lông mày hơi giương nhẹ.
Chó điên không sợ ૮ɦếƭ đưa tới cửa.
Trước khi Hà Thần công kích, Sơ Tranh nhẹ nhàng nhảy lên một cái, ngân mang thoáng hiện, uyển chuyển như rắn, vọt về phía Hà Thần.
Hà Thần chỉ thấy ánh bạc lóe lên, còn chưa thấy rõ đó là cái gì, đáy lòng dâng lên một trận dự cảm xấu, trực giác nói cho gã biết có nguy hiểm.
Hà Thần lập tức rút lui về phía sau.
Tiếng rồng ngâm vang lên sau lưng gã, gã quay đầu nhìn lại, một con Kim Long to lớn chẳng biết xuất hiện sau lưng gã từ bao giờ, một móng vuốt chụp về phía gã.
Con ngươi Hà Thần co rụt lại, trong chớp nhoáng, có cách đối phó.
Gã bỗng nhiên triệt tiêu lực lượng toàn thân, rơi xuống phía mặt sông.
Ngân mang rẽ một cái, một đầu đâm vào trong nước, sau đó túm ra một vật.
Cá chạch bị trói rất chặt, ngân tuyến đưa nó lên trên bờ, Kim Long trên bầu trời thu nhỏ, rơi xuống trên bờ vai Tuyên Ảnh.
Tuyên Ảnh giẫm lên hư không, trở lại trên bờ, đôi mắt hắn hơi nheo lại, ngờ vực dò xét Sơ Tranh.
Cô đúng là một phàm nhân, vậy vừa rồi cô sử dụng lực lượng gì?
Tuyên Ảnh ngăn chặn nghi hoặc, nhìn về phía cá chạch trên đất, chỉ một chút, hắn đưa ra kết luận: "Đây là giả."
"Hả?"
"Phân thân." Tuyên Ảnh nói: "Hắn chạy rồi."
Sơ Tranh: "..."
Đúng là chuồn nhanh như cá chạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc