Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1247

Tác giả: Mặc Linh

Sơ Tranh trông thấy hình nền, sửng sốt một chút, cũng không có phản ứng đặc biệt, bình tĩnh hỏi hắn: "Anh chụp khi nào?"
Chụp còn rất đẹp... chủ yếu là vì dung mạo đẹp.
"..."
Thịnh Diễm ê a một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, may mà lúc này ở trong bóng tối, Sơ Tranh không nhìn thấy gì cả.
Hiển nhiên Sơ Tranh cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, cô ấn mở đèn pin, trước tiên soi xung quanh, cánh tay khoác lên bên hông Thịnh Diễm khẽ đẩy: "Đứng dậy đi."
Thịnh Diễm chấn kinh, lúng túng chống lên cái bàn bên cạnh đứng dậy.
"A..."
Thịnh Diễm còn chưa đứng vững, lại ngã về, Sơ Tranh giơ tay vịn chặt hắn.
Đèn pin trong tay Sơ Tranh chiếu đến trên mặt hắn: "Sao thế?"
Sắc mặt Thịnh Diễm có chút khó coi, hắn giơ tay sờ mắt cá chân, Sơ Tranh chiếu đèn pin qua, mắt cá chân Thịnh Diễm đã sưng lên.
Trước đó ở trên sân khấu Thịnh Diễm cũng từng bị trật chân một lần, nhưng cũng không đau lắm, tăng thêm đang biểu diễn, nên hắn không có thời gian chú ý.
Vừa rồi lại trặc thêm một chút, dẫn đến bây giờ hắn đứng lên cũng không nổi.
Sơ Tranh từ bên cạnh đứng dậy, dìu người ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó.
"Cầm."
Cô nhét di động cho Thịnh Diễm, Sơ Tranh ngồi xuống nắm lấy mắt cá chân hắn xem xét.
Bị Sơ Tranh ᴆụng một cái, Thịnh Diễm liền thở hốc vì kinh ngạc, huyết sắc trên mặt lại mất đi mấy phần.
"Rất đau?"
Thịnh Diễm chịu đựng, lắc đầu.
"Đưa anh đến bệnh viện trước." Sơ Tranh quay người, điểm lên sau vai một cái: "Đi lên, tôi cõng anh."
"A?"
Trong mắt thiếu niên chứa năm phần mờ mịt, bốn phần luống cuống, còn có một phần khẩn trương.
Thịnh Diễm cự tuyệt: "Không, không cần, tôi có thể tự đi."
"Anh nhảy đến sáng mai cũng không đến được bệnh viện." Sơ Tranh không vui: "Nhanh lên."
"..."
Thịnh Diễm chần chờ vươn tay, vòng qua bả vai Sơ Tranh, ôm lấy cổ cô, chuyển trọng lượng tới.
Sơ Tranh rất nhẹ nhàng cõng hắn lên, Sơ Tranh ước lượng: "Gần đây có phải anh gầy đi không?"
Lồng иgự¢ Thịnh Diễm dán lên phần lưng Sơ Tranh, đầu sát bên cổ cô, có thể ngửi được mùi thơm trong tóc cô.
Cả người Thịnh Diễm đều ở vào trạng thái hốt hoảng, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, hắn mới thanh tỉnh hơn mấy phần, lắp bắp đáp: "Không có... Không có."
"Thật sao."
Sơ Tranh không tin.
Chắc chắn là gầy đi.
Khoảng thời gian này vì chuẩn bị cho concert, Thịnh Diễm không được nghỉ ngơi tốt, có đôi khi còn không ăn đủ bữa, gầy là chắc chắn.
Sơ Tranh đi về phía trước, Thịnh Diễm đột nhiên quay đầu: "Hoa..."
"Bỏ đi." Lúc này còn quản hoa cái gì.
"Cô tặng tôi..."
"Sáng mai lại cho anh một xe." Con trai quả nhiên là thích hoa!
"??"
"Soi đường, anh muốn chúng ta đều nằm lại chỗ này à?"
Thịnh Diễm thấp giọng đáp một tiếng, chiếu đèn pin về phía trước.
Ánh mắt hắn hơi nghiêng ra, liền có thể trông thấy đường cong trôi chảy nơi sườn mặt của cô gái.
Cánh tay Thịnh Diễm đang ôm Sơ Tranh, từ từ siết chặt.
Sơ Tranh muốn nói chuyện, nhưng nghiêng đầu xuống trông thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Thịnh Diễm, lại nhịn xuống, hi vọng cô sẽ không bị siết ૮ɦếƭ.
Lối đi bên ngoài đã đóng lại, Sơ Tranh đi một vòng không phát hiện được nơi có thể ra ngoài, cô gọi điện thoại cho Lisa, Lisa liên hệ với nhân viên công tác còn chưa rời đi, lúc này mới giải cứu được bọn họ ra ngoài.
-
Mộ Sinh và Khúc Giang Tiêu vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện, vừa thấy Sơ Tranh liền ồn ào: "Bà chủ, Tiểu Diễm sao rồi?"
"Kêu cái gì, có tố chất không."
Mộ Sinh nhanh chóng ngậm miệng: "Tiểu Diễm đâu?"
Sơ Tranh chỉ vào phòng bệnh: "Trặc chân mà thôi, không có việc lớn gì."
Chân của Thịnh Diễm đã được băng lại, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng bác sĩ cũng bảo hắn trong thời gian ngắn không được vận động dữ dội, bằng không thì có thể tạo thành thương tổn lần thứ hai.
Lúc ấy khi bọn họ rời đi, Thịnh Diễm bảo bọn họ đi trước, hắn muốn ở lại thêm một lúc.
Mộ Sinh mang theo vợ mình, Khúc Giang Tiêu mang theo em gái mình, cho nên bọn họ chỉ có thể rời đi trước.
"Sao cậu lại không cẩn thận như thế?"
"Không sao, chỉ trặc chân chút thôi mà." Thịnh Diễm ngồi ở trên giường bệnh: "Rất nhanh sẽ khỏi."
"Cái gì mà không sao, cậu xem cậu đã sắp bị bọc thành bánh chưng rồi kìa, thế này mà nói không sao? Vậy thế nào mới gọi là có sao hả!"
"..."
Sơ Tranh để ba người bọn họ hàn huyên một hồi, rốt cuộc nhịn không được đuổi người.
"Các anh còn không đi?"
"Tôi ở đây với Tiểu Diễm..." Mộ Sinh lập tức nhào lên trên người Thịnh Diễm.
Sơ Tranh dùng một tay xách anh ta ra: "Không cần."
"Bà chủ..."
Khúc Giang Tiêu vô cùng hiểu chuyện ngăn Mộ Sinh lại: "Hôm nay mệt lắm rồi, trước đó không phải cậu la hét muốn ngủ à. Tiểu Diễm cũng cần nghỉ ngơi nữa, cậu ở đây có lẽ Tiểu Diễm không nghỉ ngơi được, sáng mai lại đến đi."
"Nhưng mà..."
Khúc Giang Tiêu che miệng Mộ Sinh, đẩy anh ta ra ngoài, vẫn không quên quay đầu cười cười với Sơ Tranh: "Vậy làm phiền bà chủ chăm sóc cho Tiểu Diễm."
"Cái gì thế, tôi..."
Giọng nói của Mộ Sinh bị cửa phòng bệnh ngăn cách, phòng bệnh trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Sơ Tranh phóng khoáng ngồi xuống ghế: "Ngủ đi."
Cánh môi Thịnh Diễm khẽ mở, cuối cùng chậm chạp nằm xuống.
Cạch ——
Đèn phòng bệnh tắt ngúm.
Trong phòng an tĩnh giống như không có người.
"Cô... Vì sao lại đến trễ?"
Giọng nói của Thịnh Diễm vang lên trong bóng đêm, đánh vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng.
"Xảy ra chút chuyện." Sơ Tranh nhìn về phía bên kia, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của thiếu niên.
Thịnh Diễm truy vấn: "Ngoài ý muốn sao?"
"Ừ."
Trong bóng đêm, con ngươi Thịnh Diễm có chút ánh sáng, cô không phải cố ý không đến, cô là vì có chuyện...
Thịnh Diễm ôm lấy trái tim nhảy loạn, từ từ nhắm mắt lại.
-
Đêm lạnh như nước, ánh trăng rơi xuống chiếu trên bệ cửa sổ, bị màn cửa тһô Ьạᴏ chặn ngang, không tiến vào trong được nửa phần.
Trong ánh sáng mơ hồ kia, có một bóng người đứng trước giường bệnh, chậm chạp khom người xuống.
Sơ Tranh quan sát thiếu niên ngủ say, một lát sau cô đột nhiên hôn qua.
Đường hoàng cạy mở môi hắn, sau khi ở bên trong càn quét một vòng, vẫn chưa thỏa mãn lui ra ngoài, lưu luyến ở biên giới.
Sơ Tranh buông Thịnh Diễm ra, chống đỡ mép giường bệnh, ngón tay sờ lên đầu hắn một lúc, lúc này mới lui ra.
Hôm sau.
Lúc Thịnh Diễm tỉnh lại, Sơ Tranh không ở trong phòng bệnh.
Sơ Tranh không ở đây, Thịnh Diễm bỗng thở phào.
Tối qua hắn mơ một giấc mơ không tốt lắm, mơ thấy cảnh tượng mình và cô hôn nhau...
Nếu cô thật sự ở đây, Thịnh Diễm không biết mình sẽ đối mặt với cô như thế nào.
Bây giờ hắn nhìn thấy cô, thì sẽ nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Mộ Sinh và Khúc Giang Tiêu đến vào lúc sáng sớm, võ trang đầy đủ, giống như ăn trộm xông vào phòng bệnh, ầm một tiếng đóng cửa phòng bệnh lại.
"Má ơi, hù ૮ɦếƭ ba ba." Mộ Sinh vỗ иgự¢: "Thiếu chút nữa bị phát hiện."
Đêm qua lúc bọn họ đến đã là sau nửa đêm, hầu như không còn ai nữa.
Khúc Giang Tiêu kéo khẩu trang xuống, ân cần hỏi Thịnh Diễm: "Tiểu Diễm cậu sao rồi?"
"Rất tốt." Thịnh Diễm nhìn chân của mình một chút: "Vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra, không có vấn đề gì."
"Rốt cuộc hôm qua sao cậu lại bị trặc chân?" Mộ Sinh tò mò: "Khi chúng tôi đi, không phải cậu còn rất tốt sao? Còn có sao cậu lại đi cùng với bà chủ?"
Thịnh Diễm Ϧóþ gan bàn tay mình một chút, lông mi buông xuống, không trả lời vấn đề này của Mộ Sinh.
Khúc Giang Tiêu nhìn Thịnh Diễm hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra lời: "Tiểu Diễm, có phải cậu thích bà chủ không?"
Thịnh Diễm ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt Khúc Giang Tiêu.
Bọn họ cùng nhau ca hát, cùng nhau luyện tập, cùng nhau biểu diễm, sớm đã có một loại ăn ý không giống bình thường.
Biểu cảm của Thịnh Diễm biến đổi, cuối cùng khẽ gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc