Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 1067

Tác giả: Mặc Linh

"Chúng ta bị bao vây!"
Nơi đóng quân an tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu to.
Tất cả mọi người bị bừng tỉnh.
Tạ Uyển Uyển cũng ngồi dậy, nhìn bản đồ trên người, bốn phía toàn là điểm màu đỏ.
Phe mình là màu xanh lá, mà bây giờ màu xanh lá hoàn toàn bị màu đỏ bao vây.
"Mọi người đừng hốt hoảng, mau ẩn nấp!" Tạ Uyển Uyển lập tức chỉ huy mọi người ẩn nấp.
Đáng tiếc đã không còn kịp nữa rồi, đối phương giống như biết bọn họ ở đây, đạn vèo một cái, bắn lên иgự¢ một người bên trong.
Người kia đần độn đứng tại chỗ.
"Thi thể mời nằm xuống, đừng cản trở ánh mắt tôi!!"
Bên ngoài có người hô.
"..."
-
Sơ Tranh ở bên trong "chiến hỏa", trở lại nơi Tiểu Cửu đợi.
"Cô chủ, cô đã làm gì?"
Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi không làm gì cả."
"... Vậy những người này từ đâu tới?" Cô lừa gạt ai chứ!
"Tôi làm sao biết." Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói mò: "Bọn họ xui xẻo."
Tiểu Cửu: "..."
Được rồi, ngài nói xui xẻo liền xui xẻo đi.
Tạ Uyển Uyển rất nhanh dẫn người xông ra khỏi trùng vây, nhưng nhân số giảm mạnh hơn phân nửa, rất nhiều trang bị cũng không đem theo được.
Rõ ràng có Tạ Uyển Uyển có thể xưng là máy hack gian lận tồn tại, bọn họ còn bị người vây đánh, chuyện này làm người ta rất khó hiểu.
Nhưng kế tiếp, bọn họ mới được chứng kiến cái gì gọi là nhiều phương thức vây đánh.
Mặc kệ đi phương hướng nào, cũng giống như đều có người mai phục bọn họ.
Nhân số không ngừng giảm mạnh, ai cũng mệt mỏi hết sức, không còn sức lực chạy tiếp nữa.
Nhưng mà không chạy không được...
"Mọi người tách ra!"
Không biết là ai hô một câu, vốn đã không nhiều người, lập tức phân tán ra.
Có lẽ Tạ Uyển Uyển vận khí không tốt, phương hướng chạy trốn cũng có người mai phục.
"Cậu chờ ở đây, tớ đi dẫn bọn họ ra."
"Uyển Uyển!"
"Không có việc gì, cậu đừng động."
Bạn học kia cảm kích nhìn Tạ Uyển Uyển.
Tạ Uyển Uyển dẫn người rời đi, cô ta hành động một mình, so với khi đi cùng người khác thuận tiện hơn nhiều, rất nhanh liền ném bỏ người lại.
Cô ta cẩn thận khom lưng như mèo, di động trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió thổi qua.
Sạt sạt sạt...
Tiếng sột soạt vang lên...
Tạ Uyển Uyển bỗng nhiên nơm nớp lo sợ.
Cô ta ngưng thần nhìn chằm chằm vào nơi phát ra động tĩnh, thân ảnh màu trắng bỗng nhiên xông tới, dừng ở trên đất trống.
Tạ Uyển Uyển thở phào.
"Tạ Uyển Uyển."
Trong nháy mắt kia Tạ Uyển Uyển giống như nghe thấy tiếng da đầu nổ tung.
Giọng nói này...
Là cô!
Tạ Uyển Uyển bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên, trong đôi mắt phản chiếu một cái bóng.
Trong cái bóng kia, có một người cô ta quen thuộc.
Nữ sinh ngồi trên chạc cây, một chân cong lên đạp trên cành cây, cánh tay tùy ý khoác lên trên đầu gối, tư thế ngồi phi thường "thổ phỉ".
Sau lưng là cành lá xanh um tươi tốt, tôn lên nữ sinh giống như một đóa hoa minh diễm và tự phụ.
Làn da không đen như trước kia, cũng không có dáng vẻ rụt rè như trước kia, Tạ Uyển Uyển bỗng nhiên giật mình, dung mạo của cô lại đẹp đến như thế.
Dáng dấp của Tạ Uyển Uyển cũng không tệ, nhưng so với những thiên kim thiếu gia được nuông chiều từ bé trong học viện kia, cô ta căn bản không tính là cái gì.
Người trong học viện nịnh bợ cô ta như thế, chỉ là bởi vì cô ta đo ra tinh thần lực là A+.
Dung mạo cô ta tuy kém, nhưng cô ta vẫn có thể trở thành tiêu điểm tán tụng của đám người này, bởi vậy Tạ Uyển Uyển cũng không có nhiều cảm giác lắm.
Nhưng mà lúc này trông thấy Sơ Tranh, đáy lòng Tạ Uyển Uyển tự dưng dâng lên sự ghen ghét.
Sạt sạt sạt...
Lá cây lắc lư.
Sơ Tranh nhảy từ trên cây xuống, rơi vào nơi cách Tạ Uyển Uyển hai mét.
Hai tay cô đút trong túi, nhìn về phía Tạ Uyển Uyển, gằn từng chữ hỏi: "Thân phận chip của tôi dùng tốt không?"
Tạ Uyển Uyển siết chặt nắm đấm, ૮ưỡɳɠ éρ giảo biện: "Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì."
Sơ Tranh cũng không thèm để ý cô ta có thừa nhận hay không: "Trong lòng hiểu rõ là được."
Tạ Uyển Uyển thấy Sơ Tranh đi về phía mình, còi báo động kêu vang: "Dừng lại! Cô muốn làm gì?"
Tạ Uyển Uyển đúng là muốn ở đây làm ra chút chuyện gì đó với Sơ Tranh, nhưng bởi vì cô ta không có cơ hội, cũng không biết Sơ Tranh ở đâu, cho nên còn chưa kịp thực hiện.
Ai mà ngờ tới, Sơ Tranh sẽ tìm đến chỗ cô ta trước một bước.
Sơ Tranh không cùng cô ta nói nhảm nữa, lướt lên trước, bắt lấy bả vai Tạ Uyển Uyển, uốn gối đè vào phần bụng Tạ Uyển Uyển.
Tạ Uyển Uyển đỡ trễ, phần bụng đau nhức một trận.
Sơ Tranh dùng sức thêm một chút, Tạ Uyển Uyển triệt để mất đi khí lực, nằm sõng xoài trên mặt đất.
Sơ Tranh tùy tiện giật cây mây trong rừng, trói Tạ Uyển Uyển lại, thuận tiện chặn miệng cô ta lại.
Tạ Uyển Uyển chỉ có thể trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh chê ánh mắt cô ta quá hung, giật một mảnh lá cây che mặt cô ta lại.
Tiểu Cửu từ phía sau ngoi đầu lên, cẩn thận từng li từng tí đi tới: "Cô chủ, chúng ta bắt một mình cô ta làm gì?"
Sơ Tranh ngồi xổm trên mặt đất, ấn lấy cổ tay Tạ Uyển Uyển: "Thân phận chip có thể lấy ra không?"
"Thân phận chip?" Tiểu Cửu lắc đầu: "Không thể, thân phận chip đã khóa lại, sẽ đi theo suốt đời, ૮ɦếƭ rồi cũng không lấy ra được."
Trước kia là có thể lấy ra.
Nhưng sau khi không ít người phạm tội, lợi dụng chỗ sơ hở này, sửa đổi thân phận, trốn tránh luật pháp.
Về sau nghiên cứu phát minh mấy chục năm, mới có thân phận chip như bây giờ.
"Thật sự không thể?"
"... Không thể."
Sơ Tranh ngồi xổm trên mặt đất, muốn lên tinh võng tìm xem, kết quả phát hiện bị ngăn cản, nơi này không lên tinh võng được.
Sơ Tranh bảo Vương bát đản lật tường, Vương bát đản không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn lật tường ra cho cô, lên tinh võng.
Trên tinh võng, có rất nhiều suy nghĩ tranh luận liên quan tới chuyện lấy thân phận chip bản mới ra, nhưng phía dưới đều là một đám đại lão tranh luận.
Sơ Tranh thấy một cái đơn giản тһô Ьạᴏ nhất: chặt tay.
Thân phận chip nằm ở cổ tay, chặt tay, thân phận chip xác thực sẽ không còn nữa.
Nhưng hiện tại kỹ thuật phát triển, tái sinh tay không khó khăn, mà trong kho gen có tin tức, cho nên bổ sung thân phận chip rất dễ dàng.
Phía nhà nước cấp cao rất là bá khí biểu thị: Mặc kệ bạn chặt chỗ nào, chỉ cần bạn không ૮ɦếƭ, gen không thay đổi, chặt chỗ nào cũng vô dụng.
-
Nơi đóng quân.
Cảnh Lan nằm ở trên ghế quân dụng bên ngoài ngủ, giáo sư Ngụy hấp tấp chạy tới.
"Cậu xem bọn họ ngừng ở đây cả nửa ngày rồi, làm gì thế nhỉ? Còn có một người là thành phần đối địch, có phải là bị bắt lại rồi không?"
Giáo sư Ngụy phóng hình chiếu 3D ra.
Phía trên là bản đồ và ba điểm bất động.
Cảnh Lan không có động tác gì, giáo sư Ngụy đạp hắn một cái.
"Cảnh Lan!"
Lúc này Cảnh Lan mới không kiên nhẫn mở mắt ra: "Bị bắt lại thì bị bắt lại, liên quan gì đến tôi!"
"Học sinh của cậu cậu không quan tâm?"
"Tặng cho anh đấy được chưa." Cảnh Lan không vui, nghiêng người sang, không muốn để ý đến giáo sư Ngụy.
"..."
Giáo sư Ngụy chửi nhỏ một tiếng, lại hấp tấp đi.
Cảnh Lan nghiêng người nằm một lúc, điều động màn hình ra, đưa vào quyền hạn của giáo viên, xem xét vị trí của Sơ Tranh.
Ba điểm kia cứ mãi đứng im bất động.
Cảnh Lan nhìn một hồi, đột nhiên đứng dậy, vào lều vải đằng sau cầm thứ gì đó ra, loay hoay một chút, rồi thả vật kia ra.
Cảnh Lan đợi một hồi, hình ảnh đại bộ phận là rừng cây, ngẫu nhiên cũng có thể trông thấy học sinh trong rừng.
Hình ảnh không ngừng biến hóa.
Rốt cuộc Cảnh Lan cũng trông thấy trong hình ảnh xuất hiện thân ảnh của Sơ Tranh.
Cô và Tiểu Cửu ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh còn có người, tay chân bị trói, trên mặt che kín bằng lá cây, ngăn trở gương mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc