Xông Vào Ngõ Âm Dương - Chương 53

Tác giả: Mộc Hề Nương

Diệp Du Du lên tiếng: "Hắn là bác sĩ vào làm việc ở đây từ bốn năm trước, phụ trách bệnh nhân ở tầng 4." Cô dời tầm mắt, đứng ở cửa nói: "Sau khi trời tối, tốt nhất người bình thường không nên rời khỏi phòng có nhãn dán." Cô chỉ vào số hiệu trên nhãn: "Mấy thứ đó không vào được. Nhưng nếu không ở trong phòng thì không ai bảo vệ được anh. Mà tôi nghĩ hai anh sẽ không sợ, ban đêm, hai anh có thể thấy được tình huống chân thật của viện điều dưỡng Trường Hòa."
Trần Dương hỏi: "An Nhạc Thần ở đâu?"
"An Nhạc Thần?" Diệp Du Du nghi hoặc hỏi lại.
"An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát."
Diệp Du Du lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi chỉ biết có khả năng ngài ở đây, cụ thể nơi nào thì tôi không biết. Ngài chưa từng xuất hiện trước mặt chúng tôi."
"Được rồi." Trần Dương hỏi tiếp: "Cô có thể nói tất cả những chuyện cô biết và những chuyện liên quan đến viện điều dưỡng không?"
"Hai anh muốn biết cái gì?"
"Đi vào rồi nói."
Diệp Du Du do dự trong giây lát, cuối cùng cũng tiến vào phòng, ngăn cản mấy cặp mắt theo dõi bên ngoài. Trần Dương bảo cô ngồi xuống rồi hỏi: "Từ năm năm trước, cô và Diệp Du Nhã đã biết đến sự tồn tại của viện điều dưỡng, mẹ nuôi của cô cũng ở đây. Vậy hẳn là cô biết quá khứ của viện điều dưỡng này."
Diệp Du Du biến sắc: "Hai người điều tra được nhiều như vậy rồi?"
Sau đó cô bỗng cười nhạo: "Vậy hai người còn muốn biết gì nữa? Hay là muốn đến thăm mẹ nuôi tôi, thuận tiện đồng cảm với bà ta?"
"Cô biết vì sao chúng tôi lại đến đây."
Diệp Du Du từ từ bình tĩnh lại: "Tôi căm thù bà ta, chỉ cần nhắc đến bà ta là lòng thù hận trong người tôi lại sôi lên, khiến tôi mất đi lý trí." Cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói vài câu xin lỗi rồi tiếp lời: "Trước kia viện điều dưỡng chính là nghĩa trang - nghĩa trang Trường Hòa. Vốn là một nơi nặng âm khí, sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà bị niêm phong, một thời gian dài không ai lui tới."
Nghĩa trang Trường Hòa bị niêm phong sau sự kiện phi cương, việc này Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đã biết nhưng Diệp Du Du không biết. Cô rũ mắt tiếp tục nói nhỏ: "Có lẽ hai người nghĩ rằng viện điều dưỡng Trường Hòa chính là nghĩa trang Trường Hòa, thực tế viện điều dưỡng Trường Hòa từng tồn tại, nhưng địa chỉ ban đầu không phải ở đây. Về phần ở đâu thì tôi không biết. Tôi chỉ biết, ban đầu viện điều dưỡng Trường Hòa là nơi điều trị tâm lý và tinh thần không ổn định, nhận khá nhiều bệnh nhân. Sau đó bạo phát tin đồn bác sĩ *** và đánh đập bệnh nhân khiến viện điều dưỡng bị đóng cửa."
Diệp Du Du ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Viện điều dưỡng Trường Hòa bị đóng cửa nhưng mấy tên bác sĩ khốn kiếp lại không bị báo ứng. Oan hồn của những bệnh nhân bị *** đến ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ vì những lý do hoang đường vẫn còn tồn tại, luôn nhớ kỹ nỗi đau và sự dằn vặt mà họ phải chịu khi còn sống. Họ nhớ kỹ hình dạng kẻ thù, chờ mong một ngày nào đó có thể trả thù, hạnh hạ lại bọn bác sĩ khốn nạn. An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát nghe thấy tiếng kêu ai oán của các oan hồn, ngài xuất hiện trước mặt họ, đưa đám bác sĩ đến cho họ báo thù."
Trần Dương cau mày, xem ra trong lòng Diệp Du Du, hành vi tìm niềm vui của An Nhạc Thần lại biến thành hành động cứu rỗi các oan hồn trong viện điều dưỡng. Diệp Du Du cười nhạt: "Cảnh sát không đáng tin, người thân càng không đáng tin. Không ai có thể cứu chúng tôi, mấy người nghĩ ngài là tà thần, nhưng chỉ có ngài cứu chúng tôi, chỉ có ngài giơ tay giúp đỡ khi chúng tôi đang tuyệt vọng."
Diệp Du Du kích động nói: "Bệnh nhân bị coi như trò giải trí mà chơi đến ૮ɦếƭ, tuy tâm lý và tinh thần họ có vấn đề nhưng vì vậy mà càng cố chấp. Sau khi ૮ɦếƭ, họ nhớ rõ mọi đau khổ phải chịu khi còn sốn, mỗi ngày lặp đi lặp lại một màn trước khi ૮ɦếƭ. Các người là thiên sư, có cứu họ không? Cũng may có An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát đưa đám bác sĩ đến trước mặt họ, cho họ trả thù, nhờ vậy họ mới có thể giải thoát."
Trần Dương lạnh lùng nhìn Diệp Du Du, Khấu Tuyên Linh kinh nhạc nhìn vào mắt cô, tò mò hỏi: "Cô tôn sùng An Nhạc Thần như vậy, sao còn muốn chúng tôi ra tay cứu chị cô?"
"Vì chị tôi say mê *** sẽ làm tội nghiệt càng thêm nặng. Tôi không từ bỏ An Nhạc Thần, dù tôi muốn chị tôi thoát khỏi An Nhạc Thần, tôi vẫn sùng kính ngài như cũ."
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đều khiếp sợ trước quan điểm của Diệp Du Du, một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng: "Trong tiềm thức của cô vốn không thừa nhận tên tà thần kia. Chính cô cũng nhận biết nó là sai, nhưng cô không thể không tin, hoặc là nói cô không dám từ bỏ An Nhạc Thần."
Diệp Du Du cười nhạt, còn khịt mũi khinh thường.
"Bác sĩ trong viện điều dưỡng *** bệnh nhân đến ૮ɦếƭ, trên thực tế là An Nhạc Thần giựt giây, khơi dậy tà niệm trong lòng các bác sĩ. Bệnh nhân bị vây trong viện điều dưỡng trở thành địa phược linh (những linh hồn bị giam giữ tại một nơi) là vì chấp niệm của họ. Nếu muốn cứu họ, cách tốt nhất là siêu độ, tổ chức pháp hội hoặc tụng kinh siêu độ là được. Cô nghĩ để oan hồn tự tay *** kẻ thù là giải cứu họ sao? Thực tế đó chính là dụ dỗ họ để biến họ thành lệ quỷ, phạm sát nghiệt không thể đầu thai!"
"Có oan ôm oan, có thù báo thù cũng phải xin chỉ thị của Phong Đô, xác định sự tình đúng như vậy và được Phong Đô đại đế đặc biệt phê chuẩn mới có thể quay lại dương gian, tự tay *** kẻ thù để báo thù. Bằng không oan hồn nào ૮ɦếƭ oan cũng quay lại dương gian giết kẻ thù mà không để tâm đến động cơ gây án và nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của nạn nhân thì dương gian đã sớm hỗn loạn rồi. Còn cần pháp luật và cảnh sát làm gì? ***, phạm tội tự nhiên có thiên đạo và âm tào địa phủ nghiêm phạt. Nếu An Nhạc Thần có bản lĩnh lớn như vậy, sao không tự mình trừng phạt mà lại dụ dỗ oan hồn *** bác sĩ đến ૮ɦếƭ? Chẳng qua chỉ là một con nghiệt súc, ngay cả gánh tội nghiệt cũng không dám, thế mà các người còn coi nó là Bồ Tát!"
Trần Dương giận dữ vạch trần: "Nghiệt súc lấy danh nghĩa Bồ Tát, đùa bỡn các người trong lòng bàn tay. Diệp Du Du, trong lòng cô hiểu rất rõ, đừng giả vờ ngu ngốc nữa, cô không dám thừa nhận mà thôi."
Giải oan báo thù đã có thiên đạo, hoặc là ςướק đi số mệnh, hoặc là lấy đi số năm tuổi thọ. Trừ phi oan hồn có oan tình kinh động âm phủ Phong Đô, được đặc cách phê chuẩn cho phép quay về dương gian báo thù, bằng không sẽ hóa thành lệ quỷ, lấy việc chuyển thế đầu thai và bị đánh vào 18 tầng địa ngục làm cái giá để được phê chuẩn quay lại dương gian báo thù. Thế gian có bao nhiêu yêu hận tình thù? Những yêu hận tình thù đó đều đã được sắp xếp, quy định rõ ràng cả rồi.
Trần Dương tức giận việc Diệp Du Du biết rõ hành vi "cứu rỗi" của An Nhạc Thần chỉ là đang đùa giỡn người khác, nhưng vì sợ hãi chân tướng mà không dám thừa nhận, tiếp tục tự lừa gạt bản thân.
Trần Dương đứng dậy, nhìn xuống Diệp Du Du nói: "Cô thật sự nghĩ mọi người có thể được cứu sao? Dù tà thần kia ૮ɦếƭ đi, các người cũng không được giải thoát."
Diệp Du Nhã đã giết nhiều người như vậy, có người ૮ɦếƭ cũng không hết tội nhưng cũng có người không đáng tội ૮ɦếƭ. Sau này lại có người hoàn toàn vô tội. Diệp Du Du không đích thân ra tay nhưng cũng là đồng lõa. Hơn nữa cô nghe theo lời của tà thần đùa giỡn Tiền tiên sinh mà mang thai, sau khi có thai lại tùy ý để hai tiểu quỷ hại ૮ɦếƭ đứa bé, bị sảy thai mà không hề đau lòng, cực kỳ lạnh lùng.
Diệp Du Du dùng đứa con như công cụ đùa bỡn người khác, còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn cả Diệp Du Nhã.
Vẻ mặt Diệp Du Du trở nên rất khó coi, cô bỗng đứng bật dậy xô ngã cái ghế, môi run run, mắt trợn to, dường như muốn phản bác lại không biết nói gì. Diệp Du Du do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ biết đến đó, cũng chỉ có thể tiết lộ đến đó. Đừng hỏi thêm nữa, tự tìm hiểu đi. Tôi đi về."
Cô ta nói xong liền vội vã xoay người rời đi. Lúc đi còn suýt vấp cái ghế té ngã.
Khấu Tuyên Linh nói: "Cô ta còn ích kỷ lạnh lùng hơn Diệp Du Nhã."
Diệp Du Nhã vì những chuyện trải qua trong quá khứ mà trở nên vặn vẹo, cố chấp cho là bản thân đang thay trời hành đạo, ít nhất đa số người cô ta *** đều là rác rưởi. Diệp Du Du được Diệp Du Nhã bảo vệ, chưa từng chịu tổn thương thế nhưng lại nghe theo nghiệt súc kia đùa bỡn người khác, không hề kiêng dè dùng đứa con trong bụng như một công cụ, đồng thời không hề có lòng ăn năn hối hận.
Trần Dương lên tiếng: "Cô ta rất yêu thương Diệp Du Nhã."
Mặc dù Diệp Du Du ích kỷ lạnh lùng nhưng đúng là thành tâm thành ý muốn cứu chị gái.
"Còn ba tiếng nữa trời tối, đi một vòng trước không?"
Trần Dương đồng ý, hai người mở cửa đi ra ngoài. Mới đi được hai bước, hai người như có cảm giác liếc nhìn nhau. Khấu Tuyên Linh nói: "Cậu đoán xem có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm chúng ta?"
"Không biết có bao nhiêu thứ không phải người trộn lẫn vào." Trần Dương nhìn tầng trệt phía dưới, bình tĩnh nói: "Tôi cảm nhận được quỷ khí và âm khí rất nồng, nhưng lại không phải ở nơi này."
Khấu Tuyên Linh vừa đi vừa hỏi: "Vậy ở đâu?"
"Ngoài hồ nước."
"Hồ nước kia có rất nhiều thứ đó à?"
"Vừa nãy khi chúng ta đi ngang qua, mấy thứ trong hồ nhìn chúng ta chằm chằm, dày đặc." Trần Dương có thể cảm giác được, tầng tầng lớp lớp dầy đặc thứ đó dưới đáy hồ, mặt nước đen thùi không thấy được thứ gì nấp bên dưới càng khiến người ta cảm thấy khủng hoảng.
"Căn phòng vừa nãy có cửa sổ nhìn thẳng ra hồ nước, có động tĩnh gì chúng ta có thể phát hiện đúng lúc."
Trần Dương dừng chân, quay mặt nhìn ô kính nhỏ trên cánh cửa. Đây là phòng bệnh, một bác sĩ và hai y tá đang kiểm tra bệnh nhân. Nhìn kỹ lại phát hiện không đúng, bác sĩ dùng dây lưng trói chặt nửa người trên của bệnh nhân, cố định động tác của họ, bác sĩ cầm mâm cơm đứng trước mặt bệnh nhận trêu đùa. Bệnh nhân gầy chỉ còn da bọc xương, miệng phát ra âm thanh yếu ớt, giãy dụa cũng yếu ớt đến không nhìn ra.
Lúc bệnh nhân ngọ ngoạy mà bị cái nĩa đâm vào trán, bác sĩ và y tá phá lên cười ha hả, ngã trước ngã sau, trông hết sức kỳ quái. Bệnh nhân gầy khô như que củi, bác sĩ và y tá cũng đồng dạng da bọc xương. Hình ảnh hết sức kỳ quái.
Khấu Tuyên Linh thấy một màn này: "Bác sĩ y tá trêu chọc bệnh nhân, khiến bệnh nhân ૮ɦếƭ đói, trước khi ૮ɦếƭ chỉ còn da bọc xương. Sau đó bệnh nhân trả thù, khiến bác sĩ y tá cũng chỉ còn bộ xương. Kết quả sau khi ૮ɦếƭ còn dằn vặt lẫn nhau." Hắn lắc đầu: "Dằn vặt trả thù liên tục không ngừng, linh hồn mãi mãi không được yên nghỉ, không cách nào đầu thai. Nghiệt súc xem sự đau đớn khổ sở của con người như trò vui, thế mà được thờ là Bồ Tát!"
Buồn cười nhất chính là Bồ Tát đại từ đại bi không tín ngưỡng thờ phụng mà lại thờ nghiệt súc đùa giỡn mạng người thế này.
Trần Dương ngăn cản Khấu Tuyên Linh: "Chúng ta không quản được thù oán giữa họ, đây là chuyện của Phong Đô. Bây giờ anh đi vào chỉ làm họ tức giận thêm."
Khấu Tuyên Linh suy nghĩ một chút, Trần Dương nói rất đúng, hắn nói tiếp: "Dù tôi muốn siêu độ thì bọn họ cũng không muốn tôi siêu độ." Thù oán giữa họ quá sâu, sâu đến nỗi ૮ɦếƭ rồi vẫn không quên *** lẫn nhau.
"Không phải Chu Khất là quỷ sai Phong Đô sao? Hắn có thể cưỡng chế oan hồn, bắt về địa phủ ghi tên vào sổ rồi phán quyết."
Trần Dương nói: "Tôi biết. Xuống lầu xem?" Cậu lo thân phận quỷ sai của Chu Khất sẽ làm quỷ hồn trong viện điều dưỡng hoảng sợ, khiến An Nhạc Thần chú ý nên cậu dự định chờ đến tối, tất cả quỷ hồn trong viện điều dưỡng ra tay sẽ gọi Chu Khất đến.
Khấu Tuyên Linh đồng ý, cùng Trần Dương đi xuống lầu. Đến lầu 3, cậu trông thấy một người. Đối phương vừa thấy cậu, mặt không thay đổi xoay người rời đi, bước chân vội vã. Trần Dương nghi ngờ vài giây rồi sực nhớ ra người kia, cậu nhanh chóng đuổi theo: "Mạnh Khê!"
Mạnh Khê nghe tiếng kêu càng chạy nhanh hơn. Hắn tóm tất cả bệnh nhân trước mặt đẩy về phía Trần Dương, bước chân rất nhanh, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Trần Dương thấy thế cởi sợi dây đỏ trên cổ tay sau đó leo lên ban công, linh hoạt trèo lên đón đầu Mạnh Khê.
Mạnh Khê thấy Trần Dương trước mặt, lại quay người bỏ chạy. Khóe mắt cậu nhìn thoáng qua cái ghế trên hành lang, vung dây đỏ cuốn lấy cái ghế ném mạnh vào lưng Mạnh Khê.
Hắn bị đập mạnh ngã xuống đất. Cậu dùng dây đỏ trói chặt hắn, đồng thời thu đồng tiền cổ cất vào túi rồi nói: "Không phải lần trước cậu lừa ςướק sợi dây đỏ của tôi sao? Lần này vẫn dùng nó trói cậu, cậu nói trùng hợp không?"
Mạnh Khê cố vũng vẫy, thấy không tránh thoát được bèn bất động, hắn ngửa đầu cười: "Quả nhiên anh đã đến đây."
Cậu ngồi xổm xuống trước mặt hắn: "Cậu biết trước tôi sẽ đến."
"An Nhạc Thần thích anh, nhất định sẽ dẫn dụ anh đến đây."
"Sao cậu nghĩ là hắn dẫn tôi đến mà không phải là tôi điều tra được nơi này?"
Vừa nãy Mạnh Khê bị ngã nhào xuống đất, mặt bị mài trầy da, nửa bên mặt đều là máu. Hắn nở nụ cười, bị đau lại "Shhh" một tiếng rồi nói: "An Nhạc Thần xảo trá lại cẩn thận, nếu nó không trêu chọc các người, các người vĩnh viễn không biết đến sự tồn tại của nó."
Trần Dương suy nghĩ, phát hiện Mạnh Khê nói rất đúng. Ngay từ đầu là nghiệt súc kia cố ý làm bọn họ dính dáng đến các vụ án mới hiện họ chú ý.
"Cậu gọi nó là An Nhạc Thần?"
Mạnh Khê xì cười: "Những người khác đều gọi nó là An Nhạc Hoan Hỉ Bồ Tát đúng không?"
"Cậu không tôn kính nó?"
"Một yêu quái đùa bỡn lòng người, sau khi biết chân tướng mà còn tôn kính thì đúng là ngu." Mạnh Khê cười nhạt.
Trần Dương kinh ngạc, thì ra còn có một người biết chuyện: "Nhưng cậu tùy ý để nó đùa giỡn, đúng không?"
"Anh sai rồi." Hắn hất cằm nói: "Chúng tôi lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nó giúp tôi có được cái tôi muốn, tôi mặc nó đùa giỡn. Tôi không tín ngưỡng nó, nó cũng không cần tín ngưỡng của quân cờ."
Khấu Tuyên Linh vừa đi đến thì nghe được câu này, hắn vô cùng ngạc nhiên. Mạnh Khê nhìn Trần Dương và Khấu Tuyên Linh, giãy dụa cổ tay nói: "Có thể tháo sợi dây không?"
Trần Dương mỉm cười nói: "Không phải cậu thích nó sao?"
Mạnh Khê khựng lại, nhịn không được hừ một tiếng: "An Nhạc Thần bảo tôi phải lấy sợi dây đỏ của anh, kết quả có được rồi nó lại tức giận. Chứng tỏ sợi dây này chả có tác dụng gì, tôi cũng không thích."
Trần Dương nắm bả vai hắn kéo lên: "Tôi thấy cậu còn biết nhiều hơn Diệp Du Du, hay là chúng ta tâm sự một chút?"
"Cởi dây."
Trần Dương cột càng chặt hơn, cách trói của cậu rất đặc biệt, khiến Mạnh Khê không cách nào giãy dụa, nếu vùng vẫy sợi dây sẽ càng siết chặt khiến tay hắn đau đớn hơn. Gương mặt Mạnh Khê nhanh chóng tái xanh, đau đến mặt mày vặn vẹo: "Tôi nói, tôi nói, được chưa? Vào phòng tôi rồi nói."
Trần Dương tháo sợi dây, vẫn ôn hòa như cũ nói: "Tôi biết cậu là người thông minh mà, hợp tác vui vẻ."
Mạnh Khê liếc nhìn Trần Dương, ánh mắt nghi hoặc lại không dám gật bừa. Hắn nghĩ An Nhạc Thần thích Trần Dương, còn nghĩ người này sạch sẽ, đúng là bị mù mà, rõ ràng Trần Dương rất xảo trá và tàn nhẫn.
Ba người tiến vào phòng của Mạnh Khê, hắn ở một phòng bệnh trên lầu 3. Phòng bệnh này khá rộng, được sửa sang như một căn hộ gia đình bình thường có ba phòng ngủ và một phòng khách. Mạnh Khê ngồi xuống sô pha, vừa xoa xoa cổ tay bị dây đỏ siết đau vừa nói: "Hai người muốn hỏi cái gì?"
"An Nhạc Thần ở đâu?"
"Trong viện điều dưỡng."
"Địa điểm cụ thể."
"Tôi không thể nói... Dù mấy người giết tôi thì tôi cũng không nói. Nếu không trước khi bị mấy người giết, tôi đã bị An Nhạc Thần giết trước rồi. Ít nhất tôi đã cho hai người biết phạm vi đúng không? Chỉ cần hai người tự đi tìm mà thôi." Mạnh Khê buông tay, vô tội nói: "Nó rất xảo quyệt, thường trốn ở nơi mấy người không tưởng tượng được."
"Cậu xuất hiện ở Lệ Viên vì giúp Đổng Hồng dẫn chúng tôi rời đi, hay chỉ vì muốn ςướק sợi dây đỏ của tôi?"
"Cả hai. An Nhạc Thần dùng thứ gì cũng phải dùng cho hết tác dụng, vừa khéo tôi rất hữu dụng." Dường như Mạnh Khê nhớ lại điều gì đó buồn cười, hắn bật cười nói: "Đổng Hồng thông qua Dương Hoành - thằng biến thái thích giết phụ nữ - chủ động liên hệ với An Nhạc Thần. Hắn thích ngược đãi, hy vọng An Nhạc Thần có thể giúp hắn che giấu. Ngay từ đầu An Nhạc Thần nghĩ chơi Đổng Hồng rất vui, ai ngờ hắn là tên ૮ɦếƭ nhát. An Nhạc Thần nhanh chóng chán hắn bèn muốn giết hắn. Có điều nó nghĩ phải để Đổng Hồng đấu tranh giãy dụa giữa lằn ranh sống ૮ɦếƭ mới thú vị, thế là nó cho Đổng Hồng ba cơ hội, vừa bảo tôi dẫn mấy người đi xa hiện trường, vừa làm hắn đi vào đường ૮ɦếƭ. Khiến Đổng Hồng có hy vọng rồi lại lâm vào tuyệt vọng, đúng là rất buồn cười."
Mạnh Khê cười ha hả, khi phát hiện Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đều lạnh lùng nhìn hắn mới ngừng cười, không thú vị nhún vai: "Hình như An Nhạc Thần nghĩ sợi dây đỏ của anh là pháp khí, lúc phát hiện không phải, nó rất tức giận." Nhắc đến việc này, Mạnh Khê lại vui vẻ khoái trá.
"Mao Tiểu Lỵ chạy rất nhanh, tôi nghĩ lần đó nếu không phải là Mao Tiểu Lỵ thì mấy người không thể nào bắt được tôi. Nhưng hôm nay xem ra anh cũng chạy rất nhanh." Mạnh Khê phấn khởi nói: "Anh có muốn chạy đua với tôi không? Tôi chạy nhanh lắm."
Trần Dương đột nhiên nói: "Không phải cậu gặp tai nạn xe sao?"
Biểu cảm của Mạnh Khê cứng lại: "Tôi không sao."
"Vậy sao cậu không chạy nhanh hơn Mao Tiểu Lỵ, cũng không thắng được tôi?" Trần Dương tiếp tục truy hỏi.
Mạnh Khê bỗng đấm mạnh xuống bàn: "Tôi không sao! Chân tôi đã ổn, chạy rất nhanh! Mao Tiểu Lỵ vốn chạy nhanh, nếu như tôi không bị tai nạn, cô ta chắc chắn không chạy thắng tôi..."
Trần Dương cắt ngang: "Nói cách khác chân cậu đã hỏng, đúng không?"
"Không phải!" Mạnh Khê đột ngột đứng bật dậy, giống như một con thú bị nhốt trong ***g quay tới quay lui, luôn miệng lải nhải "không phải". Sau đó hắn bỗng chạy ào vào một căn phòng bên trong, không lâu sau vang lên tiếng đấm đá nặng nề.
Khấu Tuyên Linh đứng gần nhất, nghe tiếng động hắn bước nhanh đẩy cửa ra xem. Thấy rõ tình cảnh trong phòng, con ngươi hắn co rút lại, sau đó mở rộng cửa cho Trần Dương thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Trong phòng, Mạnh Khê như phát điên đấm đá hai người trên nền đất, hai người kia đeo dây xích chó trên cổ, đầu dây khảm vào vách tường ở đầu giường. Hai người nằm dưới đất bị đấm đá chỉ kêu ô ô mà không trốn tránh. Hai người mặc quần áo rất rộng, cả người bẩn thỉu hầu như không nhìn ra hình người.
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đồng loạt ra tay, một người khống chế Mạnh Khê, đá hắn văng ra khỏi phòng, một người kiểm tra hai người dưới đất. Trần Dương sợ hãi phát hiện tứ chi họ đã bị chặt đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt. Đang muốn kiểm tra kỹ thì chạm đến phần mũi, thì ra họ đã sớm không còn hô hấp. Trần Dương dừng lại, giơ tay sờ ra sau gáy, phát hiện một cái khóa kéo. Cậu kéo ra, trong đó là pin và máy ghi âm, cậu ấn mở, thì ra đó chính là tiếng ô ô mà hai người vừa nghe thấy.
Trần Dương nghiêm trọng đi ra khỏi phòng ngủ, tường thuật lại cho Khấu Tuyên Linh. Cậu nghĩ hai thi thể đó đã bị chế thành rối người. Khấu Tuyên Linh đá Mạnh Khê ngã xuống đất, chất vấn hắn hai người trong phòng là ai.
"Ba mẹ tôi."
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Mạnh Khê, hắn nói tiếp: "Bọn họ là người nhà của tôi, chỉ có như vậy mới có thể vĩnh viễn ở cùng tôi."
Trần Dương im lặng một lúc rồi hỏi: "Luyện chế cha mẹ thành rối người là ý của cậu hay của An Nhạc Thần?"
"Tôi." Vẻ mặt Mạnh Khê rất quỷ dị: "Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, yêu tôi, khen tôi, chúng tôi mới chân chính là người một nhà. Hai người còn sống trước kia không phải là ba mẹ tôi."
"Lúc cậu chế họ thành rối người, họ vẫn còn sống?"
"Đúng vậy"
Lúc này Trần Dương và Khấu Tuyên Linh mới ý thức được, Mạnh Khê thật sự không bình thường, dùng từ điên để hình dung cũng không quá. Trần Dương hỏi vì sao hắn làm vậy, Mạnh Khê nói chỉ có ba mẹ rối người mới chân chính thương hắn.
"Anh nghĩ tại sao tôi lại hợp tác với An Nhạc Thần? Vì khi tôi gặp tai nạn xe rồi không chạy được nữa, không thể thi đấu không có tiền thưởng, bọn họ lập tức không yêu thươn tôi nữa, tôi rất khó chịu."
Nói đến đây, vẻ mặt Mạnh Khê rất đau khổ. Gia đình hắn rất phức tạp, ba mẹ cực kỳ trọng nữ khinh nam. Hắn có một em gái, được ba mẹ cưng chiều mà coi như công chúa. Từ nhỏ Mạnh Khê đã bị lơ là bỏ qua, chỉ có khi thi đấu điền kinh được giải thưởng, ba mẹ mới tươi cười với hắn. Mà vừa quay lưng, ba mẹ hắn lại cầm tiền thưởng đưa em gái đi chơi, đi mua đồ mà cô thích.
Mạnh Khê không bị *** gia đình, chỉ là hắn bị triệt để bỏ qua. Nếu như hắn không có ba mẹ, không phải chứng kiến ba mẹ cưng chiều em gái, hắn sẽ không vì không được quan tâm mà thần kinh trở nên vặn vẹo.
Sau khi Mạnh Khê bị tai nạn, không còn tiền thưởng, lần thứ hai bị ba mẹ xem nhẹ bỏ qua. Vừa lúc đó An Nhạc Thần xuất hiện, hắn bèn dứt khoát luyện chế ra ba mẹ trong lý tưởng của hắn.
"Lúc em tôi không vui sẽ đánh ba mẹ. Ba mẹ tôi không tức giận còn dỗ dành nó. Hiện tại tôi đánh họ, họ cũng không tức giận." Mạnh Khê vui vẻ nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc