Xông Vào Ngõ Âm Dương - Chương 132

Tác giả: Mộc Hề Nương

Khấu Tuyên Linh tám tuổi về nhà tế tổ vào dịp nghỉ đông, lại bị mấy anh em họ lôi kéo đến chân núi Thiết Vi phía sau núi Pu't Giá. Chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết ngọn núi này rất quỷ dị, rừng cây um tùm xanh tốt nhưng lại không có chút sinh khí, tịch mịch và tối tăm luôn đi kèm với núi Thiết Vi. Khấu Tuyên Linh hỏi Khấu Anh: “Dẫn anh đến đây làm gì?”
“Buổi tối sẽ đến đây thám hiểm, quy định mỗi người phải tự đi một mình lên sườn núi cột cái đai đỏ.” Khấu Anh đưa cho Khấu Tuyên Linh xem mảnh vải đỏ trong tay: “Thi can đảm. Anh có muốn tham gia không?”
“Không. Chán lắm.” Khấu Tuyên Linh không muốn chơi. Khấu Anh dụ dỗ: “Nghe nói trên núi có cương thi, anh không tò mò cương thi như thế nào sao?”
Khấu Tuyên Linh hỏi lại: “Mọi người đã gặp cương thi rồi?”
“Chưa.” Mấy anh chị họ và Khấu Anh đồng loạt lắc đầu: “Nhưng thật sự có cương thi đó, em tìm thấy ghi chép trong gia phả, nghe đồn ngàn năm trước từng có một người phụ nữ chạy đến núi Thiết Vi, không hiểu sao bị cương thi cắn, trúng thi độc rồi biến thành cương thi luôn, bất sinh bất tử. Ghi chép gần nhất là vào thời dân quốc, có một đội quân phiệt vào núi Thiết Vi, vì họ tra trong sách cổ thấy có một cổ mộ từ thời nhà Tống ở đây. Họ muốn đến đào mộ, kết quả có đi mà không có về. Thế nhưng có một tên quân phiệt trốn ra được, luôn miệng nói trong núi có cương thi.”
“Đúng vậy, trong gia phả không phủ định những ghi chép này, chứng tỏ trên núi chắc chắn có cương thi. Bọn anh muốn thi can đảm, thuận tiện tìm xem có cương thi không. A Linh, em thật sự không chơi với bọn anh sao?”
Khấu Tuyên Linh xem thường trò thi can đảm này, nhưng bé lại rất tò mò về cương thi bèn đồng ý: “Ừm, em chơi. Đêm nay đến lượt ai?”
Khấu Anh giơ tay lên, Khấu Tuyên Linh bèn nói: “Vậy đêm mai em sẽ đi.”
Tất cả đều đồng ý, ban ngày mấy đứa nhỏ cùng nhau lên núi cột vải đỏ lên thân cây, sau đó lại cùng trở về.
“Nhìn rõ đường đi, buổi tối mới không lạc đường. Buổi tối trên núi đầy sương mù, các em phải cẩn thận. Nhớ phải mang bùa theo, nếu có chuyện gì thì báo cho bọn anh.” Nghe anh họ căn dặn xong, mấy đứa nhỏ tản ra.
Khấu Tuyên Linh và Khấu Anh tuổi tác xấp xỉ nhau, hai đứa nhỏ cùng nhau đi về nhà. Khấu Tuyên Linh thấy Khấu Anh thoải mái không hề lo lắng thì rất ngạc nhiên, bé nhớ lá gan của Khấu Anh không lớn mà.
“Khấu Anh, em không sợ hả?”
“Hả?” Khấu Anh quay đầu lại, chợt nhận ra Khấu Tuyên Linh đang hỏi cái gì liền trả lời: “Em không sợ.” Sau đó bé nói khẽ: “Thật ra bọn em có lén nói cho sư tổ Lục Tĩnh biết chuyện chạy đến núi Thiết Vi. Nếu lén nói với sư tổ Lục Tĩnh, ngài sẽ phù hộ chúng ta. Có một lần chị Hinh bị sương mù dày đặc vây trên núi Thiết Vi, quên mang bùa không thể đi về, chị ấy sợ quá khóc lên. Sau đó lại phát hiện có một ngọn đèn cách chị ấy khoảng 4m, chị Hinh đi theo ngọn đèn đó ra khỏi núi.”
Khấu Tuyên Linh kinh ngạc: “Sao em biết ngọn đèn đó là sư tổ Lục Tĩnh?”
“Vì không chỉ một mình chị Hinh gặp ngọn đèn kia, mấy anh chị khác cũng từng gặp, bọn em kể lại với nhau, phát hiện đều là những người từng lén nói với sư tổ Lục Tĩnh trước khi vào núi. Chúng em không dám nói với sư tổ, nếu không sẽ bị cốc đầu nên chỉ dám lén nói với sư tổ Lục Tĩnh. Hơn nữa bọn em còn phát hiện ngọn đèn kia chính là đèn hoa sen thờ phụng đặt trước mặt sư tổ Lục Tĩnh.”
“Phải không?” Khấu Tuyên Linh nghiêng đầu thì thầm.
Khấu Anh kéo Khấu Tuyên Linh chạy vào đông điện: “Nhanh lên, trời còn chưa tối, đi bái lạy sư tổ Lục Tĩnh, cầu ngài phù hộ. A Linh, anh cũng cùng đi đi.”
Thừa dịp người lớn trong nhà đang xem phong thủy ở núi Pu't Giá, hai đứa nhỏ chạy nhanh vào đông điện, lén gỡ bức tranh sư tổ Lục Tĩnh đang treo trên điện thờ rồi chạy về phòng.
Con ngươi Khấu Tuyên Linh phóng to, nắm Khấu Anh chất vấn: “Sao em dám trộm bức tranh sư tổ đi?”
“Suỵt!” Khấu Anh giơ ngón trỏ mập mạp lên môi ra dấu im lặng: “Nói nhỏ thôi, tuyệt đối đừng để sư tổ nghe được.” Trước khi đóng cửa, Khấu Anh còn cẩn thận kiểm tra bên ngoài xem có ai khả nghi không, sau đó bé mới đóng cửa, treo bức tranh sư tổ Lục Tĩnh lên, chắp hai tay bái lạy: “Xin sư tổ Lục Tĩnh đừng quở trách.”
Khấu Tuyên Linh cau chặt lông mày: “Không phải nói muốn bái lạy sư tổ sao?”
Gương mặt tròn vo của Khấu Anh nghiêm túc sửa đúng: “Là sư tổ Lục Tĩnh, không phải sư tổ.”
Ngoại trừ sư tổ Tam Thanh, trong đàn pháp Khấu gia còn thờ hai vị sư tổ, vì để phân biệt nên thường sẽ gọi kèm tên húy. Khấu Anh nói: “Nếu chúng ta nói chuyện ban đêm đi lên núi Thiết Vi ở đông điện với sư tổ Lục Tĩnh thì sư tổ cũng nghe được. Sư tổ rất nghiêm khắc, ngài sẽ cốc đầu chúng ta, bị cốc rất rất đau đó.” Nhắc đến sư tổ, giọng nói của Khấu Anh yếu đi không ít.
*Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Thời xưa, ở Trung Quốc, tầng lớp quí tộc quan lại, ngoài họ tên chính thức do ông, bà, cha, mẹ đặt cho; khi lớn lên người ta thường đặt tên tự, tên hiệu và biệt hiệu. Tên chữ (tự) thường là giải thích và bổ sung cho danh, giữa danh và tự có mối liên hệ chặt chẽ về ý nghĩa, biểu thị sự hô ứng và bổ sung cho danh, nên còn được gọi là biểu tự. Tên tự được đặt khi đã thành niên và thường do cha mẹ hoặc bề trên đặt cho, cũng có khi do chính bản thân tự đặt. Việc đặt tên tự là chứng tỏ người đó bắt đầu được mọi người trong xã hội công nhận và tôn trọng. Khi đặt tên tự, người ta thường căn cứ vào danh để chọn từ tương ứng mang ý nghĩa liên quan và phụ trợ cho danh.https://nghiencuulichsu.com/2017/01/03/tim-hieu-ve-danh-tu-hieu-cua-nguoi-xua/
Khấu Tuyên Linh hỏi: “Vậy nên mọi người trộm mang bức tranh sư tổ Lục Tĩnh đi, sau đó mới nói với ngài?”
“Đúng vậy. Mà ở đông điện còn có tượng thờ của sư tổ Lục Tĩnh, dù có trộm tranh đi cũng không sao đâu. Chúng ta nói xong thì mang trả lại. A Linh, nhanh lên, chúng ta nhanh bái lạy. Cha em, bác cả và bác hai sắp về đến rồi đó, bái lạy nhanh còn trả tranh về.” Khấu Anh lôi kéo Khấu Tuyên Linh hành lễ với sư tổ Lục Tĩnh.
Khấu Tuyên Linh nhìn bức tranh một lúc rồi mới thành kính bái lạy, nhưng bé không nói chuyện buổi tối đi lên núi Thiết Vi và mong sư tổ phù hộ. Bé không phải con nít, không cần nói với người lớn.
Ha!
Một tiếng cười đột nhiên vang lên bên tai Khấu Tuyên Linh, bé mở choàng mắt nhìn bức tranh, sư tổ Lục Tĩnh trong tranh vẫn nghiêm trang đĩnh đạc, mặt mày ôn hòa như cũ. Nhưng trong phòng, ngoại trừ Khấu Anh đang lại nhải thì không còn ai khác, phảng phất như tiếng cười vừa rồi chỉ là do bé nghe nhầm. Khấu Tuyên Linh đầy mặt hoài nghi, nghe nhầm sao?
Khấu Anh nói xong lấy hai miếng tín bôi hình bán nguyệt to cỡ bàn tay cầm trong lòng bàn tay vái lạy, lạy xong thảy xuống đất, thánh bôi một âm một dương. Khấu Anh cười rộ lên: “Sư tổ Lục Tĩnh đồng ý rồi.”
Khấu Tuyên Linh hỏi: “Em cầu cái gì?”
Khấu Anh lấy tín bôi cầu sư tổ, nếu như tín bôi một lật một ngửa thì được gọi là một âm một dương, tức thánh bôi, thần linh đã đồng ý lời thỉnh cầu. Nếu như cả hai tín bôi lật xuống gọi là âm bôi, thần linh không đồng ý đồng thời phiền chán. Nếu cả hai lật lên gọi là tiếu bôi, tức thần linh cười nhạo vấn đề của bạn quá vô vị. Hôm nay Khấu Anh được thánh bôi, biểu thị sư tổ đồng ý thỉnh cầu của bé. Khấu Tuyên Linh lập tức tò mò Khấu Anh cần xin cái gì.
Khấu Anh che miệng cười: “Em xin sư tổ bảo vệ anh, thánh bôi đó nha.”
Khấu Tuyên Linh hơi kinh ngạc, Khấu Anh nói tiếp: “Em biết chắc chắn anh không nói chuyện lên núi Thiết Vi với sư tổ Lục Tĩnh, nên em cầu thay anh, không cần cám ơn em đâu.”
Khấu Tuyên Linh lườm trắng mắt: “Anh sẽ không có việc gì.”
“Lỡ anh gặp phải cương thi thì sao?”
“Vậy càng tốt, anh đang muốn gặp một lần.” Khấu Tuyên Linh vốn không tin, gặp cương thì à? Vậy thì bé phải xui xẻo lắm đây.
Nhưng thực tế có khả năng vận số năm nay của Khấu Tuyên Linh không thuận lợi, tối hôm sau khi thi can đảm, bé không chỉ bị lạc đường mà còn gặp phải cương thi. Thật ra không phải là cương thi, nhiều lắm là ấm thi thôi, là trạng thái giữa cương thi và tử thi, nếu như được *** ăn thịt thì ấm thi có thể chuyển hóa thành cương thi.
Tối hôm sau, ánh trăng sáng tỏ, Khấu Tuyên Linh đi lên núi Thiết Vi, dọc theo con đường ban ngày đã đi tìm được cái đai đỏ. Nhưng mục đích của bé không phải là thi can đảm mà là tìm cương thi. Thế là Khấu Tuyên Linh đi loanh quanh trên núi, tuy có làm ký hiệu dọc đường nhưng sương mù càng lúc càng dày đặc, che hết các con đường, đừng nói phương hướng, ngay cả ký hiệu bé để lại cũng không thấy đâu nữa.
Khấu Tuyên Linh đi qua cùng một chỗ lần thứ năm thì bắt đầu hoang mang hoảng loạn, dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi. Ngày thường bình tĩnh chững chạc, lúc này không tìm thấy đường về, cả ngọn núi không có bất kỳ sinh khí, chỉ có một mình bé, Khấu Tuyên Linh bắt đầu cảm thấy sợ hãi và hối hận. Bé siết chặt mảnh vải đỏ trong tay, bỗng nghe thấy tiếng sàn sạt như có thứ gì đó giẫm lên lá rụng từ phía sau truyền tới.
Tiểu Khấu Tuyên Linh không hét lên mà lập tức nấp đi. Hơn nửa đêm, trên núi không có cả tiếng côn trùng kêu, sao có thể có người được? Bé nhớ đến cương thi mà bọn Khấu Anh nói, vì vậy vội trốn đi. Cũng may trên núi nhiều cây to, có cây người trưởng thành còn ôm không hết, một đứa bé nấp vào vẫn còn dư.
Đáng tiếc dù là cương thi, hành thi hay ấm thi đều nổi tiếng về khứu giác, chúng có thể không nhìn thấy nhưng khứu giác tuyệt đối nhạy bén. Phàm là sinh vật sống có sinh khí lưu động đều không tránh khỏi bị chúng đuổi bắt, bởi vậy Khấu Tuyên Linh rất nhanh phát hiện tiếng chân giẫm lên lá rụng dừng ngay bên cạnh bé.
Bé ngồi xổm xuống, co rút cơ thể, qua một lúc lâu mới lén nhìn ra sau thân cây, trống không. Bé nghi ngờ trong chớp mắt, sau đó dần dần thả lỏng, vừa xoay người thì nghe thấy tiếng “ô ô”, giống như ai đó bị quả hạch đào nghẹt trong cuống họng không thở nổi. Khấu Tuyên Linh ngẩng đầu, con ngươi lập tức co rút, thì ra ấm thi kia đang ngửi mùi sinh khí ngay trên đầu bé, cái đầu thối rữa đầy dòi bọ, chúng đang từ từ bò xuống.
Ấm thi ngửi thấy sinh khí, sau đó đứng ngay trên đầu Khấu Tuyên Linh. Ngay một giây sau, Khấu Tuyên Linh nhảy bắn ra ngoài như cái lò xo, mà ấm thi cũng giương nanh múa vuốt nhào theo, mặc dù vồ hụt nhưng móng vuốt bén nhọn cắm vào thân gỗ, lưu lại mười cái lỗ đen thui đáng sợ.
Tốc độ của ấm thi không nhanh như cương thi, nhưng không chậm như hành thi, khá giống tốc độ của người bình thường, nhưng sức lực của nó vô cùng lớn. Nếu như Khấu Tuyên Linh là một người trưởng thành, rất có khả năng bé sẽ trốn thoát khỏi ấm thi, nhưng đáng tiếc hiện tại bé chỉ là một đứa con nít tám tuổi, tốc độ vốn không nhanh, Đạo thuật vẫn chưa thuần.
Núi Thiết Vi có nhiều cây khô, Khấu Tuyên Linh chạy vòng quanh một thân cây, tuy tốc độ hành động của ấm thi như người thường nhưng phản ứng và độ nhanh nhạy lại không bằng. Chạy vòng quanh thân cây chọc nó nổi điên, nó dứt khoát xô đẩy hoặc ***ng gãy thân cây đuổi theo bé. Gió đêm trên núi lạnh lẽo vù vù thổi vào mũi và cổ họng, Khấu Tuyên Linh như bị đốt cháy cổ họng, tim phổi gần như tắt thở, đau đớn không thôi. Bé quay đầu nhìn lại, ấm thi đã gần trong gang tấc, bé không chú ý dưới chân, bị vấp té ngã xuống đất, ấm thi lập tức nhào tới.
Mùi hôi thối của thi thể thối rữa kết hợp với gió rét tràn vào mũi miệng, so với nỗi sợ càng buồn nôn hơn khiến Khấu Tuyên Linh suýt nữa nôn ra. Một giây sau, ấm thi giống như bị ai đó đá văng đi, va vào thân cây rồi té xuống đất. Nó vừa lảo đảo đứng lên thì bị một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào phi đến xuyên qua ***, ghim vào thân cây, trên chuôi kiếm có mấy cái tua rua màu hồng và một vòng chuông.
Tiếng chuông leng keng vang lên một lúc mới ngừng lại, Khấu Tuyên Linh chớp chớp mắt, ngơ ngẩn cả người. Đây là thanh kiếm gỗ đào bé bị mất dịp nghỉ hè năm ngoái ở nhà, tìm ở đâu cũng không thấy. Phía sau vang lên tiếng bước chân giẫm lên lá rụng, Khấu Tuyên Linh vội đứng lên chạy trốn ra sau thân cây, một lúc lâu mới lén ló ra nhìn, lại bị gương mặt tươi cười trước mặt dọa giật mình té đặt ௱ôЛƓ xuống đất.
“Này! Chị, chị là ai?”
Mỹ nhân trước mặt mặc trường bào trắng, tóc đen dài xõa bay bay, sau lưng là ánh trăng tròn. Ánh trăng vốn dĩ không thể chiếu rọi xuống rừng núi, lúc này lại rơi vào người mỹ nhân, khiến đối phương như đang phát sáng vậy. Mỹ nhân từ trên cao nhìn xuống Khấu Tuyên Linh, mặt mày cong cong đầy ý cười: “Ngay cả ấm thi cũng không đánh lại?”
Khấu Tuyên Linh phản bác: “Là em nhường nó.”
“Ô? Vậy sao?” Lục Tĩnh cười khẽ, giơ tay rút kiếm gỗ đào rồi thiêu hủy ấm thi, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn đỉnh núi, nơi ánh trăng tập trung trên đỉnh núi, có một bóng dáng nho nhỏ hờ hững nhìn cảnh sắc yên tĩnh xung quanh.
“Đi thôi.” Lục Tĩnh vươn tay ra với Khấu Tuyên Linh.
Bé nghiêng đầu, vừa giơ tay nắm bàn tay Lục Tĩnh vừa nói: “Chị trộm kiếm gỗ đào của em.” Hai mắt bé đảo qua đảo lại, vẻ mặt vô cùng lém lỉnh: “Chị phải bồi thường cho em.”
Lục Tĩnh bế Khấu Tuyên Linh lên, từ từ đi xuống chân núi. Hắn đi đến chỗ nào, ánh trăng chiếu xuống ngay chỗ đó, không bị rừng cây và sương mù dày đặc bao phủ, dường như mặt trăng đang chiếu sáng đường đi cho hắn. Nhưng nhìn từ xa chỉ thấy một ngọn đèn mờ nhạt bị sương mù dày đặc bao quanh, hoàn toàn không phải tình cảnh mà Khấu Tuyên Linh nhìn thấy. Bé đang được bế đi, lúc này tất cả tâm trí đang nghĩ xem làm thế nào lừa được mỹ nhân.
Lục Tĩnh hỏi: “Muốn ta bồi thường thế nào?”
Khấu Tuyên Linh vờ như rộng lượng: “Chị gả cho em, em cưới chị là được. Em không chê chị lớn tuổi hơn em đâu. Em biết, sau này khi em lớn lên thì chị đã già rồi, dù vậy em vẫn không chê chị, nhất định em sẽ cưới chị. Hơn nữa sau này em lớn lên chắc chắn sẽ rất tuấn tú, kiếm được rất nhiều tiền, em là thiên sư đời thứ n.”
Lục Tĩnh bật cười: “Đây là em tặng cho ta, không tính là trộm nên không cần bồi thường.”
Khấu Tuyên Linh vốn không nhớ đã từng gặp Lục Tĩnh, nhưng mỹ nhân đã nói vậy, bé không thể vạch trần, làm vậy không có khí khái đàn ông. Khấu Tuyên Linh căng gương mặt tròn trịa, hết sức nghiêm túc mà khẳng định: “Nhất định là tính vật đính hôn.”
Lục Tĩnh hơi khựng lại, hắn nhớ rõ năm ngoái lúc Khấu Tuyên Linh đưa kiếm gỗ đào cho hắn có nói là “tín vật đính ước”, bây giờ biến thành “tín vật đính hôn” luôn rồi. Lục Tĩnh lên tiếng: “Ta là nam.”
Khấu Tuyên Linh như bị sét đánh ngang tai: “Em lại thất tình?”
Lục Tĩnh cho là bé đã khôi phục ký ức, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện chẳng qua bé nói lời này trong vô thức. Hắn vô cùng kinh ngạc, đồng thời cảm thấy bé vừa buồn cười vừa đáng yêu: “Thì ra A Linh không thích ta là nam. Ta vốn định đồng ý lời cầu hôn của A Linh.”
“Thật không?” Khấu Tuyên Linh mở to hai mắt, vỗ *** nói: “Em sẽ cưới anh!!”
Lục Tĩnh hơi sửng sốt, sau đó bật cười vui vẻ nhưng lại nói: “Ngủ đi.”
Khấu Tuyên Linh nghi hoặc, bé còn định nói gì đó thì cơn buồn ngủ bỗng kéo đến, trước khi nhắm mắt, bé mơ màng nhìn thấy một ngọn đèn hoa sen màu vàng mờ mờ. Ký ức liên quan đến Lục Tĩnh lại bị xóa sạch lần nữa, lúc Khấu Tuyên Linh tỉnh dậy chỉ còn nhớ mơ hồ ấm thi nhào đến, sau đó một ngọn đèn hoa sen mờ nhạt xuất hiện trước mặt bé.
Kế tiếp chính là người lớn trong nhà nghiêm khắc căn dặn con cháu không được phép lên núi Thiết Vi chơi, vì họ phát hiện ấm thi thường đi lại trên núi.
Mấy đứa nhóc Khấu Anh vẫn còn sợ hãi chạy đến an ủi Khấu Tuyên Linh, may là bé không gặp phải ấm thi, nhất định là vì đã lạy sư tổ Lục Tĩnh. Khấu Tuyên Linh không phản bác, ngầm đồng ý sư tổ Lục Tĩnh phù hộ, bé đi theo mọi người đến đông điện bái lạy sư tổ Lục Tĩnh. Lúc ngẩng đầu, bé bỗng trông thấy bức tranh sư tổ Lục Tĩnh nhìn bé chớp chớp mắt, lần này đúng là không nhìn lầm.
Khấu Tuyên Linh kinh ngạc cười rộ lên, quả nhiên là sư tổ Lục Tĩnh đã cứu bé.
Cứ như vậy, Khấu Tuyên Linh trở thành đệ tử say mê sư tổ Lục Tĩnh điên cuồng, cho đến khi thành niên cũng không dừng cung phụng, tế bái, múa kiếm đúng giờ như một ngày ba bữa thêm ăn khuya. Đương nhiên hắn cũng hoàn toàn quên đi “hôn ước” của hắn và sư tổ Lục Tĩnh, vì thành kính dâng thể xác và tinh thần cho sư tổ mà trưởng thành thành một thẳng nam sắt thép cương trực công chính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc