Xông Vào Ngõ Âm Dương - Chương 109

Tác giả: Mộc Hề Nương

Trần Dương hỏi Mã Sơn Phong: "Chú Mã, chúng có phải là nhóm trộm sừng rồng năm đó không?"
"Nếu đúng là chúng thì chú đã ra tay giết chúng nãy giờ rồi." Mã Sơn Phong lắc đầu: "Bọn trước mắt này kém đội Đồ Long năm xưa, nhóm kia liếc nhìn đã cảm nhận được mùi máu tanh và sát khí đầy mình, hơn nữa chúng đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi. Tất cả đều ૮ɦếƭ vì tai nạn bất ngờ."
Mọi người đứng trên sườn núi, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng Dịch Vu trưởng dẫn đầu đi lên: "Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi xem Đài Khóa Long."
Cầu treo chỉ là dây thừng cố định vài tấm ván gỗ đơn giản, mỗi tấm ván cách nhau khoảng 30cm, giữa cầu thiếu hai ba tấm ván tạo ra khoảng cách cỡ 1m. Đứng giữa cầu treo cúi đầu nhìn xuống, vụn gỗ rơi xuống dòng nước chảy xiết khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Cầu treo nằm giữa sườn núi, đối diện Đài Khóa Long, cách dòng suối dưới đáy vực chừng 20m, đại khái bằng bảy tầng lầu. Độ Sóc bế Ngỗi Tuyên từ trong lòng Trần Dương: "Để anh bế cho." Cậu không có ý kiến, giao cô bé cho hắn, đoàn người đi qua cây cầu treo.
Đứng ở giữa cầu, giữa hai ngọn núi, đỉnh đầu là trời cao, chim bay xẹt qua, gió to thổi quần áo mọi người bay phần phật. Giờ phút này, mọi người bỗng có cảm giác tịch mịch, thầm nghĩ con người quá nhỏ bé so với trời đất. Dịch Vu trưởng vịn dây thừng đi qua đoạn bị thiếu ván gỗ rộng 1m kia, sau đó cô quay đầu nói: "Mọi người cẩn thận một chút."
Với khoảng cách 1m này, nếu bước một bước dài thì có thể vượt qua, chẳng qua ở giữa không có chỗ đặt chân, không cẩn thận hụt chân sẽ xảy ra tai nạn. Cũng may thân thủ mọi người linh hoạt, ngay cả chú thím Mã cũng nhanh chóng nhảy qua. Còn Độ Sóc chân dài, hắn bế Ngỗi Tuyên dễ dàng nhảy qua.
Cầu treo lung la lung lay, bị gió thổi càng không ổn định. Cây cầu chỉ thiếu ván gỗ ở giữa, đi qua được rồi thì tương đối dễ dàng. Dịch Vu trưởng lên tiếng: "Mấy tấm ván được đóng rất nhiều năm rồi, không cẩn thận đạp lên ván sẽ gãy, cả người rơi xuống. Lúc trước có du khách tự ý xông vào, đạp gãy ván rơi xuống, mấy tấm bị thiếu kia là do vậy."
Trần Dương nghe vậy hỏi: "Tại sao không xây sửa cầu mới? Em nghe Oa Oa nói, hàng năm Vu tộc đều phải lên Đài Khóa Long cúng tế, cây cầu này không gây trở ngại cho mọi người sao?"
"Sửa không được. Cây cầu treo này đã có từ rất lâu, lúc có Đài Khóa Long thì đã có nó. Dây thừng và ván gỗ bị hỏng có thể thay cái mới, nhưng mỗi đời Vu trưởng chỉ sửa một lần. Chị đã sửa một lần rồi, bây giờ phải đợi đến đời Vu trưởng tiếp theo, bằng không thì không được. Mỗi lần sửa sẽ xảy ra tai nạn, chị cũng không tìm ra nguyên nhân."
Khấu Tuyên Linh: "Thần kỳ như vậy?"
Lục Tu Chi nói: "Có lẽ cả ngọn núi xây Đài Khóa Long là thi cốt của rồng hóa thành, hồn rồng không vui khi con người xây sửa cầu, thuận tiện cho những người khác đi tới đi lui trên người nó."
Khấu Tuyên Linh: "Có lý. Rồng hẳn là rất kiêu ngạo."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã đến Đài Khóa Long, trước mặt là một cầu thang chật hẹp, bụi cỏ mọc um tùm, bên hông còn có cây cối mọc tràn ra. Dịch Vu trưởng dẫn đầu đi lên cầu thang, vừa đi vừa giới thiệu: "Phía trên là Đài Khóa Long, hàng năm chúng tôi cúng tế ở đây. Nơi này còn có một hồ nước, thành viên đội Đồ Long chính là ૮ɦếƭ ở đây."
Đi lên chừng hai mươi bốn bậc thang, tầm nhìn trở nên rộng lớn. Trần Dương quay đầu nhìn lại phía sau, không nhìn thấy ngọn núi đối diện đâu nữa, hoàn toàn bị đá to che khuất. Đài Khóa Long trong lời Dịch Vu trưởng là một bãi đất trống tự nhiên, xuất hiện ngay giữa sườn núi, phía trên có lổ hổng nhỏ, bốn bề toàn vách núi, bên hông có một ngách nhỏ để người đi lại.
Giữa bãi đất trống là một cái bệ thờ rộng nhìn chóp cụt được xây bằng gạch xanh. Bệ thờ cao 4m, dài rộng bằng nhau, mặt trên rộng khoảng 3m, mặt dưới khoảng 5m. Bốn mặt xung quanh được trang trí các hình vẽ cổ xưa đơn giản, nhìn kỹ có lẽ là tranh liên hoàn, kể lại công lao to lớn của thiên sư chém ૮ɦếƭ ác long và phong ấn hồn rồng ở Long Hạp Cốc. Hai bên bệ thờ có cầu thang đi lên, lướt qua bệ thờ, phía sau là hồ nước dựa vào vách núi, hồ nước trong xanh nhưng sâu không thấy đáy.
Cạnh bụi cỏ bên hồ nước có một bình nước quân dụng, thành viên đội Đồ Long ૮ɦếƭ ở chỗ này. Dịch Vu trưởng nhặt cái bình lên: "Bọn chúng cho rằng có rồng ở dưới hồ bèn lặn xuống, kết quả bị ૮ɦếƭ đuối. Đội Đồ Long không cho phép mang thi thể đi, yêu cầu điều tra chân tướng cái ૮ɦếƭ của đồng đội."
Trần Dương ngồi xổm xuống, vốc một vốc nước trong hồ lên xem, nước rất trong nhưng cực lạnh, giống như nước suối. Cậu nhìn xuống, mặt nước trong suốt, ánh sáng đầy đủ. Nhưng càng xuống sâu càng tối, có vẻ thần bí sâu không lường được. Cậu nghe tiếng Khấu Tuyên Linh hỏi Dịch Vu trưởng: "Kết quả thế nào?"
Cô trả lời: "Đương nhiên phải mang thi thể đi, để ở đây làm nước bị ô nhiễm sao? Chúng tôi đã bố trí trận pháp gần Long Hạp Cốc, ngoại trừ thỉnh thoảng có người đúng là đi nhầm vào, bằng không người thường không vào được. Trận pháp bị phá hỏng, ở đây lập tức có người ૮ɦếƭ. Đương nhiên không có khả năng để bọn chúng được như ý. Hơn nữa chúng không tìm được Vu tộc, muốn đàm phán thì phải chờ xem tâm trạng của chúng tôi."
Khấu Tuyên Linh nói: "Làm tốt lắm."
Trần Dương cúi người đến sát mặt nước nhìn xuống, càng lúc cậu càng kề mặt sát mặt nước, bỗng dưới đáy nước xuất hiện một đôi mắt to màu vàng óng, cách cậu cực gần. Trần Dương bị dọa, trái tim như ngừng đập. Kế tiếp một lực mạnh từ phía sau kéo cậu cách xa hồ nước. Cậu quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Độ Sóc bèn hỏi: "Sao vậy?"
Hắn trả lời: "Suýt nữa em ngã xuống hồ rồi."
Trần Dương càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại hồ nước, mặt nước yên tĩnh không một gợn sóng, trong suốt không gì sánh được, nhưng ai chân chính trải qua chuyện vừa rồi sẽ biết, dưới hồ là động sâu có thể cắn nuốt người ta. Giờ phút này, hồ nước vô hại phảng phất như biến thành quái vật ăn thịt người, dùng vẻ ngoài vô hại lừa gạt những con mồi ngây thơ. Trần Dương do dự nói: "Vừa rồi em thấy một đôi mắt vàng óng ở dưới nước, hình như là mắt rồng."
Mọi người tiến đến gần xem, sâu ba bốn mét dưới nước mà nước vẫn trong suốt như gương, nhưng xuống chút nữa thì ánh sáng ngày càng mờ, nhìn không rõ bất cứ thứ gì.
"Hồ này sâu bao nhiêu ạ?"
Dịch Vu trưởng trả lời: "Rất sâu, trong tộc không ai lặn được đến đáy."
Khấu Tuyên Linh nói: "Lẽ nào có rồng ở dưới?" Hắn nóng lòng muốn xuống nước xem.
Mã Sơn Phong nói: "Nếu như không phải rồng mà là con quái vật nào đó thì cháu lặn xuống chẳng khác nào chờ bị ăn sạch. Vẫn nên chờ Âm Dương Quỷ Điệp dẫn chúng ta đi tìm rồng thôi, tương đối an toàn."
Trần Dương ngẩng đầu nhìn Độ Sóc: "Anh Độ, anh thấy thế nào?"
Độ Sóc lời ít mà ý nhiều: "Chờ Âm Dương Quỷ Điệp." Nói xong hắn chỉ vào hồ nước: "Đây là con đường, không có Âm Dương Quỷ Điệp dẫn đường sẽ lạc ૮ɦếƭ đuối dưới nước."
"Đường?"
"Đúng thật là đường." Lục Tu Chi khẳng định lời Độ Sóc: "Nhìn mặt nước tĩnh lặng thế thôi nhưng dưới nước có rất nhiều dòng chảy xiết, nếu như không có Âm Dương Quỷ Điệp dẫn đường mà đơn độc lặn xuống sẽ bị lạc trong các dòng chảy, cuối cùng ૮ɦếƭ đuối."
Dịch Vu trưởng như có điều suy nghĩ: "Tên đội viên Đồ Long bị ૮ɦếƭ đuối kia trang bị bộ đồ lặn rất đầy đủ. Sau khi kiểm tra thì phát hiện các trang bị lặn không hề bị hư hỏng, chỉ có bình dưỡng khí là trống không. Lúc đó tôi nghĩ, lẽ nào hắn không chú ý đến đồng hồ áp suất? Dù hết oxy nhưng nhận ra kịp thời thì vẫn có thể bơi lên được, không thể nào lại ૮ɦếƭ đuối như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là hắn bị cuốn vào dòng chảy rồi ૮ɦếƭ đuối."
Trần Dương chợt nhớ đến một chuyện: "Dưới suối có dòng chảy ngầm không?"
Dịch Vu trưởng hơi bất ngờ, sau đó trả lời: "Có. Nhưng không tìm được cửa vào của dòng nước ngầm, bởi vì suối chảy quá xiết, không cách nào tìm kiếm."
"Em biết rồi." Cậu cũng không có ý muốn tìm cửa vào, cậu chỉ muốn xác định con rồng không sừng trong hồ nước có phải là con rồng bị sét đánh nhầm ở Hoàng Hà không. Con rồng kia không có sừng, không thể thăng thiên, không biết dùng cách gì mà bơi vào nhánh sông Trường Giang, lại từ dòng nước ngầm bơi vào hồ nước ở Đài Khóa Long.
"Về thôi, đêm trăng tròn quay lại."
Dịch Vu trưởng ngẩng đầu nhìn lên trời: "Bây giờ về vừa kịp giờ cơm tối."
Khấu Tuyên Linh nhìn đồng hồ: "Về trễ cũng không sao mà, vẫn ăn cơm tối được."
Cô không đồng ý: "Qua 6 giờ không gọi là cơm tối mà là bữa khuya. Bữa khuya phải đến 8 giờ tối mới được ăn, đây là đạo dưỡng sinh. Người trẻ tuổi các cậu không có ý thức thời gian."
Vợ chồng Mã Sơn Phong tán thành: "Sáng sớm 7 giờ ăn sáng, 12 giờ ăn trưa, 6 giờ chiều ăn tối. Qua những giờ này thì không nên ăn lung tung, chuyên gia nói, dưỡng dạ dày dưỡng sinh." Nói xong ông phát một đoạn *nhuyễn văn "khoa học" dưỡng sinh vào group chung.
*Nhuyễn văn là "văn quảng cáo" mà nhân viên của công ty hoặc nhân viên quảng cáo viết ra. Nhuyễn văn khác quảng cáo bình thường, nó không trắng trợn mà tinh diệu, như trong bông có kim, đạt được lợi ích kinh tế mà không để lộ, tấn công vô hình.
Mấy người trẻ tuổi một lời khó nói hết, Trần Dương quay đầu lại thì thấy Độ Sóc bấm mở đoạn văn dưỡng sinh trong group bạn bè toàn là các vị phụ huynh, vẻ mặt nghiêm túc xem.
"Lão Độ, anh nghiêm túc xem như vậy làm chi?"
Độ Sóc: "Anh thấy cũng có lý."
"Thật hả?"
Khấu Tuyên Linh xì cười một tiếng, vừa định khuyên Trần Dương đừng nghi ngờ nữa, dù sao Độ Sóc chỉ có lớp da là thanh niên trai trẻ mà thôi. Kết quả vừa quay đầu nhìn thoáng qua Lục Tu Chi thì phát hiện hắn cũng y hệt Độ Sóc, hơn nữa vừa mới đọc xong.
Khấu Tuyên Linh: "...." Quả nhiên làm người phải lương thiện.
Trần Dương lôi kéo Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo, ba người trẻ tuổi "chân chính" tụ lại nhỏ giọng bàn bạc: "Mười đạo chín y, chắc bọn họ không sai."
*十道九医, Núi Võ Đương có câu tục ngữ: mười đạo chín y. Ý nói trong mười người thì đã có chín người hiểu y thuật.
*Núi Võ Đương còn gọi là "Núi Thái Hoà", là thánh địa của Đạo giáo Trung Quốc, nằm ở tây nam thành phố Đan Giang Khẩu tỉnh Hồ Bắc TQ. Thời nhà Minh (năm 1368 đến năm 1644 sau công nguyên), núi Võ Đương được vua phong là "Đại Nhạc", "Huyền Nhạc", địa vị trên các núi "Ngũ Nhạc". Ngọn núi Thiên Trụ, ngọn chính của núi Võ Đương Sơn, cao 1612 mét so với mặt biển. Cụm kiến trúc cổ núi Võ Đương bắt đầu xây vào thời Trinh Quan nhà Đường (năm 627 đến năm 649 sau công nguyên). Thời nhà Minh là thời kỳ hưng thịnh phát triển, thời kỳ này xây dựng nhiều kiến trúc trên núi Võ Đương, đến năm Gia Tĩnh thứ 31 (năm 1552 sau công nguyên) xây xong cổng chào "Trị Thế Huyền Nhạc", cụm kiến trúc núi Võ Đương rốt cuộc đã hình thành quy mô to lớn với chủ thể là tám cung điện hai chùa chiền mà chúng ta thấy ngày nay.
Trương Cầu Đạo nói: "Tỉnh lại đi, đó là nhuyễn văn xuất hiện trong group của mấy vị phụ huynh."
Dù Trần Dương không có cha mẹ nhưng cậu có thêm WeChat của rất nhiều lão thiên sư. Mỗi ngày xem họ gửi cho nhau nhuyễn văn, cũng xem qua mấy bài phổ cập khoa học đó. Cậu từng tò mò mở ra, sau đó bị các quan niệm trong đó làm hoảng hồn mà tắt luôn.
"Quên đi, coi như tôi chưa nói gì."
Mọi người rời khỏi Đài Khóa Long về thôn Vu tộc, vừa kịp giờ ăn tối 6 giờ chiều. Dịch Vu trưởng cân nhắc đến khẩu vị của từng người nên thức ăn rất ngon miệng. Mọi người ăn uống no say xong thì thấy thôn dân đến lấy dàn âm thanh gửi ở đó ra ngoài nhảy quảng trường, thuận tiện mang mấy băng ghế ra ngoài pha trà. Một vài người có sở thích uống trà trong thôn cũng mang ghế trúc nhỏ trong nhà đến, kèm theo lá trà và dụng cụ pha trà, uống trà xong nhảy một bản, mệt thì lại ngồi nghỉ ngơi và uống trà.
Cuộc sống mãn nguyện, hạnh phúc chỉ như thế.
Dịch Vu trưởng mất tự nhiên ngồi ngay ngắn: "Mỗi ngày họ sẽ đến đây nhảy hai tiếng đồng hồ, sau đó sẽ tự động đi về, không gây ồn ào."
Trần Dương hỏi: "Chị không nhảy dẫn đầu sao?"
Cô trầm mặc, khí thế trầm xuống, cố gắng bình thản giải thích: "Chị không nhảy. Vu trưởng đoan chính sẽ không nhảy quảng trường."
Lúc này có một bác gái đến uống trà, nhìn thấy Dịch Vu trưởng bèn chào hỏi: "Vu trưởng, bài sau cô quen thuộc, nhảy dẫn đầu không?"
"Khụ!" Dịch Vu trưởng ho khan, cao giọng nói: "Tôi không nhảy quảng trường, đừng có mời tôi nữa! Thím có mời một trăm lần tôi cũng từ chối thôi. Quay về nhóm của thím đi, đừng nói chuyện với tôi."
Bác gái không hiểu ra sao, vừa đi vừa nói thầm: "Không phải chính cô ồn ào, một hai đòi nhảy dẫn đầu sao? Khó khăn lắm mới có một bài nhảy mà cô không cứng ngắc cả người, mỗi ngày còn cưỡng chế phát bài này. Nếu không phải mọi người kháng nghị thì cô có thể phát liên tục một tuần luôn."
Dịch Vu trưởng cầm cái ly che nửa gương mặt, nửa gương mặt còn lại giấu trong bóng tối, có vẻ vô cùng âm u: "Thím ấy không phân biệt được mặt người, thường nhận sai tôi. Tôi cũng rất bất đắc dĩ, mọi người hiểu không?"
Trần Dương im lặng một lúc rồi gật đầu, sau đó cậu nhìn sang Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo, hai người cũng gật đầu nói: "Chúng tôi hiểu mà."
Dịch Vu trưởng hài lòng đặt cái ly xuống rồi nói: "Đêm nay để họ nhảy một tiếng thôi, tránh việc Nhân đầu đỗ phụ đồng thần làm bị thương người vô tội."
Xác định đây không phải là dùng việc công báo thù riêng chứ? Ý nghĩ này đồng loạt hiện lên trong đầu những người có mặt, có điều không ai ngu dốt mà đi khiêu chiến với sĩ diện của Dịch Vu trưởng.
Đúng 8 giờ tối, Dịch Vu trưởng cắt điện cắt nước đuổi người, thôn dân kháng nghị: "Có phải do chúng tôi không phát bài duy nhất cô nhảy được không? Hay là hiện tại phát liên tục nửa giờ, được không? Có thương lượng, giữ tình hữu nghị trường tồn."
Dịch Vu trưởng mặt không đổi sắc: "Tối nay chúng tôi sẽ đối đầu với tà ma, tránh việc tà ma tổn thương người vô tội, mọi người về nhà đóng chặt cửa sổ, không có việc gì thì đừng ra ngoài, nghe tiếng động cũng đừng tò mò mà chạy ra. Xảy ra chuyện gì tôi mặc kệ."
Thôn dân nghị luận ầm ĩ: "Tôi nghe học tròcủa Dịch Vu trưởng nói tà ma nửa đêm mới đến, còn bốn tiếng đồng hồ nữa, hoàn toàn có thể nhảy tiếp một giờ nha."
"Có phải ai trong mấy người từ chối yêu cầu nhảy dẫn đầu của Dịch Vu trưởng không? Chậc, sân này của Vu trưởng, nước uống cũng của Vu trưởng, dù cô ấy nhảy rất khó coi mà tưởng đẹp, muốn nhảy dẫn đầu thì mọi người cũng nên nhường nhịn một chút. Cũng chỉ là một bản thôi mà?"
"Vừa nãy tôi mời Vu trưởng rồi, là cô ấy từ chối."
Dịch Vu trưởng bình tĩnh mặt không thay đổi như cũ, cầm micro thử hai tiếng rồi bắt đầu diễn thuyết: "Mọi người có xem hoạt động mới nhất trong group bạn bè không? Chuyên gia dưỡng sinh nói, qua tám giờ không được vận động mạnh. Quay về, về nhà hết đi."
Chuyên gia dưỡng sinh đã nói vậy, không thể không nghe. Thế là các bác trai bác gái thúc nhau đi về, trước khi đi còn không quên xác nhận: "Vu trưởng, không phải cô dùng việc công báo thù riêng đó chứ?"
Dịch Vu trưởng dùng ánh mắt lạnh như băng tiễn họ đi.
Sân rộng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, mấy học trò của Dịch Vu trưởng thu dọn bàn ghế, dụng cụ pha trà vào nhà, thuận tiện quét tước một lượt. Đến lúc xong xuôi mọi việc, họ định đi về thì nghe Dịch Vu trưởng gọi lại: "Cô đã chuẩn bị vị trí ở lầu 2, đêm nay mấy trò cố gắng xem người ta bắt quỷ trừ tà như thế nào. Xem xong thì về ngủ, ngày mai giao bài cảm nhận ba ngàn chữ cho cô."
Mấy học trò bị bài cảm nhận ba ngàn chữ dọa sợ mặt như màu đất, Trần Dương cũng bị dọa: "Còn phải viết cảm nhận ba ngàn chữ?"
"Đương nhiên." Dịch Vu trưởng rất xem trọng giáo dục văn hóa: "Không thể lơ là văn hóa, tuy trung học viết văn chỉ tám trăm chữ nhưng luận văn đại học phải mười ngàn chữ."
Trần Dương nhích ra xa Dịch Vu trưởng, tụm lại cùng Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo mà lạnh run. Cuối cùng Dịch Vu trưởng, vợ chồng Mã Sơn Phong, Ngỗi Tuyên, Cơ Khương và Oa Oa cùng mấy học trò lên lầu 2 quan sát. Ba người Trần Dương thì ở dưới lầu chờ Nhân đầu đỗ phụ đồng thần. Độ Sóc và Lục Tu Chi cũng ngồi dưới lầu, nhắm mắt minh thần như trong suốt.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm đợi Nhân đầu đỗ phụ đồng thần đến. Trần Dương lên tiếng: "Ban nãy lúc mấy bác nhảy quảng trường nghỉ ngơi, tôi hỏi thăm thì biết Nhân đầu đỗ phụ đồng thần là một loại quỷ hàng, hàng đầu sư giết đồng nam, dùng hàng đầu thuật luyện chế quỷ hồn, sau đó sai bảo nó làm việc."
Trương Cầu Đạo hỏi: "Nhân đầu đỗ phụ đồng thần có hình dạng thế nào?"
Cậu trả lời: "Giống phi đầu hàng."
Phi đầu hàng không phải chỉ có cái đầu rời khỏi cơ thể, mà *** cũng rời khỏi cơ thể theo cái đầu, đi tìm *** sinh vật khác ăn no bụng.
Trương Cầu Đạo chỉ ra cửa: "Giống cái thứ ngoài cửa kia à?"
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn ra cửa, trông thấy một cái đầu tiểu quỷ bay lơ lửng ngoài cửa, dưới cái đầu là cổ họng, *** và ruột. Trên môi tiểu quỷ còn dính máu tươi, hẳn là trên đường đến đây, nhìn thấy động vật bèn mổ bụng moi *** ra ăn. Trái tim đỏ tươi của nó vẫn đang đập nhịp nhàng theo quy luật.
Trần Dương hỏi: "Ai ra tay trước?"
Khấu Tuyên Linh giơ tay, cậu căn dặn: "Chậm thôi, đừng giết nhanh quá. Chúng ta đang dạy học, phải làm từng bước."
"Không thành vấn đề."
Nhân đầu đỗ phụ đồng thần không cảm nhận được cổ trùng, nhưng thấy người sống, nó cực kỳ H**g phấn, há miệng gào thét nhào đến, tốc độ cực nhanh, còn biết ẩn thân. Nó quấn lấy Khấu Tuyên Linh, bóng dáng chỉ còn hư ảnh xẹt qua xẹt lại, mỗi lần lướt ngang đều cố dùng hàm răng sắc bén cắn Khấu Tuyên Linh.
Bình thường khi Nhân đầu đỗ phụ đồng thần cắn con mồi thường trực tiếp cắn vào cổ họng, sau khi ăn no thì nó lại thích đùa giỡn con mồi rồi mới cắn cổ họng *** đối phương. Tốc độ của nó cực nhanh, còn biết ẩn thân, muốn đánh lén thật khiến người ta khó lòng phòng bị. Nó ẩn giữa không trung, cúi đầu nhìn con mồi ở dưới, phát ra tiếng cười quỷ dị đáng sợ đe dọa con mồi.
Khấu Tuyên Linh né tránh được một đòn tấn công, cầm kiếm gỗ đào và bùa Ngũ Lôi bắt đầu bài giảng: "Đối phó với thứ cực tà cực độc, đặc biệt là loại tà vật vì lợi ích tàn sát vô số người vô tội thế này thì không cần nghĩ ngợi từ bi, không cần hỏi nguyên do, cứ dứt khoát chém ૮ɦếƭ. Gỗ đào trừ tà, nhất là kiếm gỗ đào. Nhưng không phải tất cả kiếm gỗ đào đều hữu dụng, điểm này hẳn là các cậu đã rõ. Gỗ bị sét đánh cũng có thể trừ tà, có điều hiệu quả kém hơn kiếm gỗ đào."
Khấu Tuyên Linh nói xong đột nhiên xoay người, chém một nhát vào Nhân đầu đỗ phụ đồng thần đang ẩn phía sau, làm đối phương bị thương. Nhân đầu đỗ phụ đồng thần kêu thảm một tiếng, nhanh chóng lùi ra ẩn thân.
Trong một khách sạn ở khu du lịch cạnh Vu tộc, hàng đầu sư Nam Dương đột nhiên kêu lên một tiếng, hắn vạch áo ra, phát hiện một vết thương sâu trên ***. Vừa nhìn thấy vết thương này, hắn lập tức biết bản thân đá phải tấm sắt rồi, hắn hung dữ nói: "Bọn người Hoa xảo trá, dám gạt tao! Chúng mày không phải người bình thường mà là thiên sư!"
Khấu Tuyên Linh thu kiếm gỗ đào, suy nghĩ một chút rồi ngồi về chỗ: "Nếu như trong tay không có kiếm gỗ đào thì có thể dùng pháp khí khác hoặc dùng bùa. Bùa trừ ta trấn ma rất đa dạng, không cần hiểu hết tất cả. Chỉ cần biết rõ một loại, dùng quen tay giỏi việc cũng có thể xông pha thiên hạ."
Trên lầu 2, mấy học trò của Dịch Vu trưởng lấy sổ ra ghi chép, Trần Dương thấy thế thuận tiện nêu ví dụ: "Phân cục chúng tôi có một thành viên tên là Mao Tiểu Lỵ. Cô ấy vẽ rất nhiều bùa, nhưng bùa có lực công kích mạnh nhất chính là bùa Ngũ Lôi. Vì cô ấy thường xuyên sử dụng bùa Ngũ Lôi nên quen tay, bách phát bách trúng, uy lực rất lớn. Cầu Đạo, em biểu diễn cho họ xem cách sử dụng bùa sao cho chính xác."
Trương Cầu Đạo đứng lên: "Vâng."
Dịch Vu trưởng dặn dò: "Nhớ cho kỹ."
Trương Cầu Đạo giảng giải: "Bùa trừ tà, bùa trấn tà, bùa Ngũ Lôi là bùa trừ tà hữu hiệu và đơn giản nhất, nếu cần dùng khẩu quyết hoặc chú ngữ thì tiện dụng nhất là Kim Quang Thần Chú hoặc Cửu Tự Chân Ngôn."
Hắn đi ra giữa phòng, trước khi Nhân đầu đỗ phụ đồng thần nhào đến thì lộn mèo tránh thoát, thuận tay túm ruột nó quật mạnh xuống đất, đánh một trận rồi mới nhét bùa Ngũ Lôi vào miệng nó, đối phương theo bản năng nuốt xuống dạ dày.
Trương Cầu Đạo lùi ra sau vài bước, vỗ vỗ tay: "Kế tiếp là kíp nổ."
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh thì thầm với nhau: "Quả nhiên dùng bùa Ngũ Lôi, Mao Tiểu Lỵ..."
Hàng đầu sư dự cảm không ổn, lập tức triệu hồi Nhân đầu đỗ phụ đồng thần. Nhân đầu đỗ phụ đồng thần là quỷ hàng, có liên quan mật thiết đến tu hành của hàng đầu sư. Thỉnh thoảng hàng đầu sư sẽ phái nó ra ngoài tìm *** ăn no bụng để gia tăng tu vi, đôi khi gặp chuyện bất lợi sẽ phái nó đi quyết đấu với người ta. Nếu thất bại, Nhân đầu đỗ phụ đồng thần tử vong thì hàng đầu sư cũng sẽ ૮ɦếƭ theo.
Hàng đầu sư Nam Dương hối hận không kịp, hắn cho rằng đối phương chỉ là người bình thường, *** *** của họ nên mới phái Nhân đầu đỗ phụ đồng thần ra trận. Mà lúc hắn triệu hồi nó thì phát hiện mối liên hệ đã bị cắt đứt.
Trương Cầu Đạo hô to: "Thần binh lôi binh lập tức tuân lệnh!"
Ầm! Một tiếng nổ mạnh vang lên, Nhân đầu đỗ phụ đồng thần bị ngũ lôi nổ thành từng mảnh nhỏ. Cùng lúc đó, hàng đầu sư Nam Dương trong khách sạn giãy dụa mấy bước rồi té xuống đất, không lâu sau, toàn thân hắn thối rữa rồi tan biến, chỉ còn lại bộ quần áo trống rỗng.
Nhà ảo thuật Châu Âu gõ cửa rồi tiến vào phòng, không thấy hàng đầu sư đâu, gã đá phải bộ quần áo của hàng đầu sư dưới chân. Gã cúi đầu nhìn vài giây, sau đó nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra rồi rời khỏi phòng. Lúc gã đóng cửa, tên phù thủy Nhật Bản bỗng xuất hiện, mặt âm trầm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Gã ảo thuật cười trả lời: "Không có việc gì."
Hắn yêu cầu: "Tao muốn mày giúp tao điều tra thân phận của con bé trong đám người chúng ta gặp hôm nay, tao muốn nó."
"Được thôi."
Trương Cầu Đạo đá đá *** rải rác dưới chân, ngẩng đầu nói với Mã Sơn Phong: "Chú Mã, hình như không lợi hại như đám trộm trước kia chú miêu tả."
Mã Sơn Phong xua tay: "Bọn năm xưa là một đám liều mạng, đám bây giờ sống an nhàn sung sướng phóng túng, không chút bản lĩnh. Ở nước ngoài thì có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ này hại người, trong nước thì chỉ bị đánh."
Dịch Vu trưởng đứng dậy dặn học trò: "Đi xuống thu dọn phòng khách, nhớ bài cảm nhận ba ngàn chữ. Mọi người đi nghỉ thôi, chuyên gia nói thức một đêm tổn thọ đến mười năm đó." Nói xong cô vội vàng đi về phòng ngủ.
Trần Dương cũng nói: "Mọi người về phòng nghỉ đi."
_____________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Thôn dân Vu tộc: Vu trưởng nhảy cứng ngắc, y như cương thi vậy. Lại chơi xấu ồn ào phải nhảy dẫn đầu, có một bài nhảy coi được, thế là ngày nào cũng phát, suýt nữa phát cả tuần. Không đứng đắn!
Dịch Vu trưởng: Tôn nghiêm của trẫm mất hết rồi!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc