Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người - Chương 04

Tác giả: Cố Tây Tước

Không phải cậu ta đang theo đuổi cháu đấy chứ?
Vì ngửi thấy mùi canh cực thơm nên Thanh Tranh tắt weibo đi, bước xuống giường. Và cũng do cái mũi quá thính, nên vừa ngửi cô đã nhận ngay ra đây là canh chim bồ câu hầm hạt óc chó.
Đã lâu lắm rồi cô không về nhà bà do bài vở nhiều. Giờ là thượng tuần tháng Chín, cô mới sắp xếp được thời gian về thăm bà.
Khi bước vào phòng khách nhỏ, Thanh Tranh thấy bà đang ngồi trên xô pha, lật xem ảnh.
“Bà ơi, bà lại xem rồi. Bà xem nhiều thế không chán ạ?”
“Cháu gái của bà, sao bà có thể chán được chứ?” Bà nội cô trông khá mập, nhưng rất nho nhã, khi đeo chiếc kính lão nom càng trí thứ, rất có khí chất.
Thanh Tranh cười, nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh và xem cùng bà.
Trong cuốn album ảnh mà bà nội cô cầm trên tay, đa số là ảnh chụp cô hồi tiểu học. Tấm ảnh ngay trước mắt đây là cô đang đánh đàn cổ, mặc một chiếc váy công chúa, lông mi cụp xuống, các ngón tay thì nâng lên, trông vô cùng tập trung.
Bà nội cô nói: “Lúc nhỏ cháu học hết cái này đến cái khác, mới còn ít tuổi mà đã đi sớm về muộn, bà bảo cháu học ít thôi thì cháu không nghe”.
Thanh Tranh cười híp mắt: “Chẳng phải sau đó cháu không còn học đàn cổ nữa hay sao?”
“Chứ không phải là do cháu còn học một đống thứ khác à?” Bà nội cô lại lật xem ảnh một lúc rồi nói: “Bà nghe chú hai cháu bảo, dạo này chú làm Côn khúc, mà cháu lại theo học chú ấy, thế cháu cũng muốn làm Côn khúc à?”
Thanh Tranh gật đầu.
Bà nội mỉm cười, hiền dịu nói: “Hồi bé sau khi cháu đi nghe Côn khúc về có nói với bà là cháu nghe buồn ngủ lắm. Bây giờ đừng có mà ngủ nữa đấy nghe không!”
“...”
Thanh Tranh cảm thấy thật bối rối, có những chuyện cũ, rõ ràng bao nhiêu năm im lìm bất động, vậy mà khi đã được lật mở ra thì thường xuyên bị nhắc đến.
Cô thấy trên bàn còn có một cuốn album ảnh hồi cô học trung học, trầm ngâm giây lát, cô lật một tấm ảnh ra, chụp lại, sau đó gửi cho cô bạn cùng phòng Thi Anh Anh.
Thanh Tranh hỏi: “Bạn yêu à, so với tớ bây giờ có khác nhiều không?”
Thi Anh Anh: “Nhiều lắm!”
Thanh Tranh toát mồ hôi: “Cảm ơn cậu. Cậu nói xem, nếu có người nào đó từng gặp tớ tám, chín năm trước, liệu có nhận ra tớ không nhỉ?”
Thi Anh Anh: “Trừ khi người đó nhớ mãi không quên cậu, dù sao thì đôi mắt của cậu vẫn rất dễ nhận ra mà. Nghe cậu hỏi câu này, liệu có phải chạm mặt người yêu ngày xưa gì đó không đấy?”
Thanh Tranh: “Không phải chạm mặt người xưa, càng không phải là nhớ mãi không quên.”
Cô muốn khẳng định là không phải. Cô có thể nhớ ra anh, thứ nhất là vì ngoại hình anh thay đổi không quá nhiều, có chăng chỉ là không còn vẻ trẻ trung của thời niên thiếu, thay vào đó là khuôn mặt góc cạnh và khí chất của người đàn ông; thứ hai là do bản thân cô có sở trường ghi nhớ con người, sự vật, tình huống, nhân vật. Những thứ thuộc về hình ảnh, màu sắc, cô xem xong sẽ nhớ rất lâu, còn đối với chữ số hay ngôn ngữ thì cô lại không nhớ được nhiều.
Thi Anh Anh: “Thế thì có đến tám phần là không nhận ra đâu. Tám, chín năm trời chứ có phải hai, ba năm đâu. Bạn bè tớ tám, chín năm trước, tớ cũng quên kha khá đấy.”
Thanh Tranh thầm nhủ: “Thế thì phải mượn lời nói may mắn này của cậu rồi.”
Dì giúp việc đang nấu nướng trong bếp bước ra nói: “Chị ơi, em thấy canh cũng được rồi đấy.”
Bà Hứa gấp cuốn album lại, đứng dậy nói: “Tôi cũng nghĩ được rồi đấy.” Sau đó, bà nói với Thanh Tranh: “Đi nào, bà nội làm thêm món canh bách hợp xào cần tây rồi chúng ta ăn cơm nhé.”
Thanh Tranh ngọt ngào nói: “Bà ơi, cháu giúp bà rửa rau nhé!”
Chiều tối hôm đó, chú hai cũng đến nhà bà nội.
Chú hai gọi Thanh Tranh đang giúp bà nội và dì giúp việc trong bếp ra ngoài. Thanh Tranh cứ nghĩ chú nói về công việc nên tập trung tinh thần lắng nghe.
Nào ngờ, đạo diễn Hứa nói: “Thanh Tranh à, chú hai muốn mượn khu vườn nhà cháu để dùng vào việc có được không?”
Căn nhà của Hứa Thanh Tranh ở Bách Châu có một khu vườn cổ, là bố cô mới mua năm ngoái, nghe nói chủ cũ của khu vườn bị phá sản, mà lúc đó bố cô lại có một khoản tiền chưa dùng đến nên mới đầu tư. Vì khu vườn khá cũ kĩ nên phải tốn rất nhiều công sức tu sửa. Sau khi sửa xong, bố cô thường dùng nó là nơi tiếp đãi bạn bè, rất lãng phí và xa xỉ.
Thanh Tranh hai ngày nay đều xem tư liệu và video về Côn khúc, thế nên cô lờ mờ đoán được ý của chú hai. “Chú hai muốn làm một vở Côn khúc phiên bản lâm viên ạ?”
“Tuổi trẻ tài cao!” Đạo diễn Hứa hào phóng khen ngợi cháu gái. “Vườn ở Bách Châu thì nhiều, nhưng đa số đều là tài sản công cộng, nếu muốn dùng thì phải làm các thủ tục xin phép, mà chưa chắc đã được phê chuẩn. Vườn tư nhân cũng rất khó thuê, vì từ lúc bố trí cho đến lúc diễn xuất, thời gian cũng không ngắn. May mà nhà cháu lại có, Thanh Tranh, cháu thấy chưa, có phải cháu rất có duyên với Côn khúc không nào? Trước đây, các văn nhân thường biểu diễn Côn khúc trên thuyền hoa ngay trong vườn nhà mình, thậm chí có người còn có đoàn dạy kịch riêng, chuyên biểu diễn những vở kịch mà họ muốn nghe ngay trong vườn của họ. Thế nên việc làm bản lâm viên thế này một mặt nào đó có ý nghĩa là khôi phục văn hóa cổ và đưa mọi người quay về thời xưa.”
Thanh Tranh dứt khoát cắt đứt ngay cái duyên phận mà chú hai miễn cưỡng lôi cô vào, nói: “Chú hai à, chú muốn mượn khu vườn, cháu sẽ giúp chú nói với bố cháu, không có gì đâu ạ.”
“Ừ, ừ. Cháu cũng biết đấy, bố cháu ấy mà, luôn không cùng suy nghĩ với chú. Nếu như chú nói với bố cháu, chắc chắn ông ấy sẽ không cho mượn, có thể còn châm chọc chú vài câu ấy chứ, vì thế...”
Lão đại nhà họ Hứa, cũng chính là bố của Thanh Tranh năm đó một mình một ý, quay lưng lại với việc kế thừa văn hóa nghệ thuật bao đời của gia đình, đi buôn bán làm ăn. Mọi người trong gia đình đều không đồng tình, cười nhạo ông. Sau đó, ông có sự nghiệp thành công, cũng không ít lần lên tiếng chế giễu sự thanh cao đi đôi với thanh bần của người nhà. Tóm lại là hai bên chưa nói được vài câu đã cãi nhau.
Thanh Tranh không lấy làm lạ về chuyện này, nói với vẻ hiểu biết: “Chú hai, vậy chú định làm vở gì thế?”
“Cụ thể thì chú chưa nghĩ ra, muốn chọn ra một, hai ca khúc trong vở kịch kinh điển và để cho các diễn viên diễn ở cảnh thực xem sao. Khán giả cũng không có nhiều, vì chú muốn bảo đảm khán giả có thể thay đổi chỗ ngồi hoặc di chuyển vị trí để xem các tình huống diễn, lối đi cho diễn viên cũng cần nhỏ và đẹp. Hiện chú đang khá thích vở Ngọc trâm ký.”
Sau đó, ở bàn ăn, chú hai cũng nói chuyện với bà nội về việc mượn khu vườn, cuối cùng hài hước tổng kết: “Thanh Tranh nhà chúng ta đúng là nhà đầu tư chính hiệu đấy.”
Nhà đầu tư mà làm chân học việc ư? Thanh Tranh cạn lời.
Còn bà nội thì cười ha hả nói thêm một câu: “Đây là lão đại chuẩn bị hồi môn cho Thanh Tranh đấy.”
Thế nên cô mang của hồi môn đi đầu tư sao? Nghĩ tới đây, mặt Thanh Tranh lập tức đen sì cả lại.
Sau khi vở Tây lâu ký kết thúc, Tô Phách lại tham gia hai buổi giao lưu diễn xuất trong đoàn, tiếp đó sẽ bắt đầu luyện tập vở Ngọc trâm ký. Vì đạo diễn vẫn là chú Hứa Lâm nên đã tiết kiệm được rất nhiều công sức chuẩn bị. Trước khi bắt đầu tập luyện, đoàn kịch dự định để thầy chỉ đạo nghệ thuật chỉ cho các diễn viên trẻ cách diễn xuất.
Nghĩ đến đạo diễn Hứa, Tô Phách lại không kềm chế được nhớ đến Hứa Thanh Tranh.
Hứa Thanh Tranh...
Anh ngồi trước bàn ăn, nhấm nháp bữa sáng, nghĩ ngợi rất lâu.
Hôm Thanh Tranh đến đoàn kịch Côn khúc Bách Châu, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi.
Cô đứng trước cổng lớn của đoàn kịch, nhìn vào trong là thấy ngay vườn hoa trung tâm, bên trong có đình đài lầu các, rất có dáng vẻ tĩnh lặng, thanh nhã.
Thật khéo, người đầu tiên cô nhìn thấy khi bước vào cổng lại chính là Đồng An Chi. Trước đó, trên WeChat, Thanh Tranh đã nhắc đến chuyện thực tập với chị ấy. Đối phương nhìn thấy cô thì lập tức vui mừng chạy đến ôm chầm lấy.
“Em đến sớm thế, chú em còn chưa đến đâu.”
“Làm thuê cho người ta mà, không thể đến muộn hơn ông chủ được.” Thanh Tranh đưa cho Đồng An Chi túi hoa quả trên tay. “Trước khi diễn có được ăn không?”
“Không ăn quá no là được, em chu đáo quá cưng ạ.”
Hai cô gái đứng ngay trước cổng nói nói cười cười, có người bèn lên tiếng: “Xin đi nhờ một chút.”
Giọng nói truyền đến từ phía sau lưng, Thanh Tranh nhận ra ngay, vì nhận ra quá dễ nên cô quay người lại thì thấy Tô Phách đang đứng ngược sáng, cả người anh được bao phủ bởi ánh nắng vàng.
“Chào.” Tô Phách nói với hai cô.
Đồng An Chi “í” một tiếng. “Anh cắt tóc à?”
Thanh Tranh cũng phát hiện ra mái tóc của Tô Phách ngắn hơn rất nhiều so với lúc anh ở Nhà hát lớn và cô cũng vui vẻ đáp lại. “Chào, Tô...” Tô gì nhỉ? Cứ gọi trực tiếp tên người ta thì thật kỳ quái, nhưng cô biết một số fan hâm mô kịch thường gọi diễn viên kịch mà mà thích là tiên sinh.
“Tô tiên sinh.”
Đồng An Chi cười. “Thanh Tranh, em gọi tên Tô Phách của anh ấy là được rồi.”
Nhưng Thanh Tranh không thốt nên lời, có chút khó xử.
Tô Phách cụp mắt xuống nhìn Thanh Tranh, nói: “Xưng hô thế nào cũng được.”
Đồng An Chi lại hỏi Tô Phách: “Anh hôm nay đến muộn hơn rất nhiều so với thường ngày đấy nhé, sao thế?”
“Tối qua anh ngủ hơi muộn.” Nói xong, anh đi vòng qua hai người họ rồi bước vào trong. Mới bước được hai bước, hình như nhớ ra điều gì, anh ngoảnh lại hỏi Thanh Tranh. “Em đến đây làm gì vậy?”
Người anh muốn hỏi là Thanh Tranh, nhưng người trả lời anh lại là Đồng An Chi. “Thanh Tranh đến làm trợ lý của đạo diễn Hứa, thực tập ấy mà. Sau này anh đừng có bắt nạt Thanh Tranh giống như mấy sư đệ sư muội bọn em đấy, à không đúng, không chỉ có sư đệ sư muội, ngay cả sư huynh anh cũng đâu có tha.”
Tô Phách nhàm chán không nhiều lời với hai cô gái, cứ thế bỏ đi.
Đồng An Chi lại quay sang nói với Thanh Tranh: “Lần trước, Thẩm sư huynh cảm ơn anh ấy một việc gì đó, anh ấy trả lời lại một câu, đại ý là không cần cảm ơn, anh ấy chỉ là kính già yêu trẻ mà thôi.”
Đúng là có hơi mạnh miệng thật, nhưng Thanh Tranh cũng không tùy tiện đánh giá người khác, chỉ cười cười, nghĩ thầm, mình nhỏ hơn anh ấy, hy vọng anh ấy kính già yêu trẻ, đừng có chấp mình là tốt rồi.
Ngày đầu tiên Thanh Tranh ở Đoàn kịch Côn khúc Bách Châu, buổi sáng, ngoài việc nghe đạo diễn Hứa và lãnh đạo đoàn kịch thương lượng về việc chỉ đạo nghệ thuật, nghiên cứu thảo luận về kế hoạch tuyên truyền thì cũng không có việc gì quan trọng để đi theo học hỏi. Thế nên, trong lúc rảnh rỗi, cô đã nghe được không ít chuyện phiếm trong đoàn.
Ví dụ như Thẩm sư huynh yêu chó như mạng sống, trừ khi lịch diễn kín mít, nếu không cứ hằng ngày vào một giờ nhất định, anh ta đều về nhà dắt chó đi dạo, bất kể mưa gió.
Ví dụ con của một lãnh đạo nào đó trong đoàn, mới tám tuổi, đến đoàn kịch chơi và bất ngờ nghe thấy tiếng hát của Đồng An Chi thì vô cùng kinh ngạc. Thế là cuối tuần nào cu cậu cũng có mặt ở đoàn kịch, mục đích là muốn theo đuổi chị An Chi.
Ví dụ về Tô Phách, ngày nghỉ thà đi câu cá chứ không chịu đến gặp mặt mỹ nữ do lãnh đạo giới thiệu. Thế nên lãnh đạo tổng kết lại rằng, trong mắt của Tiểu Tô đoàn kịch ta, mỹ nữ chẳng bằng một con cá...
Đây là những thông tin do một cậu em trong đoàn kịch cung cấp.
Thanh Tranh: “Ồ.”
Cậu em đó nói: “Đáng tiếc là chị Đồng nhà chúng ta đã thích một ông chú đại gia rồi, nhưng anh Tô cũng có thiếu tiền đâu nhỉ, hơn nữa tuổi còn trẻ không phải tốt hơn sao, làm gì đó cũng cần thể lực chứ nhỉ?”
Thanh Tranh ngước mắt nhìn ngắm hòn non bộ phía xa xa, thầm nghĩ, cậu nhóc à, hình như chúng ta không thân đến mức nói đến cả chủ đề này đấy chứ. Cô thấy cậu ta có bộ dạng một lòng nghĩ đến hạnh phúc của các thành viên trong đoàn, không nhịn được liền nói: “Nghề phụ của cậu là làm mai mối à?”
“Không phải đâu, cậu ta thấy em dễ thương, xinh xắn nên muốn tiếp cận ấy mà.” Đồng An Chi từ phía sau bước ra, vỗ vào đầu cậu em trong đoàn một cái rồi nói: “Lượn đi cho nước nó trong, nếu rảnh rỗi thế thì đi luyện giọng đi, mới chập chững vào đời đã muốn dụ dỗ con gái nhà người ta rồi, đám người lớn tuổi chưa kết hôn như anh chị đây còn chưa có cơ hội nữa là.”
Cậu trai trẻ cười hì hì rồi chạy biến đi.
“Cảm giác thế nào?” Đồng An Chi hỏi cảm nghĩ của Thanh Tranh khi ở đoàn kịch trong buổi sáng nay.
“Mọi người rất chăm chỉ ạ.” Các diễn viên trong đoàn kịch đều rất nghiêm túc luyện tập, chỉ thỉnh thoảng mới nghỉ ngơi đôi chút.
“Phải gian khổ mới có thể gặt hái được thành công mà, cũng chẳng còn cách nào, làm nghề này thì phải vất vả khổ luyện thôi. Có điều, trong cái khổ cũng có vui đấy nhé.” Nói xong, Đồng An Chi vui vẻ bật cười. “À, đợi chị trở thành vợ của đại gia thì mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến việc đếm tiền thôi. Đạo diễn Hứa nói hai ngày nữa là đến địa điểm diễn xuất luyện tập, nghe nói đó là khu vườn của tư nhân. Không biết đạo diễn Hứa mượn được của người bạn nào, đã kết hôn chưa?”
Thanh Tranh suýt chút nữa thì sặc nước bọt.
“Sao lại nhìn chị như thế?” Đồng An Chi giả bộ xắn tay áo lên, nói: “Cảm thấy mục tiêu của chị tầm thường lắm hả?”
Cô nương họ Hứa mặt bình thản như không, lắc đầu nói: “Không có, rất tốt, rất thực tế. Mục tiêu của em là làm ra các tác phẩm mà người người đều ca ngợi, lưu danh thiên hạ, không phải cũng rất tầm thường sao?”
“Haha, chị vì lợi, em vì danh, hai chúng ta ngưu tầm ngưu.” Đồng An Chi lại nói: “Sau khi kết hôn rồi, chị sẽ sinh hai đứa một trai một gái, cuộc đời như thế mới thật viên mãn.”
“Em thích con gái hơn.”
Lúc này, Thẩm Già Công đi qua, nghe thấy hai bọn họ nói chuyện liền chen vào một câu: “Hai người đang nói chuyện sinh con đấy à?”
Tô Phách bước phía sau anh ta một bước cũng hỏi: “Thích con gái ư?” Câu này đương nhiên là hỏi Thanh Tranh. Anh có đồng tử màu đen sẫm, khi nhìn vào người khác khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt chăm chú. Thanh Tranh bất giác tránh ánh nhìn đó, tùy tiện gật đầu.
Khi Thẩm Già Công và Tô Phách đã đi khuất dạng, Đồng An Chi mới lẩm bẩm: “Anh Tô Phách bình thường nói chuyện vô tư vô tâm, cứ nói ra câu nói là như xuyên vào tim người ta, không ngờ hôm nay lại nói năng hòa nhã, thân thiết thế, còn không chẹn họng chúng ta nữa chứ. Chị cứ nghĩ anh ấy sẽ nói: “Chị em các cô đến đối tượng còn chưa tìm được mà đã thảo luận chuyện sinh con cái liệu có quá sớm không vậy?”.”
“Thế thì em sẽ trả lời anh ấy: Anh chẳng phải cũng chưa có sao? Hơn nữa, còn chưa chắc ai tìm thấy trước đấy.”
“Đúng, quá đúng!” Đồng An Chi muốn cười ngất.
Lúc nghỉ trưa, Thanh Tranh vừa lấy hộp cơm cô mang đi định ăn thì có người nói đạo diễn Hứa tìm cô. Cô đành đóng nắp hộp cơm lại rồi chạy đi. Đạo diễn Hứa thông báo chiều nay các diễn viên bắt đầu luyện tập kịch với thầy giáo, mà cô lại không hiểu nhiều về Côn khúc nên bảo cô đi theo thầy để nghe, một lát nữa ông sẽ phải ra ngoài, tối muộn mới quay lại. Thanh Tranh liền vâng lời.
Lúc cô quay lại chỗ cũ thì chẳng thấy hộp cơm đâu nữa. Nhìn ngó xung quanh mới phát hiện Tô Phách đang ngồi ở chòi nghỉ gần hồ nước, ung dung thư thái gắp một miếng mộc nhĩ cho vào miệng nhai.
Hộp cơm của cô chẳng phải là khác hẳn hộp cơm chú hai cô đặt cho mọi người trong đoàn ư, sao anh có thể lấy nhầm được? Nếu như nói Tô Phách cố ý lấy nhầm hộp cơm của cô thì Thanh Tranh quả thực không thể tưởng tượng được, vậy khả năng duy nhất chỉ có thể là, anh ấy luyện tập nhiều đến nỗi hoa mắt chóng mặt mà lấy nhầm chăng?
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn bước qua đó, cân nhắc mãi mới thốt nên lời: “Tô tiên sinh!”
Tô Phách ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô vẻ dò hỏi: “Hử?”
“Xin lỗi, phần cơm trên tay anh là của tôi.”
“Ồ.” Tô Phách không vì việc cầm nhầm mà ngại ngùng, mặc dù có để lộ chút áy náy, nhưng phần nhiều là tỏ ra tò mò. “Là cơm em nấu à?”
“Sao, không ngon à?” Cô buột miệng hỏi.
“Ngon lắm.”
“Cảm ơn...”
“Suất cơm này anh đã ăn rồi, chắc là em cũng không muốn ăn nữa đâu.” Tô Phách nói xong giơ tay chỉ về phía gian phòng vừa mở cửa phía xa. “Cơm đến rồi, anh lấy hộp cơm đó đền cho em.”
Anh nói hợp lý hợp tình, có lùi có tiến, khiến người ta chỉ biết gật đầu chấp thuận.
Thanh Tranh nhìn lại hộp cơm của mình, miễn cưỡng “ừm” một tiếng rồi đi lấy cơm, vì không thể để bụng đói được.
Một phút sau.
Nhân viên mang cơm đến chỉ vào tờ giấy trên bàn, nói: “Ai lấy cơm xong, làm phiền gạch tên đi ạ.”
Sau đó anh ta nhìn thấy trợ lý đạo diễn Hứa là Hứa Thanh Tranh gạch tên của Tô Phách đi, không hiểu liền hỏi: “Sao cô lại gạch tên Tô Phách vậy?”
Thanh Tranh đành phải giải thích: “Tô Phách ăn của tôi, tôi ăn của anh ta.”
Những người đứng xung quanh: Thế này là thế nào?? Chuyện gì đang xảy ra vậy???
Thẩm sư huynh đứng ở một bên liền bước đến chòi nghỉ, nói: “Tôi nghe nói, cậu ngang nhiên vô cớ bắt nạt cô nương nhà người ta phải không?”
Tô Phách bình thản đáp: “Em lấy nhầm thật mà.”
“Chúng ta thường ăn cơm hộp mua ở ngoài về, đã khi nào được ăn hộp cơm gỗ màu đỏ thế này đâu?”
“Biết đâu đạo diễn Hứa mời, chi mạnh tay cũng không biết chừng.”
Thẩm sư huynh lắc đầu, chỉ biết coi việc Tô Phách lấy nhầm là thật. Đàn ông thường bất cẩn, không để ý đến mấy chuyện vụn vặt cũng không có gì quá khó hiểu.
Rồi anh ta lại nhìn thấy cái gì đó, cười thành tiếng. “Nhìn cô Hứa ăn cơm mà nhăn nhó mặt mày kìa, có khác gì đồ chúng ta ăn là thức ăn cho chó không?”
Tô Phách cũng nhìn về phía Thanh Tranh, thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế dài, chậm chạp nhai cơm. Anh lại nhìn xuống phần thức ăn trong tay mình, trước khi ăn cũng không biết mùi vị lại ngon đến vậy, anh cứ nghĩ đó là một hộp cơm bình thường cô mang đến.
Anh cầm điện thoại lướt vài cái rồi hỏi: “Em định đặt điểm tâm sau bữa ăn, anh có muốn ăn uống gì không?”
Thẩm Già Công nói: “Tôi cái gì cũng ăn được.”
“Em đặt nhiều một chút, mọi người cùng ăn nhé.”
Sau bữa cơm, Thanh Tranh nhận được một cốc nước ép quả tươi và bánh ngọt có người phát cho, nói rằng Tô Phách mời. Thật khéo là cô đang muốn ăn chút đồ ngọt, vì suất cơm vừa nãy hơi mặn.
Thanh Tranh luôn biết các diễn viên ca kịch Côn khúc luyện tập rất vất vả, bây giờ mặc dù họ không đến nỗi bị đánh như nhân vật Tiểu Đậu Tử trong vở Kinh kịch Bá vương biệt cơ, nhưng cũng chịu không ít mệt mỏi. Tuy nhiên, biết và tận mắt chứng kiến là hai việc khác nhau, một động tác có thể phải luyện vài chục lần để tìm ra điểm đặc sắc nhất. Sự mệt mỏi này cứ từng chút từng chút tăng dần, cho đến khi người xem mệt lử thì diễn viên vẫn phải làm lại từ đầu.
Vì chiều nay chủ yếu là thầy giáo của tiểu sinh đến, thế nên người khác còn có thời gian nghỉ ngơi, chứ Tô Phách thì phải luyện tập liên tục. Thanh Tranh nhìn anh cả một buổi chiều, ngẩn ngơ thẫn thờ. Trong phòng có bật điều hòa mà trang phục diễn của anh vẫn ướt đẫm mồ hôi...
Sau buổi tập, chú hai nhìn thấy cháu gái thì hỏi: “Chú thấy cháu xem rất hăng say, có phải là thích rồi không?”
“Vâng, có một chút ạ.”
“Thích là tốt rồi. Chú đang lo cháu hoàn toàn không thích chút nào thì công việc sau này chỉ khiến cháu phí công vô ích, cũng không thấy vui vẻ.” Lúc hai người sắp bước lên xe, đạo diễn Hứa thuận miệng hỏi một câu: “Cháu thi được bằng lái xe chưa nhỉ?”
“Được rồi ạ.” Nhưng cô vẫn không dám lái, nói về cái bằng lái xe này, Thanh Tranh chỉ cần một ngày xem tài liệu là thi được điểm lý thuyết tuyệt đối, còn phần thực hành thì phải thi ba lần mới miễn cưỡng đỗ.
Cô ỉu xìu nói: “Giáo viên dạy lái xe còn thành thật khuyên nhủ cháu cứ treo cái bằng ở nhà trang trí thôi, đừng phát huy tác dụng của nó, tránh gây ra một loạt tác dụng phụ.”
Chú hai nghe thế thì cười ha hả.
Sau đó Thanh Tranh định lên xe thì bị cậu em trong đoàn, cậu mà trước đó muốn tiếp cận cô, giữ lại. Bây giờ thì cô đã nhớ tên của cậu ta là Lâm Nhất.
Lâm Nhất đưa cho cô một cái túi vải màu trắng với biểu cảm như kiểu “Em hình như đã biết một chuyện rất hay ho nhé!”, rồi nói: “Anh Tô bảo em đưa cho chị.”
“Cái gì vậy?” Cô nhìn vào trong, là hộp cơm của cô.
“Anh Tô nói đã rửa sạch rồi ạ.”
“Ồ, cảm ơn...”
“Vậy em đi đây.” Cậu ta nói xong thì chạy biến đi như làn khói.
Khi cô lên xe rồi, chú hai mới hỏi: “Anh Tô? Tô Phách hả? Cậu ta tặng chú đồ ư?”
Không phải là tặng, mà là trả...
Nên nói thế nào bây giờ?
Tuy nhiên chú hai cô đã nghĩ xa xôi. “Không phải Tô Phách đang theo đuổi cháu đấy chứ, Thanh Tranh?”
“Không phải đâu chú!”
Khi về đến nhà, Thanh Tranh cầm hộp cơm đi vào bếp, tiện tay mở ra, phát hiện bên trong có một phong bì, tim cô bất giác đập mạnh, suy nghĩ hỗn loạn, không thể nào...
Cô hồi hộp mở phong bì ra, bên trong có hai tờ tiền màu đỏ hồng.
“...”
Là ý gì đây?
Là phí cảm ơn sao???
Hay là phí cảm ơn cộng thêm ngày mai mang thêm một suất cơm nữa? Dù sao cũng có hai tờ cơ mà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc