Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người - Chương 03

Tác giả: Cố Tây Tước

Côn khúc có hay không?
Buổi biểu diễn Tây lâu ký hạ màn trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của đông đảo khán giả.
Thanh Tranh thấy các diễn viên vẫn còn ở trên sân khấu cúi đầu cảm ơn khán giả, cô liền bước ra khỏi cánh gà.
Đứng khá lâu nên cảm thấy hơi khát nước, cô đến chỗ bình nước nóng lạnh đặt ở hành lang, lấy cốc giấy rót một cốc uống.
Khi cô chậm rãi uống xong cốc nước thì đột nhiên bị người nào đó vỗ vai. Cô ngoảnh đầu sang nhìn, không thấy ai, mà chỉ ngửi thấy một mùi hương giống như hoa lan, hoa quế.
Khi đối phương cất tiếng cười giòn tan, thì cô mới biết mình đang bị trêu đùa.
Đồng An Chi từ phía sau Thanh Tranh tao nhã bước đến, mỉm cười nói: "Đang nghĩ gì vậy? Sao mà tập trung thế?"
"Em đang nhớ đến vở kịch vừa nãy." Khi nãy trên sân khấu, diễn viên hát cái gì cô không biết, chỉ biết trái tim mình sau khi đi lòng vòng một hồi, cuối cùng đã trở về vạch xuất phát.
"Nam chính đẹp trai không?" Đồng An Chi nghịch ngợm nháy mắt với cô.
"... Rất đẹp trai." Thanh Tranh thật thà đáp.
"Có khả năng vừa nhìn thấy đã yêu không?"
"Không ạ." Năm đó, cô quả thực... Nhưng lời nói bây giờ của cô là: "Em vừa nhìn đã thấy yêu chị hơn.”
Mọi người đi lại trên hành lang khiến âm thanh trở nên ồn ào, cô bất giác cúi đầu nhìn quanh, thấy Tô Phách vẫn còn mặc trang phục biểu diễn, gương mặt tuấn tú bước về phía cô, cảnh tượng trước mắt nếu dùng từ "đẹp" thì không thể diễn tả hết.
Anh bước lại gần, nói với Đồng An Chi: “Hai người đang nói chuyện à?” Giọng anh trầm thấp, khác hẳn với giọng hát trong và cao trên sân khấu, nhưng lại khá êm tai. Nói xong, ánh mắt anh rơi trên người Thanh Tranh đang đứng bên cạnh. "Chào em."
Ánh đèn ở hành lang thật chói mắt, trước đó cô nhớ là đèn còn rất tối mà, nếu như anh không nhìn rõ thì... Thanh Tranh dù sao cũng cảm thấy khá căng thẳng, cô thầm cầu nguyện: "Đừng có nhận ra, đừng có nhận ra."
Khi định thần lại, cô nở nụ cười, để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ. "Chào anh.”
Khóe miệng Tô Phách khẽ động đậy, có thể coi đó là cười mỉm, đồng thời gật đầu với cô.
Thanh Tranh xác định, đây là phép lịch sự tối thiểu của hai người xa lạ, không hề có chút ngạc nhiên hoặc vui mừng của người quen xa cách lâu ngày gặp lại.
Cô thả lỏng người, kỷ niệm tuổi thanh xuân ngốc xít cuối cùng đã có thể dừng tại đây, đóng gói, niêm phong lại được rồi.
Lúc này, Thanh Tranh liền nhớ đến chú hai, cô muốn tìm chú để hỏi về việc sắp xếp cụ thể lịch thực tập, nếu hôm nay không có thời gian nói chuyện thì cô sẽ về trước.
"Chị cũng chưa gặp đạo diễn Hứa, có điều ngày mai vẫn còn nửa vở diễn cuối, lát nữa chắc thể nào chú ấy cũng gặp bọn chị nói chuyện. Hay là em cứ đi theo chị nhé? Bây giờ chị phải đi tẩy trang đã." Đồng An Chi nhìn vẻ mặt do dự của Thanh Tranh, liền dứt khoát kéo cánh tay cô, cười nói: Lẽ nào tìm được người "vừa gặp đã yêu" như chị mà không muốn ở lại với chị lâu hơn à?"
Thanh Tranh thầm nghĩ, đợi một chút cũng không sao, thế nên cô để mặc cho An Chi kéo đi, nói: "Muốn nhưng chỉ sợ quấy rầy, làm lỡ việc của chị thôi."
“Sau khi diễn xong, chuyện quan trọng nhất của chị không phải là tìm đồ ăn thì cũng là tán gẫu ấy mà.”
Sau khi bước vào cửa, Đồng An Chi bảo Thanh Tranh ngồi đợi ở xô pha, còn ra hiệu cho cô ăn đĩa trái cây đang đặt ở trên bàn, sau đó đến bên bàn hóa trang, thợ hóa trang đang đợi cô ở đó.
Sau khi tẩy trang xong, bao người họ vui vẻ nói chuyện, lúc thì nói về việc làm đẹp, lúc lại nói về đồ ăn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi Đồng An Chi rửa xong mặt bước ra khỏi nhà vệ sinh thì cũng nghe thấy có người gõ cửa.
“Mời vào!” Đồng An Chi thuận miệng lên tiếng.
Nắm đấm cửa xoay nửa vòng nhỏ, Thanh Tranh nghĩ chắc là chú hai tìm cô liền nhanh nhẹn đứng dậy.
Ai ngờ người mở cửa lại là Tô Phách.
Tô Phách đã thay bộ trang phục thường ngày, bộ quần áo thể thao màu đen, đứng ở cửa với dáng vẻ tự nhiên. Trên mặt anh không còn phấn bột và sơn dầu nữa, trông thật sạch sẽ, thoải mái, gương mặt này còn đẹp hơn gấp nhiều lần so với khi trang điểm.
Thanh Tranh ngại ngùng, cảm giác mình đứng dậy như vậy chẳng khác nào chào đón người ta. Có điều cũng may là Tô Phách không hề nhìn cô, chỉ nói với Đồng An Chi: “Đạo diễn Hứa bảo mọi người tập trung một lát."
“Ồ, được, em thay quần áo rồi ra ngay đây.”
"Em cũng đi cùng nhé!" Tô Phách nhìn sang Thanh Tranh. "Đạo diễn Hứa nói bây giờ khá muộn rồi, bảo em đợi chú ấy, một lát nữa chú ấy đưa em về."
"... Vâng."
Tô Phách đi rồi, trong đầu của Thanh Tranh lúc này bỗng nhiên lóe lên một tia sáng - Thân hình cao lớn, mặc bộ đồ màu đen, anh ấy, chẳng lẽ anh ấy chính là người mặc bộ quần áo đen đổi vị trí lẵng hoa ư?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy đúng.
Nếu là anh ấy đổi lẵng hoa, vậy hành động trước đây có thể coi là... tôn trọng rồi.
Tối muộn, các diễn viên đoàn kịch lần lượt đến phòng nghỉ của đạo diễn Hứa. Thanh Tranh cũng đi theo Đồng An Chi đến đó, nhưng cô biết rõ chú hai mình không phải là người có thói quen nói chuyện dài dòng nên đứng ở hành lang bên ngoài phòng, vừa chờ vừa nghịch điện thoại.
Quả nhiên không bao lâu đã có người mở cửa bước ra, là Thẩm Già Công. Trước đây cô đã từng xem ảnh của anh ta trên mạng nên nhìn cái là nhận ra ngay.
Cô vội vàng đứng dậy, lịch sự chào: "Chào anh."
Đối phương sững người, nhưng liền sau đó cũng khách sáo đáp lại: "Chào cô."
Ngay sau đó, mọi người lần lượt bước ra, đạo diễn Hứa thấy cháu gái liền đi đến vỗ vai cô, giới thiệu với mọi người trong đoàn kịch. "Vừa rồi mọi người đều bận rộn nên tôi chưa giới thiệu, đây là cháu gái tôi, tên là Hứa Thanh Tranh." Sau đó giới thiệu với Thanh Tranh tên của mọi người. "Hình như tuổi của các bạn cũng ngang nhau đấy, làm quen chút đi, lúc nào chơi đùa còn có bạn."
Mọi người trong đoàn đều đáp lại: "Được ạ."
Đồng An Chi lắc lắc chiếc di động hướng về phía Thanh Tranh. "Có xe buýt đến đón bọn chị bây giờ, mọi người đã add Wechat của nhau rồi, có thời gian rảnh thì hẹn gặp nhé."
"Vâng, nhất định rồi."
Đạo diễn Hứa nói: "Các bạn ra ngoài đợi đi, tôi chỉ nói thêm hai câu thôi, mọi người về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn nửa vở diễn ngày mai nữa thôi, không thể lơ là đâu nhé. Mai xong việc, tôi mời mọi người ăn đại tiệc."
"Oa, đại tiệc đấy!"
"Cảm ơn đạo diễn!"
"Buổi diễn cuối cùng rồi, cố gắng lên nào!"
Mọi người nói chuyện rôm rả. Thanh Tranh vì tranh thú trả lời tin nhắn của bạn nên đi tụt lại phía sau.
Khi cô gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu lên thì phát hiện người đi bên cạnh cô nãy giờ là Tô Phách.
Tim cô nảy lên một nhịp, trực giác mách bảo cô coi như không nhìn thấy, cứ bước nhanh về phía trước… Nhưng rõ ràng nhìn thấy mà lại làm như vậy thì chẳng khác nào lừa mình dối người, thế nên cô đành phải giả vờ bình tĩnh, tiếp tục bước chậm rãi như trước.
Sau đó, cô nghe Tô Phách hỏi một câu: "Côn khúc có hay không?" Giọng nói của anh thật ôn hòa.
Thanh Tranh đột nhiên nhớ tới lời nói dối năm xưa của mình, có chút xấu hổ.
"Cũng không hiểu nhiều lắm." Cô bây giờ không thể nói dối được.
"Ừ, cũng không dễ hiểu."
Anh nói xong câu này thì cũng không nói thêm gì nữa, vẫn là kiểu gật đầu lấy lệ.
Thanh Tranh đương nhiên không thể tìm ra chủ đề gì để nói, lại có chút ngại ngùng, dù gì cô cũng là người nhớ tới chuyện năm xưa. Tuy vậy, chẳng bao lâu họ đã ra đến cổng, Tô Phách lúc này mới nói thêm một câu: "Tạm biệt em."
Chiếc xe buýt của đoàn kịch đã đỗ ở cổng, xung quanh xe lúc này vẫn còn bị một số fan hâm mộ vây quanh. Khi họ thấy các diễn viên đi đến thì vui mừng, phấn khích chạy đến vẫy tay, gọi tên.
Thẩm Già Công thay mặt các diễn viên của đoàn kịch cảm ơn các fan, đồng thời dặn họ sớm về nghỉ ngơi, đi đường chú ý an toàn. Mọi người lần lượt chào fan hâm mộ rồi lên xe.
Còn Thanh Tranh theo đạo diễn Hứa ra bãi đỗ xe.
"Cháu thật không ngờ Côn khúc lại được chào đón như thế." Sự bất ngờ của Thanh Tranh là xuất phát từ tình hình phát triển thực tế hiện nay của Côn khúc.
Chú hai cô cười. "Vở diễn có hiệu quả như thế này cũng nằm ngoài dự kiến của chú. Chỉ có thể nói là do thiên thời, địa lợi, nhân hòa thôi."
"Chú hai à, sau khi vở Tây lâu ký kết thúc, chú định làm vở gì tiếp theo? Vẫn là Côn khúc à?" Cô ôm chút hy vọng về một đáp án phủ định từ chú mình.
"Ừ, vẫn là Côn khúc, nhưng cụ thể vở nào thì chú chưa nghĩ ra. Lúc đầu chọn vở Tây lâu ký cũng phải lựa rất lâu đó chứ. Vở kịch này không giống những vở kinh điển mà mọi người đều biết, nhưng cũng không quá xa lạ để phải làm quảng cáo rùm beng."
Thanh Tranh "ồ" lên một tiếng rồi hỏi tiếp: "Vở tiếp theo chú vẫn mời nhóm Tô Phách phải không?"
"Trong đoàn kịch, họ là những diễn viên trẻ, tài năng. Tô Phách còn là diễn viên xuất sắc có thể kế nghiệp trong tương lai. Cùng hợp tác với cậu ta trong vở Tây lâu ký này, chú càng đánh giá cao về cậu ấy."
"... Vâng ạ."
Chú Hứa thấy cô tỏ ra không vui, cho rằng cô vẫn không muốn làm Côn khúc, bèn nói: "Thanh Tranh à, làm đạo diễn thì tầm nhìn cần phải rộng mở, nghệ thuật phải có sự tương thông, cháu càng có cái nhìn sâu rộng, càng hiểu nhiều hơn về cái hay cái đẹp của nghệ thuật thì càng làm được những vở kịch hay. Chú hai cũng đâu chỉ làm mỗi kịch nói."
Không phải, nguyên nhân chính là vì... lúc anh nói "tạm biệt", cô không đáp lại, vì cô thực sự không muốn "tạm biệt" với anh.
Cô lo họ gặp nhau nhiều, anh nhớ ra cô của ngày xưa thì làm thế nào? Đây là điều mà cô bất chợt nghĩ ra.
Dù sao cô cũng rất cần thể diện.
Năm xưa cô đã khóc lóc bỏ chạy đó. Haizz, đúng là không nên nhớ lại chuyện xấu hổ, ngốc xít năm ấy.
"Cháu hiểu rồi ạ." Kết quả tệ nhất là bị anh nhận ra, cùng lắm cô không thừa nhận là được chứ gì, công việc quan trọng hơn mà.
"Có thể chứ." Đạo diễn Hứa cuối cùng cũng hài lòng gật đầu. "Vậy cháu đợi thông báo đi nhé!"
"Vâng ạ."
Ở đoàn kịch, sau khi xe khởi động, Tô Phách kéo mũ áo trùm lên đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Những người khác đều sôi nổi trò chuyện, nào là sau buổi diễn hôm nay trên weibo đã tăng lên bao nhiêu fan hâm mộ, nào là phải đăng dòng tin lên weibo cảm ơn sự ủng hộ của mọi người mới được... Sau đó có người nhắc đến Hứa Thanh Tranh, nói rằng không ngờ đạo diễn Hứa trông như thế mà cháu gái của ông ấy lại xinh đẹp nhường vậy, có thể làm diễn viên được.
Đồng An Chi ngồi phía trước Tô Phách bật cười. "Cô nương nhà người ta học chuyên ngành đạo diễn đấy."
Thẩm Gia Công thấy Tô Phách hôm nay có gì đó là lạ, thường ngày mặc dù cậu ta không nói nhiều, nhưng ít nhất cũng góp vui vài ba câu, thấy thế anh liền hỏi: "Sao vậy, hôm nay cậu mệt à? Vừa nãy đạo diễn còn khen ngợi cậu đó. Cậu đừng có gây áp lực cho bản thân quá."
Tô Phách xua xua tay, ý bảo anh ấy nghĩ nhiều rồi.
Thẩm Già Công giơ một tay lên nắm bả vai Tô Phách. "Lẵng hoa đó là cậu tặng à? Cậu không cần làm như vậy đâu, trong nghề này cần dựa vào thực lực để kiếm miếng cơm, bất kể là ai."
“Làm người phải có tôn ti trật tự, em chỉ kính già yêu trẻ thôi."
"Phì." Đồng An Chi ngoảnh đầu lại, nói: "Nói anh mồm miệng độc địa, đúng là chẳng oan uổng chút nào."
Tô Phách không nói thêm câu nào nữa, chụp mũ xuống để che mắt, trông như thể thực sự muốn ngủ.
Cách một ngày sau, nửa vở cuối Tây lâu ký phiên bản thanh xuân cũng hạ màn thuận lợi ở Nhà hát lớn. Tối hôm đó, có không ít công chúng yêu văn hóa nghệ thuật giới thiệu vở diễn cho bạn bè, người thân, và ngay tối hôm ấy trên các bài báo cũng đăng tin ca ngợi vở diễn này.
Có điều dường như tất cả sự việc ấy đều không ảnh hưởng đến cuộc sống của Tô Phách. Khi kết thúc vở diễn, ngày hôm sau trời vừa sáng, anh đã tỉnh dậy, xuống bếp làm bánh sandwich, gọt hoa quả.
Khi anh rửa tay xong, bưng đồ ăn sáng ra phòng khách thì mẹ anh là bà Lương Phi mặc bộ đồ ngủ bằng chất liệu lụa thêu hoa và mây màu xanh nhạt, bước ra. "Chào con trai!"
"Vâng, chào mẹ." Tô Phách đã ngồi trước bàn, ung dung gặm táo.
Một tia nắng lọt qua ô cửa sổ chiếu xuống bàn, hắt đúng vào giữa mắt và lông mày, khiến anh hơi nheo mắt lại, đồng thời hàng lông mi dày cũng cụp xuống.
Lúc này, chiếc điện thoại màu đỏ đặt trên bàn ăn reo vang, chuông điện thoại chính là một câu hát không có nhạc đệm được lặp đi lặp lại trong bài hát họp mặt chúc tết: Tiểu ni cô niên phương nhị bát(*)...
Đột nhiên nghe thấy mình hát giọng tiểu đán(*), Tô Phách bỗng thấy chán ghét, với tay ấn vào phím tắt chuông.
(*) Dịch nghĩa là: Tiểu ni cô năm nay vừa tròn mười sáu.
(*) Tiểu đán: đóng vai nữ, trẻ.
"Ối, con trai à, điện thoại của mẹ mà." Bà Lương Phi giằng lấy chiếc điện thoại trong tay anh. "Ây da, là dì Khương con gọi đó, chắc là giục mẹ đến đó đây mà, mau lên, mẹ cần phải gói đồ ăn sáng yêu thích của mẹ mới được!"
Tô Phách ăn hết quả táo rồi phủi phủi hai tay. Chỉ một lát sau, bà Lương đã xách chiếc túi đựng bữa sáng được đóng gói cẩn thận, cười hà hà tạm biệt con trai với tâm trạng vui vẻ để ra ngoài cùng chị em bạn dì đi tảo mộ.
Tô Phách sau đó cũng gói phần sandwich của mình để vào túi. Lúc luyện giọng không được ăn quá no, tập thổi nhạc cụ thì lại cần ăn no, nhưng hát là phải để bụng hơi đói, thầy giáo từng nói vậy khi họ mới học nghề này.
Khi tất cà mọi người đều có tư chất thì chăm chỉ phấn đấu chính là một yếu tố quan trọng để thành công. Tô Phách chưa hẳn hiểu sâu sắc điều này, nhưng anh cảm thấy một khi đã vào nghề thì chăm chỉ dùi mài cũng không tồi.
Hôm nay, từ sáng sớm, Thanh Tranh đã lên mạng lướt xem weibo của vài diễn viên chính trong vở Tây lâu ký.
Đồng An Chi nói: "Moaa! Vở Tây lâu ký bản thanh xuân đã kết thúc rồi, mình thấy cảm động quá đi, các bạn đều là thiên thần nhỏ! Ôm cái nào!"
Đính kèm là ảnh selfie của cô trong trang phục diễn.
Các bình luận bên dưới đều nói: "Đẹp, đẹp quá!" Thanh Tranh cười rồi cũng viết thêm một bình luận của mình.
Weibo của Tô Phách thì là: "Cảm ơn nhé, chúng ta sẽ gặp lại ở vở tiếp theo!"
Không có ảnh đính kèm.
Bình luận bên dưới không khen anh diễn xuất thì cũng khen anh đẹp trai, hoặc là trêu chọc anh.
Thanh Tranh lại lướt đến weibo của Thẩm Già Công.
Nội dung gửi lên weibo của Thẩm Già Công cũng rất chân thành, mộc mạc: "Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người! Chẳng có gì báo đáp, chỉ có thể tiếp tục cố gắng thôi.”
Đính kèm là ảnh một chú chó Husky.
Bình luận phía dưới đa số nói về chú chó mà anh ta nuôi, hỏi hôm nay chú chó đó có ngoan không, có nghịch gì không, có phá nhà phá cửa không?
Thanh Tranh phát hiện, nội dung trong weibo mà người này gửi lên có cảm giác thật gần gũi như những người bình thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc