Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 21

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Buổi tối tan ca, Cừu Chính Khanh cố ý tránh giờ cao điểm, gọi một phần cơm, ở lại làm thêm giờ một lúc, ngồi trong phòng làm việc ăn xong bữa tối rồi mới ra về. Anh phải đến trung tâm thương mại mua quà mà bạn gái đại nhân chỉ định.
Thang máy mở ra, không ngờ Tần Văn Dịch và ba lãnh đạo ở tầng trên cũng ở trong thang máy. Cừu Chính Khanh bình tĩnh bước vào, mọi người lên tiếng chào hỏi nhau.
Cửa thang máy đóng lại, bắt đầu đi xuống. Đột nhiên Tần Văn Dịch hỏi: “Chính Khanh à, Tiểu Đình vẫn chưa về sao?”.
Cừu Chính Khanh vừa trò chuyện vài câu cùng một vị lãnh đạo, nghe được thì suýt sặc nước bọt của chính mình. Anh ho khẽ, vội nói: “Vẫn chưa, cô ấy nói ngày mai mới về ạ”.
“Ồ, cũng sắp rồi. Mai là hai đứa được gặp nhau rồi.” Tần Văn Dịch nói. Những người khác trong thang máy đều cười.
Mặt Cừu Chính Khanh nóng lên, giả bộ chăm chú nhìn con số đang nhảy trên bảng điều khiển thang máy. Uy nghiêm của Phó tổng giám đốc gì đó, sau hôm nay chắc chỉ còn là truyền thuyết mà thôi.
Tần Văn Dịch vỗ vai anh, nói: “Yêu đương cho tốt, đàn ông nên có một gia đình. Có một gia đình đàng hoàng, mới có thể có sự nghiệp ổn định, mới là người đàn ông thành công”.
Cừu Chính Khanh lúng túng đáp lại. Đột nhiên anh nghĩ đến Doãn Quốc Hào, cha Doãn Đình. Ông từ bỏ tất cả ngay lúc sự nghiệp huy hoàng nhất, vì gia đình ông đã không còn hạnh phúc viên mãn như lúc đầu sao?
Thang máy đến nơi, Tần Văn Dịch trước khi bước ra còn nói với Cừu Chính Khanh: “Có thời gian thì dẫn Tiểu Đình tới, chúng ta cùng ăn bữa cơm.”.
“Được ạ.” Cừu Chính Khanh nhận lời. Mấy vị lãnh đạo kia lại cười. Cười đến nỗi khiến Cừu Chính Khanh cảm thấy thấy hổ.
Khi Cừu Chính Khanh ngồi vào xe, đột nhiên cảm thấy cảm giác này cũng không tệ. Tuy có hơi gượng nhưng mọi người trêu anh cũng vì đã nhận định anh và Doãn Đình là một đôi. Cả thế giới đều biết Doãn Đình là bạn gái anh. Có thể sau này sẽ thăng cấp lên thành bà xã anh. Nghĩ đến là thấy hạnh phúc rồi.
Cho nên, tham gia bữa tiệc của bạn Doãn Đình cũng không phải chuyện gì xấu, sau này cả thế giới đều biết bạn trai của Doãn Đình là anh. Buốn thì cũng buồn, chán thì chán, dù sao cũng nên nhẫn nhịn, thân phận này đã nằm trong tầm tay rồi. Nghĩ vậy, Cừu Chính Khanh bắt đầu thấy mong đợi bữa tiệc ngày mai.
Đến trung tâm thương mại mua đồ xong, anh gọi điện báo cáo với Doãn Đình. Doãn Đình nói: “Tốt lắm, sau này có thể giao thêm cho anh nhiều trọng trách hơn rồi”.
Cừu Chính Khanh bật cười, cảm giác khi yêu thật tuyệt vời. Thân là bạn trai, việc anh phải làm đâu chỉ có hẹn hò không thôi.
Hôm sau, Cừu Chính Khanh quyết tâm ăn diện một phen, hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt với bạn bè Doãn Đình. Khi tan ca anh ăn một bữa nhẹ, rồi lái xe đến trước cổng chung cư nhà Doãn Đình đợi cô. Doãn Đình chưa xuống, điện thoại của anh đổ chuông, nhìn qua, là số máy bàn lạ. Cừu Chính Khanh nhận điện thoại, không ngờ người gọi lại là Tiểu Thạch Đầu.
“Chú Xin Nghiêm Chỉnh, cháu là Tiểu Thạch Đầu.”
Cừu Chính Khanh giật mình, “Tiểu Thạch Đầu, cháu sao vậy, gặp rắc rối gì sao?”. Anh để số điện thoại lại cho cô bé là để phòng hờ, chẳng lẽ mới đây đã có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Thạch Đầu cười: “Không có gì ạ, cháu đang ở trong phòng làm việc của cô giáo. Cô giáo cho phép cháu gọi điện, cháu gọi để nói lời cảm ơn chú”.
“Cảm ơn chuyện gì?” Cừu Chính Khanh tỏ ra khó hiểu.
“Bà bán bánh trứng đó gặp được người tốt rồi.” Tiểu Thạch Đầu hí hửng nói. “Sau hôm chú đến, chị Đình Đình có gọi điện hỏi thăm tình hình. Chị ấy bảo sẽ lên mạng kêu gọi mọi người giúp đỡ bà, nhưng cháu không hiểu lắm, tóm lại thì hai hôm nay có rất nhiều người đến mua bánh. Bà có thể dọn hàng sớm, về nhà chăm sóc cho ông. Hôm nay lúc cháu tan học, bà ở trước cổng đợi cháu, bà nói cảm ơn cháu. Vì có một chú bán mì đặc biệt đến tìm bà, nói rằng bà có thể mở một gian hàng trước tiệm mì của chú ấy. Chú ấy còn không thu tiền của bà. Như vậy, bà không cần sợ gió mưa nữa. Những người ăn mì cũng có thể mua bánh, bà không phải lo bánh bị ế rồi. Chú nói xem, chú kia có phải người tốt không?”.
“Tất nhiên rồi.” Cừu Chính Khanh mỉm cười, “Chú ấy là người rất tốt.” Anh không ngờ chuyện này, Doãn Đình chu đáo hơn anh nhiều, cô nghĩ ra cách tuyên truyền, kêu gọi người khác cùng giúp đỡ. Còn bà cụ bán bánh kia lại may mắn gặp được chú bán mì này.
“Chú ơi, cháu vui lắm. Nhưng cháu không có điện thoại, chỉ có thể nhờ cô giáo mới có thể gọi cho chú. Cháu còn muốn kể cho chị Doãn Đình và tất cả mọi người biết.”
Cừu Chính Khanh nghe những lời Tiểu Thạch Đầu nói, trong lòng anh thấy ấm áp hẳn. “Chị Đình Đình về rồi, lát nữa chú sẽ gặp chị ấy, chú sẽ kể cho chị ấy nghe”.
“Cảm ơn chú.” Tiểu Thạch Đầu nói, “Khi lớn lên, cháu cũng muốn trở thành người tốt”.
“Tiểu Thạch Đầu, bây giờ cháu đã là người tốt rồi.”
Tiểu Thạch Đầu cười hì hì, trong tiếng cười có sự thẹn thùng. “Cháu phải cúp máy rồi.”
“Được, khi nào rảnh, chú sẽ cùng chị Đình Đình đến thăm cháu.”
“Dạ vâng.” Tiểu Thạch Đầu tỏ ra rất vui.
Cừu Chính Khanh chào tạm biệt Tiểu Thạch Đầu rồi cúp máy. Anh dùng điện thoại để lên mạng, mở xem Weibo của Doãn Đình. Mấy hôm nay Doãn Đình đi vắng, không cập nhật thường xuyên, anh cũng không vào xem mấy. Kết quả bỏ lỡ mất một bài đăng của cô. Doãn Đình viết địa chỉ quầy hàng của bà cụ bán bánh, kể lại hoàn cảnh của bà, nói mọi người nếu tiện đường thì ghé qua, sẳn tiện ăn thử một cái. Có rất nhiều người hưởng ứng bài viết. Có một tài khoản kể lại chuyện hôm anh ta ghé ăn bánh, nói bà cụ không nhận tiền khách biếu thêm, chỉ bán bánh thôi. Rất nhiều người chia sẻ lại bài viết, hy vọng giúp được cho bà cụ vừa kiên cường vừa hiền lành này.
Cừu Chính Khanh lướt Weibo được một lúc thì nghe thấy tiếng Doãn Đình gọi anh. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Doãn Đình đang chạy về phía anh, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào. Cừu Chính Khanh nhìn cô, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Có một số người có thể tỏa sáng cũng như truyền hơi ấm cho người bên cạnh. Rồi hơi ấm đó lại được truyền tiếp cho người khác.
Doãn Đình tươi cười ngồi vào xe anh, lớn tiếng hét ầm lên: “Xin-Hãy-Nghiêm-Chỉnh-Chút! Nhớ em không?”.
Cừu Chính Khanh không trả lời, chỉ kéo cô qua, hôn lên đôi môi cô.
Nụ hôn dịu dàng, kéo dài mấy giây. Khi anh ngừng lại, thấy Doãn Đình hai má ửng hồng, đôi mắt lấp lánh.
Anh thở hắt ra, kéo cô lại hôn tiếp. Lần này anh ôm cô sát vào người mình hơn, tách đôi môi cô ra, trao cho cô một nụ hôn sâu và nóng.
Cừu Chính Khanh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ánh mắt anh nóng rực như muốn bốc lửa. Ngay lúc Doãn Đình định nhào qua hôn anh, Cừu Chính Khanh đột nhiên nghiêm túc nói: “Hay là em ra ghế sau ngồi đi, vậy anh mới tập chung lại xe được”.
Doãn Đình cười ha ha, nũng nịu vỗ anh một cái.
Cừu Chính Khanh thở dài.
Doãn Đình lại cười, cuối cùng vẫn nhào qua giữ mặt anh lại rồi hôn lên môi anh. “Nhanh lái xe đi! Chúng ta muộn mất rồi.”
“Em nói gì đó để anh bình tĩnh lại đi.” Cừu Chính Khanh yêu cầu.
“Phần hợp đồng ký sai anh có mang theo không?” Doãn Đình hỏi, “Em rất muốn tận mắt nhìn thấy nó”.
“Được rồi, anh bình tĩnh rồi.”
Doãn Đình lại cười lớn, sau đó nói: “Anh nói xem, bây giờ em mới kết thân với thư ký của anh, có kịp không? Bao giờ có việc gì, bảo cô ấy báo cho em trước”.
“Ha ha ha.” Cừu Chính Khanh cố ý cười vài tiếng, “Bây giờ thì anh vô cùng bình tĩnh rồi”.
Trên đường đi, Cừu Chính Khanh kể với Doãn Đình chuyện Tiểu Thạch Đầu, biết bà cụ bán bánh đã được giúp đỡ, Doãn Đình vui mừng khôn xiết. “Em còn đang nghĩ, đến khi về sẽ tiếp tục giúp bác ấy lâu dài. Không ngờ chút bán mì đã đi trước một bước rồi. Chú ấy đúng là người tốt mà. Em cảm động quá.”
Cừu Chính Khanh cười.
Kết quả Doãn Đình nói thêm một câu: “Nhưng không cảm động bằng chuyện anh ký sai tên”.
Cừu Chính Khanh không cười nữa, ho khẽ hai tiếng.
Doãn Đình cười hì hì: “Đúng rồi, bữa tiệc tối nay anh trai em cũng đến dự. Anh ấy qua đó giúp một tay trước rồi”.
“Ừm.” Cừu Chính Khanh gật đầu, “Vậy em có gì muốn dặn dò anh không?”. Ý anh muốn nói, hôm nay anh chính thức ra mắt anh vợ tương lai, phải để ý điều gì không?
“Không có.” Doãn Đình hưng phấn nói: “Em sợ đến lúc đám bạn em qua lôi em đi chơi, bỏ anh lại một mình sẽ làm anh buồn, nên đã dặn anh trai em để mắt đến anh, nếu có chuyện như vậy thì anh ấy sẽ phụ trách làm bạn và chăm sóc anh”.
“...” Thôi được, người bị dặn dò là anh vợ tương lai. Nhưng anh cũng đâu phải trẻ con, làm gì cần đến người khác bầu bạn, chăm sóc.
“Đúng rồi, May cũng đến nữa.”
“Ồ.” Chuyện này không quan trọng, cô gái đó với anh mà nói chẳng qua là người qua đường nào đó mà thôi.
“Sao anh không hỏi em có gì dặn dò anh nữa không?”
“Cái này phải dặn dò à?” Cừu Chính Khanh sầm mặt, “Anh và cô ấy chẳng liên quan”.
“Ai nói, hai người trước đây là quan hệ người theo đuổi và người được theo đuổi.”
“...” Cừu Chính Khanh thở dài, “Được, vậy em muốn dặn dò gì?”.
“Không có gì, em chỉ muốn chính thức giới thiệu bạn trai của em cho cô ấy biết, mong là anh chuẩn bị tâm lí trước.”
“Ồ.” Cừu Chính Khanh nhận lời.
“Anh cứ bàng quan như vậy là không được.” Doãn Đình nói, “Cô ấy chắc chắn sẽ trêu chọc chúng ta, ví dụ như nói: Haizz, sao anh lại chọn trúng người như Doãn Đình thế”.
“Ừm.” Cừu Chính Khanh lại đáp. Khi tiếp xúc với người không liên quan, tỏ ra bàng quan thì có làm sao? “Thật ra không phải là anh không bận tâm, mà là anh có lòng tin.”
Doãn Đình nhìn anh, đột nhiên nói: “Anh tìm một chỗ được dừng xe ở đằng trước rồi tấp vào đi”.
Cừu Chính Khanh giật mình, nhìn thấy phía trước có một chỗ đỗ xe, vội lái qua đó, dừng xe lại. “Sao thế?” Anh hỏi.
Doãn Đình không nói gì, chồm người qua dùng sức ôm chặt Cừu Chính Khanh, “Anh đẹp trai quá, em muốn ôm anh một cái”.
Cừu Chính Khanh nhất thời ngơ ngác: “Ha ha, sự kiềm chế của em đâu rồi hả, quý cô?”.
“Bạn trai em khi tự tin rất đáng yêu, thế nên tính kiềm chế của em chạy mất rồi.”
Cừu Chính Khanh lại nói: “Bạn gái anh quá đáng yêu, anh muốn nhân lúc cô ấy không kiềm chế mà dẫn về nhà, không đến dự tiệc cưới của bạn nữa, có được không?”.
Doãn Đình đỏ mặt, khẽ đánh anh một cái: “Đừng đùa nữa, anh nhanh lái xe đi, muộn giờ rồi”.
“Lúc nãy là ai bảo dừng xe?” Cừu Chính Khanh phản bác, khởi động lại xe.
“A, sự kiềm chế quay về rồi.” Doãn Đình nheo mắt nghiêng đầu nói.
“Hừ.” Cừu Chính Khanh cố ý phát ra tiếng cho cô nghe, Doãn Đình cười híp mắt: “Xin Nghiêm Chỉnh, em nghĩ em thật sự rất thích anh”.
Cừu Chính Khanh mỉm cười: “Em còn nói nữa, anh lập tức quay xe đưa em về nhà”.
Doãn Đình bĩu môi, ngồi được một lúc lại lên tiếng: “Em nói thật mà”.
Cừu Chính Khanh không đáp lại, một lúc sau anh nói: “Anh cũng nói thật lòng mà, thật sự rất muốn dẫn em về nhà”. Nói xong anh nhìn qua Doãn Đình, cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, tim bỗng loạn nhịp. Khi thấy mặt Doãn Đình đỏ bừng, Cừu Chính Khanh lập tức quay đầu lại tập chung nhìn đường.
Trong xe yên lặng được một lúc, Doãn Đình lẩm bẩm: “Thật đen tối, coi chừng bố em đánh gãy chân anh đó”.
“Chân nào?” Cừu Chính Khanh hỏi.
Doãn Đình nghĩ ngợi một lúc: “Em chắc chắn câu này của anh không được trong sáng. Anh lại học linh tỉnh ở đâu rồi”.
Cừu Chính Khanh không hiểu: “Đánh chân trái hay chân phải, cái này có chỗ nào không trong sáng?”.
Doãn Đình mím môi không lên tiếng, một lúc sau Cừu Chính Khanh mới hiểu ra. Thở dài một hơi: “Doãn Đình!”.
“Sao?”
“Trong đầu em rốt cuộc chứa cái gì vậy?”
“Suy nghĩ chứ cái gì.” Doãn Đình trả lời.
Cừu Chính Khanh bật cười, lại còn suy nghĩ. Suy nghĩ của Doãn Đình chắc chắn cũng như cuộc sống của cô, đầy đủ sắc màu.
Lát sau, họ đã đến nơi tổ chức tiệc. Cừu Chính Khanh đỗ xe, lấy phần quà đã chuẩn bị ra cho Doãn Đình xem. Hai người cùng ký tên lên thiệp chúc mừng. Cừu Chính Khanh mua thừa ra một tấm thiệp, vì còn một món quà của bố Doãn Đình.
Hai người chuẩn bị xong, mang theo quà đi vào đại sảnh. Đột nhiên Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh: “Anh có thể tổng kết lại những điểm chính của cuộc nói chuyện suốt dọc đường, đi của chúng ta không?”. Cô thấy chúng rất thú vị, muốn ghi lại, nhưng lại không nghĩ ra nên tóm tắt thế nào.
Cừu Chính Khanh trả lời: “Đấu tranh với sự kiềm chế và khắc chế”.
Doãn Đình bật cười, cười đến đi không nổi, cô cứ ôm lấy cánh tay anh cười ngặt nghẽo. Cừu Chính Khanh đành bất đắc dĩ đứng đó dìu để cô cười cho đã. Về khoản giữ bình tĩnh, điểm số của bạn gái anh đúng là không thấp.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Aizz, ai đây nhỉ, tâm trạng có vẻ kích động quá đi!”. Vừa dứt lời thì người đó đã đi đến, gương mặt tươi cười, chính là Thẩm Giai Kỳ.
“Thầm tổng, xin chào.” Cừu Chính Khanh lịch sự chào hỏi cô ấy.
Thẩm Giai Kỳ cũng cười, chào lại: “Cừu tổng”. Sau đó quay qua véo má Doãn Đình: “Cậu đến muộn nhé, còn cười như điên nữa, đợi A Lâm mắng cậu đi”.
“Làm gì có.” Doãn Đình đánh vào tay cô ta: “Mình khó khăn lắm mới đến được mà”.
Thẩm Giai Kỳ lại cười: “Còn nữa, cậu dám tranh giành việc khoe khoang tình yêu mặn nồng với cô ấy trong bữa tiệc, A Lâm thế nào cũng sẽ cho cậu biết tay”.
“Cậu phiền quá.” Doãn Đình chê cô ta. Thẩm Giai Kỳ cười lớn. Lúc này lại có thêm hai cô gái chạy tới, thấy Thẩm Giai Kỳ và Doãn Đình thì vội hét ầm lên: “May, cậu ở đây à? Bọn mình tìm cậu khắp nơi. Tiểu Đình, cậu tới rồi. Nhanh vào đi, đám chị em chúng ta cùng nhau chụp ảnh, A Lâm nói cậu mà không tới thì sẽ giận cậu đó”. Mấy người họ vừa nói vừa kéo Doãn Đình và Thẩm Giai Kỳ đi mất.
“Đợi đã.” Doãn Đình bị lôi đi, quay đầu nhìn Cừu Chính Khanh đang xách quà, choáng váng đứng tại chỗ. Cô hét lên với anh: “Lát nữa em sẽ quay lại, anh đi tìm anh trai em đi”. Vừa nói cô vừa bị lôi đi, càng đi càng xa, sau đó không thấy đâu nữa.
Cừu Chính Khanh đứng như trời trồng, làm gì vậy? Đám tiểu thư này có biết lễ phép không? Họ đến dự tiệc hay đến ăn ςướק vậy? ςướק thì ςướק quà được rồi, sao lại ςướק người?
Cừu Chính Khanh không vui. Anh mang quà đi một vòng, cuối cùng cũng đã thấy Doãn Thực: “Mới vào cửa, Doãn Đình đã bị lôi đi chụp ảnh rồi, cô ấy bảo tôi qua tìm anh”.
“Ấy, lần nào cũng như vậy.” Doãn Thực cằn nhằn, “Đám con gái này hơi thiếu lễ phép, tính tình lại bướng bỉnh, ngang ngược. Anh đừng để ý”.
“Không sao.” Cừu Chính Khanh nghĩ thầm, anh có để ý cũng vô ích. Chỉ cần những bữa tiệc như thế này không diễn ra thường xuyên, thỉnh thoảng tham dự với Doãn Đình anh còn chịu được.
Doãn Thực dẫn Cừu Chính Khanh đến chỗ để quà tặng, rồi lại dẫn anh đi tìm chỗ ngồi. Xung quanh đều là những người Cừu Chính Khanh không quen biết. Doãn Thực giới thiệu anh với họ, mọi người cùng nhau ăn uống. Có người rót R*ợ*u cho Cừu Chính Khanh, anh vội từ chối: “Xin lỗi, tôi còn phải lái xe”. Người đó định nói gì đó, Doãn Thực đứng bên cạnh vội giúp Cừu Chính Khanh giải vây: “Được rồi, được rồi, anh uống cái này đi”. Anh ta rót đầy nước cam vào ly của Cừu Chính Khanh, vậy mới được cho qua.
Cừu Chính Khanh thở phào một hơi, quả nhiên Doãn Đình suy nghĩ chu đáo. Những trường hợp này anh vẫn cần có anh vợ tương lai giúp đỡ.
Những người ngồi cùng bàn đang trò chuyện, Cừu Chính Khanh không chen lời vào được. Những chuyện họ nói đều là về những người quen biết, người này thế này, người kia thế kia. Doãn Thực thấy vậy, quay qua nói chuyện riêng với Cừu Chính Khanh.
“Anh có rảnh thì ghé quán của tôi chơi.”
“Được.” Cừu Chính Khanh khách sáo nhận lời.
Doãn Thực lại nói: “Em gái tôi hồ đồ hơn người ta, tính tình lại hơi ngốc, anh bao dung với nó một chút”.
“Không đâu, cô ấy rất thông minh. Phản ứng rất nhanh nhạy, ý tưởng cũng nhiều. Nhiều khi tôi phải mất một lúc lâu mới theo kịp tư duy của cô ấy.”
Doãn Thực ngẩn người, suy nghĩ một lúc lại nói tiếp: “Ồ, vậy anh cũng nhường nó một chút. Doãn Đình có rất nhiều tật xấu, lại hay tùy hứng, nghĩ gì làm nấy, lúc nào cũng vứt đồ lung tung. Khi thì quên chìa khóa, lúc lại quên điện thoại”.
Cừu Chính Khanh: “Thật ra cũng không hẳn, có nhiều chuyện cô ấy suy nghĩ rất chu đáo. Chẳng qua cô ấy nhìn nhận vấn đề ở góc độ khác với chúng ta thôi”.
Doãn Thực lại ngây ngẩn, “Ồ, anh nói cũng phải. Dù sao anh cũng vẫn nên bao dung với con bé”.
Cừu Chính Khanh cười cười.
Doãn Thực lại nói: “Đúng rồi, nó còn dễ xúc động, con gái mà, có lúc thì hơi bướng bỉnh, lại thích khóc, hay giận hờn, anh đừng để bụng nhé”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Cô ấy rất có lòng, không hay giận dỗi linh tinh, lúc nào cũng lạc quan tích cực”.
Doãn Thực ngây mặt ra, tự nhủ trong lòng, chúng ta đang cùng nói về một người con gái sao?
Lúc này Cừu Chính Khanh lịch sự tiếp lời: “Cô ấy là bạn gái tôi, cho nên, xin anh đừng phê bình cô ấy nữa có được không?”.
Doãn Thực sầm mặt, này, nó cũng là em gái của tôi mà. Tình bạn của đàn ông không phải được xây dựng từ việc cùng trò chuyện và nói xấu người thân, bạn bè sao? Doãn Thực nhìn Cừu Chính Khanh, vẻ mặt anh nghiêm túc, đầy khí chất của tinh anh xã hội, cứ như nơi này không phải bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, mà là phòng họp ở công ty anh vậy.
Đúng là “Xin hãy nghiêm chỉnh chút” mà. Doãn Thực cũng đã hiểu biệt danh đó từ đâu mà có, cũng hiểu vì sao em gái lại nhờ mình để mắt đến anh ta rồi. Anh ta đúng thật không thể hòa nhập với đám người chỉ lo ăn uống vui chơi kia. Loại người này, sao lại bò được lên vị trí Phó tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Khải vậy?
“Em về rồi.” Cuối cùng Doãn Đình cũng xuất hiện. Doãn Thực thở phào một hơi, đang định trả Cừu Chính Khanh lại cho cô, kết quả bên kia có người gọi lớn: “Tiểu Đình, Tiểu Đình”.
Doãn Đình nhìn quanh, có cô bạn từ bên kia chạy qua lớn tiếng nói với cô: “Bọn mình đang bảo A Lâm ném hoa. Vì cô ấy không tổ chức đám cưới ở Trung Quốc nữa, lần này phải làm cho giống một chút, phải bảo cô ấy ném bó hoa, coi như ném hoa cưới vậy”.
Doãn Đình nghe xong, ánh mắt sáng ngời: “Ném hoa à, mình muốn! Mình muốn!”. Cô muốn lấy chồng, giờ đối tượng cũng có luôn rồi, chỉ thiếu vận may và thời cơ thôi.
“Ha ha, có nhiều người muốn lắm.” Cô bạn kia nói.
“Mình phải đi giành mới được!” Doãn Đình quay lại chào Doãn Thực và Cừu Chính Khanh một tiếng, “Em đi đây”. Nói xong cô tung tăng chạy theo người bạn kia. Giữa hội trường, cô dâu tương lai cầm một bó hoa, đứng giữa bạn bè chuẩn bị tung hoa.
Mọi người vỗ tay, hò reo cổ vũ. Rất nhiều cô gái trẻ giành giật vị trí để chuẩn bị bắt bó hoa. Doãn Đình tỏ ra rất tích cực, vẫy vẫy tay, hét lên với cô dâu: “A Lâm, bên này, ném cho mình! Ném cho mình!”.
Những người khác cũng hét lên: “Bên này, ném bên này”.
Doãn Thực bịt mắt, thật mất mặt. Em gái dẫn bạn trai đến, sau đó bày ra dáng vẻ như bà cô già rất muốn lấy chồng, người làm anh như anh biết giấu mặt mũi vào đâu đây. Nhưng nói đi thì phải nói lại, chuyện này đâu liên quan gì đến anh, chủ yếu là bạn trai nó mà. Doãn Thực quay đầu, muốn an ủi Cừu Chính Khanh mấy câu, lại phát hiện Cừu Chính Khanh biến mất rồi.
Cô dâu tương lai chuẩn bị ném hoa. Trong tiếng hò reo của mọi người, bó hoa được tung lên cao, bay một đường vòng cung về phía đám đông. Mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần, sắp rơi xuống đến nơi . . .
Một cánh tay dài đột nhiên vươn ra, bàn tay lớn nắm chặt bó hoa trong tay.
Là Cừu Chính Khanh.
Doãn Thực suýt nữa thì ngã hỏi ghế ngồi. Mẹ nó, cái này còn mất mặt hơn em gái anh.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Doãn Đình tức tốc chạy tới chỗ Cừu Chính Khanh.
Cô vừa động đậy, Thẩm Giai Kỳ liền có phản ứng, la lớn: “Sao anh lại giành hoa với một đám con gái?”.
Lúc này Doãn Đình đã chạy tới bên cạnh Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh không để ý tới lời của Thẩm Giai Kỳ, đưa bó hoa cho Doãn Đình, nói: “Là anh hay em bắt được nó, kết quả đều như nhau”.
Doãn Đình đỏ bừng mặt, nhận lấy bó hoa. Mọi người xung quanh bắt đầu reo hò, những cô gái trẻ thì bắt đầu hò hét, vây lấy hai người họ. Thẩm Giai Kỳ không tin được, lần nữa nói: “Anh mà lại đi giành hoa với một đám con gái?”.
Lần này Cừu Chính Khanh mới chú ý đến cô ta. Anh nghiêm túc đáp trả: “Tôi chỉ đứng bên cạnh, sau đó đưa tay ra”. Anh không hề chen lấn xô đẩy chút nào, chỉ cần dựa vào dáng người cao, cánh tay dài. Vốn anh định đứng bên cạnh nhìn thôi, nhưng bó hoa này lại tự bay tới, không lí nào lại không giành lấy cho Doãn Đình. Cho nên, không phải anh cố ý, chỉ là kế hoạch phát sinh ngoài dự định mà thôi.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Doãn Đình tỏ vẻ ngượng ngùng, vô thức trốn ra sau lưng Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh đưa tay về phía sau, giữ chặt cô. Một đám cô gái trẻ vây lại, đòi anh giao người. Cừu Chính Khanh không nhúc nhích, che chở cho Doãn Đình.
Thẩm Giai Kỳ cầm đầu đám con gái, lớn tiếng nói: “Cừu tổng, bây giờ tôi theo đuổi anh lại từ đầu có còn kịp không?”.
“Muộn rồi!” Chưa đợi Cừu Chính Khanh trả lời, Doãn Đình đang đứng phía sau anh đã ló đầu ra đáp. Khiến cho mọi người cười ồ lên.
Doãn Thực tự nhủ, thật mất mặt quá. Hai người này rốt cuộc có nghĩ cho cảm nhận của người thân là anh hay không vậy?!
Sau cùng Doãn Đình bị lôi đi rồi. Vì đích thân cô dâu tương lai ra mặt, Doãn Đình phải nể tình mà bước ra, trước khi bị đám chị em “áp giải” đi, cô còn trịnh trọng giao lại bó hoa bảo bối cho Cừu Chính Khanh, việc này lại khiến mọi người hò hét một phen nữa.
Doãn Thực chưa kịp giải vây giúp Cừu Chính Khanh, người ta đã tự mò về. Anh cầm theo bó hoa nhưng tỏ ra không có việc gì, dường như nhân vật chính của màn biểu diễn tình cảm trước đám đông lúc nãy không phải anh vậy.
Khi quay lại, Cừu Chính Khanh đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Đám đàn ông con trai bắt đầu bắt chuyện với anh, rất tò mò về lai lịch của anh. Nghe nói anh làm việc cho Vĩnh Khải, vậy là họ lại có thêm chủ đề để trò chuyện. Cừu Chính Khanh rất hiểu biết chuyện trong ngành, có thể trả lời rất trồi chảy những câu hỏi của mọi người. Vấn đề quản lí, kinh doanh là sở trường của Cừu Chính Khanh. Anh nói chuyện lại nghiêm túc, không kiêu căng, thảo luận với anh không mấy áp lực. Vậy là dần dần, cái bàn này trở thành nơi thảo luận những vấn đề kinh doanh.
Quả nhiên bàn tiệc đã biến thành phòng họp rồi.
Doãn Thực ngồi bên cạnh không chen lời vào được. Anh thầm than trong lòng: Em gái à, em chỉ dặn khi Cừu Chính Khanh thấy bị bỏ rơi thì anh phải chăm sóc anh ta, em lại không nói anh trai em khi bị “ra rìa” thì ai chăm sóc anh.
Trong bữa tiệc này, Cừu Chính Khanh làm quen được vài người bạn. Thật sự có thể trò chuyện và thảo luận thì chỉ có hai người, nhưng Cừu Chính Khanh cảm thấy không tệ, cũng xem như có thu hoạch. Mọi người trao đổi cách thức liên lạc với nhau, lúc tan tiệc hai người kia còn hẹn Cừu Chính Khanh hôm nào ra uống vài ly rồi nói tiếp.
Doãn Đình đã được đám chị em trả về bên cạnh anh. Cô cười híp mắt, khoác lấy cánh tay Cừu Chính Khanh, dáng vẻ rất vui.
Sau khi ra khỏi bữa tiệc, Cừu Chính Khanh hỏi cô: “Bạn em à?”.
“Em biết họ, nhưng không thân.” Doãn Đình nói, “Nhưng em rất vui khi anh có thể trò chuyện với họ. Xem như anh đã tấn công thành công vào đám bạn bè của em”.
Doãn Thực đứng một bên ho một tiếng, nói: “Vô cùng thành công”.
Đoán chừng bây giờ đám bạn của Doãn Thực ai cũng biết em gái Doãn Đình của anh có bạn trai giữ chức vụ Phó tổng giám đốc rồi, hơn nữa hai người còn trình diễn một màn tình cảm trước mặt công chúng. Em gái ơi, em nhất định phải gả cho anh ta bằng được, nếu không sau này người ta tám chuyện tầm phào thế nào cũng cười nhạo em, sẵn tiện cũng sẽ cười nhạo anh trai em một phen.
Cừu Chính Khanh và Doãn Đình rõ ràng không nghĩ xa như thế. Doãn Đình ngửi bó hoa trong tay, rất vui vẻ nói: “Bước tiếp theo, đến lượt em tấn công vào đám bạn của anh rồi”.
“Đám bạn của anh?” Cừu Chính Khanh suy nghĩ, bạn bè riêng của anh không nhiều. Đại đa số đều là quan hệ qua lại trong công việc.
“Ừm. Chẳng hạn như thư ký của anh hay gì đó.” Doãn Đình nở nụ cười ngọt ngào.
Cừu Chính Khanh nhướng mày, nghiêm mặt nhìn cô. Doãn Đình lại bật cười.
Doãn Thực thật sự không nhìn nổi nữa, anh lại ho một tiếng, hỏi Doãn Đình: “Được rồi, về chưa?”. Hai an hem họ vừa hay cùng nhau về.
“Tôi đưa cô ấy về.” Cừu Chính Khanh nói. Doãn Đình ra sức gật đầu.
Lần này đến lượt Doãn Thực nghiêm mặt, người an hem, giành người như vậy cũng được à? Hơn nữa anh đưa nó về, sao không mở lời đưa tôi về luôn. Doãn Thực cố uống R*ợ*u, còn phải tìm người lái xe hộ.
Doãn Đình gật đầu xong mới thấy ngại, nói giúp cho bạn trai: “Dù sao cũng thuận đường mà, hướng này về nhà anh ấy cũng đi qua nhà mình”.
Doãn Thực không lên tiếng, quay đầu đi trước. Lại lấy chuyện thuận đường làm lí do. Anh ta thuận đường bằng anh sao? Anh thuận đường tới cửa phòng luôn, Cừu Chính Khanh có được như thế không?
Doãn Đình làm mặt quỷ nói với bóng lưng của anh trai, quay lại nói với Cừu Chính Khanh: “Thuận mà anh nhỉ?”.
“Đúng, rất thuận.” Cừu Chính Khanh nghiêm túc đáp. Nếu cô cùng về nhà với anh thì càng thuận hơn.
Khi khởi động xe lên đường, Cừu Chính Khanh nhìn Doãn Đình, hỏi cô: “Hay là chúng ta đi hóng gió một lúc nhé?”.
“Được ạ.” Doãn Đình cười híp mắt.
Xe chạy đảo hai vòng trên đường. Hai người ngồi trên xe đều không lên tiếng, nhưng trong lòng đều cảm thấy rất thoải mái, cảm thấy có đi xa hơn nữa cũng chẳng sao. Nhưng một lúc sau, Cừu Chính Khanh vẫn lái xe về hướng nhà Doãn Đình. Cô còn chưa phải vợ anh, vẫn phải trả cô về nhà. Thật sự anh không nỡ làm vậy chút nào, đi được nửa đường, anh lại hỏi: “Hôm nay thời tiết đẹp thật, hay là, chúng ta đi dạo đi?”.
“Được ạ.” Doãn Đình vẫn cười híp mắt như cũ.
Tìm một chỗ đỗ xe, hai người nắm tay nhau đi bộ bên đường.
“Ngày mai anh còn đi làm nhỉ?”
“Đúng.” Cái này không cần nghi ngờ gì rồi.
“Mai bố em không đi làm, hôm nay ông ngồi tàu hỏa mệt rồi, nói sẽ nghỉ ngơi một ngày. Nên mai em cũng không phải đến xưởng. Em định ghé qua cô nhi viện, xác định lại tình hình của bà cụ bán bánh trứng. Sau đó còn muốn ghé qua chỗ chị Châu Châu, xem có gì cần em giúp không. Ngoài ra hôn lễ của Vũ Phi cũng sắp đến rồi, em phải qua giúp. Em làm phù dâu mà.”
“Ừm.” Nghe qua cô còn bận hơn cả anh.
“Em sẽ tranh thủ sáu giờ rưỡi tới nhà anh.”
“Được.” Cừu Chính Khanh cười.
“Vậy mai anh có tăng ca không?”
“Không đâu.” Nhất định anh phải tranh thủ về nhà sớm.
Doãn Đình cũng cười, tỏ vẻ hài lòng. Cô còn chưa nói đến kế hoạch học nấu ăn và học lái xe nữa. Cô thật sự rất bận.
“Cuối tuần này đi dạo phố không?”
“Được.” Cừu Chính Khanh liền nhận lời, anh vẫn nhớ chuyện hai người còn chưa mua nguyên liệu thủ công để làm cuốn nhật ký tình yêu.
“Anh còn phép năm không?” Doãn Đình lại hỏi.
Cừu Chính Khanh do dự một lúc, phép năm anh vẫn còn, nhưng trước giờ anh chưa từng xin nghỉ ngày nào. Những ngày lễ chung anh còn chê nhiều, đương nhiên sẽ không nghỉ phép năm làm gì. “Sao vậy?” Anh cẩn thận hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn xác định xem thời gian anh sắp xếp thế nào. Không phải sắp đến Tết Nguyên Đán rồi à, phải lên kế hoạch trước chứ.”
“Ừ. Tết thì anh nghỉ.” Nhưng phép năm thì anh chưa bao giờ dùng đến, nghỉ phép dài trong ngày làm việc bình thường dối với anh mà nói là chuyện không thể chấp nhận được.
“Giữa năm em có bàn với đám bạn, định là Tết này sẽ cùng ra nước ngoài một chuyến, nhưng vẫn chưa nghĩ ra đi đâu. Anh có muốn đi cùng không?” Doãn Đình hỏi anh, “Nhưng có khả năng không thể đi ngay trong kỳ nghỉ Tết được, có khi sẽ kéo dài qua Tết vài ngày, là lúc cần dùng đến phép năm.”
Phản ứng đầu tiên của Cừu Chính Khanh là không muốn đi. Tốn tiền, tốn sức, tốn thời gian, không có hiệu suất, chỉ là đi đây đi đó, nhìn ngắm loanh quanh, ăn ăn uống uống mà thôi. Đối với anh mà nói, du lịch không thú vị bằng làm việc. Trên thực tế, trước nay anh đến thành phố khác hay ra nước ngoài cũng đều là đi công tác, đi vì chuyện công. Anh không thích đi du lịch, cảm thấy hoạt động này chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa còn phải ***ng đến phép năm, vậy có phải làm chậm đến công việc của anh hay không?
Cừu Chính Khanh không lên tiếng, Doãn Đình cũng hiểu rồi. Cô chuyển qua chuyện khác: “Dù sao cũng chưa quyết định mà, đến lúc đó hãy nói đi”.
“Được.” Cừu Chính Khanh trả lời cho có, cũng không muốn làm cô mất vui.
“Cuối tuần chúng ta đến một nhà hàng mới ăn thử nhé, em thấy trên mạng đánh giá rất tốt.” Doãn Đình đổi đề tài.
“Được.” Cừu Chính Khanh thở phào, nhanh chóng nhận lời. Anh nắm tay cô, khẽ siết chặt, cô quay đầu lại cười với anh. Cừu Chính Khanh đột nhiên kích động, họ đang đi qua một cửa hàng đã đóng cửa tắt đèn, góc tường rất tối. Cừu Chính Khanh nhẹ nhàng ấn Doãn Đình vào góc tường, cúi đầu xuống hôn cô.
Thật ra, nếu quả thực buộc phải nghỉ, dù có là bao nhiêu ngày đi chăng nữa, anh cũng chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cô. Cùng ăn cơm, cùng chơi với mèo Đại Đại, cùng nằm trên xô pha xem ti vi, dù cho ti vi chẳng có gì hay để xem, dù cho hai người không nói gì, chỉ lười biếng ngồi đó, anh cũng thấy rất hạnh phúc.
Dưới bờ môi anh, Doãn Đình thở dốc và rên khẽ, anh càng dùng sức ôm chặt lấy cô. Thật sự anh chẳng muốn đi đâu hết, chỉ muốn cùng cô trốn trong nhà là được rồi.
Tim Doãn Đình đập thình thịch. Rõ ràng anh không nói ra lời ám muội nào, rõ ràng không khí lúc nãy còn có chút lúng túng, sao đột nhiên anh lại trở nên nhiệt tình như thế? Đàn ông quả nhiên đen tối mà. Ngay cả người nghiêm túc đứng đắn như Xin Nghiêm Chỉnh cũng đen tối luôn. Nhưng cô thích, thích anh nhiệt tình với cô.
Bên này Doãn Thực đã về đến nhà, Doãn Quốc Hào đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ông liền đảo mắt qua. Chỉ thấy con trai về nên ông hỏi: “Tiểu Đình đâu rồi?”.
“Tất nhiên là đi hẹn hò với bạn trai rồi ạ.” Doãn Thực thật thà trả lời.
Doãn Quốc Hào nhìu mày, nhìn qua có vẻ không vui. Doãn Thực rụt cổ, ông già này đối với anh hơi nghiêm khắc, anh không biết dỗ dành ông như em gái. Hơn nữa nói thật lòng, anh biết bố thiên vị em gái, một là vì Doãn Đình rất giống mẹ, hai là do cô rất kiên nhẫn trò chuyện với ông. Công việc trong xưởng in nhàm chán như thế, em gái anh cũng kiên trì đi làm mỗi ngày, chỉ vì muốn để bố cô mỗi ngày đều nhìn thấy mình. Anh nghĩ nếu đổi lại là anh, anh không làm được. Cho nên việc Doãn Quốc Hào thiên vị, anh thấy hoàn toàn chấp nhận được. Chỉ là có lúc cha sẽ đem chuyện của em gái đổ lên đầu anh, Doãn Thực cũng thấy quất ức lắm.
Chẳng hạn như lúc này đây.
“Muộn như vậy rồi còn hẹn hò gì. Bên ngoài an toàn lắm à? Con về sao không dẫn nó về theo?”
“Cừu Chính Khanh đi cùng nó mà, có gì không an toàn đâu.” Doãn Thực than thở trong lòng, em gái rồi cũng phải lấy chồng thôi, lúc đó bố anh phải làm sao đây.
Doãn Quốc Hào không lên tiếng. Doãn Thực thấy sắc mặt ông thì hối hận vì đã về sớm, biết vậy anh qua quán ba cho rồi. “Vậy con về phòng đây ạ.”
“Ừm.” Doãn Quốc Hào đáp lại một tiếng. Doãn Thực đi được mấy bước, Doãn Quốc Hào lại nói: “Gọi điện cho em con, bảo nó về sớm một chút. Khuya rồi, ở ngoài lạnh lắm”.
“Dạ vâng dạ vâng.” Doãn Thực liên tục nhận lời, tức tốc chạy về phòng mình. Anh lấy quần áo, định đi tắm trước, sau đó mới thong thả gọi điện cho em gái. Nếu không gọi ông già lại hối thúc anh, anh không biết phải trả lời thế nào. Nhưng bây giờ mà gọi, anh lại thấy có lỗi với em gái, mới đi có một lúc mà đã giục con bé về nhà, rõ ràng là gây rối mà. Ông già ấy muốn làm người tốt trước mặt Doãn Đình nên mới bắt anh làm chuyện chia rẽ uyên ương như thế này.
Doãn Thực tắm rất lâu, còn ở bên trong xông hơi một lúc. Tắm xong, anh thoải mái bước ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt tức giận bừng bừng của bố mình, anh mới giả vờ nói: “Ồ đúng rồi, đúng rồi, gọi điện cho Tiểu Đình. Con mặc quần áo đã, mặc xong sẽ gọi ngay.”
Doãn Thực thong thả mặc quần áo, nhìn đồng hồ, anh về nhà được gần một tiếng. Chắc hai người đó tình tứ cũng đủ rồi. Anh nhăn mặt gọi điện cho Doãn Đình. Mãi một lúc sau, Doãn Đình mới bắt máy.
“Có phải bố giục em rồi không?” Doãn Đình hỏi ngay.
“Em biết là tốt rồi. Mau về cứu người anh trai ruột thịt duy nhất này của em đi.” Doãn Thực nhấn mạnh quan hệ huyết thống, kêu gọi tình thân.
“Anh dỗ bố đi.”
“Dỗ thế nào? Ôm tay bố nói xem em nó kìa, thật đáng ghét, còn chưa về nữa, nó về con phải nói nó mới được chắc.” Doãn Thực bắt chước giọng điệu bình thường khi Doãn Đình nói chuyện với ông già nhà anh, “Anh mà làm vậy, ông ấy không đạp anh xuống tầng mới lạ”.
Doãn Đình bật cười: “Được rồi, anh cố gắng chịu đựng thêm một lúc đi, bọn em đang trên đường về rồi”.
“Được, được, về nhanh nhanh đi.”
Hai mươi phút sau, Doãn Đình về đến nhà. Cô ôm theo một bó hoa, vẻ mặt đầy ngọt ngào. Có mù cũng nhìn ra được đây là một cô gái đang yêu.
Doãn Quốc Hào không thể hiện biểu cảm gì, vẫn ngồi xem ti vi như lúc nãy. Thấy con gái về rồi, ông nhàn nhạt chào hỏi một câu: “Con về rồi”.
“Dạ, con đã về.” Doãn Đình nhào qua, dựa vào người bố mình, bàn tay lạnh chạm vào mặt ông, đưa bó hoa cho ông xem. “A Lâm ném hoa, con giành được đó.”
Doãn Thực nghe tiếng em gái đã về, giả bộ ra ngoài rót nước, thực ra muốn xem vở kịch em gái dỗ dành bố, có vài chiêu anh học mãi không được, đúng là muốn “đắc đạo” thì phải có năng khiếu. Nghe Doãn Đình nói hoa là do cô giành được, mắt Doãn Thực khẽ giật, được lắm, cô em gái nhỏ này còn biết giữ thể diện cho bạn trai. Nếu nói Cừu Chính Khanh đường đường là một nam tử hán mà đi giành hoa với đám con gái, sau này cậu ta thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp phụ huynh bạn gái nữa rồi.
“Chỉ là hoa thôi mà.” Doãn Quốc Hào không thèm liếc mắt lấy một cái.
Doãn Đình không để ý, cười hì hì: “Đây là bó hoa của hạnh phúc”.
Doãn Quốc Hào bị giọng điệu của con gái chọc cười. Doãn Đình lại nói: “A Lâm và bạn trai tranh thủ đi du lịch rồi tổ chức hôn lễ ở Hy Lạp luôn. Con thấy ý tưởng này rất hay, vừa đơn giản lại thoải mái”.
“Hừ, hay chỗ nào? Kết hôn đương nhiên phải đãi tiệc, mời bạn bè người thân đến, đám cưới thì phải đông vui náo nhiệt chứ.” Tư tưởng của Doãn Quốc Hào vẫn còn bảo thủ, ông nghiêm giọng: “Bố của A Lâm than thở với bố suốt, nhưng A Lâm thì kiên quyết làm vậy, ông ta cũng chiều con gái quá, thế nên vẫn đồng ý. Bố cảnh cáo hai đứa bọn con trước.” Ông vừa nói vừa chỉ tay về phía Doãn Thực đang hóng chuyện cách đó không xa. Doãn Thực ra vẻ vô tội, mắc mớ gì đến anh, anh chỉ ra rót nước thôi mà. Vả lại anh còn chưa có bạn gái, lần chia tay trước cũng đã gần nửa năm, người tiếp theo thì chưa thấy bóng dáng đâu, nói gì đến chuyện kết hôn.
“Hai đứa kết hôn mà dám làm càn, bố đánh gãy chân hai đứa.” Doãn Quốc Hào nói.
“Bố đánh gãy chân con được rồi, anh còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa.” Doãn Đình giả bộ khóc lóc đáng thương nói.
“Con thôi ngay.” Doãn Quốc Hào cốc đầu cô một cái.
Doãn Đình đổi lại gương mặt tươi cười, ôm lấy Doãn Quốc Hào nói: “Bố, Tết này chúng ta đừng đi đâu nữa, cứ ở nhà thôi, không thì mệt lắm”.
“Ừm.” Doãn Quốc Hào cũng nghĩ như thế, lần về quê này ông cũng mệt rồi, suýt thì không chịu nổi, tình trạng sức khỏe của mình, bản thân ông rất hiểu rõ.
“Quyết định vậy nhé bố.” Doãn Đình cười ngọt ngào, tiếp tục nói: “Đúng rồi, Cừu Chính Khanh Tết cũng chỉ có một mình, người nhà anh ấy không còn ai, vừa hay mời anh ấy qua đón Tết với chúng ta, bố thấy thế nào?”.
Doãn Thực vì muốn hóng chuyện, uống một hơi hết cốc nước rồi lại rót thêm cốc nữa.
Doãn Quốc Hào không lên tiếng.
Doãn Đình hơi căng thẳng. Ý của Cừu Chính Khanh cô đoán ra được, anh không muốn đi xa, cũng không muốn xin nghỉ phép ở nhà vui chơi. Tuy cách nghĩ của hai người khác nhau, nhưng cô có thể hiểu và tôn trọng ý nguyện của anh. Cô cũng biết nếu muốn ở bên nhau lâu dài, họ sẽ phải dần dần dung hợp những chuyện khác nhau này. Bây giờ cô đồng ý nhường anh, không đi chơi xa nhưng vẫn phải đón Tết mà, nên cô phải giải quyết bố mình trước, nhân cơ hội này để anh ra mắt gia đình cô.
Nếu bố cô không đồng ý, từ giờ đến Tết vẫn còn thời gian, cô từ từ nghĩ cách khác. Tóm lại cứ tính toán trước, chuẩn bị quà sớm, còn đặt cơm đêm giao thừa, sắp xếp hoạt động cho kỳ nghỉ Tết nữa.
Doãn Thực cũng lo lắng thay em gái, anh biết em gái nghiêm túc với mối quan hệ này. Cừu Chính Khanh lại càng không phải bàn, vì Tiểu Đình mà có thể tạm bỏ qua thể diện. Không sớm thì muộn, hai đứa cũng phải kết hôn thôi. Nhưng thái độ của ông già nhà anh, quả thật không được nhiệt tình cho lắm.
“Được rồi.” Doãn Quốc Hào chợt lên tiếng, “Bảo cậu ta đến đi, trong nhà cũng không thiếu dồ ăn, trên bàn bày thêm một đôi đũa cũng chẳng sao”.
Doãn Đình thở phào môt hơi. Doãn Thực bĩu môi, ông già nhà anh chẳng đáng yêu chút nào, đã đồng ý rồi, miệng còn nói lời khó nghe nữa.
Hai anh em nhìn nhau một cái. Doãn Đình mím môi tỏ ý mình đang vui. Cô phải báo tin tốt này cho Xin Nghiêm Chỉnh. Bố cô đồng ý gặp anh rồi!
Cừu Chính Khanh sau khi nghe tin này thì vừa mừng vừa lo. Lo nhiều hơn hay mừng nhiều hơn anh cũng không rõ, dù sao cái nào cũng có.
“Năm nay ba mươi Tết là ngày nào hả em?” Anh hỏi.
“Mười tám tháng hai ạ.” Doãn Đình cũng vừa tra xong.
“Còn hơn một tháng nữa.”
“Phải đó.” Doãn Đình nói: “Hơn một tháng, đủ để chúng ta chuẩn bị rồi.”
Cừu Chính Khanh bây giờ mới có chút cảm giác chân thực. Đêm giao thừa mười tám tháng hai, anh sẽ cùng ăn cơm tất niên với bố vợ tương lại.
“Anh phải mua quà gì đây?”
“Bố em thích uống trà, em sẽ tìm xem có bộ ấm chén nào đáng để sưu tầm không. Mua thêm cân trà ngon nữa. Đến lúc đó sẽ cho chúng vào trong hộp quà, gói lại cho đẹp.”
“Được.” Cừu Chính Khanh chỉ có kinh nghiệm với khách hàng, không có kinh nghiệm với sách lược đối với bố vợ, anh nghĩ mọi chuyện cứ nghe theo Doãn Đình là được.
“Để em tìm vài bộ đồ mới cho anh, lúc đến nhà em, anh cũng phải sửa soạn một chút.”
“Được.”
“Lúc đó nhớ phải cắt tóc, em sẽ nhắc anh.”
“Được.” Đầu tóc anh rất bình thường mà, đúng chuẩn công sở. Không quê mùa cũng không theo trào lưu, không dài cũng không ngắn, giống hệt kiểu tóc của đám đàn ông trong văn phòng chỉ cần lướt mắt qua là thấy. Không phải đến lúc đó cô sẽ bắt anh đổi kiểu tóc chứ? Thôi kệ, cứ nghe theo Tiểu Đình vậy.
“Làm thế nào đây, Xin Nghiêm Chỉnh, em hơi căng thẳng.” Giọng điệu của Doãn Đình , nghe qua đúng thật là rất căng thẳng.
“Không phải người nên căng thẳng là anh à?” Cừu Chính Khanh nghiêm túc nói.
“Nghe giọng anh chẳng thấy căng thẳng gì cả.”
“Thế em lại càng không cần phải căng thẳng.” Cừu Chính Khanh an ủi cô.
“Đúng rồi, anh biết chơi cờ tướng không?” Doãn Đình hỏi.
“Không biết.” Cừu Chính Khanh thành thật trả lời.
“Cờ nhảy?”
“Cũng không biết.”
“A, vậy lúc nhỏ anh chơi trò gì?” Doãn Đình không mong đợi lắm vào thời kì trưởng thành của Cừu Chính Khanh, chắc chắn anh chỉ học hành – làm việc, làm việc – học hành.
“Lúc nhỏ?” Cừu Chính Khanh cố gắng nhớ lại, đó là chuyện rất lâu về trước rồi, khi bố anh còn sống. Nhưng phần lớn thời gian anh đều giúp ông làm ruộng. Sau này ruộng đất không còn, cha anh phải ra thành phố làm thuê. Anh thì liều mạng học hành, hy vọng lớn lên không để bố mẹ phải vất vả như thế nữa. Lúc nhỏ anh làm những gì nhỉ? “Ừm, cắt cỏ hoang, trộn thức ăn cho gà, muối rau ...”
“Không phải làm việc, mà là chơi.” Doãn Đình ngắt lời anh, nghe những lời này cô thấy rất thương anh.
“Chơi à?” Cừu Chính Khanh cố nhớ tiếp. “Đúng rồi, ném bao cát, đua xe đạp, đến ao trộm cá, ném đá xuống mặt nước xem đá của ai nhảy được xa nhất...” Anh ngừng lại, hỏi: “Cái này có tính không?”.
Doãn Đình suy nghĩ: “Bố em cũng rất thích câu cá”. Nhưng kỹ năng xuống ao cá trộm cá với kỹ thuật câu cá hình như không giống nhau. “Anh biết dùng cần câu không?” Cô hỏi.
“Không biết.” Cừu Chính Khanh còn chưa từng thấy chiếc cần câu trông như thế nào.
Biết ngay mà! Doãn Đình ngừng một lát, nói tiếp: “Không sao, vẫn còn thời gian mà, chúng ta vẫn kịp chuẩn bị. Mình dùng hơn một tháng này để luyện tập. Đến Tết có thể sắp xếp vài hoạt động, anh đi với bố em, tiếp xúc nhiều một chút, tranh thủ ghi điểm với ông”.
“Được... thôi.” Cừu Chính Khanh trả lời không quyết đoán lắm, vì trong lòng anh không chắc chắn. Sắp xếp hoạt động với người già, bao nhiêu năm nay anh chưa từng làm. Hơn nữa những thứ Doãn Đình vừa nói anh đều không biết. Luyện tập hơn một tháng thật sự có thể được cộng điểm sao?
“Anh phải có lòng tin chứ.” Doãn Đình nghe ra được sự do dự trong lời nói của anh. “Tuy có thể hơi vất vả, anh sẽ không thích, nhưng liều một phen đi. Chỉ cần ấn tượng đầu tiên tốt là được, chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cũng không bắt anh phải thường xuyên phải đi cùng bố em, chỉ mấy ngày Tết thôi. Vẫn còn có em nữa mà. Đúng rồi, em thấy bố em cũng có ấn tượng tốt về anh. Em nghĩ, chú Tần thích anh như vậy, còn từng muốn anh làm con rể chú ấy, bố em và chú Tần lại thân thiết, cách nghĩ của hai người chắc là giống nhau.”
“Ừm.” Cũng mong là thế. Anh rất muốn làm con rể của ông Doãn, không biết ông ấy có cảm nhận được không.
Những ngày tiếp theo, Doãn Đình và Cừu Chính Khanh bị cuốn vào vòng xoáy điên cuồng của sự bận rộn.
Cừu Chính Khanh thì không cần nói, anh vốn đã vậy rồi, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, nhờ có “gia quy”, anh không thể tăng ca mỗi ngày, một tuần xin phép làm thêm giờ vài ngày với Doãn Đình còn phải dè dặt cẩn thận, sợ cô không vui. Thật ra Doãn Đình cũng chẳng tỏ thái độ gì, cô chỉ nghiêm túc chấp hành theo chế độ thưởng phạt trước đây đã nói. Anh không về ăn tối, hôm sau cô sẽ không đến. Khi mới bắt đầu thì Cừu Chính Khanh cũng có để tâm một chút, sau này dường như thành thói quen, cảm thấy vừa hay anh có thể làm thêm giờ để theo kịp tiến độ công việc. Hơn nữa Doãn Đình cũng lợi dụng thời gian này để làm việc của cô. Hôn lễ của Tần Vũ Phi đã định vào ngày mười bốn tháng hai. Thân là phù dâu kiêm bạn thân của Tần Vũ Phi, Doãn Đình tự nhiên cũng bận rộn vô cùng.
Thế là, kế hoạch ngày ngày gặp mặt, thi thoảng nghỉ phép gì đó mà hai người lập ra khi vừa xác định quan hệ yêu đương chưa lâu, biến thành một tuần gặp một lần hoặc vài ba lần, còn lại thường xuyên nghỉ phép.
Ngày cuối tuần sau kỳ nghỉ Tết dương lịch, hai người cùng nhau ra phố mua giấy bìa về làm nhật ký. Cừu Chính Khanh đích thân bấm lỗ, tự tay đóng thành cuốn. Hôm đó hai người rất ngọt ngào, hứa hẹn sẽ cùng nhau làm cho cuốn nhật ký thật dày.
Gặp được chuyện cảm động thì ghi lại. Mỗi lần gặp mặt thì đóng vào cuốn nhật ký một tờ. Nếu trên tay giữ quá nhiều trang nhật ký, chứng tỏ đã lâu họ chưa gặp nhau. Nếu cuốn nhật ký không dày thêm nữa, chứng tỏ chuyện vui vẻ giữa họ không còn nhiều, tình cảm cũng nhạt dần.
Hai người đều biết, hai tình huống này đều là hồi chuông cảnh báo trong mối quan hệ của họ. Một khi rơi vào tình huống đáng báo động, họ phải cẩn thận.
Nhưng họ lại chưa bàn đến tình huống thứ ba. Chính là số trang của cuốn nhật ký không tăng cũng không giảm là mấy. Vì khoảng thời gian này họ rất ít gặp nhau, cũng vì ai cũng bận việc người nấy, những câu chuyện lãng mạn thường ngày có thể ghi lại cũng ít đi. Mỗi ngày đều trôi qua như nhau. Quay đi quay lại cũng chỉ từng đó việc. Anh nói những lời ngọt ngào với cô, cô làm chuyện gì đó khiến anh vui. Anh vì cô mà tan ca đúng giờ, cô vì anh mà đến nhà anh từ sớm để đợi.
Mỗi chuyện nhỏ đều khiến người ta cảm động, nếu lặp đi lặp lại mười lần, đều sẽ trở thành chuyện nhỏ nhặt bình thường trong cuộc sống. Sự cảm động cũng nhạt dần theo thời gian. Đây chính là thực tế.
Sự thay đổi nho nhỏ này, trong sự bận rộn vô tình trở thành thói quen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc