Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 17

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Vài ngày nữa lại trôi qua, thứ Năm chưa gì đã tới rồi. Doãn Đình lại báo cho anh biết một chuyện không hay,, “Em vốn định học nấu ăn. Anh biết không, bố và anh trai em, dám cười nhạo em. Vì anh ở có một mình, em nghĩ có thể qua nhà anh luyện tập, kết quả trong lúc bất cẩn…”.
Tim Cừu Chính Khanh nhảy vọt lên: “Em đốt nhà anh rồi??!!”. Người và mèo thì sao, không sao chứ?
“Không có, không có, em làm gì có bản lĩnh lớn như vậy. Cùng lắm chỉ làm cháy phòng bếp thôi.”
“…”
“Tất nhiên phòng bếp không làm sao.”
Cừu Chính Khanh thở phào.
“Chỉ có đèn trần phòng bếp và bồn rửa bát bị hỏng thôi.” Doãn Đình tỏ vẻ biết lỗi, cô rất áy này.
“…”
Cừu Chính Khanh nghẹn lời, anh cố gắng hình dung làm thế nào cô có thể cùng lúc làm hỏng đèn trần ở trên đầu và bồn rửa bát bên dưới được vậy? Anh đành thở dài: “Em và Đại Đại vẫn ổn chứ?”.
“Bọn em vẫn ổn, chỉ có phòng bếp nhà anh bị thương tí xíu thôi. Em đã gọi cho công ty sửa chữa rồi, hôm nay họ sẽ cho người qua. Nhưng em không tìm được đèn trần và bồn rửa bát giống loại cũ của anh.”
“Ừm.” Nếu tìm được thì cô đã chẳng báo cho anh biết rồi.
“Khi anh về sẽ thấy phòng bếp khang khác, chắc chắn sẽ hỏi em.”
Đó là chuyện đương nhiên! Nên cô thành thật khai báo trước để được khoan hồng là đúng.
“Thay bồn rửa bát mới thì phải lát lại mặt đá cẩm thạch của tủ bếp, phải xử lý cả tủ đựng đồ bên dưới nữa. Không thể để chúng trông khác nhau được, sẽ rất khó coi…”
“…”
Muốn tìm bồn rửa bát giống hệt như cái cũ anh từng dùng khó đến mức cô phải thay toàn bộ đồ dùng trong phòng bếp nhà anh sao?
“Xin lỗi. Em đảm bảo nó sẽ được lắp đặt nhanh nhất có thể.”
Lại còn nhanh nhất có thể! Cừu Chính Khanh không thể tiếp tục giữ bình tĩnh nữa, anh nói với cô: “Em phải hứa với anh một chuyện”.
“Dạ!”
“Em phải đảm bảo em và Đại Đại đều không sao.”
“Chuyện đó là chuyện đương nhiên.”
“Em phải đảm bảo khi anh trở về, căn nhà của anh cũng vẫn ổn.”
“Đó là chuyện đương nhiên. Bây giờ em đang dốc toàn lực sửa sang nó đây.”
“Cánh cửa lớn nhà anh cũng phải hoàn hảo, không được hỏng hóc gì.”
“Chắc chắn sẽ thế ạ.”
“Vậy thì tốt, bây giờ em nói cho anh biết, đèn trần và bồn rửa bát làm sao có thể hỏng cùng một lúc được?” Khi lắp đặt, anh đều chọn loại có chất lượng tốt nhất, sao có thể dễ dàng hỏng như vậy?
“Ừm, chuyện là…” Doãn Đình hối hận rồi. Biết thế cô đã bịa chuyện, nói cô không thích cách trang trí của anh cho xong, “Em phải nói trước, thật ra sức phá hoại của em không lớn đâu, thật đấy. Em chưa từng phá hoại cái gì trong nhà anh cả.”
“Ừ, nói tiếp đi.”
“Lúc đang đun dầu trong chảo, em tranh thủ thái rau, có thể do đun quá lâu, hoặc do em cho hơi nhiều dầu nên lúc em cho rau vào, cái chảo đột nhiên bốc cháy đùng đùng. Em nhất thời hoảng hốt, liền ném chảo vào trong bồn rửa bát. Vậy là hỏng luôn. Ừm, cũng không biết làm thế nào nữa, bồn rửa chén đen thùi lùi, nhiều chỗ còn bị lõm xuống.” Doãn Đình thành thật khai báo. Thật ra bồn rửa bát cũng bị bắt lửa, cô lấy vung nồi và giẻ lau liều mạng xông vào dập lửa. Tình tiết này bị cô lược bỏ, không kể lại với anh.
Cừu Chính Khanh day day thái dương: “Vậy còn đèn trần bếp thì sao?”.
“Lúc đó em đang thái rau mà, trong tay đang cầm dao thái…” Giọng Doãn Đình càng nói càng nhỏ. Lúc đấy, cô hét lên rồi ném luôn con dao trong tay, sau đó nhấc cái chảo đang bốc cháy nghi ngút ném vào bồn rửa bát, tình hình lúc đó quả thật cô không dám nhớ lại.
“Em - ném - dao - thái - lên - trần - nhà - rồi - trúng - bóng – đèn?!”
Doãn Đình cúi đầu, cô còn làm cho khung đèn bằng nhôm có một vết hằn rất rõ nữa.
“…”
Cừu Chính Khanh bị sốc! Như vậy mà người và mèo vẫn còn sống sót mà không bị thương tích gì, đúng là phải cảm tạ trời đất. Anh nên nói gì bây giờ, anh phải suy nghĩ đã.
“Thật ra em đã nghĩ, chỉ cần mua đồ mới là được, không thì dọn dẹp sạch sẽ là xong. Nhưng phòng bếp nhà anh vốn rất gọn gàng đẹp đẽ, đồ đạc đều mới toanh, em lại làm tổn thương đến chúng, nhìn thật chướng mắt, lại không cách nào sửa được y như lúc đầu, cho nên đành phải thực hiện một cuộc đại tu. Em đảm bảo nhất định sẽ sửa cho phòng bếp thật đẹp, anh đừng tức giận.” Doãn Đình thấy anh không lên tiếng, cô rất sợ, vội bào chữa cho chính mình.
“Anh không giận.” Cừu Chính Khanh cảm thấy sự tức giận của anh đã bị nỗi lo lắng cho cô đánh bại mất rồi.
“Tiểu Đình à.”
“Dạ.”
“Chúng ta thêm điều thứ mười ba đi.”
“Không cho em vào bếp sao.”
“Đúng.” Cừu Chính Khanh gật đầu. Cô thật thông minh.
Doãn Đình hơi buồn: “Em nói thật mà, em không có cố ý phá hoại đâu, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi”. Hôm nay lúc cô gọi cho Tần Vũ Phi cầu cứu, Tần Vũ Phi nói sức phá hoại được cô tích tụ trong hai mươi tư năm cuộc đời đều dùng để đối phó với Cừu Chính Khanh.
“Anh sẽ về sớm.” Cừu Chính Khanh nói. Mọi việc cũng khá ổn rồi, anh muốn về để cùng cô đón Giáng Sinh. “Em phải hứa với anh, nhất định phải để bạn gái anh còn sống mà gặp anh.”
Doãn Đình bật cười trước câu nói của anh, làm gì khoa trương đến thế.
“Không buồn cười chút nào.” Cừu Chính Khanh phê bình cô, “Anh đang nói nghiêm túc”.
Anh nói vậy Doãn Đình lại càng cười dữ hơn, có lúc nào anh không nghiêm túc đâu. Thấy cô cười vui vẻ như vậy, mặt Cừu Chính Khanh chẳng nghiêm túc nổi nữa, “Tóm lại anh sẽ nhanh chóng trở về”.
“Ừm, bạn gái anh sẽ cố gắng sống sót để gặp anh. Khó khăn lắm anh mới có người yêu, có phải liều ૮ɦếƭ cô ấy cũng phải sống sót để gặp anh.”
“…”
Anh lại bị trêu à? Cô thì không như vậy chắc? Khó khăn lắm mới có bạn trai, nhưng anh lại không nỡ lấy chuyện này ra chọc lại cô. Không được, không được, anh phải về nhanh thôi. Nếu không bạn gái và mèo sắp đứng lên làm phản hết rồi.
Tối ngày hai mươi ba, Cừu Chính Khanh gọi điện cho Doãn Đình, nói với cô rằng anh vừa đặt chuyến bay trưa ngày mai. Buổi sáng xử lí một vài việc lặt vặt là anh có thể về rồi.
Doãn Đình vui mừng hò reo trong điện thoại, Cừu Chính Khanh nghe thấy không nhịn được cười. Sau đó Doãn Đình thở dài: “Haizz, tiếc là môn phái nấu ăn chưa tu thành chính quả, không thì mai em sẽ đích thân xuống bếp nấu một bữa linh đình cho anh, thế thì lãng mạn phải biết”.
“Ừm, cảm ơn em.” Cừu Chính Khanh chẳng vui vẻ gì. “Phòng bếp nhà anh đã sửa xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi, em đã nói phải gấp rút hoàn thành mà. Hôm nay đã xong hết rồi.” Doãn Đình vừa nói vừa cố gắng nhớ lại, trong nhà anh còn chỗ nào bị hư tổn không nhỉ? Sáng sớm mai cô phải quét dọn một lượt, kiểm tra tỉ mỉ lại lần nữa.
“Chuyến bay của anh cất cánh lúc mười hai giờ rưỡi, chắc sẽ hạ cánh lúc hai giờ hơn. Anh đến công ty bàn giao chút việc, có một số giấy tờ phải đem tới đó trước. Sau đấy anh mới về nhà, dự kiến sẽ về đến nơi lúc năm giờ.”
“Được, em biết rồi.” Vậy cô vẫn kịp bày biện dọn dẹp rồi. “Em ở nhà đợi anh, anh không mang chìa khóa mà.”
“Ừ. Chìa khóa của anh vẫn còn dùng được à?”
“Tất nhiên rồi.” Doãn Đình hơi chột dạ.
“Lúc nãy mới đặt xong vé máy bay, cho nên anh vẫn chưa kịp đặt chỗ tại nhà hàng. Sáng sớm mai anh sẽ gọi.”
“Không cần, em đã đặt rồi.” Doãn Đình vui mừng phấn khởi, “Em chuẩn bị từ trước rồi, quả đúng là biết nhìn xa trông rộng. Nếu anh không về, em sẽ dẫn bố em đi ăn, thế là không phải lãng phí”.
“…” Cừu Chính Khanh cảm thấy nguy cơ tiềm tàng. Thì ra bạn trai mà không cẩn thận thì lúc nào cũng có thể bị bố người yêu thay thế.
Năm giờ ba mươi phút chiều hôm sau, Cừu Chính Khanh kéo hành lí đứng trước cửa nhà mình. Anh liếc nhìn đồng hồ, tốt! Không trễ so với thời gian trong kế hoạch. Phải nhanh chóng tắm rửa, dọn dẹp rồi cùng Doãn Đình đi ăn tối.
Anh hít sâu một hơi, sau đó giơ tay ấn chuông cửa.
Lần đầu tiên anh phải ấn chuông cửa nhà mình. Trước kia, Cừu Chính Khanh vốn chỉ có một mình. Thế nên từ trước đến giờ, anh chẳng có lý do gì để làm việc đó.
Cảm giác ấn chuông cửa, thật là mới mẻ.
Phía sau cửa có động tĩnh. Tim Cừu Chính Khanh đập thình thịch. Một giây trước anh còn cảm thấy mọi thứ rất tự nhiên. Anh có bạn gái rồi, anh chuẩn bị cùng cô đi ăn tối mừng Giáng Sinh. Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, anh lại thấy căng thẳng rồi.
Bạn gái của anh.
Gần trong gang tấc.
“Mừng anh về nhà!” Cửa lớn mở ra, giọng nói trong trẻo tràn đầy sức sống của Doãn Đình vang lên, kèm theo đó là gương mặt tươi cười ngọt ngào của cô, trái tim Cừu Chính Khanh ấm đến mức mềm nhũn.
Bạn gái của anh, người thân thiết bên anh.
“Anh về rồi.” Anh nói, vành mắt lại có cảm giác nóng lên.
“Nhanh vào đi, ở ngoài lạnh lắm.” Doãn Đình kéo anh vào nhà, giúp anh thay dép đi trong nhà. Anh để ý thấy đây là đôi dép mới bằng vải bông, màu đỏ phối với màu xanh, nhìn rất vui mắt.
Doãn Đình kéo vali của anh vào trong nhà, vừa đóng cửa vừa hét lớn: “Đại Đại, nhanh ra đón bố con này”.
Cừu Chính Khanh bật cười, lại còn gọi anh là bố Đại Đại. Lúc này, mèo Đại Đại trong bộ trang phục ông già Noel chạy ra khiến Cừu Chính Khanh bật cười ha hả. Đúng là rất “lộng lẫy”, Cừu Chính Khanh bế con mèo lên, hỏi nó: “Có phải mày béo lên rồi không, trông tròn thế này cơ mà”. Đại Đại giãy không chịu cho bế, nó có hứng thú với chiếc vali kia hơn. Cừu Chính Khanh thả nó xuống, bước vào trong nhà, nhìn vào phòng khách.
Hơi lạ lẫm, nhưng, anh thích.
Chiếc sô pha bọc da thật màu nâu không còn nữa. Thay vào đó là sô pha vải rất lớn màu nâu kết hợp cùng màu be, còn bày đầy gối ôm, gối dựa và thảm trải cùng loại. Trước cửa sổ sát đất có một cây thông cao, trên cây treo đèn lấp lánh, chuông, quả trang trí sặc sỡ, dưới gốc cây còn có rất nhiều hộp quà. Rèm cửa sổ màu nâu đậm bị gắn thêm dây buộc in hoa màu be, được cột thành hình dáng rất đẹp. Trước anh chỉ để nó treo ở đó, sau đó cũng quên bẵng luôn. Trên kệ sách trong phòng khách cũng có thêm những vậy trang trí xanh xanh đỏ đỏ, rất có không khí ngày lễ.
“Anh có thích không?” Doãn Đình dè dặt hỏi. Cô kéo anh qua sờ thử ghế sô pha, bảo anh ngồi xuống. “Đừng vội chê nó chỉ là ghế vải. Vải bọc lẫn bông gòn bên trong đều là loại có chất lượng tốt nhất, còn có ʍúŧ dẻo, ngồi rất thoải mái. Giá cũng ngang ngửa chiếc sô pha bằng da của anh đấy. Hơn nữa vải bọc này có thể thay giặt được, em có mua thêm một bộ vỏ bọc màu đỏ và nâu nhạt, vì sàn nhà và rèm cửa nhà anh có màu như thế, chỉ phối được với màu nâu thôi. Anh thấy thoải mái không? Đồ vải thì Đại Đại sẽ không cào nữa.”
Cừu Chính Khanh dựa người vào sô pha, đúng là thoải mái thật. Anh kéo Doãn Đình ngồi xuống. Lúc này cô hơi đỏ mặt, nhưng cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tốt lắm, anh rất thích.” Anh nói.
Doãn Đình nghe vậy rất vui, cười thật tươi, nói với anh: “Bên kia là quà thật đó”. Cô chỉ về phía những hộp quà nằm dưới gốc cây thông Giáng Sinh.
“Không phải toàn bộ đều là em mua chứ?” Cừu Chính Khanh rất ngạc nhiên, còn tưởng mấy cái hộp kia chỉ dùng để trang trí.
“Tất nhiên là không rồi. Em chỉ mua một phần thôi. Lát nữa đi ăn, em sẽ tặng anh, lúc đó có không khí hơn.”.
Cừu Chính Khanh thầm nghĩ, may mà cô nhắc đến chuyện này. Lúc nãy anh còn định lấy quà ra tặng cô luôn, thì ra Doãn Đình vẫn thích chọn “giờ đẹp”, vậy anh cũng đợi khi ăn tối mới tặng.
“Chỗ quà đó là của anh trai em, của Cố Anh Kiệt, của Vũ Phii, của chị Châu Châu, bọn Tiểu Thạch Đầu cũng chuẩn bị nữa.” Doãn Đình ngước măt lên, nở nụ cười rất đắc ý: “Em giúp anh đòi trước đấy”.
Cừu Chính Khanh bị vẻ măt của Doãn Đình chọc cười, hỏi cô: “Khi đòi quà cho anh, em dùng thân phận gì?”.
Doãn Đình đỏ mặt đáp trả: “Em chỉ nói sắp đến Giáng Sinh rồi, tuy Xin Nghiêm Chỉnh không ở đây, nhưng mọi người cũng phải tặng quà chứ. Tất nhiên đối tượng khác nhau sẽ có cách diễn đạt khác nhau”. Cô ngưng một chút, lại nói tiếp: “Ai mà biết bọn họ nghĩ thế nào, tóm lại là không ai hỏi đến thân phận của em, nghe em nói xong, họ đã vội đưa quà ra ngay rồi”.
Cừu Chính Khanh cười, có lẽ mọi người biết cả rồi.
“Vả lại em cũng đâu ngốc như thế. Tất nhiên phải đợi anh trở về nói cho rõ đã, sau đấy em mới công bố với bên ngoài, anh không ở đây, tự em đi nói với người khác, thế thì mất mặt lắm.”
“Đúng, đúng, là anh không tốt.”
Doãn Đình tự mãn đáp: “Cũng không phải là lỗi của anh, em hiểu đạo lí làm người mà. Lúc đó anh bận rộn như thế cơ mà. Anh về sớm với em, em rất vui”.
“Anh cũng rất vui.” Cừu Chính Khanh thấy vẻ mặt Doãn Đình rất đáng yêu, bây giờ ôm xong hôn cô một cái thì có vội vàng quá không?
“Anh có cần nghỉ ngơi, uống cốc trà nóng không, hay bây giờ chúng ta đi ăn luôn? Em đặt bàn lúc bảy giờ, nhưng hôm nay chắc chắn sẽ bị tắc đường.” Doãn Đình nhắc nhở anh thời gian, ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc vẫn còn kịp.
“Không cần đâu, anh đi tắm đã, sẽ nhanh thôi.” Cừu Chính Khanh đứng lên, đi được hai bước thì quay đầu lại: “Em có biết Tần Vũ Phi mang thai rồi không?”. Hôm nay anh vừa về công ty thì nghe đồng nghiệp nói, mấy ngày trước Tần Vũ Phi đã xác nhận, còn tuyên bố cô ấy sẽ kết hôn luôn.
“Em biết.” Doãn Đình gật đầu, tỏ ra rất vui mừng cho cô bạn thân, “Cố Anh Kiệt mừng ૮ɦếƭ đi được, gọi điện khoe khoang khắp nơi. Bọn họ tu thành chính quả rồi”.
Cừu Chính Khanh gật đầu, bình tĩnh nói: “Chúng ta cũng sẽ thế”. Sau đó anh kéo vali đi về phòng ngủ, đi ngang phòng bếp sực nhớ ra, ghé vào xem, quả nhiên nó đã được sửa lại hoàn toàn rồi. Anh quay đầu nhướng mày nhìn Doãn Đình, cô cười khúc khích rồi lẩn đi mất.
Cừu Chính Khanh trở về phòng ngủ tắm rửa.
Anh vừa đóng cửa, Doãn Đình liền lăn qua lăn lại trên sô pha. “Chúng ta cũng sẽ thế.” Aaaaaaaaa, cô thích giọng điệu và vẻ mặt lúc đó của anh quá đi, chắc chắn như thế, ung dung như thế, tuy chẳng giống đang nói lời yêu thương chút nào, nhưng thật sự khiến người ta thấy yên tâm, có cảm giác, anh đã nói được thì nhất định sẽ được!
Doãn Đình lấy gối ôm che mặt, cô rất thẹn thùng.
Hơn nửa tháng không gặp, hình như anh đẹp trai hơn rồi thì phải? Cô rất thích, thật sự vô cùng thích.
Doãn Đình trốn mặt dưới gối ôm cười một mình, nhớ đến điệu thứ mười hai của Cừu Chính Khanh, cảm thấy mãn nguyện đến vô cùng. Nghĩ rồi lại nghĩ, tiếp tục ngẩn ngơ cười, rồi lại tưởng tượng tối nay khi cô tặng quà cho anh thì anh sẽ thế nào, rồi đoán xem anh có tặng quà cho mình hay không. Cô đoán chắc là không, nhưng cũng có thế là có. Dù sao có quà hay không cũng chẳng sao, cô không để tâm.
Suy nghĩ đang bay bổng trên sô pha, vừa quay đầu, Doãn Đình thấy Cừu Chính Khanh đang đứng ở cửa phòng khách nhìn cô.
Doãn Đình giật nảy mình, vội vàng khôi phục lại dáng thục nữ, không cần biết tác dụng hay không, cần phải thể hiện thái độ ra. Người này sao tắm nhanh thế, hay cô mơ mộng lâu thế rồi sao?
Cừu Chính Khanh cố gắng lắm mới nhịn được cười. Sợ không kịp thời gian nên anh tắm rất nhanh, vội vàng chạy ra thì thấy bạn gái nhà anh đang ôm cái gối ôm cười một mình, rồi lăn qua lăn lại trên ghế, còn bạn mèo Đại Đại mập ú thì đang treo lủng lẳng trên tay nắm cửa chính.
Một người một mèo này, quả nhiên không để người ta yên lòng được mà.
Cừu Chính Khanh vờ như không thấy hành động của Doãn Đình, mượn mèo Đại Đại để đổi chủ đề: “Nó đang làm gì vậy?”.
“Sao ạ?” Chỗ đặt sô pha bị khuất tầm nhìn, cô chạy qua chỗ Cừu Chính Khanh nhìn, quan sát Đại Đại rồi trả lời: “À, nó đang mở cửa”.
“…”
“Trong nhà chỉ còn mỗi cửa chính là nó chưa mở được, nó đang rất cố gắng thử.” Cửa được trang bị ổ khóa xịn, phía trên còn có khóa trong, cách hai ô bên dưới là ổ khóa, không phải loại dùng sức là mở được như cửa phòng thường, thế nên cao thủ mở cửa như mèo Đại Đại cũng đành chịu thua cánh cửa này.
“…” Cừu Chính Khanh lại tỏ ra kinh ngạc, “Có khi đến một ngày nào đó anh về nhà, phát hiện cửa nhà đang mở tung, mèo ngồi ngay ngắn trước cửa, còn đồ đạc trong nhà thì đã bị trộm khiêng đi hết rồi. Lúc báo cảnh sát, lại phát hiện ra chính Đại Đại đã tiếp tay cho trộm vào nhà…”.
“…” Doãn Đình ngẫm nghĩ vấn đề này, nhỏ giọng nói: “Nghĩ tích cực hơn thì ít ra, anh vẫn còn con mèo…”.
Cừu Chính Khanh nhìn qua, Doãn Đình vội biện minh cho mình: “Không phải em dạy nó mở cửa đâu. Em mới đến có mấy ngày. Trước đây ngày nào anh cũng mở cửa trước mặt nó. Lại nói, xét về mặt tích cực, hóa ra Đại Đại là con mèo thông minh”.
“Phải, anh rất hân hạnh.” Cừu Chính Khanh nhấc mèo Đại Đại từ trên tay nắm cửa xuống, “Trước khi nó chưa đủ sức để mở cửa, anh sẽ giải quyết vấn đề này. Bây giờ để nó vào trong phòng trước đi”. Cừu Chính Khanh nhốt mèo Đại Đại trong phòng nó, nhớ ra nó có thể mở cửa, thế nên anh đi tìm chìa khóa phòng, lại phát hiện ra chìa khóa cất trong phòng sách , còn cửa phòng sách thì bị khóa trái.
Doãn Đình giải thích: “Nó thích cà đồ da mà, trong phòng sách của anh có ghế da. Em tìm được chìa khóa xong khóa cửa lại luôn”. Doãn Đình bày ra vẻ măt “em liều mạng mà bảo vệ ghế da của anh”.
Cừu Chính Khanh bật cười: “Xét về măt tích cực, điều này chứng tỏ bạn gái anh rất thông minh”.
Doãn Đình đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên nhìn anh, bạn gái, từ này nghe rất hay.
Ổn định xong chuyện con mèo, hai người ra ngoài hẹn hò. Trong thang máy, Doãn Đình cúi đầu thầm tính toán thời điểm thích hợp để “tung chiêu” thân mặt với Cừu Chính Khanh. À, còn phải cân nhác xem nên hành động như thế nào nữa. Lát đi lấy xe, cô cứ tự nhiên khoác tay anh, vậy có được không? Hay là đợi khi ăn xong mới khoác? Ừm, sau khi ăn xong sẽ vừa đi dạo vừa nói chuyện, lúc đó khoác tay chắc sẽ tự nhiên hơn.
Doãn Đình còn chưa nghĩ xong, tay cô bỗng được một bàn tay lớn ấm áp nắm lấy.
Tim Doãn Đình đập thình thịch, lén đưa mắt nhìn Cừu Chính Khanh. Anh đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào con số trên bảng điều khiển. Doãn Đình mím môi cười, tay phải đang được anh nắm, nên cô dùng tay trái ôm lấy cánh tay anh, cả người cũng dựa sát vào, cười hì hì: “Anh đang xấu hổ”.
“Đâu có.” Cừu Chính Khanh trả lời.
“Anh có!”
“Không có.”
“Chắc chắn có!”
“Sao phải xấu hổ chứ, anh nắm tay bạn gái mình là chuyện bình thường mà.” Cừu Chính Khanh cố măt dày biện minh.
Doãn Đình bật cười, anh rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
Hai người thuận lợi đến nhà hàng, bầu không khí trong bữa ăn vô cùng tốt, thức ăn cũng rất ngon, các bàn xung quanh đều là những đôi tình nhân đang ngồi. Đội Cừu Chính Khanh và Doãn Đình thì vừa hưng phấn vừa thẹn thùng, nói chuyện rất ít, nhưng cả hai cứ một lúc lại ngẩng lên nhìn đối phương sau đó cười mãi không thôi.
Khi nhân viên chuẩn bị đưa món tráng miệng lên, Doãn Đình lấy món quà cô đã chuẩn bị ra tặng anh, là một cặp măng-sét hình giọt nước. Cừu Chính Khanh rất thích món quà này, lập tức cài chúng lên cổ tay áo rồi chìa ra cho Doãn Đình xem, “Rất đẹp, anh rất thích”.
Nghe người yêu nói vậy, Doãn Đình mừng khôn tả xiết. Lúc này Cừu Chính Khanh lấy từ trong túi áo khoác ra một cái hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay, anh nói, “Đây là quà tặng em”.
Doãn Đình hơi kích động, vừa nhận quà vừa nói đùa: “Là cuốn sổ tay kia của anh sao?”.
Cừu Chính Khanh không khẳng định trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Hy vọng em sẽ thích”.
Doãn Đình vừa cười vừa mở hộp quà ra, là một khung ảnh điện tử. “A, em có thể cho ảnh chúng ta vào!” Cô nói. Cừu Chính Khanh không lên tiếng, chỉ đưa tay qua ấn công tắc mở nó lên.
Khung hình được mở, hình ảnh bắt đầu hiện lên.
Hình đầu tiên là:
“Điều thứ nhất, về mặt tình cảm, quan trọng nhất là anh thích em. Em từng nói, hai người có hợp nhau hay không thật ra phải xem bản thân cảm thấy thế nào. Nhìn có vẻ không phù hợp, nhưng nếu thực sự thích thì có thể cùng nhau thay đổi, điều chỉnh lại bản thân cho phù hợp với đối phương. Ngược lại, nếu đã không thích, bên ngoài nhìn vào tưởng chừng như rất thích hợp nhưng thật ra tình cảm đó cũng chỉ vô ích thôi. Cảm xúc là quan trọng nhất, có cảm xúc thì mới phù hợp. Thế nên, anh thích em.”
Là chữ viết của Cừu Chính Khanh, anh lấy giấy trắng viết lại lần nữa, chụp lại thành hình.
Hình thứ hai là:
“Điều thứ hai, về mặt kinh tế. Anh có một chiếc xe không cần vay tín dụng, một căn nhà còn phải trả góp thêm năm năm. Lương thưởng hàng năm không ít, tiền tiết kiệm cũng tương đối khá. Tuy không bì được với em, nhưng cũng đủ để mang đến cho em một cuộc sống tốt.”
Khi Doãn Đình xem đến hình thứ tám, nước mắt cô đã không thể kìm được mà rơi xuống.
“Điều thứ tám, anh có thể thích em bao lâu? Điều này có hai điều kiện, một là, em cũng thích anh. Hai là, chúng ta cùng nhau cố gắng. Thỏa mãn được hai điều kiện này, anh nghĩ chắc là sẽ rất lâu.”
Tấm thứ chín, thứ mười… Doãn Đình gạt nước mắt, nhìn rõ tấm thứ mười ba.
“Điều thứ mười ba, khi anh không ở bên, em nhớ phải chăm sóc tốt cho mình, đừng để anh phải lo lắng.”
Nước mắt Doãn Đình lại tuôn rơi: “Thật đáng ghét, anh làm em khóc ở nơi công cộng rồi”.
Cừu Chính Khanh lẳng lặng đưa khăn giấy qua cho Doãn Đình.
Doãn Đình nhận lấy, lại oán trách: “Đáng ghét, sao anh lại nghĩ ra ý tưởng tặng em cái này?”. Món quà của anh lãng mạn hơn nhiều so với quà của cô, Doãn Đình đánh giá sai về anh rồi, về khoản này, anh chắc chắn đứng nhất.
“Ừm, thật ra cũng không có ý gì, ý tưởng đến từ buổi họp hôm đó, đồng nghiệp dùng Power Point để trình bày báo cáo cho anh.”
“…”
Quý ngài Xin Nghiêm Chỉnh, chắc chỉ có mình anh mới dựa vào Power Point để lấy ý tưởng tặng quà cho bạn gái thôi nhỉ?
Bữa tối này của họ rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi dạo, không nỡ về nhà sớm.
Không khí ngoài đường vô cùng náo nhiệt, ánh đèn màu sặc sỡ lấp lánh, người đi trên phố ai ai cũng mang nụ cười trên môi. Chỉ tiếc là bầu trời không có sao, cũng chẳng thấy trăng đâu, sắc trời cũng có chút âm u. Mặc dù vậy, nó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Cừu Chính Khanh và Doãn Đình. Họ nắm tay nhau sóng bước, không ai lên tiếng nhưng lại cảm thấy như mình đã nói rất nhiều. Khi đến trước một cửa hàng, Doãn Đình tự nhiên dùng lại.
Bên cửa sổ trưng bày có một đôi ma-nơ-canh đang mặc áo khoác dày, trên cổ choàng khăn quàng sọc ca rô. Doãn Đình không nhìn ma-nơ-canh, cô chỉ chăm chú nhìn tấm kính thủy tinh của cửa sổ trưng bày, trên đó có hình ảnh cô và Cừu Chính Khanh, anh cao hơn cô một cái đầu, dáng người thẳng tắp, tướng mạo đường hoàng. Hai người họ đang vai kề vai, tay trong tay đứng đó.
Trông đẹp đôi quá! Doãn Đình cảm thấy lòng mình bay bổng.
“Em sao thế?” Cừu Chính Khanh hỏi.
“Em thích cái khăn quàng cổ này.” Doãn Đình tùy tiện nói.
Cừu Chính Khanh quay sang nhìn: “Đẹp lắm à?”.
“Vâng.” Khi Doãn Đình trả lời anh xong rồi mới nhìn kỹ lại, đúng là rất đẹp, là phong cách cô thích. Cừu Chính Khanh nắm tay cô bước vào trong cửa hàng, bảo ông chủ lấy khăn quàng cổ đó xuống xem.
Hai cái? Tâm trạng Doãn Đình càng trở nên phấn chấn.
Khăn được đưa đến. Cừu Chính Khanh quàng khăn nữ lên cho Doãn Đình, hỏi cô: “Có ấm không?”.
Doãn Đình gật đầu.
Sau đó Cừu Chính Khanh tự quàng khăn nam lên cho mình, hỏi Doãn Đình: “Trông có đẹp không?”.
Doãn Đình che miệng cười, gật đầu thật mạnh.
Cừu Chính Khanh ngay lập tức rút ví thanh toán.
Doãn Đình rất vui, là khăn quàng cổ tình nhân đấy nhé. Hơn nữa lúc nãy Cừu Chính Khanh hỏi cô có thấy ấm không, anh làm vậy càng khiến cô cảm thấy thật sự rất ấm áp. Cô soi mình trong tấm gương của cửa hàng, Doãn Đình thích cái khăn quàng này quá đi mất! Vừa ấm áp lại vừa đẹp. Quan trọng nhất, nó là một cặp với cái của Cừu Chính Khanh!
Cừu Chính Khanh thanh toán xong, lại nắm tay Doãn Đình chuẩn bị rời khỏi cửa hàng. Doãn Đình vội kéo anh lại, cô nói, “Đợi chút”.
“Ừm.” Cừu Chính Khanh dừng bước, “Em còn muốn mua gì à?”.
“Không phải, anh đợi một lát. Chỗ này ánh sáng rất hài hòa.” Doãn Đình lấy điện thoại ra, hướng máy về phía bàn tay đang nắm tay cô của anh, chụp khoảnh khắc đó lại. Cừu Chính Khanh cười, nhẹ nhàng siết chặt hơn, để cô tùy ý điều chỉnh góc độ và tư thế chụp thích hợp. Chụp xong rồi, Doãn Đình vui vẻ gật đầu, lúc này Cừu Chính Khanh mời kéo tay cô rời khỏi cửa hàng.
Sau khi hai người bước ra, Doãn Đình rút tay lại, không ngừng bấm điện thoại, Cừu Chính Khanh thả chậm bước để đợi cô. Doãn Đình làm xong việc, chủ động tiến lên nắm tay Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh rất hài lòng, khóe môi khẽ cong lên.
Đi được một đoạn, anh đột nhiên nghĩ ra: “Lúc nãy em gửi tấm hình kia đi à?”.
“Đúng vậy.” Doãn Đình thẳng thắn nói, “Em nắm tay bạn trai em, công bố một thì có làm sao?”.
“Đăng lên Weibo?”
Doãn Đình ưỡn иgự¢, ra sức gật đầu: “Không sai!”.
Cừu Chính Khanh lấy điện thoại ra, bài đăng Weibo của Doãn Đình mấy phút trước chính là tấm hình bàn tay lớn đang nắm bàn tay nhỏ của hai người họ, nội dung rất đơn giản, chỉ bốn chứ: Tôi đã yêu rồi!!!!!
Theo sau năm dấu chấm than là một biểu tượng mặt cười.
Bên dưới bài đăng đã có khá nhiều bình liaanj. Có chúc mừng, có chúc phúc, có người còn nói, có phải Doãn Đình đăng lại hình trên mạng để Giáng Sinh bớt cô đơn hay không. Cừu Chính Khanh nhíu mày, nói: “Xóa đi!”.
“Sao phải vậy chứ?” Doãn Đình nhất thời muốn bùng nổ.
“Em đăng lại lần nữa đi.”
“Hả?” Ngòi nổ còn chưa kịp châm thì đã bị dập mất rồi. “Anh muốn sửa gì à?”.
“Không cần sửa, cứ giữ như cũ, đăng lại lần nữa.”
Doãn Đình cảm thấy ௱ôЛƓ lung, muốn hỏi lí do thì Cừu Chính Khanh lại hối thúc cô: “Nhanh lên, xóa cái này đi, đăng lại cái mới. Chờ chút, anh chuẩn bị đã, khi nào anh bảo em đăng thì em hãy đăng”. Anh cúi đầu bấm điện thoại, không biết đang làm gì.
Doãn Đình cúi đầu nhìn điện thoại của mình, lúc này Cừu Chính Khanh lại giục: “Xong rồi, em đăng đi”.
Doãn Đình không hiểu gì hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cô xóa bài đăng trước đó, soạn lại nội dung lần nữa và đăng lên.
Vừa đăng bài, lập tức co người bình luận. Doãn Đình mở ra xem, là Cừu Chính Khanh, anh viết: Tem!!!!!
Doãn Đình bật cười. Người đàn ông này đúng là phiền phức mà.
Sau đó cô thấy có người chia sẽ tấm ảnh, mở ra xem, lại là anh..Nội dung anh chia sẻ chỉ có ba chữ: Tôi cũng thế.
Doãn Đình mỉm cười, ôm lấy cánh tay Cừu Chính Khanh rồi ngẩng đầu nhìn anh. Cừu Chính Khanh dường như có chút lúng túng, cố ra vẻ bình tĩnh, cất điện thoại đi.
“Xin Nghiêm Chỉnh, em rất thích dáng vẻ giả vờ nhiêm túc của anh.” Doãn Đình trêu anh.
“Xưa nay anh chưa bao giờ giả bộ nghiêm túc.” Vừa dứt lời thì một giọt mưa rơi xuống, ngay giữa mũi anh. Cừu Chính Khanh giật mình, trời đột nhiên đổ mưa sao?
Doãn Đình mỉm cười nhón chân giúp Cừu Chính Khanh lau giọt nước trên mũi, sau đó kéo anh chạy ngược lại: “Nhanh lên, anh nghiêm túc đến mức ông trời cũng phải khóc rồi. Chúng ta nhanh trở về trước khi ông ý khóc to hơn đi!”.
“Nói bậy nói bạ!” Cừu Chính Khanh không phục, chạy còn nhanh hơn cả cô, nắm chặt lấy tay cô không buông. “Ông ấy mừng đến phát khóc đó.”
“Mừng cho chúng ta à?” Doãn Đình vui vẻ cười lớn, cô chạy không nhanh, nên tốc độ của Cừu Chính Khanh cũng chậm lại.
Mưa mỗi lúc một lớn, người đi đường cũng vội tìm chỗ trú mưa. Cừu Chính Khanh kéo Doãn Đình hòa vào dòng người, cuối cùng dừng lại dưới mái hiên của cửa hàng họ vừa mua khăn quàng khi nãy. Vừa chạy vào, mưa đổ ào xuống.
“Không biết mưa có lâu không nhỉ?” Doãn Đình chớp chớp đôi mắt nhìn màn mưa.
Cừu Chính Khanh giúp cô phủi mấy giọt nước đọng trên tóc, may mà chưa bị ướt nhiều, nếu không trời lạnh thế này rất dễ bị cảm. “Em lạnh không?” Anh hỏi, quay đầu nhìn cửa hàng. Bên trong có không ít người vào trú mưa, thêm người vào nữa sợ rằng chứa không nổi. May mà trên hiên của cửa hàng này có mái che.
“Em không thấy lạnh.” Doãn Đình thành thật trả lời. Cừu Chính Khanh đang khoác vai cô, xung quanh có không ít người, cô còn đang quàng khăn, không lạnh chút nào. Liên tục có người chạy vào trú mưa, hai người bị ép vào tận phía trong. Doãn Đình vòng tay ôm eo Cừu Chính Khanh, dựa vào lòng anh, nghĩ thầm trong lòng, mưa lâu thêm một lúc nữa cũng chẳng sao.
Cừu Chính Khanh bị Doãn Đình ôm, nhịp tim tăng lên chóng mặt. Anh vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, có người đang nhìn họ, nhưng khi nhìn thấy anh nhìn thì vội quay đầu đi chỗ khác. Cừu Chính Khanh lại cúi đầu nhìn Doãn Đình, cô đang mải ngắm cảnh mưa bên ngoài, dường như không hề để tâm đến việc hai người thân mật như thế chút nào. Cừu Chính Khanh nhẹ nhàng ôm chặt cô, tuy xung quanh có rất nhiều người khiến anh thấy không thoải mái lắm. Nhưng đúng là anh rất muốn ôm cô, muốn vô cùng.
Cảm nhận được lực ôm của anh, Doãn Đình quay đầu lại nhìn anh, thản nhiên nở nụ cười. Nụ cười này của cô khiến Cừu Chính Khanh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh cúi đầu, trán vừa chạm vào trán cô thì dừng lại, chợt nhớ ra đây là nơi đường lớn, xung quanh họ toàn là người.
Anh nghiêm túc ho một tiếng, ấn đầu cô vào trước иgự¢ mình. Bình tĩnh nào, phải kiềm chế.
Doãn Đình bắt đầu cười, cười đến mức hai vai run lên. Cừu Chính Khanh biết cô đang cười cái gì, anh lại ho khẽ một tiếng, nói với cô: “Mai anh phải đi làm”.
“Ồ.” Ý cười trong giọng Doãn Đình muốn giấu cũng không giấu được.
“Chắc sẽ bận lắm, vì anh đi công tác quá lâu.” Anh nói tiếp.
“Ồ.” Cô vẫn tiếp tục cười.
“Nhưng anh muốn cùng em ăn tối.” Anh lại nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh không kiềm chế được, cúi đầu nhìn cô: “Tối mai em có rảnh không?”.
Doãn Đình mím môi cười: “Nếu em không rảnh thì anh sẽ phản ứng thế nào?”. Cô đoán anh sẽ nói “ồ, vậy thì hẹn hôm khác”.
Cừu Chính Khanh suy nghĩ: “Vậy thì phải truy hỏi em bằng được vì sao không rảnh? Sau đó cùng em bàn bạc xem việc làm em không rảnh vào ngày mai có gặp hay không, có nhất thiết phải chiếm dụng luôn thời gian hẹn hò của chúng ta không. Nếu đó là việc rất gấp, vậy chúng ta tính xem, lần tiếp theo có thể hẹn hò là khi nào. Nếu việc đó không quá gấp, vậy chúng ta lại thảo luận xem, em phải từ chối người kia thế nào, rồi cùng anh ăn tối”.
Doãn Đình bật cười, Cừu Chính Khanh để ý thấy bên cạnh có người nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, đang thầm cười trộm.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, ngoài Doãn Đình ra, anh rất ghét người khác thấy lời anh nói buồn cười.
Doãn Đình giơ một ngón tay xoa xoa đầu lông mày của anh để Cừu Chính Khanh khỏi nhíu mày, cô nói: “Em rảnh. Không có việc quan trọng cần phải chiếm dụng thời gian hẹn hò của chúng ta. Đợi anh tan làm, em sẽ qua công ty đợi anh”.
“Được.” Cừu Chính Khanh rất vui, cô đến đợi anh, vậy là tiết kiệm được ít thời gian cho anh. Nhờ vậy, anh có thể làm thêm nhiều việc hơn. Hiện tại công việc dồn lại khá nhiều, áp lực đặt lên vai anh cũng rất lớn.
Tiếp theo đây hình như không còn gì để nói nữa, Doãn Đình vẫn tiếp tục ôm anh, dựa sát mặt mình vào lòng anh. Cừu Chính Khanh vòng tay ôm eo cô, âm thầm hy vọng mưa lâu thêm chút nữa. Kết quả chưa được bao lâu thì mưa lại nhỏ dần, có vài người không nhẫn lại được đã rời đi. Tầm nhìn trước mắt họ thông thoáng hơn nhiều, Cừu Chính Khanh tựa cằm mình lên đầu Doãn Đình, cùng cô ngắm cảnh mưa rơi.
Mới vậy đã tạnh rồi, cơn mưa này thật đáng thất vọng.
Đột nhiên Doãn Đình hỏi anh: “Vì sao trời lại đổ mưa? Đáp án đó anh nói khi về sẽ cho em biết mà”.
Cừu Chính Khanh nhìn cảnh mưa đang rơi, im lặng hai giây, sau đó nhỏ giọng nói: “Vì nó đã trót yêu mặt đất, tiếng mưa tí tách rơi xuống, chính là tiếng nhịp tim của nó đang đập”.
Doãn Đình ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt anh. Cừu Chính Khanh tiếp tục nói: “Khoảng thời gian đó anh cứ mãi không có cơ hội gặp được em, nghe như tiếng tim đập thình thịch. Anh bỗng nhớ ra rằng, mỗi khi nhớ đến em, tim anh cũng đập rất nhanh”.
Doãn Đình không lên tiếng, chỉ nhìn anh. Nhìn mãi, nhìn mãi, đột nhiên cô nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.
Cừu Chính Khanh không động đậy, lúc này tim anh mãi, đột nhiên cô nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.
Cừu Chính Khanh không động đậy, lúc này tim anh còn đập nhanh hơn cả mưa rơi. Thình thịch, thình thịch!
Doãn Đình bị ánh mắt anh hấp dẫn, cố giữ lấy vai anh, nhón chân lên lần nữa, khẽ chạm nhẹ lên môi anh một cái. Khi Doãn Đình đang định cúi xuống, cô bị một bàn tay lớn ngăn lại. Cừu Chính Khanh đỡ lưng Doãn Đình, giữ chặt lấy gáy cô, ấn xuống môi cô một nụ hôn.
Họ dường như quên mất mình đang ở đâu, thậm chí còn không buồn bận tâm rằng bên cạnh vẫn còn có người.
Anh hôn cô.
Thật ra đáp án của cô cũng rất đúng. Mặt đất vừa đủ kiên cường mạnh mẽ, cũng cần được dịu dàng dỗ dành. Anh cần có cô.
Cừu Chính Khanh chưa hôn ai bao giờ, đây là lần đầu tiên môi anh chạm vào môi một người con gái.
Doãn Đình không cự tuyệt anh, còn rất nhiệt tình, vòng tay ôm cổ anh, hé mở đôi môi của mình vì anh.
Đầu lưỡi của anh khẽ len vào trong khoang miệng đó, gương mặt Doãn Đình đỏ bừng, anh cảm thấy mặt mình cũng thế, sự kích động trong lòng không cách nào diễn tả thành lời, anh thích cảm giác này, anh yêu cô.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, là quần chúng xung quanh đang tán thưởng. Cừu Chính Khanh nhanh chóng kéo Doãn Đình chạy biến, Doãn Đình bật cười thành tiếng, may mà trời đã gần tạnh, nhưng đất vẫn rất ẩm ướt. Khi hai người cùng chạy, bọt nước văng lên làm ướt giày và gấu quần. Nhưng họ chẳng quan tâm.
“Anh xấu hổ.” Doãn Đình cười lớn.
“Không phải vậy.” Cừu Chính Khanh trả lời chắc chắn đến kì lạ.
“Đúng mà, anh xấu hổ kìa.” Doãn Đình chạy theo anh, chạy một mạch đến bãi đỗ xe, leo lên ô tô của Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh lấy ra một bộ quần áo mới từ cốp xe, đó là đồ anh chuẩn bị phòng khi ra ngoài cần dùng, để đó mãi vẫn chưa mặc lần nào. Anh dùng bộ đồ đó lau tóc cho Doãn Đình, xong mở máy sưởi trong xe lên, hỏi cô: “Em lạnh không?”.
“Không lạnh ạ.” Doãn Đình vẫn còn đang cười, “Anh xấu hổ thật kìa”.
“Đã bảo không phải mà.” Cừu Chính Khanh lau tóc mình , nhìn thẳng vào mắt cô: “Chẳng qua anh không muốn để họ thấy vẻ ngượng ngùng của em. Nó rất đẹp, anh muốn giữ lại cho riêng mình”.
Doãn Đình không cười nữa, cô nghe anh nói mà măt đỏ bừng. Sau đó cô bị anh kéo vào lòng, anh lại hôn cô một lần nữa.
Cừu Chính Khanh thấy hôn là hành động thể hiện sự thân mật, ngọt ngào, vui vẻ. Khi anh hôn Doãn Đình, mặt cô sẽ ửng hồng, ánh mắt cô lấp lánh, môi cô căng mọng mềm mại, mỗi một phản ứng của cô đều nói với anh rằng cô thích, thích con người anh, thích nụ hôn của anh.
Điều này làm anh rất hài lòng, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cừu Chính Khanh thấy may mắn vì ba mươi ba “mùa xuân” kia của anh đều chôn vùi trong việc học hành và sự nghiệp. Anh chẳng màng đến những thứ khác, nếu không e là anh đã sớm kết hôn với người khác, vậy thì anh sẽ không gặp được Doãn Đình. Anh cảm ơn chiếc xe đạp cũ của cô ngày hôm đó đã hỏng, tuy có chút lúng túng, nhưng cũng nhờ vậy, thiên sứ lương thiện tốt bụng mới tặng sợi chỉ đỏ cho anh.
Anh nghĩ đây chắc chắn là duyên phận, sợi chỉ đỏ thật sự rất linh. Anh cảm kích nó vô cùng.
Nhưng thời gian đúng là rất đáng ghét. Vừa chớp mắt đã hơn mười một giờ, cũng không còn sớm, thật sự phải đưa cô về thôi. Ngày mai anh còn phải đi làm.
Xe chạy đến trước cồng chung cư nhầ Doãn Đình, cô không nỡ rời đi ngay, còn đang mè nheo với anh: “Anh sẽ về đến nhà nhớ gọi cho em, để em biến anh đã bình an về tới nhà nhé”.
“Được.”
“Ngày mai trước khi qua chỗ anh, em sẽ gọi điện. Nếu anh bận quá thì phải nói trước cho em biết, không cần phải vội, khi làm việc chú ý nghỉ ngơi sao cho hợp lí. Đừng nhìn máy tính quá lâu, cách nửa tiếng thì đứng lên vận động một chút, uống ít nước. Bữa trưa cũng không được qua loa, anh phải chọn món ngon đấy nhé.”
“Được.” Cừu Chính Khanh không nhịn được cười.
“Sao anh lại cười?” Doãn Đình đỏ măt, nhưng vẫn không nỡ về nhà. Buổi hẹn hò đầu tiên mà, thời gian bao nhiêu cũng thấy không đủ, nhanh như vậy đã phải xa nhau rồi.
“Anh cảm thấy em không phải bạn gái anh.”
Doãn Đình trừng mắt: “Anh thử nói em giống mẹ anh xem!”.
“Em giống bà xã anh.”
“…” Doãn Đình không còn khí thế như khi này nữa, mặt đỏ bừng lên.
“Khu chung cư em ở chất lượng rất tốt.” Cừu Chính Khanh đột nhiên đổi để tài.
“Vâng, năm nhà em mua, nó còn là chung cư cao cấp nhất nhì thành phố nữa.” Doãn Đình nói: “Mẹ em chọn đó, nội thất cũng là do mẹ em tự thiết kế, tiếc là bà ở chưa được bao lâu thì đã qua đời rồi. Bố nói với em và anh Doãn Thực, nếu thích thì ở nơi khác thì tự mua nhà rồi dọn đi, dù sao ông cũng muốn ở đây dưỡng già cho đến lúc lâm chung. Bọn em đều quyết định không chuyển đi, để mặc ông già khó tính đó không ai trông nom làm sao được”.
Cừu Chính Khanh cười: “Vậy để anh tham quan chung cư nhà em một chút được không? Bây giờ mưa cũng tạnh rồi, coi như chúng ta tranh thủ tản bộ”.
Doãn Đình cười, gật mạnh đầu. Thì ra anh cũng không nỡ để cô về. Cô vui vẻ dẫn Cừu Chính Khanh đi vào.
Hai người đi dạo qua hồ nước có hòn non bộ trong chung cư, rồi đi dạo trên con đường trồng rất nhiều cây xanh. Tiểu Đình cho anh biết, hồi trước cô hay đẳ bát đồ ăn cho lũ mèo ở đây, Đại Đại ngày nào cũng đến, rồi ở luôn chỗ này. Sau đó, cô dẫn anh qua khu rừng nhỏ, nơi cô tìm thấy Đại Đại ngày nó bị đuổi đánh. Cô mang theo Ⱡồ₦g thú cưng, tìm khắp khu chung cư, từ hầm để xe cho tới tận đây, cuối cùng cũng thấy nó.
“Em luôn có lòng tin rằng mình sẽ tìm được Đại Đại, thế nên em đã không bỏ cuộc.” Doãn Đình chớp mắt, nhìn Cừu Chính Khanh. Tìm Đại Đại cũng giống như tìm bạn trai vậy, trước giờ cô chưa từng vì đối tượng từ chối mà đánh mất lòng tin. Cô nghĩ người này không được thì người tiếp theo, nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về cô. Quả nhiên, gian lao trắc trở cho thấy hạnh phúc sau này càng lớn.
Doãn Đình mỉm cười với Cừu Chính Khanh, đang muốn nói cho anh biết suy nghĩ này trong lòng, anh đã cúi đầu xuống hôn cô.
Doãn Đình kiễng chân lên ôm lấy anh, đêm nay hai người đã hôn nhau bao nhiêu lần, cô không nhỡ nữa. Cô chỉ biết mình thích nụ hôn của anh. Cừu Chính Khanh ôm cô thật chặt, hôn thật sâu. Anh càng ngày càng thành thạo và… to gan.
Khi Doãn Đình cảm thấy sắp không thở nổi nữa, Cừu Chính Khanh nhẹ nhàng buông cô ra, hai người đều thở hổn hển. Doãn Đình nhìn thấy sự nhiệt tình trong mắt anh, cách môi anh, cô nói: “Xin Xin Nghiêm Chính, em cũng rất khỏe mạnh, thường xuyên tập luyện, hàng năm cũng kiểm tra sức khỏe định kỳ. Em biết không khỏe thì không chỉ mình bản thân cảm thấy buồn, đối với người nhà và chồng tương lai sau này cũng là một nỗi lo. Nhìn bố em thì biết, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn chưa thoát được ra khỏi ám ảnh từ sự ra đi của mẹ em. Cho nên em sẽ không như thế. Em phải cô gắng giữ gìn sức khỏe, ở bên anh thật lâu, không để cho anh phải buồn vì em”.
Cừu Chính Khanh cảm động, ôm thật chặt cô vào lòng mình, cảm thấy hốc mắt nóng lên. Anh không có người thân, Tiểu Đình sẽ là người duy nhất. Cô cũng biết điều đó, vậy nên Doãn Đình mới nói cô sẽ không để anh buồn.
“Anh nghĩ nếu em tránh xa phòng bếp một chút, mục tiêu này sẽ rất dễ thực hiện.” Anh trêu Doãn Đình. Vừa dứt lời, Cừu Chính Khanh cảm thấy eo mình bị véo một cái rất mạnh. Anh bật cười. Doãn Đình véo anh thêm cái nữa, lại nói: “Xin Nghiêm Chỉnh, tình hình nếu anh cứ nghiêm túc như thế, đến khi về già, nhất định sẽ trở thành một ông già khó tính. Nhưng không sao, em đã trải qua sự rèn luyện lâu ngày với bố em, biết phải ứng phó thế nào rồi. Vậy nên anh cứ yên tâm”.
“Tiểu thư rất không nghiêm túc, anh thấy với cá tính của em, cho dù già rồi chắc chắn cũng là một bà lão nghịch ngợm. Nhưng em yên tâm, anh trải qua sự rèn luyện luyện lâu ngày với mèo Đại Đại, biết phái ứng phó thế nào, vậy nên em cứ yên tâm”.
Doãn Đình bật cười, vậy ra hai người họ là một cặp trời sinh sao? “Thật chẳng muốn về nhà.” Cô lẩm bẩm.
“Anh cũng vậy.” Anh lại muốn hôn cô rồi.
“Nhưng trong nhà còn có một ông già khó tính.” Doãn Đình nói tiếp: “Nên em phải về thôi.”
Tiếc thật. Cừu Chính Khanh không còn cách nào khác. “Anh đưa em đến dưới lầu.” Anh nói xong thầm nghĩ, như vậy có thể ở bên cô ấy thêm một lúc nữa.
“Được ạ.”
Đến dưới lầu, Doãn Đình lại tặng cho anh thêm một nụ hôn. Thế là Cừu Chính Khanh lại quyết định đưa cô đến cửa thang máy. Đến cửa thang máy rồi, thật sự không thể đưa thêm được đoạn nào nữa, nhưng anh nói với cô, hy vọng ngày anh có thể đến nhà cô ra mắt sẽ nhanh đến.
Doãn Đình bước vào thang máy, ngay khi cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Doãn Đình nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của Cừu Chính Khanh. Cô vội ấn nút mở cửa, xông ra tặng Cừu Chính Khanh một cái hôn nữa, sau đó lại chạy trở vào thang máy,cười hì hì nói: “Nhất định sẽ nhanh thôi, em sẽ kể chuyện chúng mình với bố em”.
Thang máy đóng lại rồi, Cừu Chính Khanh nhìn theo con số nhảy từng tầng từng tầng, cuối cùng đã dừng lại. Anh nhìn nó, dường như có thể thấy Doãn Đình tung tăng ra khỏi thang máy, anh cười rồi nói, “Ngủ ngon nhé”.
HẾT TẬP 1
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc