Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 14

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Buổi trưa Cừu Chính Khanh và Doãn Đình gọi đồ ăn bên ngoài. Lúc ăn cơm, Doãn Đình hỏi Cừu Chính Khanh bình thường cuối tuần anh làm những gì.
“Không có gì đặc biệt, thứ bảy thì đến phòng tập, chủ nhật thì đi siêu thị. Ngoài ra thì xem ti vi, lên mạng.” Cừu Chính Khanh cố gắng thể hiện với Doãn Đình, thật ra cuộc sống sau giờ làm của anh cũng rất phong phú, không dám nói rằng đa số thời gian mình đều làm việc, sợ nếu tỏ ra quá bận rộn thì Doãn Đình sẽ ngại khi qua đây.
“Vậy à, hôm nay vì em mà anh không đến phòng tập được rồi.” Quả nhiên Doãn Đình nói thế.
Cừu Chính Khanh vội nói: “Không sao, cũng không bắt buộc thứ Bảy nào cũng phải đi. Vả lại đi hay không cũng không sao. Nhiều lúc có việc khác phải làm tôi cũng không đi tập”.
Doãn Đình cười ngọt ngào. Sao trước đây cô lại không phát hiện ra, điệu bộ cố tỏ ra nghiêm túc của Xin Nghiêm Chỉnh lúc vội vàng giải thích cũng dễ thương đến thế nhỉ?
Ăn cơm xong, Cừu Chính Khanh lại đảm nhận nhiệm vụ rửa bát. Doãn Đình mang theo máy ảnh, chụp vài tấm ảnh cho Đại Đại. Cừu Chính Khanh rửa bát xong lại tiếp tục lắp ráp giá cho mèo, hai người đều ngồi trong phòng khách, Doãn Đình muốn giúp một tay, Cừu Chính Khanh nói không cần, thế là cô tiếp tục chụp ảnh.
Mèo Đại Đại lại gây rối, Cừu Chính Khanh nhíu mày với nó. Doãn Đình vội chụp lại khoảnh khắc đó.
Mèo Đại Đại ôm lấy chân giá, bắt đầu cắn cắn, Cừu Chính Khanh cần dùng đến cái chân đó, liền đẩy Đại Đại ra, mèocon nó không biết xấu hổ mà ôm lấy cánh tay Cừu Chính Khanh. Doãn Đình đưa máy ảnh lên chụp lại.
Giá treo đã lắp xong, mèo Đại Đại hưng phấn nhảy lên đó, mắt đối mắt, mặt đối mặt với Cừu Chính Khanh. Cừu Chính Khanh nói với nói: “Giờ thì có cái để chơi rồi, không được phá nữa đấy”. Câu trả lời của Đại Đại là cuộn mình lại. Doãn Đình chụp liên tục mấy tấm, cả người và mèo đều không thoát khỏi ống kính của cô.
Đồ đạc đã sắp xếp xong xuôi hết, Đại Đại chơi rất vui. Cừu Chính Khanh nhân lúc này mở cửa ra cho thông gió, mèo Đại Đại vẫn tiếp tục chơi, không chạy ra ngoài. Doãn Đình luôn tươi cười, chăm chú chụp hình. Cừu Chính Khanh không biết giờ nên làm gì. Chụp hình anh không hỗ trợ cô được, ngồi không ở đây thì lại thấy rất ngốc.
Đột nhiên Doãn Đình nói: “Anh làm việc đi, em chụp thêm mấy tấm nữa sẽ đi ngay”.
Chụp hình là để Đại Đại thể hiện nét đáng yêu cho dễ tìm người nhận nuôi sao? Cừu Chính Khanh quyết định phải giải quyết vấn đề này trước: “Thật ra, Đại Đại ở chỗ tôi rất ổn. Cô xem, nó thích ứng nhanh như vậy cơ mà. Ở đây có không gian, cũng không có con mèo khác tranh giành ức Hi*p nó, cô còn có thể thường xuyên đến thăm nó. Nếu đổi qua nhà khác, có khi không gian không rộng bằng thế này, để không hết được nhiều đồ như vậy. Về sau người ta cho nó ăn gì, có cho ăn đồ hộp hay không, cô cũng không tiện xen vào. Lỡ như nhà người đó đối xử tệ với nó, cô cũng không biết được”.
Doãn Đình chớp mắt: “Nhưng công việc của anh rất bận, cũng đâu thể nuôi nó lâu dài được”.
“Ngắn hay dài không phải đều như nhau sao?” Cừu Chính Khanh cố gắng tranh thủ, “Chỉ là ra cửa để thức ăn, về nhà dọn vệ sinh thôi”.
Doãn Đình bật cười, cách miêu tả này của anh cũng thật chuẩn xác, “Nhưng khi anh phải đi công tác thì sao?”. Cô nêu vấn đề cốt lõi ra.
“Nếu tôi đi công tác, thì giao chìa khóa nhà cho cô. Cô đến cho nó ăn là được. Khi cô đi du lịch thì ai cho nó ăn vậy?”
“Anh trai em, cả cô giúp việc cũng giúp em cho nó ăn nữa.””
“Thì tôi giao chìa khóa cho cô cũng giống như vậy thôi. Tôi không ở nhà thì đổi phiên cô chăm sóc nó.” Cừu Chính Khanh thật ra hơi hồi hộp khi nói lời này. Vì đàn ông độc thân giao chìa khóa nhà cho một cô gái độc thân, dù là lí do là gì đi nữa, đây quả thật là hành động quá thân mật. Anh nói như vậy có dọa Doãn Đình sợ ૮ɦếƭ khi*p không nhỉ?
Kết quả Doãn Đình cười: “Cũng được. Nếu em cũng bận, em sẽ nhờ anh trai em giúp”.
Ồ, đúng rồi, người ta còn có anh trai, như vậy có thể tránh được sự nghi ngờ của người khác về cô nam quả nữ, “Được.” Cừu Chính Khanh nhanh chóng nhận lời.
Doãn Đình trêu mèo Đại Đại, đột nhiên hỏi Cừu Chính Khanh: “Quên mất, hình như em vẫn chưa hỏi anh. Anh với chị Zoe cuối cùng lại không đến với nhau, là do nguyên nhân gì thế?”.
Cừu Chính Khanh ngẩn người: “Hình như tôi từng nói qua rồi. Tôi cảm thấy cô ấy không hợp. Cô còn khuyên tôi, hợp hay không thực ra không quan trọng, quan trọng là tôi có thích hay không”.
“Ừ nhỉ.”Doãn Đình gật đầu.
“Vậy còn cô?” Cừu Chính Khanh nhân cơ hội này thăm dò tình địch: “Tình hình bây giờ của cô thế nào? Cố Anh Kiệt không phải nói sẽ giới thiệu đối tượng cho cô sao, cô chọn được người ưng ý chưa?”.
Doãn Đình lắc đầu.
Tim Cừu Chính Khanh đập liên hồi, hiếm khi có được cơ hội để nói về chuyện này, có phải nên tỏ ý một chút, thử thăm dò ý của cô?
Lúc này Doãn Đình lại nói: “Trước đây em theo đuổi người ra, toàn xác định sai mục tiêu, vậy nên lúc nào cũng thất bại. Lần sau em nhất định phải chọn xong mục tiêu rồi mới ra tay”.
Lần sau? Vậy anh nhất định phải nhanh chóng ra tay trước khi lần sau xảy ra.
Cừu Chính Khanh hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô: “Vậy tại sao lại theo đuổi không thành công?”.
Doãn Đình chớp mắt: “Em không biết, trước đây quan hệ cũng tốt lắm, sau đó em thổ lộ, vậy là ‘tiêu’ luôn”.
Cừu Chính Khanh nghiêm túc hỏi: “Vậy khi cô thổ lộ với đối phương, cô nói thế nào? Cô nói với tôi, cô sẽ nói thế nào?”
Doãn Đình lại chớp mắt, chậm rãi nói: “Thì là, em thích anh, chúng mình yêu nhau đi!”.
Cừu Chính Khanh bất giác cũng chớp mắt, anh thận trọng nhìn kỹ biểu cảm trên khuôn mặt Doãn Đình, sau đó nói: “Được thôi!”.
Doãn Đình trợn tròn mắt, “Hả?” Cô nhìn chằm chằm Cừu Chính Khanh, Cừu Chính Khanh thấy mặt mình rất nóng, nhưng anh phải kiên trì: “Tôi nói được thôi, tôi nhận lời em”.
Doãn Đình chớp chớp mắt, lại chớp, sau đó thì cô cười, mở rộng miệng cười ha ha, rất vui vẻ: “Anh như vậy không được đâu, sẽ dọa ૮ɦếƭ em đó. Nếu anh dùng vẻ mặt như vậy đi thổ lộ tình cảm, người ta chắc chắn sẽ co giò chạy mất. Anh nên dịu dàng hơn, thể hiện có thành ý hơn một chút.”
Cừu Chính Khanh hóa đá tại chỗ, thì ra cô cho là anh lấy cô ra để luyện tập! Không hề mắc cỡ, cũng không kinh ngạc, không khó xử, cô chẳng qua chỉ thấy buồn cười!
Cũng tốt, cũng tốt, Cừu Chính Khanh an ủi chính mình, dù sao anh nói như vậy cũng là muốn chừa cho mình một con đường lui, nếu cô hiểu được thì anh cứ thế bày tỏ luôn, nếu cô không hiểu hoặc là có phản ứng không tốt lắm, vậy cứ coi như anh vừa nói đùa, luyện tập chút thôi.
Bây giờ chẳng qua cô chỉ xem như anh đang đùa thôi. Cũng không tĩnh là anh đã thất bại.
Doãn Đình vẫn đang cười, nụ cười ngọt ngào vô cùng.
Đồ ngốc, có lẽ anh thích cô thật, nhưng lại không dám nói ra.
Anh đúng là đồ ngốc.
Trong lòng Doãn Đình cũng thấy ngọt ngào. Xin Hãy Nghiêm Chỉnh thật dễ thương quá. Lại muốn giả vờ như vậy mà bày tỏ với cô, anh cố ra vẻ bình tĩnh nghiêm túc nói “được thôi”, thật quá đáng yêu!
Lần đầu tiên cô gặp người con trai như thế, à, nên nói là người đàn ông như thế. Nghiêm túc lại xấu hổ, đứng đắn lại ngại ngùng. Anh cẩn thận như vậy làm cho cô cảm thấy anh rất nghiêm túc. Tuy không thẳng thắn, hào phóng, dứt khoát, nhưng cô cảm nhận được sự nghiêm túc của anh với cô, Doãn Đình rất vui vì điều đó.
Cừu Chính Khanh chịu phải đả kích, không biết nên nói gì nữa. Hai người cùng chơi với Đại Đại một lúc, Cừu Chính Khanh ra ngoài xem ti vi. Nhưng anh không tập trung được. Tối qua mèo Đại Đại vẫn kêu, anh lại không được ngủ ngon giấc. Vậy là anh nắm trên sô pha ngủ thi*p đi lúc nào không biết.
Mèo Đại Đại chơi trong phòng chán rồi lại chạy ra ngoài. Chạy một vòng khắp nơi, nhảy lên trên sô pha, cuộn mình nằm trên cánh tay Cừu Chính Khanh, ngáp một cái, cũng ngủ luôn.
Một người đàn ông, một con mèo, cùng nhau nằm trên sô pha ngủ.
Doãn Đình chụp lại khoảnh khắc này.
Đột nhiên cô nghĩ, cuộc sống đơn giản như vậy quả thực vô cùng hạnh phúc.
Cô nghĩ, bọn họ cần thêm chút thời gian.
Theo kinh nghiệm trước đây của cô, chỉ cần thổ lộ tình cảm là mối quan hệ sẽ cứ thế đi tong. Cô muốn tiếp xúc với anh nhiều thêm, để tình cảm hai người ngày càng sâu sắc hơn. Xác định được anh thật sự thích cô, xác định cảm giác bây giờ của cô không phải do lòng hư vinh tác oai tác quái. Nếu cả hai đều đã xác định rõ được mình muốn gì, thì mới thật sự đến lúc thổ lộ.
Hơn nữa, cô rất thích dáng vẻ nghiêm túc cố gắng viện cớ, tìm lí do của anh vì cô. Rõ ràng có tật giật mình, còn bày ra cái mặt nghiêm túc. Hừ hừ!
Lúc Cừu Chính Khanh tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị Doãn Đình nhìn chằm chằm. Chính là tình cảnh lúc vừa mở mắt thì bắt gặp ngay một đôi mắt khác đang hướng về phía mình. Anh lập tức ý thức được mình lại ngủ quên, sau đó anh thấy nụ cười của Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh kêu lên một tiếng, vội ngồi dậy, lấy tay xoa mặt mình.
“Thật ra bình thường tôi không như vậy.”Nhất định phải giải thích rõ ràng, sức khỏe anh rất tốt, không phải ham ngủ như mấy ông già. Hai lần mơ màng trước mặt cô đều là việc ngoài ý muốn.
“Em biết.” Doãn Đình rất hiểu lòng người mà giúp anh tìm lý do bao biện, “Nhất định là tại Đại Đại ồn ào quá, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh”.
Lúc này Cừu Chính Khanh mới phát hiện ra Đại Đại đang ở bên cạnh anh. Nó ngồi ngay ngắn ngáp một cái thật to, sau đó thì duỗi dài người ra ưỡn lưng. Hình như nó cũng mời vừa ngủ dậy. “Thật ra vẫn ổn, nó vừa đến môi trường mới nên có chút không quen. Ở lâu rồi thì sẽ quen thôi.”.
Không thể nói xấu Đại Đại, nếu không Doãn Đình lại áy náy nghĩ vẫn nên đem con mèo này cho người khác nuôi, như vậy sao được. Bây giờ với anh mà nói, mèo Đại Đại vô cùng quan trọng.
Doãn Đình chỉ cười, không tiếp tục nói về vấn đề này . Cừu Chính Khanh vội đứng lên, đi rửa mặt. Nhìn vào gương, anh thấy mình vẫn tốt chán. Gương mặt của người đàn ông ba mươi ba tuổi, không già, không có nét thăng trầm, cũng không tiều tụy. Vẫn tốt, vẫn tốt.
Chỉnh trang lại bản thân xong bước ra, thấy Doãn Đình đang cầm túi xách đợi anh, thấy anh ra liền nói: “Hôm nay không có việc gì nữa, em về trước đây”.
“Để tôi đưa cô về.” Anh lập tức nói.
Doãn Đình cười: “Không cần đâu, bây giờ đang là ban ngày, em bắt taxi cũng tiện mà”.
“Vậy à?” Cừu Chính Khanh cũng không dây dưa, không thể thể hiện quá rõ được. “Vậy đi cẩn thận nhé.”
“Dạ.” Doãn Đình vẫn cứ cười, nụ cười của cô khiến tim Cừu Chính Khanh đập loạn cả lên.
Tiễn cô ra đến cửa, lúc Doãn Đình thay giày, cô nói: “Hôm nay em chụp rất nhiều anh, về xử lí xong sẽ gửi cho anh xem”.
“Được.” Nhớ ra ảnh của Đại Đại có khả năng dùng để tìm người nhận nuôi, Cừu Chính Khanh vội nói thêm một câu: “Đại Đại cứ để tôi nuôi đi, tìm tới tìm lui cũng phiền lắm, điều kiện chỗ tôi cũng rất tốt. Cô muốn đến thăm nó cũng tiện”.
Doãn Đình nghiêng đầu, nhìn vào mắt anh: “Anh chắc chứ? Đại Đại nghịch ngợm lắm”.
“Không sao, tôi thấy nó rất đáng yêu.”.
“Được thôi. Nếu anh không chịu nổi nữa thì phải nói trước với em đó. Phải cho em ít thời gian để xử lí.”.
“Được.” Cừu Chính Khanh lập tức đồng ý.
“Nếu sau này em tìm được bạn trai, nếu bạn trai em cũng thích mèo, có thể nuôi giúp em, hoặc là em kết hôn rồi, chồng em đồng ý nuôi mèo cùng em, lúc đó anh có thể trả Đại Đại lại cho em không?” Doãn Đình mở to đôi mắt, nghiêm túc hỏi.
Cừu Chính Khanh ngây người, sau đó nghiêm túc trả lời: “Vấn đề này, e là bây giờ tôi không thể trả lời cô. Dù gì thì chuyện này cũng khó nói trước. Nhưng chuyện bây giờ thì tôi rất chắc chắn. Đại Đại là mèo của tôi rồi, đúng không? Lúc nãy cô đã xác nhận tôi là người nhận nuôi nó. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó. Cô còn chưa biết bao giờ mới tìm được bạn trai, cũng không biết khi nào kết hôn, còn tôi thì đến lúc đó không chừng đã có tình cảm sâu đậm với Đại Đại, giống người thân vậy. Cô nói xem, tôi làm sao có thể đem con mình tặng cho người khác?”.
Tóm lại vẫn là câu nói đó, mèo đã vào cửa nhà anh, thì là mèo của anh, muốn giành mèo với anh? Không được đâu!
Nhưng anh nói có hơi nặng lời, không biết cô có giận không. Biết cô không vui anh vẫn phải nói, muốn cạnh tranh thắng lợi đôi lúc không thể mềm lòng được. Nếu có người đàn ông khác chen vào, tốt xấu gì anh vẫn còn thân phận phụ huynh của mèo Đại Đại làm lợi thế.
Doãn Đình không giận, cô chỉ nhíu mày, nghiêng đầu, dáng vẻ hơi giống mèo Đại Đại. Sau đó cô mỉm cười: “Được, anh nói rất đúng, em hiểu rồi”.
Cừu Chính Khanh thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn theo Doãn Đình, đột nhiên nhớ ra vội hỏi: “Ngày mai cô có qua thăm Đại Đại không?”.
Doãn Đình quay đầu cười: “Không đâu. Ngày mai em có hẹn với bạn.Có gì thì để hôm khác đi. Em cũng không thể quấy rầy anh mãi được”. Trước tối hôm qua, trong kế hoạch của cô đúng là hai ngày thứ bảy và chủ nhật đều ở lì nhà anh với Đại Đại, nhưng bây giờ cô đổi ý rồi.
Cừu Chính Khanh thấy lòng chua chát. Bạn là bạn gì vậy? Chắc không phải đối tượng hẹn hò chứ? “Được, vậy chúng ta liên lạc sau.”.
“Dạ.” Doãn Đình trả lời rồi đi mất.
Cừu Chính Khanh đóng cửa lại, vừa quay đầu, thấy mèo Đại Đại đang ngồi trên tay dựa sô pha nhìn anh. Cừu Chính Khanh bước tới, nhấc nó lên ôm vào lòng, vuốt ve: “Nếu cô ấy tìm bạn trai khác, tao sẽ đổi tên mày thành Tiểu Tiểu. Mèo Tiểu Tiểu”.
Mèo Đại Đại kêu “meo meo” phản đối.
Cừu Chính Khanh vẫn tiếp tục vuốt ve nó: “Sau đó ngày nào tao cũng đăng ảnh của mày lên Weibo, viết Tiểu Tiểu nhà tôi như thế này thế kia. Hừ”. Anh nhấc mèo Đại Đại lên, nhìn thẳng vào mắt nó: “Tao muốn làm bạn trai của cô ấy. Mày phải chúc tao thành công, không thì sẽ đổi tên cho mày. Tiểu Tiểu vẫn còn dễ nghe quá, cho mày đổi thành Quán Quân Chôn Mìn. Đúng, chính là cái tên này”.
Đại Đại trợn đôi mắt to tròn, lại kêu lên “meo” một tiếng.
Khi Doãn Đình ngồi trên taxi, nụ cười vẫn tươi rói trên môi, đến mức tài xế cũng phải hỏi: “Cô gái có chuyện vui à?”.
Doãn Đình gật đầu: “Dạ!”. Suy nghĩ chút cô lại nói: “Đúng ạ, là chuyện vui”.
Cảm giác quả thực không tệ. Doãn Đình tự nhủ với bản thân: “Nếu trong vòng ba ngày anh ấy chủ động hẹn mày, vậy thì sẽ cộng điểm cho anh ấy”. Lí do cộng điểm là gì? Chính là anh tích cực chủ động như vậy sẽ khiến cô rất phấn khởi.
Buổi tối, Doãn Đình chỉnh sửa xong ảnh, vừa gửi mail cho Cừu Chính Khanh thì Tần Vũ Phi gọi điện đến.
“Cậu đừng nói với mình cậu vẫn đang ở nhà Cừu Chính Khanh nhé.”.
“Tất nhiên là không, mình về từ chiều rồi.”.
“Nỡ về sao?” Tần Vũ Phi châm chọc cô.
“Tất nhiên.” Doãn Đình “hừ” một tiếng, “Mình cũng biết lên kế hoạch chiến lược mà”.
“Định dùng chiến lược thế nào?” Tần Vũ Phi rất tò mò.
“Lúc trước làm sao cậu biết được mình thích Cố Anh Kiệt mà quyết định đến với anh ấy thế?” Doãn Đình không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tần Vũ Phi ấp úng: “Chuyện này, không dễ trả lời”.
“Vậy sao? Mình cũng cảm thấy khi có được tình yêu thì cảm giác sẽ rất phức tạp, không dễ nói thành lời được.” Doãn Đình tỏ ý đồng tình.
“Mình đâu có giống như cậu chứ?” Tần Vũ Phi nổi nóng: “Mình ngại nói ra với việc cậu không làm rõ được tình hình là hau chuyện khác nhau. Chuyện của mình là, ừm, hôm đó, trên trời đang bắn pháo hoa…”. Cô không tìm thấy Cố Anh Kiệt, lúc đó anh cũng đang tìm cô. Khi tìm thấy nhau rồi, anh đứng bên cạnh cô, lấy ngón tay móc vào ngón tay cô.
Cảm giác trong thời khắc ấy không thể diễn tả bằng lời. Tất cả những giằng co, kháng cự trước đây đều tuyên bố rút lui.
“Trên trời bắn pháo hoa? Liên quan gì đến pháo hoa, tuy lúc đó chắc chắn rất lãng mạn, nhưng cậu có yêu anh ấy hay không đâu thể đổ tại pháo hoa chứ. Cho nên nói, cậu cũng không làm rõ được cảm xúc của mình.” Doãn Đình chỉ trích cô.
“Phải, phải, cậu rõ tình hình nhất. Đừng quên chuyện của Cừu Chính Khanh là ai nhắc nhở cậu đó.”.
“Như mình gọi là người trong cuộc hồ đồ.” Doãn Đình hùng hồn nói, “Bây giờ hết hồ đồ rồi, mình sẽ lên kế hoạch thật cẩn thận, mỗi một bước đều phải thật chắc chắn. Mình nói cho cậu biết, anh ấy hỏi ngày mai mình có qua thăm Đại Đại không, mình rất biết điều mà từ chối rồi. Tần suất gặp mặt quá nhiều sẽ không mang lại cảm giác mới mẻ, giai đoạn đầu phỉa thi thoảng giữ chút khoảng cách mới tốt”.
“Cậu thật sự thích anh ta rồi?” Đến tận bây giờ, Tần Vũ Phi không thể tin được chuyện này.
“Vẫn chưa chắc chắn.”
“Thật nguy hiểm.”
“Nhưng Vũ Phi, mình rất vui.”
“Haizz.” Tần Vũ Phi nói: “Vui thì có nghĩa là thích rồi”.
“Vẫn chưa chắc.” Doãn Đình hiếm khi lí trí một lần, “Cậu nói xem, anh ấy thích gì ở mình? Còn nữa, mình thật sự sẽ thích anh ấy sao? Mình nhớ rất rõ, mình chê anh ấy mở miệng ra là nói đến công việc, rồi nỗ lực phấn đấu gì gì đó, chưa kể đến chuyện lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc. Mình thấy như vậy rất nhạt nhẽo, như thế cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì với anh ấy”.
“Cậu biết là tốt rồi.” Tần Vũ Phi Ϧóþ trán, cũng may, cô gái này vẫn còn tỉnh táo.
“A!” Doãn Đình đột nhiên kêu lên.
“Sao vậy?” Tần Vũ Phi giật mình.
“Không có gì, đột nhiên mình nhớ ra hình như lâu lắm rồi anh ấy không nói chuyện công việc ở trước mặt mình hay khuyên mình phải cố gắng vươn lên nữa. A, anh ấy trả lời mail cho mình rồi”.
Tần Vũ Phi sầm mặt: “Đợi đã, hai người lại dùng cách thức đầy tính thương mại như email để liên lạc sao?”.
Một lúc sau Doãn Đình vẫn chưa trả lời, cô đang đọc mail. Vừa đọc vừa tủm tỉm cười, vui quá, phải cộng điểm thêm cho anh mới được!
“Vũ Phi, Cừu Chính Khanh nói anh ấy thấy những tấm hình mình chụp Đại Đại rất đẹp, anh ấy cũng muốn học chụp ảnh, hỏi mình cuối tuần tới có thời gian đi chọn máy ảnh với anh ấy không. Anh ấy không phải dân chuyên nghiệp, hy vọng mình có thể dạy anh ấy.”.
“Anh ta viện cớ đấy.”. Tần Vũ Phi quyết đoán vạch trần Cừu Chính Khanh.
“Phải đó, dễ thương thật.” Doãn Đình càng nghĩ càng thấy vui, còn nói đợi ba ngày, kết quả chưa đến nửa ngày anh đã hẹn cô rồi. Cái cớ này cũng hoàn hảo đấy chứ. “Anh ấy nói muốn chụp ảnh sinh hoạt của Đại Đại.”.
“Biết lừa người thật.” Tần Vũ Phi tiếp tục vạch trần anh.
Doãn Đình cười ha ha: “Hôm nay mình thử dò hỏi anh ấy xem nếu mình có bạn trai, người ấy đồng ý để mình nuôi Đại Đại, hoặc mình kết hôn rồi chồng đồng ý cho nuôi, đến lúc đó anh ấy có thể trả Đại Đại lại cho mình không. Cừu Chính Khanh nghiêm mặt nói một tràng đạo lí không bằng lòng. Thật đáng yêu! Mình phải nhịn mãi mới giữ được vẻ mặt bình thường đó”.
Tần Vũ Phi lại sầm mặt, rốt cuộc như vậy có điểm nào đáng yêu?
“Mình còn tưởng anh ấy sẽ ra vẻ lấy lòng mà nói ‘được, không thành vấn đề’. Dù sao trước đây anh ấy luôn rất hào phóng. Không ngờ anh ấy cũng có chút nhỏ nhen. Mình nói cho cậu biết, đàn ông nghiêm túc mà tỏ ra xấu hổ, ngượng ngùng, thật sự rất đáng yêu. Cậu không thấy vẻ mặt lúc đó của anh ấy…”
“Được rồi, được rồi.” Tần Vũ Phi cắt ngang lời Doãn Đình: “Xin cậu , đừng kể nữa, đừng hình dung nữa, hình tượng Cừu tổng trong lòng mình đã sụp đổ mất rồi. Mình không muốn tưởng tượng vẻ mặt đáng yêu, mắc cỡ, ngượng ngùng gì đó của anh ta đâu”.
Doãn Đình cười hì hì: “Dù sao cũng vẫn rất đáng yêu”.
Tần Vũ Phi chợt ngộ ra: “Tiểu Đình, thích một người đàn ông và thích đùa giỡn đàn ông là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cậu đừng bao giờ nhầm lẫn đấy”.
“Cậu mới là đồ thích đùa giỡn đàn ông!” Doãn Đình kháng nghị. Cô nào có! Làm gì có!
“Đâu phải với ai mình cũng làm thế, mình chỉ thích đùa giỡn A Kiệt nhà mình thôi.”.
“Hừ, vậy mình cũng chỉ thích… Không đúng, mình đâu có đùa giỡn, mình đang thăm dò.” Doãn Đình lại lấy tinh thần, “Đúng, thăm dò, không phải là đùa giỡn”.
“Tùy cậu.” Tần Vũ Phi lười tranh cãi với cô.
Sau khi cúp máy, Doãn Đình đọc lại mail của Cừu Chính Khanh một lần nữa, tủm tỉm cười, “Hừ, mình đâu có đùa giỡn anh ấy, đó là đang thăm dò!”. Cô vui vẻ trả lời mail cho Cừu Chính Khanh: “Được ạ, tạm thời chúng ta hẹn nhau thứ bảy đi. Thời gian cụ thể liên lạc sau”.
Cừu Chính Khanh trả lời lại rất nhanh: “Được thôi”.
Doãn Đình nhìn lại hai chữ kia cười ngây ngốc một lúc, đột nhiên lại nổi hứng. Cô lên trang mạng của một nhãn hiệu trang phục nam, tìm hai hình áo khoác nam rồi gửi mail cho Cừu Chính Khanh, cô viết: “Anh giúp em xem màu nào đẹp hơn? Em muốn mua áo khoác cho anh trai em. Em thấy cái màu xanh cũng được lắm, ừm, thật ra anh mà mặc màu xanh chắc sẽ rất đẹp. Anh xem xem, anh thấy cái nào hợp với anh trai em?”.
Cừu Chính Khanh trả lời nhanh như gió: “Màu cà phê”.
Doãn Đình cười: “Được, vậy mua cái màu cà phên cho anh ấy”.
Hai ngày sau, Doãn Thực nhận được quà của em gái, là một chiếc áo khoác màu cà phê. Doãn Thực ai oán than thở: “Anh đâu có thích màu cà phê.”.
“Ai quan tâm đến anh!” Doãn Đình nhăn mũi làm mặt quỷ với Doãn Thực.
Lại qua hai ngày nữa, Cừu Chính Khanh đến trung tâm thương mại tìm được cửa hàng của nhãn hiệu kia, cái áo khoác màu xanh đang được mặc lên người ma-nơ-canh ngoài cửa sổ trưng bày. Cừu Chính Khanh nhìn ngắm một lúc, cảm thấy mắt nhìn của Doãn Đình cũng không tệ, cái áo khoác này rất đẹp. Hơn nữa cô nói màu xanh hợp với anh.
Cô ấy thích.
Cừu Chính Khanh bước vào cửa hàng, mua luôn chiếc áo khoác kia.
Anh định thứ Bảy tới khi ra ngoài với Doãn Đình sẽ mặc nó. Dù sao cô cũng không thường gặp anh, không biết anh hay mặc gì, sẽ không phát hiện ra cái áo này là anh cố ý mua vì cô.
Doãn Đình và Cừu Chính Khanh hẹn nhau tại siêu thị điện máy. Vì siêu thị điện máy này khá gần nhà Doãn Đình nên cô dặn Cừu Chính Khanh không cần qua đón, có gì hai người gặp nhau ở cửa siêu thị.
Nhiệt độ hôm nay hơi thấp, nhưng Doãn Đình lại ham đẹp, không muốn mặc áo khoác dài. Cô trang điểm nhẹ nhàng, khoác áo khoác mỏng màu hồng phấn, vốn cô buộc tóc đuôi ngựa, nhưng khi soi gương lại cảm thấy để tóc như vậy có vẻ trẻ con quá, thế là lại xõa ra. Cô đi giày da vào, đeo túi xách lên, đứng trước cửa lớn soi lên kính cửa một lúc lâu. Soi đến khi bố cô nhìn tỏ vẻ khó hiểu, Doãn Đình mới nhanh chóng ra khỏi cửa.
Không ngờ đợi mãi vẫn không thấy chiếc xe taxi nào đi qua, thời gian tính toán ban đầu xem ra không chuẩn rồi. Doãn Đình hơi nôn nóng. Cừu Chính Khanh thường yêu cầu rất nghiêm khắc, tuy là cuộc hẹn cá nhân, cô cũng không nên đến muộn, tránh để anh có ấn tượng không tốt.
Cũng may vừa nghĩ đến đây thì một chiếc taxi chạy đến, Doãn Đình ngồi lên xe, thở phào nhẹ nhõm.
Vội vội vàng vàng đến nơi, vừa bước xuống xe, Doãn Đình thấy ngay Cừu Chính Khanh đang đứng ở cửa siêu thị đợi cô. Anh cũng không mặc áo khoác dài, nhưng lại mặc cái áo khoác màu xanh mà cô giới thiệu, quả đúng là siêu siêu đẹp trai!
Doãn Đình lúc này cảm thấy tim mình đang bay bồng thật ngọt ngào! Cô vừa chạy vừa lớn tiếng gọi anh: “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút!”.
Cừu Chính Khanh quay đầu lại, nhìn thấy cô, đôi mắt như lóe sáng.
Cô xinh đẹp quá, càng nhìn anh càng thấy cô đáng yêu.
“Hôm nay anh đẹp trai thật, bộ đồ này rất hợp với anh.” Doãn Đình khen anh.
Mặt Cừu Chính Khanh nóng lên. May mà cô không hỏi chiếc áo này có phải mới mua hay không, có lẽ cô không nhận ra. Hơn nữa cô khen anh đẹp trai, còn cười ngọt ngào như thế làm anh cảm thấy có chút mất tự nhiên, ừm, thì là xấu hổ. Thật không nên, anh đã từng này tuổi rồi, có tình huống nào chưa từng trải qua. Được cô khen một chút liền đỏ mặt, thật mất khí thế.
Doãn Đình vờ như không thấy Cừu Chính Khanh xấu hổ, tuy cô nhìn được rất rõ, tuy trong lòng cô thấy ngọt ngào đến mức rót được ra mật, nhưng cô vẫn để lại chút thể diện cho Cừu Chính Khanh.
Anh thích cô, Doãn Đình có thể chắc chắn rồi.
Hai người mặc không đủ ấm, thật ra đều cảm thấy lạnh, vội vàng đi vào trong siêu thị, vừa lên tầng vừa trò chuyện. đến một cửa hàng chuyên bán máy ảnh để chọn máy, Doãn Đình nhanh chóng giúp Cừu Chính Khanh chọn một chiếc đơn giản cho người mới nhập môn.
“Anh phải giúp em chụp nhiều ảnh Đại Đại vào.” Doãn Đình dặn dò.
“Được.” Cừu Chính Khanh rất vui. Anh lớn chừng này rồi, đây là chiếc máy ảnh đầu tiên anh sở hữu. Trước anh không cần đến, hơn nữa điện thoại cũng có chế độ chụp ảnh, nên anh cũng không để ý đến món đồ điện tử này.
Siêu thị cũng không có gì đáng để ngắm thêm, hai người xuống phố đi loanh quanh. Doãn Đình dạy Cừu Chính Khanh cách sử dụng máy ảnh, bào anh chụp cảnh đường phố. Cừu Chính Khanh chụp xong thì thuận thế quay ống kính về phía Doãn Đình, cô hào phóng tạo dáng cho anh chụp. Tuy có hơi lạnh nhưng hai người đều rất vui. Cừu Chính Khanh nghĩ, thì ra sở hữu một chiếc máy ảnh là chuyện vui lớn trong đời người.
Đến trưa, hai người ghé qua một quán ăn gần nhà Cừu Chính Khanh vì Doãn Đình muốn đến nhà anh thăm Đại Đại. Cừu Chính Khanh cầu còn không được. Lần này không gấp gáp, hai người họ có thể tìm nhàn nhã ngồi ăn bữa cơm như trước đã.
Vừa vào đến nhà hàng, dây giày của Cừu Chính Khanh bị lỏng, anh lại không biết, người từ lúc nhìn thấy Cừu Chính Khanh tâm tình đã bay lên chín tầng mây là Doãn Đình lại rất tự nhiên kéo tay anh, ngồi xuống buộc lại dây giày giúp anh.
Buộc xong rồi, Doãn Đình ngẩng đầu lên, bắt gặp thấy đôi mắt đầy kinh ngạc của Cừu Chính Khanh.
Thôi ૮ɦếƭ! Giờ Doãn Đình mới phát giác.
Sự kiềm chế của cô lại bay biến đi đâu rồi?!
Ánh mắt Cừu Chính Khanh từ kinh ngạc chuyển sang… ừm, Doãn Đình cảm thấy đó là sự sâu kín không thể hình dung. Mặt cô đỏ lên, vội quay đầu chạy đến cái bàn trống: “Nhanh lên, nhanh lên, em đói quá”.
“Thưa cô.” Nhân viên phục vụ quay lại đuổi theo cô, “Thưa cô, mời ngồi bên này, bàn này đã có khách đặt trước rồi ạ”.
Lúc này Doãn Đình mới thấy, trên bàn cô vừa ra sức chiếm đoạt có tấm bảng “đặt trước” to đùng.
Lại mất mặt rồi. Doãn Đình cúi gằm mặt, đi theo nhân viên phục vụ, Cừu Chính Khanh đang đi phía sau cô, cố gắng nhịn để không bật cười thành tiếng.
Lúc gọi món, mỗi người cầm một cuốn thực đơn nghiêm túc xem. Thật ra Doãn Đình không hề nghiêm túc, cô vừa giả vờ xem thực đơn vừa len lén nhìn Cừu Chính Khanh. Mặt Cừu Chính Khanh bị cuốn thực đơn che mất một nửa, nhưng khóe mắt nhìn thế nào cũng đang đong đầy ý cười.
Bỗng nhiên, anh đột ngột ngước mắt lên, Doãn Đình chột dạ vội vàng cúi đầu xuống xem thực đơn.
“Muốn ăn gì?” Cừu Chính Khanh hỏi cô.
“Ừm.” Doãn Đình đã xem được cái gì đâu, đúng rồi. “Canh thịt dê, mùa đông ăn món này để giữ ấm.” Cô chỉ chọn bừa, tránh bại lộ chuyện bản thân không nghiêm túc xem thực đơn. Vả lại cô nhớ Cừu Chính Khanh cũng thích ăn thịt dê.
“Được, hôm nay cô mặc quá ít, uống chút canh nóng cũng tốt.” Cừu Chính Khanh nói, “Hôm nay cô ăn diện như vậy rất đẹp, nhưng không đủ ấm”. Cừu Chính Khanh quay đầu nói với nhân viên phục vụ chọn món canh thịt dê, bản thân anh cũng gọi thêm hai món. “Còn muốn gọi thêm gì nữa không?” Anh lại hỏi cô.
Doãn Đình lắc đầu, “Như vậy trước đi, em xem tiếp đã.” Doãn Đình giữ chặt cuốn thực đơn có tác dụng che mặt hữu hiệu này. Hiện tại mặt cô rất đỏ. Cái tên này, vậy mà lại vạch trần cô. Bản thân anh không vậy chắc! Hôm nay lạnh như thế, anh cũng không mặc áo khoác dài mà mặc cái áo khoác xanh đó sao? Cái áo khoác đó tôn lên vẻ đẹp trai của anh, còn không phải nhờ cô góp ý à.
Hừ hừ.
Doãn Đình lấp sau cuốn thực đơn cố gắng điều chỉnh lại sự kích động nhỏ của mình.
Họ đã một tuần không gặp nhau rồi, dù một phần là do cô cố ý, nhưng đó cũng là vì hai người họ mới bắt đầu, không nên thân thiết quá, thân quá dễ xao động. Trước đây cô đã có kinh nghiệm, hễ xao động là tỏ tình ngay, thật ra người ta vẫn chưa kịp chuẩn bị, cho nên mới không tiếp nhận tình cảm của cô. Sau này có người con gái khác định theo đuổi một trong những đối tượng của cô, nghe nói thủ đoạn cao minh hơn nhiều, nào là lạt mềm buộc chặt, nào là lúc gần lúc xa, cuối cùng hai người cũng thành một đôi.
Sau đó cô nghe người khác thuật lại lời của anh chàng kia, thật ra Doãn Đình cũng không đến nỗi tệ, chẳng qua lúc đó anh ta vẫn luôn xem cô như em gái nên không nhận ra tình cảm cô dành cho mình. Anh ta nói như vậy là muốn nhờ người khác thăm dò xem cô còn có ý với anh ta hay không. Doãn Đình liền cảm thấy điểm số của anh ta tụt dốc không phanh, đã có bạn gái rồi còn đứng núi này trông núi nọ, cho âm điểm thôi!
Không bàn đến việc mắt nhìn người không tốt, chỉ đề cập đến quá trình cô theo đuổi những người trước, thật ra có lúc cũng ngốc lắm. Đó là do cô tự tổng kết. Lúc nào cô cũng quá dễ dàng xao động, vừa thấy có thiện cảm liền ngộ nhận đó là tình yêu, nhất định phải bày tỏ, hận không thể lúc nào cũng ở bên nhau. Nhưng có lẽ chuyện không phải như vậy, trong mắt người khác cũng không như vậy. Thiện cảm vẫn chưa đủ để chuyển hóa thành tình yêu, gấp gáp thêm nhệt thổi lửa, sẽ tan thành tro ngay.
Có chàng trai còn cho rằng cô nói đùa. Họ như anh em với nhau, sao có thể nói chuyện yêu đương? Nhưng sau đó anh chàng kia lại tìm một người bạn gái tính tình giống cô, hóa ra bọn họ cũng từng kết nghĩa anh em. Bởi vậy mới nói, cô còn chưa xúc tiến tình cảm anh em thành tình yêu thì đã vội ra tay, kết quả vĩnh viễn chỉ có thể tiếp tục làm em gái người ta.
Đương nhiên rồi, có lẽ vốn là không phải là người thích hợp, dù có cố gắng thế nào cũng không thể biến nó thành duyên phận được. Nhưng cũng không thể nói là vì cô dùng sai phương pháp nên mới thất bại được.
Đối với Cừu Chính Khanh, bệnh cũ của cô hình như lại tái phát rồi. Đã tự nhủ phải xem xét tình hình rồi mới tính tiếp, điều kiện chín muồi rồi mới bộc lộ cảm xúc ra. Nhưng còn chưa xong đâu vào đâu, Doãn Đình thấy anh vì muốn lấy lòng cô mà mặc cái áo khoác đó đã vui muốn ૮ɦếƭ rồi, đắc ý đến nỗi quên cả tình hình “chính sự”, trong lúc không chú ý lại vội vã giúp anh cột lại dây giày, khiến cho anh bất ngờ.
Thật xấu hổ. Mất mặt quá đi mất!
“Thật ra tôi không thích ăn thịt dê.” Lúc này Cừu Chính Khanh lại nói.
“Hả?” Doãn Đình chợt ngẩng đầu lên từ cuốn thực đơn, tỏ ra rất kinh ngạc.
“Thật đấy.” Cừu Chính Khanh nghiêm túc nói, “Tôi không thích thịt dê, cũng không thích rau cần”. Anh nói như vậy, đủ rõ ràng rồi chứ? Nếu cô có tình cảm với anh, có lẽ sẽ hiểu được tâm ý của anh. Nếu không, thì cũng nên có chút phản ứng chứ. Anh muốn biết cô nghĩ thế nào.
Doãn Đình ngẩn người một lúc lâu, mặt tự nhiên đỏ bừng.
Cừu Chính Khanh không xác định được đây là xấu hổ nên đỏ mặt hay là khó xử nên đỏ mặt.
“Vậy, gọi hủy món canh kia đi, chúng ta gọi món khác”.
“Không cần, cô thích ăn là được. Tôi không sao.” Cừu Chính Khanh nói.
Mặt Doãn Đình lại đỏ lên, một lúc sau cô nói mình đi vệ sinh một chút.
Cừu Chính Khanh nhất thời cảm thấy thất vọng. Phản ứng của cô chắc không thể nói là do cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc vì sự ân cần của anh. Anh gấp gáp quá rồi, phải thu bớt lại mới được.
Doãn Đình bước vào nhà vệ sinh, lập tức gọi điện cho Tần Vũ Phi.
“Vũ Phi, Vũ Phi, nguy rồi.”
“Sao thế?”
“Mình rất muốn nhào qua ôm chặt lấy Cừu Chính Khanh, nói là mình rất cảm động, rất hạnh phúc, rất muốn ở bên anh ấy.”.
“…” Tần Vũ Phi giật mình, “Cậu ăn trúng gì rồi? Thuốc lú hiệu gì mà lợi hại như vậy?”.
“Nghiêm chỉnh chút đi, mình đang nói chuyện đàng hoàng mà.”.
“Đừng dùng khẩu khí của Cừu Chính Khanh nói chuyện với mình có được không?” Tần Vũ Phi bực bội, “Hai người hôn nhau rồi?”.
“Làm gì có!!!” Mặt Doãn Đình đỏ bừng, dậm chân bình bịch.
“Không có thì thôi.” Tần Vũ Phi hỏi cô: “Vậy sao cậu lại kích động muốn nhào tới ôm anh ta?”.
“Thì ra anh ấy không thích ăn thịt dê.”
“…” Lí do quái gì vậy? Tần Vũ Phi không hiểu.
“Nhưng lúc bọn mình ăn cùng nhau, có hai lần anh ấy đều ăn nó. À, còn cả rau cần nữa.”.
“Đây là chuyện cơ bản phỉa làm khi cưa gái được chưa? Có gì mà cậu phải cảm động đến mức đấy?”
“Thì cứ cảm động thôi.” Doãn Đình một lòng nói tốt cho Cừu Chính Khanh, “Anh ấy còn cố ý mặc cái áo khoác mình khen đẹp nữa”.
“Đó là vì anh ta muốn trông bảnh bao trong mắt cậu.”
“Cả tuần vừa rồi bọn mình không gặp nhau, ngày nào anh ấy cũng lấy điện thoại chụp hình Đại Đại cho mình xem.”.
“Đó là động tác giả làm nền cho việc anh ta dụ dỗ hẹn cậu đi mua máy ảnh. Thấy chưa, không có máy ảnh thật bất tiện, chúng ta hẹn nhau đi. Chính là ý này đó.”.
Doãn Đình bị dội nước lạnh, tất cả nhiệt tình đều tắt lịm, “Dù sao thì anh ấy rất tốt, mình thấy thích anh ấy”.
“Không thích ăn thịt dê đẽ dụ được cậu, chắc cậu là người con gái dễ dụ nhất trên thế giới này.”
“Càng nghĩ càng thấy thích anh ấy.”
“Không phải cậu nói phải thăm dò kỹ sao? Được mấy ngày rồi? Mình còn vui mừng vì lần này cậu còn có cơ trí và mưu mô, hóa ra chỉ là ảo tưởng.”.
“Cậu nói xem, mình nên thổ lộ với anh ấy hay đợi anh ất thổ lộ với mình trước?” Doãn Đình hỏi ý Tần Vũ Phi, “Mình không dám đâu, lời thổ lộ của mình hình như bị nguyền rủa rồi, thể nào cũng lại bại trận cho xem”.
“Cậu biết thế là tốt.”
“Nghiêm chỉnh chút đi.”
“Không phải cậu chắc chắn anh ta thích cậu sao? Vậy cậu đợi anh ta thổ lộ đi”.
“Nhưng lỡ anh ấy rất chậm chạp thì sao? Lâu ơi là lâu không bày tỏ thì mình sẽ sốt ruột!”
“Cậu đúng là rất sốt ruột!” Tần nữ vương chê trách.
“Được rồi, được rồi, không được nôn nóng. Phải bình tĩnh, phải thành công.” Doãn Đình tự cổ vũ cho mình.
“Vậy nên mục đích mà cậu gọi cho mình là…”
“Mình cần có người nhéo mình một cái, để mình bình tĩnh lại. Cậu là người rất biết dội nước lạnh vào người khác.”.
“Cảm ơn đã quá khen.”
“Đừng khách sáo.”
“Được, vậy mình bắt đầu dội đây.”
“Lúc nãy cậu đã dội cả một gáo lớn rồi.”
“Lúc nãy chỉ là khởi động, bây giờ mới chính thức bắt đầu.”
“Ờ.”
“Cậu nói, cảm giác của cậu có phải phát triển nhanh quá rồi không.” Tần Vũ Phi thật lòng lo lắng cô bạn thân, sợ cô lại nhất thời ấm đầu. “Đã được bao lâu đâu. Tuần trước cậu vừa nói chưa chắc chắn còn gì.”
“Lúc nãy đột nhiên hơi chắc.”
“Vậy cậu đợi đến khi chắc chắn hơn đi.”
“Mình sẽ cố.” Doãn Đình không dám coi thường sự xao động trong lòng mình. Đã lên kế hoạch xong hết rồi, nhưng vừa gặp Cừu Chính Khanh là kế hoạch đó phá sản luôn. Nhưng gặp anh rồi cô thật sự rất vui. Con gái làm đẹp vì người mình thích, thật ra con trai cũng thế. Cô để ý thấy lần này anh còn dùng nước hoa, mùi rất thơm.
“Cậu phải suy nghĩ cho kỹ. Anh ta lớn hơn cậu nhiều đúng không? Anh ta bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Ba mươi ba.”
“Ồ.”
“Hơn mình chín tuổi.” Doãn Đình khẽ cắn môi, “Kễ ra đúng là hơn nhiều. Nhưng không thể bắt anh ấy đi đầu thai lại được. Anh ấy chính là anh ấy mà”.
“Còn nữa, anh ta là người nghiêm túc, đứng đắn cuồng công việc.”
“Ừm.”
“Sau này anh ta sẽ không cho cậu ngủ nướng, phỉa thức dậy đúng giờ, không thì anh ta sẽ nghĩ cậu là con sâu lười biếng. cậu thường xuyên chơi đùa, anh ta sẽ thấy phiền, vì anh ta không thích chơi. Cậu lướt Weibo rồi viết mấy lời ấu trĩ, anh ta sẽ chê, vì anh ta không nói những lời đó. Đúng rồi, còn một chuyện quan trọng nữa, anh ta có thể hòa nhập cùng bạn bè của cậu sao? Cậu có thể hòa nhập vào đám bạn của anh ta sao?”
Những chuyện sau này Doãn Đình chưa nghĩ qua, nhưng điều cuối cùng cô có thể chắc chắn: “Bạn chung của mình và anh ấy chính là cậu và Cố Anh Kiệt”.
“Suy nghĩ cho kỹ đi, đừng có kiếm cớ.”
“Ồ.” Hình như có chút vấn đề thật.
“Bây giờ bình tĩnh hơn chưa?”
“Một chút.”
“Còn muốn nhào vào anh ta không?”
“Tạm thời có thể kiềm chế.”
“Tốt, vậy tạm biệt.” Nữ vương xong việc liền rút lui.
Doãn Đình quay lại chỗ ngồi, gọi cuộc điện thoại này đúng là có hiệu quả. Nhưng vừa ngước mắt nhìn thấy Cừu Chính Khanh cười với cô, tim cô lại đập thình thịch. Aaaa, phải kiềm chế! Phải bình tĩnh!
Bữa cơm này cả hai đều tỏ ra thận trọng, có lẽ không nên nói là thận trọng, là dè dặt mới phải.
Doãn Đình cố gắng giải quyết món thịt dê, thấy Cừu Chính Khanh múc hai muỗng canh, cô rất muốn nói không thích ăn thì đừng miễn cưỡng, để em giải quyết cho. Nhưng như vậy thì rất mất lịch sự, vậy nên cô chỉ có thể gia tăng tốc độ ăn, tập trung tấn công triệt để món này.
Sau đó cứ ăn cứ ăn, cô chợt thấy hơi ngượng ngùng: “Ừm, thật ra sức ăn của em cũng không lớn lắm đâu”. Phải bảo toàn hình tượng thục nữ của cô mời được. “Chẳng qua thức ăn ở đây thật sự rất ngon.” Thật ra thì chỉ bình thường thôi, không chấm điểm cao được.
Cừu Chính Khanh trả lời: “Tuy là tôi không thích ăn, nhưng cũng có thể ăn một chút. Tôi không kén ăn”. Thật ra lương tâm anh đang kêu gào thảm thiết, tật xấu lớn nhất của anh chính là kén ăn thì có!
Doãn Đình gật đầu tán thưởng: “Em cũng không kén ăn”. Cô chỉ kén thức ăn ngon thôi, thế không gọi là kén ăn.
“Nếu thức ăn ở đây không tệ, lần sau chúng ta lại đến đây.” Cừu Chính Khanh lại xuất chiêu thăm dò.
“Được.” Doãn Đình không hề phản kháng đã giao νũ кнí đầu hàng. Suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Anh biết nấu ăn không?”.
Cừu Chính Khanh do dự một lúc vẫn thành thật nói: “Không giỏi lắm”. Ba hoa khoác lác lung tung lỡ như cô bảo anh nấu cơm, chẳng phải sẽ bại lộ sao!
“Em cũng thế.” Miễn cưỡng xem như hai người có điểm chung, cộng điểm! Tuy lí do cộng điểm này có hơi mất mặt. Hơn nữa rất đáng tiếc, hai người không giỏi bếp núc thì không thể cùng nhau chơi trò nấu ăn hẹn hò ở nhà anh rồi.
Xem ra, cô phải đăng ký tham gia một lớp dạy nấu ăn thôi. Doãn Đình nghĩ, anh ấy đi làm mệt như vậy, tăng ca lại vất vả, nếu sau này hai người họ đến với nhau thật rồi, cô nên nấu cơm cho anh mới đúng. Ngày nào cũng đi ăn hàng không có lợi cho sức khỏe.
Đến khi về nhà, anh phải lên mạng tìm công thức nấu ăn, rảnh rỗi sẽ tập nấu thử xem sao mới được. Cừu Chính Khanh nghĩ vậy. Niềm đam mê của Doãn Đình là ăn, anh cũng lên “thủ” vài món tủ mới được.
Hai người họ, mỗi người một suy nghĩ, lúc này điện thoại của Cừu Chính Khanh vang lên. Anh nhận máy, là Mao Tuệ Châu.
Mao Tuệ Châu nói cô ấy đang ở gần nhà Cừu Chính Khanh có chút việc, bây giờ vừa hay ngay giờ ăn trưa, không biết Cừu Chính Khanh có nhà không, có tiện cùng ăn bữa cơm với cô không.
“Ừ, bây giờ mình đang ăn cơm với bạn.”
Doãn Đình hỏi: “Zoe?”.
Cừu Chính Khanh gật đầu.
“Gọi chị ấy đến đi! Ba người cùng ăn thì có thể ăn thêm vài món.” Hơn nữa nồi canh thịt dê lớn như vậy, một mình cô giải quyết có chút khó khăn. Còn nữa, bạn chung của cô và Cừu Chính Khanh lại có thêm một người: Mao Tuệ Châu. Quan hệ lại tiến thêm một bước lớn.
Thế là Cừu Chính Khanh nói địa chỉ cho Mao Tuệ Châu, cho cô biết là anh và Doãn Đình đang ăn, mời cô qua đây cùng ăn.
“Có tiện không?” Mao Tuệ Châu nghe thấy tên Doãn Đình thì biết là chuyện gì rồi.
“Không sao, cô ấy nói mình gọi cậu đến đây, cô ấy có thể gọi thêm món.” Cừu Chính Khanh vừa nói vừa bất đắc dĩ nhìn Doãn Đình, cô cười hì hì, đúng là có thể gọi thêm món mà, đây là sự thật.
Không lâu sau, Mao Tuệ Châu đã đến.
“Chị Châu Châu!” Doãn Đình gọi một tiếng rất ngọt.
“Cô muốn gọi thêm món gì? Tôi nói trước, sức chiến đấu của tôi rất bình thường.” Mao Tuệ Châu nói đùa với Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh day trán, cảm thấy hai người họ hình như còn thân thiết với nhau hơn cả anh. Đúng là cùng nhau đi hóng gió một chuyến thì khác ngay.
“Tôi cũng mua một chiếc xe đạp rồi.” Mao Tuệ Châu và Doãn Đình trò chuyện rất thoải mái. Doãn Đình cầm cuốn thực đơn lên chỉ cho Mao Tuệ Châu những món cô có hứng thú, để Mao Tuệ Châu chọn. Sau đó lại nói: “Vậy hôm nào chị có thời gian, chúng ta cùng đi hóng gió”.
“Được.” Mao Tuệ Châu nhận lời.
“Trời lạnh lắm.” Cừu Chính Khanh dội một gáo nước. Cô có thời gian rảnh rỗi đi hóng gió chỉ bằng tới nhà anh chăm nom Đại Đại đi.
Câu nói này khiến cho hai cô gái đều trợn mắt nhìn anh. Cừu Chính Khanh nhún vai: “Thật sự rất lạnh mà”.
Gọi món xong, Mao Tuệ Châu nhìn hai người họ, hỏi thẳng: “Hai người đang hẹn hò à?”.
Cừu Chính Khanh và Doãn Đình đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều ra vẻ vô cùng nghiêm túc. Cừu Chính Khanh không lên tiếng, giao quyền phát ngôn lại cho Doãn Đình. Doãn Đình nói: “Cừu tổng tốt bụng nhận nuôi con mèo hoang em từng chăm sóc, rồi hôm nay em giúp anh ấy đi mua máy ảnh, nên mới cùng ăn trưa”.
“Ồ.” Mao Tuệ Châu kéo dài âm điệu, nhìn về phía Cừu Chính Khanh. Theo cô ấy, đáp tiếng “vậy à” mà kéo dài thì dùng từ “ồ” này có vẻ chuẩn xác hơn.
Cừu Chính Khanh hắng giọng, đổi đề tài, hỏi cô: “Công ty của cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”.
Mao Tuệ Châu có chút đau đầu: “Khó hơn so với mình nghĩ một chút, e là phải qua Tết mới có thể đăng ký được”.
Cừu Chính Khanh nhíu mày: “Qua Tết mới có thể đăng ký? Vậy đơn đặt hàng tháng Ba mà cậu nói, có thể hoàn thành không?”.
“Nếu qua Tết mới đăng ký kinh doanh chắc không làm nổi rồi.” Mao Tuệ Châu từng nói với Cừu Chính Khanh về kế hoạch kinh doanh của mình. Bạn bên Mỹ của cô có một đơn hàng vào tháng ba, vừa hay có thể để cô làm. Có đơn đặt hàng đầu tiên thì dễ dàng hơn nhiều. Nên cô muốn tranh thủ trong tháng mười hai giải quyết xong mọi việc của công ty. Tháng một hoàn thành giấy phéo kinh doanh, tháng hai là Tết, cơ bản chẳng làm được gì, nhưng những phần chi tiết đều đã thu xếp ổn thỏa thì sẽ không sao, đến tháng ba là có thể vận hành rồi.
“Sao lại không thể đăng ký? Có vấn đề gì phát sinh à?” Cừu Chính Khanh hỏi. “Vốn điều lệ không đủ sao? Chỗ mình vẫn còn một khoản tiền.”
Mao Tuệ Châu nói: “Vốn điều lệ mình định tìm một công ty đại diện, trả phí dịch vụ là được. Nhưng phí dịch vụ cũng khá cao. Lại còn cần có địa chỉ văn phòng công ty, công ty đại diện này có thể cung cấp, phí dịch vụ lại thêm một khoản. Nhưng mình cũng cần có một văn phòng, đã đi xem rất nhiều nơi, thời hạn thuê văn phòng ít nhất cũng phải nửa năm, tiền thuê văn phòng ít nhất cũng phải nửa năm, tiền thuê phải đóng một lần quá cao, mình còn phải sửa sang lại, thuê nhân viên. Bây giờ đã là cuối năm, tìm người đâu dễ, lại còn dịp Tết nữa. Bên phía tuyển dụng thì mình có nhờ bạn mình tìm hộ, nhưng với tình trạng hiện tại của mình, nói thật là không dễ gì tuyển được người tài, đối tượng đồng ý vào làm chỉ có thể là người ít kinh nghiệm, hoặc là sinh viên mới ra trường. Vốn có người bạn đồng ý cùng mình thành lập công ty, nhưng cuối cùng đã rút lui rồi. Nơi cô ấy đang làm tìm đủ mọi cách giữ chân, vậy nên cô ấy quyết định tiếp tục ở lại công ty đó. Cũng có nghĩa là bây giờ mình chỉ có một mình, muốn tìm một trợ thủ thích hợp, phải đợi đến khi lo xong địa điểm văn phòng mới có thể bắt đầu. Như vậy,văn phòng mà mình thuê phải đóng trước ít nhất ba, bốn tháng tiền nhà. Nói cho cùng vẫn là mình không đủ vốn, mình tính qua rồi, quả thật rất khó”.
“Còn thiếu bao nhiêu, mình có thể cho cậu mượn để xoay xở.” Cừu Chính Khanh nói.
Mao Tuệ Châu lắc đầu: “Cảm ơn. Nhưng bỏ tiền ra rồi, bỏ trống văn phòng mấy tháng cũng không ích lợi gì. Mình không thể vì đơn hàng tháng Ba mà gượng ép bản thân, nếu không tuyển được người, sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng, đến lúc đó vẫn sẽ tổn thất. Tính tới tính lui, mình đợi qua Tết mới bắt đầu vẫn tốt hơn. Dù sao lập công ty riêng cũng vô ích. Thời gian này mình cứ tìm hiểu thêm, chuẩn bị đầy đủ trước. Tốt nhất là tìm vài người bạn cùng làm. Đợi qua Tết thuê một văn phòng, phí dịch vụ phải trả cho công ty đại diện cũng giảm được chút ít, rồi dùng số tiền đó vào việc khác”. Cô buông tiếng thở dài: “Thật là không lo việc trong nhà thì không biết dầu muối củi gạo đều tốn kém, trước đây làm việc cho công ty kia, mình không cần phải lo nghĩ những chuyện này. Cứ nghĩ chỉ cần làm tốt công việc, kiếm được tiền cho công ty là được. Bây giờ tự mình ra làm riêng mới phát hiện khoản nào cũng đều phải tính toán kỹ lưỡng”.
Doãn Đình ngồi bên cạnh lắng nghe, hỏi Mao Tuệ Châu: “Chị muốn mở công ty để làm gì thế?”. Thật ra lần trước đi hóng gió, Mao Tuệ Châu cũng có nói qua với cô, Doãn Đình không hiểu chuyện kinh doanh nên cũng không bận tâm, cuối cùng thì quên sạch.
Mao Tuệ Châu giải thích lại lần nữa cho Doãn Đình.
“Nghe qua không tồi chút nào.” Doãn Đình lần này quan tâm rồi, “Có thể kiếm ra tiền chứ?”.
Mao Tuệ Châu ngập ngừng, “Ừ, tôi sẽ cố gắng”. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ cảm thấy mình bị khinh thường, nhưng bây giờ những góc cạnh của cô đã được mài đi ít nhiều, lại biết tính tình Doãn Đình, nên cũng không để tâm nữa.
Doãn Đình lại quay qua hỏi Cừu Chính Khanh: “Anh cảm thấy sao, tương lai có thể kiếm ra tiền không?”.
Cừu Chính Khanh trầm ngâm một lúc, suy nghĩ xem trả lời thế nào. “Phương hướng kinh doanh rất tốt, mối quan hệ Zoe cũng có, chẳng qua dù sao cũng là người mới trong ngành, sẽ có chút vất vả. Khả năng bị cạnh tranh cũng khá lớn, nguồn vốn ban đầu không đủ thì tương đối khó”.
“Ồ.” Doãn Đình gật đầu, nói: “Vậy em góp vốn được không?”.
Mao Tuệ Châu và Cừu Chính Khanh đều ngẩn người.
Doãn Đình ưỡn иgự¢: “Em không nói đùa đâu, là một đó. Có thể có lãi là được, đương nhiên cũng không cần gấp, về lâu dài có phát triển, lúc đầu kiếm không được cũng không sao. Hai người đều là tinh anh mà, Cừu Chính Khanh cũng nói tốt, vậy thì không có vấn đề gì rồi”.
Vẻ mặt Cừu Chính Khanh chùng xuống, anh nói tốt khi nào? Thôi được, nếu như đủ vốn thì anh thấy cũng không tệ.
“Em không hiểu chuyện kinh doanh, về mặt nghiệp vụ chắc chắn không giúp được rồi. Em chỉ góp vốn, không quản nghiệp vụ, đến lúc kiếm được tiền thì chia hoa hồng cho em. Em có tiền, em có thể đầu tư.”.
Vẻ mặt của Mao Tuệ Châu còn đặc sắc hơn Cừu Chính Khanh, cô gái cưỡi chiếc xe đạp hỏng hỏi cô đi hóng gió không, tự nói mình có tiền, muốn đầu tư vào công ty cô?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc