Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 10

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Buổi tối hôm đó Cừu Chính Khanh nhận được email của Doãn Đình. Cô gửi cho anh mấy tấm hình cô đã chụp anh.
Có tấm anh đứng bên ngoài nhà hàng, có tấm là bóng lưng anh đang dìu bà lão qua đường. Mấy tấm cuối là lúc anh đứng ở ngã tư đường nghe cô gọi và quay đầu lại.
Kinh ngạc, bình thản, mỉm cười.
Anh đứng giữa dòng người, cao lớn và lịch lãm.
Trong email Doãn Đình viết: “Anh cũng đẹp trai lắm đấy”. Phía sau kèm theo hình giơ ngón tay cái lên.
Cừu Chính Khanh cười.
Sau đó lại thấy phía dưới cô còn viết: “Xin hỏi: Vì sao con người lại có tóc bạc?”.
Câu hỏi cảm ứng lại đến à?
Cừu Chính Khanh trả lời: “Vì con người rồi sẽ phải già”.
Doãn Đình trả lời lại rất nhanh: “Sai! Đó không phải là già! Mà là ánh hào quang của thời gian! Thời gian rất công bằng, bất luận anh là người thế nào, mỗi người đều sẽ tỏa sáng!”
Trong đầu Cừu Chính Khanh tự động hiện lên vẻ mặt và giọng điệu của Doãn Đình khi cô nói những lời này.
Mỗi người đều sẽ tỏa sáng? Cô nói vậy đâu có đúng, có một số người không như thế.
Trong mắt anh, có rất nhiều người không hề tỏa sáng. Còn anh thì đang giành giật lấy hào quang, người thành công thì mới có thể tỏa sáng. Vì thế anh phải nỗ lực, nỗ lực hết mình.
Cừu Chính Khanh đợi hơn nửa ngày, không thấy Doãn Đình gửi thêm tin nào nữa. Anh lên Weibo của cô, thấy hôm nay cô có đăng vài mẩu truyện cười. Không có câu hỏi cảm hứng tóc bạc là hào quang của thời gian kia. Anh lại thấy hơi mừng. Cừu Chính Khanh có cảm giác, đây là câu chuyện riêng chỉ thuộc về hai người họ.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Cừu Chính Khanh đi tắm, anh nhìn bản thân mình qua gương, không có mỡ bụng, nhưng cũng không có cơ bắp. Dáng người anh cao ráo và cân đối, trong mail cô cũng khen anh rất đẹp trai.
Dòng nước nóng chảy từ trên đầu xuống khắp người anh, trong đầu anh chỉ nhớ đến nụ cười của Doãn Đình, dáng vẻ khi cô gọi tên anh, cô vẫy tay với anh. Cô chắp tay nói với bố mẹ anh rằng mẹ cô ở cách vách, hy vọng hai người giúp cô quan tâm đến bà, cô chắp tay nói “cảm ơn anh, lại làm phiền anh rồi”. Cả khoảnh khắc cô nhăn mũi làm nũng với Doãn Thực. Tấm hình cô nháy mắt trông thật đáng yêu...
Quả thật, từ chững chạc dường như chẳng thể dùng để miêu tả Doãn Đình. Cô ham chơi, cô không thích làm việc, cô khiến cho anh thấy thật đau đầu.
Rốt cuộc anh thích điều gì ở Doãn Đình?!
Nhưng anh đã thích cô rồi! Anh nhớ cô! Anh không vui khi người con trai khác cùng cô khiêu vũ, anh không vui khi Doãn Thực véo má cô, anh không vui khi Doãn Thực khoác vai cô.
Anh không vui khi bạn trai của cô là người khác!!!
Đột nhiên Cừu Chính Khanh tắt vòi sen, thở hắt ra một hơi.
Lúc nhỏ gia đình khó khăn, ai cũng nói học hành không có ích gì, khuyên anh chỉ cần học hết cấp ba rồi ra ngoài tìm công việc tay chân mà làm là được rồi, vì dù có thi đậu đại học thì cũng học không nổi đâu. Kết quả anh không những thi đậu, còn xin được học bổng, anh khắc phục hết mọi khó khăn, còn đi làm thêm kiếm tiền để hoàn thành việc học.
Khi học đại học, rất nhiều người nói tốt nghiệp ra trường tìm được một công việc nuôi nổi bản thân là tốt rồi. Anh thì không, anh phải làm cho công ty lớn lĩnh lương cao. Giờ Cừu Chính Khanh anh đã làm được rồi.
Lúc mẹ anh còn sống, anh từng nói sẽ mua cho bà một căn nhà lớn. Anh nói căn nhà sẽ có phòng khách thật to, có một ban công tràn đầy ánh mặt trời cùng bốn căn phòng nhỏ khác. Anh và vợ ở một phòng, mẹ ở một phòng, một phòng sách, phòng còn lại là phòng của con anh. Lúc đó mẹ anh đã cười thật lớn, bà nói không mua nổi đâu, nhưng có tấm lòng như thế là tốt rồi. Bây giờ mẹ đã không còn, nhưng căn nhà anh đã mua được rồi!
Trong cuộc đời anh, mục tiêu đặt ra anh đều đã thực hiện được.
Vì sao mặt trời vừa cao vừa xa nhưng lại sáng như thế?
Vì chúng ta có mục tiêu.
Nụ cười của cô giống như ánh mặt trời.
Đó chính là mục tiêu của anh.
Cừu Chính Khanh lau khô nước còn vương trên người, mặc quần áo vào, vội vàng chạy trở lại phòng sách.
Anh gọi điện cho cô, tim đập thình thịch loạn cả lên.
Cô nhận điện thoại rồi.
Anh hỏi cô: “Cô nói xem, nếu có một mục tiêu cô thấy không thích hợp, nhưng cô vẫn thích nó, vậy có nên theo đuổi hay không?”.
“Theo chứ ạ!” Doãn Đình trả lời rất quả quyết! “Thích là thích, thích hợp hay không liên quan gì? Không thích hợp thì anh còn thích làm gì, thích rồi lại chê nó không phù hợp. Suy cho cùng trở ngại không phải vì không phù hợp, mà do anh thích chưa đủ thôi.” Cô nói một mạch, rất có khí thế của một vị quân sư, sau đó giọng điệu lại thay đổi, tò mò hỏi: “Là ai vậy anh?”.
Cừu Chính Khanh bị cô chọc cười xong rồi lại hắng giọng, “Không ai cả, chỉ là nhớ đến cô từng tỏ tình nhiều lần, muốn hỏi thử thôi”.
“Này!” Doãn Đình tức giận, “Dám chê cười đồng minh, khai trừ anh khỏi hội bây giờ!”.
Cừu Chính Khanh lại cười.
Anh quả thực rất sợ bị cô khai trừ.
“Ngủ ngon nhé.” Anh vừa cười vừa nói. Tâm trạng vui vẻ hẳn, nhẹ nhàng thư thái.
Trở ngại không phải vì không thích hợp, mà do thích chưa đủ nhiều. Thiên sứ đúng là rất biết cách bẻ cong lí lẽ!
Vậy thì anh phải theo đuổi thôi!
Nói thì dễ làm thì khó, câu này áp dụng cho bất kỳ việc gì cũng đều đúng cả.
Chẳng hạn như theo đuổi con gái. Cừu Chính Khanh chưa từng thích ai, sống đến ba mươi ba tuổi đầu, bài tập nhập môn yêu đương này anh cũng mới bắt tay vào làm thôi.
Cừu Chính Khanh thấy Doãn Đình là một cô giáo rất giỏi, cô dạy cho anh biết được cảm giác khi yêu như thế nào, hay nói đúng hơn là, cảm giác thích một cô gái. Nếu muốn đạt đến trình độ yêu đương, anh tin là cần có thời gian củng cố và tăng cường. “Trình độ” tỏ tình nhiều lần đều thất bại của Doãn Đình đã nhắc nhở anh, cho dù thích cũng không được manh động.
Nếu một đòn chưa thể thành công, cơ hội về sau e rằng sẽ càng mong manh.
Muốn ký được hợp đồng cần phải có kế hoạch và sách lược rõ ràng, còn muốn trở thành bạn đời lâu dài và ổn định, tất nhiên càng phải bỏ ra rất nhiều công sức. Cừu Chính Khanh trong lòng đã có dự tính, một khi đã xác lập mục tiêu, anh phải chuẩn bị tâm lí để đánh một trận lâu dài rồi.
Bước đầu tiên là phải duy trì liên lạc với Doãn Đình. Giữ quan hệ trong kinh doanh là rất cần thiết. Về mặt này thì vấn đề lớn nhất của anh và Doãn Đình là hai người không làm cùng một ngành, cũng không tiếp xúc qua lại gì khác. Gặp nhau dựa vào sự ngẫu nhiên như vậy đương nhiên không ổn. Chủ động hẹn gặp lại quá lộ liễu, sợ là sẽ khiến cô cảnh giác rồi trốn tránh anh. Thái độ hiện tại của cô với anh khá tốt, xem anh như bạn bè, nói chuyện không kiêng dè, cảm thấy có thể thân thiết, cũng đồng ý tìm anh giúp đỡ hay đưa cô về nhà. Bắt đầu như vậy xem như không tệ.
Nhưng Cừu Chính Khanh biết, cô không có tình ý với anh. Với cá tính mạnh dạn theo đuổi tình yêu của cô, nếu có chút tình cảm nam nữ gì với anh thì chắc chắn không thể giấu giếm, nhưng ánh mắt cô khi nhìn anh đều luôn thản nhiên, không hề có chút ngại ngùng, tránh né.
Cho nên việc tìm một điểm chung để duy trì mối quan hệ một cách tự nhiên là việc vô cùng quan trọng. Không thể để cô cảm thấy quá lộ liễu đến mức khó chịu được.
Đối với việc này, Weibo là một công cụ có thể “lợi dụng”. Trên đường đi làm, Cừu Chính Khanh đã tính toán xong. Anh định đến công ty sẽ pha một tách cà phê, sau đó chụp một tấm ảnh rồi đăng lên Weibo để nói rằng, mình đã đến công ty và chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.
Không phải cô từng chê những gì anh viết đều buồn tẻ và nhàm chán hay sao? Vậy thì anh sẽ đăng những gì cô thấy hứng thúc là được. Có gì thì bắt chước theo phong cách của cô.
Kết quả Cừu Chính Khanh vừa đến công ty, trong thang máy gặp ngay Phó tổng phụ trách cũng đến sớm như anh. Người kia lôi kéo anh cùng đi ăn sáng, hai người cùng nói về chuyện công việc, xem như mở một cuộc họp nhỏ hai người vào buổi sáng. Đợi đến khi ăn xong bữa ăn kiêm buổi họp sáng dài lê thê này, vẫn còn một cuộc họp nữa đang đợi anh. Họp xong anh lại nhận được điện thoại của Tần Văn Dịch, anh ta bảo anh lên lầu trên có việc cần bàn bạc. Đến giờ ăn trưa vẫn chưa bàn xong, vậy là mọi người lại cùng nhau đi ăn. Bữa cơm này kéo dài đến tận hai giờ, cuối cùng cũng xem như có thể giải quyết xong vấn đề.
Cừu Chính Khanh vội về phòng làm việc, nước còn chưa kịp uống, thư ký đã mang năm bản hợp đồng vào đợi anh ký. Số giấy tờ này còn chưa xem kỹ, chưa ký xong, tổng giám đốc của công ty con đã đến chờ anh cùng đi gặp khách hàng lúc ba giờ.
Vậy là Cừu Chính Khanh lại ra ngoài. Họp với khách hàng thêm hai tiếng đồng hồ, tham quan nhà xưởng, kiểm tra chất lượng hàng hóa, nghe báo cáo. Khi anh kết thúc mọi việc thì đồng hồ đã chỉ hơn năm giờ. Đối tác một mực muốn mời họ ăn tối. Thế là lại đến nhà hàng gần công ty đó ăn bữa cơm.
Phải hơn tám giờ tối, Cừu Chính Khanh mới trở lại văn phòng. Mọi người trong công ty đều đã về hết, thư ký để lại giấy nhắn trên bàn anh, ghi rõ cho anh biết hợp đồng nào đang chờ anh duyệt để có thể hoàn thành đúng tiến độ, hợp đồng nào anh từng nói phải xử lý ngay mà lại bị “ngâm” quá lâu, đến bây giờ mới đưa lên xử lý ngay. Trợ lí cũng để lại lời nhắn cho anh, tỉ mỉ liệt kê những công việc đã làm như kiểm tra thư từ, bộ phận nào đã gửi báo cáo vào mail, công việc nào phát sinh vấn đề...
Cừu Chính Khanh mở hộp thư lên, quét tất cả các thư chưa đọc, rồi xem lật giở những hợp đồng thư ký để trên bàn của anh, cái nào gấp thì xử lý trước. Những cái khác tạm thời để lại.
Xử lý xong những thứ này, anh xoa xoa cái cổ mình, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc cốc trống không cả ngày của mình. Lúc này mới nhớ tới cả ngày hôm nay vẫn chưa thực hiện được bước đầu tiên của kế hoạch tiếp cận Doãn Đình mà anh đã vạch ra. Nhìn lại thời gian, đã hơn chín giờ tối rồi. Nếu bây giờ anh thu dọn đồ đạc, lái xe về đến nhà cũng phải tầm mười giờ.
Thời gian của một ngày chớp mắt cái đã trôi đi.
Cừu Chính Khanh thở dài, anh mở Weibo của Doãn Đình lên, ngày hôm nay của cô thật đặc sắc. Buổi sáng cô đăng một bài viết thật dài giới thiệu nhà hàng hôm qua họ đến. Có cả hình minh họa, mấy món ăn kia được cô miêu tả rất thú vị, ngay cả món bánh cần tây thịt dê cũng trở nên vô cùng đáng yêu. Cừu Chính Khanh nghĩ, nếu co một ngày mình thật sự trở thành bạn trai cô, việc đầu tiên anh làm là nói cho cô biết, anh rất ghét cần tây và thịt dê. Nếu không thể trở thành bạn trai của cô thì thôi, không cần nhắc đến chuyện này làm gì, dù sao thì cô cũng không muốn biết.
Buổi trưa Doãn Đình đăng một tấm hình cơm thịt hấp, nói đó là bữa trưa, ngon cực kỳ. Cô một phần, bố cô một phần.
Nhìn qua có vẻ đúng là ngon hơn ba bữa cơm hôm nay của anh nhiều. Cừu Chính Khanh có chút ngưỡng mộ.
Sau đó cô lại đăng một tấm hình nữa, là một bông hoa nhỏ ven đường. Cô nói ăn cơm xong thì đi dạo, thấy bên đường có một bông hoa nhỏ rất đẹp, nó khiến con đường trông cũng đáng yêu hơn. Cách dùng từ của cô thật khoa trương, Cừu Chính Khanh khẽ bật cười.
Tiếp theo là tấm hình một con ốc sên đang bò trên lá. Cô viết: Ở cách bông hoa nhỏ không xa, có một sinh mệnh khác cũng đang hưởng thụ cuộc sống. Con đường này đối với chú ốc sên mà nói rộng lớn như cả một thế giới vậy, nhưng chú chỉ cần hạnh phúc của chiếc lá xanh này mà thôi.
Hơn sáu giờ tối, cô lại đăng một bài, là hình một dãy đèn đường và một dòng xe thật dài. Cô viết: “Những lúc kẹt xe thì đừng nóng vội, nóng vội cũng không ích gì. Bố mình nổi nóng rồi dọa dẫm, khiền cho đèn đường đều bật sáng lên”.
Cừu Chính Khanh cười lớn, anh nghĩ nếu bố cô biết được bài đăng này trên Weibo của cô, ông nhất định sẽ nổi giận.
Cừu Chính Khanh xem từng bài từng bài một, xem rất nhập tâm. Lúc xem đồng hồ mới nhận ra đã mười giờ rồi. Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra về. Xe đi được nửa đường thì gặp đèn đỏ, trong lòng anh khẽ động, nhân cơ hội này lấy điện thoại ra chụp lại con đường này một tấm, chụp xong thì đăng lên Weibo.
Về đến nhà, mở Weibo lên xem, chẳng ai để ý đến anh. Anh đi tắm, dọn dẹp qua nhà cửa, lại mở Weibo, vẫn không ai để ý đến anh. Trước khi đi ngủ lại mở Weibo, có một bình luận mới, Cừu Chính Khanh vui mừng mở ra xem nhưng lại là tin nhắn thông báo trúng thưởng nhảm nhí. Tức thật! Anh hung hăng báo cáo tài khoản kia, sau đó mang theo tâm trạng tồi tệ mà nằm lên giường.
Hôm nay công việc chồng chất, tình cảm tiến triển không thuận lợi. Tiểu Đình lại rất vui vẻ, không ghé qua Weibo anh giành tem.
Chỉ còn cách mai lại cố gắng thôi.
Hôm sau, Cừu Chính Khanh đến công ty rất sớm, lần này không có ai ở trong thang máy cản trở anh. Anh mua một phần sandwich rồi vội đến phòng làm việc. Khởi đầu ngày mới thế này rất tốt. Cừu Chính Khanh vô cùng hài lòng.
Anh cầm chiếc cốc của mình đến phòng trà nước pha cà phê, lại thấy trên máy pha cà phê của công ty dán tờ giấy “máy hỏng đang đợi sửa”. Cừu Chính Khanh ngơ ngác một lúc, tâm trạng tốt dường như bay biến hoàn toàn. Cuối cùng, anh bực bội đến mức chẳng buồn pha cà phê nữa, chỉ rót một ly nước lọc xong trở lai phòng làm việc. Lửa giận bốc lên đầu, Cừu Chính Khanh chụp một tấm hình đăng lên Weibo, bình luận: “Máy pha cà phê hỏng mất rồi!!!!!”.
Cừu Chính Khanh hậm hực vừa ăn sandwich vừa nhìn chằm chằm Weibo. Sandwich đã ăn xong, Wreibo vẫn không có động tĩnh gì. Đảng Tem không thấy xuất hiện nữa, việc này thật khiến người ta cảm thấy xót xa mà. Anh uống hết ly nước lọc kia, Weibo vẫn chưa có gì mới.
Tâm trạng Cừu Chính Khanh rất xấu. Anh tắt Weibo, quyết định cả ngày hôm nay không nhìn mặt nó nữa.
Cả ngày này lại trôi qua trong sự bận rộn, Cừu Chính Khanh giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị cả ngày.
Anh không mở Weibo, vì vậy không biết trên Weibo có chuyện gì. Anh cũng không biết Doãn Đình đã thấy bài đăng đó còn Weibo của anh vẫn yên lặng như tờ, vị trí giật tem kia vẫn trống không. Doãn Đình phải rất cố gắng kìm nén mới không đi giành tem trên Weibo của Cừu Chính Khanh. Sự việc trên Weibo lần trước khiến cô cảm thấy vừa khó xử vừa ngại. Tần Vũ Phi lại còn nhấn mạnh rằng, Cừu Chính Khanh là một người nghiêm túc đến cực điểm, vậy nên cô rất an phận, không dám làm loạn trên Weibo nữa.
“Trong danh sách bạn bè của mình, tem của Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút là dễ giành nhất.” Doãn Đình nói chuyện qua mạng với Tần Vũ Phi.
“Anh ta viết gì thế?” Tần Vũ Phi hỏi, Weibo của Cừu Chính Khanh thực sự vô cùng tẻ nhạt, cô chẳng thèm theo dõi. Tần Vũ Phi mở lên xem, xem xong tiện tay để lại bình luận bên dưới. Doãn Đình nhìn thấy chiếc tem “thần thánh” không cánh mà bay, thấy có chút đau lòng. Nhưng ly nước của anh đã cho cô cảm giác, cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Bên Cừu Chính Khanh, cả tầng đều truyền tai nhau rằng hôm nay trời không trong xanh, không đúng, phải là rất không trong xanh. Quả thực không biết thì ra lão đại lại thích uống cà phê đến thế. Máy pha cà phê đã hỏng từ hôm qua rồi, hôm nay vẫn chưa sửa xong, tính chất sự việc tương đối nghiêm trọng và gay gắt. Thư ký à, pha đỡ một ly cà phê uống liền cho Sếp trước được không? Trước giờ anh ấy đều tự mình pha, động tĩnh gì không có nghĩa là Sếp không thích loại uống liền.
Đến chiều, Giám đốc phòng hành chính cũng thấy bài đăng kia, lập tức xuất tiền bảo cấp dưới đi mua cái máy pha cà phê khác về đây. Còn thông báo cho toàn công ty: Đã mua máy pha cà phê mới, có thể pha được rồi.
Thư ký nhận được email thông báo của phòng hành chính, liền đến báo cáo với Cừu Chính Khanh: “Thưa Sếp Cừu tổng, máy pha cà phê đã có thể dùng được rồi”.
Cừu Chính Khanh tỏ ra khó hiểu, “ừ” một tiếng xem như đã biết, thật ra thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Máy pha cà phê quan trọng lắm à? Làm như chuyện rất nghiêm trọng vậy.
Nhưng thư ký nhắc tới máy pha cà phê, anh mới nhớ tới bài đăng lúc sáng của mình, tay lại ngứa ngày muốn mở ra xem, nhưng bây giờ vẫn chưa làm xong việc. Anh thấy làm người thì việc tự kiểm soát bản thân là rất quan trọng, công việc vẫn phải ưu tiên hàng đầu. Vậy là anh lại đè nén cảm giác muốn mở Weibo xuống, xử lí cho xong hết các công việc cần thiết, khi nhìn đồng hồ, đã lại sắp đến giờ tan ca rồi.
Anh thở phào một hơi, sau đó vội mở Weibo lên. Bài đăng máy pha cà phê bị hỏng lúc sáng của anh có hai bình luận mới.
Một là Tần Vũ Phi viết: Hỏng rồi thì ૮ɦếƭ à?
Bình luận còn lại là của Giám đốc phòng hành chính, viết: Đã mua máy mới rồi.
Cừu Chính Khanh không còn lời nào để nói, anh thấy đám người này thật nhàm chán. Sau đó anh vào Weibo của Doãn Đình.
Xem xong anh rất muốn gõ năm dấu chấm than!!!!!!
Cũng trong buổi sáng, cách thời gian anh đăng bài hai tiếng đồng hồ, Doãn Đình đăng một bài mới. Cô viết: Xin hỏi, vì sao nước lọc lại không có mùi vị?????
Cừu Chính Khanh liền bật cười, chắc chắn là cô đã thấy bài đăng của anh, nhưng cô không đến dành tem, lại lấy nội dung của anh đi đặt câu hỏi cảm hứng.
Thiến sứ hạ phàm chính là để dày vò người khác mà.
Anh cũng không muốn biết vì sao nước lọc lại không có mùi vị nữa.
Tối hôm đó, Cừu Chính Khanh nhận được điện thoại của Tần Văn Dịch. Vợ ông, cũng là mẹ của Tần Vũ Phi bị ốm, ngày mai Tần Văn Dịch vốn có kế hoạch đi công tác, bây giờ không còn tâm trạng nào để đi nữa, bảo Cừu Chính Khanh đi thay ông ta.
Đương nhiên Cừu Chính Khanh không có ý kiến gì, nhanh chóng qua nhà họ Tần một chuyến, lấy hai tập hồ sơ cần cho chuyến công tác ngay mai, tìm hiểu rõ những việc cần thiết. Tần Văn Dịch bảo thư ký đặt vé máy bay giúp anh. Cừu Chính Khanh thức trắng đêm để nghiên cứu bản kế hoạch. Sáng sớm hôm sau, Cừu Chính Khanh không ghé qua công ty mà trực tiếp ra thẳng sân bay cùng trợ lí của Tần Văn Dịch. Đến sân bay anh lại lại gọi cho thư ký và trợ lí của mình để rặn dò lại các công việc còn lại mà cấp trên đã giao, sau đó thì đợi làm thủ tục lên máy bay.
Tối qua không ngủ được nhiều, bây giờ anh cảm thấy rất mệt, vì vậy tâm trạng cũng không được tốt lắm. Bầu trời hôm nay rất xanh, anh thì lại thấy rất mệt. Tối qua trước khi nhận được cuộc gọi của Tần Văn Dịch anh đã định hôm nay sẽ gọi điện cho Doãn Đình, nói cuối tuần muốn đến cô nhi viện thăm lũ trẻ, hỏi xem cô có thể đi cùng không, vì cô quen thuộc với nơi đó hơn. Anh thấy cái cớ này rất hay. Weibo không lợi dụng được, vậy thì anh đổi phương thức khác. Kết quả thì vừa thầm tính toán xong, kế hoạch đã bị phá sản.
Từ hết chuyến công tác này trở về cũng là tuần sau rồi, cuối tuần này muốn hẹn cô cũng không được. Tuy cái cớ này tuần sau vẫn dùng được, nhưng nhiều ngày như vậy không được gặp cô, anh vẫn thấy khó chịu trong lòng. Cừu Chính Khanh tiện tay chụp một tấm đường bay sân bay, không viết gì cả, đăng lên Weibo.
Đợi mãi mà bài đăng đó vẫn chẳng có ai ngó ngàng tới, anh tự nhủ như vậy cũng bình thường, mới sáng sớm thôi mà.
Khi xuống máy bay, anh cùng đồng nghiệp đến khách sạn nhận phòng. Vừa vào đến phòng mình, anh lại lướt Weibo. Bài đăng kia của anh đã có vài bình luận, đều là đồng nghiệp và bạn bè anh, chúc anh lên đường thuận lợi, chúc anh công việc suôn sẻ. Có người còn nói anh vất vả rồi gì gì đó. Nhưng vẫn không có cái tên anh muốn nhìn thấy.
Cừu Chính Khanh vừa mệt mỏi vừa buồn bực, lát nữa ăn xong bữa trưa thì phải bắt đầu công việc rồi, anh chỉ có nửa tiếng để nghỉ ngơi. Đang muốn ném điện thoại qua một bên để nghỉ ngơi thì thấy có một tin nhắn. Lúc nãy không chú ý, suýt chút nữa thì anh bỏ sót rồi- là từ Đình Đình Ngọc Lập 413.
Cừu Chính Khanh vội vàng mở ra xem, Doãn Đình viết: Anh đi công tác à? Hôm nay anh có một đôi cánh, bay lượn một vòng trên bầu trời. Sau khi hạ cánh nhớ phải ăn, chơi, nghỉ ngơi đầy đủ nhé!
Cừu Chính Khanh rất vui, bao nhiêu người bình luận, vẫn là những gì Doãn Đình nói có ý nghĩa nhất. Anh liền gọi điện cho Doãn Đình, tim đập thình thịch, lí do gọi thì anh đã nghĩ ra rồi, rất đáng khen thưởng cho sự cơ trí của mình.
“Xin-Hãy-Nghiêm-Chỉnh-Chút!” Doãn Đình vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy: “Anh đang ở đâu thế?”.
“Thành phố J.” Cừu Chính Khanh mỉm cười, nghe được giọng cô anh thấy phấn chấn hẳn lên. “Tôi muốn hỏi cô, cô có biết thành phố J có nơi nào ăn ngon, chơi vui không?”.
“Biết ạ!” Quả nhiên Doãn Đình chính là tổng đài tư vấn ăn uống vui chơi. “Lúc trước em có đến đó, còn từng viết sổ tay du lịch nữa. Có vài nhà hàng và nông trại rất được. Để em tìm lại, tối nay gửi mail cho anh, ngày mai anh có thể ghé thử.”
“Được. Cảm ơn cô.” Thật ra anh không nghĩ mình sẽ có thời gian để đi. “Cô có gì muốn tôi mua giúp không?” Anh lại hỏi, tốt nhất là cô nói có, vậy thì khi đi công tác về anh có thể gặp mặt cô rồi. Nếu vậy cái cớ đến cô nhi viện thăm lũ trẻ có thể để dành cho lần sau nữa.
“Dạ, không cần đâu.” Doãn Đình suy nghĩ, bây giờ muốn mua đặc sản thì mua trên mạng cũng tiện lắm, không cần phải làm phiền đến người khác.
“Ồ.” Cừu Chính Khanh rất thất vọng. Tiếp theo nên nói cái gì bây giờ?
“Vậy em cúp máy đây, lát nữa sẽ gửi mail cho anh.” Doãn Đình nói như vậy, Cừu Chính Khanh chỉ có thể nói với cô, “Được thôi, tạm biệt”.
Không gọi thì thôi, bây giờ nghe được tiếng của cô thì lại càng thêm nhớ. Cừu Chính Khanh nằm trên giường, nắm chặt điện thoại suy nghĩ, đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Anh đăng một bài lên Weibo, viết: Xin hỏi, vì sao cà phê lại thơm như vậy?
Không bao lâu sau, điện thoại anh đã reo lên, người gọi đến không ai khác ngoài Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh cố ý tìm đếm thầm trong lòng đến mười rồi mới nhận cuộc gọi. Vừa nghe vừa cười ngây ngốc, anh hỏi: “Chuyện gì vậy?”.
“Cái kia... ừm...” Trong giọng nói Doãn Đình rõ ràng hơi ngại ngần, “câu hỏi của anh rất thú vị, em có thể chia sẻ và trả lời không?”. Không thể sao chép câu hỏi của người ta, nhưng vậy không tốt, nhưng câu anh hỏi cô thật sự rất thích, cho nên mới mặt dày xin phép chia sẻ lại.
YES! Được! Có thể! Cứ tự nhiên mà chia sẻ!
Cừu Chính Khanh bình tĩnh trả lời: “Được chứ, nhưng đáp án của cô có giống tôi không?”.
Doãn Đình nghe vậy thì rất vui, hỏi ngược lại anh: “Đáp án của anh là gì?”.
“Của cô là gì?”
“Anh nói trước đi.” Trí tò mò của Doãn Đình đã bị khơi lên hoàn toàn.
Cừu Chính Khanh hắng giọng, cố gắng sắp xếp lai từ ngữ của mình, sau đó mới nói, “Nó phải trải qua rất nhiều đau khổ khi bị sàng lọc, bị bóc vỏ, bị rang, bị xay, bị nấu, nhưng nó vẫn không hề nao núng, tỏa ra hương thơm độc nhất vô nhị trên thế giới này”.
Doãn Đình ở đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây.
Cừu Chính Khanh cảm thấy căng thẳng, không hay sao? Anh thấy đáp án của mình rất hay mà, rất có cảm hứng!
“Em cảm thấy...” Doãn Đình lên tiếng rồi, “đáp án của em cộng với đáp án của anh, mới là đáp án hoàn hảo nhất”.
“Đó là gì?”
Doãn Đình cười hì hì: “Bây giờ em đăng lên Weibo, lát nữa anh vào xem nhé”. Nói xong thì cô cúp máy luôn.
Cừu Chính Khanh đợi một lát rồi mở Weibo, Doãn Đình vẫn chưa đăng bài. Cừu Chính Khanh mở lần nữa, vẫn chưa thấy. Thiên sứ à, tốc độ gõ chữ của em chậm quá đi!
Mở lần nữa. Lần này có rồi.
Xin hỏi: Vì sao Cà Phê lại thơm như thế? --- Trải qua rất nhiều đau khổ khi bị sàng lọc, bị bóc vỏ, bị rang, bị xay, bị nấu, hạt Cà Phê vẫn không hề sợ hãi, không hề nao núng, tỏa ra hương thơm độc nhất vô nhị trên thế giới này. Sau đó Cà Phê gặp được Sữa! Nó vẫn giữ được hương thơm độc nhất vô nhị của mình, đồng thời lại có được hương vị ngọt của hanh phúc viên mãn. Vì vậy Cà Phê mới thơm như thế!
Cừu Chính Khanh ngẩn người.
Rất hoàn chỉnh, đáp án rất tuyệt.
Cà Phê gặp được Sữa!
Cừu Chính Khanh bật cười, cười đến mức muốn chảy nước mắt. Những người đàn ông trước đây từ chối Doãn Đình đều là kẻ ngốc.
Cô thật sự chính là thiên sứ.
Đau khổ và khích lệ, cuối cùng cũng đổi được bằng một chút hạnh phúc mà cô mang đến.
Anh biết mình thích cái gì đó ở cô rồi, cô có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Cừu Chính Khanh chia sẻ bài đăng kia của Doãn Đình, anh chẳng bình luận gì, chỉ chia sẻ thôi. Tiếp đó, Doãn Đình lập tức xuất hiện: “Tem!!!!!”.
Năm dấu chấm than của cô khiến lòng Cừu Chính Khanh ngập tràn bong bóng màu hồng.
“Phong bì thì sao?” Anh trả lời cô.
“Phong bì cũng là của em!!!!!” Doãn Đình đáp lại rất nhanh.
Sau đó, cô lập tức thêm một bình luận nữa: “Không đúng, phong bì bị anh giành mất rồi”. Cuối câu là biểu tượng tức giận.
Cừu Chính Khanh cười lớn. Đúng là trẻ con, anh đã ba mươi ba tuổi rồi, không thích hợp chơi trò này, nhưng chơi rất vui.
Có người đến giành tem, anh cảm thấy có chút hạnh phúc.
Doãn Đình ở bên này cũng thấy hạnh phúc. Cô báo tin vui này cho Tần Vũ Phi qua mạng: “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút đã xóa bỏ lệnh cấm cho mình rồi. Có thể giành tem rồi! Anh ấy đang bước một bước lớn trên con đường hướng đến tấm lòng bao la!”.
Tần Vũ Phi đang cùng Cố Anh Kiệt nói chuyện điện thoại thân mật, nhìn thấy câu nói trên màn hình máy tính, tiện tay gõ lại hai chữ cho Doãn Đình: “Dở hơi”.
Doãn Đình cười hì hì, không để tâm đến.
Dưới bài đăng của Cừu Chính Khanh có người bắt chuyện với Doãn Đình: Cô lại đến giành tem rồi.
Cái tên này nghe rất quen, hình như là đồng nghiệp của Cừu Chính Khanh. Doãn Đình đáp lại bằng một cái mặt cười “hì hì”, cô viết: Đúng đó, đúng đó, xin giúp đỡ nhiều.
Lại được giành tem rồi. Doãn Đình có chút đắc ý. Có niềm vui khi lôi kéo, cái tạo thành công một người bạn. Anh không hổ là đồng minh, chuyện này làm cô có cảm giác thành tựu quá. Doãn Đình lên mạng tìm kiếm, tìm được một tấm hình củ cải trắng, đăng lên Weibo.
“Đồng minh thân mến, cảm ơn.”
Cừu Chính Khanh bên này vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc, lại thuận tay lướt Weibo, thấy bài đăng mới của Doãn Đình, thiếu chút nữa phụt máu ra.
Thiên sứ hạ phàm chính là để dày vò người khác mà. Ai cùng hội Củ Cải Trắng với em chứ?!
Vì sao Doãn Đình mãi chưa có bạn trai? Cừu Chính Khanh nghĩ mình hiểu được phần nào lý do rồi. May là anh chứ không phải người khác, anh có đủ kiên trì.
Chuyến công tác này của Cừu Chính Khanh đã ςướק mất của anh tận sáu ngày, khi trở về đã là chiều thứ tư. Anh không về nhà nghỉ ngơi mà ghé qua công ty trước. Đi vắng mấy hôm, một núi việc đang ở công ty đợi anh xử lí. Đến khi xử lí xong hết một số tài liệu chồng chất trên bàn thì đã hơn bảy giờ tối.
Cừu Chính Khanh kéo hành lí về đến nhà, nấu một bát mì ăn lót dạ. Anh vừa ăn vừa lướt Weibo. Mấy hôm nay tuy anh rất bận nhưng vẫn dành ra chút thời gian để dạo loanh quanh, chụp hai tấm ảnh sông nước đăng lên mạng. Doãn Đình không phải người đầu tiên thấy, lúc cô đến đã có người khác để lại bình luận rồi. Doãn Đình gửi một dãy biểu tượng “đáng thương” bên dưới bài đăng của Cừu Chính Khanh, còn viết: “Không được bóc tem rồi”.
Vì chuyện này mà Cừu Chính Khanh đã cười rất lâu. Nhưng hôm sau anh mở lên xem thì thấy người bạn để lại bình luận đầu tiên bắt chuyện với Doãn Đình: Xin lỗi nhé, tem là của tôi. Chúng ta kết bạn đi.
Lại nữa. Không quen không biết thì kết bạn cái gì.
Doãn Đình không thèm để ý đến người kia, điều đó khiến Cừu Chính Khanh rất vui.
Sau đó quản lí bên đối tác mời họ ăn trưa, Cừu Chính Khanh nhớ đến tư liệu về các nhà hành mà Doãn Đình gửi, vội nói ra tên một nhà hàng. Mọi người cùng nhau đi, Cừu Chính Khanh chụp lại bảng hiệu của nhà hàng đó đăng lên Weibo, gắn thẻ “Đình Đình Ngọc Lập 413”, nói: Cảm ơn đã giới thiệu”.
Lần này Doãn Đình tức tốc xuất hiện.
Tem!!!!!
Sau đó cô nói tiếp: Anh đừng khách sáo.
Chỉ hai bình luận trên Weibo đã đủ khiến cho Cừu Chính Khanh cảm thấy chuyến công tác này cũng không mệt mỏi lắm. Mỗi ngày trước khi đi ngủ anh đều lên xem hôm nay Doãn Đình đã viết gì, cái cô đề cập đến đều là cuộc sống đời thường. Trước đây anh thấy những nội dung này rất nhàm chán và sáo rỗng, nhưng bây giờ anh lại thấy những gì Doãn Đình viết rất thú vị. Anh hy vọng cô viết nhiều hơn, anh rất thích xem.
Nhưng trước giờ Cừu Chính Khanh chưa từng để lại bình luận nào trên Weibo của cô vì có quá nhiều người theo dõi tài khoản đó. Không biết tại sao, anh cảm thấy bình luận cái gì cũng không ổn, cảm thấy rất ngại. Với lại Weibo của cô náo nhiệt như thế, anh nghĩ nếu có bình luận thì lời nhắn của anh cũng sẽ bị nhấn chìm, cô không thấy đâu.
Hôm nay Doãn Đình đăng một tấm hình tự chụp. Trong ảnh, cô vừa mua son mới, còn thêm chiếc mũ mới, thế là đội mũ nháy mắt chu môi làm mặt quỷ. Bên dưới có một đám người bình luận nhiệt tình. Cừu Chính Khanh vừa ăn vừa âm thầm phê bình: “Đã nói với em là đừng đăng hình chụp rồi mà, rất dễ dẫn dụ sói tìm đến”. Nhưng cô cũng đẹp thật, rất tự nhiên, rất đáng yêu. Cừu Chính Khanh cứ vừa nhìn tấm hình vừa ăn hết tô mì lúc nào không biết.
Ăn xong mì, anh vừa rửa bát vừa góp nhặt dũng khí. Lát nữa, anh sẽ gọi điện cho Doãn Đình. Bây giờ cũng chưa muộn lắm, vừa hay tiện thể hẹn gặp cô luôn. Phải lên kế hoạch xong xuôi, sáng mai anh mới có thể tập trung tinh thần làm việc.
Lần này anh đi công tác tuy rằng bận rộn, nhưng kế hoạch tìm cơ hội theo đuổi Doãn Đình vẫn được Cừu Chính Khanh nghiêm túc suy nghĩ. Chiêu đầu tiên chính là dùng cái cớ đến thăm cô nhi viện, chiêu tiếp theo là anh có thể viện cớ muốn mua một cái máy ảnh tốt, thấy Doãn Đình chụp hình rất đẹp nên muốn nhờ cô chỉ dạy, nhờ cô cùng anh đi chọn máy ảnh. Sau đó anh có thể nói cuối năm rồi, muốn mua ít đặc sản gửi cho cô anh ở dưới quê, hỏi cô xem có gì ngon để giới thiệu không. Tiếp nữa là kỳ nghỉ Tết cô có sắp xếp tiết mục gì không, cho anh một vé tham gia. Không được đi làm anh rất buồn, cần việc nào đó để Gi*t thời gian.
Sau đó, mỗi một việc trên đều có thể xem tình hình mà tìm cơ hội nói cảm ơn, mời cô ăn bữa cơm. Ngoài ra, cứ xem trên Weibo của cô có động tĩnh gì anh sẽ dựa vào đó để tìm cớ.
Nhìn xem, thật ra đâu có khó. Cũng như giành mối làm ăn thôi, sắp xếp chiến lược, đặt ra điều kiện, nghĩ ra kế hoạch tốt, theo dõi tiến độ, tăng cường liên lạc, củng cô mối quan hệ, biết được nhu cầu đôi bên, đôi bên cùng có lợi, thỏa thuận!
Cừu Chính Khanh cảm thấy không sai, chính là như vậy, anh ấn phím gọi cho Doãn Đình, bắt đầu dùng đến cái cớ đầu tiên trong kế hoạch của mình.
“Xin-Hãy-Nghiêm-Chỉnh-Chút.” Mở đầu cuộc gọi của Doãn Đình lúc nào cũng vậy, âm thanh có chút xa xôi, hình như đang mở loa ngoài.
Cừu Chính Khanh hơi hồi hộp: “Tôi đi công tác về rồi”.
“Vất vả cho anh rồi.” Có lẽ Doãn Đình đang chơi máy tính, Cừu Chính Khanh nghe thấy tiếng gõ bàn phím “cạch cạch” bên chỗ cô.
Cừu Chính Khanh càng hồi hộp hơn, bàn chuyện làm ăn anh còn chưa từng hồi hộp thế này bao giờ. “Ừm... là vậy, tôi có mua ít quà ở thành phố J cho lũ trẻ, cuối tuần cô có thời gian không? Có thể cùng tôi đến cô nhi viện một chuyến không? Cô thân với tụi nhỏ, nói chuyện cũng dễ hơn.”.
“Ây da.” Tiếng gõ bàn phím bên Doãn Đình ngưng bặt: “Cuối tuần này sao?”.
“Đúng.” Anh nín thở chờ đợi.
“Không được rồi.”.
“...” Trong chớp mắt Cừu Chính Khanh bị nỗi thất vọng bao quanh.
“Bạn của bố em bị bệnh, ông muốn đi thăm. Chú ấy ở thành phố L, ngày mai em phải đi rồi. Nghe nói tình hình không tốt lắm, có thể em và bố phải ở lại vài hôm. Cuối tuần chắc là chưa về được.” Doãn Đình rất áy náy: “Thật xin lỗi anh, tiếc thật đấy”.
“Vậy à, không sao.” Anh có giả vờ cũng phải vờ như không để tâm.
“Hay là em nói Vũ Phi đi với anh nhé, cô ấy cũng rất thân với viện trưởng.” Doãn Đình nhiệt tình đề nghị.
“Để sau vậy.” Cừu Chính Khanh không thể nói “không cần”, cũng không thể nói “được”, cái cớ hẹn gặp này đáng quý như thế, dùng một cái mất một cái, tất nhiên anh phải giữ lại rồi. Đợi cô trở về lại hẹn tiếp.
Kết quả là ngày hôm sau đi làm, Tần Vũ Phi cầm theo điện thoại chạy vào phòng làm việc của anh, hỏi: “Anh muốn mang quà đến cô nhi viện à? Cần người dẫn đường?”.
Cừu Chính Khanh ngơ ngẩn, nhanh chóng hiểu ra nhất định là Doãn Đình đã nhờ Tần Vũ Phi, cái mặt già này của anh gần như không giữ được rồi, “Tạm thời không đi nữa, cuối tuần tôi có việc, phải làm thêm giờ”.
Tần Vũ Phi nói vào điện thoại: “Người ta không đi nữa, có việc bân. Cậu lo cái gì, ngoan ngoãn lên máy bay đi. Lo làm gì nhiều, anh ta đã lớn thế này rồi, muốn đi đâu còn cần người dắt đi sao?”. Tần Vũ Phi vừa cằn nhằn Doãn Đình vừa bước đi không quay đầu lại.
Mặt của Cừu Chính Khanh hơi nóng lên, cái cô đại tiểu thư này, sao lại vạch trần anh như thế! Tuy chỉ là tùy tiện nói một câu, nhưng lỡ Doãn Đình suy nghĩ lại, vậy chiêu thứ hai, thứ ba, thứ tư của anh đều không dùng được nữa à?
Thứ bảy, rốt cuộc Cừu Chính Khanh vẫn một mình đến cô nhi viện. Lần này anh cũng mua hai thùng trái cây, còn rất nhiều bưu thi*p phong cảnh ở thành phố J mà lúc ở đó anh đã nhờ người mua giúp.
Cừu Chính Khanh và Tiểu Thạch Đầu ngồi cạnh nhau trên băng ghế dài, anh cho riêng cô bé một bộ bưu thi*p, “Chú đã đến thành phố này, chú không biết chụp hình nên mua bưu thi*p tại đó luôn”.
Một bộ có tám tấm, chụp những địa danh du lịch của thành phố J. Thật ra những nơi đó anh đều chưa đến qua, anh chỉ có bưu thi*p mà thôi.
Bởi vì không đích thân đến, nên anh không trả lời được những vấn đề Tiểu Thạch Đầu hỏi. Nhưng Tiểu Thạch Đầu không hề để tâm, cô bé cười rất vui, chỉ là vài tấm bưu thi*p thôi, cô bé đã rất thoải mãn.
“Chú ơi, cháu thích chú.” Tiểu Thạch Đầu thổ lộ với Cừu Chính Khanh.
Mặt Cừu Chính Khanh đỏ bừng. Tuy chỉ là tình cảm đơn thuần của trẻ nhỏ, nhưng là lời tiểu Doãn Đình nói, tự nhiên Cừu Chính Khanh có chút ngượng ngùng. Nhưng thiên sứ nhí hay thiên sứ lớn đều như nhau, động một chút là thổ lộ, cái tật này không tốt đâu.
Cừu Chính Khanh nhìn gương mặt tươi cười đơn thuần đáng yêu của Tiểu Thạch Đầu, bỗng thấy nhớ Doãn Đình vô cùng.
Chủ nhật, Cừu Chính Khanh vẫn đến siêu thị mau những vận dụng sinh hoạt cho một tuần như mọi khi. Lúc đợi thanh toán, anh mở Weibo, thấy Doãn Đình đã đăng bài mới. Đã mấy ngày rồi cô không cập nhật tài khoản cá nhân, anh rất nhớ. Nhưng bài đăng lần này không có nội dung gì để người ta vui mừng cả. Cô viết: “Một vị trưởng bối đã đi xa, chia ly lúc nào cũng buồn bã, cho nên, chúng ta phải quý trọng những cuộc gặp gỡ”.
Cừu Chính Khanh giật mình, mặc kệ đang ở nơi ồn ào hỗn loạn như siêu thị, trực tiếp gọi điện cho Doãn Đình.
Doãn Đình bắt máy rồi, lần này chỉ đơn giản nói “a lô”, không hào hứng mà gọi biệt danh của anh nữa. Cừu Chính Khanh thoáng thấy đau lòng.
“Cô vẫn ổn chứ?” Anh nói.
“Em không sao. Chỉ là bố em rất buồn, hai người là bạn bao nhiêu năm rồi, chú ấy còn kém bố em vài tuổi, vậy mà lại đi trước.” Cừu Chính Khanh hỏi không đầu không đuôi, nhưng Doãn Đình lại biết anh đang nói chuyện gì.
Hai người cầm điện thoại, cách nhau một khoảng cách rất xa, im lặng trong vài giây.
Người phía sau hối thúc Cừu Chính Khanh bước lên, đến lượt anh tính tiền rồi. Cừu Chính Khanh lại lùi lại, lui ra khỏi hàng người đang xếp hàng. “Vậy cô nên ở bên ông nhiều một chút.” Anh cũng không biết có thể an ủi thế nào.
“Anh đang ở đâu vậy?” Doãn Đình hỏi, cô vừa nghe ai lớn tiếng hối thúc nhanh lên gì đó.
“Siêu thị.” Anh thành thật trả lời.
Doãn Đình chợt thấy thật ấm áp, anh là người đầu tiên gọi điện đến an ủi cô, ở một nơi như thế, ồn ào đến vậy, nhất định không tiện chút nào. “Cảm ơn anh.”.
“Đừng khách sáo.” Khách sáo như thế sẽ làm anh cảm thấy thất bại.
“Anh cứ mua đồ đi, em không sao đâu.”
“Được.” Thật ra Cừu Chính Khanh muốn hỏi khi nào cô trở về nhưng lại ngại mở miệng, với lại chuyện vừa xảy ra, anh hỏi vậy dường như không được thích hợp.
“Vậy em cúp máy đây.” Doãn Đình nói.
“Được.”
“Tạm biệt.” Doãn Đình cúp máy rồi. Cừu Chính Khanh thấy hơi buồn. Quay trở lại xếp hàng tính tiền, anh lại nhịn không được mở Weibo lên, dưới bài đăng của Doãn Đình có người hỏi có chuyện gì, cũng có người không hỏi mà trực tiếp an ủi. Cừu Chính Khanh kiềm chế không được nữa, anh cũng bình luận. Anh nói: “Thật ra, không cần gặp gỡ cũng có thể trân trọng, ở trong lòng”. Sau khi gửi bình luận đi, anh nghĩ có nhiều bình luận như thế, chắc cô sẽ không chú ý đến cái của anh đâu.
Anh có chút không vui.
Đến tối lại lướt Weibo, quả nhiên Doãn Đình không trả lời bình luận của anh.
Lại có chút không vui.
Nhưng anh cũng để ý thấy bình luận của người khác cô cũng không trả lời. Vậy cũng xem như đối đãi công bằng.
Lúc Cừu Chính Khanh còn đang tự an ủi mình thì Doãn Đình đang tâm sự với Tần Vũ Phi qua điện thoại, cô kẻ chuyện của bạn bố cô xong, lại nói: “Cậu có biết không? Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút thật ra là một người rất ấm áp đó. Anh ấy để lại bình luận trên Weibo của mình, thật khiến người ta cảm động mà”.
Doãn Đình đọc lại câu bình luận kia cho Tần Vũ Phi nghe, Tần Vũ Phi mỉa mai: “Anh ta bị ai nhập vậy? Anh ta phải là quái thú mặt lạnh cuồng công việc mới đúng chứ”.
Doãn Đình cười ha ha: “Con người ai cũng có rất nhiều mặt mà. Thật ra anh ấy cũng tốt lắm. Hình như anh ấy vẫn chưa yêu đương gì với người bạn học kia”.
“Người ta có qua lại với nhau cũng không nói cho cậu biết. Đâu cần phải báo cáo với cậu.”.
“Cũng đúng.” Doãn Đình nói: “Mình đang nghĩ, nếu anh ấy tìm bạn gái không được thuận lợi, mình sẽ giúp anh ấy tìm một đối tượng. Nhưng xung quanh hình như không có ai thích hợp với anh ấy cả”.
“Cậu đúng là rảnh rỗi.” Tần Vũ Phi không cho ý kiến của Doãn Đình là đúng. Theo cô thấy, Cừu Chính Khanh là người có ý chí rất kiên định, hoàn toàn không cần người khác lo lắng thay anh ta, hơn nữa lo chuyện bao đồng cho anh ra chắc chắn sẽ bị anh ta quở trách cho xem.
“Lần sau mình đi hỏi anh ấy xem sao. Chỉ cần anh ấy cần, mình sẽ để ý giúp.” Doãn Đình bị trách cũng không để bụng, nói tiếp: “Thật ra cậu mới là người nên giúp Cừu Chính Khanh. Anh ấy là cây hái ra tiền của công ty nhà cậu đó”.
“Đúng, cây hái ra tiền là dùng để hái tiền, không phải dùng để hái tình cảm.” Miệng lưỡi Tần Vũ Phi vẫn tỏ ra cay độc, “Hơn nữa, nói chuyện yêu đương với quái thú mặt lạnh cuồng công việc? Mình không tưởng tượng nổi người con gái đó phải dũng cảm thế nào”.
Doãn Đình cười lớn, cô cũng tưởng tượng không ra. Với lại cô đã từng tận mắt chứng kiến cuộc hẹn của Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu, nếu đó gọi là hẹn hò, quả thật rất khác người, dáng vẻ nghiêm túc khi nói chuyện kinh té, chuyện công việc. Trời ạ! Họ tuyệt đối không phải đang yêu đương.
Thảm thật, cô cảm thấy Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút rất đáng thương.
Cừu Chính Khanh thì không thấy mình đáng thương, nhưng lại thấy mình đang rất buồn bực. Một tuần đã trôi qua rồi. Vẫn không có tin gì của Doãn Đình. Cô không đăng bài mới trên Weibo, cũng không cho anh biết thêm chút tin tức nào. Anh thì ngại gọi điện cho cô, vì chuyện như vậy, mấy cái cớ kia của anh không cái nào thích hợp để dùng cả. Không có chuyện để nói, gọi điện thoại rất kì. Anh cũng không thể vác mặt đi tìm Tần Vũ Phi để hỏi Doãn Đình gần đây thế nào rồi.
Vậy nên, mỗi ngày anh đều rất buồn bực.
Ngày mười lăm tháng mười một, Cừu Chính Khanh ngây ngốc trong nhà, không muốn làm việc, cũng không muốn ra khỏi cửa. Đột nhiên anh nhớ ra hồi trước anh đã đặt ra một kỳ hạn, nói rằng nếu trước ngày mười lăm tháng mười một không gặp được Doãn Đình, anh sẽ từ bỏ, không theo đuổi Doãn Đình nữa.
May mắn sao, hôm sau anh nhặt được điện thoại của Doãn Đình trong xe của mình. Nếu không theo tình hình như hiện giờ, quả thật đến ngày mười lăm tháng mười một cũng vẫn chẳng thể gặp được Doãn Đình. Đừng nói tình cờ, cả chủ động hẹn gặp còn không được nữa là.
May thật, may thật.
Nhưng lần gặp tiếp theo là khi nào? Có thể sớm chút không? Anh sắp đợi không được nữa rồi.
Hai ngày cuối tuần trôi qua thật buồn chán. Thứ hai bận rộn khiến anh không có thời gian mà suy nghĩ lung tung. Thứ ba cũng bận như thế, hồ sơ đọc không hết, email trả lời không kịp, họp hành cũng không dứt.
Buổi chiều trong lúc đang họp, anh để ý thấy có người nhìn tấm kính thủy tinh phía sau anh lộ ra vẻ mặt vui mừng và hóng chuyện, tim anh nảy lên một cái, vội quay đầu lại, chỉ thấy một đồng nghiệp nữ đi ngang qua. Vì vậy anh hung hăng trừng mắt với người kia, lạnh lùng nhắc nhở: “Trong giờ họp mọi người làm ơn tập trung tinh thần”. Tất cả vội cúi đầu ra vẻ nghiêm túc, nửa buổi họp còn lại trôi qua trong bầu không khí căng thẳng cho đến khi kết thúc.
Cừu Chính Khanh mặt mày nghiêm nghị ôm máy tính xách tay trở về phòng làm việc, vừa đi đến cửa thì thấy một bóng hình quen thuộc từ trong phòng của Tần Vũ Phi bước ra.
Anh lập tức khựng lại.
Vui mừng!!!!!
Doãn Đình thấy anh, đang định vẫy tay gọi, chợt nhớ ra đây là nơi làm việc, vậy là cô lè lưỡi, thu tay lại, giấu ra phía sau lưng, cô ra vẻ bình tĩnh từ từ bước đến.
Rất đáng yêu!
Tim Cừu Chính Khanh ngay lập tức mềm oặt, trên mặt cũng bất giác nở nụ cười.
Những người đang đi cùng anh trở về nơi làm việc vội cúi đầu vờ như không thấy, tức tốc giải tán trở về chỗ của mình, núp sau vách ngăn ở bàn làm việc tiếp tục quan sát cảnh tượng “động trời”.
Doãn Đình đi đến trước mặt Cừu Chính Khanh, cười chào hỏi: “Cừu tổng đại nhân”.
Cừu Chính Khanh ổn định lại tâm trạng, ho khẽ một tiếng, nghiêm mặt, đáp lại: “Lâu rồi không gặp”.
Đúng là rất nhớ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc