Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 07

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Cừu Chính Khanh không hề tức giận, cóc mạ vàng so với mấy tuef trong quá khứ như là nam phương hoàng thích ra vẻ thì dễ nghe hơn nhiều, hơn nữa Giám đốc Đỗ cũng không có ác ý, chỉ là nói đùa chút thôi, anh biết mà. Trước đây phải nghe rất nhiều lời ác ý, anh đã miễn dịch từ lâu rồi. Từ lâu anh đã biết, cách tốt nhất để bịt miệng những người kia chính là anh phải trở nên mạnh mẽ hơn, tốt đẹp hơn. Nếu anh đã tốt hơn mà vẫn không làm họ im miệng được thì đó là do họ xấu tính, anh không cần phải để ý đến họ.
Lúc này Cừu Chính Khanh đang đến phòng trà nước, đi ngang qua phòng làm việc của Tần Vũ Phi. Cửa phòng đóng, nhưng anh biết Tần Vũ Phi và Doãn Đình đang ở bên trong. Anh đưa mắt nhìn cánh cửa, nhưng chân không dừng bước. Quay đầu lại anh mới phát hiện có người đang nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt của anh, người kia vội cười một cái rồi đi mất.
Hôm nay có nhiều người thích uống nước thật. Cừu Chính Khanh nhướng mày, có chút ngạc nhiên với lượng nhân viên qua lại trên đường đến phòng trà nước. Doãn Đình đã đến công ty bao nhiêu lần, đến bây giờ các người mới bắt đầu thấy tò mò sao?
Rót nước xong quay lại phòng làm việc, anh nhớ đến lời lúc nãy Giám đốc Đỗ nói. Chẳng lẽ họ cho rằng Doãn Đình và anh có gì đó? Nghĩ vậy anh bật cười. Tin đồn này đúng thật không hiểu từ đâu mà có. Anh và Doãn Đình tuyệt đối không thể. Một là tuổi tác chênh lệch quá lớn, hai là hai người sống trong hai thế giới khác nhau. Cái anh nói cô không hiểu, thứ cô thích anh lại càng không có hứng thú. Không thể ngày nào cũng ông nói gà bà nói vịt được.
Trước đây Tần Văn Dịch có ý để anh và Tần Vũ Phi đến với nhau, giữa anh và Tần Vũ Phi còn có điểm chung là Vĩnh Khải, xem như chung một công việc, nhưng sự thật là anh không có tình cảm gì với cô chủ kia. Doãn Đình và Tần Vũ Phi ngoại trừ tính cách khác nhau, những thứ khác đều tương tự cả. Mà anh và Doãn Đình còn không có công việc chung, không có chủ đề chung để nói chuyện.
Cho nên nói, làm sao có khả năng đó!
Anh và Doãn Đình có thể đứng top 10 trong bảng xếp hạng những đối tượng không hợp nhau nhất.
Anh cần một người bạn đời độc lập, có hoài bão, hiểu chuyện kinh doanh, nỗ lực cầu tiến, có thể hiểu những gì anh nói.
Nghĩ đến đây thì Cừu Chính Khanh thấy một cái đầu ló ra bên ngoài cửa phòng làm việc.
Miệng tươi cười tràn đầy sức sống.
Cừu Chính Khanh nhìn lại mặt bàn, toàn bộ giấy tờ đã được ký xong và chuyển đi, trông anh có vẻ như không bận lắm. Anh chỉ có thể âm thầm thở dài, vẫy tay bảo Doãn Đình bước vào.
Doãn Đình vui mừng nhảy vọt vào, hỏi: “Anh có thể đi được chưa?”.
Cừu Chính Khanh ngẩn người: “Đi đâu?”.
“Đi ăn cơm đó. Không phải Cố Anh Kiệt đã hẹn chúng ta sao?”
À, ra là cô đang nói cái này. “Còn chưa hết giờ làm mà.” Anh nhắc nhở cô.
“Còn có năm phút.” Doãn Đình cũng nhắc cho anh biết.
“Kể cả thế thì vẫn chưa hết giờ.”
“Nhưng anh cũng đâu làm được gì trong năm phút ấy đâu.”
“Nếu cô không ở đây thì năm phút đó tôi sẽ làm được rất nhiều việc.”
“Thật không?” Doãn Đình chớp chớp mắt. Nghiêm túc nói: “Vậy em không quấy rầy anh nữa. Em ngồi bên cạnh đợi vậy”. Sau đó cô thật sự ngồi xuống sô pha ở bên cạnh. Cừu Chính Khanh nhìn cô chằm chằm, cô bày ra dáng vẻ “tôi xem trong năm phút anh làm được cái gì” thế kia thì anh làm sao mà làm được? Dù làm gì cũng sẽ thấy lúng túng, vấn đề là bây giờ quả thật anh không có gì để làm.
Nhưng Doãn Đình không thèm nhìn anh, cô lấy điện thoại ra chơi. Một lúc sau ngẩng đầu lên, thấy Cừu Chính Khanh đang nhìn mình chằm chằm, cô không hiểu có chuyện gì nên dè dặt hỏi: “Em ngồi đây cũng làm phiền đến anh sao, em ra ngoài kia đợi vậy?”. Tần Vũ Phi đã về từ sớm rồi, lần này không phải do cô dụ dỗ cô ấy, nhưng cô cũng không còn chỗ nào để ngồi lại. Các chị thư ký cũng rất thân thiện, cô nghĩ nếu đợi ở bên ngoài chắc không có vấn đề gì.
Nói xong Doãn Đình đã đứng lên, chuẩn bị ra ngoài, Cừu Chính Khanh vội nói: “Cô cứ ngồi đây đi”. Không thấy mấy người ngoài kia đang chờ đợi như hổ rình mồi hay sao?
“Dạ.” Doãn Đình không ý kiến gì, lại ngồi xuống sô pha, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Ng'n t Cừu Chính Khanh gõ hờ lên mặt bàn, anh nhìn thời gian hiển thị dưới góc màn hình, còn hai phút nữa. Thì ra hai phút lại qua lâu như thế. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không về sớm. Vấn đề không phải ở chỗ làm được ít hay nhiều việc, mà là ở thái độ. Thân là cấp trên của người khác, anh phải làm gương.
Doãn Đình không biết đang xem gì trong điện thoại, đột nhiên cười ha ha, cười xong mới nhớ ra mình đang ngồi trong phòng làm việc của người khác, vội lén đưa mắt nhìn Cừu Chính Khanh. Anh lập tức quay đầu, tỏ vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mắt liếc thấy Doãn Đình lè lưỡi rồi mím chặt môi, rồi sau đó bụm miệng tiếp tục nhìn vào điện thoại.
Có gì buồn cười đến vậy, làm anh cũng tò mò muốn xem. Cừu Chính Khanh nhìn về phía Doãn Đình, cô cười đến cả đuôi mắt cũng cong lên nhưng vẫn cố không phát ra tiếng.
Tiếng gõ cửa làm Cừu Chính Khanh giật mình, thư ký đi vào hỏi: “Cừu tổng, còn có việc gì không ạ? Nếu không có thì tôi về đây”.
Đã hết hai phút rồi? Sao giống như vừa chớp mắt một cái thôi vậy.
Cừu Chính Khanh bộ dạng nghiêm túc nói: “Được, vất vả cho cô rồi”.
Thư ký cười, quay qua nói với Doãn Đình: “Cô Doãn, tôi về đây, tạm biệt”.
“Tạm biệt.” Doãn Đình vui vẻ vẫy tay. Đợi khi thư ký đi rồi,Doãn Đình nhìn Cừu Chính Khanh: “Anh làm xong việc chưa?”.
“Ừ.” Cừu Chính Khanh quyết định về thôi. Tuy anh rất hiếm khi tan ca đúng giờ, nhưng hôm nay đã hẹn với người ta rồi, lại còn có một con ma rắc rối đang túc trực bên cạnh, không đi không được.
Cừu Chính Khanh thu dọn đồ đạc, dẫn Doãn Đình xuống lâu. Còn chưa đến cửa thang máy anh đã thấy hối hận rồi.
Đang là lúc tan ca, người rất đông. Mọi người nhìn thấy Doãn Đình còn vẫy tay chaò hỏi cô, có người hỏi thẳng “Có phải Weibo của cô là Đình Đình Ngọc Lập không?”. Doãn Đình thoải mái trả lời, suốt quá trình Cừu Chính Khanh chỉ nghiêm mặt không lên tiếng. Sớm biết thế này anh giả vờ bận rộn, kéo thêm chút thời gian, ra muộn một chút. Bây giờ không chỉ có người tới bắt chuyện với Doãn Đình, mà còn vừa bắt chuyện vừa dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh và cô.
Cảm giác này... thật lạ.
Lúc thang máy đến,một đám người đứng chật ních trong đó. Anh và Doãn Đình bị những người khác vây vào trong góc của thang máy. Doãn Đình đứng ngay bên cạnh anh, có người còn lén nhìn họ.
Doãn Đình không hề để ý, vẫn mải miết chơi điện thoại. Cừu Chính Khanh thì cảm thấy mặt mình nóng nên, cảm giác rất lạ.
Buổi “hội thảo” tối nay Doãn Đình nói khá nhiều, vì lúc chiều cô mới vừa nói chuyện với Tần Vũ Phi xong, biết được suy nghĩ của cô ấy. Doãn Đình báo cáo lại với Cố Anh Kiệt: “Vũ Phi nói vẫn chưa định chia tay với anh”.
Cố Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Cừu Chính Khanh nhướng mày, yêu đương thôi mà mệt mỏi như thế, mất tự tôn như thế, thì cứ phải yêu làm gì? Hơn nữa còn rất ảnh hưởng đến công việc. “Cậu có biết cô ấy thất tình ảnh hưởng thế nào đến công việc không?” Cần phải nghiêm khắc phê bình mới được.
Cố Anh Kiệt và Doãn Đình đồng thanh đáp lại: “Còn chưa thất tình mà”.
Doãn Đình làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ là thử thách nhỏ trong tình yêu thôi”.
Cố Anh Kiệt tỏ vẻ cảm động: “Tiểu Đình à, em đúng là thiên sứ”. Đây mới đúng là an ủi người khác đó.
Doãn Đình bĩu môi nói: “Thiên sứ không tìm được bạn trai, thiên sứ đang buồn đây”.
Cố Anh Kiệt liền nói: “Đợi xong chuyện này, anh nhất định sẽ giới thiệu đối tượng cho em, đến khi nào em ưng ý thì thôi, đảm bảo em có thể xuất giá”.
“Là anh nói đấy nhé.” Doãn Đình vui vẻ vô cùng, Cừu Chính Khanh lại nhíu mày: “Hai người đến để giải quyết vấn đề tình cảm của Tần Vũ Phi hay đến để giải quyết vấn đề tìm bạn cho Doãn Đình?”.
“Hai vấn đề này không mâu thuẫn với nhau mà.” Doãn Đình tiếp tục báo cáo. “Vũ Phi còn nói, Cừu Chính Khanh lúc cần nhiều chuyện thì kín như bưng, lúc không cần thì cứ thích lo chuyện bao đồng.”
Cừu Chính Khanh nhướng mày: “Liên quan gì đến tôi?”.
“Cô ấy bảo lúc đó muốn để anh nói lại chuyện này cho bố cô ấy biết, kết quả anh lại kín miệng, giờ lại nhiều chuyện nói cho em biết, nên cô ấy mới trách anh.” Doãn Đình có sao nói vậy, ngườ nhiều chuyện là anh bị ngừi ta trách cứ, còn người đi nhiều chuyện đã được thỏa mãn trí tò mò là cô lại không hề có chút áy náy nào.
“Vậy cô nói với cô ấy thế nào?” Không biết làm sao nhưng Cừu Chính Khanh hơi chột dạ, anh vốn không phải người thích buôn chuyện, làm như vậy quả thật không đúng. Anh cố gắng nhớ lại xem lúc đó vì sao mình lại đi nói với Doãn Đình chuyện này. Hy vọng Tần Vũ Phi không cho rằng Doãn Đình ở giữa thêu dệt chuyện gì. Dù sao thì Doãn Đình cũng từng thích Cố Anh Kiệt.

“Tất nhiên là em kể cho cô ấy biết tin tức của anh. Anh muốn hẹn bạn gái đi ăn cơm, tìm em tư vấn chọn quán, sau đó thì tình cờ gặp mặt, rồi chúng ta nói chuyện với nhau, anh thuận miệng nhắc đến chuyện này. Hợp tình hợp lí biết bao. Nhưng em đã giúp anh giấu chuyện May muốn theo đuổi anh, còn chuyện ba người chung bàn dọa bọn trẻ bỏ chạy. Anh không cần cảm ơn đâu, đây là chuyện em nên làm.”
Cừu Chính Khanh nghẹn lời, anh nào có muốn cảm ơn cô? Cái gì mà ba người chung bàn dọa bọn trẻ bỏ chạy, rõ ràng là cô tự lắm chuyện dắt đám nhỏ đi mà? Khoan đã, có chỗ nào đó không đúng. Anh nhìn qua nhìn lại, Doãn Đình đang nói với Cố Anh Kiệt: “Bọn em tám chuyện xong thì tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều”.
Cừu Chính Khanh biết “bọn em” ở đây ý chỉ cô và Cừu Chính Khanh, nhưng cơ bản thì anh thấy câu nói này áp dụng lên bất cứ người phụ nữ nào cũng đều chính xác cả.
Cuối cùng anh cũng nghĩ ra chỗ nào không đúng rồi. Hình như, những cuộc hẹn cá nhân của anh, lần nào cũng có ba người ở chung một bàn.
Lần đầu tiên là anh, Mao Tuệ Châu và Doãn Đình. Lần thứ hai thì anh, Mao Tuệ Châu và Thẩm Giai Kỳ. Lần này thì có anh, Cố Anh Kiệt và Doãn Đình.
Chuyện này quả thật.. kì quặc quá đi.
Doãn Đình đã nói ra hết những lo lắng của Tần Vũ Phi. Thật ra là do bạn gái cũ của Cố Anh Kiệt vẫn chưa quên được cậu ta, còn Cố Anh Kiệt thì không chịu dứt khoát đá người ta ra xa, lại còn tốt bụng giúp đỡ cô ta giải quyết khó khăn. Trước đây Tần Vũ Phi đã từng bị tổn thương tình cảm, khá nhạy cảm đối với vấn đề lòng chung thủy trong tình yêu của đàn ông. Vì thế cho dù Cố Anh Kiệt hết lần này tới lần khác đảm bảo, Tần Vũ Phi vẫn không dám đặt trọn niềm tin.
Doãn Đình và Cố Anh Kiệt bàn bạc rất lâu, đang đợi Cừu Chính Khanh đóng góp ý kiến, Cừu Chính Khanh nói: “Lợi thế thương mại đã bị suy giảm, cần xây dựng lại từ đầu, phải tạo ra thành tích tốt, hơn nữa phải nhường đi chút ít lợi ích, sẵn sàng lập ra những điều khoản nghiêm ngặt hơn trong hợp đồng”.
Doãn Đình và Cố Anh Kiệt trố mắt nhìn anh.
Cừu Chính Khanh mặt không biến sắc.
Cố Anh Kiệt và Doãn Đình tiếp tục thảo luận với nhau. Những đạo lí kia Cố Anh Kiệt đều hiểu, nhưng tình hình thực tế thì lại không có cách nào giải quyết được. Không có lợi ích nào để nhường, tặng quà thì không lọt mắt cô ấy, xin lỗi thì cô ấy không phản ứng, hứa hẹn gì cô ấy cũng không tin. Vậy thì phải làm sao?
“Nói sao thì nói, trong tình huống xấu nhất thì cùng lắm tôi theo đuổi cô ấy lần nữa là được. Trước đây cũng là nhờ không bỏ cuộc, đủ nhẫn nại mới theo đuổi được mà.”
“Quá tốt rồi, Cố thiếu gia à, anh đừng nản chí, nhất định sẽ thành công mà.” Doãn Đình cổ vũ cậu ta.
Cố Anh Kiệt lòng đầy cảm kích, khoảng thời gian này anh tìm không ít người nhờ tư vấn, chỉ có Doãn Đình là ân cần đáng yêu nhất. Đúng thật là thiên sứ mà. “Tiểu Đình, anh nhất định sẽ giới thiệu một người bạn trai cho em.” Anh nói thật lòng.
“Được, Cố thiếu gia à, vậy thì trăm sự nhờ anh.” Doãn Đình cũng rất thật lòng.
Cừu Chính Khanh nhìn hai người đúng là không biết nên khen ngợi hay nên châm chọc nữa. Cô nương Doãn Đình có thể biến đối tượng theo đuổi thất bại thành chiến hữu tình thâm, xem như cũng có bản lĩnh. Sao người nào cô cũng có thể trở nên thân thiết như thế được nhỉ?
“Cậu nghĩ tích cực quá rồi đó.” Cừu Chính Khanh không nhịn được phải phát biểu chút ý kiến. “Có thể theo đuổi thành công không phải dựa vào sự nhẫn nại và nghị lực, hoặc là anh có lợi ích mà đối phương muốn có, hoặc là đối phương yêu anh. Lợi ích thì cô chủ không thiếu, còn yêu hay không thì bây giờ chưa nói chắc được. Nếu không thì sao lâu như vậy mà cả một cái liếc mắt cũng không ngó ngàng đến cậu.”
Doãn Đình và Cố Anh Kiệt lại trố mắt nhìn anh lần nữa.
Người này đến đây để giúp đỡ hay là phá hoại vậy.
“Cừu tổng đại nhân.” Doãn Đình vô cùng thành khẩn nói: “Cách nhìn nhận về tình yêu của anh thật sự có vấn đề rất lớn”.
“Cảm ơn nhận xét của cô.” Cừu Chính Khanh nghĩ đó là do thế giới của hai người khác nhau. Tình yêu tồn tại trong một thế giới đầy lãng mạn, đó là đối với Doãn Đình, còn anh sống trong thế giới hiện thực, cái anh cần là công việc và cuộc sống. Hôn nhân, là một phần của cuộc sống. Nó là một hạng mục trong hợp đồng đang đợi được hoàn thành.
Bữa cơm này cuối cùng kết thúc trong sự bàn luận sôi nổi của Cố Anh Kiệt và Doãn Đình rồi sau đó Cừu Chính Khanh đưa Doãn Đình về.
Khi xe đi được nửa đường, anh mới chợt nhớ Cố Anh Kiệt không hề nói muốn đưa Doãn Đình về, mà Doãn Đình cũng không hỏi anh có thuận đường chở cô về hay không. Khi ra về, hai nguwoif họ nói “tạm biệt” với Cố Anh Kiệt, sau đó anh cứ thế dẫn Doãn Đình đi về hướng xe mình. Vậy mà anh lại cảm thấy chuyện này hoàn toàn tự nhiên, không có chỗ nào không ổn.
Xem ra Doãn Đình thật sự có bản lĩnh trở nên thân thiết với bất cứ ai. Cừu Chính Khanh nhớ đến đám đồng nghiệp học theo Doãn Đình chụp hình nhắm một mắt trên Weibo của anh.
“Anh cười gì thế?” Doãn Đình hỏi.
Cừu Chính Khanh phát hiện ra mình đang cười. Anh hỏi lại cô: “Đáp án của câu một mắt với hai mắt của cô là gì vậy?”.
Doãn Đình mím môi cười, còn cố tình làm ra vẻ đắc ý, còn chưa mở miệng thì điện thoại của Cừu Chính Khanh reo lên, anh nhìn qua, là Mao Tuệ Châu gọi.
Doãn Đình nhắc anh: “Anh tấp xe vào bên đường rồi hãy nghe”.
Cừu Chính Khanh vốn định tiếp tục lái xe, khi nào về rồi gọi lại sau, nhưng Doãn Đình đã nói vậy rồi, anh cũng thuận tay dừng xe vào bên đường, ấn nút nhận cuộc gọi.
Mao Tuệ Châu nói cô ấy vừa làm thêm giờ xong, hỏi Cừu Chính Khanh đang ở đâu, có thể ra uống vài ly không. Giọng cô nghe có vẻ rất mệt mỏi, Cừu Chính Khanh nghĩ cái cô cần không phải là uống vài ly, mà là một người bầu bạn. Có lẽ công việc của cô thật sự rất rắc rối, vậy nên anh nhận lời. Hỏi xong địa điểm, anh bảo Mao Tuệ Châu ngồi đợi, anh sẽ đến muộn một chút.
Cừu Chính Khanh cúp máy xong, Doãn Đình vội nói: “Là Zoe hẹn anh à? Vậy anh nhanh đi đi. Em xuống chỗ này được rồi, em có thể đón taxi”.
“Không cần đâu, tôi đưa cô về trước, cũng không xa lắm. Cô ấy đã ở nhà hàng rồi, vừa tan ca, vẫn chưa ăn cơm, cứ để cô ấy ăn trước, chút nữa tôi qua ngồi với cô ấy là được. Có lẽ cô ấy có chút buồn phiền, chuyện công việc đó mà.”
Cừu Chính Khanh vừa nói vừa khởi động xe, tiếp tục lên đường.
Doãn Đình thở dài: “Chị ấy quả là vất vả mà”.
Cừu Chính Khanh gật đầu. Sự vất vả của họ, những đại tiểu thư như Tần Vũ Phi và Doãn Đình có thể hiểu nhưng lại không thể cảm nhận rõ được.
“Trước đây mẹ em cũng là một người phụ nữ kiên cường.” Doãn Đình nói.
Cừu Chính Khanh hơi bất ngờ, anh ngỡ mẹ Doãn Đình sẽ giống cô, là một người phụ nữ đơn giản, vui vẻ. Anh thật không cách nào tưởng tượng được Doãn Đình trở thành một cô gái kiên cường thì sẽ thế nào.
“Bố mẹ em cùng nhau lập nghiệp, mẹ giúp bố được rất nhiều tiền. Bố lúc nào cũng nói, nếu không có mẹ em thì đã không có ông. Ông nói tất cả những gì của ông đều là mẹ cho. Bao gồm em và anh trai em, bao gồm tiền cả bố, còn cả gia đình của bố. Tất cả đều là mẹ em mang đến cho ông.”
Cừu Chính Khanh im lặng không lên tiếng, Doãn Đình mỗi lần nhắc đến mẹ mình thì không khí xung quanh dường như mềm mại và yếu ớt hẳn, khiến anh bất giác phải cẩn thận.
“Sau này mẹ em bị bệnh, bố đã tự trách rất nhiều. Ông nghĩ nếu không phải do quá vất vả, mẹ em sẽ không đổ bệnh. Bây giờ ông giữ lấy xưởng in cũng vì mẹ em, đó chính là căn xưởng lúc đầu hai người cùng lập nên. Ông nói cho dù sau này không tiếp tục làm ăn nữa thì cũng phải giữ lại căn xưởng này. Đợi đến khi ông già không làm được gì nữa, thì sẽ giao căn xưởng này lại cho chú Ngô. Chú Ngô là người làm đã theo bố em rất nhiều năm.”
“Bố cô không để lại cho cô à?” Cừu Chính Khanh ngạc nhiên.
“Em không biết kinh doanh, anh trai em cũng không cần nó. Cha thì chiều theo ý bọn em, ông nói nếu không có hứng thú thì thôi đừng làm.”
Đúng là chiều hư con cái mà.
“Ông cũng không yêu cầu gì với tụi em, chỉ nói là đừng để mình quá vất vả. Mẹ em do quá vất vả nên mới đổ bệnh, ra đi quá sớm, ông nói như thế thì thật không đáng, sớm biết vậy ông thà không kiếm nhiều tiền còn hơn. Ông còn nói thà không sinh ra em, chỉ cần có anh trai em là đủ rồi.”
Câu này không lọt tai chút nào, Cừu Chính Khanh nhíu mày.
Nhưng Doãn Đình lại không hề để ý, cô nói: “Đó là vì sau khi sinh em thì mẹ em yếu hẳn. Lúc mang thai em là lúc hai người họ bận bịu nhất, bố em không có thời gian cũng như tinh thần để chăm sóc cho mẹ, bản thân mẹ cũng rất bận rộn. Lúc nhỏ em cũng không phải là đứa trẻ khỏe mạnh gì, sau đó là một vòng luẩn quẩn, mẹ vừa chăm sóc em, vừa chăm sóc chính mình, vừa phải làm việc. Thế là sức khỏe của mẹ ngày càng kém, công việc thì ngày càng nhiều”.
Doãn Đình ngừng một chút, nhìn Cừu Chính Khanh tiếp tục nói: “Bố em bảo đó đều là hậu quả của lòng tham. Ông nói thật ra tiền đủ tiêu rồi, có một đứa con cũng tốt rồi, nhưng mẹ cứ muốn có nhiều hơn. Muốn thành công trong sự nghiệp, muốn có thêm nhiều con cái. Nghĩ rằng cái gì cũng có càng nhiều thì càng tốt. Sau khi mẹ em ra đi, có nhiều hơn nữa cũng chẳng ý nghĩa gì”.
Cừu Chính Khanh không biết nên nói gì.
Doãn Đình lại nói: “Vì thế, sự nghiệp là sự nghiệp, cố gắng là cố gắng, nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe. Thật ra em có thể hiểu hoài bão của các anh, nó cũng giống như sở thích, hứng thú của con người vậy, có một số người chơi mạt chược sẽ vui vẻ, có người thích đi du lịch, một số người vui khi được ca hát, còn các anh cảm thấy vui khi làm việc. Thật ra thế này cũng tốt, bản thân mình cảm thấy thoải mái là được. Nhưng thành công không có điểm dừng, giống như niềm vui vậy. Cảm thấy vui vẻ là được rồi, nhưng anh cứ ép buộc mình nói tôi phải vui hơn nữa, thế nào là vui hơn nữa, anh sẽ không tìm được đáp án chính xác đâu. Anh cứ tìm mãi, tìm mãi, đi rất xa mới nhận ra mình đã thấm mệt, đến lúc đó lại không gượng dậy nổi nữa, không phải sẽ chẳng còn niềm vui nào sao? Cho nên nói sức khỏe thật sự rất quan trọng, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn. Anh và chị Zoe cũng vậy đó!”.
Cừu Chính Khanh gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Nhưng Doãn Đình vẫn mở to mắt nhìn anh, Cừu Chính Khanh bất giác mở miệng đáp lại: “Được”.
Doãn Đình cười: “Thật ra thì em biết anh sẽ không để trong lòng đâu, giống như anh trai em nói, người hay giảng đạo lí là người đáng ghét nhất, em chỉ là muốn chia sẻ suy nghĩ với anh, như vậy vui hơn. Anh cũng đừng để bụng”.
“Tôi không để bụng đâu. Cảm ơn.” Cừu Chính Khanh lại có một cảm giác kì lạ, hơi căng thẳng, lại không biết mình nên nói cái gì.
Doãn Đình cũng không nói nữa, cô quay qua nghịch điện thoại, còn khẽ cất giọng ngân nga. Cừu Chính Khanh nghe mà thấy tai mình có chút nhồn nhột, giọng của cô thật mềm mại, anh tập trung tinh thần nghiêm túc lái xe.
Chẳng bao lâu sau đã đến nhà Doãn Đình, cô cười nói “tạm biệt” với anh. Sau khi cô đi rồi không khí trong xe nhẹ nhõm hẳn, Cừu Chính Khanh thở phào một hơi, ngồi thêm vài giây để bình tâm lại, vừa khởi động xe chuẩn bị qua chỗ hẹn với Mao Tuệ Châu. Đột nhiên một bóng người vọt đến cửa sổ bên tay lái.
Cừu Chính Khanh giật bắn mình, vội vàng đạp phanh. Anh định thần nhìn lại, hóa ra lại là Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh nhất thời nộ khí xung thiên, anh hạ kính xe xuống, trừng mắt nghiêm khắc nhìn cô: “Sau này đừng bao giờ làm như thế nữa”.
Doãn Đình bị dọa đến mức mắt mở to, vẻ mặt vô tội nhìn anh. Cô còn chưa kịp mở miệng thì Cừu Chính Khanh đã tiếp tục: “Cô có biết đột nhiên xông đến bên cửa xe thì nguy hiểm thế nào không? Lỡ như xe của tôi đột nhiên tăng tốc, làm cô ngã, hoặc là tông trúng cô bị thương thì làm sao?”.
“Ờ đúng vậy, em xin lỗi.” Doãn Đình tự biết mình đuối lí, nhanh chóng nhận sai. Cô rụt cổ lại, lí nhí nói.
Cừu Chính Khanh nhìn cô một lúc lâu, “Được rồi, bây giờ nói xem, có chuyện gì khiến cô mạo hiểm tính mạng mà xông ra như thế?”.
“Đột nhiên em nhớ ra, sợ anh đi rồi không kịp, không phải em cố ý đâu.”
“Ừ, rồi sao nữa?” Cừu Chính Khanh nghiêm mặt, không nghiêm nghị một chút thì cô nàng thiên sứ này không biết được tính nghiêm trọng của sự việc đâu.
Cô nàng thiên sứ lấy hai que kẹo từ trong túi xách ra.
“...” Cừu Chính Khanh suýt giữ không được vẻ mặt nghiêm túc của mình.
“Em nghĩ chị Zoe làm việc vất vả quá, chắc chắn áp lực rất lớn, anh đưa kẹo này cho chị ấy ăn đi. Anh cũng có thể ăn cùng với chị ấy. Hai người cùng ăn sẽ càng thêm vui. Dùng chiêu này dỗ dành con gái tuyệt đối hưu hiệu.”
Mặt Cừu Chính Khanh chuyển sang màu xanh. Chiêu này dùng để dỗ dành cô gái mấy tuổi? Với lại anh không phải định đi dỗ dành Mao Tuệ Châu, mà là hai nhân viên công sở thành thục, lí trí cùng nhau tiến hành một cuộc thảo luận nghiêm túc về công việc thôi mà.
Cho kẹo? Cô Doãn Đình à, cô đang đùa với tôi sao?
“Còn nữa, hai người đừng uống R*ợ*u tâm sự, vô ích thôi, lại còn hại sức khỏe. Cả hai chắc đều lái xe nhỉ? Anh nên dẫn chị ấy đi tản bộ, vừa đi vừa trò chuyện càng dễ giải tỏa áp lực, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn. Anh nhìn đi, hôm nay sao rất sáng, rất thích hợp để đi dạo.” Doãn Đình nói một hơi, nhét kẹo vào tay anh. “Em về đây, lần này tuyệt đối sẽ không quay lại, anh cứ yên tâm. Đi đường cẩn thận, tạm biệt.”
Lần này Doãn Đình đi thật rồi. Cừu Chính Khanh vẫn còn ngẩn ngơ, sao rất sáng? Rất thích hợp đi dạo? Nhưng anh cầm theo kẹo thì không hay lắm. Anh chưa nói với cô là Mao Tuệ Châu còn chưa phải bạn gái anh sao? Anh thật sự không đi dỗ dành cô ấy mà! Hơn nữa cả hai đều đã lớn, đã trưởng thành rất nhiều năm rồi! Ngậm kẹo đi qua đó không phải rất kì quái à?!
Ngậm kẹo... Cừu Chính Khanh thật không dám tưởng tượng tới tình cảnh đó.
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng Doãn Đình chạy về phía trước, vui vẻ kêu lên: “Đại Đại...”.
Đại Đại? Hay là bố? (3)
(1) Đại Đại (dà da) và bố (bà ba) phát âm gần giống nhau.
Khoảng cách hơi xa, Cừu Chính Khanh không nghe rõ, anh nhìn lên kính chiếu hậu cũng không thấy được. Anh nhìn que kẹo trong tay mình, Doãn Đình đúng là...
Không thể hình dung nổi!
Cừu Chính Khanh nhanh chóng chạy tới nhà hàng Mao Tuệ Châu đã nói.
Mao Tuệ Châu đã ăn xong, đang ngồi thẫn thờ.
Thấy anh đến cô nở nụ cười. Tuy gương mặt cô đã phủ một lớp trang điểm khá đậm nhưng vẫn không thể che đi vẻ tiểu tụy. Cừu Chính Khanh đi đến, kéo ghế ngồi xuống. Mao Tuệ Châu không nói lời nào, uống thêm một ngụm nước.
Nhân viên phục vụ đến hỏi Cừu Chính Khanh muốn dùng gì, Cừu Chính Khanh nói không cần. Lúc này Mao Tuệ Châu mới lên tiếng: “Vốn định chờ cậu đến mới gọi R*ợ*u, nhưng không khí ở đây không tốt lắm, hay là chúng ta đến nơi khác uống đi”.
Cừu Chính Khanh không có ý kiến. Nhưng anh thấy vấn đề không nằm ở địa điểm mà nằm ở con người. Tâm trạng cô không tốt, đi đâu cũng sẽ thấy không thoải mái thôi.
Cừu Chính Khanh gọi phục vụ đến tính tiền, Mao Tuệ Châu không để anh trả, anh cũng không giành. Thanh toán xong, hai người ra khỏi nhà hàng, buổi tối ngày thu nhiệt độ hạ thấp, gió mát mẻ nhè nhẹ thổi qua. Mao Tuệ Châu hít một hơi lạnh, tâm trạng cũng thấy khá hơn. Cô nghĩ đây là do có Cừu Chính Khanh bầu bạn với cô.
“Đi đâu đây?” Cô hỏi.
Cừu Chính Khanh không biết. Anh vẫn chưa nghiên cứu bí kíp hẹn hò mà Doãn Đình đưa cho, bình thường anh cũng chẳng bao giờ đi uống R*ợ*u. Thế nên nơi duy nhất anh có thể nghĩ ra là quán bar của Doãn Thực, anh trai của Doãn Đình, nhưng anh lại không hề muốn đến đó.
“Hay là chúng ta đi dạo một lúc đi.” Anh đề nghị. Trong đầu anh hiện lên câu nói khi nãy của Doãn Đình: Hôm nay sao trên trời rất sáng.
“Được.” Mao Tuệ Châu đồng ý.
Hai người cứ thế đi dọc theo con phố, Cừu Chính Khanh hỏi: “Công việc thế nào rồi?”.
Mao Tuệ Châu mím môi, bắt đầu kể. Khoảng thời gian này đối với cô không dễ dàng gì. Thôi Ứng Vỹ bị dồn ép đã tìm đủ mọi cách để thoát thân, không ngờ lại có thể giải quyết được mấy vị đại diện của tổng công ty, mấy hợp đồng kia cũng nhờ vậy mà qua được trót lọt. Trong cuộc họp họ tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của công ty trong một năm qua, còn nói mọi người phải tiếp tục nỗ lực, nghiên cưu thêm về thị trường, tìm hiểu thêm về nghiệp vụ, tăng lợi nhuận cho công ty. Nhưng lời này Mao Tuệ Châu cảm giác có ý ám chỉ những hợp đồng kia, biến sự việc trở thành do nghiệp vụ thiếu sót, chưa nắm rõ thị trường cho nên mới để công ty đối thủ hưởng lợi. Cũng chỉ có vậy thôi, nói vài câu qua loa lấy lệ, sau đó lại xem như không có gì xảy ra.
Hàng ngày Thôi Ứng Vỹ ra ra vào vào cùng với các vị đại diện kia, nghe nói buổi tối còn mở tiệc chiêu đãi họ. Ông ta có chiêu trò gì Mao Tuệ Châu cũng đoán ra được. Từ khi phát hiện ra Thôi Ứng Vỹ không những trục lợi cho bản thân, mà còn âm thầm tìm sẵn cừu non thế mạng trong trường hợp sự việc bại lộ, Mao Tuệ Châu đã biết có lẽ cô không thể ở lại công ty này bao lâu nữa. Thôi Ứng Vỹ quá thâm hiểm. Vị trí hiện tại của cô, hoặc là nhập thuyền, hoặc là khuất mắt trông coi, nhưng cả hai cô đều làm không được.
Ngô Phi lén nói cho Mao Tuệ Châu biết, Thôi Ứng Vỹ có gọi riêng cậu ra gặp vài lần. Ông ta nói cậu ta đã hiểu lầm, công ty sẽ gọi không xem sai lầm của Ngô Phi là một tội lỗi, cậu còn trẻ nên thiếu kinh nghiệm, làm việc có sơ sót là chuyện không tránh khỏi. Ông ta còn khen ngợi cậu đã kịp thời xử lí một cách thông minh sau khi phát hiện sự việc, mong rằng sau này cậu sẽ cố gắng làm việc cẩn thận hơn, ông và công ty đều sẽ bồi dưỡng cho cậu thật tốt. Rồi ông ta còn dẫn cậu đi uống R*ợ*u hai lần.
Ngô Phi hỏi Mao Tuệ Châu, cậu nên làm sao đây?
Mao Tuệ Châu chỉ nói: “Cậu muốn làm thế nào thì làm thế đấy. Việc này đã qua rồi, cậu không cần phải gánh họa nữa, chuyện sau này tự cậu quyết định lấy đi”.
Từ lần đó Mao Tuệ Châu và Ngô Phi không nói chuyện nữa.
Kỳ nghĩ Quốc khánh đã cận kề, hôm nay Mao Tuệ Châu làm thêm giờ để hoàn thành những việc làm sớm, từ ngày mai cô sẽ bắt đầu nghỉ phép, cộng thêm kỳ nghỉ Quốc khánh, cô có thể nghỉ nửa tháng.
“Nghỉ ngơi một chút cũng tốt.” Cừu Chính Khanh an ủi cô.
Mao Tuệ Châu cười khổ: “Trước giờ mình chưa từng nghỉ thời gian dài như thế. Nhưng sau khi hết kỳ nghỉ vẫn phải quay lại, mình cảm thấy không dễ chịu chút nào. Bây giờ ông ta đang đối chọi mình khắp nơi, nếu mình không chịu cứi đầu phục tùng, sau này e là khó mà sống yên ổn được. Lúc đầu mình mới về nước vào làm ở công ty đã ký một bản thỏa thuận, trong vòng hai năm kể từ ngày thôi việc sẽ không làm trong ngành thiết bị điện tử này. Nhưng trước giờ mình chỉ làm mỗi ngành này, đã làm mười một năm rồi”.
Cừu Chính Khanh gật đầu, chuyện này anh có thể hiểu được.
“Nếu thôi việc vì lí do khác mình cũng đành chấp nhận, nhưng vì loại người xấu xa tệ hại như vậy, vừa nghĩ thôi mình đã thấy kinh tởm, nuốt không trôi cục tức này.” Mao Tuệ Châu nói suốt đường đi, sự bực tức phát tiết ra không ít, cô đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Cậu kiên trì trụ lại công ty này cũng không có cơ hội. Cậu cũng biết một số người lòng dạ xấu xa, cậu không tự ra đi thì ông ta cũng nghĩ cách bẫy cậu, nếu cậu mắc bẫy thì ông ta sẽ thừa cơ bôi xấu danh tiếng, vẽ một vết mực đen lên lý lịch của cậu.”
“Mình biết.” Mao Tuệ Châu gật đầu, “Loại chuyện như vậy ông ta hoàn toàn có thể làm được. Từ chuyện lần này ông ta sớm giăng bẫy để Ngô Phi gánh tội thay thì biết, ông ta không chỉ có lòng dạ xấ u xa, tâm tư còn rất kín đáo. Để tránh phiền phức có thể phát sinh, ông ta đã chuẩn bị từ rất sớm. Bây giờ trong mắt ông ta mình chính là một quả bom, thế nào ông ta cũng phải nghĩ cách loại bỏ. Mình nghĩ đến chuyện xin nghỉ việc cũng vì lí do này, bây giờ còn có thể rút lui êm đẹp, nếu mình nhịn nhục ở lại, sau này hậu họa khôn lường. Mình không muốn đấu tới đấu lui với ông ta, mình chỉ muốn yên ổn làm việc thôi”.
Cừu Chính Khanh lại gật đầu. Anh biết cái Mao Tuệ Châu cần lúc này là được nói ra những suy nghĩ của mình, ý của cô đã quyết, vốn không cần anh góp ý gì nữa. Nhưng nếu việc này xảy ra với anh, anh sẽ không tha cho cái tên Thôi Ứng Vỹ đó. Chứng cứ không nắm được trong tay nhưng đầu mối chắc chắn phải có, công ty đối tác không thể nào kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt được ra ngoài, lại thêm mấy vị đại diện của tổng công ty, Thôi Ứng Vỹ có thể giải quyết họ, anh cũng làm được. Cho nên mới nói, nếu là anh, anh sẽ đạp đổ Thôi Ứng Vỹ. Xoa dịu các vị đại diện, giành được hai hợp đồng lớn kia, thu thập chứng cứ, giải quyết công ty đối tác, sau đó sẽ báo cảnh sát, mở họp báo, mượn cơ hội để tuyên truyền danh tiếng, tạo hình ảnh tốt cho công ty.
Tất nhiên nếu làm như thế đó sẽ là một trận chiến cam go. Mao Tuệ Châu không phải anh, cô không muốn chiến đấu, chọn rút lui cũng không sai.
“Mình mệt rồi, ngồi nghỉ chút đi.” Bên đường có một hàng ghế dài, Mao Tuệ Châu đề nghị, Cừu Chính Khanh không từ chối.
Hai người ngồi xuống băng ghế, Mao Tuệ Châu lại nói: “Mình muốn hút ***”.
Cừu Chính Khanh chợt nhớ đến kẹo Doãn Đình đã đưa, thế là thuận miệng nói: “*** không tốt, hay là ăn kẹo đi”. Dứt lời, anh lấy que kẹo từ trong túi ra.
Mao Tuệ Châu trợn tròn mắt, vẻ kinh ngạc kia khiến cho Cừu Chính Khanh có chút ngượng ngùng.
“Cậu mang kẹo theo? Đang cai thuốc à?”
Mao Tuệ Châu hỏi vậy làm Cừu Chính Khanh càng ngượng thêm, đã nói ngậm kẹo thì quá kì quái rồi mà. Doãn Đình ngốc! Mao Tuệ Châu nói vậy nhưng vẫn nhận lấy que kẹo, bóc vỏ ra bỏ vào miệng, hai mắt híp lại, dáng vẻ như đang thưởng thức một món ngon.
“Vị cam, rất ngon.”
Cừu Chính Khanh sờ sờ mũi mình, anh đâu có biết nó vị gì, lúc Doãn Đình đưa anh còn chưa nhìn kỹ.
“Mà sao cậu lại có kẹo?” Mao Tuệ Châu hỏi, trong lòng có chút chờ mong.
“Lúc này Doãn Đình đưa cho. Cô ấy biết mình qua gặp cậu, nói cậu làm việc vất vả, áp lực lại lớn, ăn kẹo sẽ thấy tốt hơn.” Cừu Chính Khanh có sao nói vậy. Đương nhiên không có chuyện anh tự đi mua rồi, anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành, lai lại thích ăn kẹo.
Mao Tuệ Châu trong lòng chùng xuống, có chút nhạy cảm, ngập ngừng một lúc mới dè dặt hỏi: “Lúc nãy, cậu và cô Doãn... đang hẹn hò à?”.
“Không”, Cừu Chính Khanh bật cười. “Có một đồng nghiệp của mình bị thất tình, bạn trai cô ta mời bọn mình đi ăn, nói là muốn nhờ giúp họ làm hòa. Doãn Đình là bạn của đồng nghiệp kia, thế là đi cùng thôi.”
Cừu Chính Khanh thản nhiên như thế, Mao Tuệ Châu cũng thấy yên tâm hơn: “Vậy cậu thay mình cảm ơn cô ấy, kẹo ngon lắm”.
Cừu Chính Khanh cười, nếu anh đi cảm ơn cô, nói là Mao Tuệ Châu thích ăn kẹo của cô đưa. Doãn Đình không phải sẽ đắc ý sao. Tưởng tượng đến bộ dạng đó của Doãn Đình, anh lại nhịn không được cười.
Mao Tuệ Châu thấy anh như vậy, vừa yên tâm lại bắt đầu thấy lo lắng. Cô thử thăm dò: “Nghỉ lễ Quốc khánh mình định đi du lịch, ra ngoài cho khuây khỏa, nhân tiện suy tính cho tương lại”.
“Cũng tốt.” Cừu Chính Khanh kết thúc nhận xét.
Mao Tuệ Châu nhìn anh, suy nghĩ chút lại tiếp tục thăm dò: “Quốc khánh cậu định làm gì?”. Thật ra cô muốn mời ah đi cùng, nhưng trước đây đề nghị hẹn hò là cô đưa ra, anh vẫn chưa trả lời. Bây giờ cô không muốn quá chủ động, như thế sẽ bị mất giá.
“Thì nghỉ ngơi và làm việc. Còn làm được gì nữa?” Cừu Chính Khanh nói như đó là chuyện đương nhiên.
Mao Tuệ Châu có chút thất vọng. Cô tiếp tục ăn kẹo, im lặng không lên tiếng.
Cừu Chính Khanh cũng im lặng, anh duỗi thẳng hai chân thoải mái dựa mình vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay thấy ngay bầu trời đầy sao. Sao hôm nay đúng là rất sáng. Quả nhiên vừa đi dạo vừa ngắm sao có thể giúp người ta giải tỏa áp lực. Doãn Đình tuy lúc nào cũng bị Thần Vô Tâm ôm chặt, nhưng những cách cổ quái cô nói ra lại khá hữu hiệu.
Mao Tuệ Châu thấy anh mãi không lên tiếng nên cô chủ động tìm đề tài để nói. “Thật ra mình có chút hối hận vì đã về nước”.
Cừu Chính Khanh chuyển tầm mắt từ bầu trời sao kia về khuôn mặt cô: “Vậy à?”.
Mao Tuệ Châu gật đầu: “Lúc đó mình nghĩ, mình đã từng tuổi này rồi, không kết hôn thì muộn mất. Nhưng ở nước ngoài lại không gặp được người thích hợp, nên nghĩ về nước cũng có công việc thích hợp, còn có thể tìm được người đàn ông thích hợp”.
Ám hiệu này có hơi vụng về, Cừu Chính Khanh vẫn không lên tiếng. Mao Tuệ Châu nhìn anh, nói tiếp: “Hôm nay tan ca, lúc ra khỏi công ty, mình cảm thấy hơi buồn. Có cảm giác như lần này bước ra thì sau này sẽ không thể trở lại nữa vậy. Hai năm, tuy sẽ có tiền bồi thường, nhưng trong hai năm không được nhận công việc cùng ngành, mình xem như bị phế rồi. Lúc đầu một lòng muốn quay về, bên này ra điều kiện gì mình cũng đồng ý, đúng thật là bốc đồng”.
Cừu Chính Khanh nhìn Mao Tuệ Châu, cô không hối hận vì giúp đỡ đồng nghiệp mà chuốc lấy phiền phức, lại hối hận vì về nước gia nhập công ty này. Cừu Chính Khanh cảm thấy khâm phục cô, rất khâm phục.
“Hoặc cậu có thể nghĩ đến việc làm lại từ đầu. Thời gian hai năm đủ cho cậu nghỉ ngơi, chuẩn bị, bắt đầu lại từ điểm xuất phát.”
“Có hơi... không dám nghĩ tới.” Mao Tuệ Châu cảm thấy tương lai thật mơ hồ.
“Cậu biết vì sao xe lại phải bẻ lái không?” Cừu Chính Khanh chưa kịp suy nghĩ thì đã hỏi. Hỏi xong mới thấy mình ngốc. Vi-rút Doãn Đình bắt đầu phát tác rồi?
Mao Tuệ Châu chớp chớp mắt, “Cậu muốn nói khi nên đổi hướng thì phải đổi sao?”.
Cừu Chính Khanh gật đầu.
Mao Tuệ Châu bật cười: “Cách ẩn dụ này của cậu thật thú vị”. Nói cũng đúng, lúc nên bẻ lái thì bẻ lái thôi, nếu không chẳng lẽ cứ một mực đâm đầu vào tường.
Cừu Chính Khanh vội giải thích: “Mấy câu đố vô nghĩa này thật ra là của Doãn Đình. Là cô ấy hỏi mình”. Câu hỏi ấu trĩ như vậy đừng bao giờ đổ lên đầu anh.
Mao Tuệ Châu ngẩn người, “Vậy trăng có tròn có khuyết, biến hóa rất đẹp cũng là cô ấy nói?”.
“Đúng vậy, cô ấy rất thích chơi trò đố vui này. À phải rồi, cậu có biết nhắm một mắt và mở cả hai mắt để nhìn thế giới thì có gì khác nhau không?”
“Có gì khác?” Mao Tuệ Châu hỏi ngược lại.
Mao Tuệ Châu thử nhắm một mắt nhìn Cừu Chính Khanh, rồi lại mở cả hai mắt ra nhìn anh, “Không phải giống nhau sao? Có gì khác chứ?”. Cô nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Mình không đoán ra”.
“Để mình hỏi cô ấy.” Cừu Chính Khanh thuận miệng nói, dứt lời đã lấy điện thoại ra gọi.
Mao Tuệ Châu nhìn hành động của anh, không nói gì, cô cũng không muốn biết đến mức cần anh gọi điện hỏi ngay. Nhưng anh đã gọi rồi.
Điện thoại đã kết nối, giọng nói trong trẻo của Doãn Đình từ đầu dây bên kia truyền đến: “Xin-Hãy-Nghiêm-Chỉnh-Chút!”.
Cừu Chính Khanh bất đắc dĩ nói: “Vừa hay đây cũng là câu tôi muốn nói với cô”.
Doãn Đình cười ha ha: “Anh hẹn hò xong rồi à?”.
Cừu Chính Khanh thêm lần nữa bất đắc dĩ: “Không phải kiểu như cô nghĩ”.
“Ồ. Vậy thì bây giờ anh muốn em giúp gì? Có phải muốn tìm nơi nào uống R*ợ*u, nghe nhạc, nhưng lại không biết nên đi đâu, em biết vài chỗ được lắm...”
Cừu Chính Khanh bất đắc dĩ ngăn cô lại: “Chúng tôi đang đoán thử câu đố cô đã ra, chính là câu một mắt hai mắt đó, Zoe muốn biết đáp án”.
Mao Tuệ Châu sững sờ, cô có nói cô muốn biết đáp án sao?
Bên kia điện thoại, Doãn Đình “oa” lên một tiếng, “Vậy em nhất định phải nói cho hai người biết mới được. Nếu là anh hỏi, em sẽ mời anh ngày mai lên Weibo xem, nhưng chị Zoe đã muốn biết thì em sẽ công bố luôn. Nhưng anh phải đảm bảo trước khi em trả lời trên mạng thì anh không được tự ý đăng tải đấy”.
“Tôi đâu có dở hơi đến mức đó.” Cừu Chính Khanh hơi tức giận, rồi lại nói: “Cô đợi chút, tôi mở loa ngoài để Zoe cũng nghe được”. Để Doãn Đình tự nói sẽ thú vị hơn là anh tường thuật lại, phải để Mao Tuệ Châu nghe mới được.
“Chị Zoe!” Giọng nói trong trẻo của Doãn Đình vang vọng phá vỡ sự tĩnh lặng của con phố.
“Cô nhỏ tiếng chút đi.”Cừu Chính Khanh nói. Mao Tuệ Châu lại liếc mắt nhìn anh.
Doãn Đình cười hì hì, Mao Tuệ Châu lên tiếng chào hỏi: “Cô Doãn, xin chào”.
“Chào chị.” Doãn Đình nói: “Em công bố đáp án đây. Thật ra dùng một mắt hay hai mắt mà nhìn thế giới này cũng như nhau, không có gì khác biệt”.
Cừu Chính Khanh cầm điện thoại trên tay mà mặt tối sầm, không có gì khác biệt vậy cô bày trò làm gì?
“Cũng vì thế, tội gì anh phải nhắm một mắt? Có khác biệt thì cũng là khác biệt ở anh thôi. Chi bằng thoải mái mở cả hai mắt mà nhìn đi.”
Cái mớ bòng bong gì vậy? Nhưng hình như... cũng có lí.
Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu bốn mắt nhìn nhau, cùng chung suy nghĩ.
“A, ngoài kia trời sao lấp lánh, đột nhiên em nghĩ ra một câu mới.”
Quả là giọng điệu của kẻ lừa gạt mà.
“Tôi không muốn nghe.” Cừu Chính Khanh đáp lại cô.
“Đừng vậy mà, anh lắng nghe chút đi.” Doãn Đình nói một cách đầy sức sống: “Xin hỏi, sao trên trời vì sao lại sáng như thế?”.
“Tôi hoàn toàn không muốn biết đáp án.’ Cừu Chính Khanh giữ vững thái độ.
“Em cũng đâu muốn nói cho anh nghe.” Doãn Đình cất giọng chê bai, lại tiếp: “Em có thế nói cho chị Zoe biết”.
“Cô ấy cũng không muốn biết.” Cừu Chính Khanh thay Mao Tuệ Châu trả lời.
“Ồ.” Doãn Đình không hề lằng nhằng thêm nữa.
“Tôi muốn nghe thử.” Mao Tuệ Châu đột nhiên nói vậy, việc này nằm ngoài dự liệu của Cừu Chính Khanh.
Doãn Đình ngay lập tức phấn chấn hẳn lên: “Nhanh nhanh nhận điện thoại đi, em với chị nói riêng với nhau thôi, em sẽ tiết lộ đáp án cho chị”.
Mao Tuệ Châu tắt loa ngoài điện thoại, nói chuyện riêng với Doãn Đình. Không biết Doãn Đình nói đáp án là gì. Mao Tuệ Châu rơi vào trầm tư một lúc. Sau đó cô nói mình đã hiểu, đáp án rất hay rồi tạm biệt Doãn Đình và cúp máy.
Cừu Chính Khanh xoa xoa hai bàn tay, cảm ơn hai cô gái đã ném anh qua một bên, anh không để bụng chút nào đâu.
Mao Tuệ Châu bị biểu hiện của anh chọc cười, trả điện thoại lại cho anh. “Được rồi, chúng ta về thôi.” Nói xong cô xoay người đi trước.
Đi được một đoạn, Cừu Chính Khanh không nhịn được nữa, hỏi: “Cô ấy đã nói gì vậy?”.
“Cô ấy bào đừng cho cậu biết.”
“...” Làm như anh muốn biết lắm không bằng, hừ.
Hai người không nói gì nữa, chẳng bao lâu thì đã về đến bãi đỗ xe của nhà hàng, chuẩn bị ai về nhà nấy. Mao Tuệ Châu mở cửa xe xong, đột nhiên gọi anh: “Chính Khanh”.
Cừu Chính Khanh quay đầu lại nhìn cô.
Mao Tuệ Châu mấp máy môi, muốn hỏi anh có biết đêm nay mình đã nhắc đến Doãn Đình bao nhiêu lần không, nhưng cuối cùng cô không hỏi, cô quyết định sẽ không nhắc nhở anh. Cô hẹn anh ra một là để tìm người kể lể, hai là muốn rủ annh đi du lịch trong kỳ nghỉ. Không có công việc, không có bạn bè, chỉ có hai người họ. Không cố gắng thì cô không cam tâm, cô vẫn muốn tiếp xúc thêm với anh, cũng hy vọng anh có thể hiểu cô nhiều hơn. Nhưng biểu hiện của anh khiến cô không muốn rủ nữa.
“Tạm biệt.” Cô nói.
“Ừ, tạm biệt. Đi đường cẩn thận.”
Hai người gật đầu chào nhau, ai lên xe nấy, khởi động xe và đi.
Trên đường về Cừu Chính Khanh vẫn suy nghĩ tại sao ngôi sao trên trời lại sáng như thế, chắc không thể lí giải theo hướng khoa học được, cũng không thể đại loại như mục tiêu sáng chói gì đó, đáp án đó là của Mặt Trời rồi, cũng không phải ước mơ có rất nhiều, rất đẹp, đó là đáp án của mây.
Vậy rốt cuộc đáp án là gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc