Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 05

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Cừu Chính Khanh không lên tiếng, Doãn Đình lại khuyên anh: “Anh vẫn nên xem trọng chuyện này một chút, đàn ông bốn mươi tuy vẫn chưa tính là già, nhưng phụ nữ thì khác, anh phải nghĩ cho vợ mình một chút. Đến tuổi đó sinh con sẽ rất vất vả”.
Cuối cùng Cừu Chính Khanh không nhịn được nữa, quay lại nhìn Doãn Đình, Doãn Đình lập tức hiểu ngay. “Ây da, ngại quá, là em không đúng, không nên nói những chuyện này. Chẳng qua nói qua nói lại, thân thiết quá nên em xem anh thành anh trai em”.
Cừu Chính Khanh không còn lời nào để nói, anh nghĩ nếu ông anh chủ quán bar của cô nghe được những lời này sẽ nhảy ra hét lớn “Tuổi già mới có con là cái quỷ gì?!”.
Thân thiết đấy, quả nhiên làm người đừng nên thân thiết quá mà, không thì chua xót, tim vỡ tan.
Tuổi-Già...
Không được nghĩ nhiều nữa. Cừu Chính Khanh quay lại bắt chuyện với bọn trẻ phía sau: “Các bạn nhỏ, bưu thiếp hôm nay của các cháu bán được không?”.
“Bán được lắm ạ!” Tiểu Thạch Đầu gật đầu thật mạnh.
Bé trai lớn hơn cũng H**g phấn: “Chị Đình Đình đã tính thử rồi, có thể đủ cho năm bạn nhỏ ăn một tuần”.
“Đâu chỉ có thế.” Bé gái lớn hơn nói: “Đó mới chỉ là số chúng cháu bán được, còn có các bạn khác của chúng cháu hôm nay cũng ra phố bán, chắc chắn thu được không ít đâu”.
“Tốt quá!” Tiểu Thạch Đầu vui mừng phát biểu tổng kết.
Cừu Chính Khanh nhíu mày, có chút đau lòng, quay lại hỏi Doãn Đình: “Kinh phí của viện mồ côi eo hẹp lắm sao?”.
“Không phải chúng cháu.” Bé trai lại nói: “Chúng cháu không thiếu tiền”, giọng điệu vô cùng tự hào.
“Chúng cháu không thiếu tiền.” Tiểu Thạch Đầu cũng nói theo.
“Chúng cháu mỗi ngày đều được ăn no, có quần áo mặc, còn được đến trường học.”
“Chúng cháu làm xong hết bài tập rồi mới ra đây đó.”
“Còn có kẹo ăn.” Tiểu Thạch Đầu khoe hộp kẹo *** của nó, “Bạn nào cũng có ạ. Chị Đình Đình nói phải công bằng, ai ai cũng có phần”.
Doãn Đình nói: “Bọn em giúp các bạn nhỏ vùng núi bằng cách quyên góp tiền qua hoạt động từ thiện, các bé ở cô nhi viện cũng muốn góp phần sức giúp đỡ các bạn khác. Chị nói có đúng không?”. Cô hỏi bọn trẻ.
“Đúng ạ, đúng ạ.” Đám trẻ đồng loạt gật đầu.
“Người khác giúp chúng cháu, chúng cháu cũng giúp những người cần sự giúp đỡ.” Bé trai nói.
“Tiểu Hàn nói đúng lắm.” Doãn Đình khen cậu bé.
Tiểu Hàn hơi xấu hổ, lớn tiếng đảm bảo: “Cháu sẽ học thật chăm chỉ, thi lên đại học, sau này có bản lĩnh, sẽ giúp được nhiều người hơn”.
Cừu Chính Khanh nắm chặt vô lăng, nghĩ đến chính mình. Anh không đáng thương như bọn trẻ này, anh có gia đình, có người thân. Anh cũng từng nhận sự ủng hộ và giúp đỡ của rất nhiều người, tuy anh cũng định kỳ quyên tiền cho quỹ từ thiện của Vĩnh Khải, nhưng đây lại là lần đầu tiên người cần giúp đỡ ở gần anh đến thế. Thế nên anh nói: “Tiểu Hàn cố gắng học thật tốt, nếu cháu thi đậu đại học, chú sẽ tài trợ học phí cho cháu, để cháu học hết bốn năm đại học”.
Tiểu Hàn có chút kích động: “Cháu... cháu nhất định sẽ cố gắng ạ. Đợi khi cháu kiếm được tiền rồi cháu sẽ trả lại chú”.
Cừu Chính Khanh cười, anh nhìn qua Doãn Đình, cô cũng đang cười, đôi mắt cong cong, thật ngọt ngào. Cô đang nhìn anh. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Cừu Chính Khanh lại thấy căng thẳng, anh nhỏ giọng nói với Doãn Đình: “Không phải tùy tiện nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đó”.
“Cảm ơn anh.” Vẻ mặt và giọng điệu của Doãn Đình cho Cừu Chính Khanh cảm giác cô vốn không hề nghi ngờ rằng anh chỉ thuận miệng dỗ dành người khác, anh giải thích như vậy hình như hơi ngốc.
Mấy đứa trẻ sau xe cổ vũ động viên lẫn nhau. Cừu Chính Khanh thấy chúng ồn ào như cũng thật đáng yêu. Xe đi được thêm một đoạn nữa, khi dừng đèn đỏ anh vô ý quay đầu nhìn Doãn Đình, lại gặp phải ánh mắt của cô, cô vẫn đang cười.
Cừu Chính Khanh bỗng thấy lúng túng. Hắng giọng một cái, anh quay đầu đi vờ như không có việc gì. Suốt đoạn đường còn lại, anh cố gắng nhìn thẳng phía trước, không hề quay đầu lại một lần.
Cô nhi viện cách nhà hàng lần trước Doãn Đình cùng anh và Zoe đến ăn không xa lắm. Cừu Chính Khanh nhớ lại lần đó cô có nói sẽ đến cô nhi viện chơi một lúc rồi đợi bố cô về nhà, xem ra Doãn Đình rất quen thuộc với nơi này.
Đúng là Doãn Đình rất quen thuộc, cô chỉ cho Cừu Chính Khanh chỗ đỗ xe, bọn trẻ vừa bước xuống thì những đứa trẻ khác nhìn thấy, kêu ầm lên rồi chạy qua. Có đứa la lên bọn này về sớm, đứa thì khoe hôm nay mình bán được nhiều, còn có đứa reo hò “A, có kẹo ăn!”, cường độ âm thanh gấp mười lần lúc ở trên xe. Cừu Chính Khanh đứng yên tại chỗ nhìn chúng, lại lần nữa cảm thấy bản thân mình thật ra vẫn rất may mắn. Anh gọi Doãn Đình lại, lấy ví, giữ lại một trăm đồng, số còn lại đều lấy ra hết: “Tiền ăn của trẻ em vùng núi gì đó, tính luôn tôi một phần đi”.
Doãn Đình chớp chớp mắt: “Anh đã quyên góp rồi mà, anh mua hai hộp bưu thiếp đó”.
Cừu Chính Khanh gật đầu: “Quyên góp thêm chút nữa vẫn được”.
Doãn Đình nhìn vào mắt anh nở nụ cười. Đột nhiên cô bước lên một bước, tặng anh một cái ôm thật chặt: “Anh đúng là người rất tốt”.
Cái ôm kéo dài hai giây, hay là ngắn hơn? Cừu Chính Khanh không chắc lắm, chỉ biết cô buông anh ra rất nhanh, nhưng trên người dường như vẫn lưu lại hơi ấm của cô. Cô nhìn anh, cười ngọt ngào: “Vậy em xin nhận ạ”.
“Ừ.” Anh đưa tiền qua, Doãn Đình nhận lấy rồi cảm ơn anh. Sau đó cô nói phải đi tìm viện trưởng để bàn giao lại số tiền bán bưu thiếp ngày hôm nay. Cô xoay người chuẩn bị đi thì quay đầu lại hỏi anh: “Anh có rảnh không?”.
“Tôi đợi cô.” Anh đang rảnh, thuận đường đưa cô đi một đoạn không vấn đề gì. Doãn Đình lại cười, vẫy vẫy tay với anh, chạy về phía căn nhà.
Cừu Chính Khanh đứng nhìn theo bóng lưng của cô, nghĩ lại thì... nói sao nhỉ, thật ra... hình như không thuận đường thì phải.
Nhưng cũng chẳng sao, anh đúng là đang rảnh.
Cảm thấy vạt áo bị kéo xuống, Cừu Chính Khanh quay đầu thấy cô bé được gọi là Tiểu Thạch Đầu đang đứng bên cạnh cười với anh, đưa cho anh một que kẹo ***. “Chú ơi, bây giờ không lái xe nữa, có thể ăn được rồi”.
Cô bé còn nhớ chuyện này, Cừu Chính Khanh có chút cảm động. Anh nhận lấy que kẹo, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng, Tiểu Thạch Đầu cười càng tươi, Cừu Chính Khanh cảm thấy que kẹo này rất ngon, có thể làm người ta vui vẻ.
Vì sao kẹo lại ngọt, vì nó muốn làm bạn vui.
Cừu Chính Khanh xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, cảm ơn cô bé. “Tiểu Thạch Đầu, tên cháu là gì?”
“Cháu tên là Thạch Lượng. Các bạn nói tên cháu giống con trai, còn cười cháu. Sau này chị Đình Đình nói, viên đá phát sáng là viên đá quý. Sau đó nữa thì mọi người đều gọi cháu là Tiểu Thạch Đầu.”
“Tên rất hay.” Cừu Chính Khanh bắt chước cách nói chuyện của Doãn Đình khen cô bé. Sau đó anh lại nghĩ tới tên của mình, rõ ràng tên anh cũng hay lắm mà, có thể nói lên rất nhiều ý nghĩa tốt đẹp. Anh cố gắng suy nghĩ, cuối cùng chỉ nghĩ được ra “Xin Hãy Nghiêm Chỉnh Chút”, nhất định là anh đã bị tẩy não. Anh thật không phục, không được, anh nhất định phải nghĩ ra một ý nghĩa oai phong lẫm liệt nào đó mới được.
Tiểu Thạch Đầu lại kéo kéo vạt áo anh, Cừu Chính Khanh khom người xuống, nghe xem cô bé muốn nói gì. Tiểu Thạch Đầu dáo dác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói cho anh biết: “Anh Tiểu Hàn chăm học lắm, thành tích cũng tốt, anh ấy nhất định sẽ thi đậu đại học”.
Thật ra thì trong lòng Tiểu Thạch Dầu chẳng hề biết đại học là cái gì, chỉ thấy nó rất thần thánh, rất tài giỏi.
Cừu Chính Khanh gật đầu: “Vậy thì chú nhất định sẽ giúp anh ấy, để anh ấy có thể đi học”.
Tiểu Thạch Đầu tỏ vẻ vừa lòng: “Chú thật là tốt”. Cô bé tiến lên tặng Cừu Chính Khanh một cái ôm, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Cháu ngốc nghếch, học cũng không giỏi, cháu nghĩ chắc chắn cháu không thi đậu được đại học đâu, nhưng cháu vẫn sẽ cố gắng. Chị Đình Đình nói, không phải chỉ có thi đại học thì mới có cuộc sống tốt. Làm việc khác cũng có thể được”.
“Vậy cháu muốn làm gì?” Cừu Chính Khanh hỏi cô bé.
Tiểu Thạch Đầu Đỏ mặt, có chút mắc cỡ. Cô bé nhìn ngó xung quanh, lí nhí nói: “Cháu thích anh Tiểu Hàn, đợi khi lớn lên, cháu sẽ làm cô dâu của anh ấy”.
Cừu Chính Khanh ngây người. Anh còn nghĩ chắc là cô bé muốn tự mở một cửa hàng làm ăn nhỏ gì đó.
Tiểu Thạch Đầu vẫn còn đỏ mặt, nhưng giọng nói thì rất kiên định: “Chị Đình Đình nói mục tiêu này rất tốt, nhưng anh Tiểu Hàn phải đồng ý thì mới được. Đợi cháu lớn lên lên rồi sẽ đi hỏi anh Tiểu Hàn”.
Vì sao Mặt Trời lại cao, xa và sáng như thế, vì chúng ta phải có mục tiêu!
Cừu Chính Khanh không nhịn được nữa, bật cười ha ha. Anh ôm Tiểu Thạch đầu nói: “Mục tiêu này đúng là không tệ”. Anh cũng biết dỗ trẻ con đấy, nhưng đợi đã, đáng lí ra anh phải động viên cô bé đi theo con đường tự mình lập nghiệp, con gái cũng phải độc lập, mạnh mẽ, vậy mới đúng. Mà thôi kệ, Tiểu Thạch Đầu bây giờ vẫn còn là một cô bé thôi mà.
Mục tiêu này không tệ.
Cừu Chính Khanh đang cười, thấy Doãn Đình từ trong nhà đi ra, đang chạy về phía anh.
Đuôi tóc cô lắc lư phía sau, trên mặt cô là nụ cười ngọt ngào, toàn thân cô được ánh nắng bao phủ.
Cừu Chính Khanh đưa Doãn Đình về nhà.
Đây là lần thứ hai đưa cô về. Lần đầu tiên là khi hai người vừa biết nhau, cũng là lần Tần Vũ Phi nhờ Doãn Đình dẫn Cố Anh Kiệt đi chỗ khác. Lần đó Cừu Chính Khanh và Cố Anh Kiệt đang ngồi trong phòng họp, tuy vừa họp xong nhưng họ cảm thấy có rất nhiều việc có thể cùng nhau trao đổi, thế là ngồi lại nói chuyện. Doãn Đình vờ như vô tình đi ngang qua.
Lần xuất hiện đó và cách cô mời họ ăn cơm cũng hệt như phong cách luôn bị ông Thần Vô Tâm ôm chặt lấy.
Không có lí nhưng tựa như hợp lí.
Nghĩ đến chuyện này Cừu Chính Khanh lại nhớ tới lời Tần Vũ Phi, cô ấy nói không hy vọng anh hiểu lầm rằng Doãn Đình có ý gì với anh. Thật ra thì lúc đó anh lại cảm thấy Doãn Đình có ý với Cố Anh Kiệt. Nhưng bây giờ Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt đang yêu nhau.
Cừu Chính Khanh do dự một lúc, cẩn thận thăm dò thử, anh hỏi Doãn Đình: “Đúng rồi, cô cảm thấy Cố Anh Kiệt thế nào?”.
“Anh ấy rất tốt.” Doãn Đình không chú xấu hổ, “Bạch mã hoàng tử trong lòng em chính là người như anh ấy”.
“...”
Cừu Chính Khanh không có lời nào để nói, tình hình dường như có chút bất lợi. Ý của Doãn Đình là cô thích Cố Anh Kiệt sao? Nhưng Cố Anh Kiệt đã có nơi gửi gắm. Nếu Doãn Đình biết thì có đau lòng không? Cô và Tần Vũ Phi sẽ không trở mặt với nhau chứ?
Cừu Chính Khanh còn đang do dự, Doãn Đình đã chủ động nói: “Em từng theo đuổi Cố Anh Kiệt, nhưng thất bại, anh ấy không có ý với em. Nhưng anh ấy vẫn rất phong độ. Vũ Phi vì giúp em mà nổi giận với anh ấy, khiến cho hai người họ không thèm nhìn mặt nhau, em cũng áy náy lắm”.
Cái cô ngốc này. Người ta đang hạnh phúc vui vẻ, cô áy náy cái quái gì?
Cừu Chính Khanh không nhịn được nữa, máu dồn lên não, buột miệng nói: “Tần Vũ Phi nói với tôi, cô ấy và Cố Anh Kiệt đang yêu nhau”.
“Cái gì?” Doãn Đình mở to hai mắt.
Cừu Chính Khanh hối hận rồi, nhưng lời đã nói ra sao thu lại được, bây giờ có kịp giả vờ chuyên tâm lái xe để tránh xảy ra tai nạn hay không?
“Vũ Phi và Cố thiếu gia đang yêu nhau?” Doãn Đình muốn anh xác nhận lại, giọng cô cao lên, vô cùng kinh ngạc.
“Ừ.” Tiếng trả lời của Cừu Chính Khanh rất nhỏ, ánh mắt dán thẳng vào con đường trước mặt, thấy không, anh đang lái xe rất nghiêm túc, thật sự không tiện nói chuyện đâu.
“Hai gười họ yêu nhau?” Cừu Chính Khanh không xác định được Doãn Đình đang nói với anh hay tự mình thì thầm.
“Ha ha, thật hay quá!”
Xong rồi, Cừu Chính Khanh thầm nghĩ, lẽ nào cô chịu đả kích quá lớn nên đầu óc không bình thường rồi?
“Hai người họ là ai cưa đổ người kia trước thế?”
Khi hỏi câu này giọng cô vẫn rất ngọt ngào, nhưng trong đầu Cừu Chính Khanh lại tự động hiện ra vẻ mặt cắn răng ấm ức của Doãn Đình. Anh thở dài, quay qua nhìn Doãn Đình một cái để tránh việc coi những gì anh đang tưởng tượng là thật.
Vẫn ổn, cô không cắn răng ấm ức, đôi mắt cô tròn xoe đầy vẻ tò mò. A, trước giờ anh không để ý, thì ra đôi mắt cô rất to, rất đẹp. Đừng, bây giờ đâu phải lúc đánh giá ngoại hình.
“Sao cơ?” Không phải anh giả ngu đâu, anh thật sự quên mất khi nãy cô hỏi gì rồi.
“Hai người họ là ai theo đuổi ai? Cưa đổ nghĩa là theo đuổi được đó.” Doãn Đình tưởng anh không hiểu tiếng lóng mà cô dùng.
“À, tôi không biết.” Cừu Chính Khanh thở phào một hơi, may mà anh không biết thật.
“Anh không biết thật sao?” Doãn Đình vô cùng ngạc nhiên.
“Thật.” Cừu Chính Khanh là người nghiêm túc, anh chưa từng dò hỏi, chuyện này cũng là Tần Vũ Phi thuận miệng nói với anh, cho nên anh thật sự không biết.
“Cưa có nghĩ là theo đuổi, rất dễ hiểu mà.”
“...”
Suýt chút nữa là anh trượt tay khỏi tay lái. Hai người đang ông nói gà bà nói vịt? Thần Vô Tâm ơi, ngài làm ơn hãy buông cô gái Doãn Đình ra một lúc đi, thật đó, một lúc thôi cũng được mà. Để chúng tôi tỉnh táo, lí trí mà nói vài câu với nhau, sau đó thì ngài muốn ôm cô ấy đến trời đất quay cuồng cũng không thành vấn đề. OK?
Cừu Chính Khanh hít thật sâu, nhẫn nại nói: “Tôi muốn nói, tôi không biết hai người họ ‘ai cưa đổ ai’”.
“À, em đoán là Vũ Phi.” Doãn Đình cười híp mắt.
Cừu Chính Khanh nhìn Doãn Đình một cái rồi lại nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm lái xe. Chắc đây không phải giận quá hóa cười đâu, anh tự thấy năng lực phát đoán của mình vẫn còn. Khóe mắt anh liếc thấy Doãn Đình lấy điện thoại ra định gọi, nhưng cuối cùng lại cất đi.
“Sao vậy?” Anh không muốn nhiều chuyện đâu, chẳng qua anh không nhịn được thôi.
“Em định hỏi Vũ Phi, nhưng hôm nay là cuối tuần, chắc chắn hai người họ đang hẹn hò, em không nên làm phiền. Thôi để mai hỏi vậy.”
Xem ra đúng là không giống như đang giận. Cừu Chính Khanh lại không nhịn được. “Cô không sao chứ?”.
“Sao lại hỏi thế?” Doãn Đình không hiểu, cô rất ổn mà, có sao đâu?
“Ý tôi là, lúc nãy không phải cô nói cô thích Cố Anh Kiệt sao?”
“Dạ vâng, nhưng đó là chuyện quá khứ rồi. Anh ấy không thích em, em bỏ cuộc rồi.”
“Ồ.” Cừu Chính Khanh không lên tiếng nữa, cũng không biết nên nói gì. Việc này cho thấy rõ anh vừa nhiều chuyện lại vừa ngốc. Quả nhiên anh không thích hợp nói chuyện liên quan đến tình cảm với người khác, nói chuyện kinh doanh, chuyện công việc vẫn dễ dàng hơn nhiều.
“Anh biết vì sao lại phải bè lái không?”
Cừu Chính Khanh đang thất thần, nghe cô hỏi vậy thì nghĩ cô nói phải bẻ lái, đúng lúc phía trước có ngã rẽ, thế là anh đánh vô lăng, xong rồi mới nghĩ ra, khi nãy chắc chắn là “câu hỏi thông minh” rồi. Anh nhìn qua Doãn Đình, vẻ mặt vô tội, rõ ràng có chút ngạc nhiên khi anh bẻ lái đột ngột.
Cừu Chính Khanh thở dài, bất đắc dĩ hỏi: “Tại sao?”.
Doãn Đình suy nghĩ một lúc, quyết định không nói cho anh biết anh đang đi đường vòng. Sau đó cô trả lời: “Vì đổi một hướng khác sẽ có đường, không cần phải cố chấp đâm đầu vào ngõ cụt”.
Được rồi, Cừu Chính Khanh hiểu rồi. Ý cô muốn nói Cố Anh Kiệt không thích cô nên cô không có ý định sống ૮ɦếƭ bám lấy cái cây này, mà cô sẽ thoải mái vứt bỏ Cố Anh Kiệt để tìm đến cây tiếp theo. Một chuyện đơn giản như vậy, có cần dùng nào là ngã rẽ, nào là đường cụt để làm phức tạp hóa vấn đề thế không? Cừu Chính Khanh lại muốn thở dài.
“Anh cảm thấy Zoe và May, ai tốt hơn?” Doãn Đình hỏi.
Lần này Cừu Chính Khanh thật sự thở dài một hơi.
“Sao vậy?” Doãn Đình nhìn chằm chằm anh.
“Cô nói chuyện cứ không ăn nhập gì với nhau, nhảy liên tục.”
“Em có mà.” Doãn Đình không phục nói, “Em nói Cố thiếu gia không thích em nên em rẽ lối khác để tìm một con đường mới, sau nữa là trước mặt anh bây giờ có hai con đường, em rất tò mò muốn biết anh sẽ chọn đường nào, không chỉ có liên quan, mà còn rất sát chủ đề, không lạc chủ đề chút nào”.
Cừu Chính Khanh mấp máy môi, không cách nào phản bác.
Một lúc sau, Doãn Đình lại hỏi: “Rốt cuộc anh chọn đường nào thế?”.
Cừu Chính Khanh không muốn nói chuyện này với cô, nhưng anh nghĩ nếu anh làm ngơ không trả lời, có khi nào cô sẽ cho là anh không muốn kết hôn, rồi lại khuyên anh thời gian qua nhanh lắm, đừng đợi đến tuổi già mới có con hay không?
“Cô hỏi làm gì?” Cuối cùng anh hỏi, hỏi xong cảm thấy mình cũng cơ trí lắm. Câu này cô có trả lời thế nào thì anh cũng sẽ có cách chống đỡ.
“Em cảm thấy anh nói với em, không biết chừng em có thể góp ý cho anh. Dù gì anh cũng quá nghiêm túc, kinh nghiệm về việc này chắc cũng không giống với phong cách của anh.
Nhưng Doãn Đình cũng không để ý, cô trả lời: “Thất tình càng nhiều lần thì càng đúc kết được nhiều kinh nghiệm, mỗi một lần thất bại đều có ý nghĩa của nó”. Nói xong cô còn hào hứng khuyên tiếp: “Cho nên bây giờ anh cứ để cho những ý nghĩa này phát huy tác dụng tích cực của nó đi”.
“Tôi là người rất thận trọng, không muốn quá tích cực làm gì.”
Lập luận của câu này không đúng lắm, thôi kệ, chắc có cũng không nhận ra đâu, Cừu Chính Khanh nghĩ thế.
Đúng là Doãn Đình không nhận ra, cô chỉ lo trách móc anh: “Anh đừng xem thường thất tình, anh đứng trên một góc độ khác nghĩ thử xem, như em đây không thể gọi là thất tình, mà là không có được tình yêu, giống với tình trạng của anh vậy. Chẳng qua em thì tiến ra tiền tuyến, còn anh vẫn dậm chân tại chỗ. A, đúng là như thế, thì ra chúng ta đều là ‘chiến hữu không có được tình yêu’, bảo sao em lại cảm thấy rất hợp với anh, đặc biệt thân thiết”.
“...”
Cô đã ra tiền tuyến, còn anh vẫn dậm chân tại chỗ, họ đều không có được tình yêu... Đúng là không ăn nhập gì nhưng nghe qua cũng có lí lắm. Cừu Chính Khanh mím môi, anh lại không biết phản bác thế nào.
Vẫn nên đổi chủ đề khác thôi.
Cừu Chính Khanh hắng giọng: “Cô định nói với Tần Vũ Phi thế nào?”.
“Nói gì với cô ấy cơ?”
“Không phải cô ấy biết cô từng thích Cố Anh Kiệt à?”.
“Phải ạ, nhưng cô ấy cũng biết em đã rẽ lối khác từ lâu rồi.”
“Ồ.”
“Với lại cô ấy quá giỏi, giờ còn yêu được Cố thiếu gia thì thật là tốt.”
“Tại sao?” Cừu Chính Khanh không hiểu, theo lí mà nói, khi người con trai mình từng có tình cảm lại yêu người khác, đáng ra trong lòng phải cảm thấy chua xót, không phải sao?
“Lọt sàng xuống nia mà. Cố thiếu gia là một chàng trai ưu tú, cuối cùng rơi vào tay Vũ Phi, em cũng cảm thấy tự hào. May cũng sẽ không thể cười nhạo em nữa.”
Cừu Chính Khanh vẫn không hiểu. Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt yêu nhau, cô tự hào cái gì? Cũng chẳng phải là cô theo đuổi được Cố Anh Kiệt, hoặc nói thẳng ra thì đến nay cô vẫn chưa cưa đổ được ai, tại sao Thẩm Giai Kỳ không thể cười nhạo cô nữa?
Logic ở chỗ nào? Mặc dù vậy, Cừu Chính Khanh cũng không định hỏi thêm. Anh sợ mình càng hỏi càng không hiểu. Thế giới của Doãn Đình có lí lẽ riêng của cô ấy, khác hoàn toàn với thế giới của anh.
Điện thoại của Doãn Đình có tin nhắn đến, cô đang bận trả lời. Cừu Chính Khanh yên lặng lái xe, vừa lái vừa không biết bản thân nghĩ gì. Chẳng bao lâu đã đến khu chung cư nơi Doãn Đình ở. Cừu Chính Khanh chầm chậm tấp xe vào lề, Doãn Đình nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại cười với anh, cô đang chuẩn bị nói tạm biệt thì đột nhiên Cừu Chính Khanh nhận ra mình đang nghĩ gì.
Anh hỏi: “Tiểu Đình, cô có bao giờ thấy buồn chưa?”.
Xe hỏng rồi – không buồn, không về nhà được – không buồn, thất tình – cũng không buồn... dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến Doãn Đình cảm thấy buồn. Có lẽ ngày nào cô cũng uống vài viên “Mỗi Ngày Tôi Đều Rất Vui Vẻ”.
“Có chứ.” Doãn Đình trả lời. Cô suy nghĩ một lúc, “Lúc mẹ em ra đi, em rất buồn”.
Cừu Chính Khanh ngẩn người, “Tôi xin lỗi.” Anh không cố ý chạm vào vết thương lòng của cô.
Doãn Đình lắc đầu: “Khi mẹ em biết mình không còn sống được bao lâu nữa, bà gọi em đến bên giường. Em cứ khóc, khóc mãi. Mẹ em nói, “Con bé ngốc, có những chuyện nhất định phải tới, khóc cũng không ngăn được đâu. Không thể ngăn cản thì hãy đối mặt. Cứ coi như mẹ chuyển đến một nơi ở mới, giống như đi công tác vậy thôi. Đây là cơ hội để con có thể tự lập và thể hiện sự can đảm của mình, nếu con làm được, mẹ sẽ rất vui”. Cô ngừng mọt chút, lại nói: “Lúc đó em vẫn chưa hiểu chuyện. Sau này lớn lên, em mới dần hiểu được những lời mẹ căn dặn ngày đó. Em muốn làm mẹ vui”.
Cô quay đầu nhìn Cừu Chính Khanh. Anh thấy vành mắt Doãn Đình hơi đỏ, đôi mắt ngân ngấn nước, tim Cừu Chính Khanh khẽ nảy một cái, cảm thấy hối hận khi hỏi cô một câu ngu ngốc như vậy.
Doãn Đình lại nói: “Mẹ chỉ là chuyển đến một nơi ở mới, chỉ là không tiện gặp mặt, chỉ là không thể kể chuyện cho em nghe nữa. Lúc còn bé, mỗi ngày mẹ đều kể chuyện cho em nghe. Em mà buồn mẹ nhất định cũng đau lòng. Vì vậy, em không nên buồn, đúng không?”.
Cừu Chính Khanh vừa định nói “đúng”, Doãn Đình đã hít một hơi sâu, giành nói trước: “Em phải đi rồi. Cảm ơn anh đã đưa em về”.
Đúng là cô phải đi rồi, anh cũng đã đưa cô về đến nơi rồi còn gì. Cừu Chính Khanh không biết nên nói gì, anh nhìn Doãn Đình mở cửa xe bước xuống, thấy cô “tạm biệt”, anh cũng đáp lại một câu “tạm biệt”. Sau đó thì, cô đi rồi.
Cừu Chính Khanh thở dài, ngây ngốc ngồi trên ghế lái. Khi nãy cô muốn khóc sao? Anh thật sự hối hận, sao lại hỏi vấn đề này làm gì, dáng vẻ muốn khóc của cô quả thực khiến người ta khó chịu mà.
Đột nhiên một bóng đen phủ lên cửa sổ xe khiến Cừu Chính Khanh giật nảy mình. Anh quay lại nhìn, thì ra là Doãn Đình.
“Em sẽ gửi mail cho anh.” Cô lớn tiếng tuyên bố, trên mặt lại nở nụ cười, sau đó chạy đi một cách đầy khí thế.
Cừu Chính Khanh ngẩn người nhìn chằm chằm theo bóng cô, gửi mail cho anh để làm gì? Lại một lần nữa anh chẳng thể hiểu được suy nghĩ của Doãn Đình. Anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tự hỏi không biết cô có đột nhiên xuất hiện nữa không. Đợi một lúc lâu, cô không hề quay lại. Anh không rõ mình cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm, cuối cùng quyết định là anh cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đột nhiên nhảy ra làm anh giật mình, anh không nên chờ đợi điều này.
Cừu Chính Khanh lái xe về nhà, căn nhà trống trải với bốn phòng ngủ một phòng khách rộng gần hai trăm mét vuông. Anh ngả người trên sô pha, thầm nghĩ phải chăng đồ đạc trong nhà không đủ nhiều nên mới có cảm giác như vây. Anh lấy điện thoại ra kiểm tra hộp thư, không có mail mới.
Anh ném điện thoại qua một bên. Hay là bỏ chút thời gian đi mua chút đồ gia dụng? Ấy ૮ɦếƭ, anh quên đi siêu thị rồi!
Tâm trạng của Mao Tuệ Châu sau khi ra khỏi nhà hàng có thể xem là tốt, dù cô cũng biết rằng bước qua cánh cửa này rồi còn rất nhiều việc đang đợi cô xử lí. Nhưng nói thật lòng những năm qua cô bận quen rồi, không bước vào thì công việc vẫn ở đó, phải ngồi trong phòng làm việc thì mới yên lòng được.
Tâm trạng cô tốt là nhờ Cừu Chính Khanh, tuy hôm nay một cô gái toàn thân đồ hiệu lấp lánh đột nhiên xông ra tuyên chiến với cô, nhưng cô rất hài lòng với thái độ của Cừu Chính Khanh, dù đến cuối cùng người anh chọn không phải là cô thì ít nhất sự tôn trọng anh dành cho cô cũng chứng minh rằng quyết định của cô không hề sai.
Cô vừa bước vào văn phòng, Ngô Phi đã chạy ra đón: “Chị Zoe, chị đến rồi”.
“Tình hình sao rồi?”
Ngô Phi là trợ lí của Tổng giám đốc Thôi Ứng Vỹ, trong công việc có khá nhiều thứ liên quan đến Mao Tuệ Châu, bình thường cũng được cô hướng dẫn rất nhiều, cho nên dù Ngô Phi không phải cấp dưới trực tiếp của Mao Tuệ Châu. Sau đó nói Thôi Ứng Vỹ bảo ông ta sẽ đến muộn một chút, trước khi ông ta ra sân bay đón người, sẽ xem xét báo cáo trước một lần.
“Ông ta rốt cuộc cuống cái gì?” Mao Tuệ Châu rất bất mãn. Cho dù tổng công ty kiểm tra đột xuất, cũng không cần cẩn thận đến mức này, bình thường công việc đều thực hiện rất chu đáo, lại không làm việc gì khuất tất, sợ cái gì.
“Hay là, chị Zoe, chị có rảnh xem trước một chút không?”
“Được.” Mao Tuệ Châu vào phòng làm việc của mình, Ngô Phi nhanh chóng về chỗ ngồi gửi báo cáo vào hộp thư của Mao Tuệ Châu, rồi lại ôm lấy chồng giất tờ, báo cáo, vội vội vàng vàng đem đến bàn làm việc của Mao Tuệ Châu.
“Đây là những thứ Peter yêu cầu tôi phải làm trước. Còn một số khác nữa tôi vẫn đang làm.”
“Được.” Mao Tuệ Châu nhận lấy, Ngô Phi cũng nhanh chóng quay lại tiếp tục công việc. Mao Tuệ Châu gọi điện cho cấp dưới xác nhận tình hình báo cáo bên mình phải phụ trách xong, bắt đầu xem của Ngô Phi.
Mấy dự án Ngô Phi làm cô đều biết, nhưng cũng có vài cái không rành lắm, chỉ biết nội dung chứ không rõ chi tiết. Đó đều là những hợp đồng do Thôi Ứng Vỹ trực tiếp phụ trách. Bọn họ phân công công việc rất rõ ràng.
Mao Tuệ Châu xem xong mấy cái báo cáo rất nhanh, thấy không có vấn đề gì, nhưng phần báo cáo cuối cùng khiến cô hơi do dự, số liệu có chút kì lạ. Có điều không phải sổ sách có vấn đề, mà là chúng quá khác so với những hợp đồng cùng loại mà cô biết. Cô xem lại lần nữa những quảng cáo trước, lúc này mới phát hiện có ba phần liên quan cũng có vấn đề. Cô gọi Ngô Phi đến, hỏi một lượt các chi tiết của báo cáo, sau đó bảo Ngô Phi đem toàn bộ tài liệu đến đây.
Sau khi Ngô Phi đem đến, cô bảo cậu ta quay trở về tiếp tục làm việc, sau đó lại gọi anh trở vào.
“Ba cái này, tại sao toàn bộ tài liệu đều là cậu đứng ra ký? Chữ ký của Peter đâu?”
Ngô Phi gắng nhớ lại: “Lúc đó tình hình như vô cùng bận, thế nên để tôi đi ký”.
“Molly thì sao?” Mao Tuệ Châu hỏi. Molly là trợ lý khác của Thôi Ứng Vỹ, chức cụ cao hơn Ngô Phi, những việc như ký hợp đồng thế này do Molly làm mới đúng.
Ngô Phi có vẻ không hiểu, lại muốn giải thích cho mình: “Peter muốn cho tôi thêm nhiều cơ hội rèn luyện hơn, cho nên ông ấy mới trải sẵn đường để tôi giải quyết việc này. Tôi cũng không hề làm hỏng việc”.
Mao Tuệ Châu nhìn cậu ta, gật đầu. Ngô Phi đi tới cửa chợt quay đầu hỏi: “Chị Zoe, chỗ nãy có vấn đề gì à?”.
Mao Tuệ Châu suy nghĩ rồi lắc đầu, bảo anh ta ra ngoài.
Mao Tuệ Châu xem kỹ lại số tài liệu kia lần nữa, chắc chắn rồi. Cô không nhịn được lấy một *** ra, châm lửa, hít mạnh một hơi. Làn khói lượn lờ bay lên giữa không trung, che mờ tầm nhìn của cô, cô xua tay đánh tan làn khói.
Khi cô hút xong ***, cũng là lúc Thôi Ứng Vỹ vào đến công ty. Mao Tuệ Châu nghe thấy ông ta lớn tiếng gọi Ngô Phi đem giấy tờ vào cho ông ta xem. Mao Tuệ Châu dụi đầu thuốc vào gạt tàn, sau đó xua tay với Ngô Phi đang vào lấy giấy tờ: “Để tôi đem cho ông ta, cậu cứ làm việc của mình đi”.
Ngô Phi cảm ơn, rồi cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng, vừa đi vừa quay đầu nhìn Mao Tuệ Châu mấy lần.
Mao Tuệ Châu ôm giấy tờ đi vào phòng làm việc của Thôi Ứng Vỹ, lẳng lặng đặt xuống bàn làm việc của ông ta. Thôi Ứng Vỹ thấy cô bước vào, có chút ngạc nhiên. Mao Tuệ Châu không đợi ông ta lên tiếng đã kéo cái ghế trong phòng và ngồi xuống.
Thôi Ứng Vỹ nhìn đống giấy tờ trên bàn, lại nhìn Mao Tuệ Châu, lên tiếng hỏi cô: “Zoe, tài liệu cho báo cáo bên cô đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi à?”.
“Cũng tàm tạm.”
“Vậy thì tốt, lát nữa lúc ra sân bay tôi sẽ gọi cho cô, chúng ta cùng đi.”
Mao Tuệ Châu không muốn vòng vo với ông ta, trực tiếp hỏi: “Ông định làm như thế nào? Lần thẩm tra này nhất định sẽ tra được ra”. Cô hất cằm về phía đống giấy tờ kia.
Trên mặt Thôi Ứng Vỹ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc và hoang mang, nhưng rất nhanh lại như chưa có gì, sau đó thì ra vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? Cô nói tra ra cái gì?”.
Mao Tuệ Châu vẫn không rời mắt khỏi ông ta, nhìn rất lâu rồi nở nụ cười: “Sổ sách làm rất tốt”.
Thôi Ứng Vỹ cũng cười: “Zoe, trước giờ cô vẫn rất thông minh, nên khi cô nói muốn về nước phát triển, tôi liền nghĩ cách đưa cô lên vị trí này, bây giờ cho thấy mắt nhìn người của tôi không tệ, lựa chọn của tôi cũng không hề sai. Chúng ta nhất định sẽ là đối tác rất tốt”.
Mao Tuệ Châu gật đầu: “Vậy tôi về phòng làm việc trước, khi nào xuất phát phiền ông báo với tôi”.
Thôi Ứng Vỹ đồng ý. Mao Tuệ Châu ra khỏi phòng làm việc của ông ta. Ông ta đứng lên, đi đến cửa phòng, nhìn theo Mao Tuệ Châu cho đến khi cô bước vào phòng làm việc.
Mao Tuệ Châu ngồi một lúc, sau đó gửi một tin nhắn cho Ngô Phi, nói cho cậu ta biết mã số của ba hợp đồng có dấu hiệu phạm pháp và tham ô. Trên tất cả các hợp đồng và giấy tờ đăng ký đều là chữ ký của cậu ta, họa này cậu ta gánh là cái chắc. Cô bảo cậu ta đừng làm lớn chuyện, mà sắp xếp lại tất cả những email, tin nhắn hay những tài liệu có liên quan lúc trước.
Ngô Phi đọc xong tin nhắn thì giật nảy mình. Cậu không dám quay đầu lại nhìn phòng làm việc của Thôi Ứng Vỹ, cũng không dám nhìn về phòng làm việc của Mao Tuệ Châu. Anh nhìn chằm chằm cái điện thoại, nhớ lại phản ứng lúc nãy của Mao Tuệ Châu, lại ngẫm nghĩ những hợp đồng kia một lượt, tức thì toát cả mồ hôi lạnh. Cậu nhắn tin lại cho Mao Tuệ Châu: “Hình như đa số mệnh lệnh đều chỉ là truyền miệng. Để tôi tìm thử xem”.
Mao Tuệ Châu đọc xong tin nhắn, lại châm thêm một ***. Cô cũng không cần đoán, nếu ông ta đã lập mưu, đương nhiên sẽ không chừa lại sơ hở. Phía trên chắc chắn đã biết được gì đó, vậy mới điều tra đột xuất. Nếu cô vờ như không biết, cô sẽ không dính chút phiền phức nào trong chuyện này. Nhưng nếu cô thật sự làm vậy thì sẽ thế nào?
Cô vừa *** vừa nhìn ra bên ngoài. Chỗ ngồi của Ngô Phi nằm ngay giữa phòng làm việc của cô và Thôi Ứng Vỹ, cô có thể nhìn thấy cậu ta qua cửa phòng bằng kính. Cậu ta chỉ mới hai mươi sáu tuổi, có ý chí, lại chăm chỉ siêng năng, khiêm tốn lịch sự, cô đánh giá rất cao. Thanh niên thật thà chăm chỉ như vậy bây giờ hiếm lắm, ít nhất là trong những người cô từng tiếp xúc, người tốt nghiệp trưởng danh tiếng, xuất thân tốt lại chịu khom lưng làm việc như thế thật sự không nhiều.
Cô nhắn thêm một tin nhắn cho Ngô Phi: Có thể tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bao gồm cả những tài liệu liên quan đến những hợp đồng này mà hai công ty kia cung cấp cho cậu, cả email này nọ nữa, nếu có thể hãy điều tra một chút bối cảnh của họ. Cái này cô từng dạy Ngô Phi, một cồn ty có đáng tin hay không, không phải chỉ nhìn vào danh thiếp và những tờ quảng cáo của công ty, mà phải điều tra tình hình cũng như danh tiếng của họ. Tra như thế nào, cô cũng đã dạy cậu. Lần đó Ngô Phi tìm đến một công ty bàn chuyện ký kết hợp đồng, nhưng cậu lại không hiểu rõ đối phương, không dám tùy tiện bàn bạc sâu hơn. Mao Tuệ Châu đoán hai công ty lần này là do Thôi Ứng Vỹ sắp xếp, vì thế Ngô Phi vốn không hề tìm hiểu thêm.
Ngô Phi trả lời rất nhanh: “Được”.
Sau đó Mao Tuệ Châu không để ý đến Ngô Phi nữa, cho đến trước khi đi với Thôi Ứng Vỹ ra sân bay đón người, nhân lúc Thôi Ứng Vỹ đi trước không nhìn thấy, cô nói với Ngô Phi vài câu: “Có động tĩnh gì thì buổi tối cậu gọi điện cho tôi”.
Việc đón tiếp ở sân bay rất thuận lợi, Thôi Ứng Vỹ giống như không hề có chuyện gì xảy ra, cười cười nói nói với đại diện của tổng công ty, Mao Tuệ Châu cũng phối hợp với ông ta. Nếu Thôi Ứng Vỹ đã làm như không biết gì, vậy cô càng phải tỏ ra không biết. Nhưng từ biểu hiện của đại diện cho thấy, họ chắc chắn đã cho rằng trong công ty đã phát sinh vấn đề. Họ đặt ra rất nhiều câu hỏi, còn yêu cầu chín giờ sáng ngày mai là phải họp ngay, còn muốn Thôi Ứng Vỹ buổi tối phải gửi hết các báo cáo cho họ.
Thôi Ứng Vỹ nhận lời ngay, Mao Tuệ Châu vẫn im lặng.
Đối phương nôn nóng như vậy, có lẽ trong lòng đã có tính toán, không muốn cho quá nhiều thời gian để các người động tay động chân với những giấy tờ kia. Cô cũng biết, cuộc họp ngày mai là một mấu chốt quan trọng.
Sắp xếp xong chuyện ăn uống và khách sạn cho các vị đại diện kia, lúc cùng về công ty Thôi Ứng Vỹ nói với Mao Tuệ Châu: “Zoe, tôi ở công ty này cũng hai mươi năm rồi, từ một chức vụ bình thường cho đến khi ngồi ở vị trí này, công ty cũng tín nhiệm vô cùng. Tôi đối với cấp dưới xưa nay hòa nhã, đối với công ty thì một lòng trung thành, chỉ cần phối hợp tốt với tôi, cô sẽ có được một tương lại xán lạn ở công ty này. Bên phía tổng công ty cũng rất coi trọng năng lực của cô. Tôi cũng đã có tuổi rồi, sau này, nói không chừng vị trí này chính là của cô”.
Mao Tuệ Châu cười cười, cảm ơn ông ta. Hai người nói qua chuyện khác một lúc thì về đến công ty.
Mao Tuệ Châu không lên lầu mà trực tiếp lái xe về nhà. Trên đường đi cô nhận được điện thoại của Ngô Phi: “Chị Zoe, Peter đã về rồi. Ông ta gọi tôi vào phòng hỏi vài câu về công việc, rồi bảo tôi thông báo cho mọi người chín giờ sáng mai họp, sau đó đi luôn”.
“Ừ.” Mao Tuệ Châu do dự mười giây, sau đó nói: “Cậu mang hết những tài liệu cậu tìm được đến nhà tôi. Chúng ta xem lại toàn bộ sự việc một lần nữa. Cuộc họp ngày mai rất quan trọng”.
Mao Tuệ Châu về đến nhà, rót một ly R*ợ*u, nhìn thời gian rồi gọi một cuộc điện thoại cho cấp trên cũ của mình bên Mỹ.
“Sao lại nhớ đến tôi mà gọi thế này?”
Mao Tuệ Châu nhấp một ngụm R*ợ*u, kể hết những chuyện cô đang gặp phải.
Đối phương rất kinh ngạc, hỏi: “Vậy cô định làm thế nào?”.
“Ten, nếu tôi mất tất cả những gì đang có thì phải làm sao?” Mao Tuệ Châu hỏi ngược lại.
Ten im lặng rất lâu, sau đó mới nói: “Cô biết mà, dù cô quyết định thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ cô. Trước đây khi cô nói muốn về nước, tuy tôi không đành lòng nhưng vấn đề cô đi. Trước giờ cô vẫn luôn biết rõ mình cần gì, sau khi trở về điều kiện bên đó tất nhiên không bằng được bên này, không phải cô vẫn nói chưa từng hối hận sao?”.
“Đúng vậy.”
“Vậy cô định làm thế nào? Việc này vốn không hề liên quan đến cô, cô hoàn toàn có thể không mất gì.”
Lần này đến lượt Mao Tuệ Châu im lặng, rất lâu sau cô mới nói: “Ten, anh biết tôi đã cố gắng bao nhiêu không, tôi cố gắng như vậy không phải để nối giáo cho giặc. Tôi sẽ đánh mất một thứ, đó là lương tâm”.
“Nhưng cô sẽ không thể quay lại được nữa Zoe à.” Ten có ý tốt nhắc nhở cô, cô không có đường lui.
“Ừ, tôi biết.” Lần này Zoe trả lời rất nhanh.
“Chúc cô may mắn.”
Đêm hôm đó Mao Tuệ Châu và Ngô Phi họp bàn rất lâu, cô phân tích cho Ngô Phi rất nhiều những tình huống có thể phát sinh từ chuyện này. Tổng công ty sẽ điều tra thế nào, Thôi Ứng Vỹ sẽ phản ứng ra sao, còn Ngô Phi sẽ phải ứng phó thế nào... hai người bàn bạc với nhau rất lâu.
“Cậu ít kinh nghiệm, trình độ chuyên môn cũng không nhiều, lại không có tâm lí đề phòng, ông ta đã nhìn ra điểm này. Những tài liệu trong tay cậu đều không thể chứng minh cậu không hưởng được chút lợi lộc gì, cũng không chứng minh được là do một tay ông ta sắp xếp. Lời biện minh tốt nhất của ông ta chính là vì quá tin tưởng cậu nên không để ý, đã tạo cơ hội cho cậu. Nhưng điều bất lợi nhất cho ông ta chính là ông ta là cấp trên của cậu, dù cậu phạm sai lầm gì thì ông ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Thế nên ông ta cũng cầu sao cho chuyện này không bị phát hiện. Cho dù bị phát hiện, ông ta cũng sẽ cố gắng tìm cách giúp cậu giảm nhẹ tội. Chẳng hạn như không báo cảnh sát, với lí do có người sẽ mượn cơ hội này thanh tra, gây phiền phức cho công ty, thêm nữa là danh tiếng của công ty sẽ ảnh hưởng đến việc đấu thầu hai dự án Chính phủ gần đây.”
Ngô Phi vô cùng căng thẳng, cậu gật đầu, cố gắng ghi nhớ lại.
“Tài khoản cá nhân của ông ta chắc chắn cũng được xử lí trước rồi. Kết quả xấu nhất tôi đoán chính là cậu sẽ bị đuổi việc.”
Ngô Phi mím chặt môi, vô cùng tức giận. Công việc này rất tốt, tất nhiên anh không muốn gánh lấy cái tội danh này mà bị người ta đá đi. Hơn nữa anh mang theo “tiền án”, thử hỏi sau này còn có thể tìm được một công việc tốt không?
“Còn có một điều, ông ta cũng không thể chứng minh được mình hoàn toàn không biết đến sự việc này.” Mao Tuệ Châu nói. Nếu bị truy hỏi đến cùng, vậy thì Thôi Ứng Vỹ muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cấp dưới cũng rất khó khăn.
“Tôi có quen một người bạn làm nghề luật sư.” Mao Tuệ Châu đưa danh thiếp của người đó cho Ngô Phi, lát nữa sau khi trở về cậu gọi điện cho anh ta, có thể ủy thác anh ta xử lí chuyện này. Tiếp đó là sáng sớm mai cậu đi tìm Peter, nói với ông ta là cậu đã biết chuyện và tìm luật sư”.
Trong lòng Ngô Phi đầy cảm kích nhận lấy tấm danh thiếp. “Nhưng ông ta có thể biết công ty có người âm thầm giúp tôi.”
“Ông ta chắc chắn biết là tôi. Một khi sự việc bại lộ, tôi sẽ không để ông ta thản nhiên nói dối hòng bôi nhọ người khác đâu.”
Ngô Phi mím chặt môi, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu “cảm ơn”.
Ngô Phi về rồi, Mao Tuệ Châu lại trằn trọc, cô không biết mình sẽ hối hận hay không, cô cũng hy vọng chuyện này sẽ không tồi tệ đến thế, cô muốn gọi điện cho Cừu Chính Khanh, nhưng nhìn lại đã muộn lắm rồi, thôi vậy.
Cừu Chính Khanh lúc này vẫn chưa ngủ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ anh kiểm tra lại hộp thư, không có mail mới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc