Xin Em Đứng Đắn Chút - Chương 04

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Một ngày này cứ thế trôi qua, sang đến thứ Sáu, Mao Tuệ Châu đi công tác trở về.
Cô gọi cho Cừu Chính Khanh, hẹn anh chủ nhật cùng đi ăn. Cừu Chính Khanh nhận lời. Cũng giống lần hẹn trước, anh chọn địa điểm và trả tiền. Mao Tuệ Châu đương nhiên không ý kiến gì, nhưng lần này cô lại nói không cần anh đến đón, đặt chỗ xong báo cô biết, cô sẽ tự lái xe đến. Hai người hẹn với nhau xong thì cúp điện thoại.
Trong đầu Cừu Chính Khanh hiện lên vài nhà hàng, nhưng nghĩ lại thì nhớ ai đó đã chê bai cái gì mà vừa đắt lại không ngon, không gian quá tĩnh mịch không thích hợp cho việc hẹn hò này nọ. Thế là anh quyết định dành chút thời gian lượn lờ các trang mạng, tìm thử xem nhà hàng nào thích hợp cho cuộc hẹn.
Một người nghiêm túc đứng đắn như Cừu Chính Khanh tất nhiên sẽ không dùng thời gian làm việc để làm chuyện này rồi. Buổi tối sau khi về nhà, sau khi ăn xong hộp cơm, anh ngồi trong phòng sách lên mạng tìm nhà hàng.
Lướt tới lướt lui một trang đánh giá các địa điểm ăn uống rất nổi tiếng, anh vô tình nhìn thấy một tài khoản có tên Đình Đình Ngọc Lập 413. Anh ngó qua một chút, thấy bài bình luận viết rất dài. Anh nhanh chóng nhấp vào để xem trang cá nhân của người này. Trang cá nhân của người này rất phong phú, có rất nhiều nhận xét về các nhà hàng, quán ăn. Vậy thì không cần xem của người khác, cứ xem các bài viết của cô ấy là có thể chọn được địa điểm rồi.
Cừu Chính Khanh xem qua vài bài viết, cảm thấy người này rất thú vị. Người khác bình luận chỉ vài ba câu còn cô thì viết cả một tràng dài thật dài, nhận xét từ cách trang trí đến các món ăn cho đến phục vụ, còn viết rõ lần đầu tiên đến thế nào, lần thứ hai quay lại ra sao. Tất nhiên cũng có vài nhà hàng cô ấy viết rằng sẽ không quay lại lần hai. Điều làm cho Cừu Chính Khanh cảm thấy thích nhất là người này ở cuối mỗi bài nhận xét đều viết thêm một câu.
Thích hợp để hẹn hò.
Thích hợp để bàn chuyện làm ăn.
Thích hợp để nịnh nọt.
Thích hợp để khoe của.
Thích hợp để gia đình tề tựu.
Thích hợp để bạn bè tụ tập.
Thích hợp để đốt tiền.
Thích hợp để chia tay.
Rất nhiều cái thích hợp cho việc này việc kia. Xem xong Cừu Chính Khanh bật cười ha hả.
Trực giác nói cho anh biết Đình Đình Ngọc Lập 413 này chính là Doãn Đình.
Anh cảm thấy cần phải hỏi vị chuyên gia đánh giá này xem cuộc hẹn ngày chủ nhật của mình nên đến chỗ nào thì tốt. Vậy là anh gọi một cuộc điện thoại cho Doãn Đình.
“Xin-Hãy-Nghiêm-Chỉnh-Chút!” Giọng nói lanh lảnh của Doãn Đình cất lên, còn không khách khí gọi thẳng biệt danh cô đặt cho anh nữa, từng chữ từng chữ một, xem ra cô đang rất vui vẻ. Cừu Chính Khanh thầm nghĩ phải chăng cô gái này đã uống một loại thuốc gọi là “Mỗi ngày tôi đều rất hào hứng”.
“Chào anh, có việc gì cần em giúp sao?” Doãn Đình gọi xong biệt danh của anh rồi trực tiếp hỏi vào vấn đề.
Cừu Chính Khanh bật cười: “Sao lại nghĩ tôi tìm cô là có chuyện cần giúp?”.
“Bởi vì em không có việc gì cần anh giúp, anh gọi đến chắc chắn không phải để trả lời em. Chắc chắn anh cũng sẽ không tìm em để bàn công việc. Chủ động gọi điện để cung cấp tin tức thì lại càng không thể. Cho nên anh gọi cho em chỉ có thể là vì có việc cần nhờ em giúp thôi.” Doãn Đình nói một hơi.
Cừu Chính Khanh lại cười: “Ngoài chuyện về công việc ra, những cái còn lại đều là nội dung những cuộc điện thoại của cô và bạn bè sao?”.
“Đúng vậy. Còn một cái nữa, chính là nói chuyện ăn uống vui chơi, chủ đề này chắc anh không có hứng thú đâu.”
Nghe qua đúng là không có chủ đề chung gì để nói Cừu Chính Khanh ho khan hai tiếng rồi nói: “Đúng là như vậy. Lần trước không phải cô có nói, nhà hàng mà tôi cùng Mao Tuệ Châu ăn cơm không thích hợp sao...”.
Anh còn chưa nói xong Doãn Đình đã chen ngang hỏi: “Mao Tuệ Châu là ai vậy ạ?”.
“Là Zoe đó.”
“Ồ, tên tiếng Trung của chị ấy là Mao Tuệ Châu sao?” Doãn Đình nói, “Bố mẹ chị ấy nhất định rất yêu thương chị ấy, một viên trân châu đầy trí tuệ, thấy người ta đặt tên hay chưa. Cho nên bây giờ Zoe mới vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp, đặt một cái tên hay đúng là vô cùng quan trọng”. Nói đến đây đột nhiên cô cười ha ha.
Cừu Chính Khanh cũng đoán được phần nào suy nghĩ hiện tại của cô, anh nói: “Cho nên tôi nghiêm chỉnh đúng không?”.
Cừu Chính Khanh, ba chữ này rõ ràng nghe rất hay, qua đến chỗ cô thì nói lại chệch đi, anh sống ba mươi ba năm trên đời, lần đầu tiên biết được tên của mình lại có nghĩa như thế. (1)
(1) Cừu Chính Khanh và Xin Nghiêm Chỉnh có âm đọc tương tự nhau, Doãn Đình cố ý đọc chệch tên của Cừu Chính Khanh thành Xin Nghiêm Chỉnh.
Doãn Đình cười ha ha: “Anh thật là vui tính”.
Vui tính ở điểm nào? Cừu Chính Khanh thật hết nói nổi. Anh quyết định đổi đề tài. “Lần trước cô nói nhà hàng tôi đặt không thích hợp, tôi vừa lên mạng xem qua, thấy một chuyên gia đánh giá rất nổi tiếng, cô ấy giới thiệu rất nhiều địa điểm, nên tôi muốn trực tiếp đi hỏi cô ấy xem nên chọn nhà hàng nào thì tốt.”
“Ai? Có phải cái người gọi là Chị Hồng không?” Doãn Đình vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cô nói tiếp: “Cô ấy đúng là rất nổi tiếng, có hẳn một chuyên mục trên tạp chí ẩm thực, nhưng nhà tài trợ của cô ấy cũng rất nhiều. Không ít hoạt động ăn thử của các công ty đều mời cô ấy làm tuyên truyền, những thao tác thương mại này chắc anh cũng rõ, có tài trợ thì có khen. Người có tiếng tăm nói không nhất định là lời thật lòng. Nhưng mấy chuyện chọn nhà hàng này, ngon dở đều khá chủ quan, mỗi người một cảm nhận, anh cũng đừng tin tưởng toàn bộ”.
Cừu Chính Khanh lặng người hai giây, anh mới nói một câu thôi mà Doãn Đình đã tuôn ra một tràng? Giờ mới phát hiện ra cô rất có tố chất kéo chuyện.
“Đình Đình Ngọc Lập 413.” Cừu Chính Khanh nói đang định hỏi người này có phải là cô không thì Doãn Đình đã tự mình lên tiếng.
“Ấy, đó là em mà! Anh thật có mắt nhìn! Những nhận xét của em đúng là rất có tiếng nói.”
Cừu Chính Khanh lại nghẹn lời, khiêm tốn đâu rồi cô nương?
Doãn Đình bên đó vẫn còn đang H**g phấn: “Oa, chúng ta đúng là có duyên mà. Anh xem đi, xem đi, sợi chỉ đỏ linh quá đúng không, chỉ đường dẫn lối cho anh tìm đến bảng chỉ dẫn chọn nhà hàng tình nhân của em rồi còn gì. Những nơi em giới thiệu đều rất được, anh có thể thử xem. Với lại em tuyệt đối không nhận tiền quảng cáo hay tài trợ, tất cả đều là em tự bỏ tiền túi ra đi nếm thử đấy”.
Ng'n t Cừu Chính Khanh lẳng lặng gõ lên cạnh bàn, còn bảng chỉ dẫn chọn nhà hàng tình nhân nữa, anh nhớ rõ ràng còn có mấy cái thích hợp chia tay, thích hợp khoe của, thích hợp đốt tiền này nọ nữa mà. Nhưng cãi lí với con gái không phải phong cách của anh, thế nên anh chọn im lặng, lại hỏi tiếp: “Vậy cô thấy chỗ nào phù hợp nhất?”.
“Anh đi với ai?” Doãn Đình hỏi.
“Chuyện này không quan trọng.” Anh không muốn cho cô biết, tránh việc cô lại hỏi này hỏi nọ.
“Ồ.” Doãn Đình không hề thất vọng, tiếp tục hỏi: “Vậy anh đang trong giai đoạn cưa cẩm hay giai đoạn duy trì tình cảm ổn định?”.
Chuyện này có khác biệt gì khi chọn nhà hàng sao? Cừu Chính Khanh tối sầm mặt. Còn nữa, xem cách cô dùng từ kìa, cưa cẩm, anh không có thời gian cũng như hứng thú cho việc đó.
Không thấy anh trả lời, Doãn Đình nói: “Thôi, em biết là anh xấu hổ. Vậy em giời thiệu cho anh một nhà hàng tên là ‘Khi Hạnh Phúc Gặp Được Mĩ Thực’. Nhà hàng này khá tốt, thức ăn lại ngon, không khí lẫn bài trí của nhà hàng không tệ, cưa cẩm hay duy trì tình cảm đều thích hợp. Người nghiêm túc đứng đắn như anh ngồi ở đó cũng không bị lạc lõng. Ông chủ nhà hàng đó cũng họ Doãn đó. Anh ta còn có một nhà hàng nữa tên là ‘Thực’ theo phong cách cao cấp, thích hợp cho nhưng trường hợp trang trọng hay thưởng thức món ngon, bình thường thì có thể bỏ qua”.
Nghe giọng điệu của Doãn Đình, dường như cô vẫn còn muốn nói tiếp, Cừu Chính Khanh vội vàng ngăn cô lại: “Được rồi, được rồi. Không cần giới thiệu đâu, cho tôi biết tên nhà hàng là được”. Vừa nói anh vừa gõ bàn phím, tìm thông tin về nhà hàng đó. Đình Đình Ngọc Lập 413 quả thật có giới thiệu nhà hàng này, thậm chí còn giới thiệu rất nhiều món ăn.
Cừu Chính Khanh vừa xem bình luận trên mạng vừa nghe Doãn Đình thao thao bất tuyệt, nào là biết tên thôi thì sao mà đủ, cô còn phải nói cho anh biết món nào ngon, thích hợp hai người ăn nữa. Anh không cản, vậy là cô bắt đầu nói, so với những bài viết của cô cũng không khác lắm.
Cừu Chính Khanh bỗng cảm thấy buồn cười, nhà cô chắc không buồn tẻ đâu nhỉ? Bố và anh trai cô chỉ cần nghe cô nói chuyện thôi đã đủ náo nhiệt rồi. Náo nhiệt thật ra rất hay. Doãn Đình nhất định là đã uống thuốc: “Mỗi Ngày Tôi Đều Rất Náo Nhiệt”. Cừu Chính Khanh càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Trưa Chủ nhật.
Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu vốn định hẹn nhau ăn tối, nhưng thứ bảy Mao Tuệ Châu đột nhiên nhận được điện thoại thông báo chiều tối chủ nhật quản lý cấp cao của Tổng công ty sẽ đến, thứ hai tiến hành thị sát hoạt động công ty bên này. Vậy là bữa tối chuyển thành bữa trưa, để Mao Tuệ Châu còn phải chuẩn bị báo cáo cho cuộc họp ngày thứ hai. Thế nên hai người nhất trí chỉ cần cùng nhau căn bữa trưa đơn giản là được.
Cừu Chính Khanh đến nhà hàng trước. Đậu xe xong anh đi về phía nhà hàng, thấy ở một gian hàng nhỉ cách nhà hàng không xa, một dáng người quen thuộc dẫn theo ba đứa trẻ. Cừu Chính Khanh hơi bất ngờ, nhìn kỹ một chút, xác định đó đúng là Doãn Đình.
Cô mặc áo thun tay dài đơn giản cùng quần jeans, giản dị như ngày xe đạp cô bị hỏng vậy. Lúc này cô đang bê một cái hộp lớn trên tay, bên hông hộp in chữ sặc sỡ, Cừu Chính Khanh không nhìn rõ trên đó viết gì. Nhưng anh lại có thể nhìn rõ ba đứa trẻ đứng bên cạnh, tầm sáu đến tám tuổi, trên tay mỗi đứa đều đang cầm cái gì đó trông giống bưu thiếp, đứa lớn nhất đang bưng một cái hộp giống Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh vừa định qua xem thử họ đang làm gì thì Doãn Đình đã nhìn thấy anh, cô háo hức chạy qua chỗ anh, đám nhỏ cũng bám theo sau.
Cừu Chính Khanh cảm thấy hơi choáng váng, bị dọa tới chôn chân tại chỗ. Nếu lúc này chạy qua chắc chắn anh bị chứng mất kiểm soát.
Nhưng anh không cần phải chạy qua. Khoảng cách cũng không lớn, anh cứ đứng yên bất động, Doãn Đình đã chạy tới ngay rồi.
“Cừu tổng đại nhân.”
“Đại nhân.” Ba đứa trẻ cũng bắt chước gọi.
Rất tốt! Cừu Chính Khanh có chút hài lòng, ít ra cô không gọi biệt danh của anh trước mặt lũ trẻ.
“Xin chào.” Anh lịch sự chào lại bọn trẻ.
“Bọn em đang làm từ thiện bằng cách bán bưu thiếp.” Không cần đợi anh hỏi, Doãn Đình đã chủ động giải thích.
Lúc này Cừu Chính Khanh mới nhìn rõ, bên hông chiếc hộp cô đang ôm ghi “Bưu thiếp phong cảnh từ thiện, hai đồng một tấm, mười lăm đồng mười tấm”.
Cô bé trông có vẻ nhỏ tuổi nhất cũng vui vẻ gật đầu với anh: “Là làm việc tốt đó ạ”.
Doãn Đình cười với cô bé, sau đó quay sang nói với Cừu Chính Khanh: “Chúng là lũ trẻ ở cô nhi viện”.
Cừu Chính Khanh gật đầu, anh đoán chúng đang muốn gây quỹ cho viện mồ côi, đang định mua vài tấm bưu thiếp, còn chưa mỏ miệng thì phía sau có người gọi: “Chính Khanh”.
Cừu Chính Khanh quay đầu lại, là Mao Tuệ Châu. Anh vẫy vẫy tay với cô, Mao Tuệ Châu bây giờ mới thấy Doãn Đình thì có chút ngạc nhiên. Đúng lúc này điện thoại reo lên, cô vừa nhíu mày vừa nhận cuộc gọi. Hai ngày nay điện thoại thường xuyên trong tình trạng này, vì cuộc họp ngày thứ Hai mà ai cũng bận ngập đầu. Không ai đoán ra cấp trên đang nghĩ gì, sáng sớm hôm nay đã đòi hết báo cáo này tới báo cáo khia, lại phải sắp xếp số liệu và viết báo cáo mới. Mao Tuệ Châu bị những việc này làm cho phiền càng thêm phiền, nhưng đã hẹn với Cừu Chính Khanh rồi, cô không muốn lỡ hẹn. Mặc dù vậy, rắc rối trong công việc lại nhiều hơn dự tính, khiến cô có chút bực mình.
Nói vài câu qua loa với cấp dưới, hướng dẫn xong cho bọn họ cách làm, Mao Tuệ Châu đi đến bên cạnh Cừu Chính Khanh, đúng lúc nghe thấy Doãn Đình đang nói với anh: “Anh ủng hộ chút đi, mua hai bộ bưu thiếp nhé!”.
Chân mày Mao Tuệ Châu nhíu càng thêm chặt, Cừu Chính Khanh thì lại rộng rãi nói: “Được”.
Cừu Chính Khanh lấy ví tiền ra, Doãn Đình cười chào Mao Tuệ Châu: “Tiểu thư Zoe”.
Ba đứa trẻ cũng gọi theo: “Tiểu thư”.
Mao Tuệ Châu nghe xong không vui lắm, gọi ai là tiểu thư chứ? Đang chửi người sao?(2) Cô nghiêm mặt, không để ý đến chúng. Cừu Chính Khanh lấy tiền đưa cho Doãn Đình, cô trả lại anh hai mươi đồng tiền thừa, rồi đưa cho anh hai bộ bưu thiếp. Mao Tuệ Châu nhìn qua phía nhà hàng, nhỏ giọng nói: “Mình vào trong trước đây”, sau đó bước đi.
(2) Trong tiếng Trung Quốc hiện đại, từ “tiểu thư” khi dùng riêng được dùng để gọi gái ***.
Doãn Đình nhìn theo bóng lưng cô, nói nhỏ với Cừu Chính Khanh: “Hình như tâm trạng chị ấy không tốt lắm. Có lẽ do công việc mệ nhọc, nhưng bận như vậy vẫn cố đến buổi hẹn, thật là tốt. Anh phải kiên trì một chút đó”.
Cuộc điện thoại khi nãy của Mao Tuệ Châu cả hai đều nghe thấy, Cừu Chính Khanh gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh giơ bưu thiếp lên ý nói cảm ơn, sau đó xoa đầu đưa bé trai duy nhất trong ba đứa nói: “Mọi người vất vả rồi, cố lên! Phải học hành cho tốt, lớn lên mới có thể sống cuộc sống mình mong muốn”.
Ba đứa trẻ đồng thanh trả lời: “Cảm ơn chú!”.
Cừu Chính Khanh cười với chúng, sau đó đi vào trong nhà hàng. Hôm nay rất đông khách, bàn của họ nằm ở hàng thứ hai bên cạnh cửa cổ, quay đầu lại là có thể nhìn thấy bên ngoài, Cừu Chính Khanh cảm thấy vị trí này rất tốt. Anh thấy Doãn Đình đang cười với bọn trẻ, sau đó dẫn chúng đi ngược về đầu đường gần nhà hàng. Lúc này một phụ nữ trung niên đi qua. Đứa bé gái nhỏ tuổi nhất dũng cảm bước lên đưa thiếp về phía người phụ nữ kia nói gì đó, người phụ nữ lắc đầu, tỏ ý không mua và đi mất.
Cô bé có chút thất vọng nhìn về phía Doãn Đình, cô giơ Ng'n t cái lên với cô bé. Cừu Chính Khanh đoán chắc là Doãn Đình đang khen bạn nhỏ này, bởi ngay sau đó, cô bé liền nở nụ cười, hai đứa trẻ còn lại thân thiết vỗ vỗ lên vai nó. Sau đó bé gái lớn hơn lại kéo cô bé tiến lên đưa bưu thiếp cho một người đi đường khác.
“Hai người làm sai gặp nhau vậy, trùng hợp đến thế à?” Mao Tuệ Châu vừa trả lời một tin nhắn, ngẩng đầu thấy cảnh bên ngoài, trong lòng có chút không vui. Ấn tượng của cô đối với Doãn Đình từ lần trước đã không được tốt, lần này cũng chẳng khá hơn, cảm giác như cô ta đang lợi dụng người quen vậy. Việc gây quỹ từ thiện, tự có các tổ chức đứng ra quyên góp. Kêu gọi người quen giúp đỡ như cô ta, không mua thì không nói, lỡ mua roofilamf sao biết họ dùng số tiền đó vào việc gì. Việc này Mao Tuệ Châu đã gặp vài lần, lại thêm tâm trạng hôm nay không tốt, vậy nên cô trưng ra bộ mặt chẳng dễ nhìn tẹo nào.
“Đúng là rất trùng hợp.” Cừu Chính Khanh cũng không muốn nhắc đến Doãn Đình nhiều, quan tâm hỏi Mao Tuệ Châu: “Công việc của cậu vẫn tốt chứ?”.
Mao Tuệ Châu day day trán: “Không tốt thì cũng phải làm, thôi thì giải quyết từng việc từng việc một vậy. Không biết sao lần này lại đột ngột như thế, ông chủ mình lại dở chứng, cái gì cũng bắt phải chuẩn bị. Qua vài ngày là ổn thôi. Gọi món nào dọn lên nhanh một chút, ăn xong mình còn phải về công ty nữa”.
“Được.” Cừu Chính Khanh gọi phục vụ đến, hai người đều gọi những món đơn giản nhất, một người gọi cơm rang, một người gọi mì Ý. Sau khi gọi món xong, Cừu Chính Khanh chợt nhớ tới lúc mình còn nhỏ, không có tiền đứng trước nhà hàng nhìn người ta ăn mà chay nước miếng, thế là anh gửi một tin nhắn cho Doãn Đình, hỏi cô có muốn mua chút đồ ăn cho bọn trẻ không.
Doãn Đình trả lời rất nhanh: “Không cần đâu ạ, bọn em đã ăn rồi. Nếu cần đưa bọn trẻ đi ăn món ngon, em sẽ dẫn. Nhưng ăn vặt thì được, ăn cái khác không hay lắm. Khi quay về chúng mà nói ra thì các bạn khác sẽ cảm thấy không công bằng”.
Cừu Chính Khanh đọc xong trả lời lại hai chữ: “Tôi biết rồi”. Anh hiểu, những đứa trẻ sống trong hoàn cảnh như vậy, vốn đã có rất nhiều việc khiến chúng cảm thấy không công bằng, không cần phải có thêm một chuyện nữa. Anh nhìn Mao Tuệ Châu, Ng'n t cô đang lướt trên màn hình chiếc smartphone, hình như đang trả lời mail. Cừu Chính Khanh cũng lướt qua hộp thư của mình một chút, xem thử xem có mail mới hay không.
Đột nhiên điện thoại reo lên báo tin nhắn tới, Cừu Chính Khanh mở ra đọc, là Doãn Đình gửi: Có biến. May đến rồi, ở bên kia đường, còn đang ddi về bên này nữa. Chắc không phải anh hẹn một lúc hai người đấy chứ?
Cừu Chính Khanh sầm mặt, trong đầu hiện lên vẻ mặt khinh thường của Doãn Đình, anh vội vàng trả lời: Không có, tôi không biết cô ấy đến.
Doãn Đình lập tức trả lời: Vậy em giúp anh cản cô ấy lại.
Cừu Chính Khanh suýt chút nữa thì đập đầu xuống bàn, Doãn Đình chắc không phải mỗi ngày đều uống thuốc “Mỗi Ngày Tôi Đều Rất Dũng Cảm” nữa đấy chứ. Chẳng việc gì phải cản, anh đây làm chuyện gì đáng xấu hổ.
Cừu Chính Khanh nhanh chóng nhắn lại: Không cần cản!
Nhưng gửi xong tin nhắn thì không thấy Doãn Đình trả lời nữa, việc này làm Cừu Chính Khanh có chút lo lắng. Cô gái này chắc không chữa khéo thành vụng, làm cho anh mất mặt đó chứ?
Mao Tuệ Châu vừa gửi mail xong, ngẩng đầu nhìn Cừu Chính Khanh, thấy anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó nói: “Xin lỗi, công việc hôm nay của mình hơi loạn. Chắc cậu cũng bận lắm hả?”.
“Cũng tạm.” Cừu Chính Khanh vừa trả lời vừa thầm đoán xem Doãn Đình cản người thế nào, không phải nói phía trước là đường đang thi công, xin mời đi đường khác chứ?
Cừu Chính Khanh trả lời như lấy lệ, Mao Tuệ Châu có chút giật mình. Cô tự xem xét lại bản thân, phải chăng thái độ lúc nãy không tốt làm cho Cừu Chính Khanh thấy phản cảm. Thế nên cô áy náy nói: “Xin lỗi, hôm nay rối rắm nên mình có chút bực mình, lúc nãy hình như hơi mất lịch sự. Mong cậu và bạn của đồng nghiệp cậu đừng để bụng”.
Cừu Chính Khanh ngẩng đầu nhìn cô: “Không sao. Ai cũng có lúc bị áp lực mà, việc này có thể thông cảm. Lúc nãy Doãn Đình còn nói có lẽ công việc cậu rất mệt mỏi, mệt như vậy vẫn đến đúng hẹn là rất tốt. Cho nên cậu cũng đừng ngại, mọi người đều hiểu mà”.
Mao Tuệ Châu ngẩn người, Doãn Đình nói như vậy sao? Trong lòng cô lại càng thêm rối rắm, cảm thấy hổ thẹn. Vừa nãy hậm hực với người ta thậ không nên, còn những đứa trẻ gọi cô là tiểu thư cũng chỉ là không hiểu chuyện, cô so đo với chúng làm gì. Nghĩ vậy cô bất giác nhìn ra cửa sổ, thấy Doãn Đình đang kéo theo ba đứa trẻ đi về phía hướng khác, lúc này xuất hiện một cô gái toàn thân đồ hiệu lấp lánh, trên tay còn xách lỉnh kỉnh mấy cái túi giấy hàng hiệu thu hút sự chú ý của cô.
Chú ý đến cô ta không phải vì số đồ hiệu kia, mà vì cô gái này vừa bước vào nhìn thấy Cừu Chính Khanh, sự vui mừng không hề che đậy trong mắt mới khiến Mao Tuệ Châu nảy sinh sự cảnh giác.
Cùng lúc này, Cừu Chính Khanh nhận được một tin nhắn, Doãn Đình viết: “Thật xin lỗi, em không cản được, cô ấy nói muốn đến nhà hàng anh đang ngồi ăn cơm. Em đã cố gắng hết sức, nhưng lại không thể làm quá lộ liễu, cho nên đành phải để cô ấy vào. Em dẫn bọn trẻ đi trước đây”.
Cừu Chính Khanh dở khóc dở cười, Thẩm Giai Kỳ đến nhà hàng này dùng cơm, cô cần gì phải làm như chạy giặc thế kia? Nếu đổi thành người khác chắc sẽ nghĩ cô có tật giật mình, nhưng anh lại không nghĩ vậy, anh chỉ rất hiếu kỳ không biết trong cái đầu rất khác người kia của Doãn Đình đang nghĩ cái gì.
Nghĩ là làm, Cừu Chính Khanh nhắn lại cho Doãn Đình một tin, hỏi cô: Mọi người ăn một bữa cơm bình thường thì sao? Sao cô phải dẫn bọn trẻ chạy?
Vừa gửi tin nhắn đi thì anh nghe một giọng nói quen thuộc cất lên: “Cừu tổng? Đúng là trùng hợp thật”.
Thẩm Giai Kỳ nhìn lướt qua Mao Tuệ Châu, mỉm cười. Mao Tuệ Châu cũng nhìn Thẩm Giai Kỳ, không lên tiếng. Cừu Chính Khanh nghiêm chỉnh đứng đắn, giới thiệu hai cô gái với nhau. Hai người nhìn nhau cười một cái, bắt tay làm quen.
Cừu Chính Khanh nhìn tình cảnh trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình bị Doãn Đình lây nhiễm, trong lòng như có chút chột dạ. Không đúng, anh nào có làm việc gì sai trái.
Thẩm Giai Kỳ rất tự nhiên nói: “Tôi vừa đi mua sắm, ghé qua đây ăn trưa, không ngờ trùng hợp như vậy, lại gặp hai người ở đây, không ngại cho tôi ngồi chung chứ?”.
Cừu Chính Khanh không tiện từ chối, anh nhìn Mao Tuệ Châu, muốn hỏi ý cô. Mao Tuệ Châu cũng không tiện từ chối, cô Thẩm tổng gì đó có thể là đối tác làm ăn với Cừu Chính Khanh, cô không thể không để ý đến thể diện của anh được. Vậy là cô mỉm cười gật đầu: “Không sao, ngồi chung đi”.
Thẩm Giai Kỳ đặt đống đồ lỉnh kỉnh trong tay xuống. Mao Tuệ Châu thấy cô để sáu hộp bưu thiếp lên bàn, giống y như cái Cừu Chính Khanh đã mua. Thẩm Giai Kỳ thấy ánh mắt cô dừng trên bưu thiếp, thế là đưa hai hộp qua: “Cô thích bưu thiếp sao? Tôi tặng cô. Bưu thiếp này là của bạn tôi bán, chất lượng rất tốt. Ở nhà tôi có rất nhiều, lần nào gặp cũng bị cô ấy ép mua vài hộp”.
Mao Tuệ Châu ngẩn người, “bạn”? Nghĩa là cô gái này cũng quen biết Doãn Đình?
Cừu Chính Khanh nghe Thẩm Giai Kỳ nói bị ép mua bưu thiếp lại thấy buồn cười, không biết Doãn Đình làm cách nào mà thuyết phục người ta. Thẩm Giai Kỳ gọi món rất nhanh, cũng không cần xem thực đơn, xem ra không phải lần đầu đến đây.
Chuông báo tin nhắn của Cừu Chính Khanh vang lên, anh cầm lên đọc, là Doãn Đình trả lời tin nhắn trước của anh. “Chuyện tình tay ba của bọn anh, để trẻ em xem không hay lắm, cho nên em dẫn chúng đi trước”.
Cừu Chính Khanh sầm mặt, tình tay ba ở đâu ra! Đang nghĩ xem phải phản bác lại tin nhắn này thế nào thì bên tai nghe Thẩm Giai Kỳ hỏi Mao Tuệ Châu: “Cô với Cừu tổng là bạn bè thế nào?”.
Tay Cừu Chính Khanh khựng lại, bất giác ngẩng đầu nhìn Mao Tuệ Châu, Mao Tuệ Châu cũng đang nhìn anh, cô chớp chớp mắt nói: “Chúng tôi là bạn học đại học với nhau”. Lược bỏ việc cô từng đề nghị hẹn hò và Cừu Chính Khanh đang suy nghĩ, dù sao cũng không thân thiết gì với Thẩm Giai Kỳ, cũng không rõ ý của cô ta, vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
“Chỉ là bạn đại học thôi sao?” Thẩm Giai Kỳ uống một ngụm nước, đặt ly xuống, cười nói: “Vậy tốt quá. Tôi đang định theo đuổi Cừu tổng, cho nên hỏi rõ các mối quan hệ một chút thì tốt hơn, nếu không rõ ràng dễ làm cho đôi bên khó xử lắm”.
Cừu Chính Khanh lẫn Mao Tuệ Châu giật mình, hai người bốn mắt nhìn nhau. Mao Tuệ Châu đâu chỉ khó xử, còn rất tức giận nữa. Hôm nay đúng là ngày không thuận lợi, bề bộn công việc vẫn dành thời gian cho cuộc hẹn này, kết quả lại gặp chuyện này. Cô cũng không giả vờ khách khí nữa, cũng đáp: “Vậy sao? Cô Thẩm có ý như thế à, vậy chúng ta có chung mục tiêu rồi”.
“Vậy à?” Thẩm Giai Kỳ đưa mắt nhìn Cừu Chính Khanh, lại quay sang cười với Mao Tuệ Châu: “Tôi hiểu rồi”.
Cừu Chính Khanh nhìn hai cô gái đang nhìn nhau cười giả tạo, anh cũng vô cùng khó xử. Hiểu cái gì mà hiểu, đây rõ ràng là đang vẽ chuyện mà. Anh đánh giá cao sự thẳng thắn này, đáng tiếc loại thẳng thắn như vị đại tiểu thư Thẩm Giai Kỳ kia thì anh không thưởng thức nổi.
Nghĩ thấy anh cũng đã ba mươi ba tuổi, trước đây cũng từng có người tỏ ý với anh, nhưng anh lại toàn tâm toàn ý cho công việc, chưa từng suy nghĩ đến. Nay Doãn Đình tặng anh sợi chỉ đỏ, chẳng lẽ vì vậy mà vận đào hoa của anh nở rộ từng đóa như thế sao? Nhưng nở nhiều quá lại thành họa mất rồi! Tình huống kịch liệt thế này anh không có phúc hưởng, anh trả lại sợi chỉ đỏ chắc không có gì quá đáng đâu nhỉ?
Đúng lúc này nhân viên phục vụ đem món ăn Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu đã gọi lên, Cừu Chính Khanh hắng giọng nói: “Cảm ơn tấm lòng của hai vị, đúng là quá nể mặt tôi rồi, tôi quả thật có chút thụ sủng nhược kinh. Nhưng chúng ta nên ăn cơm trước, hai người đều thẳng thắn phóng khoáng như vậy, người khó xử là tôi đây mới đúng”.
Mao Tuệ Châu cầm dĩa lên, phối hợp với anh nói: “Vậy tôi ăn trước, thật ngại quá”.
“Mời.” Thẩm Giai Kỳ rộng rãi nói.
Cừu Chính Khanh cũng bắt đầu ăn. Thẩm Giai Kỳ nhìn đồ ăn của hai người họ, nhướng mày hỏi: “Hai người ăn đơn giản như vậy, có việc gấp sao?”.
“Tôi còn có việc.” Mao Tuệ Châu trả lời. Cô rất vui vì công việc hôm nay vô cùng bận rộn, không cần phí thời gian đối phó với cô gài này, hai ngày nay cô mệt quá rồi.
“Ồ, ra vậy.” Thẩm Giai Kỳ quay qua Cừu Chính Khanh: “Còn Cừu tổng thì sao?”.
“Tôi cũng có việc bận.” Câu trả lời của Cừu Chính Khanh khiến Mao Tuệ Châu cong khóe miệng, cô giữ thể diện cho anh,anh cũng giữ thể diện cho cô, đàn ông phong độ như vậy cô rất thích.
“Vậy hai người ăn nhanh đi. Ăn xong cứ đi trước, việc thanh toán để tôi.” Thẩm Giai Kỳ nói một cách hào phóng.
“Cô Thẩm khách sáo quá.” Mao Tuệ Châu rất khó chịu, cảm thấy Thẩm Giai Kỳ đang cố ý khoe khoang. Cô nhanh chóng ăn xong, thấy Cừu Chính Khanh cũng đã xong, cô dùng ánh mắt hỏi anh, Cừu Chính Khanh khẽ gật đầu, hôm nay không phải ngày tốt để ra ngoài, nên kết thúc cuộc hẹn sơm thì hơn.
Lúc này món Thẩm Giai Kỳ gọi cũng được dọn lên, Cừu Chính Khanh bèn bảo cô từ từ dùng, nói hai người còn có việc, phải đi trước.
“Được, hôm khác liên lác vậy.” Thẩm Giai Kỳ cũng không khách sao với anh. Cừu Chính Khanh và Mao Tuệ Châu cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Mao Tuệ Châu đi đến quầy tiếp tân định thanh toán thì bị Cừu Chính Khanh cản lại, “Đừng so đo với cô ấy”, anh nhẹ giọng nói.
Mao Tuệ Châu nhướng mày: “Cảm giác như cậu để cô ta mời cơm, không thoải mái chút nào”.
Cừu Chính Khanh cũng nhướng mày: “Như vậy cũng xem như hòa, cậu cũng không thiệt thòi gì”.
Mao Tuệ Châu không khỏi bật cười, đúng là như vậy, dù sao cô cũng không thua. Hai người cùng nhau đến chỗ đỗ xe, Mao Tuệ Châu vẫy tay tạm biệt, lái xe đi mất.
Cừu Chính Khanh lên xe, thở phào một hơi. Anh không hưởng thụ được việc cùng lúc được hai cô gái theo đuổi chút nào. Trong kế hoạch của anh không có trường hợp này. Nếu hai bên đấu đá nhau, cũng có nghĩa, anh phải lãng phí thời gian và tinh thần, nếu không đấu, lại có nghĩa anh phải lập tức cho Mao Tuệ Châu một đáp án là đồng ý kết hôn hay là từ chối. Nhưng hôn nhân là việc vô cùng quan trọng, anh không muốn qua loa.
Trong chốc lát không thể nghĩ ra cách gì, Cừu Chính Khanh khởi động xe chạy về phía siêu thị. Nghĩ không ra thì tạm gác qua một bên, địch bất động thì ta bất động. Đúng rồi, anh còn chưa sửa lại quan niệm sai lệch của Doãn Đình nữa, đối với chuyện tình cảm nam nữ trước giờ anh vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc đúng đắn, cái gì mà tình tay ba, anh sẽ không làm những chuyện như vậy, cô cũng đừng suy nghĩ lung tung.
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, người ở khúc quanh phía trước không phải Doãn Đình thì là ai.
Cô vẫn dẫn theo ba đứa trẻ, mỗi đứa đều đang ngậm một que kẹo ***, trong tay Doãn Đình và hai bé gái còn ôm hai hộp kẹo *** lớn, bé trai thì ôm hộp bưu thiếp. Bốn người đều lộ ra vẻ mặt hài lòng và hạnh phúc, còn mang theo nụ cười trên môi, nghênh ngang đứng trên phố, dường như họ không phải đang ngậm kẹo *** mà đang đội mũ vàng trên đầu.
Cừu Chính Khanh bật cười, tự cảm thấy trí tưởng tượng của mình đúng là rất buồn cười, nhà hàng lúc nãy trang trí rất đẹp, bây giờ so với bốn người đang đứng ở góc đường này, không hiểu tại sao lại có chút kém cạnh.
Cừu Chính Khanh lái xe qua, bấm còi xe một cái, Doãn Đình quay mặt lại, nhìn thấy anh, gương mặt nhỏ như sáng lên, Cừu Chính Khanh phát hiện khóe miệng mình kéo càng rộng hơn. Biểu cảm của cô thật sự rất ngộ nghĩnh.
“Cừu tổng đại nhân!” Doãn Đình chạy qua, theo sau là một đám nhóc.
Cừu Chính Khanh kéo kính xe xuống, Doãn Đình thò đầu vào: “Anh ăn xong nhanh như vậy sao?”.
“Ừ.” Anh hỏi: “Mọi người bán hết chưa? Có phải đi về không? Tôi có thể đưa một đoạn”.
“Được ạ!” Doãn Đình vui vẻ nhận lời, không khách sáo chút nào. Cô quay người gọi lũ trẻ lên xe, để bọn chúng yên ổn ngồi vào hàng ghế sau, sau đó đóng cửa lại, còn cô ngồi lên hàng ghế trước.
“Chú muốn đưa chúng ta về, chúng ta phải cảm ơn chú.”
“Cảm ơn chú!” Ba đứa trẻ đồng thanh nói. Đứa nhỏ nhất ngưng một chút rồi nói thêm: “Cảm ơn chiếc xe”.
“Đừng khách sao.” Cừu Chính Khanh đáp, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Chiếc xe cũng nói không cần khách sáo:. Dứt lời anh phát hiện đám trẻ đều nhìn anh chằm chằm.
Doãn Đình chọc chọ và cánh tay anh: “Anh nói nghiêm túc như thế, bọn chúng sẽ nghĩ chiếc xe của anh có công năng đặc biệt, hoặc là anh có dị năng gì đó”.
Công năng đặc biệt? Cừu Chính Khanh nhíu mày. Doãn Đình giải thích: “Ví như anh có thể nói chuyện với xe, tâm ý tương thông này nọ”.
“Thật sao?” Đứa nhỏ nhất hỏi.
“Tất nhiên là không. Lúc nãy chú chỉ nói lịch sự, giống như Tiểu Thạch Đầu nói cảm ơn chiếc xe vậy, cũng là lời lịch sự.”
“Ồ.” Ba đứa trẻ nghe vậy thì yên tâm, lại có chút tiếc nuối.
“Cài dây an toàn nào.” Cừu Chính Khanh quyết định không nói chuyện với lũ trẻ nữa, nói chuyện với người lớn vẫn đơn giản hơn. Bây giờ anh không thể hiểu được bọn trẻ con, trong đầu chúng rốt cuộc nghĩ những gì?
Doãn Đình cài xong dây an toàn, Cừu Chính Khanh khởi động xe. Lúc này Tiểu Thạch Đầu lên tiếng: “Chị Đình Đình, có thể tặng chú một que kẹo không, chú đã giúp chúng ta”.
“Được. Nhưng bây giờ chú đang lái xe, không thể ăn kẹo, đợi khi chú không lái xe sẽ ăn nhé.” Doãn Đình trả lời hộ Cừu Chính Khanh, lại còn giúp anh từ chối khéo, Cừu Chính Khanh tặng cô một ánh mắt cảm kích.
Sau đó Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Chú có biết tại sao kẹo lại ngọt không?”
Não bộ Cừu Chính Khanh có sắp xếp lại những kiến thức về thành phần hóa học của đường và cách đầu lưỡi con người nhận biết mùi vị, nhưng Tiểu Thạch Đầu không đợi anh trả lời đã tự nói: “Bởi vì nói muốn làm chú vui”.
Cô bé bên cạnh cũng tiếp lời: “Cho nên khi ăn kẹo thì phải vuiver”.
Cừu Chính Khanh nhìn qua Doãn Đình, cái này là do ai dạy lũ trẻ vậy?
Tiểu Thạch Đầu lại hỏi: “Chú có biết tại sao Mặt Trời lại cao, lại xe, lại sáng đến thế không?’.
Lần này Cừu Chính Khanh chẳng thèm cố nhớ kiến thức thiên văn học nữa, anh muốn hỏi ngược lại Tiểu Thạch Đầu xem tại sao đã ngậm kẹo trong miệng rồi lại vẫn có thể nói nhiều vậy? Tất nhiên là một chú có phong độ đàn ông như anh sẽ không hỏi câu hỏi như vậy.
Tiểu Thạch Đầu lại tự trả lời: “Mặt Trời như vậy bởi vì chúng ta phải có mục tiêu”.
Mục tiêu cao, xa và tràn đầy ánh sáng sao? Cừu Chính Khanh lại nhìn Doãn Đình. Doãn Đình đang mím môi cười khen Tiểu Thạch Đầu trí nhớ tốt, tất cả những lời cô từng nói, con bé đều nhớ.
“Em cũng nhớ hết này.” Bé gái kia không chịu thua kém, hỏi Cừu Chính Khanh: “Chú ơi, chú biết vì sao trăng lại có trong khuyết, khi thì cong lưỡi liềm, lúc lại tròn xoe không?”.
Cừu Chính Khanh rất muốn nói, chú chỉ muốn đưa các cháu một đoạn đường, chú không biết cái gì đâu. Tất nhiên anh không nói thành lời, anh đã rút được kinh nghiệm, trẻ con hỏi anh thật ra là muốn cho anh biết đáp án. Quả nhiên Tiểu Thạch Đầu đã tuyên bố: “Bởi vì sự thay đổi cũng rất đẹp. Cho nên chúng ta không cần phải sợ thay đổi”.
Cừu Chính Khanh không biết mình có nên đáp lại bọn trẻ hay không. Bây giờ ba đứa trẻ đang ngồi phía sau không thèm quấn lấy chú để chơi trò hỏi đáp nữa, vì chúng đã bắt đầu tự chơi với nhau. Xì xa xì xào...
Thật là ồn. Cừu Chính Khanh nhìn chúng qua gương chiếu hậu, chúng cười rất vui vẻ, âm thanh cũng rất lớn. Anh thấy Doãn Đình đang nhìn mình, đôi mắt lấp lánh, ánh mắt trong trẻo, tim anh khẽ nảy lên một cái, vội vàng giải thích lí do mình nhìn lén đám nhỏ: “Không có gì đâu, tôi chỉ thấy chúng rất náo nhiệt”.
“Cảm ơn.” Doãn Đình cười ngọt ngào với anh, “Nếu anh thấy ồn, em sẽ bảo chúng yên lặng, chúng rất ngoan”.
“Không cần đâu, như thế này rất tốt.” Cừu Chính Khanh đột nhiên có chút căng thẳng, còn căng thẳng hơn cả khi đối diện với hai cô gái cùng lúc tuyên bố muốn theo đuổi mình. Không đúng, lúc đó anh chỉ thấy lúng túng chứ không căng thẳng. Bây giờ vì bọn trẻ quá ồn, anh không thể mất lịch sự được.
Ừ, bởi vì lí do đó, sợ bọn trẻ làm phiền, vậy nên mới im lặng.
Sau đó Cừu Chính Khanh giữ im lặng đi qua hai con đường. Cuối cùng là Doãn Đình lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “Lúc nãy thế nào?”.
Cừu Chính Khanh biết cô muốn hỏi chuyện ở nhà hàng, “Không có gì, cô Thẩm đi qua thì nhìn thấy chúng tôi, thế là cùng nhau ăn cơm”.
“Ồ.” Doãn Đình nhìn ba đứa trẻ phía sau, lại nói: “Lát nữa chúng ta nói tiếp vậy”.
Lát nữa nói tiếp? Cừu Chính Khanh lại thấy căng thẳng, nói cái gì? Nghiên cứu “mối quan hệ tay ba” của anh? Được rồi. Anh lấy lại tinh thần, nhân cơ hội này sửa lại quan niệm lệch lạc của cô mới được, hừm, nếu cô kiên trì muốn thảo luận vấn đề này với anh.
Anh muốn nói, thật ra thì không thảo luận thì càng tốt. Bàn luận giá trị quan của hôn nhân với một cô nhóc anh cũng cảm thấy ngại ngùng, nhất là cô nhóc có bộ não không giống người khác như Doãn Đình.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Đột nhiên nghĩ tới nên anh hỏi luôn, xong mới cảm thấy như vậy quá đường đột.
“Hai mươi tư ạ.” Doãn Đình không hề để ý, cười híp mắt trả lời.
Ừ, đúng thật là cô nhóc mà. Cũng là cô nhóc vừa tốt nghiệp đại học chưa bao lâu. Cừu Chính Khanh thay đổi tư thế ngồi, đang suy nghĩ làm sao giải thích với cô rằng anh hỏi như vậy không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy cô còn rất trẻ, hình như còn nhỏ tuổi hơn Tần Vũ Phi, nên anh muốn xác nhận lại thôi.
Chưa đợi anh suy nghĩ xong, Doãn Đình đã hỏi lại: “Anh ba mươi ba rồi đúng không ạ?”.
Cừu Chính Khanh gật đầu, có cảm giác là lạ, nhưng lạ ở đâu thì lại không nói được.
“Cách đây không lâu em tình cờ đọc được một bài báo về anh trên mạng nên mới biết.” Doãn Đình cười hi hi.
Cừu Chính Khanh thấy hơi ngại, bài báo trên tạp chí tài chính kia khen ngợi anh quá, anh tự đọc thì cảm thấy rất đắc ý, nhưng khi thấy Doãn Đình nói cô đã đọc thì anh lại cảm thấy hơi xấu hổ.
“Lục lục đại thuận đó.” Doãn Đình đột nhiên nói.
“ Cái gì?” Lần này Cừu Chính Khanh thật sự không hiểu, hỏi ngược lại cô.
“Em nói tuổi của anh, ba thêm ba là sáu, cho nên sẽ thuận lợi.”
Lí lẽ gì đây? Cừu Chính Khanh hỏi: “Vậy khi tôi ba mươi tư thì sao?”.
“Một năm tràn đầy hy vọng, sẽ có được những ý nghĩ mới mẻ, sẽ gặp được những niềm vui bất ngờ.”
Cừu Chính Khanh bật cười, chơi chữ sao?
“Vậy còn ba mươi lăm?” Hỏi xong mới thấy cái này không có độ khó. Số tám là một số rất may mắn.
Doãn Đình cũng không cần nghĩ: “Thì phát đại tài, sự nghiệp ngày một tiến xa. À, lúc đó chắc anh cũng lên chức bố rồi ý chứ”.
Cừu Chính Khanh bật cười, kế hoạch của anh là trong vòng hai năm giải quyết xong chuyện kết hôn, nếu mọi chuyện thuận lợi, lên chức bố cũng không phải là không thể. Câu này quá dễ rồi. Tiếp theo là số chín, trường cửu, lại càng dễ dàng và may mắn. Thế là anh bỏ qua nó, trực tiếp hỏi đến con số ít may mắn nhất: “Vậy đợi đến khi tôi bốn mươi sẽ thế nào?”.
“Anh muốn đợi đến lúc đó sao? Vậy coi là tuổi già rồi mới có con sao?”
“...”
Cừu Chính Khanh không cách nào hình dung được cảm xúc của bản thân, anh nghĩ vẻ mặt mình chắc chắn rất đặc sắc, tiếc là anh đang nhìn thẳng vào con đường trước mặt để lái xe, Doãn Đình có nhìn thì cũng chỉ có thể thấy được một nửa khuôn mặt anh, cô nhất định không cảm nhận được mức độ sốc của anh.
Tuổi - già - có - con!
Cái quỷ gì đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc