Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa - Ngoại Truyện 04

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Bị mang thai
Cố Tiểu Tịch dạo này ăn hơi tạp, dạ dày lại bắt đầu khó chịu.
Kẻ xấu bụng vừa xoa bụng cho cô, vừa nheo mắt lại, chậm rãi hỏi: “Lần trước em ‘bị’ lúc nào?”.
“Ngày Hai mươi tháng trước.”
“Hôm nay đã Hai mươi hai rồi…”
“…”
“Nên… em có chắc em chỉ bị đau bụng?”
“… Cổ họng cũng hơi đau, mắt cũng hơi khô.” Cố Tiểu Tịch suy nghĩ còn chỗ nào đau không, đúng, còn có chân, hôm nay đi bộ cả ngày, chân cũng đau.
Tay của kẻ xấu bụng dừng trên bụng cô, từ từ trượt xuống, đặt lên ***, thong thả hỏi, “Lẽ nào…?”.
Cố Tiểu Tịch nhảy dựng lên, “Không thể!”.
Gần đây anh chẳng phải đều “mặc áo mưa” hay sao? Thỉnh thoảng mấy lần không dùng thì đều là kỳ an toàn của cô. Không thể, không thể! Cố Tiểu Tịch tuy nói thế nhưng tay bất giác sờ xuống ***, có thể nào?
Kẻ xấu bụng nhìn vẻ mặt của cô, không nói gì, mà xuống giường, cầm điện thoại lên gọi.
“Anh gọi cho ai?” Cố Tiểu Tịch rất tò mò, muộn thế này còn có phòng khám nào không?
Kẻ xấu bụng nhìn cô, “Mẹ em”.
“Á á… Tại sao???” Cố Tiểu Tịch xông đến, “Em có thai thật đâu mà, đừng gọi”. Cô quờ quạng muốn giật điện thoại của anh kẻ xấu bụng một tay ôm cô, tay kia vẫn bấm máy, cao giọng nói “Mẹ, Tịch Tịch gần đây không được khỏe lắm, khi mẹ thấy tiện thì đến W một chuyến ạ, giúp con chăm sóc Tịch Tịch”.
Bà Cố nghe thế, cao giọng đáp, “Mẹ lúc nào cũng rảnh. Có phải là có rồi không? Tốt quá, tốt quá! Ông nó ơi, đến đây, Tịch Tịch chắc là có rồi”.
Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn nụ cười đáng ghét của anh, anh… anh đang tạo tin đồn! Cô vừa định phủ nhận thì kẻ xấu bụng đã bịt miệng cô, trả lời, “Mẹ, Tiểu Tịch cũng không có gì, chỉ là dạ dày không khỏe, buổi sáng thỉnh thoảng buồn nôn”.
“Anh…” Cố Tiểu Tịch giãy giụa quát khẽ, còn quá đáng hơn nói dối nữa, anh không thể nói thẳng ra là cô ăn nhiều hay sao?
Bà Cố không nói gì nữa, hạ lệnh ngay, “Vi Đào, đặt vé máy bay cho bố mẹ, ngày mai”, sau đó cúp máy.
Xem ra bố mẹ cô đã quyết tâm tới. Cố Tiểu Tịch kéo mạnh tay kẻ xấu bụng, “Anh thật trơ trẽn!”.
Kẻ xấu bụng ôm eo cô, “Hình như mẹ gần đây tìm được thuốc tốt, có thể bồi bổ sức khỏe. Dạo này anh cũng thấy không khỏe lắm, vừa hay…”.
Cố Tiểu Tịch cắn lên cánh tay anh, đáng ghét đáng ghét, tại sao lại gọi bố mẹ đến, cô lại bị quản thúc mà không được ăn uống tự do nữa.
Kẻ xấu bụng bế bổng cô lên, đặt xuống giường, đầu áp vào bụng cô, bỗng thì thầm, “Rất mong là có thật”.
Cố Tiểu Tịch ngẩn ngơ, không giằng co nữa, sau đó mê muội. Mê muội trong sự dịu dàng bất ngờ của ai đó. Sinh một đứa con thực ra cũng tốt. Có mũi của anh, lông mày của anh, và đôi môi gợi cảm của anh, giống y hệt anh. Cố Tiểu Tịch cười rất ngọt ngào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc