Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa - Chương 48

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Để tâm
Cố Tịch đang làm gì? Cô đang lén lút nghiên cứu món súp Borscht ở nhà. Cô nhớ lần trước dẫn Vi Đào đến một quán chuyên bán bánh bao, món đặc sản ở quán đó là bánh bao hấp và súp Borscht. Súp Borscht thực tế chính là một dạng canh của Nga, gồm có khoai tây, cà rốt, thịt bò và nước sốt cà chua. Vi Đào cứ xuýt xoa khen mãi. Lúc đó cô quá manh động, nhìn món canh mà hạ quyết tâm sẽ làm cho anh ăn.
Lần nay tham gia dự tuyển, gặp một ứng viên ở công ty con phía Bắc, nhắc đến món súp đó, cô ta bảo biết làm. Cố Tịch liền lúng túng nhờ chỉ dạy, ghi lại hết những điểm quan trọng, định về sẽ học nấu. Vốn muốn nghiên cứu thành công rồi sẽ nấu cho Vi Đào ăn, vừa hay đợt này anh về thành phố M, nên cô có cơ hội để thực hành trước.
Phương Phi biết Cố Tịch muốn đích thân nấu thì cũng giúp cô lên mạng tìm rất nhiều tư liệu về món súp đó, hơn nữa còn nhường căn bếp nhà mình cho cô. Cố Tịch muốn cho Vi Đào một bất ngờ thú vị nên không đến nhà anh làm, sợ Gia Tuấn biết sẽ báo cho anh.
Dì Phương ban đầu thấy Cố Tịch và Phương Phi lóng ngóng trong bếp thì hỏi có muốn giúp hay không. Cố Tịch vội từ chối khéo, lần này cô muốn tự nấu.
Qua một ngày bận rộn, cuối cùng đã nấu được một nồi súp. Phương Phi nhận lấy bát canh đo đỏ bốc khói nghi ngút mà Cố Tịch múc ra, rất háo hức. Đó là lần đầu tiên Tiểu Tịch nấu súp, vô cùng mong chờ. Phương Phi húp một miếng, mặt hơi đờ ra. Cố Tịch căng thẳng chờ bạn lên tiếng, nhưng Phương Phi lại tiếp tục húp thêm miếng nữa. Cố Tịch nín thở, ngon lắm sao? Muốn nữa?
Phương Phi sau khi nhăn nhó nuốt xuống thì mở miêng: “Cậu có chắc cậu không cho dấm vào không?”. Cố Tịch ngớ người, không hề, sốt cà chua đã đủ chua rồi, còn cần dấm làm gì. Phương Phi đặt bát xuống, “Chua quá!”.
Cố Tịch cũng nếm một miếng. Oh My God! Không chỉ chua một chút mà chua tới nỗi răng cô như muốn rụng ra. Phương Phi, sao cậu nuốt rồi? Cố Tịch buồn bực nhìn nồi súp trông rất ngon lành, thất bại rồi.
Phương Phi thấy vẻ mặt ủ rũ của Cố Tịch, vội an ủi, “Cậu làm lần đầu, hầm khoai tây và thịt bò nhừ mà không chín quá như thế là đã tốt lắm rồi. Chỉ có điều cho hơi nhiều sốt cà chua, không sao, lần sau chắc chắn sẽ làm được”. Hiếm khi thấy Cố Tịch cố công nấu ăn như vậy, cô thường xuyên nói mình là kẻ mù nội trợ, chỉ cần vào bếp thì không đập nồi cũng vỡ bát. Lần này cô cũng suýt nữa bị đứt tay, cực khổ như vậy đã rất đáng trân trọng rồi.
Cố Tịch thở dài thườn thượt, “Xem ra tớ thật sự không thích hợp làm mẹ hiền vợ đảm”. Món súp người ta nói đơn giản như vậy mà cô không chỉ lóng ngóng vụng về, cuối cùng còn thất bại, thật nhụt chí.
Cố Tịch đổ súp lại nồi, sau đó lấy túi bảo quản thực phẩm ra, đổ hết vào. Khó ăn như vậy thì đừng hại người khác.
Phương Phi vội ngăn, “Cậu định làm gì? Muốn đổ hết hả?”. Cố Tịch lắc đầu rồi lại gật, mệt mỏi nói, “Không ăn được thì tớ mang về cho Đại Khôi ăn”. Đại Khôi chính là con chó nhà bác Đàm ở dưới lầu nuôi. Cô hơi lo, chua như vậy lỡ Đại Khôi ăn thì không biết có tiêu chảy không. Nhưng đổ hết thì quá lãng phí, thôi, cứ mang về thử. Đây là lần đầu cô nấu ăn, thật không cam tâm.
Phương Phi nhìn Cố Tịch so đôi vai mảnh dẻ, từ từ thu dọn tàn cuộc, không biết an ủi ra sao, chỉ biết giúp đỡ. Dọn dẹp xong, Cố Tịch cởi tạp dề ra rồi treo lên, sau đó cười bất lực với Phương Phi: “Xin lỗi, còn hại mẹ cậu không dám vào bếp nữa”. Phương Phi vuốt tóc cô, “Ngốc, để cho mẹ tớ nghỉ phép”.
Phương Phi sợ Cố Tịch quá buồn nên đòi khao cô ăn, Cố Tịch lại không có hứng, từ chối và đòi về nhà.
Phương Phi kéo tay bạn, “Ngày mai Vi Đào mới về, cậu có muốn thử lần nữa không?”. Cố Tịch cũng hơi dao động, nhưng nghĩ ngày mai lại chiếm bếp nhà bạn thì có vẻ không thỏa đáng lắm. Phương Phi nhận ra ngay sự ngần ngại đó, vội nói, “Mai bố mẹ tớ đi chơi, không sao”. Mai cô sẽ sắp xếp cho bố mẹ đi Tam Trấn chơi một ngày. Vì nồi súp đầu tiên của Cố Tịch, nhất định phải ra sức giúp đỡ. Thực ra nếu không phải Cố Tịch không cho nhúng tay vào thì cô giúp là hoàn thành rồi. Nhưng Phương Phi có thể hiểu suy nghĩ muốn đích thân nấu ăn của Cố Tịch. Nếu là cô, cô cũng sẽ toàn tâm nếu cho ra nồi súp. Đó là tâm ý của Tịch Tịch với Vi Đào, cô hiểu.
Cố Tịch cắn môi, mắt sáng lên, “Vậy mai tớ lại tới”. Phương Phi cười, gật đầu, “OK”. Tâm trạng Cố Tịch tươi tỉnh hơn, xách túi sản phẩm thất bại, hí hửng ra về.
Hôm sau Cố Tịch lại đến nhà Phương Phi ở cả buổi sáng. Lần này cô nghiêm túc chuẩn bị trước nguyên liệu. Hôm qua lần đầu làm, rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, đến khi cần nấu thì loạn cả lên, nên mới thất bại ở khâu cho nguyên liệu vào nồi. Hôm nay cô bỏ công ra chuẩn bị hết từng thứ, Phương Phi chỉ đứng cạnh nhắc cô còn thiếu những gì mà không nhúng tay vào.
Cố Tịch dè dặt bỏ nguyên liệu vào nồi, nghiêm túc nhìn chúng chín dần. Mỗi chi tiết cô đều cẩn thận, tỉ mỉ, lần nào nếm thử cũng căng thẳng chờ đợi, đến khi thấy Phương Phi mỉm cười gật đầu, cô mới hứng chí nếm thử. Ừ, mùi vị hình như gần giống rồi.
Phương Phi chỉ đạo cô bỏ thêm ít gia vị vào, như thế có thể tăng thêm độ ngon của súp. Quả nhiên nếm lại thì súp càng ngon hơn. Lần này cô rất chú ý đến thời gian nấu, nên thịt bò mềm cực ngon, ngay cả Phương Phi cũng kinh ngạc, lần này làm rất tốt. Cố Tịch nghe Phương Phi khen thì hưng phấn nhảy cẫng lên.
Cô ôm Phương Phi, “Cậu nói xem, Vi Đào ăn xong liệu có cảm thấy ngon không?”. Nghĩ đến phản ứng của anh, cô căng thẳng vô cùng.
Phương Phi nhéo má cô, “Anh ấy chắc chắn không thèm ăn cơm, chỉ húp súp là no rồi”. Cố Tịch mắc cỡ đỏ mặt, cười khúc khích, thật sự cũng có khả năng.
Cố Tịch nói Phương Phi giữ lại để ăn, cô sẽ mua những nguyên liệu y hệt vậy để tối đến nhà Vi Đào nấu. Buổi tối anh mới về tới, chỉ cần nghĩ đến việc anh vừa về đã có thể ăn súp mình nấu là cô lại thấy ngọt ngào vô tận.
Phương Phi biết có khuyên cũng vô dụng nên vui vẻ đón nhận ý tốt của cô, chỉ nhắc đi nhắc lại, lúc nấu súp đừng cuống lên, cứ từ từ mà làm. Chỉ cần cho nguyên liệu vào đúng cách là món súp chắc chắn sẽ ngon.
Cố Tịch nhận lời rồi rời khỏi nhà họ Phương. Cô vội vã tới siêu thị, lúc đang mua đồ thì Vi Đào gọi điện.
“Mấy giờ anh về?”, Cố Tịch đè nén niềm vui trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi.
“Ngày mai anh mới về được”, giọng Vi Đào đều đều, thậm chí có chút lạnh lẽo. Tim Cố Tịch bỗng hẫng xuống, tay cầm cà rốt cứng lại giữa chừng, “Tại sao?”. Tại sao phải kéo dài thời gian, lẽ nào trong nhà có chuyện? Sự thất vọng ban đầu rất nhanh bị nỗi lo thay thế, chưa đợi anh đáp, cô đã quan tâm, “Nhà không có chuyện gì chứ anh?”.
“Không sao, chỉ là anh có chút chuyện phải làm, trưa mai sẽ về.” Vi Đào cười, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của anh càng khiến cô thấy bất an.
“Vậy… mai gặp.” Cô cố gắng lấy tinh thần, hẳn là anh có việc thật, sao cô lại nhỏ mọn thế, vì chuyện này mà không vui? Cố Tiểu Tịch, rộng lượng đi, anh có việc mà. Cô từ từ đặt cà rốt trở lại quầy.
“Tịch Tịch, anh sẽ nhanh về thôi, đợi anh”, sau lưng Vi Đào có tiếng gọi, nghe hơi ồn, anh lại nói vài câu rồi cúp máy.
Cố Tịch đứng trước quầy, nhìn đám cà rốt mà thẫn thờ. Cuối cùng vẫn hít thở thật sâu rồi quay đi, được, tối mai làm.
Nhưng khi Vi Đào trở lại W, đến thẳng công ty thì lại nghe được một tin bất ngờ.
Cố Tịch và Phương Phi vừa trúng tuyển, buổi sáng đã đến tổng bộ tập huấn khoảng ba ngày. Vi Đào nhìn hai bàn làm việc trống vắng trong phòng Kế hoạch, Cố Tịch và Phương Phi đều đi rồi.
Anh gọi điện cho Cố Tịch, tắt máy. Tâm trạng Vi Đào rất phức tạp, tại sao lại bỏ lỡ nhau như thế? Anh lấy lại tinh thần, cố gắng vui lên để làm việc. Anh tin Cố Tịch, cô nhất định sẽ làm rất tốt.
Cố Tịch và Phương Phi vừa đến tổng bộ đã lao đầu và kỳ tập huấn căng thẳng cùng bốn ứng viên khác, lịch học rất dày đặc. Đến tối, họ mệt mỏi nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
Cuối cùng Vi Đào cũng gọi tới.
“Tịch Tịch.”
“Dạ?”
“Tại sao không nói cho anh biết?”
“Điện thoại anh gọi không được.”
“… Vậy ngày mốt mới về?”
“Đúng.”
“Anh đi đón em.”
“Dạ.”
“Anh nhớ em.”
“… Em cũng thế.”
Đó là lần gọi điện ngắn nhất của họ.
Cúp máy rồi, Cố Tịch thấy tim nặng trĩu, không thể vui nổi. Rõ ràng có nhiều lời muốn nói, cớ sao lại không thốt ra được?
Tối qua khi cô biết tin phải đến tổng bộ tập huấn, nhớ đến ngày mai anh về, cô lại phải đi thì cuống cuồng gọi cho anh. Nhưng điện thoại của anh không ai nghe, cô hụt hẫng nhớ đến món súp chưa nấu, sự tủi thân dâng trào, anh đáng ghét!
Vì vậy, dù biết rõ anh về sẽ không gặp được mình nhưng cô cũng không chủ động gọi lại hoặc gửi tin nhắn. Dù sao đã hai ngày không gặp, thêm ba ngày nữa cũng chẳng sao. Anh không để tâm, cô cũng có thể.
Cố Tịch tự dưng giận dỗi, càng yêu một người thì càng hụt hẫng rồi trở nên kỳ quặc. Nhưng bây giờ nằm trên giường, trái tim vẫn đầy ắp gương mặt tuấn tú đó, nhớ đến lúc nãy anh khẽ thở dài trong điện thoại, tâm trạng lại nặng trĩu. Anh có buồn không? Có kỳ cục giống cô không? Cô ghét chia xa, cực ghét, nhưng hình như họ gần đây đã bỏ lỡ nhau. Tâm trạng trồi lên sụt xuống mãi, Cố Tịch không đếm xỉa cả tiếng gọi của Phương Phi, vội vàng tắm rửa rồi vùi đầu ngủ.
Phương Phi nhận ra nỗi buồn của cô, đoán chắc có liên quan đến Vi Đào. Hai người này lại sao rồi?
Hôm sau tập huấn cả ngày, tổng bộ sắp xếp vài vị cốt cán của trung tâm tiêu thụ đến tiến hành giảng dạy, đồng thời giải thích tường tận kế hoạch kinh doanh mới nhất, đặc biệt là sử dụng mức chiết khấu thế nào, chi phí ra sao. Tập huấn cường độ cao khiến họ không còn sức đâu mà nghĩ đến chuyện khác, Cố Tịch cũng tạm thời quên đi muộn phiền.
Buổi tối, các học viên ra khỏi trung tâm huấn luyện, gặp Lạc Tịnh ở cổng. Ngoài Cố Tịch và Phương Phi ra, những người khác đều chủ động chào hỏi, Lạc Tịnh hờ hững đáp lại.
Lạc Tịnh quay sang, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Cố Tịch. Hôm nay tâm trạng Cố Tịch đang rất sa sút nên không định quan tâm, cô kéo Phương Phi ra ngoài cổng.
Lạc Tịnh đi ra ngoài, đến một bến xe sang trọng đậu trong khuôn viên. Bỗng từ trên xem có một người bước xuống, đứng gọi Lạc Tịnh. Cố Tịch vốn không nhìn, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi đó, tim cô nhảy thót lên một cái. Giọng nói này… Cô quay sang nhìn. Lạc Tịnh chạy về phía chiếc xe, người đứng cạnh xe nhìn rất quen.
Cố Tịch thấy cô gái kia gỡ kính râm xuống, cười với mình, tim cô thắt lại, tiểu thư Y Liên! Cô ta… quen Lạc Tịnh? Lạc Tịnh quay lại nhìn cô rồi chui vào xe. Tiểu thư Y Liên cười, vẫy tay với cô, rồi cũng vào ghế lại, sau đó lái xe đi ngang cô và Phương Phi. Nhìn nụ cười đắc ý trên gương mặt cô ta, trong lòng Cố Tịch như nghiêng sông đổ bể.
Gắn kết mọi đầu mối lại với nhau, cô đã hiểu, tiểu thư Y Liên chính là Khổng Diễm, bạn gái cũ của Vi Đào. Chuyện hôm đó ở cửa hàng, căn bản không phải là tình cờ. Ha! Thật nực cười! Cô còn cảm thấy cô ta rất thân thiện, kết quả chỉ là giả vờ.
Phương Phi thấy mặt cô tái xanh thì lo lắng kéo áo cô, “Tịch Tịch, sao vậy?”.
Cố Tịch từ từ kìm nén cơn kích động, cười nhạt, “Tớ thấy Khổng Diễm rồi”.
“Ai là Khổng Diễm?”, Phương Phi nghi ngại. Cô nàng không biết tên bạn gái cũ của Vi Đào.
“Bạn gái cũ của Vi Đào, bạn thân của Lạc Tịnh, cũng chính là tiểu thư Y Liên kia.” Cố Tịch nhìn theo hướng chiếc xe, khóe môi nhếch lên.
Phương Phi sửng sốt mở to mắt, cuối cùng phản ứng ra, chính là cô nàng cười rất kỳ dị ban nãy. Hứ, cô ta sao mà ti tiện thế, lén lút chạy tới đây khoe khoang cái gì?
Phương Phi liên tưởng phong phú, lập tức nhớ đến chuyện Lạc Tịnh làm khó Cố Tịch, lại nhớ ánh mắt lạnh nhạt lúc nãy, hiểu ra hết, “Cô nàng này tâm địa sao khó lường thế?”, nhất định là cô ta giật dây Lạc Tịnh.
“Phi Phi, đi, chúng ta đi ăn, ăn hoành tráng”, Cố Tịch khoác tay bạn ra ngoài. Trong bụng cô là lửa giận phừng phừng. Khổng Diễm nếu muốn gặp hay đối phó với cô thì hãy cứ xuất hiện. Tại sao phải có những hành động vặt vãnh như thế? Cô ghét nhất loại người đó. Bạn gái cũ thì đã sao? Dù thế nào cũng đã là quá khứ, cứ cho là Vi Đào còn nghĩ đến tình cũ, thì cô ta cũng không cần phải lén lút tiếp cận cô, thật mất hứng!
Nhưng điều khiến cô không vui không chỉ là chút thủ đoạn của Khổng Diễm, chủ yếu vẫn là Vi Đào. Anh về nhà làm gì, cô đã cho qua không gặng hỏi, tại sao về trễ hơn cũng không giải thích? Nếu anh cảm thấy không cần thiết thì được thôi, cô chẳng cần quan tâm. Cô cũng không muốn bận tâm anh và Khổng Diễm liệu có lằng nhằng hay không, đừng có làm phiền cô!
Càng nghĩ càng bực, chỉ có thể xả hết nỗi tức giận vào đồ ăn, Cố Tịch ăn một bữa thật hoành tráng cho bõ tức.
Khi cô và Phương Phi ngồi taxi quay về khách sạn thì điện thoại đổ chuông.
Cố Tịch tưởng Vi Đào gọi tới, ai ngờ lại là một số lạ, mà còn là số của thành phố M.
Cô nghi ngại nghe máy, một giọng nói bất ngờ, mẹ Vi Đào.
Mẹ anh biết cô tập huấn ở M, hỏi cô sao không đến thăm họ? Cố Tịch vội xin lỗi, nói đến là vì công việc, định tập huấn xong sẽ tới thăm.
Mẹ Vi Đào vẫn tỏ ra không vui, nói nếu bây giờ cô rảnh thì đến nhà một chuyến, nói xong đọc địa chỉ nhà cho cô. Cố Tịch đành gồng mình nhận lời sẽ đến ngay.
Cố Tịch bảo Phương Phi về trước, cô phải tới thăm bố mẹ Vi Đào. Phương Phi lo lắng nắm tay cô, “Mình cậu đi được không?”. Cố Tịch cười, “Được”.
Cố Tịch xuống xe, vào siêu thị gần đó mua rất nhiều sản phẩm dinh dưỡng, sau đó vẫy một chiếc taxi tới thẳng nhà Vi Đào.
Buổi tối, vừa thấy Cố Tịch trở về, Phương Phi liền nhảy xuống giường.
“Về rồi à?”
Cố Tịch cười nói, “Gặp phụ huynh thật là chuyện đau đầu”.
Phương Phi kéo cô hỏi: “Thế nào, lần đầu đến nhà có căng thẳng không?”.
Cố Tịch cười nhẹ nhàng, “Căng thẳng cái gì? Họ còn căng thẳng hơn tớ”, vừa nói vừa vuốt tóc đứng lên, “Buồn ngủ quá, tớ đi tắm trước”. Nói xong, cô mặc kệ Phương Phi vẫn kêu réo sau lưng, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Đóng cửa phòng tắm lại, mở vòi nước ra, Cố Tịch từ từ ngồi xuống nắp bồn cầu, không thể giả vờ được nữa, mặt cô sa sầm.
Vi Đào gặp Khổng Diễm, anh không nói. Khổng Diễm muốn quay lại, anh không nói. Mẹ anh thấy nhà cô phiền toái, anh cũng không nói.
Tại sao? Trên đường về, cô cứ nghĩ, cứ tìm một lý do hợp lý cho anh. Anh là người rất lý trí, làm chuyện gì cũng sẽ có lý do. Lần này lý do của anh là gì? Vì muốn tốt cho cô? Không muốn cô buồn phiền? Trông thì có vẻ thế, anh đã lo lắng hết thảy cho cô, tưởng rằng cô không cần biết đến những chuyện này.
Nhưng khi cô ý thức được tiểu thư Y Liên là Khổng Diễm, nghe mẹ anh nói hôm trước họ mới gặp nhau, cô rất đau lòng. Anh không muốn cô biết, cô sẽ giả vờ không biết. Nhưng trong lòng vẫn rất để tâm, để tâm vì anh che giấu. Vi Đào, em muốn nghe chính miệng anh nói với em, đã xảy ra chuyện gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc