Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 28

Tác giả: Ngạn Thiến

Không bị mê hoặc
Mạn Tâm thật muốn thăm dò hắn, đã trôi qua lâu như vậy mà hắn vẫn hoài nghi nàng. Nàng thật chịu không nổi nhưng cứ phải nhịn thôi, không được hắn yêu, nàng sẽ không thể trở về…
Làm nũng giả vờ nằm ngã hẳn vào trong *** hắn: “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện không vui nữa.” Vừa chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngươi không hỏi xem vì sao ta lại cầm trong tay một cái hộp không dâng lên cho phụ hoàng à? Chẳng lẽ ngươi thật sự tin những lời ta nói sao?”
“Tại sao?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, bản thân mình đương nhiên không tin, chẳng qua muốn nghe xem nàng giải thích thế nào.
“Thật ra ta có chuẩn bị lễ vật mừng thọ là dùng trân châu kết thành chữ thọ. Trên đường tiến cung, còn cố tình mở ra xem, không biết tại sao khi lên đến đại điện lại đột nhiên không thấy, lúc ấy ta thật sự sợ hãi, không biết làm sao đây? Nhưng cũng không thể làm phụ hoàng và ngươi mất mặt được, ta cũng biết phụ hoàng kiêng nể Thái tử ca ca nên không thể lập tức trừng phạt ta, ta chỉ có thể nói lung tung một mạch, mặc kệ mọi người có tin hay không, ít nhất có thể giữ lại thể diện.” Bấy giờ Mạn Tâm mới nói ra, mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nói lung tung một mạch? Nếu không phải đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, vậy thì ngươi cũng thật biết tùy cơ ứng biến đấy.” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, không thể tin được lời nói của nàng, nhưng thật sự hắn tình nguyện tin lời nàng nói là thật, nếu không phải thật thì nàng cần gì phải hao hết tâm tư đi giải thích, quản gia cũng từng báo qua với hắn là Vương phi muốn rất nhiều trân châu quý báu.
“Ngươi cũng biết ta rất thông minh, thật ra ta làm là vì ngươi, ta nói rồi ta nghĩ sẽ bắt đầu lại một lần nữa với ngươi, ta hy vọng ngươi tín nhiệm ta.” Mạn Tâm ẩn tình nhìn hắn.
“Ngươi làm vậy là khiến cho bổn vương tin ngươi sao? Xóa bỏ hết tất cả những chuyện trước kia mà ngươi đã làm?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, hắn vẫn chưa thể tin nàng.
“Ta hiểu được ngươi cần phải có thời gian, nhưng ta tin là gặp gỡ lâu ngày, đến một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu rõ tâm tư người ấy. Được rồi, không nói chuyện ấy nữa, tuy rằng ta không biết đánh đàn nhưng ta biết ca hát, ta hát một bài cho ngươi nghe nha.” Mạn Tâm đổi đề tài: “Khi cao hứng không nên nói đến mấy chuyện không vui này.”
“Được.” Hắn gật gật đầu, hắn đã nghe qua được hai lần, tiếng ca của nàng hay chưa từng có, hắn hồi tưởng về lúc nàng hát thật rất êm tai.
Tiếng ca ngọt ngào từ môi nàng truyền vào bên tai của hắn, nàng dùng tiếng ca để biểu đạt lòng mình sao? Nhưng hắn không thể không thừa nhận, nàng như vậy quả thật có chút hấp dẫn mình, nàng đã không còn nham hiểm độc ác, trở nên hiền lành, trở nên thông minh, trở nên biết yêu thương, biết làm nũng.
Tiếng ca dần dần dừng lại, lúc này hắn mới phát hiện nàng đã muốn ngủ say, nhìn thấy khuôn mặt im lặng đẹp tuyệt mỹ của nàng, khuôn mặt như vậy thì bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ động lòng, nếu từ lúc bắt đầu có thể được như vậy, thì bọn họ cũng sẽ không xa lạ như bây giờ.
Tay khẽ vuốt lên khuôn mặt của nàng, lại đột nhiên như bị điện giật, rụt trở lại. Không, hắn không thể bị nàng mê hoặc, cái gì hắn cũng có thể tha thứ, nhưng hắn quyết định không thể tha thứ nàng đã hãm hại Nhị đệ.
Trong cơn ngủ say, Mạn Tâm cảm giác thân người mình lắc lư một chút, tỉnh lại mới phát giác đã về tới vương phủ.
“Ngươi trở về phòng, nghỉ ngơi đi, bổn vương còn muốn trở lại hoàng cung.” Mộ Dung Ưng nói.
“Được, ngươi mau đi đi.” Mạn Tâm biết hắn còn phải trở về để chiêu đãi khách.
Nhìn thấy xe ngựa của hắn đi xa, nàng nhìn Song Nhi bên cạnh, đang dìu mình.
Song Nhi bị hù, lập tức nói: “Công chúa, không phải nô tì, nô tì cũng không biết sao lại thế này? Lúc ấy nô tì cũng rất sợ hãi.”
“Ta chưa nói là ngươi làm mà, về phòng trước rồi nói sau.” Mạn Tâm xoay người đi vào vương phủ.
Từ chối gặp lại
Vừa về tới phòng, Song Nhi liền quỳ xuống: “Công chúa, xin tha mạng, không phải là nô tì thật mà, khi nhìn thấy trong hộp trống không, lúc ấy nô tì suýt chút nữa bị hù muốn ngất đi.”
“Ngươi đứng lên đi, ta không nghi ngờ ngươi, ta chỉ muốn ngươi nhớ lại một chút, cái hộp có từng rời khỏi tay ngươi không?” Mạn Tâm luôn luôn hoài nghi là người khác cố ý lấy lễ vật ra, nhưng nàng không nghĩ ra được là ai. Tuy rằng trong hoàng cung mọi người đều có thể, nhưng chẳng lẽ bọn họ không biết Mộ Dung Ưng vì sao lại khoan dung với mình, còn không phải là vì thân phận công chúa Hạ quốc của nàng, bọn họ lấy trộm lễ vật như vậy chẳng phải tự làm mình khó xử sao?
“A.” Song Nhi cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nghĩ ra, thốt lên: “Nô tì nhớ rõ ngay lúc mới bắt đầu khai tiệc tối, bởi vì phát hiện có một lọn tóc bị lỏng, mới thả hộp trong tay xuống, chải đầu sơ lại cho đàng hoàng, nhưng cái hộp hình như không có bị người động qua.”
“Có lẽ người khác chính là thừa dịp đã trộm lấy đồ bên trong, thôi quên đi, may là hôm nay có kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm, ngươi lui xuống đi.” Mạn Tâm phân phó, có lẽ là công chúa, phi tử nào trong hoàng cung không biết về mối quan hệ lợi hại của triều đình, nếu không có việc gì, nàng cũng không cần phải làm rùm beng lên.
“Dạ, công chúa.” Song Nhi lui ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Mạn Tâm vừa mới rời giường, ăn điểm tâm xong, Song Nhi liền tiến vào bẩm báo: “Công chúa, Thái tử mời người đến biệt viện.”
“Không đi.” Mạn Tâm trực tiếp trả lời, nàng không muốn đi đối mặt hắn, càng không thể đối mặt với thứ tình cảm mãnh liệt kia.
“Không đi?” Song Nhi kinh ngạc nhìn nàng: “Công chúa, tại sao người không đi gặp Thái tử?”
“Ta không phải không muốn gặp, chỉ là hôm nay hơi mệt chút, không muốn đi thôi.” Mạn Tâm ngồi lên giường.
Song Nhi liếc nhìn nàng một cái, do dự hồi lâu mới hỏi: “Công chúa, người thật sự có mang sao?” Những lời này cô đã muốn hỏi từ tối hôm qua, nhưng luôn không có cơ hội để hỏi.
“Ngươi nói xem.” Mạn Tâm hỏi ngược lại cô.
“Nô tì không biết, chỉ là Vương gia chưa từng qua đêm ở Mạn Tâm các, nên công chúa hẳn là không có thai.” Giọng điệu của Song Nhi chứa đựng tám phần khẳng định.
“Ngươi biết rồi, cần gì hỏi ta.” Mạn Tâm khẽ cười.
“Không có thật?” Trên mặt Song Nhi lộ vẻ vui mừng.
“Ta không có, ngươi lại vui mừng? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta với Vương gia tốt đẹp?” Mạn Tâm nhìn cô đầy kỳ quái.
“Không phải đâu công chúa, nô tì không phải có ý đó.” Sắc mặt của Song Nhi hoảng hốt, cuống quít giải thích.
“Vậy ý ngươi là sao?” Mạn Tâm thuận miệng hỏi.
“Trước kia công chúa có nói qua là không thích trẻ con, lại càng không sinh đứa nhỏ của Vương gia, nô tì chỉ sợ là người làm chuyện điên rồ.” Song Nhi vội vàng nói.
“Phải không?” Mạn Tâm khẽ nhíu máy, Trữ An sẽ nhẫn tâm vậy sao? Nhưng cũng chẳng kỳ quái gì, nàng không thương Mộ Dung Ưng, sao lại sinh hạ hài tử của hắn được.
“Công chúa, vậy người còn đi gặp Thái tử không?” Song Nhi cẩn thận hỏi lại một lần nữa.
“Không đi, ngươi cứ nói trong người ta không được khỏe, dù thế nào đi nữa huynh ấy cũng không biết ta không có mang thai.” Mạn Tâm nói, viện cớ này quá đúng lúc.
“Dạ được, vậy nô tì sẽ nói lại như vậy.” Song Nhi rời phòng.
Sau khi dùng xong bữa tối, Mạn Tâm ngồi trong lương đình ở hoa viên, gió nhẹ thổi vào người thực khoan khoái, trăng trên bầu trời thật tròn. Nàng nhớ rõ đây là lần thứ hai nàng ở tại triều đại này ngắm nhìn trăng tròn, hai tháng qua không biết Vân thế nào? Nàng cũng không biết cơ thể của chính mình có còn nguyên vẹn hay không? Vân có đau lòng quá độ không?
Nếu không phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ hẳn đã chuẩn bị hôn lễ rồi, còn bây giờ, hắn có chuẩn bị lễ tang hay không? Nghĩ đến điều này có thể xảy ra, lòng nàng dấy lên đau đớn khôn cùng, Vân ơi, anh có biết em luôn nhớ tới anh không?
Mộ Dung Ưng vừa về tới vương phủ, liền bắt gặp nàng đang nhìn ánh trăng trên trời đến ngẩn người, trong khóe mắt còn đong đầy nước mắt. Từ sau khi tỉnh lại, nàng dường như càng ngày càng dễ khóc, nhưng khi nàng khóc thật sự làm rung động lòng người.
“Sao vẫn chưa đi nghỉ?” Hắn tới phía sau nàng.
“Ngươi đã trở về.” Mạn Tâm quay đầu, nhẹ nhàng lau chùi lệ ở khóe mắt.
“Nghe nói Thái tử mời ngươi tới, sao ngươi lại từ chối?” Mộ Dung Ưng cứ cảm giác giữa bọn họ có một quan hệ không tầm thường trong đó, sao nàng không muốn gặp người thân của mình.
“Ta không muốn gặp hắn, là bởi vì họ biến ta trở thành vật hi sinh, các ngươi vì lợi ích quốc gia mà hy sinh ta, cũng chưa từng hỏi qua ta có nguyện ý hay không. Nếu bọn họ đều không để ý ta, ta còn gì để mà lưu luyến, huống chi không phải nói gả chồng theo chồng sao? Từ nay về sau, ta chỉ là Vương phi của ngươi thôi.” Mạn Tâm nói.
Mộ Dung Ưng nhìn nàng một cái, hòa thân là không thể tránh khỏi, thân là người của hoàng thất, nhất định phải vì lợi ích của quốc gia mà hy sinh chính mình.
“Kỳ thật chẳng qua ít nhất các ngươi còn có thể có tam thê tứ thiếp, nếu không được sủng ái mà còn phải rời xa quê nhà, đây chẳng phải là thê lương lắm sao?” Mạn Tâm luôn luôn cảm thấy những công chúa hòa thân là đáng thương nhất.
“Tam thê tứ thiếp?” Giọng điệu của Mộ Dung Ưng không lộ ra ý cười, đột nhiên chuyển lời: “Thái tử Hạ quốc đã nói với bổn vương, ngày mai hắn trở lại vương phủ gặp ngươi, ngươi có thể từ chối đi gặp hắn, nhưng ngươi không thể từ chối hắn tới thăm ngươi.”
“Cái gì? Hắn lại muốn đến, ngươi có thể từ chối không cho hắn đến được không?” Mạn Tâm nhất thời cảm thấy nhức đầu.
“Nghe giọng điệu của ngươi giống như không hoan nghênh hắn, chỉ có hắn muốn đến gặp ngươi, bổn vương không có lý do gì từ chối cả.” Mộ Dung Ưng nói.
“Vậy thì ta chỉ có thể gặp hắn.” Mạn Tâm có chút mất hứng, thật sự không biết nên đối mặt với hắn thế nào, nàng cũng không phải Trữ An.
Bắt gặp bộ dạng lo lắng của nàng, Mộ Dung Ưng thật sự nghĩ không ra, vì sao nàng không muốn gặp hắn?
“Đúng rồi, ngày mai hắn đến đây, ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta.” Chỉ có thể như vậy, hắn mới không có cơ hội làm gì, nói gì với mình.
“Được.” Mặc dù Mộ Dung Ưng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Ban đêm gió lớn, đi về nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Nàng gật gật đầu, nhớ đến ngày mai gặp mặt, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Một đêm không ngủ, Mạn Tâm rõ ràng không rời giường, đúng lúc giả bộ trong người không khỏe, thì Hạ Duẫn Ngân lại mau chóng đến đây.
“Công chúa, Thái tử đến đây rồi, người có muốn nô tì thay y phục cho người không?” Song Nhi đi vào nhìn thấy nàng còn nằm ở trên giường.
“Không cần.” Mạn Tâm lắc đầu.
“Công chúa, vì sao người không vui khi gặp Thái tử? Chẳng lẽ người vẫn còn hận họ bắt người xuất giá sao?” Song Nhi dò hỏi.
“Nếu ngươi đã biết, thì đừng hỏi nữa.” Mạn Tâm thật vui, cô ta đã tìm ra cho mình một lý do.
“Nhưng Thái tử rất quan tâm đến công chúa, công chúa làm vậy có phải là không tốt lắm không?” Song Nhi thưa dạ nhìn nàng, nhỏ giọng nói.
“Đừng nói nữa, ta tự biết có chừng mực.” Mạn Tâm nói, cô ta làm sao biết rõ nguồn gốc trong ấy.
“Vậy, nô tì đi mời Thái tử và Vương gia tiến vào.” Sắc mặt của Song Nhi bối rối, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc