Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 15

Tác giả: Ngạn Thiến

Ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn
Một lát sau, Mạn Tâm không cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ mình đã ૮ɦếƭ, lén mở mắt ra mới phát giác trước mắt chẳng hề có một bóng người, nhưng cảnh tượng trước mắt làm nàng biết mình còn ở đây, nàng vẫn chưa ૮ɦếƭ, sao lại thế này? Không phải có người muốn giết nàng sao? Người đâu?
“Vừa rồi là Tử Vân đùa giỡn với ngươi, bây giờ mau thay y phục, chúng ta rời khỏi nơi này.” Mộ Dung Ưng nói, đưa một bộ y phục màu đen đến trước mặt nàng, lúc nàyđã gỡ khăn bịt mặt xuống.
“Ngươi?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn, sao lại là hắn? Hắn vào bằng cách nào? Chỉ có điều nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc này, trong lòng mừng như điên, bởi vì nàng biết mình được cứu, rồi lập tức bổ nhào vào trong *** hắn, “Ngươi rốt cuộc đã tới.” Giọng điểu giống làm nũng, lại vừa trách cứ.
“Không sao rồi, bổn vương đã nói sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện mà!” Tay của Mộ Dung Trần nhẹ nhàng vỗ về nàng, cảm thấy trong lòng thật sự rất phức tạp.
“Ta biết.” Mạn Tâm ôm chặt lấy hắn, tựa như trong bóng đêm nhìn thấy hào quang.
Dương Tử Vân cứu Mạnh tiểu thư tỉnh dậy, bảo nàng mặc quần áo tử tế, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạn Tâm tựa vào trong lòng đại ca, phẫn nộ lập tức kéo nàng ra, “Tránh ra, đừng mê hoặc đại ca của ta.”
“Mắc mớ gì tới ngươi, ta thích như vậy!” Mạn Tâm phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, vừa rồi còn chưa tính sổ với hắn.
“Có ta ở đây, ngươi đừng hòng!” Dương Tử Vân đối nghịch cùng nàng, hắn tuyệt đối không thể để cho giữa đại ca và nàng xảy ra tình cảm không nên có.
“Được rồi, Tử Vân để cô ấy nhanh chóng thay y phục, chúng ta cần mau rời khỏi đây.” Mộ Dung Ưng nói, nếu bị người ta phát hiện, bọn họ thì có thể thoát thân dễ dàng, nhưng mang theo hai nữ nhân thì không chắc chắn.
“Ha ha.” Đã thay y phục xong, Mạnh tiểu thư nhịn không được cười khẽ một chút: “Bộ dáng của các ngươi, làm sao giống huynh muội, mà rõ ràng là một đôi oan gia.”
“Hả?” Mạn Tâm cùng hắn đều ngây ngẩn cả người, nếu không phải cô ấy nhắc nhở, bọn họ đã quên điểm này, có chút xấu hổ mà không giải thích được.
“Đưa ta!” Nàng đoạt lấy y phục, liền thay quần áo rất nhanh, lúc này mới phát hiện những thi thể nằm trên mặt đất đều không mặc quần áo đen, mới kinh hãi nhìn hai người, “Quần áo này, các ngươi…. các ngươi… không phải là cởi trên người bọn họ ra chứ.” Tay khẽ run chỉ vào thi thể.
“Nói nhảm, không của bọn hắn, chẳng lẽ của chúng tôi mang đến? Đừng dài dòng, đi nhanh lên.” Dương Tử Vân không kiên nhẫn nói.
“Oh my god (ôi trời đất ơi)!” Mạn Tâm áp tay lên trán mình, nàng rõ ràng đã mặc đồ người ૮ɦếƭ, điều này làm cho lông tóc nàng dứng đứng, kinh hồn bạt vía.
“Dương tiểu thư, cô đang nói cái gì?” Mạnh tiểu thư kỳ quái hỏi, ngôn ngữ của nàng thật quái lạ.
“Không có gì, chúng ta đi thôi!” Mạn Tâm lắc đầu, mặc cũng mặc rồi, không thể cởi ra.
“Chờ một chút.” Khi Mộ Dung Ưng đi đến cửa đá, đột nhiên dừng bước quay đầu lại dặn dò: “Tử Vân, đệ mang Mạnh tiểu thư đi trước, chúng ta đi phía sau, nếu đi chung, mục tiêu quá lớn, sẽ dễ làm người ta hoài nghi.”
“Dạ, đại ca, huynh cũng cẩn thận một chút.” Dương Tử Vân gật gật đầu, biết đại ca an bài thật chu đáo.
“Ừ, đi thôi, đệ cũng cẩn thận một chút!” Mộ Dung Ưng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đại ca, đệ ở rừng cây chờ huynh.” Dương Tử Vân nói xong, đến gần Mạnh tiểu thư: “Đi với tôi, bình tĩnh một chút.”
“Vâng.” Cô ta gật gật đầu, sau đó nói với Mạn Tâm: “Bảo trọng.”
“Cô cũng bảo trọng.” Mạn Tâm gật gật đầu với cô.
Thấy bọn họ rời đi, Mộ Dung Ưng lúc này mới dặn dò: “Theo sau bổn vương, gặp người, không phải sợ cũng không cần hoảng, mọi việc đã có bổn vương.”
“Có ngươi ở đây, ta không sợ cũng không hoảng.” Khóe môi Mạn Tâm lộ ra nụ cười sáng lạn, nhấc đầu nhẹ nhàng tựa vào ***g *** của hắn, bỗng nhiên cảm giác ***g *** của hắn thật an toàn, ít nhất làm lòng nàng nhẹ nhõm một cách lạ thường.
Mộ Dung Ưng có chút mất tự nhiên, khẽ đẩy nàng ra, “Chúng ta cũng đi ra ngoài đi!”
“Chờ một chút!” Mạn Tâm đột nhiên gọi hắn lại, nhìn hắn hỏi: “Còn có một tiểu cô nương, các ngươi có tìm được cô ấy không?”
“Không có.” Hắc lắc đầu, “Tìm được các ngươi cũng là cơ duyên xảo hợp, chúng tôi lén lút lẻn vào, đúng lúc nghe được người đưa cơm đồ ăn nói với người khác có nữ nhân xinh đẹp ra sao bị giam trong này, bổn vương đã nghĩ là ngươi, cho nên đi theo vào, bây giờ không phải lúc để giải thích chuyện này, ra ngoài trước hẵng nói.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Mạn Tâm gật gật đầu, không phải không cứu, mà thật sự là bất lực.
Bám theo sát phía sau hắn, mỗi lần nhìn thấy hắc y nhân khác, nàng đều vô cùng khẩn trương sợ mình có sơ suất, sẽ làm người khác hoài nghi, may thay đều vượt qua hết, cũng may là có che mặt, chứ nếu không nàng sớm đã bị người ta nhìn ra, chỉ có điều chuyện ngoài ý muốn vẫn cứ xảy ra.
Cô nương bảy mươi tuổi
Mạn Tâm cúi đầu, bước chân không ngừng đi theo phía sau hắn, đột nhiên nghe được có người hô bên cạnh: “Hai người các ngươi theo ta tới đây một chút.”
“Dạ,” Mộ Dung Ưng đáp, ánh nhìn khẽ thu hẹp lại, liếc mắt ra phía sau nàng một cái, ý bảo nàng không cần kinh hoảng.
Mạn Tâm khẽ gật gật đầu, chỉ cố giả vờ bình tĩnh đi theo sau hắn, có hắn ở cạnh cũng chí ít cũng làm nàng an tâm.
Đi được một đoạn đường đến một gian phòng rất lớn, căn phòng rất kỳ quái này rõ ràng không có ai canh gác, cửa rộng mở, từ bên trong truyền đến từng tiếng cười thanh thúy của nữ tử, còn có tiếng khóc rất nhỏ.
“Hai người các ngươi đi vào, mang người ૮ɦếƭ ra.” Hắc y nhân đứng ở phía trước cửa phân phó.
“Dạ,” Mộ Dung Ưng chắp tay đáp.
Mạn Tâm cũng vội vàng chắp tay, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi, rõ ràng sai nàng đến nâng người ૮ɦếƭ, cũng may còn có hắn, nếu không nàng nhất định sẽ bị hù mà ૮ɦếƭ trước, liếc trộm tới cửa có viết ba chữ An Nhạc đình thì mới tỉnh ngộ, hóa ra ở cổ đại cũng có nhà xác.
Nhưng ngay khi họ đi vào, lại bị tình cảnh bên trong làm cho kinh ngạc đến ngây người, một đám người ăn mặc xinh đẹp, tiếng nói trong trẻo, dung mạo xác thực giống như lão nhân thất tuần (70 tuổi), một thất tuần lão nhân có nếp nhăn trên mặt nhìn thấy bọn họ đều ngừng cười, yên lặng ngồi một bên, không đếm xỉa tới sự tồn tại của họ.
Trong lòng Mạn Tâm hiện lên một tia nghi hoặc, nơi này sao lại có người già như vậy? Thật kỳ quái.
Trong mắt Mộ Dung Ưng cũng hiện lên một tia nghi hoặc, diện mạo như thất tuần mà tiếng lại thanh như cô gái? Thật là quỷ dị.
“Hu hu hu hu.” Đột nhiên từ góc tường truyền đến tiếng khóc.
Theo tiếng khóc, Mạn Tâm nhìn qua cũng là một bà lão thất tuần ngồi ở đấy, nhưng hoàn toàn khóc giống một đứa bé uất ức, trong lúc đang khó hiểu thì nhìn thấy y phục quen thuộc kia của bà ta, trên cổ tay còn có một vòng ngọc, nàng gần như kinh sợ muốn kêu ra tiếng, đây không phải là đồ mà tiểu cô nương bị mang đi đã mặc sao? Sao lại ở trên người bà ta? Lặng lẽ dùng tay khẽ túm lấy y phục của hắn.
Mộ Dung Ưng theo ánh mắt của nàng nhìn qua, giật mình, chẳng lẽ bà ta chính là cô nương bị mang đi? Vì sao lại biến thành dạng này?
“Khóc khóc cái gì? Dù sao đã vậy rồi, tốt hơn hết là vui vẻ sống qua ngày đi.” Lão nhân thất tuần bên cạnh không kiên nhẫn nói, thanh âm quả thật như tiếng chim hoàng anh thật êm tai.
“Được rồi, lúc ngươi vừa tới khóc còn lợi hại hơn cô ta.” Một lão nhân ngồi cắn hạt dưa bên cạnh, không cười nói.
“Các ngươi ầm ĩ cái gì? Cùng là người ở xa, chưa từng quen biết gặp nhau, chúng ta đều rơi vào hoàn cảnh này, còn muốn tranh cãi châm chọc nhau sao?” Một lão nhân mặc y phục màu đỏ đi tới, khí thế thực uy nghiêm.
Mọi người lúc này mới không lên tiếng, ngồi qua một bên, làm việc của mình.
Hồng y lão nhân lúc này mới nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi đi theo ta, cô ta ở bên trong.”
Mạn Tâm cùng Mộ Dung Ưng đi theo nàng ta, khi mới nhìn vào thì thấy cách bố trí bên trong phòng giống như một gian phòng hỉ, nơi nơi đều là một mảng màu đỏ, còn có ngọn nến đỏ thẫm trên giường.
Người ăn mặc chỉnh tề vẫn không nhúc nhích nằm trên giường là thất tuần tân nương, nếu khuôn mặt kia không thể nhìn rõ được, thì đó nhất định là khuôn mặt rất xinh đẹp.
Hồng y lão nhân nhẹ nhàng giữ chặt tay nàng, một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay nàng, “Yên nhi, cô rốt cược được giải thoát rồi, nhưng bỏ lại tôi một mình, nhưng mà tôi cũng sẽ sớm đến với cô thôi, cô yên tâm đi đi.”
“Này, ta có thể hỏi một chút được hay không…” Trong lòng Mạn Tâm thật sự rất nghi hoặc, mới vừa kết hôn mà đã ૮ɦếƭ sao? Rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
“Câm miệng.” Không đợi nàng nói hết lời đã bị Mộ Dung Ưng lớn tiếng ngăn cấm, dọa nàng lập tức á khấu.
Nhưng đã muộn rồi, Hồng y nữ tử lập tức quay đầu nhìn nàng, tia nhìn sắc bén, “Ngươi là nữ nhân, ngươi lén trà trộn vào.”
‘✓út’, Mộ Dung Ưng rút ra bảo kiếm bên hông, liền đặt ngay trên cổ nàng ta, “Nếu ngươi đã biết, vậy cũng đừng trách ta *** diệt khẩu.”
“Hừ.” Hồng y lão nhân lại hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, “Ngươi động thủ đi, ta sẽ không trách ngươi, mà ngược lại còn cảm tạ ngươi.”
“Chờ một chút.” Mạn Tâm đi qua hắn, dời thanh kiếm từ trên cổ nàng, “Chúng tôi cũng không muốn làm tổn thương cô, tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện.”
“Hỏi đi.” Hồng y nữ tử nhìn thấy nàng, trên mặt không có lấy một tia kinh hoảng.
“Cô nương khóc lóc vừa rồi kia, có phải là người bị mang vào hôm qua không? Còn nữa, vì sao các cô đều có bộ dạng già cả nhưng tiếng nói lại rất trẻ?” Mạn Tâm hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Biết ngay là cô nhất định đến tìm người, gần đây có rất nhiều người tới.” Hồng y lão nhân thì thào xong, mới nói tiếp: “Tiểu cô nương kia đích thật là tới ngày hôm qua, chỉ có điều không biết đó có phải là người mà cô muốn tìm hay không, đến nỗi tôi cũng không biết vì sao chúng tôi đều biến thành bộ dàng này? Đó là vì chúng tôi bị người khác dùng để luyện công, nếu không chúng tôi đều là những cô nương trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp.”
“Cái gì?” Mạn Tâm kinh hãi kêu ra tiếng, sao có thể quỷ dị như vậy, rõ ràng lại có loại võ công phải cần dùng dung mạo của nữ nhân để luyện công.
Mộ Dung Ưng lại chứng thực suy đoán trong lòng, xem ra lời đồn nói môn phái Vô Ưu Đường dựa vào máu tươi cửa xử nử đế luyện công là hoàn toàn chính xác, đúng là loại công phu tà ác quá đỗi, hại nhiều nữ tử thanh xuân như vậy.
Hồng y lão nhân lại đánh giá nàng vài lần, “Cô chắc chính là nữ tữ bị bắt tới cùng tiểu cô nương kia, cô muốn chạy trốn thì mau trốn liền đi, nếu trốn không thoát, cô lập tức sẽ biến thành bộ dạng giống chúng tôi.”
“Giống các cô?” Mạn Tâm thấy nếp nhăn trên mặt và tay nàng ta giống như đường chân chim, nhịn không được rùng mình một cái, nếu biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, bộ dạng này không bằng ૮ɦếƭ còn tốt hơn.
“Cô nhất định suy nghĩ chúng tôi như vậy là sống không bằng ૮ɦếƭ, tốt hơn là giải quyết một lần cho xong, nhưng thực sự đến phút cuối của sinh mệnh, cô mới biết được sinh mệnh đáng quý, tuy rằng chúng tôi biến thành bộ dạng này nhưng chúng tôi ở trong này sống qua ngày, giống như trên thiên đường, có ăn, có dùng, có mặc, thứ gì cần đều có, vì vậy chúng tôi phải chấp nhận thực tế này, chỉ còn là cái xác không hồn còn sống.” Hồng y nữ tử nhìn nàng, trên mặt lộ ra tia thống khổ.
“Vậy cô sống như vậy đã bao lâu rồi?” Mạn Tâm nhịn không được hỏi, nếu như chính mình đột nhiên biến thành bộ dạng này, nhất định sống không bằng ૮ɦếƭ.
“Hai mươi năm.” Hồng y lão nhân nói, nỗi bi thương trong mắt chợt lóe lên.
Hai mươi năm? Mạn Tâm kinh ngạc nhìn nàng, vốn tưởng rằng dung nhan biến thành dạng này, nhiều nhất chỉ có thể sống đến một tháng, cũng không nghĩ tới có thể sống lâu như vậy, trong lòng nàng giày vò, không cách nào tưởng tượng nổi.
“Không sai, ta..” Hồng y nữ tử vừa định nói gì đó, chợt nghe có người bên ngoài hô: “Vân tỷ tỷ, các ngươi lề mề gì thế? Người bên ngoài hối thúc rồi kìa.”
“Được rồi, được rồi.” Hồng y nữ tử cất giọng hô, sau đó nói với họ: “Cô nâng cô ta ra ngoài, rời khỏi nơi này, đừng trở lại.”
“Cám ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này.” Mạn Tâm nói lời cám ơn với nàng.
Mộ Dung Ưng lại một lần nữa dùng kiếm chỉa về phía nàng ta, “Tuy rằng ta thật sự không muốn giết cô, cô cũng không đáng ૮ɦếƭ, nhưng vì an toàn của chúng ta, ta phải giết cô diệt khẩu.” Hắn không thể mạo hiểm.
“Ta biết, nhưng ngươi giết ta cũng không đi được, trừ phi ngươi giết hết mọi người ở đây.” Hồng y lão nhân nói.
“Đừng.” Mạn Tâm đi qua, khẽ di chuyển kiếm của hắn, “Đừng tổn thương cô ấy, cô ấy đã đủ đáng thương rồi, vả lại ta cũng tin cô ấy, cô ấy sẽ không bán đứng chúng ta.”
“Ngươi dựa vào cái gì tin cô ta?” Mộ Dung Ưng hỏi ngược lại nàng: “Nhất thời mềm lòng, sẽ phạm phải sai lầm không thể tha thứ, có lẽ, chúng ta sẽ không ra ngoài được.”
“Cảm giác, ta dựa vào cảm giác để tin cô ấy, ta nguyện ý dùng chính bản thân mình đánh cược, nếu cô ấy bán rẻ chúng ta, một mình ngươi có thể chạy đi.” Mạn Tâm nói, đều là phụ nữ với nhau, nàng đã chịu hai mươi năm thống khổ, tại sao mình còn nhẫn tâm giết nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc