Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 04

Tác giả: Ngạn Thiến

Bảo vệ trong sạch
“Ngụy biện! Ngươi cũng nói hòa thân là thân bất do kỷ, ngươi là công chúa, dù không phải đến đây cũng sẽ cùng quốc gia khác hòa thân. Đây là số mệnh của ngươi, ngươi không thể thoát khỏi. Mà ngươi cũng biết, bổn vương sở dĩ cưới ngươi là do các ngươi chỉ định phải là bổn vương hòa thân. Không phải các ngươi đã sớm có dự mưu, bây giờ nói vậy ngươi cho là bổn vương sẽ tin tưởng sao? Nói! Các ngươi có âm mưu gì? Nếu ngươi thành thật khai báo bổn vương có lẽ sẽ xem xét đến chuyện tha cho ngươi một mạng.” Ánh mắt Mộ Dung Ưng lạnh như hàn băng bắn thẳng đến nàng.
“Ta nói việc này là một mình ta làm, không có liên quan đến bất kỳ ai, tin hay không tùy ngươi. Dù sao ta cũng đã hoàn thành sứ mệnh gả đến đây, cũng không hy vọng xa vời là ngươi sẽ bỏ qua nên đã sớm chuẩn bị cái ૮ɦếƭ.” Trữ An công chúa vừa dứt lời liền rút cây trâm trên đầu đâm xuống cổ của mình.
“Muốn tự sát sao? Trước khi mọi chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng, không dễ dàng như vậy đâu!” Mộ Dung Ưng đá một cước tới tay nàng, cổ tay đau đớn nhẹ buông cây trâm rớt xuống.
“Ta đã muốn giết ngươi, tại sao ngươi còn không cho ta ૮ɦếƭ?” Trữ An công chúa ngồi dưới đất thương tâm muốn ૮ɦếƭ, vuốt ve cổ tay bị hắn đá đau.
“Chính là bởi vì ngươi như vậy, cho nên trước khi bổn vương chưa biết rõ rang mọi chuyện, thì ngươi không thể ૮ɦếƭ. Mau đứng lên băng bó miệng vết thương cho bổn vương!” Mộ Dung Ưng rút chủy thủ ra khỏi ***, mệnh lệnh nói.
“Ta không phải thái y làm sao biết băng bó vết thương” Trữ An công chúa xoay đầu sang chỗ khác, nghĩ không để ý tới hắn.
“Ngươi muốn bổn vương truyền thái y sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người đều biết sao? Ngươi có biết ngươi đâm bổn vương bị thương, chuyện này truyền ra sẽ có hậu quả gì không? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy hai nước chiến tranh, sinh linh đồ thán sao? Sự tình hôm nay chỉ có ngươi và ta biết, quyết không thể để cho kẻ thứ ba biết. Nếu bổn vương điều tra ra điều ngươi nói chính là sự thật, vậy ngươi cũng không cần đi tìm cái ૮ɦếƭ, bổn vương sẽ tìm cơ hội thích hợp thả ngươi đi.” Mộ Dung Ưng nói, đương nhiên cũng là vì ổn định nàng trước.
Kỳ thật bây giờ tỉnh táo lại, lời của nàng cũng không phải không thể tin. Nếu thật là Hoàng Thượng hạ lệnh phải ám sát mình, có thể tìm một người có võ công cao cường đến thay thế nàng, hoặc là đầu chủy thủ có kịch độc, như vậy sẽ không có khả năng thất bại, hắn nhất định bị mất mạng.
Còn có một khả năng nữa chính là nàng bị người ta lợi dụng. Có lẽ cũng không phải muốn tính mạng của mình mà chỉ là muốn khơi mào chiến tranh giữa Thiên Quốc cùng Hạ Quốc, để làm ngư ông đắc lợi.
Mặc kệ khả năng gì cũng đều là uy hiếp đến kinh đô của Thiên triều, hắn phải cẩn thận. Hiện tại thời cuộc rối loạn, không cần bởi vì chuyện vô vị này mà tăng thêm nhiều phiền toái. Phương pháp xử lý tốt nhất chính là bất động thanh sắc, coi như không có chuyện gì xảy ra, âm thầm điều tra.
“Ngươi không truy cứu? Ngươi còn muốn thành toàn ta?” Trữ An công chúa theo dõi hắn, hiển nhiên không thể tin được.
“Nếu ngươi không lừa bổn vương, bổn vương sẽ thành toàn ngươi.” Mộ Dung Ưng nói. Tuy rằng nàng xinh đẹp kinh người, nhưng quân tử không đoạt người yêu của người khác, hắn sẽ không ép buộc một nữ nhân.
“Được! Đây chính là ngươi nói!” Trữ An công chúa từ mặt đất đứng dậy, bắt đầu giúp hắn băng bó miệng vết thương.
Nhưng làm cho Mộ Dung Ưng dùng cách nào cũng không điều tra ra thật ra ai đứng ở phía sau, không có dấu hiệu nào cho thấy là Hoàng đế Hạ Quốc làm chủ, cũng không có người lợi dụng nàng, càng không tra ra được ý trung nhân đồng sinh cộng tử mà nàng đã nói.
Càng làm cho người ta kỳ quái chính là công chúa hòa thân vốn không phải nàng mà là Trữ Di công chúa. Đơn giản là Trữ Di công chúa trước xuất giá một ngày, đột nhiên bị người hủy dung nên nàng mới thay thế.
Đến thời điểm hắn chất vấn, nàng liền thề thốt phủ nhận tất cả, ở trong vương phủ lại kiêu căng bá đạo, thủ đoạn âm ngoan đối phó mọi người.
Vu oan giá họa
“Ngươi nói ta vì bảo vệ sự trong sạch mới ám sát ngươi? Cũng chính là vì ta có ý trung nhân?” Mạn Tâm lơ đãng nói ra nghi hoặc trong lòng, cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể khiến một nữ nhân không tiếc trả bất cứ giá nào nhằm bảo vệ mình.
“Đây cũng là đáp án mà bổn vương luôn muốn biết.” Mộ Dung Ưng đảo qua *** trần trụi của nàng, “Có điều bổn vương thực sự không ngờ, ngươi thủ thân như ngọc một năm nay, vì ám sát bổn vương lại có thể hy sinh nhan sắc đến dụ dỗ bổn vương, ngươi nói nếu bổn vương cứ bỏ qua cho ngươi như vậy, thì thật không thể nói nổi phải không?” Hắn vừa nói, vừa dùng thân thể như có như không cọ xát lên *** nàng.
“Không cần, mau thả ta ra.” Mạn Tâm lúc này mới biết chính mình hiểu lầm mọi chuyện, hóa ra họ cũng chẳng phải vợ chồng thực sự. Song Nhi nói vết máu đáng sợ trên khăn gấm là máu ở *** hắn.
“Không cần? Đây chẳng phải là lãng phí ngươi đã khổ tâm an bài sao? Ngươi tổn hao hết tâm tư muốn bổn vương lên giường của ngươi, không phải là vì muốn ám sát bổn vương một lần nữa sao? Được, lúc này đây bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.” Khóe môi của Mộ Dung Ưng nhếch lên một nụ cười vừa bí ẩn vừa lãnh khốc.
Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của hắn, thì liền thấy hắn cầm trâm ngọc trong tay, hung hăng đâm vào ***g *** của chính mình.
Trâm ngọc lập tức cắm phập vào thịt hắn, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ cả cẩm y màu trắng của hắn.
“Ngươi điên rồi, ngươi rốt cuộc đang làm gì thế?” Mạn Tâm trừng to mắt, không thể tin được hắn sẽ thương tổn chính mình.
Nhưng giờ phút này, trên mặt hắn nở nụ cười tà ác như vậy, không đợi nàng hiểu được sao lại thế này? Chợt nghe thấy hắn lớn tiếng hô: “Người đâu, Vương phi ám sát bổn vương.”
“Ngươi đang nói cái gì? Rõ ràng là ngươi…” Mạn Tâm hiểu ra một chút, trừng mắt nhìn hắn, hắn đây rõ ràng vu oan giá họa, khiến nàng khó lòng giãi bày đây mà.
“Hiểu ra chưa? Có điều đã muộn rồi.” Hắn vừa dứt lời, ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa đã bị người phá ra, một đám thị vệ xông tới liền nhìn thấy *** Vương gia đẫm máu tươi, trên *** còn cắm một cây ngọc trâm mà tay Vương phi đang nắm ngay trước mặt.
Mạn Tâm thấy có người xông vào liền lập tức dùng mền che đậy phần thân trên trần trụi của mình.
“Bảo hộ Vương gia, Vương phi muốn ám sát Vương gia.” Trong nháy mắt, kiếm trong tay thị vệ đồng loạt chỉ vào nàng.
“Vương gia bị thương, mau truyền thái y.” Không biết ai kêu lên một tiếng.
Nàng chỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng không cười theo dõi hắn, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ, “Ngươi thật hèn hạ.”
“Ngươi cũng biết cái gì gọi là hèn hạ, bổn vương gọi cái này là gậy ông đập lưng ông.” Mộ Dung Ưng quay người lại, lập tức ra lệnh: “Vương phi đại nghịch bất đạo, dám ám sát bổn vương, trước tiên giải vào địa lao đợi xử lý.”
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh, liền kéo nàng từ trên giường xuống.
“Chờ một chút, các ngươi đi ra ngoài, để ta mặc quần áo tử tế trước đã.” Mạn Tâm dùng tay bắt lấy mền phân phó, mặc kệ Trữ An công chúa là hạng người gì, yêu thương bản thân, bảo vệ sự trong sạch của mình như vậy, nàng cũng không thể tùy tiện lãng phí.
Thị vệ nhìn thoáng qua Vương gia bên cạnh, hắn gật gật đầu, lúc này bọn họ mới giúp đỡ Vương gia lui ra ngoài.
Mạn Tâm đã nhanh chóng mặc trang phục chỉnh tề, đúng lúc từ gian phòng đi ra lướt qua người Mộ Dung Ưng thì dừng bước, mắt nhìn nhìn hắn nói: “Ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử gì, hóa ra cũng là loại tiểu nhân vô sỉ mà thôi.”
“Vô sỉ? Cũng là bổn vương học được từ ngươi, bổn vương chính là muốn cho ngươi nếm thử mùi vị bị người khác âm mưu vu cáo hãm hại, ngươi muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân tự làm tự chịu, dẫn đi.” Trên mặt hắn thật lạnh lùng, không có một tia biểu cảm.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ không dám chậm trễ, liền áp giải nàng đến hướng địa lao.
Bị giam trong địa lao
Trong địa lao tản ra một mùi hắc ám ẩm ướt khác thường, trên nóc nhà chỉ có một cửa sổ nho nhỏ xuyên qua chút ánh sáng ảm đạm, bên cạnh bày ra các dụng cụ roi da, móc, bàn là… Có thể nói cái gì cần có đều có, làm cho người ta cảm thấy u ám, khủng pố.
Cơn gió âm u lạnh lẽo thổi qua người Mạn Tâm, làm nàng cảm thấy lạnh, ôm người ngồi lên chiếc giường đá đã trải rơm rạ bên cạnh, nàng chẳng thể nào ngờ được, dụ yêu thế nào mà trái lại chính mình bị vào địa lao, một mớ nghi vấn trong đầu chờ đợi được giải đáp, nhưng nàng lại không thể nào biết đáp án.
“Đại ca, nghe nói nữ nhân kia đâm huynh bị thương, vết thương huynh thế nào rồi? Có nặng lắm không” Sắc mặt Dương Tử Vân lo lắng, chạy vọt vào phòng ngủ của hắn.
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, thái y đã băng bó miệng vết thương rồi.” Mộ Dung Ưng mặc y phục tử tế nói.
“Vậy là tốt rồi.” Dương Tử Vân thở phào ra, lại nghi ngờ hỏi: “Đại ca, nữ nhân kia căn bản không biết võ công, dựa vào võ công của huynh, có nên bị ả thương tổn được không, chẳng lẽ ả lại đánh lừa, hạ độc huynh?” Hắn chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
“Lừa hạ độc ta! Ả chẳng có bản lĩnh đó đâu.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn ta nói.
“Vậy sao huynh lại bị thương?” Dương Tử Vân khó hiểu nhìn hắn, đột nhiên tỉnh ngộ, “Chẳng lẽ lại chính là đại ca?”
“Không sai.” Hắn gật gật đầu, “Chỉ có điều ả thực sự muốn ám sát ta, ta chẳng qua tương kế tựu kế thôi.”
“Đại ca, huynh sớm nên giáo huấn nữ nhân kia, cứ mượn tội danh rõ ràng này mà giết ả.” Dương Tử Vân cắn răng nói, hận nàng thấu xương.
“Không được, bây giờ còn chưa phải lúc.” Mộ Dung Ưng lập tức bác bỏ.
“Tại sao chứ? Đại ca, mấy năm nay chúng ta âm thầm bố trí, đã đủ lớn mạnh rồi, cho dù là đánh giặc thì cũng nắm chắc phần thắng, tại sao còn phải dung túng ả?” Dương Tử Vân không rõ nên hỏi.
“Tử Vân, đệ suy nghĩ đơn giản quá, đánh nhau với một nước thì đương nhiên không sợ, chỉ sợ hiện tại quốc gia đó cũng đang rục rịch chuẩn bị, bây giờ mà nổi chiến thì liên lụy đến toàn bộ, cho nên biện pháp tốt nhất là không nên làm gì cả, ta sở dĩ tương kế tựu kế là muốn giáo huấn ả một trận, làm ả từ nay về sau không thể làm xằng làm bậy trong vương phủ, đồng thời không để cho Hạ quốc viện lý do khơi mào chiến sự.” Mộ Dung Ưng nói.
“Vẫn là đại ca suy nghĩ chu đáo, nếu đây là chuyện giáo huấn ả thì cứ giao cho đệ đi làm đi.” Đôi mắt Dương Tử Vân khẽ chuyển động, hắn nhất định khiến nàng muốn sống cũng không được.
“Được.” Mộ Dung Ưng gật gật đầu, cố ý dặn dò: “Có điều không được tổn thương đến tính mạng của ả.”
“Đại ca yên tâm, đệ biết chừng mực mà.” Dương Tử Vân nói, hắn rốt cuộc có thể xả giận cho nhị ca.
Ở cửa phòng lao.
“Thị vệ đại ca, van cầu huynh để cho tôi vào gặp công chúa đi.” Song Nhi đứng đấy cầm trong tay y phục cùng một ít đồ lót dạ, không ngừng cầu xin.
“Song Nhi, cô nương đừng yêu cầu như vậy, chủ tử của cô cũng không đáng để cô vì người đó mà cầu tình, vì Vương gia có lệnh không cho cô tiếp cận Vương phi cho nên không cần làm chúng tôi khó xử, nếu muốn thì mời cô đi cầu Vương gia đi.” Thị vệ ngăn cô lại, coi như khách khí với cô.
Song Nhi biết bọn họ sẽ không để mình vào, đành phải nài nỉ nữa: “Nếu các huynh không thể cho phép, vậy thì giúp tôi đưa những đồ ăn này cùng trang phục cho công chúa. Trong địa lao rất âm u, công chúa là thiên kim, thân thể nhất định sẽ không chịu nổi.”
“Việc này…” Thị vệ do dự một chút mới lên tiếng: “Quần áo thì tôi mang vào giúp cô được, nhưng đồ ăn thì không. Vương phủ luôn luôn có mệnh lệnh, người nào đã vào địa lao thì chỉ có thể ăn cơm địa lao mà thôi.”
“Cám ơn.” Song Nhi vội vàng đưa trang phục cho hắn, biết rằng nếu phải cứu công chúa chỉ có thể đi cầu Vương gia thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc