Vương phi thất sủng - Chương 85

Tác giả: Sở Sở

Nàng không tin hắn là người đoạn tụ , cũng không tin hắn độc thân . Hắn một nam nhân bình thường, lại vừa là nhất quốc chi quân , bên người hắn phải có rất nhiều mỹ nữ mới đúng .
“A” Tần Vật Ly bất đắc dĩ thở dài “Ba ngàn giai lệ , chỉ lấy một người , hơn nữa hết lần này đến lần khác đều không có gặp ý trung nhân như nàng .” Hắn lại trêu chọc “Hơn nữa đàn bà quá nhiều rất dễ đánh nhau.”
Tốt a “Ba ngàn giai lệ, chỉ lấy một người .” Thân là đế vương , có thể nghĩ như vậy thật sự là rất hiếm , Thiên Mạch đối với Tần Vật Ly rất có hảo cảm .
“Ngươi muốn tìm nữ tử dạng gì ?”

“Điều này...một nữ tử giống như ngươi .” Dong chi tục phấn hắn thấy nhiều lắm nhưng nữ tử lạnh nhạt , cao ngạo như nàng là hắn lần đầu tiên nhìn thấy . Trên đời này có rất nhiều mỹ nữ nhưng khí chất của nàng là trong vạn người cũng không có nổi một người .
May mắn thay nàng cũng hiểu rõ bản thân mình . Theo như nàng tự nhận xét , nàng không xinh đẹp , không quyến rũ , thậm chí mang theo vài phần lạnh lùng . Một nữ tử như nàng đúng là rất đặc biệt, nhưng lại không được nam nhân yêu thích . Nàng kinh doanh Tuý Yên lâu đã năm năm , sớm đã nhìn thấy những chuyện trăng gió . Được nam nhân yêu thích chính là những nữ tử xinh đẹp quyến rũ như Liễu Thiến , không ai muốn chú ý tới nữ tử cứng ngắc như nàng .

Tần Vật Ly là nhất quốc chi quân , như thế nào lại thích nàng ?
“Tại sao là ta ? Ta có cái gì tốt ?” Thiên Mạch cười hỏi . Sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có nam nhân nói thích nàng , hơn nữa nam nhân này lại là nhất quốc chi quân . Nàng rốt cuộc có chỗ nào tốt , nàng thật sự muốn biết .

Tần Vật Ly nheo mắt , trong lời nói mang theo sự say mê “Lần đầu tiên thấy ngươi , ta đã bị ngươi hấp dẫn . Trên người ngươi có một lại khí chất thanh nhã thoát tục , phiêu dật mà linh động . Ta thừa nhận khí chất trên người ngươi chính là thứ hấp dẫn ta nhất . Nhưng là...Khí chất trên người ngươi còn chưa đủ làm cho ta muốn lấy ngươi . Tại sao ta lại chọn ngươi , ta cũng không rõ . Có lẽ là nhất kiến chung tình .”
“Lần đầu tiên thấy ta ngươi đã thích ta ? Ngươi tin rằng trên đời có chuyện nhất kiến chung tình ?” Thiên Mạch có chút khó tin .

Tần Vật Ly đảo mắt một vòng , ánh mắt ở trên người nàng không cách nào rời đi “Đúng vậy” Hắn trả lời nghiêm túc .
Thiên Mạch cười nhạt “Công tử , cáo từ .” Thiên Mạch nghĩ hắn lại nói giỡn .
Nàng rất ít cười nhưng khi nàng cười quả thực là khuynh quốc khuynh thành .
Tần Vật Ly nhìn nụ cười của nàng , ánh mắt mê đi .
Khi hắn phục hồi tinh thần thì đã không thấy bóng giai nhân đâu nữa . Hắn vội vàng dùng mắt tìm kiếm trong đám đông nhưng thuỷ chung vẫn không thấy bóng dáng của nàng .

Tần Vật Ly tức giận dùng cây quạt gõ vào đầu “Ngốc a, cư nhiên không hỏi tên của nàng .”
Thiên Mạch chạy loạn trên đường , mặc cho mưa phùn táp vào người .
Nàng cực kỳ thích trời mưa , phi phi yên vũ , giống như tên của nàng bình thường mềm mại và ấm áp .
Liễu Thiên Mạch tưởng rằng nàng sớm đã quen chịu sự sỉ nhục nhưng lúc bị khinh thị , nàng mới biết được bản thân cũng có tâm tình.

Nàng có thể chịu được sự vũ nhục của bất cứ kẻ nào cũng không thể chịu được sự sỉ nhục của Liễu gia . Nàng không biết bản thân có nên tham gia thọ yến hay không . Nàng rất sợ mình nhất thời không khống chế được mà đại khai sát giới , nàng có thể giết sạch già trẻ lớn bé của Liễu gia nhưng chính là nàng cũng không nghĩ sẽ làm như vậy . Liễu gia mắc nợ nàng nhiều như thế , tất nhiên đâu dễ dàng trả như vậy , nếu đúng thật thì đã quá tiện nghi cho bọn chúng rồi .
Mưa càng lúc càng mau , quần áo Thiên Mạch đã ướt hết , mái tóc dính chặt vào lưng . Mưa rơi vô tình đánh lên trên người nàng , nước mưa lạnh như băng theo mái tóc chảy xuống .
Một cây dù tự nhiên xuất hiện , không một tiếng động che mưa cho nàng .

Thiên Mạch gạt đi nước mưa , quay đầu lại , lặng lẽ nhìn người đã che mưa cho nàng - Hoắc Thiên , sóng mắt như nước .
“Cẩn thận cảm lạnh .” Hoắc Thiên đi đến trước mặt nàng , đem cây dù để *** đầu nàng .
Thiên Mạch lau đi nước mưa trên mặt , nghi hoặc nói “Ngươi tại sao lại ở đây?” Hắn lẽ ra phải đến dự thọ yến của tể tướng chứ .
Hoắc Thiên bật cười , hất hàm về phía phủ đệ bên cạnh “Ngươi xem đây là đâu ?”
Thiên Mạch quay đầu , ba chữ ‘tướng quân phủ’ lập tức đập vào trong mắt .
“Ta như thế nào lại chạy đến nơi này ?”

“Ngươi không về nhà sao ?”
“Ta có đi nhưng bọn họ không cho ta vào .”
“Vương gia đâu?” Vương gia đáng lý phải đưa nàng đi cùng chứ .
Trong mắt Thiên Mạch hiện lên một tia thê lương , ngắm màn mưa dày đặc , thản nhiên nói “Hắn đi với Thải Y .” Nàng không muốn quan tâm nhưng không thể nào không nghĩ đến . Khi biết Tần Mộ Phong mang theo Thải Y đi dự thọ yến , trái tim nàng giằng xé quyết liệt , có một sự khó chịu không nói ra được .
Hoắc Thiên bất đắc dĩ thở dài “Toàn thân ngươi ướt đẫm, trước tiên thay bộ quần áo khác đi nghen.” Tần Mộ phong thật sự quá đáng lắm rồi .

Ánh mắt Thiên Mạch rơi vào hộp lễ vật trong tay hắn “Ngươi muốn đi ra ngoài ?”
“Định đến tướng phủ .” Không nghĩ tới lại gặp nàng ngoài cổng .
“Ngươi đi một mình ?” Những đại quan quyền quý trong thành đi ra ngoài , kẻ nào không thích tiền hô hậu ủng .

Hoắc Thiên đương nhiên biết ý tứ của nàng , vô tư cười nói “Ta là một võ tướng , chán ghét mấy thứ xa hoa thế tục đó .”
Thiên Mạch ngẩng đầu lên, cầm lấy cây dù trong tay hắn “Ta giúp ngươi nhé ?”
Hoắc Thiên đem hộp gấm đưa cho nàng , ôn nhu cười “Đến đây đi .”
Thiên Mạch không nói gì , tiếp lấy hộp gấm, đi theo hắn vào tướng quân phủ , tướng quân phủ cũng giống như Bình Nam Vương phủ sang trọng đường hoàng ,nhưng lại có một vẻ đẹp thanh bình .
Tướng quân phủ không có nữ quyến , trừ bỏ Trữ Tâm viện là nơi ở của Hoắc Thiên thì những địa phương còn lại đều do hạ nhân ở .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc