Vương phi thất sủng - Chương 7

Tác giả: Sở Sở

Tần Mộ Phong vuốt lên bộ иgự¢ của nàng , cười mập mờ “Tý nữa sẽ để cho ngươi hầu hạ.”
“Tần Mộ Phong , ngươi đúng là con lợn giống .” Một thanh âm hàm chứa ý cười cắt đứt việc tán tỉnh của bọn họ .
Thanh âm kia mang theo vài phần khinh thường , trong đó còn có ý cười khẽ , thanh thúy dễ nghe , người nói nhất định là nữ tử .

“Ai?” Tần Mộ Phong theo bản năng đưa mắt nhìn Thiên Mạch , chỉ thấy nàng cúi đầu , hai mắt rưng rưng . Không khả năng . Những lời kia không có khả năng là do nàng nói .
Liễu Thiên Mạch chỉ biết khóc , thanh âm không thể nào hoạt bát , lại mang đậm tiếu ý như vậy .
“Tần Mộ Phong , ngươi thật là lợi hại , không bằng đến mục trường đi , nơi đó có rất nhiều trâu cái ngựa cái đang chờ ngươi đó .” Tiếp sau đó là tràng cười trong trẻo cất lên .
Thanh âm tựa hồ như truyền đến từ nóc nhà .

“Ngươi là ai ?” Hắn võ công không kém , nóc nhà có người , hắn như thế nào không phát hiện , hay là dạo này túng dục quá độ , tinh lực kém đi nhiều , nên mới không phát hiện ?
Bốn cái thị thi*p cũng không dám ríu rít nữa, nhanh chóng ngậm miệng lại , đứng nép sát vào Tần Mộ Phong .

“Ha ha , bổn cô nương là dạ đạo Phi Yến , không quen nhìn hành vi lợn giống của nhà ngươi . Như thế nào ? Không phục thì cắn ta đi , ta chỉ sợ bị ngươi cắn xong sẽ mắc bệnh . Nam nhân như ngươi sớm muộn cũng mắc hoa liễu , ૮ɦếƭ không có chỗ chôn . Đã cưới Liễu Thiên Mạch , lại còn phóng túng cùng bốn nữ nhân kia , ngươi trùng hôn có biết hay không , tội của ngươi cũng đủ để bắn ૮ɦếƭ .” Phi Yến càng nói càng khinh bỉ , nói xong không quên nhổ một ngụm nước bọt .

Tần Mộ Phong không để ý lời nhục mạ của nàng , cái mà hắn quan tâm là tại sao nàng lại xuất hiện ở Vương phủ . Hắn chấp trưởng một nửa binh quyền của vương triều , những bố phòng quân sự trọng yếu đều ở trong tay hắn , nàng xuất hiện ở đây rốt cuộc có mục đích gì ?

“Truyền thuyết nói Phi Yến ái tài , không gì không trộm được , hơn nữa chỉ lấy thứ mà người trả thù lao cần , tuyệt không trộm thêm tài bảo . Ngươi đến Vương phủ của ta lấy cái gì ?” Phi Yến là thiên hạ đệ nhất dạo tặc , không có địa phương nào nàng không dám vào trộm , chỉ cần cấp nàng tiền , cái gì nàng cũng trộm , ngay cả long bào của hoàng đế nàng cũng dám hạ thủ .

Phi Yến năm năm trước xuất đạo , vì trộm được trấn phái chi bảo của Thanh Lương phái - một trong võ lâm lục đại phái mà nổi danh trên giang hồ . Một tháng sau khi trộm bảo vật của Thanh Lương phái , Phi Yến đột nhập vào hoàng cung đánh cắp dạ minh châu - bảo vật do Tây vực tiến cống , từ đó nàng nổi danh trên giang hồ , không người không biết , không người không hay .

Nàng yêu tài như mệnh nhưng lại không trộm tài vật của người khác . Có những lúc giá trị vật mà nàng trộm còn lớn hơn tiền thù lao nhưng nàng thuỷ chung chỉ lấy tiền thù lao chưa bao giờ phá hoại quy củ . Chính vì danh tiếng của nàng tốt nên người nhờ nàng trộm vật nhiều không kể siết .

Phi Yến rất thần bí , người muốn mời nàng thâu vật cũng không biết nàng ở đâu . Nghe nói nàng trú tại một thanh lâu , thanh lâu lão bản chính là người đại diện của nàng . Chỉ cần tìm đúng nơi là có thể liên lạc với nàng , nhưng trên đời nhiều thanh lâu như vậy , nơi nào mới tìm được nàng ? Quỷ mới biết .

Lại có một cách nói khác , nàng chính là người của tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ - Thiên Cơ các . muốn tìm nàng thâu vật này nọ chỉ cần gửỉ bồ câu đưa tin đến Thiên Cơ các .
Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết , không biết là thật hay giả nhưng trước mắt vẫn không ai chứng thực . Cho dù là Thiên Cơ các chưa chắc đã tra được hành tung của nàng .

Phi Yến đột nhập vào Vương phủ rốt cuộc là muốn trộm cái gì ? Chắc không phải chỉ đến tìm hắn phiền toái chứ ?
Phi Yến ha ha cười , khoái trá nói “Liễu Yhiên Mạch , Phi Yến ta cũng thâu nhân mạng , Tần Mộ Phong như vậy khi dễ ngươi , ta giúp ngươi Gi*t hắn có được hay không ? Xem ngươi bộ dáng đáng thương như vậy , ta cho ngươi chiết khấu , nửa đồng tiền là đủ rồi . Bình Nam Vương , ngươi trong mắt ta chỉ đáng giá nửa đồng tiền .”

“Không...không, đừng.” Liễu Thiên Mạch vừa nói vừa run lên , lời còn chưa dứt thân thể đã đổ phịch trên mặt đất .
Phi Yến thở dài một tiếng “Thực không dùng được , không biết ngươi gả cho tên lợn giống này làm gì . Nữ nhân a , phải biết tự mình làm chủ , đừng nghĩ nam nhân đều là trời . Như vậy đi , ngươi tới làm đồ đệ cho ta , ta giúp ngươi sát Tần Mộ Phong , kể cả hắn là Bình Nam Vương , ta đều tin tưởng mình có năng lực Gi*t hắn .”

“Cảm ơn... hảo ý... của nữ hiệp” Thiên Mạch cơ hồ cả người đều phát run , vẻ mặt sợ hãi .
Phi Yến lầm bầm một tiếng “Ai , vô dụng . Ta sắp phải đi rồi , nhìn bộ dáng đáng thương của ngươi , ta cũng muốn làm người tốt . Có định Gi*t người phóng hoả gì gì đó hãy liên lạc với ta , ta sẽ trợ giúp ngươi.”
Một hồi lâu , trong phòng khách tĩnh lặng , không ai nói câu nào .

Xác định Phi Yến đã rời đi , Tần Mộ Phong bỏ mặc bốn ả thị thi*p , bước ra ngoài .
Đi tới cửa , hắn lạnh lùng nói “Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc . Không có lệnh của ta ngươi không được bước ra khỏi nơi này .” Hắn dừng một chút “Ta sẽ phái nha hoàn hầu hạ ngươi.” Chỉ sợ đây chính là giám thị .
Bốn cái thị thi*p đi phía sau hắn , thỉnh thoảng ngoái lại châm chọc Liễu Thiên Mạch .

Nhìn bóng lưng năm người đó rời đi , Thiên Mạch khoé miệng khẽ nhếch lên , cười như không cười .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc