Vương phi thất sủng - Chương 66

Tác giả: Sở Sở

Cầm sắc hoà hợp
Liễu Thiên Mạch đi vào trong ngôi đình , cẩn thận đem ‘Vô Âm’ đặt trên bàn đá . Ng'n t ngọc của nàng vuốt nhẹ dây đàn . Mị nhãn trong lúc đó toả ra một ánh sáng kỳ lạ . Ánh mắt dịu dàng rơi vào trên ‘Vô Âm’ , khoé miệng hiện lên một nụ cười ôn nhu .
Trong trí nhớ của Hoắc Thiên , nàng chính là người lãnh đạm, cao ngạo nhưng trong lúc này nàng lại thể hiện một bộ mặt ôn nhu . Thật đáng tiếc, sự dịu dàng của nàng là dành cho một cây đàn, không phải là cho hắn .
Đến tột cùng là cái dạng gì nam nhân mới có thể sở hữu một nữ tử phong hoa tuyệt đại như thế ? Sự dịu dàng của nàng cuối cùng vì ai mà lưu lại ?

Tần Mộ Phong có thể sở hữu một đoá u lan cao quý như vậy mà lại không biết qúy trọng . Nếu lúc đầu người Liễu Thiên Mạch lấy là hắn thì bây giờ sẽ có tình cảnh gì ?
“Năm đó vị đại sư kia không chỉ làm ra cầm tiêu mà còn sáng tác một khúc ‘Thu Thuỷ Trường Thiên’ .” Thiên Mạch chậm rãi nói , bàn tay đặt trên dây đàn .
Ng'n t ngọc nhẹ nhàng gảy lên dây đàn , từ đầu Ng'n t nàng, một âm thanh mềm mại như nước , nhẹ nhàng như gió thoảng qua .

Thu Thuỷ Trường Thiên vốn là cầm khúc nói về cảm nhận đối với tình yêu . Cầm tiêu , nói chính xác hơn đó là tâm ý . Thiên Mạch từ nhỏ lãnh đạm , tâm vô tạp niệm , một khúc ‘Thu Thuỷ Trường Thiên’ được nàng đàn lên thể hiện ba phần sâu sắc, mười phần vận vị .

Trong vô thức, Hoắc Thiên đem ngọc tiêu để ở trên môi , theo tiếng đàn thổi ra một giai điệu thanh nhã .
Tiếng đàn mềm mại , mang theo tiếng tiêu nam tính giống như thiên y vô phùng đan xen vào nhau .
Trong tiếng đàn lại có tiếng tiêu , trong tiếng tiêu mang theo tiếng đàn . Trong âm thanh nhẹ nhàng mang theo tình nghĩa nồng đậm .
Giai điệu chợt biến , từ chỗ triền miên động lòng người biến thành thê lương ai oán .
tại cùng một thời điểm, tiếng đàn tiếng tiêu đồng thời dừng lại .
“Cầm kỹ của cô nương không ai có thể so bì .” Ngay cả bản thân hắn cũng gảy không ra tiếng đàn xuất sắc như thế .

“Tướng quân thổi tiêu cũng tốt lắm .” Có thể cùng nàng cầm tiêu hợp tấu , hắn là người thứ nhất . (em đề nghị chị lấy anh này đi )
“Vạn lượng dễ kiếm, tri kỷ khó tìm . thiên mạch cô nương không ngại tại hạ coi nàng là tri kỷ chứ ?”
“Thiên Mạch chỉ là một tiểu thiếp , không dam cùng tướng quân xưng tri kỷ .” Nàng tự biết thân phận của bản thân , không muốn gây thêm phiền toái vô ích .
“Thiên Mạch cô nương tại sao lại tự coi nhẹ bản thân như vậy .” Sự lãnh dạm của nàng là đả kích to lớn với sự tự tôn trong lòng hắn .
“Đây là sự thật .” Thiên Mạch ôm lấy ‘Vô Âm’ để trước mặt Hoắc Thiên “ ‘Vô Âm’ trả lại cho ngươi .” Là ‘Vô Âm’ , không phải ‘Trường Thiên’ .
Hoắc Thiên gật đầu , đem ngọc tiêu trả lại “Cám ơn ngọc tiêu của cô nương .” Hắn thích âm luật, cũng thích cầm tiêu , có thể nhìn thấy ‘Thu Thuỷ Trường Thiên’ , lại có thể cùng người tinh thông âm luật như Thiên Mạch cùng tấu một khúc , hắn đã thoả mãn lắm rồi . Có nhiều người , cả đời cũng không cách nào gặp được tri âm thực sự của mình .

Thiên Mạch đem ngọc tiêu để ở phía sau , đi lướt qua hắn “Hoắc Tướng quân , cáo từ .” Nàng không nhìn hắn, lại càng không có lưu luyến , như thể hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc