Vương phi thất sủng - Chương 25

Tác giả: Sở Sở

Cuộc sống nơi địa lao
Thiên Mạch vẫn như cũ ngồi tại góc tường, giống hết như một pho tượng . Sự an tĩnh của nàng khiến cho người ta cảm thấy nàng không tồn tại , phảng phất giống như đứng trong một đám mây mờ ảo . Thậm chí khiến cho người ta hoài nghi nàng có hay không có trái tim , có hay không có hơi thở , có hay không còn sống .

Trong địa lao không có gì bất thường nhưng lại có đủ các dạng hình cụ tra tấn . Đầy đủ các loại hình cụ khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh sợ .
Ngọn đèn ở một nơi nào đó tản ra một chút ánh sáng yếu ớt , không ngừng nhấp nháy , trong địa lao lúc sáng lúc tối khiến cho không khí càng thêm quỷ dị .

Đã nửa đêm, ở một nơi quỷ dị, âm trầm như vậy , Thiên Mạch tựa hồ cũng không có chút sợ hãi .
Hoặc có thể nói , tính nàng lãnh đạm như vậy , dù có sợ hãi , cũng không dễ dàng biểu hiện ra ngoài .
Trong địa lao im lặng truyền đến tiếng bước chân dồn dập , nàng biết có người đến .
“Liễu Thiên Mạch , này tư vị như thế nào ?” Mang theo tiếng cười châm chọc , chính là Thải Y .
Liễu Thiên Mạch ôm đầu gối , vẫn như cũ không biểu hiện gì .

Nàng cùng Bình Nam Vương chính là cừu nhân , sự nhục mạ của Thải Y nàng cần gì phải để ý tới .
“Liễu Thiên Mạch , ngươi như thế nào một lời cũng không nói ?” Thanh âm Thải Y lạnh lẽo , có thể tưởng tượng giờ này gương mặt quyến rũ của Thải Y đã biến đổi .
Liễu Thiên Mạch nhắm mắt lại , phảng phất không có nghe thấy nàng nói chuyện .
“Liễu Thiên Mạch ... ngươi đừng không biết tốt xấu .” Thải Y nóng nảy .

Liễu Thiên Mạch cùng Tần Mộ Phong là cừu nhân , nhưng nàng cũng là người đàn bà có danh phận chánh thức duy nhất bên cạnh hắn . Thải Y cố tình nhục mạ nàng , chính vì muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng . Ai mà biết Thiên Mạch cư nhiên không để ý đến nàng . Đến Vương phủ lâu như vậy cũng khống có ai dám đối xử với nàng như vậy .
“Cô nương , ngươi nửa đêm đến nơi này chỉ vì muốn sỉ nhục ta hay sao ?”
Thiên Mạch nói giọng nghẹn ngào nhưng trong con mắt nàng không hề có nước mắt . Thậm chí trên gương mặt thanh tú của nàng cũng không có một tia cảm xúc .
Nàng sớm dã có thói quen lãnh đạm .

Nghe được tiếng khóc của Thiên Mạch , tâm tình của Thải Y cuối cùng đã tốt lên rất nhiều “Nói cho ngươi biết , người Vương gia sủng ái nhất chính là ta , ngươi có danh phận thì thế nào ? Cũng không có được sự sủng ái của vương gia , ngay cả thê tử cũng không giống .” Thải Y cười đứng lên “Không phải thê , nói đúng hơn chính là thi*p .” Trong lời nói của nàng nồng đậm sự châm chọc cùng khiêu khích .
Thiên Mạch thật sự không muốn nói chuyện , cùng người đàn bà như Thải Y nói chuyện thật lãng phí tinh lực của nàng .

Thải Y dương dương đắc ý “Liễu Thiên Mạch , bị ta nói trúng có phải hay không ? Ta nói cho ngươi , đừng nghĩ theo ta tranh đoạt Vương gia , hắn là của ta” Lời cuối cùng vừa nói xong đã mang theo ý đe doạ .
Liễu Thiên Mạch cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm thê tử chính thức của Tần Mộ Phong , phải nói là chưa từng nghĩ đến sẽ gả cho nam nhân làm thê tử , đối với nam nhân nàng sớm đã ૮ɦếƭ tâm .
“Liễu Thiên Mạch , ngươi lại không nói lời nào ?” Thải Y mất đi kiến nhẫn , có chút nóng nảy .
Thiên Mạch mở mắt ra , liếc nhìn nàng một cái , sau đó lại nhắm mắt lại .

“Liễu Thiên Mạch , ngươi ... ngươi chờ ta , xem ta thu thập ngươi như thế nào ?” Thải Y bị Thiên Mạch làm cho đầy một bụng hoả khí nhưng hết lần này đến lần khác đều bị chặn lại bởi cánh cửa sắt , ngay đến cả y phục của Thiên Mạch cũng chạm không được .
“Liễu Thiên Mạch , ngươi câm rồi à, nói chuyện đi chứ . Ngươi ... ta nói cho ngươi , ta là Vương gia ...” Thải Y còn chưa có nói xong đã bị cắt lời .
“Thải Y cô nương , mời đi ra ngoài , nơi này là địa lao , sợ rằng làm bẩn thân thể cao quý của ngài , cô nương mà bị tổn hại gì , Phi Dương gánh không nổi .
Phi Dương vốn dĩ không thích nàng nên nói chuyện tự nhiên cũng bất hảo .

“Ngươi...” Thải Y giận đến mức gương mặt đỏ bừng , dậm chân một cái , không phục , giận dữ rời đi
Phi Dương là tâm phúc của Tần Mộ Phong , nàng không thể đắc tội với hắn .
Phi Dương mở cửa ngục , mắt nhì thấy Thiên Mạch đang ngồi co ro ở góc tường .
Trong thâm tâm hắn sanh ra cảm giác không đành lòng “Liễu cô nương , ngươi chịu khổ rồi .” Tần Mộ Phong chưa bao giờ thừa nhận Liễu Thiên Mạch, kêu một tiếng phu nhân có lẽ không thích hợp .
Thiên Mạch mỉm cười “Không sao .” Nụ cười mờ nhạt của nàng nhìn không giống thật .
Tại vương phủ , xem nàng như con người sợ rằng chỉ có Phi Dương .

Phi Dương đến gần Thiên Mạch , đem chiếc áo choàng trên tay đưa cho nàng “Cô nương , đây là áo choàng của ta , nếu ngươi không chê bẩn , thì nhận lấy đi .”
Thiên Mạch nhận lấy cái áo choàng , nở một nụ cười lãnh đạm “Cảm ơn”
Thiên Mạch sắc mặc vốn dĩ tái nhợt , bây gờ ngay cả một chút huyết sắc cũng không có , tóc rối tung, môi nứt nẻ , trông qua thập phần tiều tuỵ .
Vương gia hạ lệnh cấm không cho bất cứ kẻ nào đem đồ ăn đến cho nàng , làm sai xử theo quân pháp , hắn cũng không thể giúp đỡ . Nhìn Thiên Mạch tiều tuỵ như vậy , trong lòng Phi Dương dâng lên một cảm giác tội lỗi .

Đối xử như vậy với một nữ tử yếu đuối , thật sự là vô nhân đạo .
“Liễu cô nương, ta tin ngươi trong sạch, ta sẽ nói với vương gia , để hắn thả ngươi.” Sự thật thì bản thân hắn cũng không nắm chắc .
“Vô dụng , ý tốt của ngươi ta ghi tạc trong lòng . ngươi sau này đừng đến xem ta nữa , miễn cho hắn xử phạt ngươi .”
Đúng là một nữ tử thiện lương, lúc này còn biết nghĩ cho người khác .

Nàng càng nói như vậy , cảm giác tội lỗi trong lòng Phi Dương càng mãnh liệt .
“Thiên Mạch cô nương , ngươi muốn ăn gì , ta đem đến cho ngươi .” Vương gia muốn phạt thì cứ phạt , chỉ cần có thể trợ giúp Thiên Mạch cô nương , hắn cam tâm tình nguyện .
“Không muốn ăn , ngươi đi đi , đừng để ta làm liên luỵ đến ngươi .” Trong lúc này , cũng chỉ có hắn quan tâm đến nàng .
“Thiên Mạch cô nương yên tâm , ta theo Vương gia nhiều năm, hắn sẽ không phạt ta đâu .” Trong lòng hắn cũng không dám chắc , Tần Mộ Phong hỉ nộ vô thường , ngay cả Phi Dương cũng không đoán được tâm tư của hắn .
Ngoài cửa truyền đến một tiếng cười lạnh “Có đúng không ?”
Chính là Tần Mộ Phong .

“Vương gia” Phi Dương quay đầu lại .
Thiên Mạch chỉ có chút ngẩng đầu , sau đó lại cúi đầu , coi như không nhìn thấy hắn .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc