Vương phi thất sủng - Chương 132

Tác giả: Sở Sở

“Nàng nghĩ muốn làm ta mệt ૮ɦếƭ sao ? Bàn giao công việc ổn thoả cũng phải mất một tháng .” Hắn cũng vươn tay , đón được vài cánh hoa mai .
“Cũng tốt a , ở lại kinh thành, thiếp có thể thuận tiện tác hợp Phi Dương cùng Thanh Loan , thuận tiện an bài cho Hồng Ngạc và Hoa Linh , thuận tiện xử lý kho vàng nhỏ .” Nụ cười thản nhiên , ấm áp và địu dàng . ( cuối cùng anh Phi Dương cũng có người yêu rồi )
“Cái gì kho vàng nhỏ ?” Nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật .

“Tuý Yên lâu có một mật thất , bên trong đều là vàng , là thiếp nhiều năm tích trữ .”
“....” Cũng được , người và trái tim đều là của hắn . Một ngày nào đó , những bí mật nhỏ của nàng sẽ biến thành bí mật chung của bọn họ .
“Đi lấy thôi , tương lai cho chàng làm quân lương .” Nam nhân của nàng văn thao võ lược , tương lai nhất định sẽ là một tướng quân uy chấn thiên hạ . ( cho em một ít làm hồi môn đi tỷ )
“Phi Yên , ta quả thực rất may mắn mới có thể gặp được nàng .” Hắn đem hoa mai trong lòng bàn tay bỏ vào trong tay nàng , ngón tay gắt gao nắm chặt lấy nhau .

Những cánh hoa mai đỏ ửng , ở trong tay của nàng và hắn âm thầm toả hương thơm .
Nàng vẫn lãnh đạm như trước, trên mặt tìm không ra một tia đùa cợt “Chính là thiếp cảm giác được , gặp phải chàng là bất hạnh của thiếp , là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời này .”
Tần Mộ Phong nhíu mày “Nàng muốn như thế nào ?”
Phi Yên thở dài một hơi “Thiếp phải đi thôi , một mình lưu lạc thiên nhai đi .”
“Phi Yến , nàng trộm của ta đồ vật này nọ rồi còn muốn đi ?” Hắn cố ý nghiêm mặt .
“Cái gì ?” Nàng cười khẽ .
Hắn chỉ chỉ *** “Trái tim của ta , xin trả cho ta .”

Phi Yên ung dung nhìn hắn “Phi Yến trộm vật không trả .”
Tần Mộ Phong xoa xoa trái tim , cười như không cừơi “Thật phiền toái , nếu nàng không chịu trả lại , ta không có cách nào khác là vĩnh viễn quấn quýt lấy nàng .”
“Quấn quýt thiếp cũng không trả .” Thản nhiên quay đầu đi chỗ khác , nàng tiếp tục đi về phía trước .
Hắn cùng nàng sóng vai mà đi “Đã như vậy , ta không thể làm gì khác hơn là vất vả một chút , cả cuộc đời này quân quýt lấy nàng .”

Phi Yên mỉm cười “Trái tim của chàng đều đã bị thiếp bỏ vào đáy lòng , vĩnh viễn cũng không còn , làm sao đây ?”
“Vậy thì không có biện pháp , nàng đánh cắp trái tim của ta , ta không thể làm gì khác hơn là đời đời kiếp kiếp đi theo nàng .” Tiếng thời dài của Mộ Phong thật lâu không tiêu tan , theo tiếng gió vọng lại . Thở dài nhẹ nhàng , vui sướng vô hạn .
“Vậy cùng đi nha .”

Hoa mai đầy trời, màu đỏ xinh đẹp mê ngươi .
Nhìn nhau cười , hết thảy đều không nói gì . Mười ngón đan xen , bọn họ càng chạy càng xa , hoa mai ở trong lòng bàn tay thuỷ chung không có rơi ra .
Sau khi hai người đi xa, trên cây lập tức có hai bóng người nhảy xuống.

Nhìn bóng lưng của bọn họ, Hàn Oanh cười hắc hắc “Hắc hắc , rất lãng mạn nha .”
“Chúng ta không lãng mạn .” Hàn Lạc vứt bỏ cành mai trụi lủi . ( hoá ra hai ông bà này tung hoa )
Hàn Oanh vỗ vỗ bờ vai hắn “Đệ đệ a , cái này gọi là gặp chuyện bất bình , rút đao tương trợ . Thấy chuyện yêu đương , tung hoa giúp đỡ . Ngươi cũng đừng buồn bực .” Nấp ở trên cây bị gió lạnh thổi cả nửa ngày , nàng sắp bị đông chêt rồi đây này .
“Hàn tiểu Oanh , ta nghe được cha mẹ thương lượng muốn đem ngươi gả đi .” Hàn Lạc lạnh lùng bỏ lại một câu , sau đó quay lưng bỏ đi .

Hàn Oanh đuổi theo , vênh váo tự đắc “Hàn Lạc , ngươi dám gọi ta một tiếng Hàn tiểu Oanh , bối phận của ta so với ngươi nhỏ hơn à ? Lão tử sinh sớm hơn ngươi , nhất định là đứng trước ngươi .”
“Sớm hay muộn cũng có người quản lý ngươi .”
“Người quản lý Hàn Oanh ta còn chưa có xuất thế đâu .”
“Ta mỏi mắt mong chờ .”
“Sợ ta với ngươi cùng họ .”

“Ngươi vốn mang họ của ta .”
“Hàn Lạc....Ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ .”
“Xin cứ tự nhiên .”
“Hàn Lạc , mặt của ngươi rất xấu a , có phải hay không vừa mới bị cường bạo .”
“Đối với ngươi không có gì để nói .”
“Ha ha , Hắc Hổ đỉnh đỉnh đại danh cũng nói không lại ta . Ta - Ngân Ưng Hàn Oanh , thiên hạ vô địch .
“..................................................................”
**THE END**
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc