Vương phi thất sủng - Chương 106

Tác giả: Sở Sở

Ỷ Mai viên là một biệt viện gần kinh thành , là nơi lui tới của các quan viên quyền quý . Nhiều lần đổi chủ , bây giờ nó là biệt viện của Liễu gia .
Hoa mai lặng lẽ nở ra , không có sự rực rỡ , muôn hình muôn vẻ . Mỗi cây mai có một tư thế khác nhau .
Hương mai nồng đậm , mùi hương có thể bay đi rất xa , thấm vào tận trong lòng người .
Nói là thưởng mai nhưng đây thật ra là một bữa tiệc kết thân . Trong Ỷ Mai viện thập phần náo nhiệt , đại gia khuê tú, phong lưu tài tử lần lượt tề tựu .

Thiên Mạch và Tần Mộ Phong cũng đi đến , Phi Dương và Hồng Ngạc đi theo sau họ . Tần Mộ Phong tuấn mỹ, Liễu Thiên Mạch tuyệt mỹ , ngay cả hộ vệ và nha hoàn cũng đều bất phàm , bọn họ khiến cho người khác đặc biệt chú ý .
Trong Ỷ Mai viện có một chỗ gọi là Mai Vận đình , văn nhã thanh tao , các thiên kim tiểu thư đều thích đến đây thưởng mai ngâm thơ . Chỉ cần có một chút tài năng đều thích đến nơi này thể hiện .
Tần Mộ Phong mang theo Thiên Mạch đi đến Mai Vận đình , từ phía xa đã nhìn tháy một nữ tử ‘hào quang lấp lánh’ đang nhàn nhã đi tới . Nữ tử kia một thân hồng y , trang sức đầy đầu , nhìn thật là chói mắt . Vốn dĩ là một mỹ nhân nhưng lại bị những vật tầm thường kia làm ô uế .

Nụ cười của Liễu Tự Họa sáng ngời, khẽ cúi người xuống “Vương gia, ngài đã tới .”
Tần Mộ Phong thản nhiên nói “Đa tạ thịnh tình của Liễu cô nương .” Hắn không thèm liếc mắt nhìn Liễu Tự Họa .
Lúc Liễu Tự Họa nhìn thây Thiên Mạch, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ “Vương gia, vị cô nương này là ai ?”
Không đợi Tần Mộ Phong đáp lời , Phi Dương đột nhiên chuyển thân, che trước mặt Liễu Thiên Mạch , lạnh lùng nói “Vị cô nương này tương lai là Bình Nam Vương phi .”

Liễu Tự Họa cười chế giễu “Thật không ?”
Hồng Ngạc cũng đứng ra , nhìn nàng khinh bỉ “Nói nhảm, Bình Nam Vương phi không phải tiểu thư nhà ta thì là ngươi chắc .”
Hồng Ngạc vừa nói , Liễu Tự Họa lập tức nhận ra nàng . Trước giờ chưa từng có kẻ nào dám đánh nàng , nhục mạ nàng , Hồng Ngạc chính là người đầu tiên . Lúc bị Hồng Ngạc sỉ nhục nàng đã nhớ kỹ bộ dáng cùng giọng nói của nàng .

Hồng Ngạc xuất hiện ở chỗ này, vậy Liễu Thiến - chủ tử của nàng....
Trong đáy mắt Phi Dương xẹt qua ý cười, nói với Hồng Ngạc “Liễu Tự Họa tiểu thư là một quả phụ , Hồng Ngạc cô nương không cần nói nàng cũng tự biết mình không có tư cách trở thành Bình Nam Vương phi .”
“Phi Dương đại ca nói đúng, là Hồng Ngạc sai rồi .” Hồng Ngạc làm bộ khom người xuống “Liễu...tiểu thư , xin lỗi , Hồng Ngạc đã quên mất tôn xưng của người là...quả phụ .”
“Hồng ngạc , mọi người đều biết Liễu Tự Họa là quả phụ, nàng nhất định không thể không lượng sức mình mà đi câu dẫn Vương gia, ngươi yên tâm đi .” Phi Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc .

“Có đúng không ? A, đầu năm nay , những người đàn bà không biết xấu hổ nhiều lắm , ta lo sợ cho Vương gia , sợ hắn nhất thời làm sai lại trở thành thiên cổ hận .” Hồng Ngạc nhìn Liễu tự họa cười vô hại “Liễu...quả phụ , không , Liễu tiểu thư, người chắc không phải loại đàn bà không biết liêm sỉ đấy chứ ?”
“Hồng Ngạc, sự lo lắng của ngươi không phải không có đạo lý .” Phi Dương liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong “Vương gia của chúng ta quả thực định lực không đủ , không thể chịu được sự dẫn dụ của hồ ly tinh .”

“Có đúng không ? Để ta xem .” Hồng Ngạc khom mình , nhìn lên gương mặt Tần Mộ Phong . Cả nửa ngày , nàng tỏ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Phi Dương “Phi Dương đại ca, hồ ly tinh ở đâu chứ ?”
Phi Dương chớp mắt “Nàng tự mình biết rõ .”
Phi Dương cùng Hồng Ngạc kẻ tung người hứng , Liễu Tự Họa tức giận đến nỗi gương mặt trở nên trắng bệch , nàng làm bộ đáng thương nhìn Tần Mộ Phong “Vương gia , bọn họ bất quá chỉ là hạ nhân , ngài thực sự quá dung túng họ rồi .”

Phi Dương cười lạnh một tiếng “Hồng Ngạc , nhìn thấy không , đây chính là hồ ly tinh .”
“Nhìn thấy rồi .” Hồng Ngạc cười hì hì “Nhưng không giống hồ ly tinh , giống kỹ nữ .”
“Ngươi nói cái gì ?” Sắc mặt Liễu Tự Họa biến đổi ,không thể nén được tức giận , cánh tay vung lên nhằm về phía Hồng Ngạc đánh tới . Phi Dương nhanh tay nhanh mắt , nắm chặt lấy cánh tay ngọc của Liễu Tự Họa , nói từng câu từng chữ “Liễu cô nương, Hồng Ngạc là người của Bình Nam Vương phủ , đánh chó còn phải ngó mặt chủ .”

Khuôn mặt Tần Mộ Phong bỗng nhiên trầm xuống , mở miệng trách mắng “Đủ rồi .”
Phi Dương buông tay Liễu Tự Họa ra, cùng Hồng Ngạc đồng thời lui về phía sau bọn họ .
Liễu Tự Họa nhỏ vài giọt nước mắt , đến bên cạnh lôi kéo Tần Mộ Phong “Vương gia, người phải vì ta làm chủ .”
Tần Mộ Phong sắc mặt ảm đạm , không biết nên làm thế nào cho tốt .
Liễu Thiên Mạch cười rạng rỡ , nhân cơ hội kéo tay Liễu Tự Hoạ, lôi nàng ra khỏi người Tần Mộ Phong “Liễu cô nương, nha hoàn vô lễ , Liễu Thiến thay nàng xin lỗi .”
“Ngươi là Liễu Thiến ?” Liễu Tự Họa cũng không kinh ngạc, nàng sớm đã đoán được .
“Đúng vậy .” Liễu Thiên Mạch cười, phong tình vạn loại .

“Nổi tiếng khắp kinh thành – hoa khôi Liễu Thiến quả nhiên danh bất hư truyền .” Trong lời nói của Liễu Tự Họa mang theo sự khinh thường , Liễu Thiến chỉ là một nữ tử thanh lâu, cùng nàng khác nhau một trời một vực . Cho dùng Tần Mộ Phong có muốn lấy nàng làm Vương phi thì hoàng thượng cùng thái hậu nhất định sẽ không đồng ý . Về phần nữ nhân Phi Yên kia... Liễu Thiến là thanh lâu nữ tử, Phi Yên cũng không thể là đại gia khuê tú . 

Một nữ tử như vậy không xứng đáng làm hoàng hậu , đường đường là tể tướng thiên kim như nàng mà phải nhẫn nhịn nàng ta , chỉ nghĩ đến chuyện đó là Liễu Tự Họa lại cảm thấy không đáng .
“Liễu cô nương trời sanh diễm lệ, danh tiếng vang xa , nam nhân ngã dưới gấu quần của cô nương đếm cũng không hết .” Liễu Thiên Mạch mỉm cười “So với Liễu cô nương, Liễu Thiến tự thẹn không bằng .”
Liễu Tự Họa đương nhiên biết Liễu Thiến đang châm chọc nàng nhưng hết lần này đến lần khác không thể nào phản bác .

Nàng chế giễu, cảm thấy rất xấu hổ “Liễu thiến cô nương quá khen , Liễu cô nương thân là hoa khổi của Tuý Yên lâu , tự nhiên cũng là kinh thành đệ nhất hoa khôi , bản lãnh câu dẫn nam nhân của cô nương Liễu Tự Họa làm sao mà so sánh được .”
Liễu Tự Họa châm chọc khiến cho Tần Mộ Phong bất giác nhíu mày , Liễu Thiến rất thuần khiết, hăn hiểu rõ điều này hơn so với bất cứ kẻ nào .
Khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên , lạnh lùng nói “Liễu Thiến bán nghệ không Bán th*n , còn hơn Liễu...”
Tần Mộ Phong đột nhiên quát lên một tiếng “Câm miệng .”

Liễu Tự Họa vênh mặt lên , nhìn Thiên Mạch khiêu khích “Liễu cô nương, Vương gia chê ngươi nhiều chuyện .”
Thiên Mạch siết chặt nắm tay, trong con mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn .
Thiên Mạch ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tần Mộ Phong “Vương gia, Liễu Thiến không cản trở ngài cũng Liễu cô nương nói chuyện yêu đương .” Khoé miệng nàng hiện lên một nụ cười ôn nhu, không hề thấy được chút tức giận nào .
Liễu Thiên Mạch bỏ qua Liễu Tự Họa , bước lên một con đường nhỏ trải đá đi vào phía trong vườn mai . Hồng Ngạc Phi Dương nhìn nhau , vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích .
Thấy bọn họ không có ý muốn rời đi, Liễu Tự Họa giả bộ nói bóng gió “Hồng Ngạc, ngươi không đi theo tiểu thư nhà ngươi sao ?”

“Hồng Ngạc không phải nha hoàn của Liễu tiểu thư ngươi .” Hồng Ngạc trừng mắt nhìn nàng .
Liễu Tự Họa thấy không thuyết phục được Hồng Ngạc liền đưa cặp mắt lấy lòng nhìn về phía Phi Dương “Phi Dương hộ vệ , ngươi không đi theo bảo vệ Liễu cô nương .”

Phi Dương hai tay ôm bảo kiếm, liếc xéo nàng “Phi Dương là hộ vệ của Vương gia, bây giờ có người có ý đồ bất lợi với hắn , ta càng phải đi theo bảo vệ , một bước không rời .” Ai mà không biết Liễu Tự Họa muốn đuổi bọn họ đi , Tuyết Nhạn cô nương tuyệt đối có thể bảo vệ mình , chuyện quan trọng bây giờ là bảo vệ Vương gia . Cùng người đàn bà này ở chung một chỗ , Vương gia rất có thể sẽ bị ăn sạch sẽ .
“Vương gia, tiểu nữ đã chuẩn bị một chút R*ợ*u thịt , không biết Vương gia có thể nể mặt ta mà đi uống vài ly hay không ?”

Tần Mộ Phong liếc nhìn Liêu Tự Hoạ, trong mắt có chút châm chọc “Liễu cô nương muốn mời ta đi uống R*ợ*u ?” Người đàn bà này luôn muốn làm loạn .
Liễu Tự Họa mỉm cười “Vương gia, Mai Vận đình ở phía trước, ta cùng ngươi đến đó .”
Tần Mộ Phong trầm ngâm sau đó gật nhẹ “Phi Dương, đi bảo vệ Thiến nhi .”
Liễu Thiến đang tức giận , để cho nàng thanh tĩnh một chút cũng tốt .

Phi Dương nhìn thẳng về phía trước, nói nghiêm túc “Không đi, bảo vệ Vương gia là chức trách của ta .”
Tần Mộ Phong liếc hắn một cái, cùng Liễu Tự Họa đi vào trong đình .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc