Vương phi thất sủng - Chương 1

Tác giả: Sở Sở

Mở đầu
“Ngươi là Phi Yến?”
“Phải.”
“Ngươi là nữ tử?”
“Phải.”
“Thế gian không có thứ gì Phi Yến không trộm được?”
“Phải.”
“Thế gian không có thứ gì Phi Yến không dám trộm?”
“Phải.”
“Chỉ cần ra giá hợp ý, Phi Yến sẵn sàng trộm bất cứ thứ gì?”
“Không sai, ta cần tiền, ta chỉ thiếu tiền .”
“Ngoài tiền ra thì sao? Tỷ như. . . tình?”
“Ta từ lâu không có tâm, cũng không có tình.”
“Xem ra ta tìm đúng người.”
“Ta không thích lời vô ích.”
“Mười vạn lượng.”
“Khẩu khí rất lớn.”
“Hoàng kim.”
“A, quả người trong nghề, trộm vật gì vậy?”
“Lòng người.”

Động phòng hoa chúc
Đó là một tòa phủ đệ tráng lệ, rộng thênh thang. Cửa lớn thắm màu son, trên là hai tay nắm hoàng kim rạng rỡ, khí thế bất phàm. Hai bên thềm đều có sư tử toạ trấn, uy phong lẫm lẫm. Phía trên, chính treo một tấm biển gồm bốn chữ lớn rắn rỏi hữu lực — Bình Nam vương phủ. Tường viện vút cao, lầu các như vân , hành lang uốn lượn, đẹp đẽ uy nghi.
Nàng rất đẹp?
Không hẳn đẹp.
Không phải mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.
Trong mắt rất nhiều người, nàng là tấm thân bồ liễu.
Cổ kim mỹ nhân vô số, mỗi người mỗi vẻ.
Bồ liễu, tự có ý vị của bồ liễu.
Dáng hình yểu điệu, dung mạo thanh tú, đôi ngươi trong trẻo tựa nước hồ .
Làn thu ba trong vắt ngượng ngập mà e dè, phảng phất ý nhị.
Tóc đen mềm như lụa , tăng thêm mấy phần phong tình.

Liễu Thiên Mạch hít sâu một hơi, từng bước từng bước, chầm chậm đi vào vương phủ. Làn váy nhẹ nhàng quét qua bậc thềm, để lại chút thê lương hoa lệ. Cửa nhà quyền quý sâu tựa biển, một ngày nhập vương phủ, thế giới bên ngoài đã chẳng còn khiến nàng vương vấn .
Kiếp nhân sinh của nàng sau này, chính tại trong tường viện chất ngất kia mà lần nữa bắt đầu.
Rảo bước về phía cánh cửa, Thiên Mạch nhẹ nhàng khép mi, lệ theo khóe mắt mà rơi.
Từ giờ khắc này, nàng không còn là tể tướng thiên kim, mà là thiếp của Bình Nam vương.
Không sai, là thiếp, một tiểu thiếp không chút địa vị. Nào khác chi bốn nàng thị thiếp Bình Nam vương mang về từ chốn thanh lâu, chỉ là công cụ làm ấm giường .

Phụ thân trăm phương ngàn kế truy cầu quyền quý, thân nàng đã định trước là vật hi sinh.
Quân cờ, là giá trị duy nhất của nàng.
Gió , thoảng một làn, tóc mềm lay động.
Suối tóc đen tán lạc trên nền bạch y , hệt bức họa thuỷ mặc muôn vàn đạm nhã.
Động phòng hoa chúc, chính là hạnh phúc nhân sinh.
Đối với Liễu Thiên Mạch, cũng là khi ác mộng bắt đầu.

Đêm động phòng vốn phải náo nhiệt, lại tịch mịch quạnh hiu, không có giăng đèn kết hoa, không có long phượng trình tường . Có, chỉ là một phòng thê lương vắng lặng.
Tân nương không mặc trang rực rỡ, không mũ phượng khăn chùm. Một thân bạch y, mặt mộc ngồi trên giường ngước lên.
Nến tàn tự khi nào, trong bóng tối, dáng hình nàng càng thêm cô đơn.
Khóe miệng cười lặng lẽ, hai hàng lệ trong mắt chầm chậm lăn dài.
Đây là đêm tân hôn của nàng, nếu hắn muốn làm nhục nàng, mục đích hẳn đã đạt được rồi.
Nàng đứng dậy, chậm rãi bước ra.

Màn đêm thăm thẳm, gió vi vút thổi. Một vầng bán nguyệt treo giữa không trung, mơ hồ đã thấy được Hằng Nga trong nguyệt.
Hằng Nga nơi Nguyệt cung kia liệu có cô đơn giống nàng? Không, Hằng Nga có thỏ ngọc, còn có Ngô Cương bên gốc quế.
Mà nàng, chỉ có gió mát trăng thanh làm bạn.
Gió mát, trăng thanh, luôn âm thầm khiến người loạn tâm.
“Để ngươi cô đơn phải không? Tiểu thiếp của ta.” Một thanh âm lạnh lùng khắc nghiệt cất lên, cắt đứt dòng suy tưởng của nàng.

Liễu Thiên Mạch giật mình, e sợ cúi đầu, “Vương gia.” Không sai, hắn là Bình Nam Vương, là phu quân của nàng, là ông trời của nàng
Gương mặt lạnh nhạt của Bình Nam Vương Tần Mộ Phong lộ nét cười tàn nhẫn mà tà mị, “Gấp gáp vậy sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc