Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 69

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Lưu Hiên có chút không phục, nhưng cuối cùng cũng không dám cãi lời phụ thân, chỉ là căm phận đứng tại đó, không nhúc nhích.
Chính trong giây phút trì hoãn ấy, người trong vườn đã không chịu được, bên ngoài bắt đầu truyền đến âm thanh đập vỡ đồ.
Con Vân Nhi càng bị dọa sợ hãi nhìn Ưu Vô Song.
Lưu thở dài, sau đó quay người bước ra ngoài.
Ưu Vô Song nhìn Lưu đại má sắc mặt lo âu, biết là bà ta đang lo lắng cho Lưu đại thúc, liền an ủi: “Lưu đại má, người đừng lo lắng, những người ấy lấy được tiền, sẽ không làm gì Lưu đại thúc đâu.”
Lưu đại má mi mày vẫn khóa chặt, nói: “Vô Song, là con không biết thôi, tên đó là tên vô lại ở thôn dưới núi, hắn ta ỷ nhà mình là thái bảo trong thôn, thường làm những việc ức hiếp nam nữ, nay Hiên Nhi đắc tội hắn ta, e là hắn ta không dễ dàng bỏ qua như vậy!”
Còn Lưu Hiên sau khi nghe thấy lời của Lưu đại má, không phục nói: “Nương, người sợ gì chứ? Dù hắn ta là tên vô lại thì làm gì được chúng ta? Hai người cứ như vậy, mới bị họ ức hiếp! Đừng tưởng con không biết, đồ phụ thân săn bắt được, thường bị những người này giành mất, chính sự nhát gan sợ chuyện của hai người nên họ mới cứ ức hiếp hai người như vậy! Nếu như họ dám làm gì, thì con sẽ đánh chết họ.”
Lưu đại má sau khi nghe hết lời của Lưu Hiên, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói: “Tên khốn kiếp ngươi, ngươi muốn nương ngươi tức chết phải không? Giết người đền mạng đấy, ngươi không thể yên phận cho ta được sao?”
Ưu Vô Song sau khi nghe thấy lời của Lưu đại má, nàng lại cảm thấy Lưu Hiên là người cương trực, tuy có chút manh động, nhưng hắn nói cũng có vài phần lí.
Khi nàng còn ở thế kỉ 21, là một cảnh sát, đối với một số tên lưu manh vô lại trong xã hội, cũng hiểu ít nhiều, ở thế kỉ 21 rất nhiều người dân thường vì không muốn sinh chuyện, đều chịu sự ức hiếp của những tên lưu manh vô lại, có một số người, thậm chí vì sợ bị báo thù, cho nên đứng ra làm chứng cho cảnh sát cũng không dám.
Suy nghĩ của Lưu đại má và Lưu đại thúc, có lẽ cũng như vậy.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác thầm thở dài, xem ra, bất kể ở đâu, người hiền lành luôn bị ác bá một phương ức hiếp, bởi vì họ luôn nhường nhịn, nhưng lại bị những tên không biết đủ ấy tiếp tục ức hiếp.
Tuy nhiên, chính trong lúc Ưu Vô Song đang trầm tư, bên ngoài vườn truyền đến tiếng của Lưu đại thúc: “Nhị Hổ, bây giờ ngân lượng ngươi cũng thu rồi, cũng nên đi rồi đấy?”
Tuy nhiên, lại nghe thấy tên gọi là Nhị Hổ kia cười lạnh: “Đi? Lưu lão đầu, ngươi nói dễ thật, tên tiểu tử nhà ngươi đánh ca ca ta, định đền mười lượng bạc mà coi như xong sao? Nhị Hổ ta nói cho ngươi biết, không có chuyện dễ dàng như vậy, Nhị Hổ ta có bao giờ mất mặt như vậy?”
Ưu Vô Song nghe thấy lời đối thoại bên ngoài, hai mày nhíu chặt, xem ra, việc này căn bản không phải là đền ngân lượng là có thể xong, tên Nhị Hổ kia rõ ràng là đến đây gây sự!
Tuy nhiên, lại nghe thấy Lưu đại thúc nhịn cơn giận nói: “Lưu Nhị Hổ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Lưu Nhị Hổ cười lạnh lùng: “Rất đơn giản, nể tình ngươi đã đền mười lượng bạc, gọi tiểu tử nhà ngươi ra đây, quỳ xuống xin lỗi huynh đệ bọn ta, việc này coi như xong, nếu không, Lưu Nhị Hổ ta hôm nay sẽ phóng hỏa đốt căn nhà này của ngươi!”
Chỉ nghe thấy Lưu đại thúc tức giận nói: “Các ngươi đừng có quá đáng…..”
Tuy nhiên chính trong lúc này, Lưu Hiên đột nhiên quay người, bước ra ngoài, hành động của hắn ta rất nhanh, Lưu đại má không kịp gọi hắn ta dừng lại, thì hắn đã ra khỏi nhà.
Nhìn thấy con trai ra ngoài, vì lo cho con nên Lưu đại má không kịp suy nghĩ gì cũng nhanh chân bước ra.
Bên ngoài vườn truyền đến âm thanh tranh cãi, Vân Nhi lo lắng nhìn Ưu Vô Song, nói: “Tiểu thư, phải làm sao đây?”
Ưu Vô Song khẽ trầm tư một lúc: “Vân Nhi, chúng ta cũng ra ngoài, nếu không, lát nữa nếu như những người ấy phóng hỏa thật, đến lúc đó chúng ta muốn ra ngoài cũng khó.”
Vân Nhi có chút do dự: “Tiểu thư……..nô tì sợ…….”
Ưu Vô Song nhẹ nhàng vỗ vai Vân Nhi: “Đừng sợ, ngươi theo sau lưng ta được rồi, có xảy ra việc gì, ngươi cũng đừng lên tiếng.”
Nói rồi, Ưu Vô Song cũng không lưu lại, mà nắm tay Vân Nhi, cùng bước ra ngoài.
Ra đến ngoài vườn, chỉ thấy trong vườn có khoảng mười mấy người, đang tranh cãi gì đó cùng với phụ tử Lưu đại thúc, còn người đứng đầu là người nam nhân có tướng mạo cực kì gian manh.
Lưu Nhị Hổ vốn dĩ đang tranh cãi cùng Lưu đại thúc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Ưu Vô Song và Vân Nhi, hai mắt nhìn thẳng, quên cả tranh cãi cùng Lưu đại thúc, hai mắt sắc mị mị nhìn chằm chằm Ưu Vô Song.
Lưu Nhị Hổ kia qua một lúc lâu, mới lau đi nước miếng chảy ròng kia, nhếch cười nói với Lưu đại thúc: “Thì ra ở đây có giấu một mĩ nhân, thật không ngờ! Lưu lão đầu, muốn ta bỏ qua cho tiểu tử nhà ngươi cũng không phải không được, chỉ cần mĩ nhân này ngoan ngoãn đi theo ta, ta không những không truy chuyện cứu tiểu tử nhà ngươi đắc tội huynh đệ bọn ta, mà còn trả mười lượng bạc này cho ngươi! Thế nào?”
Nói rồi, hai mắt lộ ra tia dâm tà, không nhịn được lướt nhìn Ưu Vô Song và Vân Nhi.
Vân Nhi nào có gặp qua người vô lễ như vậy? Nhất thời sợ trắng mặt, trốn sau lưng Ưu Vô Song.
Lưu đại thúc còn chưa nói gì, Lưu Hiên đã nhanh bước đứng chắn trước mặt Ưu Vô Song, tức giận nói với Lưu Nhị Hổ: “Lưu Nhị Hổ, ngươi đi mà nằm mơ, ngươi cho rằng Lưu Hiên ta sợ ngươi sao?”
Lưu Nhị Hổ thấy Lưu Hiên dám trả treo lại lời hắn ta, nhất thời thẹn quá hóa giận, căm giận trừng Lưu Hiên, nói: “Tiểu tử, ngươi đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt, biết đều thì ngoan ngoãn giao mĩ nhân ra đây, nếu không, đừng trách Lưu Nhị Hổ ta không khách khí với ngươi!”
Nghe thấy lời của Lưu Nhị Hổ, Lưu đại thúc định nói gì, nhưng Lưu Hiên đã tức giận nói: “Lưu Nhị Hổ, ngươi có bản lĩnh gì cứ giở ra, đừng cho rằng Lưu Hiên ta sợ ngươi, nếu như ngươi dám động đến một cong lông của Ưu cô nương, Lưu Hiên ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Đôi mắt Lưu Nhị Hổ thoáng tia sáng không thiện ý, nhìn Lưu Hiên, đột nhiên cười khan một tiếng, nói: “Ô, thì ra ngươi thích tiểu nương tử này sao? Nếu như là vậy, ta cũng không làm khó ngươi, tiểu nương tử này tuy đẹp, nhưng người sau lưng nàng ta cũng không tệ, chỉ cần ngươi giao người ấy cho ta, tiểu nương tử này ta sẽ để lại cho ngươi, thế nào?”
Vân Nhi nghe thấy lời của Lưu Nhị Hổ, nhất thời sợ đến toàn thân phát run, hoa dung thất sắc, hai tay nàng ta nắm chặt lấy áo váy Ưu Vô Song, trốn sau lưng nàng, không dám động đậy.
Ưu Vô Song trở tay vỗ vai Vân Nhi, ám chỉ nàng ta không cần lo lắng, sau đó bình tĩnh nhìn những người trước mặt, hai mi bất giác nhíu chặt lại.
Kì thực, trong lòng Ưu Vô Song cũng rất lo lắng, Lưu Nhị Hổ bọn họ có hơn mười người, ai náy đều cũng sức cường lực tráng, cũng là những tên khỏe mạnh trong thôn dưới núi, có lẽ họ không biết võ công, nhưng mà vì chiếm đa số, nên cũng không dễ đối phó.
Còn về bên mình, ngoài Lưu Hiên ra, Lưu đại thúc là một người già, còn Lưu đại má và Vân Nhi thì càng không cần nói.
Còn nàng, lúc còn ở thế kỉ 21, học qua Taikondo, những nam nhân thông thường, nàng sẽ không để trong mắt, nhưng nay xuyên không đến đây, cơ thể này đã không còn là cơ thể của nàng ở thế kỉ 21.
Cộng thêm nay nàng mang thai, thể lực càng giảm sút, đối phó những ác nô ở thất vương phủ còn được, nếu như muốn nàng đối phó những người trước mắt, nàng nhất định không được!
Chính trong lúc trong lòng Ưu Vô Song đang thầm trầm tư, Lưu Hiên đã tiến lên trước một bước, phẫn nộ nhìn Lưu Nhị Hổ, tức giận nói: “Lưu Nhị Hổ, ngươi có thủ đoạn gì cứ giở ra! Nếu như ta sợ ngươi thì ta không phải là Lưu Hiên!”
Thấy Lưu Hiên ba lần bốn lượt ngăn cản, Lưu Nhị Hổ cũng nổi giận, hắn ta căm giận trừng mắt nhìn Lưu Hiên, nói: “Nếu như đã không biết điều như vậy thì đừng trách Lưu Nhị Hổ ta không nể tình! Huynh đệ đâu, lên cho ta!”
Dứt lời, hắn dẫn theo mọi người, xông về phía Lưu Hiên.
Và lúc này, Lưu đại thúc vì lo lắng cho con, cũng nhanh chóng lên trước ngăn cản, nhưng mà rất nhanh đã bị đối phương đẩy ngã.
Lưu đại má thấy Lưu đại thúc bị đẩy ngã, nhất thời sợ đến khóc xông và phía Lưu đại thúc, nhưng lại bị tên Lưu Nhị Hổ đá ngã xuống đất.
Còn Lưu Hiên nhìn thấy phụ mẫu bị đánh ngã, lòng rất lo lắng, nhưng lại bị mấy đại hán vây lấy, không tài nào thoát thân.
Lưu Nhị Hổ đắc ý liếc nhìn phu phụ Lưu đại thúc bị đánh ngã dưới đất, sau đó lại liếc nhìn Lưu Hiên bị mấy đại hán vây quanh, sau đó ra hiệu bằng mắt cho Lưu Đại Hổ bên cạnh hắn, rồi cười dâm tà, hai huynh đệ cùng xông về phía chủ tớ Ưu Vô Song.
Vân Nhi nhìn thấy Lưu Nhị Hổ đi đến, sợ đến toàn thân run rẫy, còn Ưu Vô Song lại mặt không biểu tình nhìn Lưu Nhị Hổ đang đi về phía nàng, nàng bảo vệ Vân Nhi sau người, lòng thầm cảnh giác.
Tuy nhiên, Lưu Nhị Hổ nhìn dung mạo nghiêng thành của Ưu Vô Song, sớm đã nổi sắc tâm, hắn vài bước đến trước mặt Ưu Vô Song, đưa tay, cơ hồ vội vàng sờ vào mặt Ưu Vô Song.
Chính vào lúc tay hắn ta sắp chạm vào mặt Ưu Vô Song, Ưu Vô Song đang định phản kích thì đột nhiên một tia sáng bạc nhanh tựa ánh chớp thoáng qua, Lưu Nhị Hổ vội rút nhanh tay lại, ôm lấy tay, phát ra tiếng gào như giết heo.
Một thân ảnh trắng xuất hiện ngoài vườn, một nam tử tựa như thần tiên, xuất hiện trước mặt mọi người.
Những đại hán đang dánh nhau cùng Lưu Hiên nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người, cùng đều dừng tay, nhìn Lưu Nhị Hổ ôm lấy tay không ngừng gào thảm thiết, đều sợ hãi nhìn bạch y nam tử tựa như thần tiên đang đứng giữa vườn.
Còn Ưu Vô Song thấy có người đột nhiên xuất hiện, cũng sửng sốt, nàng sững sờ nhìn y, nhất thời quên cả nói chuyện.
Trong khoảnh khắc, khu vườn vốn dĩ ồn ào này đột nhiên yên ắng, chỉ còn tiếng gào thảm không ngừng có Lưu Nhị Hổ.
Có lẽ vì bị bộ dạng đau đớn của huynh đệ mình dọa sợ, tên Lưu Đại Hổ kia qua một lúc sau, mới lấy dũng khí, nhìn bạch y nhân, lắp bắp nói: “Ngươi…….ngươi là người gì? Ngươi…….ngươi làm gì………huynh đệ ta……?”
Bạch y nam tử ấy chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó đi về phía Ưu Vô Song, dịu dàng hỏi: “Vô Song, nàng không sao chứ?”
Ưu Vô Song khẽ lắc đầu, nàng thật sự không dám tin đây là sự thật, Tiêu Tịch không phải ở Quân sơn xa xôi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, còn vừa đúng lúc cứu họ?
Trên mặt Tiêu Tịch đầy vui mừng, y ôn nhu đưa tay vuốt lại các lọn tóc có chút rối của Ưu Vô Song, dịu dàng nói: “Nàng không sao là tốt.”
Đối diện với sự ôn nhu như trước kia của Tiêu Tịch, Ưu Vô Song đột nhiên phát hiện mình không biết nên nói gì mới tốt, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Tịch, lòng thầm dâng cơn cay đắng mơ hồ.
Còn Lưu Đại Hổ kia cơ hồ nhìn ra Tiêu Tịch không phải là người dễ dây vào, đã chon y dìu Lưu Nhị Hổ chuồn mất.
Khu vườn trở nên bình lặng, còn Lưu Hiên thì mặt mày bầm tím đại dìu Lưu đại thúc dậy.
Nghe thấy tiếng ngâm đau đớn của Lưu đại má, Ưu Vô Song mới hồi thần, nàng vội đi lên trước, cùng Vân Nhi dìu Lưu đại má dậy.
Nhìn bộ dạng đau đớn của Lưu đại má, Ưu Vô Song bất giác lo lắng hỏi: “Lưu đại má, người có phải ngã phải đâu không? Có nặng không?”
Cơ thể lực cường của Lưu đại má đang khẽ run rẩy, Lưu đại má đau đớn nhíu mày, nói: “Hình như ta bị trật lưng rồi, Vô Song, hãy mau dìu ta lên giường nằm một lúc.”
Ưu Vô Song không dám chậm trễ, vội cùng Vân Nhi dìu Lưu đại má vào nhà, còn Tiêu Tịch cũng theo sau đi vào, đợi khi Ưu Vô Song dìu Lưu đại má lên giường nằm nghỉ xong, Tiêu Tịch liền nói với Lưu đại má: “Đại má, tại hạ biết chút y thuật, nếu như đại má không chê thì hãy để tại hạ xem cho người, có được không?”
Lưu đại má tuy đối với sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Tịch cảm thấy kì lạ, nhưng biết Tiêu Tịch và Ưu Vô Song quen biết, cho nên liền gật đầu: “Vậy thì phiền công tử.”
Thấy Tiêu Tịch chẩn trị cho Lưu đại má, Ưu Vô Song nhỏ tiếng phân phó Vân Nhi đứng một bên giúp, rồi sau đó bước ra ngoài.
Lưu Hiên và Lưu đại thúc vẫn đang ở trong vườn, Ưu Vô Song bước ra, liếc nhìn Lưu đại thúc, nói: “Lưu đại thúc, người không sao chứ?”
Lưu đại thúc lắc đầu: “Vô Song cô nương, cô nương không cần lo lắng, ta không sao, chỉ là…….đại má thế nào rồi?”
Ưu Vô Song nhìn ánh mắt lo lắng kia của Lưu Hiên, cười nói: “Lưu đại thúc, người yên tâm, bằng hữu kia của Vô Song tinh thông y thuật, Lưu đại má sẽ không sao.”
Sau khi nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Lưu đại thúc tựa như nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn nhíu chặt mi mày, phảng phất như có tâm sự gì.
Còn Lưu Hiên đột nhiên nhìn Ưu Vô Song, thần sắc có chút do dự nói: “Vô Song……vị…….công tử đó là bằng hữu của cô nương sao?”
Ưu Vô Song khẽ gật đầu. Xem như trả lời Lưu Hiên.
Mặt Lưu Hiên đột nhiên ửng hồng, do dự một lúc, đang định nói gì, nhưng lại không nói ra.
Và lúc này, Tiêu Tịch đã đi từ trong nhà ra.
Ưu Vô Song thấy y bước ra, liền hỏi: “Tiêu Tịch, Lưu đại má không sao chứ?”
Tiêu Tịch mỉm cười, nói: “Nàng yên tâm, Lưu đại má không sao, chỉ là khi ngã xuống đất, không cẩn thận trật lưng, mỗi ngày thoa thuốc, nghỉ ngơi một thời gian, sẽ không có gì đáng ngại.”
Ưu Vô Song gật gật đầu, lại trầm mặc, kì thực, nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tiêu Tịch, nàng muốn hỏi y, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng trong nhất thời cái gì cũng nói không ra, phảng phất như tất cả các lời nói đều nghẹn trong cổ họng.
Tiêu Tịch tựa như nhìn ra tâm sự của Ưu Vô Song, khẽ mỉm cười, nói: “Vô Song, cùng ta ra ngoài đi dạo một lúc chứ?”
Ưu Vô Song khẽ do dự một hồi, sau đó gật đầu, cùng Tiêu Tịch, đi khỏi vườn.
Ra khỏi vườn, một cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến lòng Ưu Vô Song bình lặng không ít, nàng đi đến bên dưới cái cây lớn cách đó không xa, dừng bước chân, nhìn Tiêu Tịch, hỏi: “Tiêu Tịch, huynh không phải ở Quân sơn sao? Sao huynh lại ở đây?”
Tiêu Tịch không lập tức trả lời Ưu Vô Song, mà chỉ chăm chú nhìn Ưu Vô Song, rồi mới nói: “Ta vốn dĩ đến kinh thành có chút việc, nghe tin nàng và thất vương gia chuẩn bị thành thân, cho nên liền đến thất vương phủ một chuyến, nhưng lại được biết, nàng đã rời khỏi thất vương phủ. Do đó, ta liền trên đường tìm kiếm, nhưng không ngờ lại tìm được nàng ở đây.”
Nghe thấy Tiêu Tịch nhắc đến Lãnh Như Tuyết, cơ thể Ưu Vô Song khẽ cứng đờ, nàng tuy đã quyết định rời khỏi hắn, rời khỏi kinh thành, không quay trở lại, nhưng mỗi khi nghe thấy việc có liên quan đến hắn, lòng nàng vẫn khẽ nhói đau.
Tiêu Tịch nhìn bộ dạng thoáng chút thương tâm của Ưu Vô Song, bất giác thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Vô Song, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng sao lại đột nhiên muốn rời khỏi? Có thể nói cho ta biết không?”
Nghe tiếng nói dịu dàng của Tiêu Tịch, Ưu Vô Song không còn kìm nén được cơn cay đắng trong lòng, mũi cay cay, nước mắt phút chốc trào dâng khỏi khóe mắt.
Ttt thấy Ưu Vô Song đột nhiên rơi lệ, lòng không nhẫn tâm, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, nếu như nàng không muốn nói thì không nói.”
Ưu Vô Song nước mắt mơ hồ nhìn Tiêu Tịch, và sự ôn nhu trong mắt y, không kìm nén được sự ủy khuất trong lòng, dựa vào bờ vai Tiêu Tịch lớn tiếng khóc.
Còn Tiêu Tịch thầm cảm nhận được sự đau khổ trong lòng Ưu Vô Song, cho nên, y không nói gì, mà chỉ ôn nhu ôm lấy nàng, lặng lẽ đứng yên.
Qua một hồi lâu, Ưu Vô Song mới từ từ dừng khóc, sau đó lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Tiêu Tịch, nhìn vết đọng nước mắt trước ngực y, bất giác đỏ mặt, có chút ngại ngùng cúi thấp đầu, nói: “Xin lỗi, ta làm dơ y phục của huynh rồi……Tiêu Tịch, ta……..”
Tiêu Tịch khẽ mỉm cười: “Không sao, Vô Song, nàng biết là ta không để tâm việc ấy.”
Nhìn đôi mâu đen sáng trong của Tiêu Tịch, lòng Ưu Vô Song càng cảm thấy chua chát, nước mắt khó khăn lắm mới dừng được kia lại từ từ lăn dài trên má, nàng nghẹn ngào nói: “Tiêu Tịch, cảm ơn huynh……….”
Tiêu Tịch nhìn bộ dạng thương tâm của Ưu Vô Song, lòng bất giác khẽ nhói đau, y khẽ thở dài, đưa tay lau đi nước mắt trên má Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, nếu như trong lòng không thể từ bỏ thì hãy trở về đi, nàng hà tất phải hành hạ bản thân mình như vậy?”
Ưu Vô Song cắn chặt môi, quật cường lắc đầu, nói: “Nếu như ta đã rời khỏi thì sẽ không quay trở về, hơn nữa………hắn……….hắn bây giờ có lẽ đã quên ta rồi…………….”
Đôi mâu đen sáng trong của Tiêu Tịch thoáng qua tia do dự, phảng phát như muốn nói gì, nhưng nhìn gương mặt quật cường của Ưu Vô Song, cuối cùng cũng không nói ra, mà hóa thành một tiếng thở dài sâu lắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc