Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 11

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Lee Sung Min trừng mắt nhìn Kim Tae Yeon, không thèm quan tâm ả ta, da cười nhưng thịt không cười nhìn Jo Kyu Hyun, hỏi: “Vương gia cần đồ bổ gì? Là canh ngưu tiên? Hay là canh hổ tiên? Hay là canh ngưu hổ thập toàn đại bổ?”
Nghe thấy lời nói của Lee Sung Min, Jo Kyu Hyun bất giác khẽ nhíu mày, nam nhân này, sao mà thô tục thế? Lập tức có chút không vui nói: “Người của thiện phòng biết bổn vương muốn dùng gì, ngươi cứ đi lấy, sao mà nhiều lời vậy?”
Lee Sung Min hứ một tiếng, sau đó quay người bước ra ngoài.
Kim viện cách thiện phòng vốn không xa, nhưng mà, vấn đề là Lee Sung Min căn bản không biết đường.
Cậu chạy ra Kim viện, bị hàn phong thổi, cả người co lại ngay lập tức, trời cực kì lạnh, cơn gió bông tuyết lạnh thấu xương rơi trên người cậu, cộng thêm chiếc áo đơn mỏng sớm đã bị nước trà tạt ướt hết một nửa, giờ đây càng cảm thấy lạnh vô cùng.
Đôi tay cậu ôm lấy người, nhịn lấy cái lạnh thấu xương, dưới trời tuyết đảo một vòng, nhưng lại phát hiện bản thân vốn không tìm thấy đường đến thiện phòng, mà tệ hơn nữa, ngay cả đường về Kim viện cậu cũng quên luôn!
Dưới trời tuyết đảo hồi lâu,Lee Sung Min cảm thấy lạnh không chịu nổi, cố cử động đôi chân có chút ma mục, sau đó chọn nhanh một hướng, chạy đi.
Đột nhiên, cậu phát hiện căn nhà phía trước càng sáng ánh lửa, không thèm nghĩ ngợi gì, tăng nhanh bước chân đi về phía căn nhà, cửa cũng không gõ, đẩy mạnh cánh cửa nhỏ, xông vào.
Chính giữa căn nhà đang đặt một chiếc thùng gỗ lớn, thùng gỗ đang dâng làn khí nóng, trên mặt nước còn rải một số cánh hoa.
Cách thùng gỗ đó không xa, một vị thiếu niên đang khỏa thân nửa người đứng đó, tay vị thiếu niên ấy đang cầm lấy chiếc áo bào rộng lớn, đã mặc được một nửa, tức khắc thái độ có phần kinh ngạc vì Lee Sung Min đột nhiên xông vào.
Lee Sung Min bị lạnh đến cả người sắp hóa đá, cậu không kịp dò xét vị thiếu niên ấy, đôi mắt nhanh chóng quan sát một lượt trong phòng, sau đó, ánh mắt rơi trên chiếc y phục duy nhất trong nhà, cũng chính là chiếc áo bào đã bị vị thiếu niên mặc được một nửa.
Nhìn thấy chiếc áo bào, ánh mắt Lee Sung Min phát sáng, đột nhiên xông nhanh về phía trước, dùng tay kéo lấy một nửa áo bào vị thiếu niên chưa kịp mặc quấn lấy cơ thể đã sớm bị lạnh đến run rẩy, run cầm cập nói: “Lạnh chết ta rồi, lạnh chết ta rồi!”
Cậu chỉ cố quấn lấy cơ thể mình, không hề phát hiện, cơ thể cậu và vị thiếu niên kia đã dựa chặt vào nhau, và lại cả người cậu, xem ra rất giống đang dính chặt vào người vị thiếu niên đó.
Cơ thể vị thiếu niên phút chốc hóa đá, nhưng rất nhanh lộ ra tia cười đùa cợt, đột nhiên dang tay ra, ôm chặt lấy người Lee Sung Min, cười nói: “Ngươi là món quà mà Thất hoàng đệ tặng bổn vương?”
Lee Sung Min cảm thấy cơ thể không còn lạnh nữa, lúc này mới quay lại nhìn về hướng vị thiếu niên, cái nhìn này, chỉ thấy cậu ánh mắt nhìn chằm chằm, cả người lặng hẳn!
Vị thiếu niên trước mắt có chút quen, nhưng cậu tuyệt nhiên chưa gặp qua tên này, nhưng mà, điều này không quan trọng, quan trọng nhất là, vị thiếu niên này quả nhiên tuấn mĩ không ai bì kịp, dưới ánh nến, làn da của tên này còn mềm mại hơn da nữ nhân, đôi mắt to tròn, lông mi vừa dài vừa cong, tên này có một khuôn mặt búp bê cực kì dễ thương! Hắn, tuyệt đối là một cực phẩm thiểu chính thái! (nghĩa là baby cực dễ thương)
Thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Lee Sung Min, khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, nụ cười mang ý vị đùa cợt càng thêm nồng, nói: “Đúng là một lễ vật thú vị, ngươi định cứ nhìn bổn vương như vậy sao?”
Nhìn thấy nụ cười mang ý vị xấu xa kia, chuông cảm giác trong lòng Lee Sung Min rung lên báo động, tên này tuyệt đối không phải là tên vô hại, hắn ta nhất định là một con sói đội lốt cừu non!
Lúc này, cậu cuối cùng cũng không bị mĩ sắc trước mặt làm cho ngất đi, nhanh chóng đẩy mạnh cánh tay mà vị thiếu niên đang ôm chặt lấy cậu, căm hận nhìn tên ấy hỏi: “Ngươi là ai?”
Thiếu niên nhìn Lee Sung Min cười, nói: “Câu này, ngươi không cảm thấy bổn vương nên hỏi ngươi sao? Ngươi không biết bổn vương là ai, sao ngươi thâm dạ (đêm khuya) xông vào phòng ngủ của bổn vương?”
Nghe thấy lời nói của vị thiếu niên, Lee Sung Min có chút ngại ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta vốn định đến thiện phòng, nhưng ta bị lạc đường.” Nói nửa chừng, Lee Sung Min buông nhanh chiếc áo bào đang quấn quanh người, nhảy sang một bên, dùng ánh mắt không dám tin nhìn vị thiếu niên, nói: “Ngươi vừa nói gì? Bổn vương? Đây là Thất vương phủ, ngươi rốt cuộc là ai?”
Thiếu niên mỉm cười, đáp: “Bổn vương tên là Jo Kyu Sik, ngươi nói bổn vương là ai?”
Jo Kyu Sik? Tên vương gia khốn kiếp kia tên là Jo Kyu Hyun, như vậy, tên Jo Kyu Sik này không phải là…, Lee Sung Min nhìn chằm chằm Jo Kyu Sik, buộc miệng hỏi: “Ngươi là đệ đệ của tên khốn kiếp kia?”
Khốn kiếp? Nếu như Thất hoàng đệ mà biết có người hình dung hắn như vậy, e rằng sẽ giết người mất!
Jo Kyu Sik nhìn Lee Sung Min một cái, bất giác trong giật mình, hay cho một nam tử xinh đẹp!
Nhưng đột nhiên nhìn thấy trên người cậu mặc y phục của a hoàn trong phủ, bất giác cảm thấy có chút nghi hoặc, trong phủ Thất hoàng đệ, lúc nào có một a hoàn thú vị như vậy?
Đối diện với ánh mắt dò xét của Jo Kyu Sik, Lee Sung Min cảm thấy mặt có chút nóng, cậu không tự nhiên quay đầu đi, hỏi: “Hỏi ngươi sao ngươi không trả lời?”
Jo Kyu Sik thu hồi ánh mắt, cười nhẹ một tiếng, đùa cợt nói với Lee Sung Min: “Bổn vương là ca ca của tên khốn kiếp kia, không phải đệ đệ của tên khốn kiếp.”
“Cái…cái gì?’ Lee Sung Min quay mạnh đầu lại, nhìn Jo Kyu Sik, đưa tay đang khẽ run run, chỉ vào Jo Kyu Sik không dám tin hỏi: “Ngươi là ca ca của hắn? Sao có thể như vậy?”
Lee Sung Min kì thực không dám tin, bởi vì, nam nhân trước mắt dù có nhìn thế nào cũng giống đệ đệ của tên khốn kiếp kia.”
Jo Kyu Sik không thèm quan tâm đến ngờ hoặc của Lee Sung Min, mà cười nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi thú vị lắm, ngày mai bổn vương sẽ bảo Thất hoàng đệ tặng ngươi cho ta, thế nào?”
Lee Sung Min nghe thấy, mặt bỗng đen lại: Mấy lời này nghe sao mà chói tai thế? Cái gì mà tặng cậu cho hắn? Lee Sung Min cậu đâu phải là một món đồ?
Nghĩ đến đây, Lee Sung Min bất giác không vui trừng mắt nhìn Jo Kyu Sik, nói: “Ta không phải là món đồ, cái gì mà tặng với không tặng?”
Lời của Lee Sung Min khiến Jo Kyu Sik khẽ chấn động, hắn ta tuy không tuấn mĩ như Jo Kyu Hyun, nhưng mà trước giờ rất có duyên với người đẹp, ở bên ngoài, không biết có bao nhiên người đẹp vì muốn được nụ cười của hắn ta mà tranh phong giáp khốc, tranh giành kịch liệt, mà giờ đây hắn ta lần đầu tiên muốn giữ một người đẹp bên cạnh lại bị nam nhân này không chút do dự cự tuyệt! Hơn nữa nam nhân này lại là một a hoàn nho nhỏ!
Nghĩ đến đó, Jo Kyu Sik bất giác có chút không vui hỏi: “Ngươi không thích bổn vương sao? Bổn vương trước giờ rất biết thương hương tiếc ngọc, ngươi theo bổn vương, bổn vương tuyệt đối không nhẫn tâm ngươi bị người khác hô hoán như một nô tỳ.”
Lee Sung Min khinh bỉ nhìn tên ấy một cái, không vui đáp: “Dù ngươi có bộ mặt búp bê vô hại, ngươi nghĩ ta sẽ ngốc đến nỗi cho rằng ngươi thật lòng với ta? Ngươi không để ta làm nô tì, có phải định thu nhận ta thành một thị nhân trong phủ ngươi? Bổn thiếu gia nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia đối với việc trở thành nam nhân của bất kì nam nhân nào cũng không có hứng thú, bổn thiếu gia chỉ thích làm việc mình thích làm thôi.”
Nói xong, Lee Sung Min nhìn cũng không nhìn Jo Kyu Sik, quay đầu bước ra cửa.
Lee Sung Min cậu là người gì chứ? Là nhân loại trí thức của thế kỉ 21, trong lòng tên nam nhân này nghĩ gì, cậu biết rõ tất cả, bộ dạng búp bê của hắn tuy rất bắt mắt, nhưng mà, Lee Sung Min cậu chỉ dùng để ngắm, người cậu thích là nam nhân thành thục, ôn nhu, có thể cho cậu cảm giác an toàn!
Đợi đã! Vừa bước chân ra khỏi cửa, Lee Sung Min nhanh chóng thu lại bước chân, quay người đi vào lại.
Jo Kyu Sik bị Lee Sung Min không chút do dự cự tuyệt trong lòng có chút tức giận, nhưng mà khi hắn ta thấy Lee Sung Min quay vào lại, bất giác trong lòng vui mừng, nói: “Sao nào, ngươi nghĩ kĩ rồi phải không? Theo bổn vương, ngươi có thể cùng bổn vương hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà không phải là một nô tì nho nhỏ, tuy bổn vương không thể lập ngươi làm chính phi, nhưng bổn vương sẽ yêu thương ngươi.”
Lee Sung Min lạnh lùng nhìn tên ấy, cuối cùng nhịn không nổi đành ngắt lời hắn, nói: “Ngươi nói đủ chưa? Đủ rồi thì cởi áo ra!”(#o#)
Jo Kyu Sik bị chấn động hẳn, qua một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: “Ngươi bảo bổn vương cởi y phục? Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
Lee Sung Min hừ nhẹ một tiếng, nói: “Bảo ngươi cởi thì cứ cởi đi, sao mà lắm lời thế?”
Jo Kyu Sik sửng sốt hồi lâu, mới từ từ nói: “Cái này là ngươi nói đấy, tới khi đó, đừng trách bổn vương!”
Dứt lời, Jo Kyu Sik cởi bỏ chiếc áo bào trên người xuống, ném xuống đất, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm dung mạo nghiêng thành của Lee Sung Min, mâu đen sâu không thấy đáy thoáng qua tia hỏa hoa!
Tiếc thay, Lee Sung Min vốn không thèm để ý hắn, bước đến phía trước vài bước, cúi người, nhặt chiếc áo bào ở dưới đất lên, quấn chặt lấy cơ thể nhỏ bé của mình, cười nhẹ một tiếng, nói với Jo Kyu Sik: “Cám ơn nhé! Được rồi, ta đi đây!”(hahaha…)
Nói xong, cậu đầu cũng không quay lại hướng cửa mà đi, khi đến trước cửa, cậu đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại, tươi cười như hoa nói với Jo Kyu Sik: “Phải rồi, thiện phòng của Thất vương phủ ở đâu?”
Jo Kyu Sik lẳng lặng nhìn khuôn mặt nở nụ cười sáng chói kia, vô tri đáp: “Ra cửa đi theo hướng tây, không xa sẽ thấy.”
“Cảm ơn nha!” nụ cười trên mặt Lee Sung Min không đổi, lần này, cậu không dừng bước chân, lớn bước đi ra ngoài.
Cho đến khi thân ảnh Lee Sung Min biến mất trong phòng ngủ, một cơn gió lạnh từ ngoài thổi vào, Jo Kyu Sik bị lạnh đến run một cái.
Hắn ta mới hiểu ra, bản thân đã vô tri vô giác bị một nô tỳ đùa giỡn!
Nhất thời khuôn mặt tuấn mĩ tức đến lúc xanh lúc trắng, cuối cùng, nhịn không được rủa một tiếng, một chân đá mạnh làm ngã chiếc thùng gỗ đặt giữa phòng.
Ra khỏi phòng ngủ của Jo Kyu Sik, Lee Sung Min đi theo hướng mà tên ấy nói, quả nhiên đi không bao xa, đã thấy thiện phòng với ánh lửa sáng.
Cậu nắm lấy vạt áo dài, bước nhanh qua đấy, một vị lão bá ở thiện phòng rất nhanh đã đưa đến món đồ mà cậu cần.
Lee Sung Min bây giờ học thông minh rồi, cậu hỏi rõ lão bá ấy hướng về Kim viện, mới rời khỏi thiện phòng, hướng Kim viện mà đi, mới đi vài bước, cậu đột nhiên quay người đi trở lại thiện phòng, cả mặt tươi cười hỏi vị lão bá: “Đại thúc, có bột ớt không? Cho ta một bình nhỏ.”
Vị lão bá ấy có chút ngạc nhiên nhìn Lee Sung Min, nói: “Ngươi không phải đem đồ bổ đi cho vương gia sao? Lão nô nhớ là vương gia trước giờ không ăn cay mà.”
Lee Sung Min vẫn tươi cười nói với vị lão bá: “Đại thúc, hôm nay là vương gia đặc biệt phân phó nô tì đem cho người một bình, càng cay càng tốt.”
Thiện phòng lão bá tuy có chút nghi hoặc, nhưng mà ông ta vẫn lấy từ trên giá xuống một bình nhỏ đưa cho Lee Sung Min, vừa lắc đầu vừa nói: “Không lẽ, vương gia thay đổi khẩu vị rồi? Ngài ấy trước giờ ghét nhất ăn cay mà?”
Lee Sung Min nhận lấy bột ớt từ tay thiện phòng lão bá, sau đó rời khỏi rất nhanh.
Theo hướng ấy đi được một quãng, Lee Sung Min dừng lại, nhìn xung quanh xem có ai không, cậu mới đặt khay trên tay xuống đất, sau đó mới bỏ toàn bộ bột ớt vào trong canh đại bổ của Jo Kyu Hyun, nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại bóc lấy một nắm tuyết trên đất, sau đó lấy một nắm sình rải vào trong canh.
Làm xong mọi việc, Lee Sung Min mới cầm lại khay, từ tốn đi về phía Kim viện, gương mặt nhỏ tràn đầy nụ cười quái dị: Jo Kyu Hyun, người để ta đường đường một vương phi làm một a hoàn thấp kém? Vậy ta sẽ để ngươi thưởng thức mùi vị món canh đại bổ này!
Rất nhanh, Lee Sung Min về đến Kim viện, cậu đẩy cánh cửa đang khép hờ, bước vào trong, và cậu phát hiện, hai người trong phòng ngủ căn bản không phát hiện ra cậu đã vào, vẫn tiếp tục diễn vở hương diễm kích tình như không ai bên cạnh.
Trên chiếc ghế nệm rộng lớn, Kim Tae Yeon đang y phục nửa cởi nằm trong lòng Jo Kyu Hyun, y phục trước ngực nàng ta toàn bộ đã tản ra, lộ ra vùng da trắng như tuyết, chiếc áo yếm màu đỏ bên trong cơ hồ không còn che được cao phong của ả ta.
Lúc này đây, hai người đang nồng nàn hôn nhau, Kim Tae Yeon sắc mặt ửng hồng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ưm ưm rợn người, có lẽ, đã động tình rồi. Còn Jo Kyu Hyun, vẫn là bộ mặt đen tựa người chết, không có chút cảm xúc gì.
Lee Sung Min tuy rất muốn thưởng thức màn biểu diễn kích tình miễn phí, nhưng mà thứ trước mắt khiến cậu cảm thấy ghê tởm, cho nên cậu từ từ đi đến bên bàn, sau đó “bộp” một tiếng, đặt mạnh chiếc khay trên tay xuống bàn.
Chiếc khay bị đặt mạnh xuống bàn phát ra tiếng vang lớn, cuối cùng cũng kinh động đến hai người đang hôn nồng nhiệt.
Lee Sung Min cười lạnh nói: “Món canh thập toàn đại bổ mà người cần đây, xong rồi, các ngươi tiếp tục, ta không hầu!”
Dứt lời, Lee Sung Min nhìn cũng không nhìn hai người đang ôm ấp nhau kia, quay người bước đi.
Jo Kyu Hyun nhìn theo dáng người nho nhỏ của Lee Sung Min, lúc hắn thấy chiếc áo bào mà cậu quấn quanh người, sắc mặt lập tức trầm xuống, nộ thanh hét: “Đứng lại.”
Lee Sung Min lười nhác dừng lại bước chân, quay đầu nhạo báng nhìn Jo Kyu Hyun, nói: “Sao nào? Ngươi định giữ ta lại để thưởng thức màn kịch kích tình sao? Tiếc là bổn thiếu gia không có hứng thú! Bởi vì bổn thiếu gia sợ sẽ nhiễm bẩn tâm hồn thuần khiết của bổn thiếu gia!”
Kim Tae Yeon căm hận nhìn Lee Sung Min, sau đó không hài nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia, người xem cậu ta, đây là thái độ của một nô tì sao? Vương gia người còn ở đây, cậu ta đã kiêu căng vậy rồi, nếu như vương gia không ở đây, có lẽ cậu ta sẽ giết thiếp mất.”
Jo Kyu Hyun trầm mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc áo bào màu mơ nhạt trên người Lee Sung Min, khàn giọng hỏi: “Ngươi vừa đi đâu?”
Lee Sung Min nhìn theo ánh mắt của Jo Kyu Hyun, mới phát hiện trên người vẫn mặc chiếc áo bào của Jo Kyu Sik, trong lòng bất giác có chút hối hận, chết thật, sao cậu lại quên việc này? Jo Kyu Sik là ca ca của tên khốn kiếp này, áo bào của tên kia, đương nhiên hắn nhìn cái là nhận ra, cậu thật là quá sơ ý!
Nhưng mà, Lee Sung Min tuy lòng có hối hận, sắc mặt vẫn bình thản vô sự nhìn Jo Kyu Hyun, nói: “Vương gia mau quên thật? Khi nãy không phải bảo ta đi thiện phòng sao?”
“Bốp” Jo Kyu Hyun đột nhiên vỗ mạnh vào chiếc bàn, đẩy Kim Tae Yeon ra, đứng nhanh dậy, lạnh lẽo nhìn Lee Sung Min, lạnh lùng nói: “Lee Sung Min, ngươi đừng có giả hồ đồ với bổn vương! Nếu như ngươi đi thiện phòng, trên người sao lại mặc áo bào của Lục hoàng huynh? Nói! Ngươi vừa đi đâu?”
Kim Tae Yeon vừa đố kỵ, vừa không mang ý tốt lành gì nhìn Lee Sung Min, đột nhiên kêu giọng nói: “Vương gia, quan hệ giữa nô tì này và Lục vương gia quả không tệ! Thiếp nghe nói, Lục vương gia rất biết thương hương tiếc ngọc, hôm nay thời tiết lạnh vậy, Lục vương gia sao nỡ để một nô tì xinh đẹp như vậy chịu lạnh được?”
Lee Sung Min căm hận nhìn Kim Tae Yeon một cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Xem ra, Kim thị nhân rất hiểu Lục vương gia, nếu không làm sao biết được Lục vương gia rất biết thương hương tiếc ngọc? Nghĩ lại, thường ngày, lục vương gia đối với Kim thị nhân chắc bách phần quan tâm nhỉ?”
“Ngươi!” Nghe thấy lời của Lee Sung Min, Kim Tae Yeon tức đến mặt hết đỏ rồi lại trắng, ả vốn định chọc giận cậu, khiến Jo Kyu Hyun trừng phạt Lee Sung Min, nhưng mà không ngờ rằng. Lee Sung Min phản lại nói ả ta! Việc này sao ả không tức được? Lúc này ả căm hận nhìn Lee Sung Min, kiêu giọng hét: “Ngươi chỉ là một no tì nho nhỏ, cả gan dám vô lễ với ta?”
Nô tì? Lee Sung Min lạnh lùng nhìn Kim Tae Yeon, từng câu từng chữ nói: “Còn ngươi là cái thá gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc