Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 04

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Thất vương phủ.
Tại ngôi vườn cũ nát, Lee Sung Min xoắn lên tay áo dài, lộ ra đôi tay trắng nõn, cùng Eun Jung dọn dẹp cỏ dại trong vườn.
Dù đây là mùa đông lạnh giá, nhưng vì lao động, trên trán Lee Sung Min đã lấm tấm lớp nước mỏng.
Vườn này vốn dĩ là hoang phế, vả lại vật dụng trong nhà cũng đã hư hại gần hết, ngoài vườn lại còn mọc đầy cỏ dại.
Khu vườn này không biết để làm gì nữa, với lớp bụi dày và cỏ dại thì Lee Sung Min có thể kết luận khu vườn này đã hoang phế rất lâu, có thể đã hơn mười năm không có người ở.
Lee Sung Min căn bản là người cầu hoàn mĩ, bây giờ lại xuyên không đến nơi xa lạ này, bị đuổi đến nơi góc vườn hoang phế, nhưng nhìn xung quanh dơ bẩn cậu quả không thể chịu được, nên mới cùng Eun Jung dọn dẹp khu vườn tồi tàn này.
Nơi đây tuy cũ nát nhưng lại khá rộng, nếu như dọn bỏ cỏ dại đi thì còn tạm ổn.
Eun Jung đem số cỏ dại đã dọn xong qua một bên, thở dốc: “Thiếu gia, người mệt không? Nếu người mệt thì nghỉ ngơi chút đi đừng làm quá sức!”
Đôi tay trắng nõn của Lee Sung Min giờ đây đã dính đầy bùn đất, cậu không mảy may để tâm đến việc đó mà đưa tay lên trán lau những giọt nước nho nhỏ, đáp: “Ta không mệt, còn một chút là xong rồi, dọn xong hãy nghỉ ngơi.”
Dứt lời, Lee Sung Min không nói lời nào nữa tiếp tục công việc dọn dẹp cỏ dại trong vườn.
Nói là vậy, từ ngày Lee Sung Min bị đuổi đến đây đã hơn bảy tám ngày, qua mấy ngày nay tịnh dưỡng, những vết thương trên người cậu đã hồi phục rất nhiều, thật ra đó chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần vài ngày tịnh dưỡng thì không có trở ngại gì.
Vì vậy, hôm nay cậu mới cùng Eun Jung dọn dẹp nơi đây.
Kì thực, từ lúc cậu biết được tình cảnh của mình từ Eun Jung, cậu căn bản không dự định lưu lại nơi đây, cậu muốn rời khỏi đây vì vốn dĩ cậu không phải là tên ngốc đó, cậu là người vượt thời gian đến nơi cổ đại này, trong số tiểu thuyết xuyên không mà cậu từng xem lúc ở thế kỉ 21, tất cả các nhân vật chính đều tự tạo ra cho mình một bầu trời của bản thân.
Và đương nhiên cậu hy vọng mình cũng thế, nếu không sẽ rất mất mặt các nhân chủ xuyên không?
Nhưng cậu biết việc này bây giờ không thể gấp, bởi vì đây là thời cổ đại, thân phận bây giờ của cậu là vương phi của tên đáng chết kia, thêm nữa là trên người không có ngân lượng, muốn trốn thì còn khó hơn lên trời.
Do đó việc bây giờ cậu phải làm là cố rèn luyện tốt cơ thể suy yếu này, sau đó mới có sức lực mà đối kháng với tên nam nhân bạo ngược đó chứ?
Trong lúc Lee Sung Min đang chìm trong suy tư thì ngoài vườn vọng lại tiếng bước chân.
Rất nhanh sau một quản gia ma ma đem theo hai a hoàn bước vào, chỉ thấy bà ta lạnh lùng lướt qua khu vườn rối tung kia, sau đó lại nhìn Lee Sung Min, khinh miệt nói: “Ồ? Đây không phải là vương phi của chúng ta sao? Sao lại thành ra thế này?” ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Nghe thấy lời nói của ma ma, hai a hoàn theo sau cũng cười nhạo cậu, dùng ánh mắt xem thường nhìn người đang toàn thân lấm lem bùn dơ.
Lee Sung Min thấy người ma ma đến đây vốn không có thiện ý, cậu đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi còn đọng trên trán, không nói một lời lẳng lặng đánh giá ba người vừa đến.
Và Lee Sung Min không hề biết rằng, đôi tay vừa mới dọn cỏ trong vườn kia dính đầy bùn đất, lúc này cậu dùng tay lau đi mồ hôi vô tình làm cho khuôn mặt vốn đã dính đầy bụi kia càng thêm phần bụi bẩn, toàn thân vừa đen vừa dơ, đâu có chút dáng vẻ nào của một vương phi?
Ả ma ma ấy thấy bộ dạng này của Lee Sung Min trong lòng thêm bội phần khinh miệt.
Lúc trước bà ta đã từng nghe nói dại thiếu gia Lee Sung Min của Lee thừa tướng là tên ngốc, vốn bán tín bán nghi, trong lòng thầm nghĩ, một nam tử ưu tú như Thất vương gia sao lại cưới một tên ngốc làm vương phi?
Giờ đây chính mắt nhìn thấy cả người dơ bẩn của Lee Sung Min, khuôn mặt đen xì đầy bụi dơ đang nhìn mình chằm chằm, bà ta không thể không tin!
Hai ả a hoàn sau khi nhìn thấy bộ dạng của Lee Sung Min nhịn không được cười, một người trong số ấy còn lớn tiếng nói với người ma ma đó: “Ma ma, người xem, nô tì đã nói rồi, bây giờ người tin rồi chứ? Hứ, vương phi gì chứ? Chẳng qua chỉ là một tên ngốc!”
Eun Jung vốn dĩ nhát gan, giờ đây nhìn thấy ba người đến đây với ý không thiện, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng thấy a hoàn cười nhạo Lee Sung Min, nàng ta liền đứng vội dậy, che lấy Lee Sung Min, lớn tiếng bảo: “Các ngươi là người gì? Cả gan cười nhạo thiếu gia nhà ta? Lẽ nào các ngươi không biết, thiếu gia nhà ta đường đường là Thất vương phi?”
Nhưng họ đã xác định cậu là đứa ngốc thì làm sao để trong mắt lời nói của Eun Jung?
Nghe thấy Eun Jung cả gan phản kích lại lời nói của mình, trong lòng không khỏi tức giận, bất kể có người đang ở đây, ả ta bước vội về phía trước, giơ tay trọng trọng tát lấy Eun Jung, kinh bỉ nhìn Lee Sung Min nói: “Vương phi? Một đứa ngốc cũng xứng với vương gia? Còn nữa, tiện nhân như nhà ngươi, mau mau đem thiếu gia ngốc nghếch của ngươi cút khỏi đây để khỏi phải mất mặt nơi này.”
Nhìn thấy ả a hoàn ấy bạo hành với Eun Jung, ma ma ấy cũng không hề ngăn cản, chỉ lãnh đạm nhìn ả a hoàn ấy nói: “Được rồi, Ara, muốn dạy dỗ tên tiện nhân ấy thì sau này còn thời gian, bây giờ không được quên việc vương gia đã giao phó.”
Ả a hoàn ấy nghe thấy lời của ma ma, trừng mắt với Eun Jung sau đó mới không can tâm tình nguyện đi trở về.
Eun Jung bị ả a hoàn tên là Ara đánh một bạt tay, mặt nóng cả lên, đưa tay che lấy mặt, nước mắt từ trong mắt trào ra, nhưng lại không thể làm gì. Còn Lee Sung Min trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.
Nghĩ lại Lee Sung Min lúc còn ở thế kỉ 21, cậu chưa hề chịu qua nỗi uất ức như vậy? Nay xuyên không đến nơi này, bị tên cẩu vương gia chết tiệt kia bạo đánh một trận, bây giờ lại bị hạ nhân của hắn ức hiếp, làm sao cậu nuốt trôi cơn giận này?
Tức thời cậu nghĩ cũng không nghĩ, đi nhanh đến trước kéo Eun Jung về phía sau, nhìn ả a hoàn tên Ara ấy quát: “Đứng lại.”
Nghe thấy lời nói của Lee Sung Min, Ara khẽ giật mình, nhưng ả ta rất nhanh chuyển sang thái độ nhạo báng: “Tên ngốc, ngươi gọi gì chứ? Không lẽ, muốn ăn kẹo?”
Tên ngốc? Khóe môi Lee Sung Min chợt nhếch lên nụ cười lạnh: hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, thế nào là tên ngốc!
Cậu nhìn Ara, đột nhiên cười hì hì, nói: Đúng vậy, ngươi có kẹo không?”
Nói rồi, Lee Sung Min cười hì hì tiến đến trước mặt ả ta giơ tay ra, thái độ ấy như thể thật sự xin Ara kẹo.
Ara và ả a hoàn còn lại cười hả hê khinh miệt, nhưng chỉ nghe một tiếng “bốp” lớn, âm thanh thanh thúy ấy trong phút chốc ngắt quãng đi tiếng cười của họ.
Bởi vì Lee Sung Min không những tát Ara một bạt tay mà còn tát với tốc độ khiến ả không kịp trở tay.
Hành động đột ngột của Lee Sung Min khiến cho ả ma ma kia chấn động, còn Ara che lấy khuôn mặt đang sưng đỏ lên, mở to mắt nhìn Lee Sung Min như thể đang nhìn thấy điều không thể tin nổi.
Lee Sung Min không đợi cho Ara kịp phản ứng, một lần nữa hẩn hận tát vào má còn lại của Ara.
Cậu hất hất cái tay có chút tê kia, lạnh lùng nhìn Ara: “Ngươi đánh Eun Jung một bạt tay, ta trả lại ngươi hai bạt! Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì chứ? Dám ở trước mặt ta dương oai diễu võ?”
Ara che lấy gương mặt bỏng rát của mình, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, ả ta giật bắn người dậy, tức giận chỉ về phía Lee Sung Min nói: “Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không hả? Ta là thị tẩm a hoàn của vương gia, ngươi hãy đợi đấy, vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tuy nhiên, Lee Sung Min không đợi ả ta nói hết lời, đột nhiên kéo chiếc váy lên cao, trọng trọng một cước đá Ara ngả xuống đất, cười lạnh bảo: “Thị tẩm a hoàn? Đó chẳng qua chỉ là một tiện nhân, bổn cung đường đường là vương phi, không lẽ không thể dạy dỗ ngươi?”
Ara là thị tẩm a hoàn thân cận của Jo Kyu Hyun, thật ra ả ta sớm đã là người của hắn, tuy là hạ nhân dưới trướng của ma ma nhưng thường ngày vì mối quan hệ với Jo Kyu Hyun, ma ma cũng cho ả ta vài phần hậu đãi, người nào gặp ả cũng đều cung kín, trước giờ nào có chịu qua sự đối đãi này,”
Đối với người bị đày vào lãnh cung như Lee Sung Min ả sớm không để vào mắt, vậy nên khi nãy ả mới không biết lựa lời mà phách lối với cậu.
Còn ma ma thấy Lee Sung Min ra tay đánh ả, sắc mặt cũng đại biến, vội vàng nói: “Vương phi, người định làm gì? Ara là người của vương gia đấy!”
Lee Sung Min không hề đoái hoài đến người nữ tử đang khóc nức nở dưới đất, mà lạnh lùng quay sang nhìn ma ma, lãnh đạm đáp: “Mang hạ nhân của ngươi cút đi, sau này nếu còn dám ức hiếp hạ nhân của ta thì đừng trách ta không khách khí.”
Ma ma bị ánh mắt lạnh lùng của Lee Sung Min dọa đến giật nảy mình, vốn nghĩ cậu là vương phi ngốc ngếch, nhưng không biết tại sao trong lòng ả giờ đây lại dâng lên cảm giác khiếp sợ, không dám nhiều lời, cùng a hoàn còn lại phục Ara dậy, vội vàng rời khỏi.
Ara dưới sự dìu đỡ của ả a hoàn kia, dùng đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn Lee Sung Min, sau đó tức giận dậm chân một cái, và cực không cam tâm theo sau ma ma rời khỏi viện lạc.
Eun Jung đã bị sự việc trước mắt làm cho ngơ ngẩn, nàng ta thậm chí còn giật cả mình, quên cả việc khóc, khóe mắt còn đọng lại giọt nước trong suốt, ngơ ngác nhìn Lee Sung Min.
Lee Sung Min tiêu sái cười, vỗ nhẹ đôi tay dính đầy bụi dơ, lớn tiếng nói: “Ổn rồi, mấy con ruồi phiền phức đã bị bổn thiếu gia đuổi đi rồi, Eun Jung ta tiếp tục công việc nào!”
Nói xong, Lee Sung Min bước đến góc tường, cúi xuống thu dọn cỏ dại.
Eun Jung sửng sốt hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nàng ta không quan tâm đến việc dọn vườn, nhanh chóng bước đến bên cạnh Lee Sung Min, lo lắng nói: “Thiếu gia, sao người còn quan tâm đến cái vườn này nữa chứ, khi nãy người đối với họ như thế, họ chắc chắn không bỏ qua dễ dàng đâu! Còn nữa, Ara đó là người của vương gia đấy thiếu gia à!”
Lee Sung Min không để tâm đến đôi tay đen xì của mình, vỗ vỗ vai Eun Jung, cười bảo: “Eun Jung, ngươi đừng lo, chỉ dựa vào họ thì làm gì được ta? Được rồi, đừng lo lắng, có gì còn có ta chống đỡ cho ngươi, nếu như có ai ức hiếp ngươi, ngươi nhất định phải nói với ta, biết chưa?”
“Thiếu gia” nghe xong lời của cậu, Eun Jung cảm động đến đỏ cả mắt.
Trước kia, Lee Sung Min luôn ngốc ngốc nghếch nghếch, theo hầu cũng chịu không ít khổ cực, thường bị hạ nhân trong phủ bắt nạt, giờ đây, Lee Sung Min sau khi gả cho vương gia lại biến thành người thông minh vô cùng, nhìn đôi mắt sáng ngời của Lee Sung Min nàng ta không còn cảm thấy sợ hãi, nỗi bất an cũng vơi đi không ít.
Eun Jung không nói tiếp lời nào, nàng ta đưa tay lau đi nước mắt còn lưu lại nơi khóe mắt, gương mặt thanh tú lộ vẻ vui mừng, nếu như lão gia biết thiếu gia bây giờ trở nên thông minh như vậy, nhất định sẽ rất vui? Nhưng nếu nhị nương và nhị tiểu thư biết được thì e là sẽ không bỏ qua cho thiếu gia mất.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Eun Jung có chút cứng lại, thứ khác nàng ta không quan tâm, nhưng điều nàng ta quan tâm nhất là thiếu gia trên danh nghĩa là chính phi của vương gia nhưng người vương gia yêu là nhị tiểu thư, mà với tính cách của nhị tiểu thư thì dù ả ta có bày mưu ép thiếu gia gả cho Thất vương gia, cũng sẽ không để thiếu gia được yên ổn.
Lee Sung Min thấy nụ cười miễn cường của Eun Jung, trong lòng vẫn tưởng nàng ta còn để tâm đến việc khi nãy, dùng tay nhéo lấy mũi của Eun Jung, để lại hai dấu tay đen sì, cười bảo Eun Jung: “Được rồi, không phải ta bảo không cần lo lắng sao? Ngươi yêu tâm, thiếu gia nhà ngươi bây giờ dễ dàng để người khác ức hiếp sao? Mà nếu có ức hiếp thì cũng là thiếu gia nhà ngươi ức hiếp người khác!”
Eun Jung nhìn lấy đôi tay đen sì của Lee Sung Min, kinh ngạc hét lên, lui nhanh về sau một bước, giọng có chút giận dữ: “Thiếu gia!”
Lee Sung Min cười ha hả, bay nhanh về phía Eun Jung vỗ nhẹ thêm một cái, lưu lại thêm một dấu tay còn đen hơn khi nãy.
Tuy là hạ nhân nhưng nàng ta rốt cục vẫn là đứa trẻ chưa lớn, thấy Lee Sung Min như vậy, đương nhiên cũng hét lớn một tiếng, giương cao đôi tay đen sì chạy theo Lee Sung Min.
Jo Kyu Hyun và Lee Joon cùng bước khỏi thư phòng, vừa lúc gặp phải Ara và Lee ma ma, Ara gặp được Jo Kyu Hyun, lập tức khóe mắt đỏ ngay, bộ dạng ủy khuất chạy nhào về phía Jo Kyu Hyun, nghẹn ngào nói: “Vương gia, người phải làm chủ cho nô tì!”
Jo Kyu Hyun dừng bước, ánh mắt dừng lại trên hai má sưng đỏ của Ara, mâu đen đầy tà khí chợt lóe lên tia phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Đây là do tên điên ấy làm?
Ara nức nở nói: “Vương gia hắn ta vốn không để vương gia trong mắt, biết nô tì là người của vương gia lại càng ra tay thâm độc như vậy, vương gia người nhất định phải làm chủ cho nô tì!”
Nhìn thấy Ara khóc như hoa lê mang mưa, Jo Kyu Hyun có chút không khiên nhẫn: “Được rồi! Phải xử trí thế nào, bổn vương tự biết, Lee ma ma, đưa Ara đi nghỉ ngơi đi, hôm nay, không cần hầu hạ bổn vương!”
Dứt lời, hắn cũng không thèm quan tâm đến Ara, cùng Lee Joon quay người bước khỏi đại điện, đi về phía hậu viện.
Sau khi Jo Kyu Hyun rời khỏi, Ara ngừng hẳn thút thít, ánh mắt thoáng qua tia đắc ý, hừ nhẹ một tiếng, cùng Lee ma ma lui đi.
Jo Kyu Hyun mặt lạnh hẳn, cùng Lee Joon bước đến hậu viên, trong lòng bừng bừng nộ hỏa, tên điên đáng chết kia dám giả điên giả dại động đến người của hắn, hãy chờ đó mà xem hắn làm sao trừng trị cậu ta!
Từ xa, có thể nhìn thấy hậu viện tồi tàn, bỗng nhiên một trận cười thanh thúy vọng lại, thu hút sự chú ý của Jo Kyu Hyun, hắn ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng cười ấy, chỉ thấy bên ngoài khu vườn rách nát, hai kẻ đang đuổi bắt nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo.
Nhìn thấy hai người kia đang vui đùa, khuôn mặt tuấn mĩ nhất thời đen lại, tên điên ấy xem vương phủ của hắn là nơi nào? Bị đuổi đến lãnh cung còn dám to gan như vậy?
Lee Joon nhìn hai người kia đang vui cười, không chút quan tâm đến sự có mặt của họ, trong lòng thầm ngạc nhiên trước sự to gan của người vương phi mới này, cậu dám động đến người của vương gia, nay còn có thể vui đùa thế này? Không lẽ, cậu đúng là người như lời đồn đại của người khác, là một đứa ngốc?
Lee Sung Min đang nô đùa vui vẻ, căn bản không chú ý đến hai người nam nhân đứng cách đó không xa, cậu nắm lấy nắm cỏ khô, thỉnh thoảng cầm chạy đuổi lấy Eun Jung mà ném, miệng vẫn là giọng cười thanh thúy.
Eun Jung bị cậu ức hiếp như vậy, nàng ta cũng tức vô cùng nhặt lấy cỏ khô dưới đất ném vào Lee Sung Min.
Thấy dáng vẻ hung ác của Eun Jung, Lee Sung Min “A” một tiếng và quay đầu chạy.
Nhưng mọi chú ý cậu đều hướng về Eun Jung, căn bản không chú ý đến sau lưng xuất hiện hai người nam nhân, cậu nhặt lấy cỏ khô ném mạnh về phía Eun Jung nhưng cơ thể chưa kịp phản ứng lại thì đã ngã vào trong lòng một người.
“Á” Lee Sung Min ngạc nhiên hét lên, đôi tay vô thức giữ chặt vật thể không rõ trước mặt mình, nhưng lại không biết rõ mình đã giữ lấy ai, bên tai đã vong lại một tiếng hừ, sau đó cơ thể nhỏ bé của Lee Sung Min đã bị người nào đó đẩy mạnh ra, trọng trọng ngã xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc