Vương phi 13 tuổi - Chương 84

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Gió đêm nổi lên, ôn nhuận mà thanh nhã.
Lưu Nguyệt lặng yên không một tiếng động ẩn vào Tây Hán, dung hợp cùng bóng đêm, đi tới nơi ở của Phỉ Thành Liệt.
Phòng ốc màu đen , ở trong bóng đêm, quả thực chính là một tấm chắn của thiên nhiên, Lưu Nguyệt cực kỳ thuận lợi.
Tây Hán trống rỗng , bề ngoài thoạt nhìn giống như một người đều không có, nhưng là trong bóng đêm Lưu Nguyệt rõ ràng cảm giác được, có người, trong bóng đêm tàng ẩn ( ẩn chứa ) rất nhiều người.
Không ngừng đi qua đi lại, không ngừng tráo đổi vị trí, không ngừng tuần tra.
Nghe không thấy tiếng hô hấp , không cảm giác hơi thở gì tồn tại, Lưu Nguyệt tin rằng, nếu đổi thành một người khác đi đến, tuyệt đối không đi ra được mười thước vuông, nhất định sẽ bị phát hiện.
Nhưng là, nếu như thế thì k phải là nàng.
Nàng, vốn chính là thuộc loại đêm tối .
Lặng yên không một tiếng động đẩy cánh cửa trên vách tường trong tứ đường ra, Lưu Nguyệt lắc mình một cái liền đi vào địa giới sau tam đường , động tác thật là nhanh giống như một trận gió mát.
Lướt nhẹ trong đêm, đảo mắt sẽ đến đình viện của Phỉ Thành Liệt.
Nơi này vốn ít người lui tới, giờ nhìn đại viện lớn đứng sừng sững giữa đêm đen cô tịch, tạo cảm giác hết sức thanh u.
Không ai, không có một người nào.
Lưu Nguyệt nhắm mắt lại cảm giác , chung quanh một người đều không có.
Phía trước tứ đường có vô số thủ vệ, nơi này như thế nào một người cũng không có, Lưu Nguyệt hơi hơi nhíu nhíu mày.
Mở mắt ra, Lưu Nguyệt nhẹ như con báo lắc mình tiến lên, từng bước một đi thực kiên định, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chú vào bốn phía.
Ở trong tay Độc Cô Dạ ăn một lần trận thế kia rất mệt, nàng cũng không nghĩ muốn ăn lần thứ hai, càng phải cẩn thân mới được.
Chậm rãi đi lên phía trước, không có gì khác thường,
Lưu Nguyệt ẩn núp ở trong đêm tối, nhìn đình viện trước mắt , trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh.
Khó trách nơi này một cái thủ hộ cũng không có, ban ngày thấy thoáng qua cửa sổ, giờ không có ai, trước mắt là đống đá tảng chất chồng.
Không có cánh cửa, không có cửa sổ, phòng ốc liền làm một như tảng đá, quả thực giống như là một cái thành lũy.
Đi xung quanh quan sát tảng đá chắn ngang một vòng , trong mắt Lưu nguyệt dâng lên một tia khinh miệt, nghĩ rằng chỉ với tảng đá này mà có thể cản bước tiến của nàng ? Quả thực hết sức ngu ngốc.
Từng bước tiến vào vị trí bên trong phòng, năm ngón tay của Lưu nguyệt duỗi ra, hướng tới khối thạch trên tường nhìn rất bình thường ấn nhẹ tay xuống.
Nơi đó, còn dấu vết mờ nhạt – cảm giác giống như dấu bàn tay.
Năm ngón tay ấn xuống, tảng đá đại môn nhất thời chậm rãi mở ra,dù là một thanh âm nhỏ nhất vẫn không nghe thấy, thân hình Lưu nguyệt nhẹ nhàng cử động theo khe hở mà tiến sâu vào.
Phía sau, tảng đá đại môn nhẹ nhàng hạ xuống, Lưu nguyệt dùng sức không nhiều, chỉ muốn mở ra một khe hở nhỏ
Không có tiếng hít thở, Phỉ thành liệt không có ở trong đó.
Một mình trong bóng tối Lưu nguyệt cẩn thận quan sát cảm giác được lúc này ở trong phòng không có ai, lập tức lấy tay đưa vào trong *** lấy ra một viên dạ minh châu đã chuẩn bị từ trước
Ngay lập tức ánh sáng từ dạ minh châu phát ra thắp sáng khắp phòng
Quả nhiên không có một ai.
Phòng ở rất nhỏ, chỉ có một giường một bàn, giấu không được người.
Giơ trong tay viên dạ minh châu, Lưu nguyệt nhìn lướt qua bốn phía, lập tức tiến lại đầu giường nằm ở giữa gian phòng .
Ngay tại một góc đầu giường ấn nhẹ một cái, trong phòng nhất thời vang lên một tiếng tiếng răng rắc, Lưu nguyệt lắc nhẹ một cái mở ra .
Giường ngủ bằng gỗ chầm chậm mở ra , lộ ra phía dưới một khe hở chỉ đủ một người đi xuống.
Lưu nguyệt nhíu mày, nắm trong tay dạ minh châu chiếu vào bên dưới , chỉ nhìn thấy dãy cầu thang hướng xuống dưới không nhìn thấy đáy.
Nếu đã đến được nơi này thì không vì lí do gì mà rời đi.
Thầm nghĩ như vậy Lưu nguyệt nhẹ nhàng di chuyển từng bước, từng bước đi xuống.
Cầu thang thẳng tắp sợ có hơn trăm bậc, nghiêng xuống 60 độ, sâu hun hút.
Nắm trong tay viên dạ minh châu theo cầu thang từ từ đi xuống, ở cái địa phương vừa đi xuống, Lưu nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng rực, viên dạ minh châu nằm trên tay hoàn toàn mất đi ánh sáng vốn có.
Trước mắt là một cái thạch thất, ngăn nắp , bốn phía trên tường được khảm hơn mười viên dạ minh châu, đem không gian bên trong thạch thất chiếu rọi như ban ngày.
Bên trong thạch thất, bốn phía đều được chưng bày một cách bất đồng.
Từ cầu thang nhìn qua hướng đông liền nhìn thấy những dãy bình được đặt theo hàng , Lưu nguyệt nhìn lướt qua từng nhãn dán trên bình, không phải là vật kịch độc, chính là thứ linh dược cực kì trân quý , so với những thứ ở thiên thần quốc thì phong phú hơn nhiều.
Phía bắc là những quyển sách, vội vàng liếc mắt một cái nhìn không ra là viết cái gì
Phía tây trưng bày tất cả đều là binh khí, những thứ trong này lớn nhỏ đều có đủ, ánh sáng từ dạ minh châu chiếu rọi xuống , tản ra lãnh khí lạnh như băng.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng tự biết đây toàn là thần binh lợi khí.
Phía nam Lưu nguyệt chỉ thấy một cái hộp gỗ, nhìn qua cũng không phải là vật quý báu cùng độc đáo, nhưng lại chiếm toàn bộ vị trí bên này.
Ánh mắt của Lưu nguyệt di chuyển, nhìn thoáng qua đánh giá tinh tế toàn bộ thạch thất, không có gì gập ghềnh, nhìn qua thực an toàn.
Thu hồi dạ minh châu trong tay, Lưu nguyệt một tay nắm chủy thủ, một bên chậm rãi liền hướng hộp gỗ đi đến, nàng từng bước đi đến xem thử bên trong chứa đựng vật gì.
Tiến lên vài bước, Lưu nguyệt nhẹ nhàng giơ thanh chủy thủ ở phía trên hộp gỗ, không có bất kì sợi tơ nào xung quanh.
Hiện tại hộp gỗ không có gì nguy hiểm.
Lưu nguyệt thấy vậy giơ thanh chủy thủ hướng lên, nhẹ nhàng đẩy nắp mở hộp ra, ánh mắt nhìn thẳng vào bên trong.
Một tấm vải được cuốn lại một cách cẩn thận, tay từ từ mở tấm vải ra, dần dần lộ ra những đường nét bằng mực tàu ,tinh thần trở nên thoải mái, không phải chữ viết, là bức tranh.
Lưu nguyệt nhất thời mặt sáng ngời, thì ra đó là một tấm bản đồ.
Bên trong đột nhiên phát ra nhiều tia sáng nhỏ , Lưu nguyệt còn chưa có bất kì phản ứng gì, đột nhiên trong thạch thất phát ra rất nhỏ những tiếng răng rắc.
Lưu nguyệt nhất thời thầm kêu một tiếng không tốt, nàng ***ng chạm đến cơ quan , lập tức ra tay nhanh như chớp, liền hướng tới nơi đựng bức họa.
Nhưng mà nàng mau, bức hoạ cuộn tròn còn nhanh hơn, phịch một tiếng đã đi vào phía bên trong tảng đá.
Cùng thời khắc đó, chung quanh ba phía trưng bày những vật phẩm quý giá, trong nháy mắt cũng di chuyển vào phía bên dưới thạch thất, toàn bộ biến mất vô ảnh vô hình.
Lưu nguyệt vừa thấy trong mắt hàn quang chợt lóe, xoay người liền hướng lui về phía sau.
Ngay khi Lưu nguyệt từng bước lui ra phía sau để rút ngắn khoảng cách, trong lúc đó bên tai nghe thấy một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt hàng trăm mũi tên từ bốn phía trên mặt vách tường bắn ra, liên tiếp cái này đến cái khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc