Vương phi 13 tuổi - Chương 83

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lưu Nguyệt nghe vậy liền không nói gì, việc này nàng biết.
Tin tức báo về cho biết Tây Hán hán chủ vẫn là một người thần bí, trước kia ngay tại thời điểm diễn ra tiệc mừng thọ của Hậu kim quốc chủ, còn có thể xuất hiện một chút, nhưng vài năm còn lại thì căn bản mặt cũng không thấy, quả thực chính là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (tức là thần long thấy đầu không thấy đuôi).
Hôm nay, nếu không phải nàng hạ độc con lão, khiến lão một phen lo lắng thì không biết lúc nào lão mới xuất hiện, chỉ sợ muốn gặp được Phỉ Thành Liệt, e rằng khó như lên trời.
“Cái vật kia có phải hay không đang ở trong Tây Hán?” Trầm ngâm một lát, Lưu Nguyệt đè thấp thanh âm nói.
Đỗ Nhất vừa nghe hỏi liền gật gật đầu, cũng đè thấp thanh âm : “Vâng, tin tức tuyệt đối tin cậy, nhưng vẫn chưa biết bị giấu ở địa phương nào.”
Lưu Nguyệt đầu ngón tay gõ gõ ở mặt bàn, con mắt không ngừng chuyển động.
Nàng đến Hậu Kim thứ nhất chính là vì báo thù.
Thứ hai, nghe nói Hậu Kim quốc có thể xưng hùng ở đại lục Tây nam, chính là nhờ có trong tay tấm bản đồ ghi chép tất cả địa hình của Tây nam.
Theo tương truyền, nếu như có nó trong tay thì lãnh thổ cùng với lợi thế địa hình tam quốc ở Tây nam không có gì là không biết
Mà Thiên thần của bọn họ chính là một trong tam quốc.
Vật như vậy, như thế nào có thể để Hậu Kim quốc có trong tay.
Tây Hán, chỉ có nhân tài được Hậu Kim quốc chủ tín nhiệm thì mới có thể đi vào, hiện tại, nàng chính là người như vậy.
“Lưu huynh, Lưu huynh, như thế nào lại ngồi trong bóng tối, đi ra uống trà. . . . . .” Chính trong lúc suy tư, bên ngoài Vân Triệu đột nhiên lên tiếng. Ngay sau đó chợt nghe gặp tiếng bước chân đi tới.
Lưu Nguyệt thấy vậy khuôn mặt khẽ động, nhẹ nhàng phất phất tay, Đỗ Nhất lập tức liền đi vào hậu đường.
Uống trà, ý kiến hay.
Nhìn bầu trời ánh sáng trong xanh , thật sự khiến cho người ta yêu thích.
Đại hôn, đầu tắt mặt tối chuẩn bị.
Cánh cửa Phiêu Kị tướng quân phủ suýt chút nữa bị phá nát, Vân Triệu vẻ mặt khó coi nhưng vì Lưu Nguyệt mà đứng ra ứng phó. Lưu Nguyệt cùng Đỗ Nhất, một người cả ngày ở trong hoàng cung làm bạn cùng thái tử Thần Phi, chơi bời lêu lổng. Một người chỉ cần không để mắt tới là lập tức biến mất vô tung vô ảnh, đem Vân Triệu từ một ngoại nhân, trở thành quản gia nô bộc của bọn họ, kiêm hết mọi việc kể cả việc đuổi hết đám người ở ngoài phủ.
Vân Triệu kêu khổ thấu trời nhưng lại không muốn rời đi.
Thật là không biết phải làm thế nào.
Ngày hôm đó, Lưu Nguyệt mang theo hai bình trà tốt về phía Tây Hán mà đi.
Tây Hán tứ đường.
“Thái tử điện hạ có ý hỏi, Phỉ Nghiêm có khởi sắc ?” Ngồi ở tứ nội đường, Lưu Nguyệt nhìn tứ Đường chủ trước mắt , thản nhiên nói.
Tứ Đường chủ ân một tiếng, hơi hơi nhíu nhíu mày nói: “Hắn thật ra tỉnh, chính là tình huống còn không lạc quan, dư độc không thể rửa sạch hết.”
Lưu Nguyệt nghe nói, chớp chớp mắt, nói: “Thái tử nói, cần cái gì cứ việc mở miệng.”
Lòng lại hừ lạnh một tiếng, nàng hạ độc, những người này có muốn giải, cũng đừng hòng làm được.
“Điều này đương nhiên.” Tứ đường đường chủ gật gật đầu, cũng không khách khí, xem ra cùng thái tử Thần Phi quan hệ không phải chỉ là thân quen một chút.
Lưu Nguyệt nghe vậy ân một tiếng, liền chậm rãi đứng lên, hướng tứ đường đường chủ nói: “Hôm nay thứ nhất là thái tử có ý hỏi thương thế của Phỉ Nghiêm, thứ hai, thái tử mới có được trà ngon, kêu ta tiện đường mang đến, cấp Tây Hán hán chủ.”
Phỉ Thành Liệt này cái gì cũng không thích, nhưng là lại thích trà.
Điểm này, sau khi Phỉ Thành Liệt chạy, nàng đã thu thập được tin tức này.
Hôm nay, khi lá trà thượng hạng được cống nạp, Thần Phi lập tức đưa cho nàng mang đến.
Tây Hán, chính là phụ tá đắc lực của Thần Phi , Hán chủ kia sao có thể không hảo hảo lung lạc.
Tứ đường đường chủ nghe thấy vậy cũng không nói nhiều, nhè nhẹ vỗ tay, bức tường nhìn như không có khe hở, đột nhiên từ giữa, mở ra một cánh cửa, từ phía sau cửa có một người đi lên.
Người này hướng Lưu Nguyệt gật gật đầu, xem như thi lễ, liền lấy lá trà ra trên bàn , mở ra nghiệm xem có độc không,sau đó hướng Lưu Nguyệt nói: “Lưu tướng quân thỉnh.”
Dứt lời, xoay người hướng vách tường kia mà đi tới.
Lưu Nguyệt thấy vậy cũng liền cất bước theo đi sau.
Vách tường phía sau có động khác, không phải mật thất cũng không phải tầng hầm, mà là một dãy đình viện, bố trí theo một phong cách rất lỗi lạc.
Cái chính giữa là to nhất, rất có khí thế.
Lưu Nguyệt trầm mặc đi theo sau người hầu trong phủ, nhìn như không nhìn,không chớp mắt, kì thực cái gì nên xem đều đã xem ở trong trong mắt.
Tây Hán nhất đường, nhị đường, tam đường, tứ đường, ở phía trước viện, thời điểm nàng vào có thể thấy người gác cổng, mà tam đường sau vị trí này phải đi xuyên qua tứ đường, mới có thể tiến vào tam đường sau.
An bài rất là xảo diệu.
“Lưu tướng quân chờ.” Tới một chỗ trước đình viện, người hầu trong phủ đó hướng Lưu Nguyệt nói một câu, xoay người liền tiến vào đình viện tối như mực kia.
Lưu Nguyệt đứng ở sân trước, tinh tế đánh giá vị trí, chính là địa thế hình chữ vương, xem ra nơi này hẳn là chính là trung tâm của Phỉ Thành Liệt.
Chờ đợi được nửa ngày, người hầu trong phủ đi ra, hướng Lưu Nguyệt nói: “Hán chủ đang ở trong điều chế bí dược, không thể ra, thỉnh Lưu tướng quân hồi báo thái tử điện hạ, hán chủ đa tạ hậu ý của điện hạ, hai viên thuốc này là để tạ ơn tình cảm của Lưu tướng quân đã đến thăm.”
Dứt lời, liền lấy hai viên thuốc trắng như tuyết cấp Lưu Nguyệt, lập tức liền hướng ra ngoài mà đi.
Lưu Nguyệt nghe nói, ánh mắt trở nên âm trầm, điều chế bí dược, quỷ tin, Phỉ Thành Liệt hắn mà điều chế dược vật cái gì, đây chẳng qua là không muốn gặp nàng.
Bắt tay vào thưởng thức dược vật, từng trận mùi thơm ngát bay vào mũi, hai lạp huyết tham hoàn, là thứ tốt.
Lập tức, Lưu Nguyệt cũng không nhiều lời, xoay người liền đi theo người hầu trong phủ hướng ra ngoài, xem ra muốn gặp Phỉ Thành Liệt quả nhiên không dễ dàng.
Ngay cả cơ hội hạ thủ cũng đều không có.
Phỉ Thành Liệt tuy cho rằng Lưu Nguyệt cùng Mộ Dung Lưu Nguyệt không phải cùng một người, nhưng là dù thế nào trong lòng cũng không thoải mái, có thể không gặp không thấy chính là tốt nhất, hắn cũng không nghĩ muốn cho Mộ Dung Lưu Nguyệt có cơ hội gì để xuống tay .
Màn đêm buông xuống, một ngày lại sắp sửa trôi qua thành quá khứ.
Lưu Nguyệt một thân hắc y sắc mặt ௱ôЛƓ lung, biến mất ở trong bóng đêm, hướng tới Tây Hán mà đi.
Màn đêm buông xuống, nàng cũng không có nhiều thời gian chơi cùng hắn như vậy.
Trăng sáng sao thưa, mây đen ở trên bầu trời nhè nhẹ trôi , ánh trăng xuyên thấu qua mấy tầng mây lộ ra, ௱ôЛƓ lung ௱ôЛƓ lung ,càng tăng thêm vẻ đẹp thần bí.
“Huynh đệ, đi ra uống trà.” Bưng cái chén, Vân Triệu nhướng mày nhìn Đỗ Nhất đứng ở cửa phòng của Lưu Nguyệt .
“Chủ nhân ngủ.” Đỗ lạnh lùng nói.
“Ngủ?” Vân Triệu ngẩng đầu nhìn nhìn mầu bầu trời, lại nhìn xem Đỗ Nhất đứng sừng sững ở cửa .
Sớm như vậy ngủ, lừa con nít lên ba sao.
Mặt mày khẽ nhúc nhích, trên mặt Vân Triệu lại hiện lên một tia bất đắc dĩ nói: “Sớm như vậy liền ngủ.” Một bên hướng phía sau đi đến.
Bóng đêm hạ, sau một lát, theo cửa sau của Phiêu Kị tướng quân phủ , một đạo bóng đen phi ra, rất nhanh biến mất ở trong đêm đen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc