Vương phi 13 tuổi - Chương 80

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Điện hạ, bên Tây Hán có tin tức.”
Tây Hán, mặt mày Lưu Nguyệt khẽ nhúc nhích.
Tây Hán chính là tổ chức bí mật cực lớn của hoàng gia Kim Quốc, dùng lời nói hiện đại mà nói là một cơ cấu, nơi chuyên đào tạo các gián điệp chuyên nghiệp.
Nàng ở Thiên Thần quốc 3 năm, tiêu tốn vô số tài vật lẫn nhân lực, cho dù nàng tự mình bồi dưỡng Huyết Ảnh Vệ, đều không thể thu thập được tin tức về Tây Hán của Hậu Kim Quốc, không thể trà trộn vào.
Bởi vậy, nàng mới tự mình đi đến cái Hậu Kim Quốc này.
Lỗ tai nhất thời dựng đứng, bên ngoài mặt nàng bất thanh bất động, trong lòng đã muốn âm thầm lưu tâm.
Thần Phi tiếp nhận lấy nhìn thoáng qua sau đó cười cười nói:“Cái này không phải truyện quan trọng gì, bảo bọn họ, ngày mai hồi đáp cũng không muộn.”
Nam tử ấy nhất thời ân một tiếng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt hai tay vẫn khoanh trước иgự¢ nhìn hắn.
Thần Phi thấy vậy cười nói: “ Lưu Nguyệt, đây là thị đồng của ta, Phỉ Nghiêm.”
Phỉ Nghiêm, Lưu Nguyệt vừa nghe trong lòng nhất thời chấn động, họ Phỉ, đúng rồi, thảo nào nhất thời nàng cảm thấy tướng mạo rất quen thuộc, nguyên lai là giống hắn, Phỉ Thành Liệt.
Nàng chỉ thấy mặt Phỉ Thành Liệt hai ba lần, cũng chưa nhìn kĩ quá, bởi vậy trong nháy mắt chỉ cảm thấy quen thuộc, giống ai đó mà chưa nghĩ ra được .
Đứa con Phỉ Thành Liệt yêu thương nhất, hắn hi sinh vợ con cha mẹ, chỉ mang theo đứa con nhỏ tuổi nhất này, không giống hắn thì giống ai?
“Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc đến toàn bộ không uổng công phu.”
Phỉ Thành Liệt ẩn giấu ở Hậu Kim Quốc, giống như đá sỏi nhập biển, nàng tốn cả ba năm trời cũng không tìm được hắn, hôm nay liền trực tiếp gặp được trước mắt.
“Lưu tướng quân. ”Phỉ Nghiêm nhất thời hướng Lưu Nguyệt chắp tay.
Lưu Nguyệt thấy vậy hơi hơi cười, thân thủ vỗ vỗ tay Phỉ Nghiêm, chậm rãi nói: “Huynh đệ một nhà, không cần khách khí.”
Lúc đó, bất luận kẻ nào cũng không chú ý, móng tay trong suốt của Lưu Nguyệt nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay của Phỉ Nghiêm, lưu lại một vệt hồng mà ngay bản thân Phỉ Nghiêm cũng không sao nhận thấy.
“ Lời nói này rất đúng.”Thần Phi nghe xong cao hứng gật gật đầu.
Thân thủ vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt cùng Phỉ Nghiêm, cười nói: “ Nếu là như thế này, các ngươi về sau có thể thân cận nhiều hơn, bổ trợ ưu khuyết cho nhau.
“Phải” Phỉ Nghiêm lập tức cung kính nói.
Lưu Nguyệt khóe miệng còn hơi hơi nhếch lên một cái, cũng không nói nhiều.
“Đi, hôm nay nếu ra cung, vậy đi tơí chỗ Tam Đệ. . . . . .”
“A. . . . . .”
Thần Phi cao hứng lời nói còn chưa dứt, Phỉ Nghiêm vừa mới không có sự tình gì, đột nhiên biến sắc, cổ họng bài trừ một tiếng kêu to, thân mình run lên, một chút sau liền ngã xuống.
Nháy mắt sắc mặt một mảnh xanh trắng, toàn bộ thân thể nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Thần Phi nhất thời sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát: “Sao lại thế này?” Một bên cúi người định nhìn Phỉ Nghiêm trên mặt đất không ngừng run rẩy.
Trong mắt hào quang nhất thời, Lưu Nguyệt lại đưa tay ôm đồm giữ Thần Phi, ngăn cản hắn xem xét.
Thần Phi nhất thời quay đầu lại, Lưu Nguyệt thật nhanh nhìn chằm chằm Phỉ Nghiêm trên mặt đất, trầm giọng nói: “Có độc.”
Đang nói còn không có hạ xuống, đám thị vệ giấu mình chung quanh, nhất tề rất nhanh chóng đi lên.
Mà chung quanh vô cùng náo nhiệt dân chúng bình thường, bị hoảng sợ, vội vàng tránh ra rất xa, không dám tiếp cận hướng này.
Thần Phi nghe Lưu Nguyệt nói như thế, mày giương lên, thân thể đứng nghiêm, không có tính toán tự mình đi xem xét tình trạng của Phỉ Nghiêm.
Kia thủ lĩnh đầu lĩnh thị vệ, phi nhanh xem xét một chút tình huống của Phỉ Nghiêm, ngẩng đầu hướng Thần Phi thần tình nghiêm túc nói: “Hắn trúng độc .”
” Độc gì? Như thế nào trúng độc?” Thần Phi xem sắc mặt không được tốt.
Kia thị vệ thủ lĩnh gắt gao nhíu mày, lắc lắc đầu nói: “Không biết.”
Tiếng nói vừa dứt, thần phi hai mắt nhất thời trợn trừng, thị vệ thủ lĩnh kia nhất thời dọa tới đầu cũng không dám ngẩng.
“Ta xem xem.” Lúc này, Lưu Nguyệt buông tay vẫn cầm lấy Thần Phi ra, tiến lên hai bước ngồi xỗm bên người Phỉ Nghiêm, cúi người nhìn lại.
Thời gian ngắn ngủi, sắc mặt Phỉ Nghiêm đã muốn tối đen, cả người lộ ra một cỗ tử khí, run rẩy cũng càng kịch liệt lên.
Lưu Nguyệt thần sắc lãnh, kéo một góc tay áo bào của y xuống, xé mở áo Phỉ Nghiêm , chỉ thấy kia da thịt dưới quần áo, đã rất nhanh bắt đầu phiếm màu đen, lan tràn hướng tới trái tim bộ vị.
Thế tới hung mãnh cực kỳ.
“Ngân châm.” Lưu Nguyệt lạnh lùng nói một tiếng.
Thị vệ bên cạnh lập tức dâng lên, Lưu Nguyệt đưa tay tiếp nhận, ở đầu vai Phỉ Nghiêm chọc một chút, chỉ thấy một dòng máu đen chảy ra, rất tanh hôi.
Lưu Nguyệt thấy vậy, xem xét tứ chi của hắn rồi nâng tay hắn lên nhìn.
Da thịt hoàn hảo, không hề có vết thương.
Chính lúc mọi người lơ là, đầu ngón tay Lưu Nguyệt cử động một chút, hồng ngân nhỏ xíu liền biến mất, không hề lưu lại dấu vết.
“Điểm huyệt trăm hối, đản trung của hắn, ta sẽ không làm.” Đứng lên, Lưu Nguyệt trầm giọng phân phó.
Thủ lĩnh thị vệ ngồi chồm hổm bên cạnh nghe vậy, nhanh như cắt điểm hai huyệt trăm hối cùng đàn trung trên người Phỉ Nghiêm.
Vừa xong, máu đen đang tràn lan liền thong thả xuống dưới.
Trong lúc Lưu Nguyệt xem xét, Thần Phi vẫn không nói gì, lúc này nhìn Lưu Nguyệt nhíu mày liền hỏi : “Thế nào rồi?”
Lưu Nguyệt lắc đầu : “Thực cổ quái. Ta chưa thấy qua loại độc này, chỉ có thể khống chế không cho độc tràn lan, giải không được.”
Thần Phi nghe vậy, nhìn lướt qua thị vệ chung quanh.
Mọi người nhất tề cúi đầu. Hiển nhiên, bọn họ cũng không hề biết đây là độc gì.
“Người đâu, bế hắn, đi theo ta.” Thấy vậy, Thần Phi trầm ngâm trong nháy mắt, rất nhanh liền nói.
“Vâng.” Thủ lĩnh thị về lập tức xé áo, bao lấy tay, đỡ Phỉ Nghiêm đứng lên.
“Ngươi cũng đi theo đi.” Nhìn Lưu Nguyệt một cái, Thần Phi hướng nàng gật đầu.
Lưu Nguyệt không nói gì nhiều, chỉ ừ một tiếng, liền đuổi kịp phía sau.
Đoàn người lập tức quay đầu lại, hướng Tây thành mà đi.
Tốc độ rất nhanh, chỉ bằng vài cú khinh công, đoàn người đã đứng trước một căn phòng đen thui.
Mọi vật đều đen xì, trừ bỏ đen cũng chỉ có đen, không có màu sắc nào khác. Ở trước cửa có hai con sư tử đen bằng đá, thoạt nhìn cực kì dữ tợn.
Chung quanh không hề có bất kì bóng người nào, tràn đầy một cảm giác âm trầm, giống như muốn nuốt chửng người.
Lưu Nguyệt nhìn lên tấm biển trên hắc phòng, Tây Hán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc