Vương phi 13 tuổi - Chương 73

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Dứt lời, liền xoay người đi vào trong rừng cây.
“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Lưu Nguyệt vừa thấy Độc Cô Dạ đi, hai mắt trầm xuống, phong nhận trong tay bắn ra hàng loạt, đuổi gấp theo hắn.
Bóng cây khẽ nhúc nhích, bóng lưng Độc Cô Dạ đột nhiên từng chút biến mất, Lưu Nguyệt chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, Độc Cô Dạ đã không còn thấy tăm hơi, giống như biến mất thành hư không.
Quả thực thần kỳ, thần kỳ đến tức ૮ɦếƭ đi được, Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
Phong nhận, tất cả đều vụt thẳng đến rừng cây, cắt đứt mấy cành nhỏ, vang lên một trận tiếng sàn sạt.
“Ta vây ngươi ba ngày, ba ngày sau trận thế sẽ giải, Lưu Nguyệt, ngươi hẳn phải thấy may mắn khi có một cái tên nghe rất hay, nếu không, chờ ngươi hôm nay không phải vây trận, mà là sát trận.”
Tiếng tự thuật (trình bày) trầm thấp từ trong trời đêm truyền đến, vang vang không phân biệt được phương vị, không phải đắc ý tuyên cáo, mà chỉ là bình tĩnh tự thuật.
Thanh âm vừa dứt, rừng cây lại chậm rãi khôi phục bình thường.
Không có hơi thở, không có tiếng nói, Độc Cô Dạ đã đi xa rồi sao.
Năm ngón gắt gao nắm chặt dây đàn trong tay, Lưu Nguyệt hung hăng rủa hắn tốn hơi thừa lời, lại đột nhiên chợt nhíu mày, tên nghe hay, có ý tứ gì?
Chẳng lẽ, nói như vậy, người Độc Cô Dạ muốn thả, chính là Mộ Dung Lưu Nguyệt, chính là nàng?
Mặt mày đảo qua một tia kỳ lạ, thả nàng đi? Nàng khi nào cùng hắn có giao tình?
Mày gắt gao nhíu chặt, Lưu Nguyệt đối với Độc Cô Dạ thật mạc danh kỳ diệu (không thể hiểu nổi), kệ hắn muốn thả ai, giờ tìm cách thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này mới là chuyện chính.
Vây nàng ba ngày, khiến nàng không thể tham gia trận đấu cuối cùng trên lôi đài, vậy kế hoạch của nàng, Huyết Thiềm Thừ của nàng……
Không được, không thể để kế hoạch của nàng rối loạn.
Bất quá, đây là cái trận ૮ɦếƭ tiệt gì, rốt cục phải phá như thế nào đây.
Nàng tuy rằng từng là đệ nhất trong giới lính đánh thuê, nhưng cũng không đại biểu, nàng sẽ hiểu Kỳ môn độn giáp, Ngũ hành bát quái của Trung quốc cổ đại chứ, chưa nghe nói qua lính đánh thuê còn cần biết mấy cái này, thật sự có điểm làm khó nàng.
Ánh trăng dần lặn về Tây, không trung một mảnh thâm lam (xanh đen).
Đó là dấu hiệu trời đã sắp sáng.
Mà giờ phút này, tại phủ của thành chủ Nghi Thủy thành.
“Toàn bộ Gi*t ૮ɦếƭ, một người cũng không tha?” Trong phủ đệ, trung niên nhân mặt mũi bình thường, nhướng cao mày nhìn thành chủ Nghi Thủy thành.
Thành chủ Nghi Thủy thành gật đầu nói: “Toàn bộ Gi*t, không có tha một phe nào, dùng toàn lực Gi*t ૮ɦếƭ, xuống tay cực ngoan độc, xem ra thật sự không phải người của bọn họ.”
Trung niên nhân vừa nghe nhất thời đứng bật dậy, nghiêm mặt nói: “Lập tức ban ra mệnh lệnh, Hậu Kim quốc ta, dùng toàn lực bảo hộ người này, Lưu Nguyệt, khó tìm được một người cư nhiên không thuộc về bất kỳ một thế lực nào, Hậu Kim quốc ta nếu có được hắn, thật sự là may mắn lớn.”
“Đúng vậy, quả thực là chuyện tốt khó gặp, vốn định tổ chức đại hội này để làm chuyện khác, không nghĩ tới lại chiêu được một nhân tài như vậy đến đây, thật sự là trời giúp Hậu Kim ta mà.” Thành chủ Nghi Thủy thành vội vàng đứng dậy, thần tình vui mừng nói, vừa nhanh bước ra cửa.
“Nhân tài như vậy, tuyệt đối không thể để cho bọn họ hủy diệt.” Trung niên nhân theo sát phía sau, cũng đi ra ngoài.
Vốn tưởng Lưu Nguyệt này là người của thế lực khác phái tới, cho nên, bọn họ bàng quan, không ngờ thật sự là một thế lực gì cũng không có, chân chính là một tuyệt thế cao thủ “trắng trong không tì vết”, nếu hắn ở Hậu Kim quốc mà không ra tay trợ giúp, thật sự là không có thiên lý.
Chân trời, một tia rạng đông xuyên phá trời cao, sáng rực cả một chân trời.
Một ngày mới, đã đến.
Không ai thấy Lưu Nguyệt, người đêm qua xông ra đối mặt, Gi*t tất cả các thế lực, một phiến giáp bất hoàn, giống như tiêu thất (biến mất) thành hư vô vậy, nơi nào cũng không có, nơi nào cũng không thấy.
Không rời khỏi Nghi Thủy thành, cũng không có tin báo đã ૮ɦếƭ, tiêu thất, đột nhiên tiêu thất.
Khắp nơi đều động, toàn bộ Nghi Thủy thành bắt đầu tìm kiếm, thế lực trong sáng ngoài tối gì cũng có.
Có lo lắng, có may mắn khi người khác gặp nạn, có bí hiểm,…….thật như mạch nước ngầm nổi sóng, phập phồng dưới ánh mặt trời ngày xuân sáng lạn mãnh liệt.
Mà ngay tại lúc mạch nước ngầm nổi sóng này, Lưu Nguyệt bị nhốt ngoài rừng cây ngoại ô Nghi Thủy thành, không sao thoát ra được.
Nàng không hiểu Kỳ môn bát quái, chỉ biết đi, đi xuôi, đi ngược, đi tới, đi lui, đi ngang, đi dọc, đều đi không ra khỏi cái địa phương này, đã chém không ít cây cối, nhưng vẫn không thấy đường, thậm chí còn có cảm giác cây cối càng lúc càng rậm rạp hơn, càng nhiều tư thế, đã thử hết cách, Lưu Nguyệt cơ hồ chỉ thiếu nước tìm cách đốt trụi nơi này nữa thôi.
Ba ngày, nhoáng cái đã trôi qua, đảo mắt nhìn ánh rạng đông buổi sớm, đã muốn xuyên thấu phía chân trời, tỏa sự ấm áp ra khắp bốn phương tám hướng.
Dòng người nối nhau, toàn bộ Nghi Thủy thành đều chen chúc chật như nêm, cơ hồ mọi người trên khắp đại lục đều đến đây, trận đấu cuối của đại hội, ai trụ lại cuối cùng, ai là thiên hạ đệ nhất.
Chữ thiên hạ đệ nhất này, khiến cho tất cả mọi người sôi trào.
Tại quảng trường, người người tấp nập, nhìn qua giống như một mảng kiến, một mảng kiến lớn vô hạn vô biên.
Trong hội trường, đại biểu ba phương thế lực còn lại đều tới rồi, tuy rằng không ai nói gì, nhưng trong lòng đều rõ ràng, ba người này đều là gian tế của quốc gia khác.
Chỉ có, người mà thế lực gì cũng không có, lý lịch thân thế trong sạch đến không thể trong sạch hơn, Lưu Nguyệt, còn chưa thấy đến.
Ba ngày trước biến mất, giờ vẫn chưa thấy mặt, quả thực khiến mọi người ở Hậu Kim quốc nóng lòng lo lắng muốn ૮ɦếƭ.
“Còn chưa tìm được?” Trên ghế khách quý, một trung niên nhân thân mặc bộ triều phục (quần áo mặc khi vào triều) màu tím, mặt bình tĩnh đè thấp giọng nói.
“Chưa.” Thành chủ Nghi Thủy thành sắc mặt cũng khá nhục nhã.
“Trận đấu sắp được cử hành, danh đệ nhất cho ai cũng không sao, nhưng mà Lưu Nguyệt này…….” Thành chủ Nghi Thủy thành không nói tiếp, nhưng mày gắt gao nhíu chặt.
“Tìm, nhất định phải tìm cho ra.” Trung niên nhân mặt mày xanh mét.
“Vâng.” Thành chủ Nghi Thủy thành trán đầy mồ hôi.
Sắc trời đã sáng rõ, một hồi tỷ thí cuối cùng đã sắp bắt đầu rồi, chỉ có Lưu Nguyệt còn chưa tới, còn chưa tới.
Tầng tầng ánh mặt trời chiếu rọi, ngoại ô Nghi Thủy thành, chim hót líu lo, một mảnh thanh u, lịch sự tao nhã, gió lạnh thổi nhẹ, cực kỳ thanh lương.
Lưu Nguyệt sắc mặt lạnh như băng, năm ngón tay vung lên, đại thụ ngán đường trước mặt, ‘rầm’ một tiếng, bị đánh ngã.
Nàng không tìm thấy cách đi ra, vậy chỉ có xông tới, dựa theo ánh mặt trời mà đi, trên đường đánh ngã bất cứ thứ gì ngán chân.
Nàng cũng không tin, nàng không thoát ra được.
“Rầm.” Thêm một tiếng vang lên, một gốc đại thụ bị đốn ngã, Lưu Nguyệt từng bước phóng qua, chân còn chưa kịp chạm đất, đột nhiên từ xa xa truyền đến một trận thanh âm cộp cộp.
Tiếng bước chân, trên mặt Lưu Nguyệt chợt lóe qua tia lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại, năm ngón tay quấn nhanh dây đàn, nếu là Độc Cô Dạ, nàng nhất định toàn lực ứng phó, không lưu tình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc