Vương phi 13 tuổi - Chương 65

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Đúng vậy, tin tức truyền đến đây nói thế, hắn từ hướng Đông hải đến, đi qua Triệu quốc, đến Hậu Kim quốc của chúng ta, chỉ có một người hầu.” Thành chủ Nghi Thủy thành thấp giọng nói.
Trung niên nhân nghe vậy gật gật đầu nói: “Bối cảnh ra sao?”
“Không biết, còn chưa tra ra, tối hôm qua phái người đi, một câu còn chưa hỏi được đã bị Gi*t ૮ɦếƭ, xem ra, hoặc là lai lịch không nhỏ, hoặc là bối cảnh thế lực gì cũng không có.” Thành chủ Nghi Thủy thành nhíu nhíu mày.
“Tra, phải tra cho được.”
“Vâng.”
Ánh mặt trời sáng lạn, hương hoa phảng phất, đại hội võ lâm cực kỳ náo nhiệt.
Hai ngày tiếp theo, không có trận của Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cũng không xuất môn, đành đứng nhàn nhã ở đại sảnh khách điếm.
Rất nhiều người cầm danh thi*p, nghĩ muốn gặp nàng bàn chuyện, đều bị Vân Triệu chắn ngoài cửa, giống như hắn thực thành huynh đệ của Lưu Nguyệt, lên tiếng đại diện thay nàng vậy.
Lưu Nguyệt cũng không hỏi qua, không tức giận, cứ để tùy ý Vân Triệu muốn làm gì thì làm.
Vân Triệu này cũng thực có bổn sự (tài năng), hai ngày này cánh cửa của khách điếm cơ hồ muốn bị người đạp phá tanh bành, nhưng thực sự không một ai có thể đi vào gặp Lưu Nguyệt.
“Lưu huynh, đối thủ ngày mai của huynh, huynh cần phải cẩn thận chút.” Ánh trăng sáng tỏ, Vân Triệu tay cầm chiết phiến, tựa vào cây ngô đồng trong hậu viện khách điếm, hướng phía Lưu Nguyệt đang ngồi trong chòi nghỉ mát, nói.
Ánh trăng chiếu vào Lưu Nguyệt một thân áo bào màu nguyệt bạch, càng khiến nàng trở nên trong trẻo, lạnh lùng mà cao quý, vẻ tuấn mỹ kia quả thực có thể cùng vầng trăng trên cao tranh nhau tỏa sáng.
Vân Triệu trái tim nhảy loạn vài nhịp, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt.
Đã sớm biết rõ Lưu Nguyệt tuấn mỹ khôn cùng, không nghĩ tới càng nhìn càng muốn xem lâu hơn, nếu là một nữ tử, hắn khẳng định không nói hai lời, không dối gạt gì, lập tức thú (cưới) về, bất quá thật đáng tiếc, lại là một nam nhân.
Bất quá một nam nhân lại khiến cho hắn nhìn mê say thất thần, thực con mẹ nó ૮ɦếƭ tiệt.
Lưu Nguyệt cảm giác được ánh mắt của Vân Triệu, vẫn thờ ơ như trước, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, trong mắt không có nghi vấn gì, chỉ có trong trẻo, lạnh lùng cùng cao ngạo.
Vân Triệu nhìn thấy vậy, mày nhíu nhíu, vẻ trong trẻo lạnh lùng của Lưu Nguyệt, cũng là thể hiện sự tự tin tuyệt đối, thật cuồng ngạo, nam nhân này khiến Vân Triệu thật muốn chân chính thần phục trước nhuệ khí bức người của hắn, thật là……
Rối rắm suốt nửa ngày, Vân Triệu rốt cục gõ thật mạnh lên cây ngô đồng bên cạnh, bước đến đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống bên người Lưu Nguyệt.
Tám người còn lại, chia ra cứ hai người một trận, hàng ngàn cao thủ qua mấy ngày nay đã bị đào thải hết, chỉ còn lại tám người này, phân làm bốn trận, toàn là những trận cam go.
Đứng trên lôi đài, Lưu Nguyệt lãnh đạm nhìn thoáng qua Lương Thành đối diện, cả người sát khí ẩn mà không giảm, kiếm quang giấu thật sâu, đệ nhất ngự tiền ám vệ Nam Tống quốc, xem ra không giả.
“Thỉnh.” Lương Thành vẻ mặt bình tĩnh, hướng Lưu Nguyệt chắp tay.
Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua Lương Thành, cả người kiêu ngạo, khí chất cuồng ngạo trời sinh, được Lưu Nguyệt cố ý phát ra, lại càng cuồng vọng không ai bì nổi, giống như cả thế gian này, bất luận kẻ nào, cũng không xứng đáng để hắn đặt trong mắt.
Cuồng ngạo như vậy, trong mắt người có ý đồ, lại càng khiến họ nhận định, đây chỉ là một tiểu tử mao đầu (nhỏ tuổi), chưa trả qua thế sự, chưa hiểu chuyện đời, chỉ có một thân võ công không tồi, một tên ngốc chính hiệu.
Gió, chậm rãi thổi qua.
Năm ngón tay đặt trên dây đàn.
Một người đứng một góc võ đài, ánh mắt lạnh lùng thanh thuý, lướt qua đám đông, dừng ở trên người Lưu Nguyệt, băng lãnh, mà thanh tao, thật quen thuộc.
Chân như gió, lướt trên mây.
Phía trên lôi đài, hai người đột nhiên đồng thời cử động.
Lưu Nguyệt lui một bước, năm ngón tay cùng khẩy đàn, dây đàn lập tức kéo căng.
Mà cùng lúc đó, Lương Thành nhanh như chớp, đột nhiên tới gần, trường kiếm trong tay vụt đâm ra, không phải nhắm ngay Lưu Nguyệt, mà là cây đàn trong tay nàng, cả người trong nháy mắt như xuyên qua trước иgự¢ Lưu Nguyệt.
Cầm huyền có thể công kích khoảng cách xa, vậy cận chiến, nhất định là yếu điểm của nó.
Kiếm thế như rồng cuộn, nhanh như sét đánh.
Dây đàn Lưu Nguyệt vừa mới nhướng lên, kiếm kia đã khảm tới bề mặt.
Chỉ nghe một tiếng gãy “phịch” rất nhỏ, Lưu Nguyệt mắt lạnh, dây đàn trong tay đã bị chặt đứt.
Mọi người chung quanh mở to mắt, thấy được màn này, mặt mày không khỏi nhăn lại, liếc nhau, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, cũng có tia sâu không lường được.
Dây đàn đã đứt, phong nhận không thể phát ra.
Hắn định đánh tan nhuệ khí của nàng, nhưng mà, nhìn thấy một thân khí khái này, thực luyến tiếc, đúng vậy, là luyến tiếc, thật không biết là cảm giác từ đâu toát ra nữa.
Luyến tiếc mài mòn cuồng ngạo của nàng, luyến tiếc diệt đi một thân khí khái này.
Cư nhiên lại sinh ra luyến tiếc với một nam nhân, hắn sau này phải thành tâm đi kính Phật mới được, thật là ma quỷ ám hại mà.
“Đối thủ ngày mai của huynh, là Lương Thành từ Triệu quốc, bề ngoài là người nước Triệu, nhưng kì thực là đệ nhất ngự tiền ám vệ của Nam Tống quốc, một thân bổn sự tuyệt đối không thấp hơn đám người Trầm Mộc, Phong Thành, về thủ đoạn, chỉ sợ còn hơn xa hai người họ, chính huynh phải cẩn thận, đừng quá khinh suất.
Ngồi bên người Lưu Nguyệt, Vân Triệu vừa cầm chiết phiến gõ gõ vào lòng bàn tay, vừa chậm rãi nói.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trăng sáng, rồi thản nhiên quay đầu, nhìn Vân Triệu nói: “Chuyện này có quan hệ gì với ta?”
Vân Triệu nhất thời bị hố, hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Nguyệt, người này cư nhiên lại không hỏi vì sao hắn biết chuyện, ngược lại còn hỏi có quan hệ gì với mình, Lưu Nguyệt phản ứng như thế thật sự ngoài dự tính của hắn.
Bất quá, uổng phí một mảnh hảo tâm của hắn, Lưu Nguyệt cư nhiên không cảm kích một tí ti.
“Thắng được ta thì lên, không thắng được thì phải ૮ɦếƭ, vô luận là kẻ nào cũng thế.” Lưu Nguyệt chậm rãi ném một câu, đứng dậy đi vào gian phòng nghỉ ngơi.
Bóng dáng cực kỳ cao ngạo, cực kỳ kiêu ngạo.
Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt rời đi, hơi hơi nhướng mày, quyết tuyệt cùng sắc bén như vậy, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, cùng đối địch với tất cả mọi người, theo phương diện này, hắn có lẽ không phải người của bất kỳ một thế lực nào.
Chiết phiến trong tay nhẹ huơ, Vân Triệu chậm rãi lộ một tia mỉm cười.
Nếu không thuộc về một thế lực nào, vậy hắn…….
Bóng đêm tĩnh lặng, nhưng không một ai bình tĩnh, tâm tình sóng gợn mãnh liệt.
Đại hội võ lâm của Hậu Kim quốc, như thế nào có thể là một cái đại hội võ lâm bình thường.
Ánh mặt trời lộ dần phía chân trời, trời xanh mây trắng, cây cỏ ngát hương, khiến làm người ta say lòng.
Vạn người vây xem lại một mảnh yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai người trên lôi đài.
Một người áo trắng phiêu phiêu, tuấn mỹ như trăng rằm.
Một người diện mạo bình thường, nhưng hơi thở kinh người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc