Vương phi 13 tuổi - Chương 54

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lưu Nguyệt lúc này đang cải nam trang, một thân áo bào màu nguyệt bạch, giấu đi sát khí thiết huyết, chỉ còn lại vẻ tuấn mỹ cùng trong trẻo lạnh lùng, không giống các nữ tử cải nam trang nửa mùa khác, một thân tiêu sái cùng kiêu ngạo kia, khiến ngay cả một nam tử bình thường cũng thẹn không bằng, nhìn kỹ, chân chính là một tuyệt thế nam nhi.
“Bên kia đại dương có tin tức gì không?” Ngồi bên cửa sổ, Lưu Nguyệt trầm giọng hỏi.
“Không có.” Đỗ Nhất lập tức khom người trả lời.
Lưu Nguyệt nghe vậy, nhíu mày, ngửa đầu nhìn trời cao khôn cùng bên ngoài kia, Hiên Viên Triệt, bọn họ đã ba năm rồi không gặp.
Ba năm trước, nàng phái Đỗ Nhất âm thầm đi theo hộ tống Hiên Viên Triệt tìm người chữa bệnh, nhưng khi vừa ra khỏi lãnh thổ Thiên Thần quốc, Mộ Dung Vô Địch lại bảo rằng không được đi theo, nếu không, bị phát hiện, người ta sẽ không chữa trị cho Hiên Viên Triệt.
Không còn cách nào khác, Đỗ Nhất đành phải về phục mệnh.
Ba năm qua, Mộ Dung Vô Địch hộ tống Hiên Viên Triệt đi tìm người chữa trị kia, không biết là ai, không biết tên gì, cũng không biết thế lực nào, chẳng phải một trong thất quốc, nhưng cũng thường truyền tin tức về.
Đôi câu vài lời ngắn gọn, kể rằng Hiên Viên Triệt đang không ngừng khoẻ lại, chỉ là do còn độc trong tâm mạch, nên phải không ngừng điều trị, cộng thêm dược vật trị liệu cần thời gian chế biến rất lâu, bởi vậy, hiện tại chưa thể quay về.
Nàng theo dõi tin tức, phát hiện Mộ Dung Vô Địch cư nhiên lại ra khơi, bồ câu kia là bay vượt biển tới, nàng muốn đi tìm cũng không có cách nào.
Tìm không được, chỉ còn cách chờ, chờ Hiên Viên Triệt tự mình trở về, chỉ có luôn chờ hắn quay về đây.
Mây trắng bay bay, chim hót véo von, đảo mắt đã ba năm, nàng giờ đã mười sáu tuổi.
Ngóng nhìn trời cao, Lưu Nguyệt đột nhiên hơi mỉm cười, nàng trưởng thành, đã hoàn toàn khác xưa, không biết Hiên Viên Triệt của nàng sau khi trở về có nhận ra nổi không đây, nếu dám không nhận ra, nàng nhất định phải ném hắn vào hố phân mới được.
Hít một hơi thật sâu, thu hồi tâm tưởng hồi ức, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Đỗ Nhất đang cung kính đứng một bên: “Biên quan….. có tin tức gì không?”
“Biên quan hết thảy đều yên ổn, Trần quốc cùng Triệu quốc tuy đang đóng quân, nhưng cũng không có hành động gì khác thường, Lưu Xuyên thỉnh chủ nhân cứ yên tâm.”
Lưu Nguyệt nghe vậy, gật gật đầu, ba năm trước Trần quốc cùng Triệu quốc đóng quân sát biên giới, định tiến công vào Thiên Thần, nàng mang theo Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành, các đại tướng của Hiên Viên Triệt, cùng mấy chục vạn Hổ quân, trong đêm hành quân thần tốc ra trấn thủ biên quan.
Nàng không có binh pháp, cũng không hiểu mưu lược, nhưng Lưu Xuyên bọn họ có cả đống.
Hơn nữa, cũng không biết như thế nào mà danh tiếng của Mộ Dung Lưu Nguyệt nàng cư nhiên cũng rơi vào tay Trần quốc và Triệu quốc, vừa nghe nàng Mộ Dung Lưu Nguyệt mang theo binh sĩ cùng tướng lãnh của Hiên Viên Triệt tiến đến tọa trấn, Trần quốc cùng Triệu quốc cũng có phần trở nên rụt rè.
Có thể bởi vì hung danh của nàng, lại sinh ra trong nhà Mộ Dung _ võ tướng thế gia nổi tiếng trong thất quốc.
Thiết nghĩ, Thiên Thần hoàng đế dám đem binh lực trọng yếu giao vào tay nàng, nàng tất nhiên cũng không phải kẻ chỉ biết Gi*t người, nói không chừng lại là đại tướng thiên tài, cho nên những nước kia cũng có điểm thận trọng.
Hai nước đều có tâm tư như vậy, tự nhiên không dám tấn công quy mô lớn, mà chỉ dám tiến đánh nhỏ lẻ nhằm thăm dò thực lực.
Nhưng những màn thăm dò này, lập tức làm cho kinh nghiệm sa trường bị đám người Lưu Xuyên nắm được, đánh cho Trần quốc cùng Triệu quốc toàn quân bị diệt.
Toàn quân bị diệt một cách hoàn hảo, lập tức làm cho Trần quốc cùng Triệu quốc càng không dám vọng động.
Mà sau đó, đám người Mộ Dung Kiên cũng đến, mặc giáp ra trận, Mộ Dung tướng quân kì cũng không phải hạng lừa gạt, trên chiến trường cũng một phen quân uy hiển hách.
Sau vài trận đánh nhỏ, Trần quốc và Triệu quốc một tấc cũng không thể tiến vào, thanh danh của Mộ Dung Lưu Nguyệt lại vang thấu biên quan.
Trần quốc cùng Triệu quốc trước nay vẫn kiêng kị Hiên Viên Triệt, nay lại thêm một Mộ Dung Lưu Nguyệt tài trí cũng không hề thua kém, lập tức trở nên án binh bất động.
Một cái án binh bất động, chính là hai năm chưa hè có động thía nào khác.
Mà các quốc gia khác, thấy Trần quốc cùng Triệu quốc một chút ưu thế cũng không chiếm được, liền không có động tác nào, nhìn như giằng co trong gió yên biển lặng, bề ngoài như biển cát không gợn sóng, kì thực, nội tình chỉ có mấy quốc gia biết được.
Bất quá, Mộ Dung Lưu Nguyệt danh tiếng lại càng vang dội.
Văn võ song toàn, có thể ra trận làm tướng, cũng có thể ra tay Gi*t ૮ɦếƭ nhân vật lợi hại của địch, quả thực có thể sánh với đệ nhất thiên tài Thiên Thần năm đó, Hiên Viên Triệt.
Bất quá, thanh danh đó Lưu Nguyệt trong lòng hiểu rõ, đám người Lưu Xuyên trong lòng cũng rõ ràng.
Binh pháp mưu lược kia không phải trong thời gian ngắn có thể đạt thành, cũng không phải lý luận suông có thể nắm chắc thắng lợi, trên chiến trường, đao thương trong tay mới quyết định tất cả, càng lúc càng được tôi luyện sắc bén.
Nắm quyền sanh sát của mấy chục vạn người trong tay, một tướng công thành vạn cốt khô, không phải ôm một cái hoả tiễn, xem không vừa thì liền bắn một cái , cũng không phải nghĩ chỉ cấn ném một quả bom nguyên tử, liền có thể đem diệt hết quân địch.
Trong thời cận đại, νũ кнí lạnh còn chưa được phát minh hay được sử dụng. Vậy nên trong loại trường hợp này, muốn chiến thắng toàn bộ, không thể thành công trong ngày một ngày hai .
Bởi vậy, tuy rằng Mộ Dung Lưu Nguyệt thanh danh như mặt trời ban trưa, bất quá chính mình có bao nhiêu cân lượng, Lưu Nguyệt trong lòng cũng hiểu được.
Cho nên, biên quan nếu hiện tại vô sự, nàng cũng không có gì ngạc nhiên .
Vì Hiên Viên Triệt bảo vệ cho Thiên Thần, không nhất định phải ở biên quan đánh giặc, thời điểm có nguy hiểm thì tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất.
Đây là điều nàng hiểu được.
“Đỗ Nhất, ngươi cho ta. . . . . .”
“Bằng hữu đang bao khách điếm, tiểu sinh tên Vân Triệu, ngưỡng mộ võ lâm đại hội, do dó ngàn dặm xa xôi từ Tuyết Thánh quốc mà đến, không nghĩ đến chậm mấy ngày, mọi nhà nghỉ đều bị trụ đầy, ngay cả một chỗ nghỉ chân cũng không có.
Dù sao cũng đã đến, vị bằng hữu này đã bao nơi đây, có thể hay không cho tiểu sinh một chỗ ở, tiểu sinh tuyệt đối bảo trì im lặng, nhất định không quấy rầy vị bằng hữu.”
Lưu Nguyệt còn chưa phân phó gì, bên ngoài khách điếm đột nhiên một thanh âm trong trẻo truyền đến, có điểm bất đắc dĩ, có điểm oán thán, lại có điểm lấy lòng.
Nghe ra, hình như là một thư sinh bình thường ,nghèo kiết hủ lậu, cũng có vẻ nho nhã.
Lưu Nguyệt nghe thấy lời nói liền thu liếm lông mày, cúi đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn ra.
Hôm nay, nàng đang ở tại phòng hạng nhất, ở chỗ cao nhất khách điếm, toàn bộ khung cảnh bên ngoài đều có thể xem rất rõ ràng.
Lúc này, bên ngoài khách điếm, một thân nam tử mặc áo lam, đang đứng sau tường, hướng tới nàng không ngừng chắp tay thở dài, vẻ mặt tươi cười cực kỳ sáng lạn.
Mi phi vào tấn, không như Hiên Viên Triệt yêu mị, cũng không giống như Độc Cô Dạ khuynh thành, nam nhân này toàn thân như tỏa ánh hào quang, sáng lạng như ánh mặt trời.
Lưu Nguyệt nhìn thấy người này, trong mắt một tia quang mang khó hiểu chợt lóa, ngón tay đặt ở cửa nhẹ gõ theo nhịp.
Phía sau, Đỗ Nhất lập tức cúi đầu, ૮ɦếƭ tiệt, bọn họ cư nhiên không có điều tra được hắn cũng đến đây.
“Làm ơn cho tiểu sinh vào ở đi, ta thực không muốn phải ngủ đầu đường.” Thần tình ai oán, Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt cười tươi lấy lòng.
Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi nở nụ cười, người này, có ý tứ, nếu muốn tiến vào, vậy thì để cho hắn vào.
Lập tức gật đầu một cái nói: “Có thể.” Thanh âm thản nhiên truyền ra, trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.
“A, đa tạ huynh đệ, đa tạ huynh đệ.” Vân Triệu kia vừa thấy Lưu Nguyệt đáp ứng, lập tức vui vẻ ra mặt, khẩu khí (cách ăn nói) thân cận, một khắc trước chỉ là bằng hữu, giờ đã thành huynh đệ.
Lưu Nguyệt cũng không quan tâm mấy, xoay người khép cửa sổ lại.
“Đi đi.” Nhìn thoáng qua Đỗ Nhất đang khom người, Lưu Nguyệt nhẹ giọng nói.
Đỗ Nhất gật đầu, cái gì cũng không nói, rất nhanh lui xuống.
Thưởng thức chén trà trên bàn, duệ quang trong mắt Lưu Nguyệt chợt loé, xem ra người nên tới đã đến, kẻ không nên tới cũng đến rồi, Đại hội võ lâm xem ra còn muốn náo nhiệt hơn so với dự đoán của mình.
Gió xuân thoáng qua, thời tiết ngoài cửa sổ cực kỳ sáng sủa.
Ba ngày, chớp mắt trôi qua, đã đến ngày khai mạc Đại hội võ lâm.
Chen chúc, toàn bộ Nghi Thủy thành toàn người là người.
Lưu Nguyệt vẫn một thận nguyệt bạch trường bào, tóc đen buộc thành một bó, chậm rãi bước xuống lầu, thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
“Huynh đệ cũng tới Đại hội võ lâm?” Còn chưa kịp xuống tới nơi, Vân Triệu từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt thấy Lưu Nguyệt, nhất thời cả mặt tươi cười cao giọng nói.
Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Vân Triệu, không biểu tình gì, chỉ gật gật đầu.
Vân Triệu quả thực giữ đúng lời hứa, tuyệt đối không quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng, ba ngày ở tại đây, giống như không hề tồn tại, là một người thủ tín. (thủ tín: biết giữ chữ tín)
“Tốt quá, tốt quá, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, chúng ta trùng hợp cùng đường rồi.” Khuôn mặt vốn tràn đầy tươi cười của Vân Triệu, càng thêm sáng lạn.
Bước vài bước đến bên người Lưu Nguyệt, Vân Triệu phe phẩy cây quạt trong tay, cười tủm tỉm, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Xin mạo muội hỏi huynh đệ họ gì?”
“Lưu Nguyệt.” Lưu Nguyệt thản nhiên ném ra hai chữ, chân vẫn không ngừng bước về phía trước.
“Lưu Nguyệt? Là công tử của Lưu gia?” Vân Triệu gãi gãi đầu.
“Không phải.” Lưu Nguyệt không nóng cũng không lạnh.
Vân Triệu nhíu mày, cũng không cảm thấy Lưu Nguyệt không phải là công tử Lưu gia có vấn đề gì, lập tức cười nói: “Lưu huynh, lần Đại hội võ lâm này cực kỳ náo nhiệt, Lưu huynh đã có ý định ngồi ở đâu xem chưa, nếu chúng ta ngồi cùng nhau thì thật tốt.” Miệng vừa nói thầm, chân vừa bước theo Lưu Nguyệt ra ngoài.
“Ta chưa có chỗ ngồi nào.” Lưu Nguyệt dương dương tự đắc nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc