Vương phi 13 tuổi - Chương 28

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

(* Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt)
“Mãnh hổ bái sài, tất có âm mưu.” Trong tĩnh lặng, Lưu Nguyệt chậm rãi nói. (Mãnh hổ bái sài: hổ đến gặp sài lang, giống câu ‘Rồng đến nhà tôm’ ở VN ấy)
Hiên Viên Triệt nghe vậy gật đầu: “Chính là như vậy.” Nếu không chẳng lẽ Thái tử Ngạo Vân quốc ăn no rửng mỡ, không có gì làm, không ngại khoảng cách địa lý thiên sơn vạn thuỷ này chạy tới đây chơi?
Phải biết rằng thực lực của Thiên Thần yếu hơn Ngạo Vân quốc nhiều, hạ thọ bọn họ cũng không cần phải tới.
“Có ý đồ gì?” Trần quý phi gắt gao nhíu mày, nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy nhún vai nói: “Con thế nào biết được.”
Nàng không có tâm tư nhất thống thất quốc, đăng cơ nữ hoàng, biết tình hình các nước đại khái là tốt rồi, mấy vấn đề này nên nói với các quan thần trong triều ấy, đừng hỏi nàng.
Trần quý phi thấy vậy khẽ nhướng mày, cũng biết mình không phải, chuyện chính sự như thế nào lại hỏi Lưu Nguyệt đây, lập tức quay đầu nhìn phía Hiên Viên Triệt.
Không đợi nàng đặt câu hỏi, Hiên Viên Triệt nói thẳng: “Không biết.”
Muốn nuốt chửng Thiên Thần quốc của bọn họ? Thiên Thần quốc với Ngạo Vân quốc còn có một cái Trần quốc xen giữa, chưa từng nghe nói qua cách một quốc gia cũng đánh nhau được, huống chi Thiên Thần bọn họ cũng không hề yếu.
Còn về tài lực? Vật lực? Nhân lực? Phóng mắt khắp thiên hạ ai có thể so sánh với Ngạo Vân quốc về mấy lĩnh vực này? Có nói ra cũng chưa chắc có người tin, cho nên, hắn thực không đoán được ý đồ của Độc Cô Dạ.
“Không phải còn có Tả tướng sao, cứ để hắn giải quyết.” Lưu Nguyệt cầm lấy đũa, đầu ngón tay chuyển động, cười tà tà, hối thúc, tiếp tục dùng bữa.
Hiên Viên Triệt cùng Trần quý phi nghe vậy, liếc nhìn nhau, nhất tề nở nụ cười.
Quan văn nghênh quan văn, võ tướng nghênh võ tướng.
Thái tử Ngạo Vân quốc đến đây, nên đau đầu chính là đám người Tả tướng Thái tử, chứ đâu phải Dực Vương phủ bọn họ, lần này cứ ngồi yên xem biến thôi.
“Dùng bữa, dùng bữa, hôm nay canh thang không tồi.” Trần quý phi cười sáng rỡ như mặt trời.
Hiên Viên Triệt tiếp tục kế hoạch vỗ béo tiểu Vương phi của hắn, một phòng hoà thuận vui vẻ, thảnh thơi thảnh thơi.
Cảnh xuân vô hạn, cuối cùng cũng tới hè.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn một tháng.
Đại thọ năm mươi tuổi của Thiên Thần Hoàng đế Hiên Viên Dịch cũng đang chuẩn bị suốt mấy ngày nay, kinh thành nhất thời giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng.
Thiên Thần thủ đô dày đặc hoa giấy, nhuộm đỏ như lửa, khiến thời tiết đầu hạ càng thêm nóng bức.
Mà trong mấy ngày nóng nực này, Dực Vương Hiên Viên Triệt lại càng thêm đốt lửa thổi gió, vì thọ lễ cho phụ vương Hiên Viên Dịch của hắn, là 450 vạn lượng, gồm hoàng kim châu báu cùng bất động sản.
Hơn bốn trăm vạn lượng vàng bạc châu báu chúc thọ, đây chân chính là chưa từng có trong lịch sử Thiên Thần quốc, mà về sau chắc cũng không thể thấy lại a.
Được nhiều tài vật như vậy, Hiên Viên Dịch lập tức viết một chiếu thư, ban tận tay khen thưởng Hiên Viên Triệt.
Nhất thời, văn võ bá quan trong triều một phen nghị luận, nói Hiên Viên Triệt lòng hiếu thuận đã chạm tới trời, dân chúng bình dân thì cứ truyền tụng Dực Vương mãi, nổi bật nhất trong số quà mừng thọ cho Hiên Viên Dịch.
Cầm tiền tài của người khác, làm chuyện tốt cho mình, còn được lưu truyền sử sách, hưởng tiếng thơm như vậy, cũng là chiêu bài phía sau của Lưu Nguyệt, da mặt thật dày.
Tiễn đưa phải đưa ngoài sáng, tiền muốn có phải đi trên lưỡi đao (đại khái là làm gì cũng phải danh chính ngôn thuận, muốn đạt được gì thì phải bỏ công sức ra), Lưu Nguyệt khắc cốt nghi tâm điều này.
Khi còn cách đại thọ Hiên Viên Dịch hai ngày, Ngạo Vân quốc Thái tử Độc Cô Dạ, một tháng trước đã tiến qua biên giới Thiên Thần, rốt cục đến kinh thành.
Thái tử Hiên Viên Thừa tự mình ra nghênh đón, Tả tướng cũng đi cùng, đứng đợi trên đường cái Huyền Môn.
Cấm quân dàn hàng, binh sĩ đứng nghiêm, một màu đỏ thắm phô diễn trước cửa thành.
Vô số bình dân dân chúng đứng chật đường, ai cũng muốn thấy dung nhan của Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ.
Bởi vì, bọn họ nghe nói, Ngạo Vân quốc Thái tử Độc Cô Dạ, cùng với Dực Vương của bọn họ, là song Vương đương thời.
Đồn đại rằng, Độc Cô Dạ dung mạo tuyệt mỹ, là thiên tài hạng nhất trên đời, chỉ có Dực Vương mới có thể sánh cùng.
Đồn đại rằng, Độc Cô Dạ bảy tuổi đứng trong triều đình, bắt đầu điều hành giang sơn quần hào, mười tuổi phế tổ chế (quy chế của tổ tiên), tuyển ra nhân tài, trong vòng sáu năm khiến Ngạo Vân trở thành đệ nhất cường quốc đương thời, mười sáu tuổi bày mưu tính kế, thôn tính bảy tiểu quốc xung quanh, dẹp bỏ tất cả chướng ngại quanh thân.
Trong triều bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm ngoài xa.
Nếu nói Hiên Viên Triệt là thiên tài Thiên Thần quốc, thì Độc Cô Dạ là nhân tài trăm năm khó gặp của Ngạo Vân quốc, song hùng cùng tồn tại, Nam Bắc tranh nhau tỏa sáng.
Trên đường cái nhất thời chật kín người, không một chỗ hở, khắp nơi toàn người là người, còn có cấm vệ đề phòng sâm nghiêm phía sau.
Hạnh Hoa Ổ, tửu lâu lớn nhất trên đường cái, lúc này cũng kín người.
Vị trí tốt nhất sát đường, lầu hai, Lưu Nguyệt đang thưởng thức rượu trạng nguyên hồng, nghe nói là rượu chiêu bài ở nơi này, bất quá, rượu, đối với lính đánh thuê tùy thời đều ngấp nghé sinh tử, là độc dược, hoặc là ngàn chén không say, hoặc là không được uống.
Trước kia, nàng ngàn chén không say, hiện tại thân thể này còn chưa tới cái trình độ đó, vẫn nên uống ít thôi, huống hồ, nàng cũng không phải kẻ nghiện rượu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc