Vương phi 13 tuổi - Chương 249

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Nguyệt?” Hiên Viên Triệt kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhìn Lưu Nguyệt một thân sát khí; Nàng làm sao tìm ra được?
“Vương phi……..” Thu Ngân cũng hết sức kinh hoảng.
Vương phi của họ rõ ràng đã đi ngủ rồi, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Trên mặt là hoảng hốt, nhưng trong lòng lại buông lỏng xuống, dù khó nói ra nhưng Thu Ngân thật sự nghĩ, bị phát hiện thì cũng tốt lắm.
Sát khí bao quanh thân hình, Lưu Nguyệt từng bước đi đến, dừng lại trước mặt Hiên Viên Triệt.
Trầm lặng lướt qua vết thương trên cổ tay Hiên Viên Triệt, đôi mày bỗng trở nên lãnh lệ, một bàn tay gạt phăng mặt bàn, tàn nhẫn đập mạnh chiếc bát ngọc.
“Choang!” Chỉ một tiếng choang sắc lẻm, chiếc chén rớt xuống mặt đất, vỡ tan.
Giật mình hoàn hồn, Hiên Viên Triệt nhìn người con gái trước mắt, một ngọn lửa phẫn nộ dường như đang toát ra từ người Lưu Nguyệt; Khoé miệng hắn chầm chậm vẽ lên một nét cười miễn cưỡng: “Nguyệt, nàng thế nào……..”
Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu cũng không phải là dạng người sẽ lộ ra sơ hở, nàng làm sao mà biết được chuyện có vấn đề đây?
Ánh mắt nổi bão, có một nỗi vọng động muốn Gi*t người.
Lưu Nguyệt nghe hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Hiên Viên Triệt, lại càng chồng chất thêm tức giận.
Nàng giơ tay, nắm lấy cổ áo Hiên Viên Triệt, mạnh mẽ kéo, kéo đến trước mắt nàng, hai người gần như mặt đối mặt.
“Ta đã nói cho chàng hay chưa, rằng ta từng uống máu người?” Chen lẫn trong lời nói lạnh lẽo như băng là sự giận dữ tột độ đến không gì tả nổi.
Nàng đã từng uống máu người, năm ấy ở sa mạc Sahara nàng chính là dựa vào việc uống máu của bản thân mình mà chống đỡ qua bước đường cùng, mà sống sót thoát khỏi nơi nọ.
Máu người, cái thứ mùi vị mang theo chút chua chát đó, còn kém xa so với máu động vật.
Có thể lừa kẻ khác, nhưng hoàn toàn không thể lừa được nàng.
Chỉ một ngụm nuốt vào, liền biết chiếc bát bảo là máu hươu kia, thực chất là máu ngưởi!
Máu người, mà lúc đó Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đều có mặt, chỉ Hiên Viên Triệt là không, hàm ý ở trong đó, nếu nàng còn không hiểu, còn không phát hiện ra, thì nàng chính là đồ ngốc.
Gió đêm ào ào thổi, đem đến mát mẻ hiếm có.
Hiên Viên Triệt đối diện với đôi mắt đen tuyền như nước hồ sâu của Lưu Nguyệt, nghe được giọng điệu trong lời nói của Lưu Nguyệt, liền nhẹ nhàng hạ thấp tầm mắt, rồi chầm chậm lắc đầu.
Thì ra, đây là điều khiến sự việc bị lộ tẩy.
Dùng sức đẩy Hiên Viên Triệt loạng choạng ngồi xuống ghế, Lưu Nguyệt cầm lên tay của Hiên Viên Triệt, đầu lông mày phiếm đỏ, thế nhưng cả khuôn mặt bao phủ sự nghiêm khắc.
“Nói cho ta.” Chỉ ba chữ, ba chữ lưu loát rõ ràng, ba chữ vô cùng lãnh khốc.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt tức giận đến độ trở thành băng giá, thần sắc buốt lạnh, nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay hắn lại vẫn rất đỗi dịu dàng cẩn thận, khiến Hiên Viên Triệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Ôm ngược lại bàn tay của Lưu Nguyệt, hắn mở lời: “Không có chuyện gì, chỉ là nàng trúng độc, mà ta ăn xong thuốc giải rồi thì phải dùng máu của mình làm thuốc để bồi dưỡng cho nàng vài ngày.
Yên tâm, chỉ vài ngày thôi mà, chẳng lẽ ta lại không chống đỡ được.”
Vẫn nguyên một tác phong kiêu ngạo như thế, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng nói chuyện như gió thoảng mây trôi, nửa thật nửa giả, thật quá dễ để làm cho người khác tin tưởng.
Dứt lời, Hiên Viên Triệt kéo tay Lưu Nguyệt, ôm vào lòng, cười khẽ: “Vì sợ nàng biết rồi không chịu uống nên mới không nói với nàng, không nghĩ đến nàng lại tự phát hiện ra.
Từ nay phải ngoan ngoãn mà uống hết nhé, ta cũng không có nhiều máu như thế để cho nàng đổ đâu.”
Lời nói mang theo trêu đùa và tưởng chừng vô ý, khiến cho người ta không nghe được bất cứ điều gì khác thường, thật sự giống như chỉ vài ngày mà thôi.
Vài ngày mất đi một chút máu cũng chẳng nguy hiểm đến tính mạng.
Được Hiên Viên Triệt ôm vào lòng, nhưng cả người Lưu Nguyệt vẫn lạnh lẽo không tan.
Nàng nghe xong lời của Hiên Viên Triệt liền quay đầu lại nhìn hắn đang mang cái vẻ không sao cả, rồi đưa tay vòng qua ôm cổ hắn, chậm rãi nói: “Vậy à.”
“Có bao giờ ta lừa gạt nàng đâu, nàng cứ yên tâm, ta……….”
Lời nói của đại nam nhân (có nghĩa là mấy thứ hứa hẹn to lớn) còn chưa nói hết, bàn tay ôm cổ Hiên Viên Triệt của Lưu Nguyệt đột nhiên nhanh như chớp đánh mạnh vào sau gáy Hiên Viên Triệt.
Một câu còn chưa hết, trong mắt Hiên Viên Triệt nháng lên kinh ngạc cùng hoảng hốt, thế rồi nhanh chóng tối sầm lại, đầu gục xuống ngã lên иgự¢ Lưu Nguyệt.
“Lại đây.” Lưu Nguyệt lạnh lùng buông lời.
Thu Ngân vốn vẫn im lặng ẩn ở một bên, bấy giờ cũng bị động tác của Lưu Nguyệt làm cho kinh hoảng nhưng nhanh nhẹn tiến đến, nghe lệnh Lưu Nguyệt giúp nàng một tay, cùng đỡ Hiên Viên Triệt đặt lên trên giường.
“Nói.” Lưu Nguyệt ngồi bên mé giường, chăm chú ngắm Hiên Viên Triệt đã bị nàng đánh bất tỉnh, vừa thả lời – lạnh tựa băng.
Sát khí nồng đậm bao vây Thu Ngân, gần như làm gã nói không nên lời.
Vương phi của bọn họ, lúc này đây đang thực sự tức giận.
Trong đầu nhận ra điều ấy, Thu Ngân không dám giấu diếm bất cứ thứ gì, lập tức nói cho Lưu Nguyệt tất cả mọi việc.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đen đặc, chẳng có lấy một nét ánh sao.
Ngọn đèn trong phòng hắt ra, chiếu lên trên tường những cái bóng ngắn dài lay động.
Khó bề phân biệt.
Một mảnh trầm mặc. Thu Ngân đã kể lại xong xuôi rõ ràng tất cả mọi chuyện, thế nhưng cũng không dám thở mạnh. Không khí trầm mặc bao trùm khắp căn phòng Ϧóþ nghẹn hô hấp của người ta.
Đầu ngón tay Lưu Nguyệt dịu khẽ lướt trên khuôn mặt yêu mị của Hiên Viên Triệt, sắc mặt nàng lạnh lẽo.
“Khốn nạn, vô dụng!” Lời thét mắng nồng đậm uất giận, khiến Thu Ngân co rút mặt mày, chẳng biết nói gì cho phải.
Bọn họ là đám ăn hại vô dụng, tới bây giờ vẫn chưa tìm được kẻ đã hạ độc.
Mấp máy môi, ngẩng đầu, Thu Ngân vừa báo cáo với Lưu Nguyệt tất tần tật mọi sự xảy ra kể từ sau quyết định của Vương thượng, lại lặng người thật lâu, rồi mới nhận ra rằng, người mà Lưu Nguyệt vừa mở miệng ra đã trách mắng hoàn toàn không phải là gã.
Vương phi đang mắng Vương thượng.
Thu Ngân thấy Lưu Nguyệt cứ nhìn chăm chăm vào mắt Hiên Viên Triệt, khoé miệng gã giật giật, câm lặng hẳn.
“Đồ ngu ngốc này.” Hung hăng vỗ một cái lên trán Hiên Viên Triệt vẫn đang bất tỉnh, sắc mặt Lưu Nguyệt cực kỳ tức giận, nhưng ánh mắt kia lại hoàn toàn phản bội hành động của nàng.
Lúc lâu sau, nàng chầm chậm khép mắt lại.
Cúi đầu, đau thương hôn xuống làn môi của Hiên Viên Triệt: “Chàng không làm nổi, chẳng lẽ ta lại làm nổi ư………..”
Thanh âm mờ ảo tựa như đang thì thầm nói với chính mình, nhè nhẹ theo cơn gió bay đi, chẳng chút lưu luyến tồn tại.
Có ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ cùng nhau.
Nói thì dễ, làm thì mới biết là quá khó khăn.
Trơ mắt nhìn người mình yêu nhất gầy yếu, tái nhợt, rồi ૮ɦếƭ đi…………..
Không làm được, không cách nào thực hiện được lời thề phải thanh thản nắm tay nhau cùng xuống Hoàng tuyền.
Có thể để cho đối phương tiếp tục sống, mong muốn ấy còn mạnh mẽ hơn hết thảy.
Bóng nến lấp lay, màn đêm u ám không một ánh sao.
“Chàng không dám cược, ta cược!” Trong căn phòng yên lặng, tim nến bỗng dưng bùng lên dữ dội, tia lửa nháng lên như những cánh pháo bông.
Thu Ngân nghe thấy sửng sốt, ngẩng phắt đầu nhìn Lưu Nguyệt; Đây………….
“Thu Ngân, ngươi nghe cho kỹ……” Mặt mày lãnh khốc, Lưu Nguyệt nhìn Thu Ngân, bắt đầu dặn dò gã từng câu từng chữ.
Bóng nến rung động, tầng cây xanh che phủ tất cả.
Đêm nay giá lạnh như nước đá.
***************
Từng cụm mây đen đặc quẩn quanh lêu lổng bay lượn trên bầu trời.
Chắn lấp ngàn sao, giấu kín trăng sáng.
Một thứ hào quang của tăm tối mờ nhạt và ௱ôЛƓ lung. Một màu đen thẳm của bóng đêm tĩnh lặng.
Vó ngựa đạp nhanh, điên cuồng phóng qua xé toạc trời đêm thăm thẳm, làm bừng tỉnh cả không gian.
Bạch mã tựa rồng, nhạt vàng như khói, lao đi giữa đất trời đen kịt nơi này, rời xa rất xa khỏi Hoàng cung, rời khỏi Thần quận của Thiên Thần quốc.
Một người một ngựa, tung hoành thiên địa.
Tóc đen tung bay trong không trung, quả giống tiêu sái tự nhiên, lại giống như quyết lòng cắt đứt quan hệ, một đi không trở về.
“Hu.” Bỗng dưng ghìm cương, Lưu Nguyệt giữ chặt dây cương dừng lại tuấn mã đang chạy gấp cho đứng yên tại chỗ, ngó thân ảnh trên con đường lên núi ở trước mặt.
Một người một ngựa đang chặn ngang giữa đường lớn.
Trường y lam nhạt phất lay theo gió, trên mái tóc đen dài phiếm sương, chẳng biết người nọ đã đợi ở đây bao lâu rồi.
“Không ngờ ngươi đã đến.” Như than thở, lại như bất đắc dĩ, Vân Triệu hơi ngả người tựa vào thân ngựa phía sau, ngắm mỹ cảnh Lưu Nguyệt cưỡi ngựa đi đến trước mặt.
Khuya nay hắn đến tẩm cung tìm nàng, phát hiện ra không có ai cả, thế nhưng kẻ hầu người hạ ngoài tẩm cung lại tuyệt nhiên không thấy Lưu Nguyệt ra ngoài, hắn cũng liền đoán được một ít.
Lưu Nguyệt nàng còn tinh ranh hơn quỷ, bọn họ tự nhận rằng mình không hề lộ ra chút sơ hở nào, nhưng có lẽ nàng đã nhận ra rồi.
Tức khắc đến đây đợi nàng, cũng không nghĩ là sẽ thực sự đợi được.
Vân Triệu đứng thẳng người, nhìn Lưu Nguyệt, trên khuôn mặt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.
“Lưu Nguyệt, ngươi thật sự vứt bỏ sinh mệnh của mình như vậy? Không có Hiên Viên Triệt, ngươi thậm chí còn không chống đỡ qua được sáng sớm ngày mai.”
“Thế thì sao?” Ngồi trên mình ngựa cao cao, Lưu Nguyệt nhìn xuống vẻ mặt nghiêm túc của Vân Triệu.
Vân Triệu nghe thấy lời Lưu Nguyệt liền ngẩn người, thế thì sao, thế thì sao…….
Lưu lại, Hiên Viên Triệt vong mạng, rời đi, Lưu Nguyệt ૮ɦếƭ sống chưa chắc.
Cho Lưu Nguyệt uống máu mình, là điều mà Hiên Viên Triệt sẵn sàng từ bỏ bản thân.
Lưu Nguyệt quyết rời đi, là vì sự sống còn của Hiên Viên Triệt.
Ôi, đa tình thật khổ, một chữ tình sao có thể khiến người ta tổn thương đến chừng này………. (đa tình: giàu tình cảm)
Xoay người lên ngựa, Vân Triệu không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêng đầu bảo Lưu Nguyệt: “Đi thôi, ta đi cùng ngươi.”
Hắn không có được một tình yêu sâu sắc như vậy, nên hắn cũng không có cách nào đoán ra ai sẽ sống và ai sẽ rời trần.
Cứ như vầy để hắn làm một người bạn tốt, cùng chung ý kiến với nàng, bầu bạn với nàng nốt chặng đường cuối cùng đi, giúp nàng bớt đi cô quạnh, giúp màn đêm này bớt đi u tối.
Nhìn thật sâu vào mắt Vân Triệu, khoé miệng Lưu Nguyệt khẽ nhếch, một roi rơi xuống, ngựa phóng như cuồng: “Được, huynh đệ.”
Huynh đệ, đây là lần đầu tiên Lưu Nguyệt gọi hắn là huynh đệ.
Vân Triệu nhè nhẹ vẽ lên nét cười khổ, vung roi lao ngựa theo.
Bóng đêm tựa mực, ẩm ướt hồ như thấm sương.
Hai người hai ngựa mặc sức sải vó, hướng về phía ngược lại với Hoàng cung Nam Tống, rời đi rất xa.
Ngựa phi suốt một đêm, hoá ra đã hơn hai trăm dặm.
Sắc màu nặng nề của bóng tối dần dần mờ nhạt, ánh bình minh càng lúc càng sáng tỏ.
Màu xanh lam bắt đầu nhảy múa nơi chân trời, xuyên qua bức màn tranh tối tranh sáng, nổi lên từ phương đông trải dài ra muôn bến bờ.
Một vầng mặt trời đỏ au treo giữa ngập tràn sắc xanh, lay động trên bầu trời, tung xuống vô số những tia nắng vàng kim bao phủ muôn trùng sông núi.
Ánh dương màu quất chín chiếu lên gương mặt Lưu Nguyệt, nhuộm đẫm một luồng ánh sáng thần thánh.
“Thật đẹp.” Vân Triệu ghìm cương ngựa, nhẹ nhàng thốt ra một câu.
Chẳng biết lời khen nọ dành cho mặt trời, hay cho Lưu Nguyệt bên cạnh hắn.
Dõi mắt trông về phía xa, Lưu Nguyệt nhìn mặt trời chầm chậm nhô lên từ đằng sau chân trời, đột nhiên nở nụ cười tươi vui: “Còn có cảnh đẹp hơn thế.”
Nhớ lại trước đây, khi nàng và Hiên Viên triệt cùng nhau bước ra khỏi khu rừng nhiệt đới của Nam Tống quốc cũng nắm tay cùng lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, cảnh tượng như vậy mới gọi là đẹp nhất.
Bất cứ cảnh gì cũng không bì nổi.
“Ồ, thật ư?” Vân Triệu miễn cưỡng cười nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nhìn mặt trời cười cười nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, Trừ khước vu sơn bất thị vân.” (Trích “Ly tứ ngũ thủ” của Nguyên Chẩn – Dịch nghĩa: Đã ra biển lớn ham gì nước, Chưa đến Vu Sơn chẳng phải mây – Ý là đã thấy cảnh đẹp nhất rồi, bây giờ có thấy gì nữa cũng chẳng thể bằng được)
Nhanh chóng đã nhớ được một câu, hiện giờ xem ra lại vừa đúng như thế. (Nguyệt tỷ đạo văn)
Màu mắt tối đi, Vân Triệu ngắm Lưu Nguyệt thì thầm tự nói với bản thân, chớp mắt cảm thấy trong lòng có trăm vị tạp trần, chua chát khôn kể.
“Huynh đệ, ta nói…..”
“Phụt.” Vân Triệu ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt, lời nói mang theo ý cười còn chưa kịp nói ra, đã nhìn thấy thân hình xinh đẹp được bao phủ bởi ánh bình minh đẹp đẽ thánh khiết kia bỗng dưng run rẩy phun ra máu tươi.
Màu máu đỏ chói đến gay mắt rơi trên lá cây xanh biêng biếc, khuếch đại cảm giác về xanh và đỏ lên tới cực điểm.
“Huynh đệ!” Vân Triệu hoảng hốt, vội vàng lao đến ôm chặt Lưu Nguyệt đang lung lay sắp rơi khỏi lưng ngựa, rồi hạ xuống bãi cỏ.
“Phụt.” Lại ói thêm một ngụm máu, nhuộm đẫm sắc đỏ lên vạt áo vàng.
Giơ tay chống người ngồi dậy trên bãi cỏ, Lưu Nguyệt lại cười: “Quả thật không gạt ta.”
“Huynh đệ…….” Vân Triệu cắn chặt môi.
Lưu Nguyệt lại nôn ra máu, những giọt máu lăn tròn trên những phiến lá cây, trông thật ma quái đến khác thường.
Nếu đã dùng thuốc mà ngắt giữa chừng, thì thời điểm độc phát tác sẽ càng ngày càng mau hơn, sẽ không kịp để Lưu Nguyệt hôn mê hai ngày nữa, mà là lập tức phải dùng.
“Huynh đệ, chúng ta quay về…..” Chữ “đi” còn chưa thoát khỏi miệng, Lưu Nguyệt đã ném sang một cái liếc mắt lạnh lùng, ép lời nói của Vân Triệu phải quay về trong bụng.
Cố sức đứng dậy, Lưu Nguyệt vươn tay vỗ vai Vân Triệu: “Đi.”
“Đi nơi đó?” Vân Triệu sửng sốt.
“Cũng phải tự tặng cho mình một vùng đất phú quý có phong thuỷ tốt lành chứ, khụ khụ…..” Chống đỡ thân thể, Lưu Nguyệt bình thản cười nói.
Trong mắt dấy lên chua xót, Vân Triệu nghe được lời của Lưu Nguyệt liền cắn chặt răng, nhanh chóng đứng lên nâng nàng dậy, gật gật đầu, cắn răng đồng ý: “Được.”
“Ngươi xem phong thuỷ cho ta nhé, ta sẽ không…….”
“Được.”
“Chỗ này thế nào, khụ khụ……”
“Không tốt.”
“Vậy nơi này……..”
“Cũng không tốt.”
Trong nắng sớm, hai người dựa vào vai nhau cùng đi tới trước, nơi họ đi qua kéo theo một dải lụa máu đỏ tươi uốn lượn trên cỏ xanh, đẹp đẽ như vậy, gai mắt như vậy.
Cơ thể càng lúc càng nặng nề, động tác càng lúc càng chậm chạp.
Màu máu theo chân lan tràn ra mặt đất, dường như sắp lấy ra hết sạch máu trong người Lưu Nguyệt.
Vân Triệu vẫn cứ ngẩng đầu nhìn đằng trước, bờ môi bị hàm răng cắn chặt đến gần rách ra, thân thể Lưu Nguyệt trong tay càng ngày càng nặng, nàng sắp không duy trì nổi nữa.
“Huynh đệ, ta hối hận rồi, ta đưa ngươi trở về, ta không thể nhìn ngươi……..”
“Vân Triệu, con người của ta…….. khụ khụ…….. ghét nhất là tự sát, đó là hành vi của kẻ nhu nhược, ngươi đừng……. ép ta.”
Lời nói đứt quãng, nhưng tràn đầy khí phách.
“Huynh đệ…..” Vân Triệu nghe thấy, hai mắt đều ửng đỏ.
Cắn răng quay đầu đi, không nỡ nhìn Lưu Nguyệt lúc này khuôn mặt đã tái nhợt như tờ giấy, vạt áo trước иgự¢ của nàng đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ chói.
Nàng vẫn cố gắng mở mắt lên đối diện với Vân Triệu, mặc dù thân thể bây giờ rất suy yếu, nhưng sự dứt khoát trong đôi mắt ấy là không thể nghi ngờ.
“Ngươi…….. ngươi…….. Lưu Nguyệt…..!!”
Lảo đảo, Lưu Nguyệt cũng không thể duy trì được thêm nữa, liền nhũn người, đổ xuống mặt đất.
“Ngươi một lòng vì hắn như thế sao? Đến độ ngay cả mạng cũng không thèm?” Tiếng quát gào mang theo run rẩy của Vân Triệu vẫn quấn quanh không trung, thì một thanh âm thở dài nhuốm theo bất đắc dĩ đột nhiên vang lên.
Xa xa, Âu Dương Vu Phi một thân áo trắng bước ra khỏi rừng cây.
“Ngươi vẫn………” Tên này vẫn đi theo bọn họ?
“Phải.” Không quay đầu lại, Lưu Nguyệt tựa vào người Vân Triệu, ném ra câu trả lời chém đinh chặt sắt: “Ta nói rồi ta………. tuyệt đối sẽ không là……. gánh nặng của hắn, đã nói không…… khụ khụ……..thì vĩnh viễn sẽ không.”
Lại một ngụm máu phun ra, ánh sáng cũng phiếm màu đỏ chói khiến người ta nhìn mà rùng mình.
Chậm rãi đi đến trước Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, hơi thở đứt quãng khó khăn, trước người ngập máu; y cắn chặt răng, cố nén lại cảm xúc.
“Ngươi yêu hắn đến vậy sao?”
Ngay cả khí lực để chớp mi cũng không còn, Lưu Nguyệt tựa trong иgự¢ Vân Triệu, im lặng vẽ lên một nụ cười hạnh phúc: “Vấn đề này, ta nghĩ ta không cần……. trả lời ngươi lần nữa.”
“Ta muốn nghe chính miệng ngươi nói.” Âu Dương Vu Phi ngồi xổm bên người Lưu Nguyệt, nhìn Lưu Nguyệt, vô cùng kiên trì.
Trong mắt kia loé lên nghiêm túc, loé lên sự bất đắc dĩ, lại loé lên một tia chua chát khó nói thành lời.
“Phải.” Thanh âm rất khẽ, rất nhẹ, nhưng lại nặng tựa Thái Sơn, Lưu Nguyệt cố giương mắt nhìn Âu Dương Vu Phi.
Nghe được câu trả lời của Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu, nhẹ nhắm mắt, thật lâu sau, thở dài một tiếng.
Trong cái thở dài tản mát theo là tình ý chôn sâu vô tận.
“Ăn đi.” Lần thứ hai mở mắt ra, Âu Dương Vu Phi đã khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ như trước, giơ tay, nhanh nhẹn đút vào miệng Lưu Nguyệt một viên thuốc.
“Đây không phải giải dược, nó chỉ có thể khống chế độc trong cơ thể ngươi không phát tác trong hai mươi ngày, bây giờ ta lập tức trở về tìm thuốc giải, bọn họ (Minh Đảo) đã dám hạ chiêu này thì chắc chắn sẽ có thuốc giải. Ta đi tìm cho ngươi, nhất định đi tìm cho ngươi.”
Vung tay áo đứng lên, Âu Dương Vu Phi nói rằng việc này là không thể tránh.
Y quay về Minh Đảo tìm, phải quay về, chứ cứ dựa vào người cho máu như thế thể nào cũng không chống đỡ được quá bảy bảy bốn mươi chín ngày; đám người được phái đến chắc chắn có giải dược.
Bọn họ trốn tránh không gặp y, vậy thì y trở lại Minh Đảo tìm.
Y có thể nhìn Hiên Viên Triệt ૮ɦếƭ, nhưng không thể trơ mắt nhìn Lưu Nguyệt ra đi. Y cũng làm không nổi a.
Vân Triệu vừa nghe lời này của Âu Dương Vu Phi, trên mặt cũng ửng lại chút huyết sắc, mừng rỡ nói: “Được được, ngươi mau đi, mau đi đi.”
Quét mắt qua Lưu Nguyệt đã uống thuốc giờ đã ngủ, Âu Dương Vu Phi quăng cho Vân Triệu một tiếng hừ: “Ngươi cũng đừng có mà nhàn rỗi, trong bảo khố của Tuyết Thánh quốc nhà ngươi có một cây Dong huyết trân châu (hãy nghĩ đơn giản nó là một loại rong tảo quý hiếm), mang nàng đi, cho nàng ăn, nếu không dược hiệu của thuốc này sẽ chẳng duy trì được đến hai mươi ngày đâu.”
Dứt lời, lại thở dài thật sâu một tiếng, rồi nâng gót bước đi.
“Vu Phi, cảm tạ.” Hơi thở của Lưu Nguyệt vẫn còn rất yếu, mắt cũng không mở nổi, nhưng lại bỗng nhiên mở miệng nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ.
Âu Dương Vu Phi nghe được, cũng im lặng, không hề dừng lại, chỉ phất phất tay, nhanh chóng rời đi.
Dưới nắng sớm, tấm lưng kia cao lớn mà dứt khoát.
Mà ngay lúc Âu Dương Vu Phi xuất hiện, một bóng người nơi sườn núi xa cũng rất nhanh xoay người, biến mất trong làn nắng.
Lưu Nguyệt đang gục đầu ngủ, bỗng dưng khoé miệng hơi khẽ cong lên; Ở một nơi không ai nhìn thấy, nở rộ một đoá hoa thâm thuý bí hiểm.
Gió mát cuốn bay, thái dương đỏ rực tuỳ ý làm chủ trên bầu trời, toả xuống ánh sáng chói loà của nó.
Một ngày mới đã bắt đầu.
Trong lúc đó, tại Hoàng cung Nam Tống đang xảy ra sự kinh thiên động địa.
********
Cả Đông viên cùng Hậu điện Hoàng cung bây giờ là một đống hỗn độn, tất cả những thứ có thể đập đều đã bị đập vỡ, hết thảy mọi vật đều đã bị phá huỷ.
Toàn bộ đều tan nát dưới lửa giận ngập trời cùng nỗi sợ hãi tột độ của Hiên Viên Triệt: “Lưu Nguyệt đã đi đâu? Hay rốt cuộc nàng đã đến nơi đó rồi?!?” Túm chặt cổ áo Ngạn Hổ, hai mắt Hiên Viên Triệt ửng máu, thần sắc dữ tợn đến độ tưởng như sắp ăn tươi nuốt sống Ngạn Hổ trước mặt.
“Tiểu nhân không biết……” Lời nói dường như nghẹn ra từ trong họng Ngạn Hổ.
Mà tất cả cung nữ thái giám chung quanh, và những kẻ tâm phúc gì gì của Hiên Viên Triệt, đã thối lui xa tít từ sớm, không dám đến đây hứng mũi nhọn này.
“Khốn nạn! Thu Ngân đâu, Thu Ngân ở đâu!?” Nghiến răng nghiến lợi, Hiên Viên Triệt có lẽ sắp phát điên rồi.
Lúc này hôm nay hắn mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại liền cảm thấy không tốt, tối qua Lưu Nguyệt đánh hắn bất tỉnh, một khi nàng đã xuống tay với hắn như vậy, thì trong lòng nàng hẳn đã…………
Thế là vội vàng xông tới đây, và lại tiếp tục đảo loạn cả cái chốn Hoàng cung này lên một lần.
Vậy nhưng bóng dáng của Lưu Nguyệt vẫn chẳng thấy đâu, ngay cả hai người Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi cũng mất dạng, không lưu lại bất cứ cái gì, không có bất cứ cái gì.
Mà hiện tại đã đến giờ rồi, nếu như Lưu Nguyệt không có máu của hắn, thì………….
Hắn thật sắp điên rồi!
“Thật không biết………. Aaaa….!” Ba chữ nọ vừa mới thốt ra thì đã bị một chưởng của Hiên Viên Triệt đánh ngã bay ra bên ngoài.
Thu Ngân, chiều hôm qua chỉ có mình Thu Ngân ở đó, gã nhất định sẽ biết Lưu Nguyệt đi nơi nọ, gã nhất định sẽ biết lí do nàng làm như thế!
Nhưng, ૮ɦếƭ tiệt thay, gã cư nhiên cũng không ở đây, cũng muốn làm cái trò biến mất, ૮ɦếƭ tiệt, ૮ɦếƭ tiệt…..!!
Lòng nóng như lửa đốt, mắt Hiên Viên Triệt đỏ ké như máu.
Nếu lúc này Thu Ngân ở đây, hắn chắc chắc sẽ đập ૮ɦếƭ gã!
“Chuẩn bị ngựa!” Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, Hiên Viên Triệt phá tung cửa đại điện, xông ra khỏi gian ngoài. Lưu Nguyệt nhất định đã đi rồi, hắn phải đuổi theo nàng.
Hắn không thể để nàng đánh cược, hắn không thể để nàng đi thử, nếu thua hắn sẽ không dậy nổi.
“Vương thượng, Người không biết Vương phi đến chỗ nào…….”
“Vương thượng, Người đừng hỗn loạn, chúng ta phân công nhau đi………”
Mắt thấy động tác của Hiên Viên Triệt, Ngạn Hổ cùng nhóm tâm phúc xung quanh không khỏi đồng thanh lên tiếng, lao người theo Hiên Viên Triệt.
Phân nhau đuổi theo, toả ra mọi phương hướng, nhiều người như thế đi tìm chung quy so với một người vẫn tốt hơn.
Tuy rằng trong lòng mấy người cũng có ý nghĩ riêng, có lẽ lúc này Vương phi của họ đã…….. Nhưng mà không kẻ nào dám nói ra lời nọ.
Gấp gáp chạy đi, cả Hoàng cung náo động.
“Thiên Thần Vương, Hiên Viên Triệt.”
Khi mọi người đồng thời lao ra khỏi đại điện, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang chói lói, thanh âm lãnh liệt, cuốn theo sát khí cuồn cuộn xuyên cả không gian.
Giống như một tiếng sấm giật inh óc nhức tai, không thèm che dấu chút nào sự kiêu ngạo và cuồng liệt.
Hiên Viên Triệt ngừng bước chân, ngẩng phắt đầu nhìn lên.
Giữa ánh mặt trời vàng, chỉ thấy sáu thân hình đang giẫm lên trên đỉnh cung điện tinh mỹ tiến đến.
Thoáng qua tưởng như từng bước đều thong thả, kỳ thực tốc độ nhanh vô cùng, một khắc trước còn ở tại phía xa, một khắc sau, sáu người đã đứng trên đỉnh cung điện cao cao đằng trước mặt Hiên Viên Triệt.
Một đen, một lam, một đỏ, một lục, một trắng, một vàng.
Năm nam một nữ, sắp thành một chữ khai trên nóc điện.
Dung mạo khác nhau, thoạt nhìn không thể coi là xinh đẹp hay tuấn mỹ.
Thần sắc khác nhau: hoặc băng lãnh, hoặc hờ hững, hoặc diêm dúa, hay lại thờ ơ.
Nhưng giữa sáu người nọ lại có một thứ khí tức nồng đậm, khiến cho sáu luồng khí tức trống đánh xuôi kèn thổi ngược này hoà nhập lại một chỗ, làm người ta cảm giác được một hơi thở duy nhất, sáu người mà như một người.
Đứng ngược với ánh sáng mặt trời, chói chang và mờ ảo, toàn thân được trùm trong sắc hoàng kim ấm áp mà bóng lưng lại toả ra sự âm trầm tràn ra từ bản chất.
“Kẻ nào?” Một tiếng thét lớn, đám người Ngạn Hổ lập tức dừng bước, rút kiếm ra đứng chắn trước người Hiên Viên Triệt, ngửa đầu đối lại sáu người kia.
Thiết lãnh hơn cả hàn băng vạn năm trộn lẫn với sự cuồng nộ tuyệt đối, Hiên Viên Triệt nheo mắt lại thấy được sáu kẻ nọ, liền rít ra vài chữ qua kẽ răng cắn chặt: “Lục Tôn Minh Đảo.”
Nhìn xuống Hiên Viên Triệt ngập tràn sát khí tới ngút trời bên dưới, sáu kẻ kia lạnh lùng.
“Hiên Viên Triệt, tính ra ngươi cũng thông minh, hôm nay sẽ cho ngươi ૮ɦếƭ một cách rõ ràng.” Nữ tử duy nhất trong sáu Tôn Minh Đảo tên Lan Hoa Chỉ mở miệng cười lớn.
Mặt đang cười, mà thanh âm lại lạnh lẽo.
Giọng nói kia, không phải là giọng nói của ả hoa khôi ở trên sông ngày ấy, hơn nữa dung mạo kia cũng không hề giống chút nào.
Hiên Viên Triệt nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông.
Đây là sáu Tôn Minh Đảo, sáu Tôn Minh Đảo đã đến đây, không có Lưu Nguyệt bên cạnh chúng, nói vậy chẳng nhẽ Lưu Nguyệt đã thua ván cược này ư? Có phải hay không………..
Trái tim Hiên Viên Triệt trầm xuống, đồng thời cùng với trái tim trầm xuống, một sát khí và phẫn nộ ngập trời lại bốc lên ngùn ngụt.
Chính là sáu kẻ kia, chính là sáu kẻ đó………
Không kịp để cho Hiên Viên Triệt di chuyển, sáu Tôn trên đỉnh điện đã cùng lúc cười lạnh một tiếng, lợi khí rạch ngang trời, lao thẳng đến chỗ Hiên Viên Triệt.
Như sáu con đại bàng sắc bén mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Ba Vương Minh Đảo chịu thiệt trong tay hai người bọn chúng, ngày hôm nay đã tách đôi được Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt ra; Không còn song kiếm hợp bích, để xem tên Hiên Viên Triệt này còn có tài năng gì mà dám đối phó với sáu người họ.
Ngày hôm nay, bọn họ phải báo thù cho Tam Vương Minh Đảo, Minh Đảo bọn họ không phải thứ dễ bắt nạt, tất cả những kẻ dám ᴆụng chạm tới người của họ, toàn bộ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!
Lợi khí âm hàn xé rách không khí lao đến, dưới ánh mặt trời ấm áp vẫn tản ra sát khí băng lãnh tột cùng.
Tiếng gió rách toạc, vang lên giữa không trung.
Gió lạnh vù vù cuộn bay, ngọn cây bốn phía xào xạc rung động.
Kiếm chưa tới, mà gió đã thổi.
Coi như Hiên Viên Triệt là con bù nhìn rơm mà đâm đến.
Võ công của sáu Tôn Minh Đảo rất mạnh, chắc chắn vượt qua ba Vương Minh Đảo.
Ánh mặt trời chói mắt, lúc này lại không khiến người ta cảm nhận được chút độ ấm nào – Âm hàn cực điểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc