Vương phi 13 tuổi - Chương 247

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Gió nhẹ mây trong, bầu trời thoáng đạt.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt chỉ trong thời gian một ngày đã vượt lên trước đám Thu Ngân.
Cao giọng hát hùng vang chiến trường, thủ đô Nam Tống đã gần trong gang tấc, tất cả hoàn toàn không cần Hiên Viên Triệt để tâm chút nào.
Nhất Thành là thành trì gần thủ đô Nam Tống Triều nhất, giữa hai thành chỉ vỏn vẹn cách nhau có tầm mười mấy dặm.
Phủ thành chủ Nhất Thành.
“Phương thuốc không có vấn đề, nếu thật sự là loại độc như vậy thì phương thuốc này hoàn toàn đúng.” Trong đại sảnh phủ thành chủ lộng lẫy, vị quân y Hiên Viên Triệt mang theo trầm giọng nói.
“Không có vấn đề?” Hiên Viên Triệt nhìn lướt qua vài người đang đứng bên cạnh.
Hiện tại Nam Tống triều đại loạn, không ít hoàng thân quốc thích trong hoàng thành đều muốn chạy trốn, những người này chính là ngự y từ trong hoàng cung trốn ra.
Chẳng qua, trốn, chỉ cần Hiên Viên Triệt muốn cho ngươi trốn đi, ngươi tự nhiên sẽ chạy được, nhưng nếu hắn không thích cho ngươi trốn thì ngươi có chạy bằng trời cũng không thoát nổi thiên la địa võng của Thiên Thần lúc này.
“Không có vấn đề.” Mấy ngự y Nam Tống triều nghe Hiên Viên Triệt hỏi lập tức nơm nớp lo sợ vội vã liên tiếp trả lời.
Có lẽ cấp bậc quân y thì không đủ nhưng mà kẻ có thể trở thành ngự y thì chắc y thuật cũng không kém tới độ đó. Hiên Viên Triệt chậm rãi gật đầu.
“Nếu xuất hiện bất cứ sai lầm gì, các ngươi cứ tự dâng đầu mình lên cho quả nhân.” Thanh âm băng giá khiến người không dám nghi ngờ, đe doạ đám ngự y Nam Tống gần như đổ sụp đến nơi.
“Song nếu như y thuật tốt, quả nhân tất nhiên sẽ có phần thưởng thật lớn cho các ngươi.” Uy (uy nghiêm) và ân (ân huệ) cùng thi hành.
“Vâng, vâng…..” Mấy ngự y thi nhau vâng dạ. Một người đứng giữa đám có lá gan lớn hơn một chút ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Triệt, vừa lén lau mồ hôi vừa nói: “Vương thượng yên tâm, phương thuốc này hoàn toàn không có vấn đề, cho dù có, dùng thuốc này cũng không ảnh hưởng gì cả…..”
“Ồ……..” Ánh mắt Hiên Viên Triệt lập tức dời đến kẻ này.
Có vẻ như kẻ đứng đầu đám ngự y Nam Tống này đang cố gắng biểu dương phương thuốc của bọn chúng.
“Tuy phương thuốc này có ba phần là độc dược nhưng không có tác dụng phụ, không hại cho cơ thể. Hơn nữa chúng so ra cũng không mạnh hơn các vị thuốc trung tính bao nhiêu, vì thế cho dù không trúng độc mà ăn phải thì cùng lắm cũng chỉ hơi chóng mặt hoa mắt, không tạo thành tổn thương. Cũng không cho loại độc khác khống chế lẫn nhau làm tăng giảm công hiệu của thuốc; Vương thượng, người có thể yên tâm.”
Ngự y kia nói hết, Hiên Viên Triệt nhìn quân y mình mang theo cũng đang gật gật đầu, rõ ràng lời này không phải giả tạo.
Đã vậy thì không phải sợ gì cả.
Phất tay cho mấy người trong đại sảnh thối lui, Hiên Viên Triệt lập tức truyền lệnh xuống.
Lưu Nguyệt ngồi ở một bên đại điện, từ đầu đến cuối vẫn không nói năng gì, chỉ cười khẽ chậm rãi uống trà.
Nàng biết chế độc dược, nhưng cũng không có nghĩa là nàng biết chế giải dược.
.Tất cả những thuốc giải mà nàng biết đều do nàng đã từng gặp rồi, dùng rồi; thế nhưng mấy cái thứ này, cái gì mà ba loại cỏ ba loại hoa, rồi thì lá cây xanh của cây Ngưu hoàng cái gì gì đó mà dược liệu giải độc cần có, thì nàng nghe mười mù mờ chín, thật sự là mít đặc.
Bởi vậy nàng không thể tự đánh giá phương thuốc kia đúng hay sai, chỉ có thể nhờ vào ngự y và quân y đánh giá.
Nhướng mày nhìn Hiên Viên Triệt sắc mặt nghiêm túc, tươi cười trên mặt Lưu Nguyệt càng thêm rạng rỡ. Dạo này thời điểm nàng cười rất nhiều, tâm tình rõ ràng tốt lắm, tốt cực kỳ.
“Chủ nhân.” Giữa lúc nàng khẽ cười, Đỗ Nhất bỗng nhiên từ ngoài đại sảnh đi vào.
“Chuyện gì?” Lưu Nguyệt quay đầu đi.
“Âu Dương Vu Phi không đến.” Đỗ Nhất vừa nói vừa nâng con chim bồ câu Âu Dương Vu Phi dùng để đưa tin lên.
Lưu Nguyệt nghe thấy lông mày lập tức khẽ giật giật; tên này lại có thể không đến (!).
Kiệt tác chưa hoàn chỉnh, có chuyện thì nói.
Tin tức viết trên bức thư đơn giản dễ hiểu cực độ, chỉ vài chữ ít ỏi, hiển nhiên là viết vội viết vàng.
Cái tên này ngay cả thời gian báo tin về cũng không có nữa, thật là!
Vươn tay miết miết mi tâm, Lưu Nguyệt mở to mắt; tàu lượn có lực hấp dẫn đối với hắn lớn vậy sao, trực tiếp vứt nàng sang một bên thế đấy.
Vứt thì vứt đi, hắn xảy ra chuyện rồi mới biết nhớ đến nàng.
Ngay sau đó Lưu Nguyệt thẳng tay chép lại một bản đơn thuốc đưa cho Đỗ Nhất buộc lại vào chú chim bồ câu truyền đi cho Âu Dương Vu Phi.
Bên ngoài phòng, gió khẽ dịu dàng, mặt trời sáng lạn.
Không khí càng lúc càng ấm áp.
Trăm hoa nở rộ nhẹ nâng tà váy xinh đẹp, thời tiết năm nay thật sự tốt đến không thể tốt hơn được!
Tình thế Nam Tống lúc này hết sức nguy cấp, mấy chục vạn đại quân Thiên Thần tập hợp vây khốn thủ đô Nam Tống.
Không Gi*t kẻ xin hàng lại còn phong tước vị truyền thừa (cha truyền con nối nhiều đời), kính trọng các thân vương, không giảm bỏ bất cứ trọng thần nào, ngươi có thể ở triều làm quan như trước, cũng có thể mang theo tài sản và gia quyến đi quy ẩn, Thiên Thần đều để mặc không cố giữ.
Thiên Thần đề ra lộc hậu quan to.
Chỉ còn Vương đô cố gắng chống cự những phút cuối cùng, chống cự hay không, bị Thiên Thần diệt chỉ là chuyện sớm muộn, ngược lại nếu đầu hàng còn có thể được làm thân vương.
Đối mặt với hoàn cảnh như thế, quốc chủ Nam Tống triều còn chưa ra quyết định thì ngay ngày thứ hai, những triều thần không chạy trốn ở trong triều đã mở rộng cửa thành nghênh đón Vương của Thiên Thần.
Tư thế bá chủ cương lãnh, những thân áo giáp dày đặc, tiến quân vào thủ đô Nam Tống.
Nam Tống vương tận mắt nhìn thế cục vật đổi sao dời, triều đại Nam Tống đã hết cách cứu vãn liền giơ kiếm tự vẫn trước tông miếu, lấy cái ૮ɦếƭ để tạ tội với tổ tông trăm năm của Nam Tống triều.
Lửa lớn ngút trời, đốt sạch toàn bộ tổ miếu của Nam Tống, từ nay về sau trong dòng trôi của lịch sử, triều đại Nam Tống đã bị huỷ diệt hoàn toàn.
Cửa cung mở rộng, thái tử Nam Tống tự mình dâng tặng ngọc tỷ, dập đầu xưng thần trước Hiên Viên Triệt.
Hơn một nửa thiên hạ Nam Tống, từ nay thuộc về Thiên Thần.
Nam Tống triều giàu có đứng đầu thiên hạ không phải chỉ là nói điêu, tài bảo trong mật khố hoàng cung thật sự khiến người loá mắt, dược phẩm trân quý nhiều không đếm xuể.
Bây giờ đơn thuốc của Lưu Nguyệt căn bản không cần Hiên Viên Triệt phải lấy từ kho chứa của Thiên Thần xa xôi nữa, ngay ở đây đã có thể vơ vét đủ rồi=))
Cung điện hoàng cung mái cong cong, trong toà điện thứ nhất chốn hậu cung.
“Nhanh thật nha.” Lưu Nguyệt đang xem xét mái điện cong cong đã thấy Hiên Viên Triệt bưng một chén thuốc đi đến lập tức hiện lên sự tán dương trong ánh mắt.
“Dược liệu đều lấy tại chỗ mà.” Hiên Viên Triệt đưa thuốc cho Lưu Nguyệt, trong mắt không có một tia lo lắng mảy may.
Hắn đã tự mình tìm người thử thuốc rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì, đây là phương thuốc giải độc thực sự, quả là đơn thuốc tốt.
Lưu Nguyệt nhận lấy, một ngụm uống cạn, sau đó lập tức quay đầu cho Hiên Viên Triệt nhìn gáy nàng, hỏi: “Nó biến mất chưa?” Nốt chu sa này đã theo nàng mười mấy năm.
Một khi còn chưa loại bỏ được chuyện tình luôn chặn đứng họ thì hai người họ còn chưa yên tâm, mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều tâm tâm niệm niệm mong mỏi tiêu trừ càng sớm càng tốt.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt của hắn nóng vội như thế liền nở nụ cười: “Không nhanh như vậy được đâu, sau một ngày mới có thể hoàn toàn loại bỏ.” Hắn đã xem xét kĩ càng rồi.
Cho dù có giải được loại độc này hay không thì đó cũng là thân thể của Lưu Nguyệt, hắn sẽ không cho phép nàng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lưu Nguyệt nghe Hiên Viên Triệt nói vậy, ờ một tiếng quay đầu lại liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, hai người đồng thời bật cười.
Sự tình vốn đã hao phí cả bản lĩnh và thời gian của họ như thế hiện giờ lại bị giải trừ đơn giản như vậy, thực sự khiến người ta không thể không cao hứng.
Bỗng nhiên, từ ngoài điện, Thu Ngân và Đỗ Nhất tiêu sái sóng vai cùng bước vào.
“Chủ nhân, có tin tức của Âu Dương Vu Phi.” Vừa thấy Lưu Nguyệt, Đỗ Nhất lập tức đưa lên chú bồ câu đưa tin.
Lưu Nguyệt nhận lấy, mở ra; chỉ vỏn vẹn ba chữ: Không ૮ɦếƭ được.
Hồi âm của Âu Dương Vu Phi vẫn vội vã như cũ, chẳng qua ba chữ này cũng đã đủ làm sáng tỏ hết thảy, đơn thuốc này không giả, tuy rằng hiện tại nàng đã tự thân khẳng định nó là thật rồi.
“Vương thượng, Tuyết Thánh thái tử Vân Triệu đã chỉ huy binh mã tiến đến Nha Thành, người của hắn mang tin tức truyền đến, ngày mai hắn sẽ tự mình đến thủ đô gặp lại Vương thượng.” Cùng lúc đó Thu Ngân cũng bẩm báo với Hiên Viên Triệt.
Nha Thành vốn dĩ nằm gần sát với thủ đô Nam Tống, khoảng cách từ Nha Thành tới thủ đô cũng không hơn kém Nhất Thành là bao.
Xem ra tốc độ của Vân Triệu cũng không chậm, chỉ chậm hơn một bước.
“Các ngươi đi chuẩn bị đi.” Hiên Viên Triệt phất phất tay, Thu Ngân hồi lại một tiếng rồi cùng với Đỗ Nhất rời khỏi đại sảnh.
“Đi, chúng ta đi nhìn quanh cái thủ đô này.” Hiên Viên Triệt vươn tay cho Lưu Nguyệt.
Đây là thủ đô của triều đại Nam Tống, thật ra thì cũng chẳng có gì để xem, chẳng qua từ nay về sau nơi này cũng là lãnh thổ Thiên Thần nên tự nhiên cũng phải xem xét qua.
Lưu Nguyệt nghe thấy vậy liền cong miệng cười, vươn tay cầm lấy tay Hiên Viên Triệt, hai người vai kề vai bước ra ngoài điện.
Thôn tính hơn phân nửa lãnh thổ Nam Tống, Thiên Thần hiện tại đã là đại quốc đứng đầu thiên hạ; lãnh thổ của chính mình, sao có thể không đi nhìn một cái đây.
Gió ấm ôn nhuận, những tia nắng bay múa.
Lúc Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đang tay nắm tay dạo quanh thủ đô Nam Tống ngắm nhìn phố phường thì Âu Dương Vu Phi lại đang bận bịu ngập đầu ở cái vùng đất vốn là biên giới giữa Thiên Thần và Nam Tống.
Trong khu rừng tươi tốt, Âu Dương Vu Phi vỗ vỗ tay, nhìn chỗ rách đã được dán chặt lại gật gù cái đầu, hắn đã suy nghĩ vài ngày cuối cùng mới nghĩ được rõ ràng, phải dán lại cái chỗ nho nhỏ như thế này thì mới đúng được.
Đầu óc rối loạn, phẩy sạch vụn gỗ trên người, Âu Dương Vu Phi xoay người lấy cái ấm nước, tựa vào gốc cây đại thụ ngàn năm ngửa đầu uống một hơi.
Thống khoái! Chỗ này đã nghĩ thông suốt rồi, phần sau chắc hẳn sẽ dễ dàng thôi.
Ý cười tràn ngập đầu mày khoé mắt, tâm tình Âu Dương Vu Phi hoàn toàn nhẹ nhõm, ngả đầu nằm lăn trên bãi cỏ.
Nằm xuống thật mạnh, một trang giấy theo gió cuốn tung bay là là, Âu Dương Vu Phi nhìn thấy liền vươn tay ra, bắt được.
“Ba con sâu, ba loại hoa, ba cây cỏ…..” Vô ý nhìn đến những từ bên trên trang giấy, Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhíu mày, vặn người ngồi bật dậy.
Đây là đơn thuốc giải của loại độc mà mẫu thân Lưu Nguyệt đặt trên người nàng ấy a, nàng ấy có được kiểu gì?
Nheo mắt, Âu Dương Vu Phi nhớ lại hai ngày trước, lúc đang suy nghĩ đến điểm quan trọng thì nhận được bồ câu mang đến đơn thuốc này nên tự mình cho rằng đây là bài thuốc giải độc không tồi, liền viết thẳng lại ba chữ ‘૮ɦếƭ không được’.
Bây giờ mới nhìn kỹ lại mới nhớ ra, đây chính là cách giải loại độc trên người Lưu Nguyệt a!
Lưu Nguyệt viết thư đến hỏi hắn phương thuốc đó rốt cuộc có thật hay không, có đúng hay không, thế mà hồi âm của hắn không thể nghi ngờ chính là thừa nhận đơn thuốc đó đúng, đơn thuốc đó không có vấn đề!
Khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc, loại độc này là bí mật tuyệt đối của Minh Đảo, ngay cả trên Minh Đảo cũng không có mấy người được biết đến, làm sao có người đủ năng lực giải độc chứ?
Chẳng nhẽ ngày nay nhiều kẻ ngoạ hổ tàng long đến thế kia ư?
Độc tố bí ẩn như vậy, cho dù là người có võ công cao cường thì cũng không thể hoàn toàn loại bỏ độc này ra khỏi kinh mạch cơ thể như thế, vậy mà lại có kẻ có thể tìm ra được phương thuốc tiêu trừ toàn bộ?
Trong lòng rung động, kinh ngạc tuyệt đối.
Độc này không phải người thường có thể giải a!
Hắn lại cẩn thận nhìn lần nữa; thực sự không sai! Các phần mấu chốt đều đúng!
Giơ ngón tay nhu nhu mi tâm, Âu Dương Vu Phi nâng mắt nhìn lên bầu trời, chậm rãi đứng lên.
Phương thuốc đúng, vậy thì giải dược chế ra sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ có điều thuốc giải này khá quái dị, lại thêm loại độc kia đã ở trong thân thể Lưu Nguyệt hơn mười năm rồi, trong vòng một ngày uống thuốc không được ăn uống lung tung một số thứ, nếu không có lẽ hậu quả sẽ….
Cúi đầu nhìn phương thuốc được đưa đến quá bất ngờ, Âu Dương Vu Phi thật sự chưa từng nghe nói ở Nam Tống có thần y lợi hại đến vầy.
Hai mày nhíu chặt, Âu Dương Vu Phi nhìn tàu lượn dưới mặt đất, lại nhìn đơn thuốc trên tay, càng nghĩ càng có cảm giác không tốt.
Không thể nói rõ ràng là không tốt ở chỗ nào, nhưng mà loáng thoáng lại cảm nhận được một tia bất an.
“RÕ THẬT LÀ!” Hít một hơi rồi tự dưng gào ra ba chữ, Âu Dương Vu Phi nghiêng mình lao xuống chân núi; hắn hơi hơi lo lắng, thôi thì tốt nhất là nên đi liếc một cái.
Gió mát thổi qua núi rừng xanh biếc.
Trời xanh như nước, mây trắng bồng bềnh trôi trên không trung; quả là phong cảnh của một thời đại hưng thịnh.
Thủ đô Nam Tống triều, không, hiện tại hẳn nên gọi là Thần quận Thiên Thần quốc.
Không có sự tẩy rửa của khói lửa chiến tranh, tuy rằng triều đại đã thay đổi, tên hiệu quốc gia cũng không còn, thế nhưng dân chúng vẫn là dân chúng, chỉ cần có đủ cơm ăn thì một ngày cũng cứ bình yên trôi qua như thế.
Về phần ai làm Vương thượng thì thật sự cũng chẳng phải là chuyện liên quan gì lắm đến họ, cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể quan tâm nổi.
Các cửa tiệm bắt đầu mở lại, người đi lại trên đường phố tuy không nhiều nhưng mà vẫn có.
Chưa khôi phục lại phồn hoa lúc trước, thế nhưng cũng không xuống dốc tới đáy mồ.
Năng lực thích ứng của con người không phải là mạnh bình thường.
Một thân y phục bình thường, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cất bước trên đường cái phồn hoa, đi được bốn phần của Thần quận, cuối cùng đi tới phía trước tông miếu khi xưa của Nam Tống triều.
Điện thờ tráng lệ mang đậm màu sắc phương nam, vừa đẹp đẽ lại cuồng dã khó thể tưởng tượng.
Hương khói trong miếu vẫn hưng thịnh, nhang trầm liên tục bay lên, tràn ngập Quốc miếu.
Người đến người đi, đông đúc tưởng như gót giày sắp giẫm vào nhau.
Quả thật còn náo nhiệt hơn trên đường cái.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt dừng chân dưới một gốc cây bồ đề bên ngoài miếu, ẩn trong bóng cây râm mát nhìn nhân khí hưng thịnh trước mắt. (sức sống đông đúc của con người)
Hiếm thấy thật, bọn họ chưa từng thấy qua chùa miếu của gia tộc nào được người dân hương khói phồn thịnh như vậy.
Thản nhiên nhìn dân chúng qua lại không ngớt trước mặt, Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn chính điện lộng lẫy của Quốc miếu.
“Huỷ nó đi.” Ba chữ lãnh đạm, nhưng kiên quyết tuyệt đối.
Tín ngưỡng, sự tồn tại của tín ngưỡng này không được phép có mặt. Nam Tống triều đã bị tiêu diệt, thế nhưng Quốc miếu lại vẫn có thể thu được nhang đèn hưng thịnh như vầy, còn nhiều hơn người đi trên đường.
Điều này rõ ràng chỉ ra một vấn đề.
Nam Tống triều vẫn còn sống ở nơi nào đó trong lòng những người dân Nam Tống này; bọn họ đang lấy hình thức này để nhớ lại nó, tưởng niệm nó, chờ đợi nó.
Tín ngưỡng như vậy thật sự quá đáng sợ, là một sức mạnh tinh thần vô hình nhưng nếu so với các loại sức mạnh hữu hình thì còn khó chỉnh hơn nhiều.
Sau này đây nó có thể trở thành ngọn nguồn của mọi tai hoạ.
Lưu Nguyệt cực kỳ rõ ràng chuyện này.
Hiên Viên Triệt ở bên cạnh nghe thấy chẳng những không đồng ý ngược lại còn mỉm cười: “Nàng để ý nghe một chút xem bọn họ đang cầu khấn điều gì?”
“Xin Bồ Tát phù hộ chiến loạn không xảy ra, phù hộ chúng con an toàn……”
“Xin Bồ Tát phù hộ một nhà chúng con già trẻ được bình an……”
“Xin Bồ Tát phù hộ chúng con đủ ăn đủ mặc……”
“Xin Bồ Tát………”
Thanh âm của những người dân bình thường đang cúi đầu thành tâm cầu nguyện vang vang khắp ngõ ngách chính điện, bay theo luồng gió tràn ngập cả một khoảng không gian, cùng với làn khói hương toả lên tận nơi đỉnh trời.
Lưu Nguyệt nghiêng đầu lắng nghe, hai tay nhè nhẹ ôm lấy иgự¢.
“Là kẻ thống trị không thể mới đầu đã tàn khốc áp bức dân chúng, không thể hung ác phá huỷ hết tất cả hy vọng của bọn họ; nhân dân lâm vào hoảng sợ tuyệt vọng ngược lại sẽ tạo ra chuyện tồi tệ.
Để lại một thứ cho bọn họ cầu khấn có thể biểu thị tấm lòng khoan dung rộng rãi của Thiên Thần ta, giai đoạn này đang là giai đoạn quan trọng nhất.”
Hai tay đặt sau lưng, Hiên Viên Triệt chậm rãi mở miệng.
Hắn cố ý không phá bỏ Quốc miếu này chính là muốn để lại một ấn tượng tốt đẹp cho nhân dân của Nam Tống triều trước kia về Thiên Thần quốc; họ không phải bạo quân, Thiên Thần của họ sẽ không thống trị dân chúng một cách tàn bạo.
Bọn họ sẽ không thay đổi tất cả của hiện tại mà chỉ là mang đến cho người dân một cuộc sống càng tốt đẹp hơn.
Đối với dân chúng thì như vậy đã đủ rồi.
Bây giờ xem ra hiệu quả không tồi.
Lưu Nguyệt ngoảnh đầu lại nhìn sâu vào trong đôi mắt hắc hồng của Hiên Viên Triệt, chớp chớp hàng mi đen óng.
Bàn về bình định trấn an thiên hạ, nàng vẫn không bằng Triệt.
Ánh mắt xiên xiên chớp nháy nhìn Hiên Viên Triệt, khoé miệng Lưu Nguyệt mỉm cười, cái tên gia hoả này. (oài, tỷ ấy mắng yêu chồng kìa=]])
Nghiêng đầu nhìn thấy Lưu Nguyệt đang nhìn hắn cười cười, trên mặt Hiên Viên Triệt hiện lên sự nhu hoà, nhìn nàng nói: “Đi thôi, trở về nào.”
Sắc trời nhạt dần, ráng chiều như lửa quanh quẩn nơi chân trời.
Đi suốt một ngày, xem xét cả Thần quận, lúc này cũng nên trở về rồi.
“Ừ.” Xoay người, hai thân ảnh sóng vai rời bước, đi tới hướng chân núi.
Gió mát tung bay, mùa này ở Nam Tống lại có chút nóng bức.
“Nước Thiên Tuyền, nước Thiên Tuyền của Quốc miếu đây…..” Đi qua hai con đường vòng vèo, phía trước chỗ góc con đường sừng sững xuất hiện một lương đình bát giác. Trên đình ghi hai chữ ‘Thiên Tuyền’, đằng sau đình là một dòng suối êm ả uốn khúc, lam biếc thanh u, tiếng nước chảy róc rách tưởng chừng gột bỏ đi quá nửa sự nóng bức.
Giữa đình bát giác, một đứa nhỏ cùng một người trung niên đang bận rộn.
Hai người ở phía trước cứ không ngừng vây quanh những người từ trên núi xuống, dẫn dụ họ cùng uống nước rồi lại cùng rời đi; tiểu nam hài mở miệng hát vang đầy vui vẻ.
“Thiên Tuyền ở bên trong vốn là dòng suối núi tốt nhất Nam Tống triều.” Hiên Viên Triệt tức thì dừng bước, ngẩng đầu nhìn hai chữ Thiên Tuyền trên đình.
Lưu Nguyệt nghe thấy cũng đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy trên đình bát giác kia viết hai câu đối: Bước trong Quốc miếu bỏ Thiên Tuyền – Tiến vào núi quý về tay không.
Hai câu hoàn toàn không có chút quan điểm nghệ thuật nào, chẳng qua có lẽ chỉ là nêu ra một ý kiến độc nhất vô nhị: Nếu đến Quốc miếu mà không uống nước Thiên Tuyền thì cũng giống như bước vào ngọn núi chứa đầy châu báu trân quý mà lại thất bại ra về tay không.
Dưới góc của bức hoành phi đề bốn chữ: Trời thưởng suối thần.
Khoé mắt Lưu Nguyệt giật giật, toàn là thứ lừa gạt người; nhưng mà đi suốt một ngày lúc này miệng khô lưỡi khô; nàng nóng!
“Ta khát.” Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, nàng thẳng thắn nói.
Hiên Viên Triệt chỉ khẽ cười, suối có thần thật hay không cũng chẳng hấp dẫn hắn, nhưng Nguyệt của hắn nói đúng, họ khát rồi.
Hai người cũng rõ ràng biết Hoàng thành còn cách nơi này mấy dặm nữa, trên đường cũng không bán nước uống. Thế nên liền sóng bước đi đến lương đình.
Không cần tiền, Thiên Tuyền là do thần ban cho, chỉ cần thành tâm thì có thể uống tuỳ ý.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hoàn toàn chẳng có tí thành tâm nào, hai người không hề tin tưởng hay thờ phụng thần thánh gì hết, so với thánh thần, họ thà tin tưởng người của mình còn hơn; thế nhưng không có nghĩa là họ sẽ không thể uống nước trong suối này.
“Công tử, đến đây đến đây.” Đến phiên của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của đứa nhỏ kia tươi cười sáng lạn ngọt ngào gọi hắn, vươn tay múc nước Thiên Tuyền từ trong một cái vò ra.
Một vò nước vừa mới được uống hết, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt là người đầu tiên uống nước trong vò mới này. Nghe Lưu Nguyệt hỏi hết bao nhiêu tiền, tiểu hài tử liền hiểu rõ hai người này là từ bên ngoài tới, một hơi trơn tru tuôn ra khẩu hiệu quảng cáo cho nước suối ở đây: “Hai người chắc hẳn là khách từ bên ngoài tới ha, nước Thiên Tuyền của chúng ta tốt cực kỳ, uống vào có thể tránh được trăm bệnh, thân thể lại càng thêm mạnh khoẻ, kéo dài tuổi thọ; nước suối của chúng ta chính là được thần linh ban phúc đó!”
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt thản nhiên gật gật đầu nhận nước Thiên Tuyền, cũng không trả lời gì cả.
Bưng lên cái thứ nước Thiên Tuyền mà đứa bé nói, Lưu Nguyệt nâng ngang đầu mũi vô ý ngửi ngửi, đầu lưỡi nhẹ nuốt xuống một ít nước.
Có đủ năng lực rung chuyển một phương sớm nắng chiều mưa tráo trở thất thường hoàn toàn chỉ dựa vào thực lực tuyệt đối, một phần nhiều hơn đó chính là cẩn thận cũng tới mức tuyệt đối.
Sự chú ý và thận trọng đã ngấm vào cốt tuỷ của nàng, bất cứ thời điểm nào cũng không buông lỏng; điểm này đã trở thành thói quen trong hành động và tính cách của Lưu Nguyệt.
Nước Thiên Tuyền hơi hơi ngòn ngọt hoà với sự trong mát của núi rừng, không có độc, tốt lắm.
Nghiêng đầu liếc đã thấy tiểu nam hài thân thiện kia đang đưa nước cho những du khách xếp hàng phía sau họ, quảng bá nước suối Thiên Tuyền lên đến trời.
Mà mấy người uống xong cũng không xảy ra chuyện gì cả.
Nâng bát uống một hơi cạn sạch, sảng khoái! Đi lại cả một ngày dưới cái thời tiết nóng bức như vầy rồi được uống cạn một bát nước suối núi mát mẻ, quả là một loại hưởng thụ.
Hiên Viên Triệt ở bên cạnh vẫn luôn nhìn Lưu Nguyệt thấy vậy cũng nâng bát uống xuống.
Nguyệt của hắn cực kỳ mẫn cảm với độc dược, nếu nàng uống được thì tất nhiên thứ này không có độc.
Thấy Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đều uống cạn, tiểu nam hài lập tức giơ tay nhận lại bát, khoé mắt cong cong như quả đậu nhìn qua trông rất thông minh.
Đưa tay trả bát lại, đầu ngón tay Lưu Nguyệt lơ đãng ᴆụng phải tay của bé trai.
Tiếp xúc chớp nhoáng, tiểu nam hài tức khắc quay đầu đi, theo thói quen cầm bát tráng qua một chút rồi đưa cho người xếp hàng ở phía sau.
“Đi thôi.” Hiên Viên Triệt trả lại bát xong nhìn thấy Lưu Nguyệt vẫn đang đứng tại chỗ ngó tiểu nam hài thì không khỏi cất tiếng nhắc nàng.
Mặt khẽ nhăn mày nhẹ nhíu, Lưu Nguyệt chầm chậm vuốt đầu ngón tay mình.
Cái tiếp xúc da thịt trong nháy mắt này lại khiến nàng có cảm giác không ổn.
Tuổi của nam hài kia tính ra vẫn còn nhỏ, da thịt hẳn phải non mềm; thế nhưng bàn tay nàng vừa ᴆụng tới thì lại khô hanh và thô ráp như của người lớn.
“Sao vậy?” Thấy Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày, Hiên Viên Triệt hơi ngẩn ra rồi liền che miệng hỏi; Chẳng nhẽ Nguyệt đã phát hiện ra cái gì rồi?
Ánh mắt hơi chuyển, Lưu Nguyệt không trả lời câu hỏi của Hiên Viên Triệt, nàng bỗng dưng duỗi tay bắt lấy cánh tay trần nho nhỏ của đứa bé đang đến gần, nói: “Múc cho ta một chén nữa.”
Tiểu nam hài bị Lưu Nguyệt thình lình túm lấy cánh tay, trong nháy mắt lộ ra sự ngạc nhiên.
Nhưng nó nhanh chóng phản ứng lại: “Được a.”
Không nói hai lời, tiểu nam hài đưa cho Lưu Nguyệt chén nước thứ hai, vẫn ngọt ngào mỉm cười như lúc trước.
Năm ngón chậm rãi buông cánh tay nam hài, Lưu Nguyệt khó khăn cười cười: “Cảm ơn nhiều.”
Dứt lời một ngụm uống cạn nước suối Thiên Tuyền trong chén, xoay người cùng Hiên Viên Triệt bước ra bên ngoài.
“Có chuyện à?” Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt xoay người rời đi, rẽ qua một góc khuất phía sau đình bát giác mới nghiêng đầu hỏi.
Lưu Nguyệt lắc đầu, vén vài sợi tóc bay bay trước trán cười nói: “Không có gì, là ta mẫn cảm quá thôi, thần hồn nát thần tính ấy mà.”
Ban nãy khi nàng bắt được tay của nam hài thì chớp mắt phân biệt được xương cánh tay, độ cứng và chiều dài xương vừa đúng phù hợp với thân thể đứa bé.
Không phải bị lùn, cũng không phải do người lớn nguỵ trang thành.
Đây là một tiểu hài tử đích thực.
Nàng đa nghi rồi.
Nghĩ lại thì có lẽ do hàng năm đều phải làm việc nên da thịt trên tay mới thô ráp giống người trưởng thành đi.
Nàng dừng bước, khẽ ngoái đầu nhìn lại nơi đình bát giác đã không còn rõ ràng, chớp chớp mắt.
Thời điểm trước lúc ૮ɦếƭ ba Vương Minh Đảo đã phát ra tín hiệu báo thù; tuy rằng nhìn có vẻ như nàng không để tâm nhưng thật ra nàng vẫn luôn cẩn thận đề phòng.
Hy vọng hôm nay thật sự chỉ là nàng đa nghi thì tốt.
Từng luồng gió tung bay trong không trung, chân trời chiều muộn đỏ rực như lửa cháy, đốt hồng hơn nửa mây trắng trên bầu trời, màu quýt chín nhuộm đẫm không gian, đẹp đến không thực.
Bóng đêm bao trùm, những tia sáng mờ mờ nơi cuối chân trời cũng lập loè rồi tắt ngấm.
Hương khói trong Quốc miếu nghi ngút suốt cả ngày, bây giờ cũng chìm vào trong tĩnh lặng.
Hai phụ tử mệt mỏi suốt ngày ở suối Thiên Tuyền hiện tại mới nghỉ ngơi, bao người qua lại như mắc cửi xung quanh lúc ban ngày đều đã vắng bóng.
“Cảm nhận xúc giác giỏi thật.” Trong màn đêm, tiểu nam hài hồn nhiên sáng lạn đột nhiên nhếch khoé miệng cười có vẻ sùng bái ném ra vài chữ.
“Thiếu chút nữa là lộ ra sơ hở.” Nam nhân trung niên đứng bên cạnh vòng tay trước иgự¢ nhìn nam hài.
Nét tươi cười trên mặt không giảm, tiểu nam hài chuyển mắt nhìn qua nhìn lại hai cánh tay của nó, thần quang trong mắt chớp động sắc bén như lợi kiếm.
“May mà ả cầm phải cánh tay của ta, ha hả, ngay cả ngươi cũng có lúc nhìn nhầm cơ mà.”
Giữa tiếng cười khẽ, bé trai kia đột nhiên xé rách quần áo trên người, đầu cúi thấp, cả thân người khom xuống cong lại giống vầng trăng non.
Gió núi quét qua, chỉ nghe thấy một chuỗi thanh âm nhỏ như tiếng đậu vỡ vang lên lốp bốp; âm thanh không lớn, nhưng giữa không gian yên tĩnh nơi này lại vô cùng rõ ràng.
Tự mắt chứng kiến tiểu nam hài kia hầu như chỉ trong chớp mắt bỗng nhiên lớn phổng lên, cơ thể không ngừng kéo dài ra, cao lên, biến lớn.
Một lúc lâu sau, bé trai từ từ ngẩng đầu lên, vươn thẳng người.
Chiều cao bảy thước, thân thể trần trụi tràn ngập sự rắn chắc tinh tráng của kẻ trưởng thành.
Lắc lắc đầu, tóc đen tung bay theo gió; vừa nãy chỉ là tiểu nam hài, lúc này đã biến thành nam tử cao lớn đang cười cười nhìn hai tay của chính mình.
Thúc cốt công của hắn cực lợi hại, nhưng dù luyện giỏi mấy cũng không luyện được cả bàn tay; hôm nay suýt chút nữa đã bị nhìn thấu rồi.
Gió đêm bay múa, hai bóng người chầm chậm biến mất vào đêm tối.
****************************
Lưu Nguyệt bị thương.
Bóng tối như mực, nhìn qua thật yên ả, nhưng không thể nhận ra yêu ma quỷ quái ở phía sau đều đã hoá trang lên đài.
Đáng tiếc, thận trọng thông minh như Lưu Nguyệt cũng không nhận ra được.
Ai bảo nàng chỉ biết mọi điều của hiện đại mà không nắm được rằng, ở thế giới cổ đại có những thứ hoàn toàn không thể xem xét bằng quan điểm hiện đại.
******************************
Bóng đêm đi qua, đảo mắt đã đến ngày thứ hai.
Thời tiết thật sự bắt đầu nóng bức.
Thái dương đỏ rực treo lơ lửng trên đỉnh trời xanh ngắt tản ra sức hấp dẫn đặc biệt.
Da trời thẳm lam như biển, không có được một nét mây trắng.
Hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên từ mặt đất, một màn hồng sắc trùm phủ cả Thần quận.
“Bùm bùm bùm.” Ba tiếng pháo chào mừng nổ ra trên không trung Thần quận, bung xoè thành những đoá hoa ánh sáng rực rỡ.
Binh mã dàn thành hàng đứng hai bên đường chính, sâm nghiêm hiển hách, kéo dài tới tận cửa hoàng cung Nam Tống.
Lá cờ hắc sắc của Thiên Thần quốc bay phần phật trong làn gió, uy nghiêm không gì sánh kịp.
Cửa chính phía đông mở rộng, nhóm người thái tử Tuyết Thánh quốc Vân Triệu vững vàng đi tới.
Hai đầu sỏ thâu tóm Nam Tống tụ họp tại chốn thủ đô vương triều cũ.
Cờ xí tung bay, binh mã nổi bật, Thu Ngân tự thân nghênh đón, dàn ra tư thế tiếp đãi dành cho đại nhân vật; coi bộ cũng quá đủ nể mặt mũi thái tử Tuyết Thánh quốc rồi.
Bạch mã lam bào một thân rực sáng, Vân Triệu quét mắt nhìn đến Thu Ngân đang tiến ra tiếp đón mình, khoé miệng vẽ lên vẻ tươi cười: “Ra oai phủ đầu với bản thái tử à.”
Thu Ngân nghe thấy chỉ bình tĩnh đáp lại, mặt không thay đổi: “Không dám.”
Vân Triệu cũng không để ý lời đáp của Thu Ngân; Thế này nhìn như đang nghênh đón kẻ quan trọng, thật ra chính là bày biện thế lực cho hắn xem, coi hắn như đứa ngốc nhìn không ra hay sao.
“Đáng tiếc chậm một bước, nếu không hôm nay bản thái tử mới là người đưa ra nghi thức này với Hiên Viên Triệt.” Vân Triệu cười cười đề ngựa phóng thẳng đến hướng hoàng cung.
Sai một ly, đi nghìn dặm (một nghìn dặm cơ nhé, Việt Nam mình có một dặm thôi, còn kém xa), hắn chậm mất một bước, tuy rằng cũng chiếm được gần nửa biên giới của Nam Tống, nhưng sách sử sẽ mãi lưu truyền triều đại Nam Tống cuối cùng bị huỷ diệt trong tay Thiên Thần.
Không thể không chấp nhận chuyện Hiên Viên Triệt bày ra cái tư thế này trước hắn.
Hiên Viên Triệt là chủ mà hắn là khách.
Nội điện hoàng cung, Hiên Viên Triệt một thân long bào hắc sắc, uy vũ hiên ngang.
“Vân Triệu đến rồi.” Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt đang muốn đi đến chính điện, quăng một câu.
“Nàng đi cùng không?” Hiên Viên Triệt nghe tiếng liền xoay người lại nhìn Lưu Nguyệt; hắn không để ý việc lên điện gặp Vân Triệu cùng nàng.
“Không đi.” Lưu Nguyệt quấn quấn đuôi tóc, vẩy vẩy tay.
Nàng mới thu được tin tức từ Bắc Mục truyền tới, tuyến phòng ngự tấn công tộc Hung Nô và mười bảy dân tộc Tiên Bi đã đến giai đoạn cuối cùng, Khố Tạp Mộc đang thỉnh cầu ý kiến của nàng, nàng phải trả lời đã.
Lưu Nguyệt buông xong hai chữ này lại quay đầu đi, trong nháy mắt Hiên Viên Triệt đột nhiên cất bước.
Hai mắt Hiên Viên Triệt ngời sáng, không đi ra ngoài, ngược lại bước đến chỗ Lưu Nguyệt.
“Sao thế, không đi nữa à?” Lưu Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, không quay đầu lại ném một câu.
Hiên Viên Triệt không trả lời, đi tới sau lưng Lưu Nguyệt vươn tay vén tóc nàng, lộ ra cổ thon trắng nõn.
Trắng nõn như đồ sứ tốt nhất, không một tỳ vết.
Sự vui mừng nhanh chóng dâng trào đầy hai mắt, khuôn mặt rạng rỡ bừng sáng.
Lưu Nguyệt cảm giác được động tác của Hiên Viên Triệt, bỗng chốc sững người rồi lập tức phản ứng lại, mắt mở to thầm thì: “Giải trừ rồi?”
Trên vị trí vốn có một nốt chu sa đỏ rực, hiện tại chỉ còn chiếc gáy hoàn toàn trơn bóng; Hiên Viên Triệt chầm chậm cúi đầu ấn xuống một nụ hôn thật sâu.
Không còn rồi, hoàn toàn biến mất rồi.
Loại độc bị hạ trên người Lưu Nguyệt suốt mười mấy năm, khiến họ phải chịu khống chế của Minh Đảo, thật sự giải trừ rồi.
Lưu Nguyệt không quay đầu lại nhưng nụ hôn sâu sắc kia của Hiên Viên Triệt đã báo lên đáp án cho nàng; hai mắt nhẹ chớp, sự tươi tắn trào dâng nơi khoé miệng.
Khung cảnh kia còn rực rỡ hơn ánh mặt trời ngoài cửa sổ cả vạn lần.
Rốt cục đã không còn thứ gì kìm hãm nàng nữa, không còn bất cứ thứ gì có thể ngăn cản hành động của nàng nữa.
Tay giơ lên, Lưu Nguyệt nghiêng người nắm chặt tay Hiên Viên Triệt.
Không có lời nói vô ích, không có động tác dư thừa, hai tay chỉ đơn giản nắm chặt lấy nhau nhưng sự kích động cùng hưng phấn tột cùng đã theo bàn tay truyền đến cho đôi phương tất cả.
Đoạn thời gian này sao có thể tốt đẹp đến vậy kia chứ.
Ngoài song cửa rực rỡ ánh dương, hàng trăm đoá hoa trân quý được trồng trong hoàng cung lúc này đồng loạt toả hương thơm ngát, khiến lòng người say đắm.
Vui mừng, chính thức vui mừng.
Việc quan trọng đã được hoàn thành tựa như mây trôi nước chảy (a.k.a. thuận lợi), tâm tình của Hiên Viên Triệt ở chốn chốn nơi nơi đều tốt cực kỳ!
Gặp mặt Vân Triệu, theo lệ cũ tiếp đãi ở đại điện, hai bên chào hỏi, xác định biên giới hai quốc gia….. vân vân, mọi chuyện đều được tiến hành vô cùng thuận lợi.
Nháy mắt đã đến lúc hoa đèn rực sáng.
Thịnh yến theo thông lệ chính thức bắt đầu.
Khoảnh đất trống phía trước chính điện hoàng cung hiện tại rất huyên náo, cung nữ thái giám lui đi lui lại như thoi đưa, nghĩ cách cầu xin ban thưởng từ chủ tử trước mặt nên càng thêm vững vàng làm công việc phục vụ; không khí càng lúc càng tưng bừng.
Hoa đăng bay múa, mĩ tửu giai hào (rượu ngon món ngon) liên tiếp bưng lên như nước chảy.
Ca hát tạp kĩ, nhạc đàn nhảy múa, đa dạng tựa hồ khiến người ta phải hoa mày chóng mặt.
Chính giữa phần trước khu đất trống, Hiên Viên Triệt mặc long bào đen tuyền ngồi trên chủ vị, Lưu Nguyệt ngồi bên cạnh, y phục vẫn đơn giản như cũ đang ngồi ngả người vào đại ỷ xem màn nuốt lửa trước mắt, tâm tình khá tốt.
Mà gần đó, phía tay trái của Hiên Viên Triệt, Vân Triệu một thân lam bào như trước, ngồi đối diện với kẻ nguyên là thái tử của Nam Tống triều, Nhâm thân vương của Thiên Thần quốc bây giờ.
Phía sau hai người Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, Thu Ngân cùng một số quan lớn của Thiên Thần và đại quan của Nam Tống triều cũ chia thành hai bên an toạ.
Xem ra chung sống khá hoà hợp.
Màn đêm như mực bao phủ không gian.
Một vầng trăng rằm treo lơ lửng, sáng trong khác thường.
Phía dưới, ánh đèn rực rỡ, trên đài cao ca hát đủ trò.
Miệng Vân Triệu chậm rãi nhâm nhi rượu ngon của triều đại Nam Tống đã diệt vong, nhưng đuôi mắt lại liếc nhìn Hiên Viên Triệt đang xem ca múa.
Mắt người kia đang xem ca múa, thế nhưng không cách nào che dấu được tươi cười nơi khoé miệng, xem ra tâm tình đang tốt đến cực độ.
“Hiên Viên Triệt.” Vân Triệu thấy thế, cất lên một thanh âm nham hiểm.
Hiên Viên Triệt nghe thấy hai mắt lập tức nheo lại, hạ ánh mắt nhìn Vân Triệu, lạnh lùng toả ra xung quanh.
Hắn là Thiên Thần Vương, mà tên kia chỉ là thái tử Tuyết Thánh quốc có tư cách gì gọi tên của hắn?
Nhận ra sắc mặt Hiên Viên Triệt đột nhiên trầm xuống, Vân Triệu vẫn không sợ hãi chút nào cười nhìn Hiên Viên Triệt nói: “Mấy ngày trước ta ở Nam Tống quốc nhìn thấy một hộ vệ bên cạnh huynh đệ của ta thật sự có phần khá giống ngươi đó.”
Hiên Viên Triệt vừa nghe thấy lời nói của Vân Triệu, mặt không đổi nhưng trong mắt càng thêm sâu thẳm, thản nhiên ném lại: “Ngươi nhìn nhầm rồi.”
Vân Triệu nghe được liền cao giọng ồ một tiếng, gật gật đầu, quơ quạt trong tay cười nói: “Thì ra là ta nhìn nhầm.
Huynh đệ, hộ vệ của ngươi đâu? Hoặc nên nói là, vị hôn phu của ngươi đâu? Không phải vị ở trước mắt này, đó là ai, ngươi giới thiệu với ta một chút để cho ta làm quen đi.”
Nói đến đây, Vân Triệu nghiêng mắt liền thấy Lưu Nguyệt vừa mới xem tiết mục chui qua vòng lửa đang nhìn lại mình.
Lưu Nguyệt thấy Vân Triệu mở miệng hỏi nàng đầy xảo quyệt như thế lập tức liếc sang nhìn Hiên Viên Triệt đang sa sầm nét mặt rồi nở nụ cười.
Vân Triệu giơ lên khuôn mặt tươi cười híp mắt, lời nói “mát mẻ” cực độ.
“Huynh đệ a, ngươi xem, người khác cũng không nhận ra được, uổng phí ngươi bỏ nhiều tâm huyết vội vàng chạy đến gặp mặt như vậy, ta xem ra chẳng bằng ngươi theo ta thì tốt hơn.
Ta tuyệt đối dám làm dám chịu, không có chuyện làm mà không nhận như thế.”
Hiên Viên Triệt ở bên cạnh Lưu Nguyệt nghe thấy liền hung hăng lườm xéo Vân Triệu một cái, trên mặt hiện lên một tia sát khí.
Lưu Nguyệt nghe thấy chỉ chớp chớp mi: “Ngươi có mạng để mà làm quen không?” Vừa hỏi Vân Triệu, vừa liếc liếc đưa cho Hiên Viên Triệt một ánh mắt ẩn ý.
Hiên Viên Triệt lập tức hiểu được Vân Triệu đã biết thị vệ ngày đó là hắn thế nên mới liều lĩnh nói ra những lời này, không khỏi khẽ nhíu mày.
Nói vậy Vân Triệu cũng đã sớm biết hắn lấy được bảo tàng của Nam Tống triều, sao Nguyệt lại không nói gì với hắn?
Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt nhíu mày đành hướng tới hắn nhún nhẹ vai một cái.
Ngày đó nàng tiễn Vân Triệu xong liền vội vàng trở lại thì ngay lập tức lại gặp phải chuyện của ba Vương Minh Đảo, nàng cuống cuồng đối phó bọn họ, sớm quên sạch sẽ chuyện này lâu rồi.
Nếu hôm nay Vân Triệu không đề cập tới thì nàng cũng chẳng nhớ ra.
Chẳng qua, lấy thì cũng lấy rồi, bây giờ đã thành như vậy còn thế nào được nữa chứ.
“Huynh đệ, ngươi coi thường ta.” Xoạt, chiết phiến trong tay xoè mở, Vân Triệu cười cười nhìn Lưu Nguyệt.
Thời tiết của Nam Tống lúc này quả thật rất nóng, cần dùng đến quạt.
“Ta có coi thường ngươi hay không ngươi có thể thử xem.” Khuôn mặt Hiên Viên Triệt kiên định, liếc xéo Vân Triệu.
Vân Triệu nghe xong cười một cách quỷ quái nhìn lại Hiên Viên Triệt: “Làm cho Tuyết Thánh quốc ta phải gánh một nỗi oan to như thế, Hiên Viên Triệt, ta cũng không cần nể mặt mũi của ngươi.”
“Ồ.” Hiên Viên Triệt hơi xoay người nhìn thẳng vàoVân Triệu.
“Ta đây chính là suy nghĩ cho hạnh phúc của huynh đệ.” Vân Triệu vung quạt.
“Hạnh phúc của nàng có ta suy nghĩ.” Hiên Viên Triệt mạnh mẽ đáp trả.
Vân Triệu nghe thấy lập tức khép quạt lại, nói: “Một khi đã vậy, tốt thôi, tổn thất của Tuyết Thánh ta phải trả như thế nào, ngươi nghĩ đi rồi bàn.”
Lưu Nguyệt nghe Vân Triệu chốc chốc lại chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, nàng cảm giác được cái kẻ ૮ɦếƭ bằm này lại có cái chủ ý gì đó.
Hiên Viên Triệt liếc nhìn vẻ mặt sáng lạn của Vân Triệu, lạnh lùng uống xuống một chén rượu, chậm rãi đáp: “Tổn thất của các ngươi còn chưa lấy đủ à.”
Người ngoài không hiểu được sự lãnh đạm trong lời nói của Hiên Viên Triệt, nhưng Vân Triệu hiểu.
Tuy rằng Tuyết Thánh quốc và Thiên Thần quốc cùng phân chia lãnh thổ Nam Tống.
Nhưng Thiên Thần ở phía đông, Tuyết Thánh bọn họ ở gần phía tây, phía tây Nam Tống không có cứ điểm quan trọng hay phòng hộ gì cả, tất cả trọng điểm và những thành trấn trọng yếu đều ở phía đông.
Cho nên Vân Triệu hắn mới có thể nhanh chóng đánh quân thẳng một đường tới đây.
Nếu như lúc này Thiên Thần quốc dựa vào sĩ khí cao tột độ chỉ huy quân đội đánh đuổi hắn thì Tuyết Thánh quốc có thể nắm chắc phần lãnh thổ đã đoạt được hay không, còn khó khẳng định.
Mà bây giờ Hiên Viên Triệt nói ra lời này, ngụ ý Thiên Thần chưa chắc sẽ không động tới phần lãnh thổ Tuyết Thánh quốc đã đoạt được.
Vân Triệu lập tức ra sức hớn hở, tao nhã gật đầu với Hiên Viên Triệt rồi cười nói: “Lấy đủ rồi, đa tạ.”
Một lời này buông xuống, xem như ván đã đóng thuyền.
Hiên Viên Triệt nhìn vào mắt Vân Triệu, chậm rãi nâng chén hướng về phía hắn.
Hắn không phải là chưa từng nghĩ đến việc đánh Tuyết Thánh quốc, chẳng qua bây giờ động tới Tuyết Thánh thì hắn không thể tốt lành yên ổn ăn trọn một ngụm được, kiểu gì cũng sinh ra dị ứng.
Vậy thôi, coi như là bán một cái nhân tình cho Tuyết Thánh quốc đi.
Nâng chén đối ẩm, chén rượu này của Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đã định ra lãnh thổ của quốc gia mình.
Mặt trăng sáng tỏ, ánh quang bàng bạc tung rơi trên cả mặt đất, rộng lớn, xinh đẹp.
Gió lạnh của ban đêm nhè nhẹ thổi tới, không còn hơi nóng hầm hập của ban ngày, cảm giác rất tuyệt.
“Ầm!” Một tiếng cháy nổ ầm ĩ truyền đến, năm nam một nữ cao thấp béo gầy khác nhau tiến vào biễu diễn trước khu đất trống, họ phun ra lửa, chơi đùa với vòng tròn lửa cháy hừng hực
“Phù,” Một ngụm nước phun ra, một ngọn đuốc được giơ lên cao, bùng một tiếng châm lên cháy rực, trong màn đêm bùng lên độ sáng kinh người.
Một nam tử bổ nhào thật mạnh đến giơ ra vòng lửa trong tay, nữ tử duy nhất trong sáu người nhảy lộn ngược lại, lộn qua vòng lửa mà không chút thương tích.
“Tốt a………!!” Đám quan viên vẫn im lặng chung quanh bây giờ lập tức lớn tiếng hô lên.
Cầu lửa bay múa, vòng lửa lượn bay.
Sáu người biểu diễn tạp kĩ kia cứ tới tới lui lui bày biện lộn nhảy trên mặt đất, vòng tròn lửa bay qua bay lại trên không trung, màu sắc xinh đẹp, độc đáo nổi bật, nhìn đẹp cực kỳ.
Hoá trang anh hề dần dần xuất hiện dưới ánh lửa chiếu rọi.
Môi đỏ khoa trương, mắt sáng đen nhánh, thuốc màu sặc sỡ tô vẽ đầy mặt, thoạt nhìn hiện ra vẻ kì dị.
“Tốt a, lại đến thêm một người nữa……..”
“Tốt, tốt……….”
Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, những kẻ hề liên tiếp chui qua chui lại vòng tròn lửa.
Nhất thời không khí vốn trầm mặc lại huyên náo hẳn lên, ai ai cũng chăm chú xem sáu người kia tự vẽ mình thành đào tuồng diễn hề.
Uống rượu trong tay chẳng quan tâm ngon hay dở, Lưu Nguyệt nhìn qua trong chốc lát, đột nhiên thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn lại.
Trong mắt loé lên tia sáng bén nhọn, nàng bình tĩnh nhìn chăm chú vào giữa sáu người ở chỗ đất trống.
Đó là một tiểu tử rất cường tráng, vòng lửa trên tay đổi qua đổi lại nhưng không hề bị bỏng, hấp dẫn rất nhiều thanh âm khen ngợi.
Nhưng mà đó không phải lý do hấp dẫn Lưu Nguyệt.
Bình tĩnh nhìn người kia, hai mắt hơi nheo lại.
Bóng lưng người này sao lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc như vậy? Giống như nàng đã gặp ở nơi nào rồi vậy. Lưu Nguyệt híp híp mắt, nhìn chằm chằm nam tử đang biểu diễn không ngừng ở đằng đó.
Mà lúc này, cái kẻ nguyên là thái tử của Nam Tống cũ, Nhâm thân vương bây giờ, vốn vẫn sợ hãi rụt rè ngồi một bên xem kĩ nhận thấy tâm tình tốt đẹp của Hiên Viên Triệt thì lặng lẽ phất phất tat.
Ngay tức khắc, ba muội muội của y đều mặc hoa phục, có thể xem như là của thân phận công chúa, nâng theo ba khay nhỏ tiến đến.
Bên trên khay nhỏ đặt ba chén rượu bằng vàng.
Ba nữ tử yêu kiều duyên dáng bước tới, nhẹ nhàng quỳ xuống phía trước Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt và Vân Triệu, cao cao nâng lên chén vàng.
Hiên Viên Triệt thu hồi ánh mắt vẫn đang xem tạp kĩ, lạnh lùng nhìn ba người mặc trang phục công chúa phía dưới, hiện tại là quận chúa được phong. Nhâm thân vương ngồi một bên vội vã đứng lên, khom người cung kính nói với Hiên Viên Triệt: “Vương thượng, đây là nước ta Nam… Đây là đặc sản của chúng ta ở nơi này, nơi khác không thể có. Hai năm mới ra hoa một lần, chế xuất cũng cần rất nhiều thời gian, là thứ dùng để tẩm bổ và điều dưỡng rất tốt, Vương thượng xin thử xem.”
Nhâm thân vương hết sức lo sợ cố nói cho hết câu, thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn.
Xung quanh nháy mắt yên lặng, tất cả quan viên của Nam Tống cũ đều nửa có nửa không lén dời tầm mắt đến chỗ này.
“Liễu miên mật (mật của cây liễu tơ), rất tinh khiết.” Hiên Viên Triệt còn chưa nói gì, Vân Triệu đột nhiên hút một ngụm không khí mở miệng tán thưởng.
Liễu miên mật chính là trân phẩm của hoàng gia Nam Tống, hiệu quả của nó còn hơn cả những gì mà tên nguyên thái tử kia nói.
Hai năm cùng lắm cũng chỉ chế xuất được nửa cân, chỉ có thể dâng lên cho mình vương thượng của Nam Tống trước kia dùng.
Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, cho dù là Ngạo Vân quốc vốn cường đại nhất lúc trước cũng chỉ được Nam Tống tặng một ly.
Ở chỗ mua bán thương hội thì có vạn kim cũng khó mà mua được, nói ra thì một vạn hoàng kim cũng không đủ mua đến một giọt liễu miên mật.
Thế nhưng hôm nay y lại đem bảo vật cất giấu nơi đáy hòm mang ra chính xác là vì muốn xin niềm vui cho Hiên Viên Triệt thôi.
Hiên Viên Triệt quét mắt qua ba nữ tử quỳ bên dưới, đầu tên nguyên thái tử đã cúi thấp hết mức, cảm nhận được tia nhìn chòng chọc của Hiên Viên Triệt, cả người y gần như run lên bần bật.
Hiên Viên Triệt lạnh lùng giương mắt nhìn Ngạn Hổ đứng phía sau Vân Triệu.
Ngạn Hổ nhẹ nhàng gật đầu với Hiên Viên Triệt, thứ này là hắn tự mình lấy từ trong tay tên nguyên thái tử kia rồi điều chỉnh tốt rồi, cũng lấy kim bạc thử độc rồi, bảo đảm không có vấn đề.
Ngay lập tức, Hiên Viên Triệt thản nhiên vung tay lên, nói: “Nhâm thân vương một lòng trung thành, tốt.”
Ném xuống một chữ tốt, Thu Ngân đằng sau nhanh chóng tiến lên nhận tơ liễu mật trong tay ba nữ tử kia cho Hiên Viên Triệt.
“Hách Liên thái tử cũng cùng thưởng thức.”
Vân Triệu nghe thế cười cười, hiển nhiên có người vươn tay nhận lấy rồi.
Bưng chén vàng đưa qua, Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt không phản ứng, không đưa tay nhận khiến hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn lại hỏi: “Sao vậy, nàng(1) không thích?”
Tiểu tướng này có công cứu giá, thanh danh ở Nam Tống cũng lớn không ai sánh kịp, cho nên Nhâm thân vương mới lớn mật chuẩn bị cho tiểu tướng Lưu Nguyệt một ly.
Ngẩn người chốc lát, Lưu Nguyệt chớp chớp mắt, hồi thần.
Thu lại tầm mắt nhìn sáu đào tuồng kia, Lưu Nguyệt cúi mắt nhìn xuống thì thấy một tiểu thái giám đang bưng chén vàng trên tay, quỳ một đầu gối trên mặt đất, liền vươn tay cầm lấy.
Rất thơm, tinh khiết và thanh ngọt, không độc.
Lưu Nguyệt phân tích xong, liền ngửa đầu uống xuống.
Mật liễu ngọt ngào trôi xuôi cổ họng, cần cổ trắng nõn ngửa lên hồng rực dưới ánh lửa chiếu hắt.
“Bùng!” Lại một tiếng phụt lửa vang lên, ngọn lửa trên đài biểu diễn đột ngột bốc lên hừng hực mãnh liệt, sáu linh nhân (người diễn tạp kĩ hoặc hát tuồng nói chung) quây quanh đài bây giờ đồng loạt đứng đối diện với bên này.
Trong ánh lửa giữa màn đêm đen, mười hai con mắt của sáu người đó nhanh như chớp quét qua Lưu Nguyệt vừa uống xong ly liễu miên mật trân quý kia, màu đen u ám âm trầm bao phủ đầy đáy mắt họ.
“Không tồi.” Lưu Nguyệt quay đầu, giơ chén lên với Hiên Viên Triệt, thả ra hai chữ.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt như vậy thì cũng không nghĩ thêm về thoáng chốc thất thần của nàng mới nãy nữa, cũng ngửa đầu uống cạn chén vàng.
“Thơm ngọt mà không ngấy, quả nhiên là trân phẩm.” Vân Triệu chép chép miệng, khen.
“Thưởng.” Bàn tay to lớn vung lên, Hiên Viên Triệt buông lời ban thưởng khiến tên nguyên thái tử Nam Tống vẫn đang cúi thấp đầu đứng đó trở nên vui mừng vô cùng, ngẩng cao đầu hồi đáp: “Đa tạ Vương thượng!”
Hiên Viên Triệt hơi hơi hạ thấp tầm mắt nhìn tên nguyên thái tử yếu đuối kia; Nam Tống quốc chủ cũng coi như là một người không tầm thường, thế nhưng tên thái tử này, thật sự là đồ bỏ đi.
Chỉ có điều, y vừa đúng lại là một kẻ bỏ đi, nếu thông minh nhanh trí thì hắn đã chẳng giữ lại.
Mặt trăng trong sáng, những hạt bụi kim ngân rơi xuống từ bầu trời, ௱ôЛƓ lung mờ ảo.
Chúng thần quan lại của Nam Tống cũ thấy Hiên Viên Triệt vẫn còn để lại thể diện cho nguyên thái tử thì đều cảm thấy mừng rỡ, xem ra vị Thiên Thần vương này cũng khá dễ ở chung, về sau bọn họ không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy nữa. Nhưng mà, một ly tơ mật không thể đại biểu cho việc Hiên Viên Triệt sẽ cho bọn họ nhiều thứ lợi ích tốt đẹp; một đám cựu thần trụ cột toàn một lũ ngu ngốc.
Ánh lửa bùng cháy mãnh liệt, sáu linh nhân trên khu đất trống càng lúc càng thể hiện nhiều những động tác và những điệu nhảy khuấy động không khí thêm náo nhiệt.
Sáu người tựa như sáu con quay, mang theo một ngọn lửa điên cuồng chuyển động trên mặt đất, gần như đã hoá thành những quả cầu lửa cháy rừng rực khiến mọi người hoa mày loá mắt.
“Hảo công phu.” Vân Triệu liếc nhìn sáu linh nhân rồi mở mắt thật to thốt lên một câu khen ngợi.
Nếu không có tu vi mấy chục năm thì không thể chuyển động cùng với vòng lửa tạo ra cầu lửa mà không thương tổn bản thân được như thế.
Cả cái quốc gia Nam Tống này xem ra đều đem tâm huyết chuyển cho những việc vô dụng rồi.
Trên chiến trường thì chẳng có lấy một bóng ma, trong màn nghệ thuật thì lại đầy rẫy người tài xuất sắc không tả nổi.
Tiếng tán thưởng lan tràn, đã có Nhâm thân vương đi đầu, đám quan lớn Nam Tống còn lại đã đầu hàng Thiên Thần cũng lục tục nâng theo chén rượu kéo đến lần lượt từng người kính chúc Hiên Viên Triệt và Vân Triệu ở đằng này.
Nhất thời, cả Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đều bị vây kín xung quanh, tiếp rượu không xuể.
Hôm nay Hiên Viên Triệt cao hứng vô cùng, cũng rất hãnh diện, ai tới kính cũng không cự tuyệt, cực kỳ nể tình.
Dù là kẻ quy hàng hay những võ tướng đã đánh trận lâu năm cũng đều vui vẻ thoải mái chúc rượu nhau.
Dưới ánh trăng, màn biểu diễn của sau người tạp kĩ càng thêm ngoạn mục.
“Chủ nhân, Âu Dương Vu Phi đưa tin, rất gấp.” Giữa không khí náo nhiệt, Đỗ Nhất vô thanh vô tức từ đằng sau đi đến, đứng bên người Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe thấy, con ngươi đen láy đong đưa; Rất gấp? Âu Dương Vu Phi thì gấp cái gì?
Trong lòng suy tư, tay tiếp nhận thư tín từ tay của Đỗ Nhất, mở ra đọc.
“Cấm nước đàn hương và nha mật.” Vài chữ đơn giản nhưng nét 乃út rồng bay phượng múa rất sống động, có thể nhìn ra được hắn viết rất vội vã.
Miết miết lông gà được dính trên góc thư, mặt mày Lưu Nguyệt chầm chậm chuyển động theo dòng suy nghĩ; cho dù là văn kiện khẩn thì dính lông gà lên trên làm gì? Âu Dương Vu Phi này có cái ý tưởng gì đây?
Cấm nước đàn hương và nha mật – có ý gì? Tức là không được ăn uống mấy thứ đó à?
Lưu Nguyệt nhíu mày nhìn bức thư; nước đàn hương, nàng chưa từng nghe qua, về phần nha mật, nha mật là cái quái gì thế?
Hình như là nàng chưa từng ᴆụng đến hai thứ này nha.
Nàng phẩy phẩy thư trong tay; Âu Dương Vu Phi dán lông gà lên trên bức thư đưa bồ câu mang cho nàng là để nói với nàng việc này?
Ừm được rồi, về sau nàng sẽ chú ý.
Trong lòng nghĩ vậy, Lưu Nguyệt đưa tay cầm lấy giấy 乃út tuỳ thân của Đỗ Nhất viết thư phản hồi cho Âu Dương Vu Phi.
Ngòi 乃út vung vẩy, bàn tay cầm 乃út chưa viết xong mấy chữ lại đột nhiên dừng lại, soạt một cái, Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn ra đám lửa xa xa, nam nhân kia…..
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, bóng lưng của nam nhân kia cực giống Dược Ông (ông lão làm thuốc) đó!
Đúng, kia quả thật là ông lão đã cho nàng đơn thuốc ở Dược Cốc Bạch Thành!
Khi đó bởi vì Dược Ông có thể giúp nàng giải độc nên nàng đặc biệt quan sát hình dáng của ông lão ấy vài lần, thế nên có lưu lại chút ấn tượng với bóng lưng kia.
Chớp mắt nhíu mày, một ông lão thì khác xa một nam tử cường tráng, khó trách nàng không nghĩ ra; ૮ɦếƭ tiệt thật, ngay cả nàng mà cũng bị lừa!
Diện mạo của con người có thể thay đổi, da thịt có thể thay đổi, nhưng trong tình huống đang bán khoả thân thì không thể nào thay đổi được.
Một tiếng hừ lạnh lùng, sát khí chớp loé lên trong con mắt.
“Nguyệt?” Sát khí của Lưu Nguyệt vừa lộ ra Hiên Viên Triệt bên cạnh đã ngay lập tức cảm giác được, vội quay đầu nhìn Lưu Nguyệt hỏi.
“Người đâu…….” Soạt, Lưu Nguyệt đứng lên, ánh mắt sắc bén như tia lửa điện bắn vào màn biểu diễn sắp kết thúc ở giữa bãi đất trống, tia nhìn rét lạnh cắm trên người sáu linh nhân đang làm động tác kết thúc.
Thu Ngân, Ngạn Hổ ở bên cạnh thấy được tình huống khác thường đồng thời nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt.
Sát khí băng hàn, sắc mặt Lưu Nguyệt lạnh lẽo như đao kiếm: “Mau….”(2)
Vừa mới thả ra một chữ, cổ họng Lưu Nguyệt đột nhiên trào lên vị ngọt ngấy, một thứ mùi xông lên mũi miệng, không khống chế nổi.
“Phụt.” Máu tươi đỏ rực phun ra, như một thanh nhuyễn kiếm bằng máu lao thẳng xuống mặt đất.
Thân thể mềm nhũn, khuôn mặt thoáng chốc tái nhợt như tuyết, đầu Lưu Nguyệt hạ thấp dần, giống như sắp ngã xuống đất đến nơi.
“Lưu Nguyệt…..!!” Hiên Viên Triệt nhìn thấy Lưu Nguyệt như thế, nháy mắt kinh hoảng tột cùng, điên cuống sợ hãi thét gào, lập tức kéo văng viên quan đến kính rượu trước mặt mình lao tới đỡ lấy Lưu Nguyệt; cả trái tim lẫn thần hồn của hắn đều rách toạc.
Đỗ Nhất vốn vẫn lạnh lùng đứng thẳng sau lưng Lưu Nguyệt bây giờ cũng vô cùng chấn động, gần như không nghĩ được bất cứ thứ gì vội vàng vươn tay túm lấy Lưu Nguyệt đang ngã xuống.
“Sao lại thế này?” Cùng một khoảnh khắc, Vân Triệu cũng thấy biến cố ở chỗ này, vội vàng đứng bật dậy khi*p sợ trừng to mắt vọt đến.
“Vương phi…..!” Ngạn Hổ, Thu Ngân vẫn đang nhìn về phía Lưu Nguyệt, hiện tại cũng hoảng sợ, từ hai bên lao đến.
Bọn họ chưa từng thấy Vương phi của bọn họ như vầy, đây là chuyện gì chứ? Chuyện gì đã xảy ra?!
“Nguyệt, Nguyệt……!!” Tiếng rống cuống liệt xé toang màn đêm khiến bốn phương khi*p sợ.
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt từ từ nhắm mắt, khuôn mặt vừa trắng bệch như tuyết trong chớp mắt lại nổi lên một màu hồng quỷ dị, hai mắt trở thành đỏ ké, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Biến cố bất ngờ xảy ra, ầm ĩ ồn ào phía trước vẫn cứ tiếp tục.
Vòng lửa bay trên trời nổ tung, hoá thành một trận mưa tựa sao sa rơi xuống, hoa mỹ tột đỉnh.
Giữa màn mưa rực sáng, sáu kẻ đeo mặt nạ anh hề sặc sỡ sóng vai đứng dưới cơn hoả vũ, thản nhiên đưa mắt nhìn chỗ Lưu Nguyệt.
Hoa lửa văng khắp nơi.
Những mặt nạ nhìn thoáng qua rất buồn cười, dưới ánh lửa hừng hực chiếu rọi xung quanh sáng bừng lên như ban ngày lại trở nên nhiễm màu âm lãnh, bao phủ một sự âm trầm khó nói rõ.
Cầu lửa tan biến, sáu người cũng biến mất.
Cả thịnh yến, đại loạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc