Vương phi 13 tuổi - Chương 228

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Không có ai, không có tiếng hít thở, không có bất kỳ hơi thở nào.
Độc Cô Dạ nhíu nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Hách Liên Vân Triệu ở phía sau, không có gì cả, không có bất kỳ dị thường gì.
Hách Liên Vân Triệu cũng quay đầu liếc nhìn Độc Cô Dạ, dấu vết rất nhỏ cũng không có, không có khác thường.
Hai người liếc nhau một cái, chẳng lẽ là hai người bọn họ cùng nghe lầm?
Lông mày khẽ nhíu, Nam Tống Quốc chủ ở phía trước đã đi xuống, Độc Cô Dạ và Vân Triệu trầm ngâm trong chốc lát, lại nhìn lầu các kia lần nữa xoay người đi xuống, có lẽ là bọn họ quá mức nhạy cảm.
Cấm vệ quân vây quanh ba người mà đi, không để cho người khác có cơ hội hạ thủ.
Thở nhẹ một hơi, hai người này thật là nhạy cảm, Lưu Nguyệt cúi đầu liếc nhìn lầu các trống không, người nào cũng không ở lại, xoay người nhảy xuống, bước nhanh ra ngoài.
Không có mai phục ngầm, hành động cũng khá nhanh.
Nhanh chóng đi qua sơn cốc, đi ra bên ngoài, xa xa Lưu Nguyệt đã nhìn thấy chỗ Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt nên đứng, lúc này đã bị một đám người vây chật như nâm cói, không thể nhìn thấy Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt.
Lông mày khẽ nhíu, hai người kia đang làm cái gì, bảo bọn họ dụ người ra chỗ khác, nhưng cũng không bảo họ kéo hết mọi người lại đây.
Nhanh chóng hòa vào đám đông, Lưu Nguyệt đứng ở một chỗ cao cao, cố gắng nhìn qua đám đống, cảnh tượng trước mắt nhất thời làm Lưu Nguyệt trừng mắt.
Chỉ thấy phía dưới chỗ Âu Dương Vu Phi đứng, lúc này Hồ Điệp bay múa đầy trời, hồng vàng lam trắng, nhảy múa tung tăng, lấp lánh đủ loại màu sắc, giống như một quang cầu đang sáng rọi,dưới ánh sáng mặt trời vàng rực, tản ra ánh sáng ngọc loá mắt.
Mà ở bên trong đủ loại màu sắc rực rỡ đó, một mình Âu Dương Vu Phi đứng trong đám bướm bay đầy trời.
Áo trắng dính đầy đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đủ màu của bướm, bóng điệp bay bay trên tóc, trong ống tay áo cũng có.
Phất tay một cái, điệp bay múa.
Cười yếu ớt, cả vùng xuân về.
Quả nhiên là thần tiên rớt phàm, một thân tao nhã khuynh thế gian.
“Tiên nữ đẹp quá.”
Su: há há há =)) Nữ… =))
Lưu Nguyệt đang kinh ngạc một tiếng than thở vang lên bên tai như mộng như ảo, Lưu Nguyệt thiếu chút nữa nghẹn nước miếng.
Nữ, Âu Dương Vu Phi giống nữ?
“Nàng chỉ vì trên trời mới có, nhân gian phải ngoái lại vài lần.”
Su: Phật dạy cái gì mà 1 lần gặp mặt kiếp này thì kiếp trước phải ngoái đầu ra sau mấy lần đó, ứ nhớ nữa rồi.
“Ta muốn cưới nàng.”
“Ta cũng muốn….”
Su: há há há =))
Tai nghe toàn bộ biểu lộ khuynh tình mộng ảo chung quanh, trong mắt tất cả đều là sự ái mộ không phân biệt nam nữ, khóe miệng Lưu Nguyệt co quắp, miệng anh đào nhỏ nhắn như ngoác đến tận mang tai.
Không nghĩ tới Âu Dương Vu Phi lại có giá thị trường tốt như vậy, không tệ, không tệ.
Nhịn xuống xúc động muốn ôm bụng cười to, trong đám người chen chúc xô đẩy nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Vu Phi, vẻ mặt giận dỗi nhưng lại không thể không giữ vững phong độ, tiêu sái phấp phới, Lưu Nguyệt càng không nhịn nổi.
“Đi.” Đúng lúc không thể nhịn được nữa, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay kéo nàng đi ra ngoài, là Hiên Viên Triệt tươi cười rực rỡ.
Không phải người tốt.
Khóe mắt đều là ý cười đầy toan tính, Lưu Nguyệt liếc mắt một cái đã biết, nhất định là Hiên Viên Triệt.
“Làm kiểu gì vậy?” Lưu Nguyệt vừa để mặc Hiên Viên Triệt lôi nàng đi, vừa hạ giọng hỏi, giọng mang đầy ý cười.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhìn lướt qua đàn bướm đang bay nhảy kia, quay đầu nhìn về Lưu Nguyệt nháy nháy mắt nói: “Ta tìm Đỗ Nhất mượn ít đồ của nàng, thả vào mực của hắn.”
Lưu Nguyệt vừa nghe nhất thời cười ra tiếng.
Trong tay Đỗ Nhất có mấy thứ mà ngày trước nàng làm ra, dùng làm liên lạc hoặc lúc truy lùng, là một hương có mùi nồng, người không ngửi thấy, động vật lại rất nhạy cảm.
Bình thường lúc Huyết Ảnh vệ dùng, là pha loãng, ngày hôm nay không biết Hiên Viên Triệt dùng bao nhiêu cho Âu Dương Vu Phi, lại đưa tới nhiều ong bướm như vậy.
Lần này Âu Dương Vu Phi muốn không nổi danh cũng khó.
Lập tức nhìn lại Âu Dương Vu Phi đang đè nén giận dỗi, Lưu Nguyệt nở một nụ cười xinh đẹp, phất tay một cái với Âu Dương Vu Phi, xoay người đi theo Hiên Viên Triệt ra khỏi đám người.
Bỏ lại Âu Dương Vu Phi, vậy.
Nổi danh như thế, nàng không theo nổi.
Trơ mắt nhìn Lưu Nguyệt cười rực rỡ chuồn mất, Âu Dương Vu Phi dường như tức tới hộc máu mà ૮ɦếƭ, làm việc vì nàng, kết quả là ném một mình hắn ở nơi mất mặt xấu hổ này, giận, giận.
Bướm bay lượn trong gió, vô cùng sặc sỡ.
Bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.
Hôm nay, khí trời thật sự tốt.
Thần tiên giáng thế, trời giáng Bách Hoa tiên tử.
Năm nay Bách Hoa hoàn toàn bị một người nam tử chinh phục, mỹ danh theo gió bay khắp thủ đô Nam Tống Quốc – Triêu Thành.
Trong chốc lát, không ai không biết, không ai không hay.
Kỳ cảnh điệp bay phong nhiễu kia, tức thì bị loan truyền lại loan truyền.
Từ giờ ngọ đến muộn, trong nửa ngày ngắn ngủi, đã thây đổi thành tam sao thất bản, cuối cùng thành hình ảnh Âu Dương Vu Phi từ trên trời giáng xuống, mang theo một thân áo tráng bay múa, trên mặt đất ong bướm bay bay, quanh thân sáng mờ vạn đạo, chân đạp thất tinh lưu hà, thực sự giống thần tiên.
Mà chỉ giới hạn ở trong thủ đô Nam Tống Quốc Triêu Thành.
Không biết xứ tiếp tục truyền xuống như thế, có thể biến thành Âu Dương Vu Phi là Ngọc Hoàng đại đế đích thân tới thị sát hay không, hoặc là cuối cùng Bàn Cổ khai thiên tích địa cũng là do Âu Dương Vu Phi gây nên? Không biết.
Triêu Thành, Ngọc Phượng lâu, khách sạn số một Triêu Thành.
Màn đêm rơi xuống, sao trời lung linh.
“Bịch.” Một cước đá văng cửa phòng đóng chặc, Âu Dương Vu Phi một thân sát khí đi tới, trừng mắt nhìn ba người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Đỗ Nhất bên trong gian phòng.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu, thấy Âu Dương Vu Phi vốn luôn phong độ, y quan sạch sẽ, lúc này đầu tóc xốc xếch, vạt áo màu trắng đã biến thành chỗ đỏ chỗ trắng chỗ xanh, không biết là chất thải của ong bướm, hay là thứ gì khác, còn có vài nếp nhăn nhúm.
Vẻ mặt mặc dù không chật vật, nhưng là tuyệt đối không phong độ như thường ngày, tiêu sái tự nhiên.
Khóe miệng cười cười, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi sát khí khắp người, cười híp mắt nói: “Về rồi, sớm hơn so với ta nghĩ.”
Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh trên mặt đã khôi phục thành mặt sắt không chút biến hóa, tiêu chuẩn của hộ vệ bất động như núi, một chút thần sắc khác thường cũng không còn, giống như không liên quan tới hắn.
Khuôn mặt giận dỗi nhảy vào cửa, Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt cười híp mắt, liếc nhìn băng sơn Hiên Viên Triệt, hai mắt nheo lại, răng trắng như tuyết dưới bóng đêm, trắng hếu, kinh người.
Bị lôi kéo cả buổi chiều, nữ nhân nam nhân đều xông lên hắn hắn đánh cũng không được, không đánh bọn họ giống như ngàn vạn con ong, quả thực làm cho hắn phát điên.
Thật vất vả thừa dịp sắc trời nhá nhem, tầm mắt mọi người không tốt trốn ra được, mặc cho hắn về đến nhà nghỉ ngơi, hôm nay cũng bị làm cho tức điên.
Lưu Nguyệt thấy Âu Dương Vu Phi cũng không nói lời nào tức tức giận phình mặt nhất thời cũng nhịn không được nữa đại cười ra tiếng: “Hoàn mỹ, ta không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, rất được.” Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói như thế, chẳng khác gì là trực tiếp thừa nhận chuyện đó là do nàng làm, không khỏi tức cũng không được, giận cũng không xong.
Bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt đang cười to một cái, Âu Dương Vu Phi lắc đầu tiến lại, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
“Xinh đẹp, ta xinh đẹp làm cái gì, nàng đó, lần sau muốn làm như vậy, báo trước cho ta một câu ta tìm người cho nàng đùa, ý tốt như vậy ta không đỡ nổi.”
Dứt lời, sờ sờ cánh tay, nghĩ đến vẻ mặt háo sắc của đám trai giá kia, toàn thân nổi da gà, ọe.
Cũng may, hắn chỉ cần đeo gương mặt này vài ngày, đợi mọi chuyện ở đây kết thúc, hắn có thể trở lại bộ dạng vốn có, đến lúc đó có thể tiêu diêu tự tại.
Nếu không, hắn khẳng định liều mạng với Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe nói thế không khỏi cười cười, bàn tay dùng sức nhéo chân Hiên Viên Triệt ở sau lưng một cái, miệng lại nói: “Này không…”
“Về rồi.” Mới nói được hai chứ, Đỗ Nhất một bên không có lên tiếng, đột nhiên nhìn ngoài cửa sổ trầm giọng nói.
Lưu Nguyệt nhất thời thu lại nụ cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Hai con toàn thân đen nhánh nhìn hơi giống ong mật, lặng yên không một tiếng động bay tới trong bóng đêm.
Đó là mật khí truy tung do bọn Đỗ Nhất bồi dưỡng, là thủ đoạn mà năm đó Lưu Nguyệt dạy cho họ, nhưng mấy thứ này chỉ có thể truy tung trong cự ly ngắn, dài quá lại là vô dụng.
Bởi vì mấy thứ dính trên quần áo kia, chỉ có chúng nó mới ngửi được mùi, nhưng lại không giữ được mùi lâu.
Khẽ vẫy bình trong tay, Đỗ Nhất nhanh chóng thu lại chúng nó, đứng lên tựa vào cửa sổ, nhìn đình viện phía dưới.
Phút chốc, hai bóng dáng chạy lại từ trong bóng đêm, chính là Thu Ngân và Ngạn Hổ một thân đen xì.
“Một ở tể tướng phủ Nam Tống, một ở trong miếu hòa thượng vùng ngoại ô.” Xoay người nhảy vào phòng trong, Thu Ngân Ngạn Hổ nhanh chóng bẩm báo kết quả truy tung.
“Tể tướng phủ? Miếu hòa thượng?” Lưu Nguyệt nghe thế khẽ giật giật mắt.
Khó trách Hiên Viên Triệt và Huyết Ảnh vệ làm thế nào cũng không tìm ra chỗ ở của Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu, thì ra là hai người lại ở nơi này.
Nam Tống này đãi khách cũng lạ, lại để cho thái tử ở phủ tể tướng, Nam Tống quốc chủ không sợ bị mưu phản sao?
Lại còn miếu hòa thượng? Ai muốn xuất gia sao?
Quay đầu, liếc nhau một cái với Hiên Viên Triệt.
“Nếu đã biết chỗ ở của bọn họ, chuyện chia rẽ dễ nói rồi.”
Hiên Viên Triệt khàn giọng nhìn Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười không đàng hoàng: “Ta cũng có ý đó.”
Thiếu cánh tay, gãy chân, thái tử Ngạo Vân hoặc là thái tử Tuyết Thánh Quốc Nam Tống lại mất mạng, xem bọn hắn liên hợp kiểu gì.
Nhìn Lưu Nguyệt tươi cười giống như hồ ly, Âu Dương Vu Phi lắc lắc đầu nói: “Ai làm kẻ thù của nàng, người đó đời trước không thắp hương.”
Lưu Nguyệt nghe vậy cong môi cười nhẹ nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta đây….”
Tiếng nói nhỏ, mấy cái đầu đưa lại gần.
Đêm, yên lặng như tờ.
Ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, trời cao mênh ௱ôЛƓ, vô biên vô hạn.
Trăng về phía tây, mặt trời mọc lên ở đằng đông, đảo mắt đã sang ngày thứ hai.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, mới mặc đồ xong, còn chưa động đậy, đã có người tìm đến cửa.
Từ lan can lầu hai của khách sạn, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hơi nghiêng nhìn nữ nhân chờ đại sảnh phía dưới khách sạn.
Một thân áo tím, trang nhã mà cao quý, chính là cô gái vẽ tranh cùng Âu Dương Vu Phi hôm qua.
Nhìn lướt qua người đang chờ ở phía dưới, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, liếc nhau xoay người định làm đi chánh sự, ngưỡng mộ Âu Dương Vu Phi đến mức này, để Âu Dương Vu Phi đi giải quyết là được rồi.
“Khách sạn đơn sơ, phụ thân ngưỡng mộc tài hoa tuyệt thế của công tử, thành tâm mời công tử đến nhà hai ngày, cùng thảo luận, mong rằng công tử không từ chối.”
Tiếng nói mềm mại mà hữu lễ, quả thật là phong độ của đại gia.
Nhưng lại tự mình xuất đầu lộ diện đi mời, không biết có mất giá hay không.
Âu Dương Vu Phi vung quạt giấy lên, thản nhiên khẽ cười nói: “Kẻ hèn tài sơ học thiển, chỉ có phụ sự yêu thích thôi, đắc tội, huống chi Bách Hoa sẽ hết, kẻ hèn này còn có việc, Tuyết Thánh.” Âu Dương Vu Phi còn chưa từ chối xong, nàng kia nhất thời gấp gáp, tiến tới một bước nói: “Công tử đừng từ chối, nếu lo lắng sinh ý trong nhà, cha ta có thể phái người đi trước xin lỗi Khâu phủ một tiếng, nghĩ bá phụ nếu biết công tử lưu lại cùng Lý phủ, cũng sẽ không trách cứ.”
Mới gặp mặt một lần, xưng hô đã thân thiết như vậy, hiển nhiên mị lực của Âu Dương Vu Phi thật vô cùng.
“Lý phủ?” Âu Dương Vu Phi nghe cô gái này mọt hơi nói toạc ra thân phận của mình, ở đây hắn cũng không làm lộ thân phận của Khâu Hàm, cha cô gái này cư nhiên biết nhanh như vậy.
Lý phủ Nam Tống, chỉ có một nhà rất nổi danh.
Cô gái áo tím thấy Âu Dương Vu Phi hỏi, không khỏi hơi đỏ mặt cúi đầu nói: “Phụ thân hơi có công danh, là tể tướng Nam Tống.”
Vừa nói như vậy xong, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt trên thang lầu đã đi ra ngoài vài bước liền dừng lại, hai người nhanh chóng liếc nhau một cái, tể tướng phủ Nam Tống.
Âu Dương Vu Phi lại ᴆụng phải tuyệt phẩm, ở bên ngoài gặp được con gái tể tướng.
Nhưng không biết con gái Lý tể tướng này, vô cùng yêu mẫu đơn, trong sơn cốc kia mặc dù lẫn phẩm cấp và khách quý đều là người tôn quý nhất, người thật sự hiểu mẫu đơn lại không có mấy.
Bởi vậy, ở bên ngoài vẽ và cây mẫu đơn trân phẩm, vô tình lại gặp phải người tài hoa như Âu Dương Vu Phi.
Vận khí ơi là vận khí.
Lông mày cong nhẹ, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người đi đến chỗ lan can mới rời đi, chống lan can cười với Âu Dương Vu Phi ở phía dưới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc