Vương phi 13 tuổi - Chương 227

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Liếc nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt đối phương nhìn thấy sự sâu thẳm.
Bọn họ đi vào Triêu Thành cũng đã nghe nói thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ và thái tử Tuyết Thánh Quốc Hách Liên Vân Triệu đã đến, nhưng dựa vào thế lực của Hiên Viên Triệt, lại hoàn toàn không tra ra nơi bọn họ ở? Ở đâu vậy chứ?
Nếu ngay cả đối thủ ở đâu cũng đều không rõ thì chuyện tam quốc liên hợp kia bọn họ sao có thể châm ngòi.
Bởi vậy, hôm nay tới đây, chính là vì thăm dò xem đám Độc Cô Dạ rốt cuộc ở đâu, rồi mới liệu sau, không ngờ ngay cả cơ hội nhích tới gần cũng không có.
“Vào không được cũng phải vào.” Tiếng của Lưu Nguyệt trầm thấp mà chậm rãi.
“Không vào được cũng phải dẫn bọn họ ra.” Cùng lúc, tiếng nói khàn khàn của Hiên Viên Triệt vang lên, nghe hoàn toàn không giống âm thanh vốn có.
Hai người liếc nhau, trong mắt đều hiện lên một ý nghĩ giống nhau.
Âu Dương Vu Phi vậy vuốt vuốt thi*p mời trong tay, nhìn Lưu Nguyệt và thuộc hạ của nàng đứng trước mặt, không thoải mái, thuộc hạ này khiến hắn cảm thấy không thoải mái không biết có phải bởi vì khí chất luôn lạnh như băng của người này hay không, hay là do có thể hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Nguyệt.
Dù sao, nhìn hắn chính là không vừa mắt, hắn muốn nói sao, vậy được, cứ theo ý hắn đi.
Nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi rung động, Âu Dương Vu Phi huơ huơ quạt giấy, chậm rãi cười nói: “Cần gì đánh rắn động cỏ, muốn vào, chỉ cần thủ đoạn.” Dứt lời, nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, nâng bước đi đến bên mấy người đang ngắm hoa.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, thấy vậy, lại liếc nhau lần nữa.
Nếu Âu Dương Vu Phi nói như vậy, vậy bọn họ sẽ xem hắn có bản lãnh gì.
Xoay người đuổi theo, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tựa như hai gã sai vặt.
Không ai nói rằng tùy tiện đoạt lấy một thiệp mời của quan tam phẩm trở lên là được, mấy vị quan tam phẩm đó, nếu những cấm vệ quân này cũng không nhận ra, vậy bọn họ có thể về nhà.
Lại càng không nói đến mấy vị hoàng thân quốc thích kia, không thể tự đưa mình vào hang hổ.
Ánh nắng lung linh, khắp trời hương hoa.
“Không phải, đây là “ngụy tử” không phải “triệu phấn”.” Một bông hoa lan đứng giữa mấy vị mặc thường phục, giống như Khổng Tước, các cô gái tranh nhau khoe sắc, đang chỉ vào một bức họa mẫu đơn đẹp đẽ mà tranh luận.
“Ta cảm thấy đây là “nhị kiều”.” Một cô gái áo vàng, thoạt nhìn chói mắt giống như màu hoa mà Lưu Nguyệt lầy ra từ núi Khố Xích, cong ngón tay lên nói.
Những cô gái bên cạnh, ba vị nam tử đứng cùng nhau, toàn thân mặc dù không có mặc quần áo lụa là, cực kỳ bình thường, che dấu sự tuấn mĩ của cả ba người.
Lúc này, đứng ở một bên cười không ngừng, tham gia tranh luận, vừa ca ngợi, vừa đồng ý, khiến mấy cô gái càng cảm thấy mình đúng.
Mà cô gái mặc áo màu hồng phấn đứng cách đó không xa, lại im lặng không lên tiếng, đối với mấy bức họa mẫu đơn kia, sắc mặt bình thản, nhưng vẻ thùy mị lại không tầm thường.
“Ta nói là Ngụy tử…”
“Không phải, nói với ngươi rồi là nhị kiều…”
“Hoa Ngụy tử là màu đỏ tím, hoa nở nhìn như hoa sen hoặc là vương miện, đóa hoa rất lớn. Triệu phấn lúc nở rộ thì có màu hồng, nên còn được gọi là “mặt đồng tử”. Hoa muôn hình vạn trạng, không phải trường hợp cá biệt, càng thơm nức, hương bay mấy ngàn dặm.” Đang tranh luận, một tiếng nói lười biếng mang theo chút dương dương tự đắc đột nhiên vang lên, át cả tiếng tranh chấp của mấy cô gái.
Mấy cô gái nghe thấy tiếng nói nhất thời xoay người lại, trợn mắt nhìn người vừa chen vào.
Nhưng liếc mắt một cái Âu Dương Vu Phi phiêu phiêu như tiên, một thân tuyệt đỉnh tao nhã cười yếu ớt mà đi đến, mấy người nháy mắt ngây người tại chỗ, sửng sốt nhìn công tử gây loạn thế này.
Nhẹ lay động quạt giấy mà tiến lên, Âu Dương Vu Phi gập lại quạt chỉ vào đóa hoa mẫu đơn màu xanh biếc kia, trên mặt cánh hoa hiện lên màu đen, cười nhìn mấy cô gái nói: “Nhị kiều, cùng một gốc cây có thể nở ra hai đóa hoa màu tím hồng hoặc phấn trắng, hoặc một đóa hoa có cả hai màu tím hồng và phấn trắng, là nhị kiều.”
Dứt lời, cười yếu ớt với mấy cô giá, lại không nói tiếp, chỉ có một thân phong độ, dường như làm mọi người choáng váng.
“Vậy, vậy là cái gì?” Trầm mặc nửa ngày, khổng tước vàng mới tỉnh khỏi cơn mê, đỏ mặt, thẹn thùng xấu hổ nhẹ giọng hỏi Âu Dương Vu Phi.
Thanh âm kia, vừa mềm mại lại vừa nhão nhoẹt, khiến Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đi phía sau Âu Dương Vu Phi đều rùng mình một cái, lui ra phía sau một bước.
Khuôn mặt Âu Dương Vu Phi ấm áp, dừng lại một chút, mỉm cười nói: “Ngươi nhìn nhụy hoa có màu xanh biếc, chung quanh là cánh hoa màu mực tím, tựa như Thanh Long nằm giữa ao mực, được gọi là “Thanh Long nằm mặc trì”, là một trong tám loại mẫu đơn quý nhất.”
Dứt lời, lùi hai bước, quạt giấy nhẹ lay động, chỉ vào cô gái vốn đang vẽ tranh, lúc này cũng ngẩng đầu lên lắng nghe nói: “Long nằm mặc trì, 乃út lực xuân thu, đã đắc trong đó Tam Vị.”
Nàng kia nghe Âu Dương Vu Phi khen ngợi, không khỏi khẽ cười cười, nhìn Âu Dương Vu Phi, chỉ vào cây bên cạnh Thanh Long nằm mặc trì, hai cây mẫu đơn một có ánh sáng màu vàng óng ánh, một có màu tím nói: “Hai cây này thì sao?”
Tay Âu Dương Vu Phi điểm càn khôn (Su: lẽ nào là bấm độn giống cha Gia Cát Dự?), khẽ mỉm cười: “Hai cây này màu vàng óng ánh tên là….”
Thanh âm không lớn, nhưng truyền đi xa, trong khoảnh khắc khiến nam nữ tuấn tú chung quanh đang du ngoạn hưởng gió trăng lại tốp năm tốp ba bu lại đây.
Không bao lâu, bên cạnh Âu Dương Vu Phi cùng và nàng kia đã vây đầy người.
Người chung quanh lại tụ tập càng ngày càng nhiều.
Lưu Nguyệt đứng ở trong đám người nghe, Âu Dương Vu Phi miệng nói Diêu Hoàng gì đó, rồi lại tửu túy quý phi, lại đến ngự y hoàng, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, kì thực cũng chẳng có gì.
Hoa mẫu đơn có bao nhiêu giống, ít nhiều bao nhiêu, nàng hoàn toàn không biết, thế giới của nàng không có phong hoa tuyết nguyệt như vậy, cũng không có nhàn hạ thoải mái ngắm hoa ngắm trăng, đây cũng chỉ là việc mà mấy kẻ rảnh rỗi hay làm.
Trong tai nghe Âu Dương Vu Phi cao đàm khoát luận, trong mắt nhìn người tụ tập càng ngày càng nhiều, Lưu Nguyệt bắt đầu chậm rãi yên lặng lùi về sau.
Người mà, thích náo nhiệt, có lẽ vốn không có gì đáng vây xem, nhưng thấy người khác vây xem, chính mình không đi vây xem thì thật không công bằng.
Bởi vậy, bên ngoài Bách Hoa một truyền mười, mười truyền một trăm, không bao lâu, khắp nơi đều là người, hoặc nghe Âu Dương Vu Phi nói hươu nói vượn, hoặc chính mình nói lên suy nghĩ của mình, cực kỳ náo nhiệt.
Người chật như nêm, lúc không thiếu người tiếp tục bu đến, Lưu Nguyệt im lặng lùi về sau.
Cùng lúc, Hiên Viên Triệt cũng bắt đầu lui ra phía sau, xa xa, nhìn thấy nhiều người vây xem như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện gì, mấy thứ này dùng để qua mặt cấm vệ quân, mọi người cứ nhích tới gần, vậy, lúc này chính là thời điểm tốt.
Lùi lại từng bước, Âu Dương Vu Phi đột nhiên lui ra phía sau hai bước, duỗi tay ra bắt lấy cánh tay Hiên Viên Triệt, quay đầu lại cười nói với Hiên Viên Triệt: “Tiểu Hoa, mài mực, tiểu thư ưu ái, từ không dám từ, tới đây soạn hai 乃út.”
Một câu Tiểu Hoa mài mực, Hiên Viên Triệt nhất thời đen mặt, người này lại thật sự dùng hắn như gã sai vặt, còn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhà hắn không đi theo.
Mà không đợi cho hắn kịp tức, chung quanh mắt không ít người đã nhìn chằm chằm vào hắn, không tiếng động thúc giục hắn nhanh lên, không một người nghĩ rằng hắn không phải gã sai vặt của Âu Dương Vu Phi.
Khóe mắt nhìn lướt qua Lưu Nguyệt sớm đã biến mất ở trong đám người chẳng biết đi đâu, Hiên Viên Triệt trầm mặt, hiện nay ánh mắt mọi người đều chú ý vào hắn, muốn lén chuồn đi là không thể, không nên rước phiền toái cho Lưu Nguyệt thì hơn.
Lạnh lùng hất tay Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt vừa sắn tay áo vừa đi tới bên cạnh cô gái đanh cầm bức họa cuộn tròn kia, để hắn mài mực tốt.
Vẻ mặt đen như mực không chút thay đổi, Hiên Viên Triệt giữ lấy khiên mực, thân hơi động đậy, một ít đồ từ trong tay áo rơi ra, rơi vào nghiên mực đen nhánh.
Thỏi mực nhanh chóng nghiền nát, không có bất kỳ ai nhìn thấy, ngay cả Âu Dương Vu Phi cũng bởi vì sau lưng Hiên Viên Triệt, không nhìn thấy Hiên Viên Triệt làm gì.
Dám để cho Thiên Thần Vương mài mực cho hắn, vậy hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ ý muốn náo nhiệt của hắn.
Gió Xuân tung bay, hoa như.
Ở trong hoa điểu ngư trùng (hoa chim cá côn trùng), che dấu tung tích trong đình đài sơn cốc, đây là sở trường của Lưu Nguyệt, đám Hiên Viên Triệt cũng không thể bằng.
Đi qua rừng, ẩn núp.
Vào bên trong, muốn biét mấy người Độc Cô Dạ ở đâu, vừa nhìn biết ngay.
Ở trung tâm của sơn cốc này có một có một lầu các hai tầng cao cao, xây dựng trên sơn cốc, khiến người khác liếc mắt một cái là có thể thấy.
Tứ phía màn lụa màu lam nhạt từ trên lầu các buông xuống, che tất cả mấy thứ bên trong, cái gì cũng không nhìn rõ.
Phía dưới, tiếng oanh oanh yến yến từ rất xa truyền đến theo gió, nghe rất náo nhiệt.
Rồng có cửa rồng, rắn có động rắn, Độc Cô Dạ Hách Liên Vân Triệu một thân thanh cao, tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ núp cạnh nhà vệ sinh để nghị sự.
Hoặc là chính là ở nơi này, hoặc là, hôm nay bọn họ vốn không có tham dự.
Cúi thấp người xuống, Lưu Nguyệt một thân y phục thái giám nội cung hạ quyết tâm, hai mắt khẽ nhúc nhích, đeo cái bao tay màu bạc, đầu ngón tay cọ trên que đốt lửa, ngọn lửa nháy mắt bùng lên, bùng lên trong sơn cốc.
Cây cối xung quanh lập tức có người chạy đến.
Nhún người, phi trên ngọn cỏ, Lưu Nguyệt giống như một con báo rồi biến mất.
Lầu cao được che phủ bởi màn lụa mỏng như khói, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, bên trong lại có thể thấy rõ ràng mọi chuyện ở bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Nam Tống Quốc chủ bốn mươi năm mươi tuổi tuổi, thoạt nhìn giống như phật Di Lặc, thấy vậy trầm giọng nói.
Trong thời gian ngắn, sau rèm cừa lập tức có người bẩm báo: “Là lửa rừng mà thôi, không có dị thường.”
Nam Tống Quốc chủ nghe vậy chậm rãi gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn trước mắt Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu một thân lạnh như băng, một thân sang sảng, cười híp mắt nói: “Trong núi cỏ khô dễ cháy, không có chuyện gì.”
Độc Cô Dạ mân ly rượu trong tay, không lên tiếng.
Hách Liên Vân Triệu khẽ gật đầu, xem như trả lời.
“Hai vị thái tử, chuyện tình tam quốc chúng ta…”
“Ngày mai nói.”
“Ngắm hoa thì ngắm hoa.” Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu cùng lên tiếng, Nam Tống Quốc chủ nghe vậy lập tức nở nụ cười phật Di Lặc, luôn miệng nói: “Được được, vậy hôm nay….”
“Phịch.” Nam Tống Quốc chủ còn chưa nói xong, phía dưới lầu các đột nhiên vang lên một tiếng phịch lớn, Nam Tống Quốc chủ không khỏi sắc mặt khẽ biến.
Phía dưới, vô số thị vệ đã ẩn thân lập tức nhanh chóng như báo, không để ý an nguy của bản thân, nhào về phía tiếng vang mà đánh tới.
Ngắn ngủi cương vị thất thủ.
Một bóng dáng màu xanh biếc, nhẹ như con báo nháy mắt dán vào gác xép, chen vào trong khe hẹp.
“Cột trụ nứt một chút, do trời quá nóng mà vỡ.” Phân tích tỉ mỉ, thị vệ Nam Tống Quốc nhanh chóng truyền lại.
“Bỏ cũ thay mới.” Nam Tống Quốc chủ nghe vậy thản nhiên bỏ xuống một câu, cũng không biết là bỏ cũ thay mới người ở đây, hay là bỏ cũ thay mới cột trụ.
“Vâng.” Người ngoài trướng mạn lập tức lui xuống.
“Uống rượu, uống rượu.” Khuôn mặt Nam Tống Quốc chủ tươi cười, nâng chén kính rượu với Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu.
Độc Cô Dạ lạnh như băng nâng chén, Vân Triệu tựa vào ghế, vuốt vuốt chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Trời quá nóng mà vỡ, nói đùa gì vậy, bây giờ mới chỉ tháng hai, cho dù Nam Tống Quốc trời nóng, cũng không tới trình độ này.
Lơ đãng liếc nhau một cái, trong mắt Độc Cô Dạ và Vân Triệu chợt lóe lên sự sắc bén, nhưng đều không nói gì.
Đảo đảo cái móc kim loại ở trên gác xép, Lưu Nguyệt nín thở ngưng thần cũng không phải là không nhúc nhích, Độc Cô Dạ và Vân Triệu cũng không dễ đối phó, không cẩn thận một chút chính là tự chui đầu vào lưới.
Rượu quá ba tuần.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Độc Cô Dạ vẫn nhìn phòng ngoài đột nhiên lạnh lùng để ly rượu trong tay xuống, mắt lạnh nhìn lướt qua Nam Tống Quốc chủ nói.
Nam Tống Quốc chủ theo tầm mắt của Độc Cô Dạ cũng nhìn thấy sự thay đổi ở bên ngoài.
Vốn hoàng thân quốc thích đang ngồi yên ổn, quan lớn tam phẩm lại không ngừng chạy ra ngoài.
Mới đầu chỉ có một hai người, bây giờ cơ hồ toàn bộ đứng lên có chút người người trên mặt tràn đầy kinh ngạc, tình cảnh này thật là khiến người khác không đoán nổi.
Mặt Phật Di Lặc cũng trầm xuống, Nam Tống Quốc chủ không phát lệnh chỉ phất phất tay.
“Bẩm báo quốc chủ ngoài sơn cốc có người vẽ tranh dụ bướm.” Ngoài mành sau thời gian ngắn, lập tức có người lên tiếng bẩm báo.
“Vẽ tranh dụ bướm?” Nam Tống Quốc chủ nghe vậy hơi kinh ngạc.
“Vâng, hồ điệp đầy trời đang tranh nhau bổ nhào vào bức tranh vẽ mẫu đơn kia, đúng là kỳ quan.” Tiếng người nói mặc dù bình tĩnh, nhưng cũng xen lẫn kinh ngạc.
“Oh, có chuyện này sao, đi xem một chút.” Hách Liên Vân Triệu nghe thế, nét mặt biểu lộ một chút quái lạ, cười cười đứng dậy.
Độc Cô Dạ cũng không nói lời nào, trực tiếp đứng lên.
“Tốt, đi nhìn một cái, xem ai vẽ bức tranh chi thần như thế.”
Nam Tống Quốc chủ cũng đứng lên.
Ba người sóng vai, dọc theo thang lầu chậm rãi xuống phía trước phía trước cấm vệ quân lập tức mở đường, trận thế nghiêm chỉnh.
Một đạo đạm kim (vàng nhạt) một đạo trần bì (màu vỏ quýt), hai màu chiếu rọi sóng vai đi xuống, khó khăn lắm đi qua trước người Lưu Nguyệt đang núp trong khe hẹp.
Đầu ngón tay gảy nhẹ, hai ngón tay khẽ 乃úng, nhẹ như lông vũ trong suốt như nước, đồng màu với hai màu vàng kia.
Một ngón tay 乃úng nhẹ, Lưu Nguyệt nhanh như chớp co người lại, dán chặt lên khe hở.
Cước bộ dừng lại một chút, Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu đồng thời quay đầu, nhìn về phía Lưu Nguyệt vừa ở, tiếng gió do đầu ngón tay di chuyển, khong thoát được lỗ tai của hai người họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc