Vương phi 13 tuổi - Chương 225

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Triệu quốc đã bị tiêu diệt.” Trên mặt Hiên Viên Triệt hiện lên một nụ cười.
Lưu Nguyệt ngồi ở trước người Hiên Viên Triệt, nghe nói thế cũng híp mắt lại, cong thành trăng liềm, Trần quốc đã bị Hiên Viên Triệt thâu tóm, lúc này Triệu quốc đã bị tiêu diệt, thất hùng Trung Nguyên, nay chỉ còn lại năm nước ngang hàng, Thiên Thần không phải thế lực có thể mặc người chém giết, mà là hùng bá nhất phương.
“Chúc mừng chúng ta.” Giơ chén R*ợ*u trong tay lên, Lưu Nguyệt cười xinh đẹp.
Hiên Viên Triệt nghe thế cũng cười, chúc mừng chúng ta, nói hay lắm.
Cười cúi đầu uống cạn chén R*ợ*u trong tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhanh chóng quay đầu che môi Lưu Nguyệt, thoáng cái liền che lại, hai hai sẻ chia.
Thu Ngân thấy vậy lập tức quay đầu, thật là, sao vương thượng cùng Vương Phi của bọn họ, càng ngày càng không e ngại bị người khác chê cười thế này.
“Chàng thật là.” Nét mặt tươi cười như hoa, Lưu Nguyệt cười mắng Hiên Viên Triệt một câu.
Hiên Viên Triệt nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, cười vạn phần tà khí, vừa cúi đầu nhìn lại mẩu tin còn chưa xem xong.
“Nửa tháng sau, đại hội Bách Hoa của Nam Tống Quốc….” Đọc đến nơi đây, Hiên Viên Triệt đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt *** lại, chân mày hơi hơi cau lại.
“Đại hội Bách Hoa?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, lúc này Nam Tống Quốc còn vui vẻ như vậy, định mở cái đại hội ngắm hoa gì chứ?
Đọc nhanh như gió, nhanh chóng đảo qua tin tức bên trên bức thư, Hiên Viên Triệt trực tiếp đem thư đưa cho Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt cúi đầu xem.
Đại hội Bách Hoa, Nam Tống Quốc, Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh Quốc, thái tử ba nước này đều tới.
Đại hội ngắm hoa gì chứ, đây rõ ràng là đại hội hợp mưu, nháy mắt Lưu Nguyệt đã hiểu.
“Ba nước nếu như hợp lực, ván này không tốt.” Lưu Nguyệt nâng mắt nhìn Hiên Viên Triệt.
Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh Quốc, Nam Tống Quốc cả ba đều là nước lớn, nếu bắt tay liên hợp, như vậy cục diện đang nghiêng về Thiên Thần hiện tại, lập tức sẽ bị đánh vỡ.
Hiên Viên Triệt gật đầu, hai tay ôm *** ngẫm nghĩ.
Trận chiến này, hắn giam giữ Độc Cô Dạ và Hách Liên Vân Triệu trước, liên thủ với Hậu Kim quốc diệt Trần quốc và Triệu quốc sau, hắn chiếm thượng phong tuyệt đối.
Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống, cho rằng Thiên Thần và Hậu Kim đã hoàn toàn liên hiệp cho nên, bắt đầu mở cái đại hội Bách Hoa này, thật ra là muốn liên hiệp ba nước, chống chọi lại Thiên Thần và Hậu Kim.
Ba nước này, đầu óc suy nghĩ đúng là không chậm.
“Hậu Kim và Thiên Thần tuyệt đối không thể kéo dài.” Lưu Nguyệt vuốt vuốt chén R*ợ*u trong tay, trầm giọng nói. Hậu Kim và Thiên Thần có thù truyền kiếp, đó chính là quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, không ổn.
“Đúng vậy, Thiên Thần và Hậu Kim không thể hợp tác lâu dài, nhưng Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống muốn liên hợp lại….” Lời còn chưa dứt, trên mặt Hiên Viên Triệt từ từ hiện lên nụ cười âm hiểm.
“Chúng ta đã không được, những người khác lại càng không thể.” Chậm rãi để ly R*ợ*u trong tay xuống, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt, cũng chậm rãi nở nụ cười.
Muốn liên hợp, có thể, để xem mấy người kia liên hợp được, hay là để bọn họ phá hỏng trước.
“Thiên Thần mới tóm thâu Trần quốc, phân chia Triệu quốc, phải nghỉ ngơi lấy lại sức.” Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, đưa tay vuốt mái tóc đen của Lưu Nguyệt, chậm rãi nói.
Liếc nhìn Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt đưa hai cổ tay lên: “Hung Nô chống lại Tiên Ti, lúc này Bắc Mục yên lặng theo dõi kỳ biến, lại càng không có chuyện gì làm.”
Hai bên nhìn nhau, ngăm đen đối diện đỏ thẫm.
Trong tròng mắt kia không có bất cứ thứ gì, chỉ có bóng dáng của đối phương.
Miệng cười rực rỡ, hai người nhìn nhau cười.
“Tốt, cùng đi.” Hiên Viên Triệt cười nhẹ.
“Nam Tống giàu như vậy, Bắc Mục ta đang cần tiền đây.” Lưu Nguyệt đưa tay nắm chặt tay Hiên Viên Triệt.
“Thiên Thần ta cũng thiếu tiền.” Hai bàn tay đan vào nhau, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, cười y hệt hai con hồ ly.
Trời đêm mênh ௱ô**, hồ ly lớn nhỏ thành đôi.
Bắc Mục, Nam Tống, một ở phía bắc, một ở phía nam, tung hoành ngang dọc, khó có thể đến trong mấy tháng.
Mà mười lăm ngày sau là đại hội Bách Hoa, khoảng cách xa như vậy, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt sợ chỉ có thể bay trên trời mà thôi.
Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện ở Bắc Mục, lại phát hiện thời gian không còn kịp nữa, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đều có chút nóng nảy, cho dù đi không quản ngày đêm, một ngày tám trăm dặm, cũng không thể đuổi kịp thời gian.
Đang nôn nóng, Âu Dương Vu Phi cũng không biết nghe được tin Lưu Nguyệt muốn đi Nam Tống từ đâu, quạt giấy vung lên, đến đây.
Bắc Mục tiếp giáp với Hậu Kim, miệt mài ngày đêm chỉ cần ba ngày, theo biên giới đi đến biển, vòng qua Hậu Kim sẽ đến Triệu quốc, vượt qua Thiên Thần, đi qua nửa đại lục một vòng, cuối cùng có thể đến bờ Nam Tống.
Kinh nghiệm hàng hải như vậy, nhìn khắp Trung Nguyên và quan ngoại như vậy, không ai biết và có đủ dũng khí để đi đường đó, trừ Âu Dương Vu Phi từ trên biển tới, lại là tên chuyên chu du thiên hạ, những người khác quả thật là không biết.
Trên biển một ngày ngàn dặm, muốn tham gia đại hội Bách Hoa sau mười lăm ngày, hoàn toàn không phải vấn đề.
Xuân về hoa nở, gió biển vờn quanh.
Mùi gió biển tanh tanh thoảng qua trên mặt nước, có chút lạnh, có chút tanh, có chút cảm giác cả trời đất này chỉ có một mình ta.
Mặt nước trong xanh, một con thuyền màu trắng phiêu du theo gió biển, trải qua mặt biển rộng lớn.
Gió biển thổi qua, thổi làn áo trắng bay bay, dường như có tư thái của tiên nhân.
Quạt giấy trong tay vung khẽ, Âu Dương Vu Phi đứng ở đầu thuyền, nhìn Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh cười hỏi: “Thuyền của ta ngồi tốt không?”
“Không tệ.” Điêu khắc tinh mỹ, trang sức tinh xảo, quả thật không tệ.
Nhưng mà cho dù bây giờ nó có thô tục đến đâu, Lưu Nguyệt cũng sẽ không nói không tốt, đùa, còn phải dựa vào hắn đấy, không tốt, cũng phải tốt.
Nghĩ Lưu Nguyệt nàng cái gì cũng biết, phi cơ trực thăng còn có thể lái, ca-nô nàng cũng lái được.
Nhưng tuyệt đối không có lái thuyền trong đó, nàng sẽ không lái, không có hệ thống định vị toàn cầu, muốn nàng lái, phỏng chừng nàng có thể lái đến tận Thái Bình Dương mất, cũng không biết nơi này có Thái Bình Dương hay không.
Mà cũng không cần trông cậy vào Hiên Viên Triệt, hắn là người trên đất liền, trên biển hắn không say tàu đã là tốt lắm rồi, không thể nhờ cậy.
Hết thảy chỉ có thể trông cậy vào cái thuyền này, vào cao thủ hàng hải – Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy nhất thời cười ha ha, đưa tay vén mái tóc của Lưu Nguyệt bị gió thổi tung lên, cười nói: “Ứng phó ta, nhưng khó có khi hai người chúng ta cầm tay cùng đi, cho dù nàng ứng phó, ta cũng vui vẻ.”
Lưu Nguyệt nghe vậy nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, đột nhiên cũng cười, nếu bỏ qua chuyện hai người là hai bên đối lập, Âu Dương Vu Phi này đúng là rất được, nàng sẽ tán thưởng.
Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt cười, trong mắt không khỏi sáng rực, cúi đầu nhích tới gần Lưu Nguyệt khẽ cười nói: “Có phải cảm thấy ta không tồi hay không?”
Su: So với Nhất Nhất, ca quả thực “không tồi” =))
Âu Dương Vu Phi này, quá nghiêm túc rồi, nhưng Lưu Nguyệt cũng trực tiếp, rõ ràng gật đầu nói: “Phải.” Một là một, hai là hai, nàng cũng không giấu giấu diếm diếm.
Âu Dương Vu Phi nghe thế nhất thời cười ha ha, thoạt nhìn rất là vui vẻ.
“Ăn cơm thôi.” Trong tiếng cười lớn, một tiếng nói vang lên cách đó không xa, chính là Thu Ngân đang gọi ở phía xa.
Lưu Nguyệt nghe thế lập tức xoay người đi đến đuôi thuyền, Âu Dương Vu Phi lại kéo tay Lưu Nguyệt lại, cười nói: “Bưng lại đây.”
Lưu Nguyệt đứng lại nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, Âu Dương Vu Phi mỉm cười: “Mấy khi được du ngoạn trên biển, nàng theo ý ta đi.”
Lưu Nguyệt nghe vậy khóe mắt cong lên, đột nhiên cười nói: “Tốt, theo ngươi, nhưng mà ta hi vọng có được tin tức, không được lừa gạt ta.”
“Yên tâm, trẻ nhỏ dễ bị gạt.” Âu Dương Vu Phi nghe thế nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, cả người đầy hơi thở phong lưu.
Hai người ở chung, nắm tay cùng đi, điều kiện là Âu Dương Vu Phi đổi lấy tin tức của Minh Đảo, nếu hắn muốn đi, cứ coi như thực hiện giao ước đi, cứ mặc kệ hắn.
Lưu Nguyệt tuyệt không để ý chuyện Âu Dương Vu Phi không cho mấy người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Hàn Phi, Thác Bỉ Mộc đi theo, nàng thật sự không sao cả, chỉ cần cận vệ Hiên Viên Triệt của nàng ở đây là tốt rồi, những người khác, chỉ là người ngoài, người ngoài.
Nếu như Âu Dương Vu Phi biết, cái gọi là hai người bọn họ ở chung một chỗ, kì thực dẫn theo tình địch lớn như vậy, phỏng chừng sẽ hộc máu.
Mang bàn lên đầu thuyền, biển xanh trời quang, khung cảnh này, thật sự là khó có dịp được thưởng thức.
Đầu thuyền không có bóng dáng của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Ngạn Hổ mang thức ăn lên, ổn trọng mà ngồi vào ghế một cách đoan chính.
Hiên Viên Triệt lại để cho nàng và Âu Dương Vu Phi hẹn hò? Tình chàng ý thiếp với nàng ở trên thuyền? Đánh ૮ɦếƭ nàng cũng không tin, mặc dù Hiên Viên Triệt sẽ không làm hỏng đại sự, không để lộ thân phận của hắn, nhưng lén lút, hừ hừ, nàng chưa bao giờ cảm thấy Hiên Viên Triệt là người tốt.
Cho nên, ổn thỏa chút thì tốt, ổn thỏa chút thì tốt rồi.
“Con cá này chỉ ở biển mới có, trên đất liền không có ăn đâu, nàng nếm thử xem.”
Âu Dương Vu Phi chỉ vào vỉ cá hấp Ngạn Hổ mới bưng lên, hòa nhã nói với Lưu Nguyệt, đây chính là hắn bảo Tiểu Hoa tự mình vớt lên.
Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua con cá kia, lại nhìn đĩa rau xanh tái bên cạnh, vô cùng bình thản nói: “Ta không thích ăn cá, ngươi ăn đi.” Vừa khua đũa tới đĩa rau bên cạnh.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy cũng không miễn cưỡng, chiếc đũa khua trên bụng cá một vòng, lật lên lớp da mỏng manh, vừa nhìn đã biết là cao thủ ăn cá.
“Mùi hơi tanh.” Âu Dương Vu Phi bình luận một chút, nhưng không sao cả, thủ hạ của Lưu Nguyệt có thể làm đến nước này, cũng coi như có tay nghề.
Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi nói như vậy, tinh tế đánh giá một chút con cá kia, khóe miệng lơ đãng cong lên, nét mặt hiện lên một nụ cười như có như không.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy cười nhìn Lưu Nguyệt nói: “Có muốn nếm thử hay không….” Lời còn chưa nói hết, chiếc đũa kia đã xuyên qua bụng cá, lộ ra mấy thứ bên trong, Âu Dương Vu Phi nuốt hết mọi lời vào bụng.
Chỉ thấy trong bụng con cá đầy thứ linh tinh, ruột dạ dày mật đắng trứng cá tất cả mọi thứ, ngay cả một ít phân cá đen đen cũng vẫn nguyên xi không hao tổn gì.
Cá này căn bản là chưa làm sạch. (làm sạch cá = mổ bụng lấy hết đồ lòng ra ngoài trước khi chế biến).
Sắc mặt Âu Dương Vu Phi nhất thời khẽ biến, hắn vừa mới ăn một miếng.
Lưu Nguyệt khẽ nghiêng đầu, Hiên Viên Triệt xuống bếp, có lẽ sẽ có đồ tốt mang lên.
“Đến đây, đến đây, vừa lúc.” Ngạn Hổ bưng cái mâm, bước nhanh lại đây.
Một con tôm hùm đuôi hồng, nhìn màu sắc quả thực khá tốt.
“Con cá này làm kiểu gì vậy, còn chưa làm sạch.” Chiếc đũa của Âu Dương Vu Phi chỉ vào vỉ hấp, nhìn Ngạn Hổ.
Ngạn Hổ cúi đầu nói: “Sao lại thế? A, không có, này, chúng ta từng ăn cá này, không biết phải làm sạch, vậy ta lập tức bảo bọn họ làm lại.” Vẻ mặt Ngạn Hổ lúng túng và có lỗi, bưng lên cái vỉ hấp cá còn nguyên *** kia, nhanh chóng xoay người quay đầu lại rời đi.
Chưa từng ăn cá, thần sắc trên mặt Lưu Nguyệt bất động, nụ cười trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài, Thiên Thần không có nghèo như vậy, tướng quân đứng đầu đại nội Hoàng cung chưa từng ăn cá, Ngạn Hổ vậy mà cũng dám nói.
“Quên đi, thảo nguyên quả thật không có nhiều cá sông.” Âu Dương Vu Phi xoa xoa mi tâm, cũng coi như khoan hồng độ lượng.
Để đũa xuống, Âu Dương Vu Phi vừa đưa tay lấy cái càng của con tôm to bự kia, vừa nói với Lưu Nguyệt: “Món ăn này, cái này xem như đặc sắc, ta từng ở trên biển….”
“Pặm.” Âu Dương Vu Phi còn chưa nói xong, con tôm to bự đang lẳng lặng nằm trong mâm kia, đột nhiên mở càng của nó ra, một tiếng rắc vang lên.
Sao bay đầy trời.
Cũng may Âu Dương Vu Phi phản ứng nhanh, tay nhanh như tia chớp rụt lại, tránh khỏi cái liềm kia, nếu không, chỉ sợ Ng'n t cái của hắn đã đi đời.
Trừng mắt nhìn con tôm hùm to bự đang khua khua hai cái càng cực đại trong mâm, Âu Dương Vu Phi trầm ngâm, trầm ngâm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc