Vương phi 13 tuổi - Chương 212

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Năm trước chỉ có mười bảy ghế trên đài cao, năm nay bày biện mười tám ghế.
Người của mười bảy Tiên Ti, đã sớm thì thầm to nhỏ, tưởng là Tiên Ti lại có thêm một thế lực, hoặc là có cái thay đổi gì đó thật to lớn trong cộng đồng Tiên Ti.
Lúc này nhìn cô gái tuyệt sắc đài cao với tộc trưởng, ai cũng ngẩn người ngây ngốc, chỗ ngồi này là chuẩn bị cho nữ tử này?
Thiên hạ này, có nữ nhân nào, có thể cùng ngồi với mười bảy tộc trưởng của bọn họ? Đây…
Thật sửng sốt, khiến cho sân đấu huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Lưu Nguyệt vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên.
Sớm đã quen những ánh mắt như vậy, Lưu Nguyệt tuyệt không vì thế mà thay đổi, cả người oai phong cùng đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc, đi lên đài cao, áo bào vung lên, trước mắt bao người, chậm rãi ngồi xuống.
Một tiếng ho khan, tộc trưởng Hùng Khoát tộc lại tiến lên một bước, mắt nhìn xuống vô số ánh mắt đang kinh ngạc phía dưới, lớn tiếng nói: “Mười bảy tộc Tiên Ti ta cứ ba năm một lần lại chờ mong đến đại hội, từ trước đến nay không mời người ngoài, năm nay, chúng ta phá lệ một hồi, mời nhiếp chính vương Bắc Mục tôn giá quang lâm.” Dứt lời làm một cái động tác với Lưu Nguyệt.
Tiếng nói phiêu đãng khắp không trung, truyền đi rất xa.
Người tộc Tiên Ti phái dưới nghe thấy vậy, đôi mắt đang nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt thoáng cái nóng bỏng.
Tin tức ở thảo nguyên linh động, nhiếp chính nữ vương Bắc Mục lợi hại bao nhiêu đã sớm theo gió bắc thổi qua toàn bộ thảo nguyên.
Vốn cho là là một Mẫu Dạ Xoa, không ngờ lại là một mỹ nữ như vậy.
Đáp lại vô số ánh mắt nóng bỏng, Lưu Nguyệt chậm rãi đứng lên, cười nhạt với mấy người phía dưới, vuốt cằm, một bộ ung dung hoa quý.
Tộc trưởng tộc Hùng Khoát thấy vậy cười to nói: “Các huynh đệ, năm nay phải huy động toàn bộ tinh thần, đừng để nhiếp chính vương Bắc Mục xem thường mọi người.”
“Phải.” Tiếng nói của tộc trưởng Hùng Khoát vừa dứt, vô số dũng sĩ đã sớm chờ tỷ thí ở giữa sân, lập tức điên cuồng hét lên.
Cùng với tiếng hô ấy, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti tất cả đứng lên, trong tay cầm chặt cái trống khổng lồ, đồng loạt nhảy ra phía sau đài cao, một cái trống khổng lồ cao như một người trưởng thành.
“Ầm ầm.” Tiếng trống vang lên trên thảo nguyên mênh ௱o^ЛƓ, xông thẳng lên tận trời cao, đại hội ba năm tổ chức một lần của Tiên Ti đã bắt đầu.
Cung tên ra khỏi vỏ, người gọi ngựa hí.
Trong nháy mắt, trên thảo nguyên hoang vu bỗng sôi trào như sóng cuộn.
Vòng thứ nhất, đua ngựa.
Mười bảy tộc chọn ra dũng sĩ, tập kết ở một chỗ khống chế ngựa của mình, lấy sân đấu làm nơi xuất phát, xuyên qua núi Khố Xích ba mươi dặm, người nào về nhất, người đó chính là hạng nhất của vòng đầu tiên.
Nhưng nghe, một tiếng chiêng trống rung trời vang lên, trên trăm con ngựa như tên rời cung, chạy như điên về phía núi Khố Xích.
Mấy vạn người vây xem xung quanh, lập tức điên cuồng hét lên cực kỳ H**g phấn.
Vó ngựa cuồng phong, tiếng hét điên cuồng H**g phấn, mở màn cho đại hội ba năm một lần của mười bảy tộc Tiên Ti.
“Đây, đây, đây, nhiếp chính vương, uống.” Trên đài cao, tộc trưởng tộc Tam Hợp giơ lên cái bát to tướng, mời Lưu Nguyệt uống R*ợ*u.
Lưu Nguyệt nhận lấy bát, uống hết.
“Nhiếp chính vương, tiếp, làm một chén, dọc đường cực khổ rồi.” Tộc trưởng tộc Hợp Lực cười ha ha cũng đi tới.
“Nói vậy là khách khí rồi.” Lưu Nguyệt cười khí khái.
“Đúng đúng, khách khí, tự phạt một chén, tự phạt một chén.”
Trong tiếng cười, tộc trưởng mười bảy tộc luân phiên đi lên cùng Lưu Nguyệt uống, Lưu Nguyệt ai đến cũng không cự tuyệt, tiếp lấy từng chén một, ở thảo nguyên đã mấy tháng, cái gì luyện không tốt, nhương riêng tửu lượng ngày càng tăng.
“Ha ha, sớm nghe nói nhiếp chính vương tửu lượng cao, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, thẳng thắn.” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc quệt R*ợ*u còn vương ở khóe miệng, vẻ mặt tươi cười nhìn Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt cười cười: “Cùng người thẳng thắn uống R*ợ*u, đương nhiên dễ chịu.”
Vừa nói như vậy xong, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti cùng lúc ngửa đầu cười to, lời này khiến bọn họ khoan khoái.
Trong lúc bọn họ đang uống R*ợ*u, vòng đua ngựa thứ nhất đã hạ màn.
“Dũng sĩ tộc Trần Lạp Khố Ba Hoạch thắng.”
Một tiếng hô to trào dâng, lập tức đưa tới tiếng la hét điên cuồng của mấy vạn người xung quanh, tiếng huyên náo kia, suýt nữa làm lật trời.
Lưu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thực bị bầu không khí này mang đến chút hứng thú.
Ngày đó, nàng ở Hậu Kim đoạt lấy địa vị thiên hạ đệ nhất cao thủ, thế trận cũng đã rất lớn rồi, nhưng mà so với trận đấu hôm nay, mới thật sự biết rõ cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, thật sự là không thể đánh đồng.
Bầu không khí cuồng liệt như thế, có thể lôi kéo bất cứ kẻ nào.
Nhìn lướt qua Khố Ba bị toàn trường vây quanh bên dưới, hơn ba mươi dặm vách núi hiểm trở, không đến một nén nhang đã trở lại.
Tốc độ và năng lực chỉ huy ngựa như vậy, quả thực kinh người.
Lấy nhỏ thấy lớn, thực lực của Tiên Ti, không cần nói cũng biết.
“Nhiếp chính vương, có hứng thú thì xuống phía dưới bộc lộ tài năng cho chúng ta xem thử.” Đang nhìn dũng sĩ phía dưới,trong lòng suy nghĩ, tộc trưởng Hùng Khoát tộc bên cạnh đột nhiên cười hỏi.
Lưu Nguyệt liền hoàn hồn, biết tộc trưởng Hùng Khoát tộc là hiểu lầm hành động nàng nhìn xuống sân đấu phía dưới, lập tức cười lắc đầu nói: “Bổn vương nhưng….”
“Thật sao? Đã sớm nghe nói nhiếp chính vương Bắc Mục tài nghệ hơn người, vậy hôm nay liền thể hiện tài năng cho chúng ta xem, để chúng ta mãn nhãn một lần.” Lời Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, bên cạnh tộc trưởng Hùng Khoát là tộc trưởng Tam Hợp liền làm ầm lên.
“Tốt, tốt.” Ầm ĩ như vậy, những tộc trưởng khác cách khá xa cũng nghe thấy, cũng nhất tề khen hay.
Thanh âm huyên náo, lập tức đem ánh mắt của người xung quanh dồn về phía đài cao, hấp dẫn người đến.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười nói: “Hôm nay là lúc dũng sĩ mười bảy tộc Tiên Ti thi triển bản lĩnh, bổn vương thân là khách, tham gia làm gì.”
Nói đến đây lại dừng một chút, cười với Âu Dương Vu Phi ngồi ở phía sau: “Nhưng mà, bổn vương cũng không có thể làm mọi người mất hứng, tùy tùng mà bổn vương mang bên mình này, không có bản lãnh gì khác, nhưng cái này lại khá được.
Bên dưới có lẽ cũng đã đổi tiễn, để hắn bộc lộ chút sở trường, để mọi người vui vẻ một chút là được rồi.” Dứt lời, xoay người khẽ gật đầu với Âu Dương Vu Phi.
Đám người tộc trưởng Hùng Khoát thấy vậy, hơi bất động trong chớp mắt, cũng nhất tề khen hay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc