Vương phi 13 tuổi - Chương 191

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Nắm cương ngựa trong tay rồi đột nhiên căng thẳng, trong lòng Lưu Nguyệt bỗng trầm xuống, Hiên Viên Triệt.
Sao hắn lại tới đây?
Sao hắn lại tới lúc này? Hắn bây giờ hiển nhiên phải ở Thiên Thần cách đây ngàn dặm.
Là bởi vì nghe thấy tin tức của nàng, cho nên vượt ngàn dặm xa xôi đến đây sao?
Nháy mắt trong lòng đã có hàng trăm dấu hỏi.
Âu Dương Vu Phi cùng Lưu Nguyệt cơ hồ là sóng vai mà đi, thấy vậy mi gian chậm rãi hiện lên thần sắc lãnh đạm, mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt.
Mi mắt thật sâu.
Phóng ngựa như bay mà đến, Hiên Viên Triệt khuôn mặt xanh mét, ngàn dặm xa xôi ngày đêm thần tốc mà đến, không muốn gặp mặt mà câu nói đầu tiên, lại chính là không có thương hắn.
૮ɦếƭ tiệt, buồn cười.
“Nàng xoay người lại cho ta .” Một tiếng ngựa hí, Hiên Viên Triệt thắng ngựa đứng lại phía sau Lưu Nguyệt, nhìn bóng dáng Lưu Nguyệt, mặt trầm như nước, rống to một tiếng.
Gió lạnh yên tĩnh, nơi đây không có một mảnh tiếng động.
Ánh mắt mọi người đều chú ý tới trên người Lưu Nguyệt đang đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt.
Chậm rãi xoay người, một thân lửa đỏ da cừu, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng màu chói mắt.
Giương đầu, ánh mắt thản nhiên tập trung vào Hiên Viên Triệt bây giờ đang bị lửa giận thiêu đốt .
Trên cằm có hơi hơi màu xanh, mặt yêu mỵ như la sát , lúc này mang theo gian nan vất vả mệt mỏi, mang theo phẫn nộ.
Nhưng mà cặp mắt kia lại phát sáng kinh người, phát sáng cơ hồ có thể làm tan rã hết thảy.
Khuôn mặt hoảng loạn cùng phẫn nộ, nhưng lại phần nhiều là vui mừng, là an tâm, là vui sướng vô tận.
Khuôn mặt nơi đó thâm tình không hối hận, làm cho đất trời bốn bên tuyết trắng, ở dưới cặp mắt kia, màu sắc đều tan biến.
Hiên Viên Triệt của nàng, Hiên Viên Triệt của nàng a.
Cơ hồ có điểm si mê nhìn nam nhân phong sương (gian nan, vất vả) trước mặt, mấy tháng không thấy, vốn cho là không nghĩ, không nhớ, sẽ không đau lòng.
Nhưng mà, thật sự đối diện, mới biết hết thảy đều là lời nói dối, nồng đậm tưởng niệm kia giấu ở trong lòng, sớm đã thấm vào xương tủy, hòa nhập thành đại dương.
Tham lam nhìn người anh tuấn đang phẫn nộ trước mặt, thì ra là tưởng nhớ đã thật sâu như vậy.
Gió lạnh bay múa, mặt đất tĩnh lặng.
Nhìn người trước mặt kia một thân lửa đỏ bình tĩnh, khuôn mặt xuất hiện trăm lần trong giấc mộng, phẫn nộ trong mắt, từ lúc Lưu Nguyệt xoay người lại, cũng đã hoàn toàn tiêu biến.
Nàng vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại .
Không có gì vui sướng hơn việc hắn có thể tận mắt nhìn thấy nàng an toàn, có thể hoàn toàn an tâm.
Lưu Nguyệt của hắn rất tốt, rất tốt .
Tay che lên vị trí trái tim, hào quang trong mắt Hiên Viên Triệt bắn ra bốn phía, cả người tràn đầy hơi thở sáng lạn không cách nào nói rõ.
Chậm rãi vươn tay về phía Lưu Nguyệt , Hiên Viên Triệt ánh mắt như nướng người: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Trăm ngôn vạn ngữ, mấy tháng sinh tử ngăn cách, ngàn dặm xa xôi ngày đêm thần tốc mà đến, khi gặp mặt, lại hóa thành một câu nói, câu nói ngắn ngủi bảy chữ.
Không có việc gì là tốt rồi.
Trái tim ấm áp, mùa đông khắc nghiệt lại không che dấu được đáy lòng nóng bỏng.
Trong tim ấm áp, mặt lại lãnh đạm.
Khóe miệng chậm rãi vẽ ra một tia mỉm cười bên ngoài, Lưu Nguyệt thong thả nhướng mày, trên mặt hiện lên một tia tươi cười thản nhiên : “Ta đương nhiên không có việc gì, đa tạ Thiên Thần Vương quan tâm.”
Bình thản mà khách khí, không có thâm tình, không có mừng như điên, chỉ giống như với người lạ bình thường.
Oanh, Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy có một tiếng vang lớn trong đầu, phát ra âm thanh ong ong, chẳng lẽ Lưu Nguyệt lại nói lời này với hắn, đây hẳn không phải khẩu khí của Lưu Nguyệt.
“Nàng nói cái gì, lại đây.” Sắc mặt trầm xuống, Hiên Viên Triệt đánh ngựa định hướng tới gần bên người Lưu Nguyệt .
Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, hộ vệ tùy thân Bắc Mục phía sau, đao trên thắt lưng lập tức nhoáng lên một cái, bỗng chốc vây quanh ở trước người Lưu nguyệt, đo đao sắc bén với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy biến sắc, trên mặt nháy mắt bốc lên một cỗ tức giận.
“Thiên Thần Vương, ngươi và ta sớm đã trở thành quá khứ, vẫn là không nên quá quen thuộc thì tốt hơn. “Thanh âm thản nhiên vang lên, Lưu Nguyệt nói chậm rãi, một lời lại như nước lạnh thấu xương.
Nàng và hắn không quen? Không quen?
Hiên Viên Triệt đột nhiên sửng sốt, ánh sáng ngọc quang mang trong mắt nháy mắt tan rã đi.
Đầu ngón tay vuốt ve trên cổ áo da cừu, mắt Lưu Nguyệt ôn đạm, không có bỏ qua Hiên Viên Triệt, trong mắt chợt lóe qua bi thương rồi biến mất.
Lông mày cụp xuống, thu lại sâu sắc trong đáy mắt.
“Ngươi có ý tứ gì? Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Cau mày thật chặt, Hiên Viên Triệt không dám tin nhìn Lưu Nguyệt.
“Không có gì ý tứ, ta đã có vị hôn phu, ở cùng nam nhân khác lại quá thân mật trong lời nói như vậy, vị hôn phu của ta sẽ ghen .”
Dứt lời, Lưu Nguyệt vừa chuyển đầu, hướng tới bên người Âu Dương Vu Phi cười sáng lạn, nắm chặt tay Âu Dương Vu Phi.
“Cái gì?” Không dám tin, hoàn toàn không thể tin, đây là có chuyện tình gì ?
Mới mấy tháng không gặp, vì sao thấy mặt, Nguyệt lại đối diện hắn nói đã có vị hôn phu, không thể ở gần với hắn.
Chê cười, này thật sự là trời đất chê cười.
Trượng phu của nàng là hắn, là Hiên Viên Triệt hắn, tuyệt đối không phải người khác.
“Vương phi.” Thu Ngân sắc mặt trầm xuống vọt tới sát phía sau Hiên Viên Triệt, nhịn không được hướng Lưu Nguyệt quát.
Trước phải gả Độc Cô Dạ, bọn họ không nói, hiện tại lại làm trò trước mặt Vương bọn họ, đưa ra một cái vị hôn phu.
Vương của bọn họ có lỗi với nàng ở điểm nào? Vì cái gì phải tổn thương Vương của bọn họ như thế, người này từng theo Vương của bọn họ vào sinh ra tử, Vương phi thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền cũng không oán không hối, có phải điên rồi hay không?
“Vương phi, ngươi như thế nào có thể nói nói như vậy.” Ngạn Hổ cũng nhịn không được .
Chỉ có Đỗ Nhất không lên tiếng, phóng ngựa đi tới bên người Lưu Nguyệt, yên lặng theo đuôi ngựa, nàng là chủ nhân của hắn .
Trái ngược với đám người Hiên Viên Triệt tức giận cùng không dám tin, Âu Dương Vu Phi bên người Lưu Nguyệt cũng hơi hơi kinh ngạc, xoay qua nhìn Lưu Nguyệt đang nắm tay mình.
Thấy Âu Dương Vu Phi quay người lại nhìn nàng, Lưu Nguyệt cười xinh đẹp nói: “Chẳng lẽ chàng không muốn làm vị hôn phu của ta?
Cười thật đẹp, câu hồn đoạt phách, có thể làm hoa mắt tất cả thế gian.
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt như như thế, trong mắt chợt lóe qua một tia trầm tư, lập tức liền nở nụ cười, phong lưu phóng khoáng, tuyệt thế vô song.
Nhẹ nhàng cầm tay Lưu Nguyệt , Âu Dương Vu Phi cười to nói: “Tự nhiên nguyện ý, vị hôn thê của ta.”
Thanh âm ôn nhuận, tĩnh lặng đẹp đẽ như có như không, nhưng lại nương vào gió Bắc vù vù, bay lên, truyền khắp toàn bộ cửa thành Ngạo Vân, rơi vào trong tai mọi người ở đây.
Độc Cô Dạ tựa vào trên cửa thành thấy vậy, chậm rãi xoay người, đi vào trong cửa thành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc