Vương phi 13 tuổi - Chương 189

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Quốc chủ, tại sao phải đáp ứng nàng? Cho dù nàng có năm mươi vạn binh mã, Ngạo Vân chúng ta vẫn hoàn toàn không cần ăn nói khép nép cầu hoà như vậy mà?”
Tể tướng Ngạo Vân vẫn không hiểu gì cả, vì sao quốc chủ bọn họ lại sợ hãi Gia Luật Lưu Nguyệt này như thế, năm mươi vạn binh mã, chẳng lẽ cũng có thể diệt được Ngạo Vân hay sao?”
Nghe vậy, Độc Cô Hàn và Ngạo Vân quốc chủ liếc nhau một cái, im lặng nhắm mắt.
Minh Đảo, chỉ có truyền thừa hoàng tộc các triều đại mới biết được, những người khác cũng không biết sự tồn tại củ bọn họ và sự tôn quý tuyệt đối lợi hại đó.
Tể tướng Ngạo Vân thấy quốc chủ và thân vương cùng nhau nhắm mắt, trên mặt hiện lên một chút lặng lẽ, cũng không hùa theo hắn, không khỏi nhíu chặt mày nói: “Vương thượng, rốt cuộc là nguy hiểm gì? Nếu nàng thực sự có hại đối với thái tử, chúng ta cứ nói thẳng, thái tử cũng không phải người không hiểu chuyện, cần gì….”
Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ của Tể tướng Ngạo Vân đã rất rõ ràng, nếu mọi người đều biết nàng muốn tới hại Độc Cô Dạ, Độc Cô Dạ khó mà yêu nàng yêu hơn cả mạng của mình đâu?
Liếc mắt nhìn nhau, Ngạo Vân quốc chủ và thân vương vẫn không nói gì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân nôn nóng, nhanh chóng đi đến.
“Vương thượng, vương thượng…”
Thống lĩnh Cấm vệ quân điên cuồng chạy vào.
“Chuyện gì?” Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt không tốt lắm.
Thống lĩnh Cấm vệ quân bước nhanh về phía trước, nhanh chóng nói thầm vào tai Ngạo Vân quốc chủ mấy câu, trong khoảnh khắc sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ đại biến, cả đời này biến sắc bao lần, cũng không nhiều bằng mấy hôm nay.
Đứng bật dậy, sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ xanh mét, lạnh lùng nói: “Đi cùng quả nhân.” Vừa bước nhanh về phía tẩm cung của Độc Cô Dạ.
Thân vương Độc Cô Hàn và Tể tướng Ngạo Vân thấy vậy, không kịp nhìn nhau, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Đêm xuân ngắn ngủi ngày nhanh đến, từ đó quân vương không lâm triều.
(nguyên bản: Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu. Là một câu thơ của Bạch Cư Dị, nói về ông vua nào đó có mĩ nhân rồi suốt ngày ở rịt trong phòng, k màng chính sự á. Câu này ý là khi mà nam nữ abcxyz liên tục, hận thời gian quá mức ngắn ngủi. Su chép nguyên si của các bạn trẻ Tàu nhá, người ta nói gì là Su nói vậy á :”>)
Nếu có được người thương bên cạnh nùng tình mật ý, nam nữ thanh xuân, người nào chịu đựng được.
Bóng đêm uyển chuyển hàm xúc.
Trong Đông Cung Độc Cô Dạ, phát ra từng tiếng ՐêՈ Րỉ làm tim người ta đập loạn.
Những tiếng mập mờ, từng tiếng làm kinh sợ lòng người.
**Su chỉ có thể nói một câu thôi, chương sau rất “kích động” =))**
Những cung nữ, thái giám đã ở trong thâm cung nhiều năm, ai không biết thanh âm này lúc nào mới có thể phát ra, nhất thời kinh ngạc, trố mắt đứng nhìn.
“Ư….”
“A….”
Tiểu Hoa mai phục ngoài cửa sổ, khuôn mặt tụ đầy máu ngã xuống, Tiểu Hỉ Thước vẻ mặt đỏ bừng chuồn mất, mà Âu Dương Vu Phi lại chỉ cười nhạt như một con hồ ly, tựa vào ngọn cây ngoài cửa sổ hưởng thụ, nghe ca khúc động tình.
“A….” Một tiếng cao ✓út, thân thể mọi người đang mai phục trong bóng đêm đồng thời căng thẳng.
“Đó…” Máu mũi giàn giụa trên mặt đất.
Mùa đông năm nay, thời tiết thật dễ bốc hỏa.
Đi tới cực kì ồn ào, Ngạo Vân quốc chủ ở trong một mảnh ừ a này, dẫn Độc Cô Hàn và Tể tướng Ngạo Vân, tràn vào như gió bão.
Xa xa nghe tiếng ừ a giao hòa, khuôn mặt kia đã xanh mét đến không thể nào xanh hơn nữa rồi.
Sự lo lắng trong mắt cũng không kiềm chế được.
Không thể ᴆụng vào nàng, không được ᴆụng, không thể ᴆụng.
Đó là một khối u ác tính, ᴆụng nàng, không phải nàng ૮ɦếƭ, mà là bọn hắn, là bọn hắn.
Một cước cực mạnh đá văng cửa chính của Đông cung Độc Cô Dạ, Ngạo Vân quốc chủ vừa điên cuồng xông vào, vừa hét lớn: “Độc Cô Dạ, không thể ᴆụng vào….”
Lời nói tức giận trong miệng còn chưa nói hết, đôi chân đã nhanh chóng vọt vào tẩm cung, quét mắt nhìn tình cảnh bên trong tẩm cung, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên sửng sốt, từng bước đứng lại, cố gắng đem chữ “nàng” đã đến bên miệng, nhanh chóng nuốt vào.
Phía sau, Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn không kịp tránh né, cùng ᴆụng vào Ngạo Vân quốc chủ đột ngột dừng bước ở phía trước, mấy người ngã thành một đoàn.
Há hốc miệng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng bên trong tẩm cung, ba người ngã thành một đoàn, sắc mặt trong nháy mắt xấu hổ vặn vẹo tức giận, hoàn toàn rối rắm xoắn xuýt thành một mớ.
Chỉ thấy bên trong tẩm cung to lớn, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ ngồi trên ghế cao ở một bên, sắc mặt nghiêm chỉnh bưng chén rượu nhạt ấm áp, ăn đồ nhậu.
Mà ở phía trước họ, trên giường ngà tinh mỹ, lúc này đang có hai người một nam một nữ thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ, đang biểu diễn xuân cung sống.
Thân thể trần trụi quấn quýt vào nhau, xoắn xuýt tựa như một con rắn không thể chia
**Su có thể kết luận một câu: người cổ đại sức chống cự quá kém =)) Giờ mà cho cả lâu mình về đó coi, đảm báo k có một giọt máu luôn =))**
Lúc này, đang ngẩn tò te nhìn Ngạo Vân quốc chủ của bọn họ xông tới.
Xấu hổ, một loại xấu hổ cực kì lan tràn trong Đông Cung của Độc Cô Dạ.
Khóe miệng chậm rãi vẽ lên một nụ cười giễu cợt, Lưu Nguyệt nhìn ba người khuôn mặt xấu hổ: “Chậc chậc, quốc chủ, người nếu muốn nhìn, Dạ tự nhiên sẽ an bài cho người, người đột nhiên xông tới như vậy, quốc chủ à, người rất….”
“A…” Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, cô gái loã lồ trên giường kia, đột nhiên tỉnh táo lại, một tiếng thét chói tai như gà bị chọc tiết, xém nữa phá tan nóc nhà.
Mặc dù một người là thái giám, một người là cung nữ, cũng chỉ làm xuân cung giả, nhưng….
“Ra ngoài, ra ngoài.” Sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ xanh mét, lúc này cũng khôi phục lại, trầm mặt lớn tiếng quát.
Lưu Nguyệt thấy vậy vẫn giữ nguyên nụ cười, cũng không ngăn chặn bọn họ nữa.
“Quốc chủ, đây là ma ma chỉ dạy lễ nghi cố ý sắp xếp.” Lưu Nguyệt vuốt vuốt chén rượu trong tay, cười xinh đẹp.
Nhưng trong mắt Ngạo Vân quốc chủ, lại là uy Hi*p tuyệt đối.
Đúng vậy, uy Hi*p, hôm nay nàng có thể cho ngươi xem xuân cung sống giả, ngày mai nói không chừng sẽ có thật, hơn nữa tin tức này nếu truyền đi, Ngạo Vân bọn họ…
“Quả nhân đồng ý, đồng ý.” Quát lên như sấm, máu của Ngạo Vân quốc chủ toàn bộ đều dồn lên đầu rồi, vài lần như vậy nữa, hắn tuyệt đối sẽ giảm thọ nhiều năm.
Lưu Nguyệt nghe vậy bưng chén rượu trong tay, cười yêu mỵ uống cạn rượu trong chén.
“Thái tử điện hạ, nữ nhân này căn bản là không thương ngươi, nàng tới chính là vì lợi dụng người để lừa gạt Ngạo Vân chúng ta.
Người có biết nàng lấy mạng của người ra để trao đổi, muốn những thứ gì, ba trăm vạn gánh lương thảo, một trăm vạn bảy vải vóc, dê bò năm mươi vạn, hoàng kim ba triệu lượng, thái tử, nàng không thật sự yêu người, người không nên trúng mê hồn hương của nàng, Ngạo Vân không thể cho nàng những của cải này được.”
Tể tướng Ngạo Vân không biết đang bị uy Hi*p, bỗng nhiên nói chen vào, hô lớn với Độc Cô Dạ.
Hắn nghĩ rằng, chỉ cần Độc Cô Dạ tỉnh táo lại, không mắc mưu, Lưu Nguyệt sẽ không thể làm gì được bọn họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc