Vương phi 13 tuổi - Chương 187

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Đủ rồi.” Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Ngạo Vân quốc chủ chợt rống to một tiếng, cắt ngang lời nói, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Bên tai, trong bóng tối, vang lên tiếng xột xoạt, kèm theo tiếng hét lớn, rồi sau đó, tất cả yên tĩnh lại, mọi người trong bóng đêm chợt dừng bước.
Sát khí lờ mờ, biến mất.
Lưu Nguyệt thấy vậy nở nụ cười, nụ cười đắc ý vô cùng xinh đẹp.
Cái gì gọi là xưa không bằng nay? Cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây? Chính là đây.
Ngày đó nàng Hiên Viên Triệt chỉ có thể để mặc cho người chém Gi*t, chỉ có thể chịu hết thảy mọi áp lực, liều mạng chống đỡ.
Ngày hôm nay, không cần, nàng đã không còn là cá trên thớt, mà là người cầm chuôi dao.
Nắm trong tay đội quân hùng mạnh, còn có ai dám đem nàng ra làm trò đùa, muốn ςướק thì ςướק, muốn đoạt thì đoạt, muốn Gi*t cứ Gi*t, hừ.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Hai hàm răng nghiến kèn kẹt, Ngạo Vân quốc chủ như muốn thổ huyết.
“Ta đã nói cho ngươi biết rồi.” Lưu Nguyệt mặc ý ở trong ôn tuyền ngâm mình, hứng thú dạt dào.
“૮ɦếƭ tiệt, đồ họa thủy, nói.” Ngạo Vân quốc chủ nghe Lưu Nguyệt thản nhiên nói, trở nên hung tàn, quăng mạnh một vật về phía Lưu Nguyệt, tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.
Hai ngón tay kẹp lấy, bắt lấy đồ Ngạo Vân quốc chủ ném tới, Lưu Nguyệt nương theo tia sáng mờ mịt, nhìn thoáng qua, đột nhiên ngửa đầu cười điên cuồng.
Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, động lòng người như vậy, đầy liều lĩnh như thế.
Chỉ thấy giữa hai ngón tay Lưu Nguyệt, đang kẹp một kim bài lệnh tiễn nho nhỏ, giống y hệt cái mà ngày trước Thiên Thần quốc chủ Hiên Viên Dịch đưa cho nàng xem.
Lệnh tiễn Minh Đảo.
“Ngươi cố ý, ngươi đã sớm biết ngươi là người Minh Đảo muốn, cho nên tuyên cáo khắp thiên hạ rằng ngươi yêu mến Vương nhi của quả nhân, dẫn bọn họ tới, ngươi… ngươi… Ngươi muốn hại Độc Cô Dạ, nhất định muốn hại ૮ɦếƭ hắn, hại ૮ɦếƭ Ngạo Vân chúng ta.”
Lưu Nguyệt cười điên cuồng, Ngạo Vân quốc chủ như muốn phun máu đen.
Vuốt vuốt kim bài lệnh tiễn trong tay, Lưu Nguyệt tựa vào trên vách đá suối nước nóng cười, nhìn vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của Ngạo Vân quốc chủ.
Chậm chạp nói: “Quốc chủ, lời ngươi nói Lưu Nguyệt không hiểu, ta đối với nhi tử ngươi, là thật lòng mà.”
Kéo dài âm cuối, trong bóng đêm này hòa vào gió bay cao, nửa thật nửa giả.
Không đợi Ngạo Vân quốc chủ nói tiếp, Lưu Nguyệt lại nhanh chóng lại gần, hua hua kim bài lệnh tiễn trong đích, chậm rãi nói: “Minh Đảo gì đó, ta chưa nghe nói qua.
Quốc chủ, đừng cố gắng lấy lông gà làm tiễn (hoang đường, vô lí), tới đe dọa ta, tới vu tội ta, ngươi biết ta nhát gan, chịu không nổi hù dọa, nếu như ta sợ hãi quá, có sơ xuất gì, hoặc là chẳng may quyết định sai lầm, việc này…
Ai, ngươi cũng biết, hán tử thảo nguyên đều vô cùng thành thật, một câu, thề sống ૮ɦếƭ bảo vệ vua chúa, hậu quả rất khó nói.”
Nói đến đây, Lưu Nguyệt làm bộ làm tịch vuốt vuốt иgự¢, trưng ra khuôn mặt của đứa trẻ sợ hãi, đồng thời vung tay lên, bàn tay đang cầm kim bài lệnh tiễn kia, ném đi như ném rơm rạ, hoàn toàn không để ý.
Vẻ mặt kệch cỡm, khiến Ngạo Vân quốc chủ như muốn nuốt chửng Lưu Nguyệt nhàn nhã trước mặt.
Con mẹ nó, cái loại Vương Phi Gi*t người như ngóe, thiết huyết chưa từng thấy, mười ba tuổi đã huyết tẩy thủ đô Thiên Thần, hôm nay lại đến nói với hắn nàng còn nhỏ, không chịu nổi hù dọa, con mẹ nó, con mẹ nó, đây rõ ràng là uy Hi*p.
Hai hàm răng nghiến ken két, nhiều năm qua tất cả mọi lời lẽ thô tục trong lòng của Ngạo Vân quốc chủ, tất cả đổ dồn vào hôm nay.
Hít thở sâu, hít thở sâu, người trước mặt không thể động vào, không thể động vào.
Sống ૮ɦếƭ cắn chặt răng, Ngạo Vân quốc chủ nín nghẹn sự tức giận xung thiên trong lòng.
Năm mươi vạn binh mã Bắc Mục đang bao vây, Ngạo Vân hắn nếu như tuỳ tiện động vào Thống soái Gia Luật Lưu Nguyệt, chờ đợi Ngạo Vân bọn hắn sẽ là một cuộc chiến cực kỳ điên cuồng.
Cho nên, hắn không dám Gi*t Lưu Nguyệt, không dám dộng tay động chân với Lưu Nguyệt.
Nhưng, đây không phải là điểm mấu chốt nhất, Bắc Mục dù mạnh mẽ, cũng không thể hoành hành trên lãnh thổ Ngạo Vân.
Mà mấu chốt nhất là kim bài lệnh tiễn này.
Minh Đảo, Minh Đảo, thế lực hắn không thể trêu vào, người hắn không thể trêu vào.
Hắn không sợ Bắc Mục, nhưng lại sợ hãi Minh Đảo, hắn không thể đem sinh mạng của Vương nhi hắn ra đánh cược.
Hắn phải nhịn.
Gió đêm lạnh buốt bay múa, đêm đen như mực.
Quốc chủ của một quốc gia đệ nhất Trung Nguyên, cũng không phải là mẽ ngoài.
Trong chốc lát, lửa giận bị Lưu Nguyệt khơi mào đã bị áp chế, khuôn mặt lãnh khốc nhìn Lưu Nguyệt nói: “Ngươi không thương Vương nhi của quả nhân, quả nhân hiểu rõ, ngươi chạy tới không phải là vì trút căm phẫn, không phải là vì Vương nhi ngày đó chia rẽ ngươi và Thiên Thần Vương, mà là vì đem đầu tiễn nhắm vào Ngạo Vân.
Được, hôm nay Ngạo Vân ta gặp nạn, ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì mới bằng lòng đi.”
Hơi nước trong suối, nhẹ nhàng lan tỏa.
Lưu Nguyệt tựa vào vách đá sau lưng, nghe vậy lông mày giương lên, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc buông xuống hai bên má, cười trong sáng nói: “Ngài nói sai rồi, ta lúc đầu không thương Độc Cô Dạ, làm sao ngài biết hiện tại ta không thương hắn, không thương Ngạo Vân?
Quốc chủ à, chuyện tình cảm, không thể nói rõ ràng. Ngài nhìn đi, khắp thiên hạ này cũng biết ta thích hắn thích vô cùng, hắn lại càng yêu ta yêu đến ghê gớm.
Quốc chủ, đó, ta có nên gọi một tiếng phụ vương hay không, qua hai ngày nữa chính là đám cưới của ta và Độc Cô Dạ rồi, phụ hoàng à, ngài nói ta mặc đại hồng hỉ bào (áo cưới đỏ rực luôn) đẹp? Hay vẫn nên mặc hồng hỉ bào đẹp?” (màu hồng thôi, giống cái tỷ mặc đám cưới với công chúa Hậu Kim á)
Nụ cười xinh đẹp, câu hồn nhi*p phách.
Chậm rãi nói ra, khiến cho Ngạo Vân quốc chủ tức giận đến muốn phun huyết, đi thẳng tới.
“Ngươi…”
“Ta làm sao?”
Nhướng mày, Lưu Nguyệt vừa mở miệng, dứt khoát đem khuôn mặt đến gần ngọn đèn dầu, để cho Ngạo Vân quốc chủ nhìn rõ một chút.
Vừa thấy hành động ấy, Ngạo Vân quốc chủ suýt chút nữa cắn nát răng mình.
Nhìn sắc mặt khó chịu cực kỳ của Ngạo Vân quốc chủ, khóe miệng Lưu Nguyệt cong lên một nụ cười, chậm rãi làm ra vẻ muốn đứng dậy, nói: “Nên ngủ thôi, để cho mình xinh đẹp một chút, để còn làm cho tốt Thái Tử Phi Ngạo Vân.”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, coi như quả nhân cầu xin ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng đi?” Vừa thấy Lưu Nguyệt làm bộ muốn đứng dậy, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ toàn bộ dữ tợn hơn, hét lớn với Lưu Nguyệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc