Vương phi 13 tuổi - Chương 175

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Được đươợc, muốn ngọc thạch câu phần (cả 2 bên đều chịu tổn thất), chúng ta đây cùng thử xem.” Trong mắt Hàn Phi hiện lên màu đỏ thị huyết, hơi thở cuồng bạo cơ hồ đâm thẳng vào không trung.
” Ai sợ ai, ngươi cho là….”
” Ầm.” Những thủ lĩnh khác còn chưa nói xong, hai mắt Lưu Nguyệt chớp cái, mười ngón nhanh như thiểm điện vẽ một vòng trên cây đàn.
Hơn mười đạo phong nhận đột nhiên bắn ra, khí thế rào rạt.
Hơn mười thủ lĩnh thế lực đều là anh hùng thảo nguyên, một thân võ công nhưng lại không bằng Lưu Nguyệt, tức khắc đều bị bắn trúng vào иgự¢, oanh một tiếng bị đánh bay về phía sau.
Song Lưu Nguyệt ra tay rất có chừng mực, dù có đánh bay, một người cũng không bị thương.
” Mụ nội nó, ngươi yêu nữ này….” Thủ lĩnh dân tộc Nữ Chân Khoát Ba Lực vẻ mặt hung hãn như dã lang thảo nguyên, gầm gừ nhảy dựng lên, đánh tới về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cũng không di chuyển, vẫn như cũ thong thả ung dung vỗ về cầm, vừa thản nhiên nói: “Bản vương muốn Gi*t các ngươi, dễ như trở bàn tay, muốn ngọc thạch câu phần, được.
Cùng lắm thì Bắc Mục không cần mười thành này nữa, cái nơi đất đai cằn cỗi bạc màu này cây cỏ cũng không sinh trưởng được, không có cũng được, chỉ có điều.
Sinh mệnh chỉ có một, hôm nay bản vương thành toàn các ngươi, ngày xưa, hoàng thổ chôn xương, cũng có một số người vui mừng.” (Su: thú thiệt là ta chả hiểu gì đâu, chém cả đấy =,.=)
Giọng nói nhẹ nhàng, theo gió tung bay.
Thủ lĩnh mười sáu thế lực đang nổi quạu, nhất tề ngưng mi, thân hình dừng lại một chút.
Bọn họ không ngu, ý tứ của Lưu Nguyệt, bọn họ không phải không rõ.
Song là anh hùng, là hảo hán, đã ૮ɦếƭ rồi thì chả làm được gì cả, huống chi hôm nay bọn họ nếu bọn họ chống đối lại Trung Nghĩa vương này, về sau Khô sa mười thành là thế lực hỗn tạp nhất thiên hạ của bọn hắn, bọn họ cũng không thể hưởng thụ quyền tự chủ tự cường.
Dựa vào võ công của Trung Nghĩa này, muốn Gi*t bọn hắn, thật dễ dàng.
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, ai cũng sẽ không đi hy sinh vô ích.
Thân hình đứng lại trên mặt đất, mười sáu thủ lĩnh, trầm tư.
Chỉ có thủ lĩnh Bạch Mộc tộc – Hàn Phi giống như phát điên, xông lên phía trước, Bạch Mộc tộc của hắn đã không còn, hắn không sợ.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy ngón tay bắn ra, một cúc áo bay vào khoảng không, ddannhs trúng vào huyệt đạo của Hàn Phi, Hàn Phi lảo đảo một cái, chân mềm nhũn, ngã về phía trước, quỳ xuống trước mặt Lưu Nguyệt, động cũng không động.
Hành động đó, khiến những thủ lĩnh khác, càng thận trọng hơn.
“Không nên có suy nghĩ núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.” Lưu Nguyệt không để ý đến Âu Dương Vu Phi, năm ngón tay nhấn một cái lên dây đàn, ngừng lại tiếng đàn vui vẻ.
Một mảnh áp lực tĩnh lặng, những thủ lĩnh bị nhìn thấu nội tâm liền có chút thẹn quá hoá giận.
Bọn họ vừa mới nghĩ bề ngoài phục tùng, chỉ cần vào địa bàn của mình, ai còn quan tâm cái Bắc Mục Trung Nghĩa vương này, nhưng không nghĩ đến bị Lưu Nguyệt một hơi nói toạc ra.
Tay áo đỏ rực giương lên, Lưu Nguyệt đứng dậy, vung tay lên nói với mọi người: “Ngồi, nếu đã không muốn cùng bản vương động thủ, như vậy chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Dứt lời cũng không chờ mọi người có đáp ứng hay không, Lưu Nguyệt chắp tay ngồi xuống vị trí chủ vị, gằn từng chữ: “Khô Sa mười thành và Khô Sa thảo nguyên, cằn cỗi hoang liêu, hàng năm người ૮ɦếƭ đói khắp nơi, ૮ɦếƭ vô số.
Các ngươi cùng nhau nổi dậy, chống lại mọi thứ, không ngoài mục đích muốn được ăn no mặc ấm, có chỗ ở, vì sinh tồn, hết thảy đều có thể khoan dung.
Để tiếp tục sinh tồn, như vậy Bắc Mục ta sẽ không là địch nhân của các ngươi.
Thượng lưu Khô Sa thảo nguyên, có sông Thông Thiên của Bắc Mục lưu lượng dồi dào, bản vương có ý định mở một nhánh sông, để cho nước chảy vào Khô Sa thảo nguyên.”
Nói đến đây, Lưu Nguyệt đột nhiên câm bặt không nói tiếp, nhưng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn các vị thủ lĩnh đang ngồi phía trước.
Lúc đầu một mảnh ép buộc cơn giận dữ, chúng thủ lĩnh nghe Lưu Nguyệt nói vậy, sắc mặt đều ngẩn ra, rồi tất cả biến sắc.
Ngay cả Hàn Phi bị chế trụ không động đậy, nói không nên lời, cũng đột nhiên mở to mắt.
Nước sông Thông Thiên chảy vào Khô Sa thảo nguyên, vậy… vậy…
Có nước, sẽ có thảo nguyên màu mỡ phì nhiêu, có dê có bò, chẳng khác nào là có tất cả mọi thứ.
Khô Sa mười thành của bọn họ chắc chắn sẽ có cuộc sống ăn no mặc ấm, hàng năm sẽ không còn cảnh dân chúng mỗi ngày ૮ɦếƭ đói, Khô Sa thảo nguyên bọn họ được cứu rồi.
“Thật sao, mở một nhánh sông… cho nước chảy vào….” Giọng nói thủ lĩnh Đột Quyết Thác Bỉ Mộc có một chút run rẩy.
Lưu Nguyệt nhìn mọi người vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, khó tin, thu lại sự băng lãnh trên mặt.
Mỉm cười nhìn Thác Bỉ Mộc gật đầu nói: “Nếu từ nay về sau đã là người một nhà, như vậy lấy tài nguyên của chính mình nuôi sống tộc nhân của mình, sao lại không thể.”
“Thật sao… thật sao… không chê… Chúng ta là ngoại tộc?” Tộc trưởng Dân tộc Nữ Chân Khoát Ba Lực trong nháy mắt cũng đỏ mắt.
Bọn họ liều mạng chống cự mọi áp bức, phản kháng mọi quyền lực, biến thành những người so với người khác đều bạo lực hơn, đều hung ác độc địa hơn, không ngoài mục đích ăn no mặc ấm, muốn tiếp tục sinh tồn, chỉ là muốn sống sót mà thôi.
Hiện tại, vốn cho rằng hết hi vọng, cho rằng hôm nay phải ૮ɦếƭ ở chỗ này, cho rằng mười thành Khô Sa bọn hắn sẽ lại có một thành chủ dữ dằn.
Đột nhiên bạo quân này nói cho bọn họ, nàng sẽ để cho bọn họ sống rất tốt, cái loại đột nhiên từ địa ngục lên thiên đường này, dù có là hán tử kiên cường đến đâu, cũng không chống đỡ được.
Lưu Nguyệt mỉm cười trên mặt một mảnh nghiêm túc, đi lên trước vỗ vỗ vào vai Khoát Ba Lực còn cao hơn nàng một cái đầu: “Ngoại tộc gì chứ, các ngươi sát nhập vào bản đồ Bắc Mục, chính là tộc nhân Bắc Mục ta, huống hồ ta còn là một người Trung Nguyên, các ngươi ngoại ta lại càng ngoại?”
Tiếng nói vừa hạ xuống, một mảnh tĩnh lặng.
Một mảnh tĩnh lặng đến đỏ hai con mắt, tâm tình kích động, nóng bỏng mà mãnh liệt.
Âu Dương Vu Phi nhìn thấy thế, đáy mắt hiện lên sự ca ngợi.
Vừa đánh vừa xoa, dùng võ lực buộc phải đầu hàng, sau lại lấy ân tình mua chuộc, mười thành Khô Sa này sau này sợ rằng sẽ thề sống ૮ɦếƭ đi theo Lưu Nguyệt rồi.
Suy đoán nhẹ nhàng, Âu Dương Vu Phi có lẽ cũng thật không ngờ, hôm nay Lưu Nguyệt thu phục mười thành Khô Sa này, ngày sau thế lực mười thành này, thề sống ૮ɦếƭ đi theo Lưu Nguyệt, vì Lưu Nguyệt gây dựng một đế quốc mênh ௱ôЛƓ, lập bao công lao hiển hách.
” Ta muốn đi báo tin cho bọn họ…”
” Ta muốn đi đem tin tức này truyền xuống dưới…”
” Ta muốn đi….”
Trong nháy mắt, sau khi trầm lặng, hơn mười vị thủ lĩnh kích động, những thị vệ theo sát bọn họ, càng nói không ra lời.
Mười thành Khô Sa có cơ hội trở mình rồi.
Bình tĩnh một chút, tộc trưởng Đột Quyết Thác Bỉ Mộc và thủ lĩnh dân tộc Nữ Chân Khoát Ba Lực liếc nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc