Vương phi 13 tuổi - Chương 171

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Mười tòa. . . . . .”
“Năm tòa. . . . . .”
“Ít nhất, chín tòa, bằng không. . . . . .”
“Năm tòa, không thể. . . . . .”
“Lại không được!!! Con mẹ nó còn muốn chờ bao lâu nữa.” Kịch liệt đàm phán, Lưu Nguyệt thật sự nhịn không được, tức giận ra mặt rồi.
Cả người giận dữ, Lưu Nguyệt đứng bật dậy, đập cái rầm lên tấm bản đồ trước mặt, tức giận nói: “Chỉ một khối đất này, hiệp ước không kí kết được, thì chúng ta về, chém đầu Hung Nô Vương, treo ở cổng Thịnh Kinh thành, chúng ta sợ cái gì.”
Lời này vừa nói ra, hàng vạn hàng nghìn binh lính Hung Nô phía sau vốn đang bình tĩnh yên lặng, thiếu chút nữa cuồng bạo toàn bộ, đối với dân tộc Hung Nô, đây tuyệt đối là vũ nhục.
Khách Tra Thân Vương sắc mặt cũng lập tức xanh mét, đang muốn chụp bàn đứng lên, khóe mắt đột nhiên đảo đến chỗ tay Lưu Nguyệt đang đè lên, sắc mặt nháy mắt trở lên cổ quái.
“Tốt, nhất ngôn cửu đỉnh, hết thảy là toàn bộ khối đất này, liền như vậy định đi, khởi thảo hiệp ước.” Vỗ bàn một cái, Khách Tra Thân Vương lập tức sảng khoái nói.
Người viết công văn bên cạnh hắn, quét mắt về chỗ bàn tay Lưu Nguyệt đang đặt xuống, cũng thật sảng khoái , 乃út như rồng bay phượng múa viết ra, chỉ sợ Lưu Nguyệt sẽ đổi ý.
“Trung Nghĩa vương, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Ngược lại với vẻ sảng khoái của bên Hung Nô, Khố Tạp Mộc còn đang nghẹn họng trân trối nhìn Lưu Nguyệt, thần tình vặn vẹo.
“Kia không phải ngàn dặm mục nguyên, ngài như thế nào có thể chọn nó, đó là gánh nặng, không cần, không. . . . . .”
“Chủ đàm nói chuyện, làm gì có chuyện phó tướng có thể xen vào.” Đối diện, Khách Tra thân vương hai mắt trợn lên, quát lớn Khố Tạp Mộc một tiếng.
“Đó là Khô Sa thảo nguyên cùng mười tòa thành trì vô cùng hỗn loạn, nó còn không bằng một tòa thành trì bên ngàn dặm mục nguyên này nữa, Trung Nghĩa vương ngài. . . . . .” Khố Tạp Mộc bi phẫn .
Lưu Nguyệt nghe tiếng, mi chỉ hơi giơ giơ lên, cúi đầu nhìn vị trí bàn tay đang đè lên, khóe miệng hơi hơi co rúm , vặn vẹo.
“Hiệp ước đã muốn khởi thảo xong, Bắc mục Trung Nghĩa vương, mời.” Phịch một tiếng, tay nâng ấn đè lên, một dấu ẫn đỏ tươi của Hung Nô Vương khắc ở trên hiệp ước, Khách Tra Thân Vương tốc độ cực nhanh, làm người ta không trở tay kịp.
Nhìn hiệp ước bị đẩy tới trước mặt mình, Lưu Nguyệt sắc mặt nhăn nhó, dưới cái nhìn đầy thất vọng cùng rối rắm của Khố Tạp Mộc, liều mạng hạ xuống Bắc Mục tín ấn.
Dân tộc Hung nô, mùa đông năm 153, lấy Khô Sa thảo nguyên cùng mười tòa thành trì, đổi Hung Nô Vương trở về.
Ấn tín hạ xuống, lệnh truyền tin tứ phương, Khô Sa mười thành quy phục Bắc Mục.
Trời xanh mây trắng.
“Ha ha ha, nguyên lai hoà đàm là có thể như vậy.” Phóng ngựa trên đường, Khố Tạp Mộc cuồng tiếu thẳng hướng phía chân trời, tối như mực mặt đen nhẻm hơi phiếm hồng.
Lạt mềm buộc chặt (mềm nắn rắn buông), dương đông kích tây, bên ngoài nhìn như Bắc Mục thua thiệt nhiều, Trung Nghĩa vương Lưu Nguyệt cực kỳ vô dụng, kì thực ai thắng ai thua, cảm giác hiện giờ như thế nào, chính mình rõ ràng nhất.
Phóng ngựa chạy như điên, lao thẳng tới Khô Sa mười thành, Lưu Nguyệt không có đắc ý mấy, chuyến hòa đàm đoạt Khô Sa mười thành mới chỉ là bắt đầu, thu phục bọn họ, mới là vấn đề khó khăn hơn nhiều.
Theo sát ở sau người, Âu Dương Vu Phi, thưởng thức miếng thịt nướng tự mình làm trong tay, cười nhạt, hắn thật muốn nhìn xem Lưu Nguyệt rốt cuộc còn có hành động bất ngờ gì nữa.
Bắc Phong gào thét, một hàng mười người hướng tới Khô Sa mười thành, phi nhanh mà đi.
Dân tộc Hung nô lấy Khô Sa thảo nguyên cùng Khô Sa mười thành đổi lấy Hung Nô Vương trở về, tân Bắc Mục Trung Nghĩa vương Da Luật Lưu Nguyệt, này hai điều tin tức như mọc thêm cánh, lan truyền đi khắp nơi trong thảo nguyên.
Mà ngay tại lúc thảo nguyên biến chuyển như vậy , chiến hỏa ầm vang ở Trung Nguyên cũng đang tới hồi căng thẳng.
Thiên Thần biên quan, Ung thành, Hiên Viên Triệt một thân khôi giáp màu đen, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bản đồ trong tay.
“Trần quốc diệt vong là chuyện ván đã đóng thuyền, Triệu quốc trước không có Trần quốc chắn, sau không có Ngạo Vân chống đỡ, ngươi ta hai mặt giáp công, đây chính là cơ hội tốt.” Hiên Viên Triệt ngón tay điểm lên Triệu quốc, nơi giáp với Hậu Kim, Ngạo Vân cùng Thiên Thần bọn họ,.
“Được, bản tướng lập tức cho quốc chủ chúng ta biết, Thiên Thần và Hậu Kim liên thủ, ăn hắn.” Hậu Kim đại tướng Mạc Tang, trên mặt thần sắc hiện lên một tia hưng phấn, lập tức rất nhanh lui ra ngoài.
Ngắn ngủn ba tháng, diệt Trần quốc, hiện đang trực chỉ đến Triệu quốc, Thiên Thần đánh cho toàn bộ giang sơn Trần quốc thua sạch.
Trên chiến trường không có mãi mãi là địch nhân, cũng không có mãi mãi là bằng hữu, Thiên Thần, Hậu Kim, hợp tác cũng thật là tốt.
Tất cả ti chức (quan lại) bên trong lui xuống, chỉ còn lại có một mình Hiên Viên Triệt.
Ngón tay chậm rãi lướt đi trên mặt bản đồ lãnh thổ, Hiên Viên Triệt lạnh như băng, mắt không có một tia biểu tình: “Nuốt chửng Trần quốc, diệt Triệu quốc, Trung Nguyên thất quốc phân thiên hạ từ nay về sau sau chỉ còn ngũ quốc tồn tại, ta Thiên Thần không kém Ngạo Vân quốc, Tuyết Thánh quốc nửa phần.”
Cúi đầu, lạnh giọng nói, bên trong quanh quẩn dư vị thiết huyết.
“Nguyệt nhi, chờ nàng trở về, thiên hạ này, ta nhất định phải làm cho ai cũng không thể khi dễ được nàng và ta.”Tay gắt gao nắm chặt, Hiên Viên Triệt lạnh như băng, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, một tia tuyệt vọng chính mình cũng không nhận ra.
Mấy tháng , không có tin tức của Lưu Nguyệt.
Không có một chút gì, có không ít người đã báo tin tức lên cho hắn, mỗi lần, là lại một lần hy vọng tràn trề, nhưng sau đó liền tràn ngập thất vọng, hắn cơ hồ không thể không thừa nhận.
Lưu Nguyệt của hắn, nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Rốt cuộc, là sống? Hay đã ૮ɦếƭ?
Đầu ngón tay cắm thật sau vào lòng bàn tay, cho dù hắn được thiên hạ này, nếu là không có Lưu Nguyệt cùng hắn đồng hưởng, có thiên hạ còn có ý nghĩa gì.
Được thiên hạ, mất nàng, không, tuyệt không thể được.
“Vương Thượng, tin tức từ kinh thành gửi đến.” Tâm tình chua sót ,đang mải suy nghĩ, Lưu Xuyên đột nhiên cao giọng bước nhanh đi đến, đưa lên một phong thư.
Hiên Viên Triệt thu lại toàn bộ tâm tình, một lần nữa khôi phục khuôn mặt lạnh như băng, xoay người tiếp nhận.
Mắt, lập tức lãnh lệ.
“Một đám nuôi tốn cơm.” Hiên Viên Triệt hung hăng ném phong thư đi, thần tình sát khí.
Lưu Xuyên thấy vậy nhặt lên, vừa vặn thấy: “Độc Cô Dạ, Hách Liên Vân Triệu, thoát đi.” Ngắn ngủn vài chữ, nhưng là tin tức kinh thiên khi*p sợ.
“Vương thượng không có ở kinh thành, bọn họ không thể trông coi được, chuyện này thật sự là. . . . . .” Lưu Xuyên sắc mặt nháy mắt cũng khó nhìn.
Mất đi Độc Cô Dạ cùng Hách Liên Vân Triệu, muốn Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc phục tùng ta, thật sự không có khả năng, thật sự là một đám nuôi tốn cơm vô ích.
“Vương Thượng, tin lớn tin lớn.” Hai người đang phẫn nộ đầy người, tiếng Ngạn Hổ đột nhiên truyền đến từ xa, tràn ngập kinh ngạc.
“Nói.” Hiên Viên Triệt lãnh như băng, nhìn Ngạn Hổ vọt vào, quát lạnh một tiếng, còn có tin dữ nào nữa đây.
Thở hồng hộc vọt vào, Ngạn Hổ cơ hồ thở dốc nói không ra lời, trên mặt một mảnh kích động, xoay người chỉ vào phía sau nói: “Vương thượng. . . . . . Vương. . . . . . Có tin tức . . . . . . Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Tìm tới đến đây. . . . . .” Kích động cùng với sốt ruột thở gấp, làm cho Ngạn Hổ nói đứt quãng không tròn câu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc